EDITOR: LAM

Nguyên văn 晴天霹雳 – Sấm sét giữa trời quang là một thành ngữ Trung Hoa, ý chỉ những chuyện bất ngờ hoặc tai họa đột ngột ập đến khiến lòng người hoảng sợ. (Theo baidu)

Hạ Tê Kình là kiểu điển hình của loại người một khi đã cáu thì đừng hỏi bố cháu là ai, đợi tới lúc tỉnh táo lại rồi mới có thời gian ngẫm nghĩ tính hai mặt của vấn đề. Mới nãy ở trung tâm hoạt động cậu có lỡ trớn chửi Thời Tự một phen, thời điểm xoay người rời đi dáng vẻ trông ung dung tự tại thế thôi chứ thật ra trong lòng có hơi chột dạ. Suy cho cùng, Thời Tự không hề cố ý, ngay cả tin tức tố mà cậu ấy còn không ngửi được thì lẽ dĩ nhiên sẽ không biết cậu đang rơi vào trạng thái phát tình, thậm chí sau khi đã nhận ra sai lầm của mình, cậu ấy cũng là người tích cực chủ động dìu cậu tới phòng vệ sinh. Sau cuộc trò chuyện với Chu Dục Linh, cậu cũng dần lấy lại bình tĩnh, lúc này hiện thực như một gã khổng lồ kéo đến đè ép cậu, khiến cho nội tâm của cậu càng trở nên hoang mang.

Tui vừa mới chửi bên A không trượt phát nào, lại còn bảo đối phương cầm theo bản hợp đồng cút ra khỏi thế giới tươi đẹp của tui nữa chứ.

Thời Tự gửi lời mời kết bạn với cậu khẳng định không phải vì muốn mặt nóng dán cái mông lạnh (1), một thiếu gia nhà giàu như cậu ta đi đến đâu mà chẳng được tung hô, chỉ e lớn tướng cỡ đó rồi còn chưa từng bị người nào đối xử dữ dằn như thế bao giờ. Như vậy, hành động gửi lời kết bạn của cậu ta có đến hơn phân nửa lý do là vì muốn ăn miếng trả miếng, nhân cơ hội hủy bỏ bản hợp đồng đây mà.

(1) Nguyên văn 热脸贴冷屁股 – Ý chỉ một người thì nhiệt tình nhưng người kia lại xa cách.  

Ơi hỡi thần linh, cỗ máy thời gian có thật sự tồn tại trên cõi đời này không vậy? Cậu rất muốn trở về thời khắc đó để mà khâu cái miệng mình lại.

Hạ Tê Kình nhắm mắt nhắm mũi nhấn “Đồng ý”.

Thời Tự nhanh chóng gửi đến một dòng tin nhắn.

Thời Tự: 【Đang bận à?

Hạ Tê Kình sớm đã chuẩn bị tâm lý nghe chửi, vì vậy trong lúc nhất thời cậu có hơi thảng thốt.

Hạ Tê Kình: 【Ừ… Vừa rồi tôi đang nói chuyện điện thoại với mẹ.】

Thời Tự: 【Mới nãy tôi thấy cậu đi đứng vẫn còn loạng choạng cho nên muốn nhắn tin hỏi thăm một chút, cậu đã an toàn về tới ký túc xá chưa?

Hạ Tê Kình: 【Rồi.

Thời Tự: 【Bạn cùng phòng có ở bên chăm sóc không?

Hạ Tê Kình: 【.】

Thời Tự: 【Vậy thì tốt.

Sau đó, Thời Tự không nhắn thêm gì nữa, như thể chỉ vì muốn xác nhận sự an toàn của cậu nên mới kết bạn trên Wechat, khiến cậu có chút ngượng ngùng.

Hạ Tê Kình: 【Vừa rồi ở phòng tập vũ đạo, là do tôi quá nóng nảy.】

Cậu chỉ muốn nói cảm xúc của cậu thật sự bị chi phối bởi kỳ phát tình, hầu hết các Omega trong giai đoạn này thường rất hay cáu kỉnh, dễ tức giận và đa nghi, thậm chí bọn họ còn đánh mất luôn cả khả năng giao tiếp thông thường. Tuy nhiên, cậu cảm thấy nếu nói như vậy trông chẳng khác nào đang tự bào chữa cho hành vi của bản thân, thế nên cậu gõ được vài dòng rồi lại nhanh chóng xóa chúng đi.

Đương lúc túng quẫn không biết phải sao thì Thời Tự lại gửi thêm một vài tin nhắn tới.

Thời Tự: 【Không sao đâu.

Là do tôi không nắm rõ được tình huống mà đã yêu cầu cậu lên sân khấu làm mẫu, trong chuyện này cũng có một phần lỗi của tôi, là tôi đã quá sơ ý.

Cậu cũng đừng vì thế mà áy náy làm gì.



Hiện tại Hạ Tê Kình đang vô cùng cảm động, mụ nội nó cảm động chết mất, kiểu cậu ấm nhà giàu tốt bụng, đơn thuần, dịu dàng, săn sóc, đáng yêu hệt như một chú thỏ trắng của Thời Tự gần như đã tuyệt chủng rồi, loại bảo vật quý hiếm này nên được đưa vào viện bảo tàng Quốc gia để cho đám Alpha ngu ngục cả ngày chỉ biết có chịch choẹt kia xếp hàng đến tham quan, lấy đó làm gương.

Kế đó, cậu lại tiếp tục tán dóc với Thời Tự về một số chuyện liên quan đến câu lạc bộ bước nhảy đường phố, nào là cường độ luyện tập thông thường, nào là lịch trình thi đấu, nào là phí đào tạo các kiểu, vòng tới vòng lui nhưng lại chẳng dám đi thẳng vào vấn đề chính, điều mà cậu thật sự muốn hỏi chính là chuyện liên quan đến bản hợp đồng hôn nhân. Tuy rằng Thời Tự thoạt nhìn có vẻ là người dễ gần, cũng không để bụng những lời quá lố của cậu nhưng dù sao mới ban nãy người kêu cậu ta cút đi không ai khác ngoài cậu, giờ cậu đâu có mặt dày tới mức mở miệng hỏi chuyện hợp đồng có còn hiệu lực hay không.

Hức, mặt đau quá đi mất.

Sau một hồi tán gẫu về những chuyện nhảm nhí bên trong câu lạc bộ bước nhảy đường phố, Thời Tự vẫn không có dấu hiệu muốn nhắc gì đến chuyện hợp đồng.

Hạ Tê Kình rốt cuộc nhịn không được nữa, bắt đầu nói bóng nói gió.

Hạ Tê Kình: 【Lần trước ghé qua nhà cậu, tôi trót lỡ dùng khá nhiều đồ ăn vặt của cậu, xin lỗi nha.】

Thời Tự: 【Không có gì, đồ ăn vặt trong nhà chủ yếu là của mẹ tôi đấy, tôi không thích ăn mấy thứ đó.】

Hạ Tê Kình: 【Vậy, liệu mẹ cậu có vì chuyện này mà ghét tôi không?

Thời Tự: 【Không đâu, chỉ là một chút đồ ăn vặt thôi mà.】

Cậu khẩn trương tới mức thiếu điều muốn xé luôn ga trải giường.

Hạ Tê Kình: 【Thế, ngày đó sau khi rời khỏi bệnh viện, bác gái có liên lạc gì với cậu không?

Có hay chăng thúc giục cậu mau chóng ký hợp đồng rồi dẫn tôi tới xem phòng ở? Thời Tự trả lời cậu bằng một dòng tin nhắn rất mơ hồ.

Thời Tự: 【Còn phải xem có chuyện gì quan trọng không đã, nếu có tự khắc bà ấy sẽ gọi.】

Hạ Tê Kình thật sự có loại kích động muốn đập đầu vào tường.

“Chuyện quan trọng”? Vậy Hạ Tê Kình cậu đây được tính là “Quan trọng” hay “Không quan trọng”?

Rõ ràng ngày hôm đó mẹ Thời rất nôn nóng, bà muốn Thời Tự mau chóng dẫn cậu dọn tới ở trong căn biệt thự, tại sao đến giờ vẫn không thấy tin tức gì? Là đã thay đổi chủ ý hay là không muốn ký phần hợp đồng này nữa?

Hạ Tê Kình không thể mở miệng hỏi thành lời, cuối cùng cậu giãy giụa nghẹn ra một câu.

Hạ Tê Kình: 【Vậy thì, cho tôi gửi lời hỏi thăm bác gái, cả ông ngoại của cậu nữa, chúc ông sức khỏe dồi dào.

Thời Tự vẫn duy trì loại giọng điệu thản nhiên xa cách trong khuôn khổ.

Thời Tự: 【Cảm ơn.】

Hạ Tê Kình bó tay toàn tập, có hai loại khả năng khiến cho Thời Tự không trực tiếp bắt bài cậu.

Một là cậu ta thật sự không hiểu ẩn ý của cậu.

Hai là cậu ta đã nhìn ra rồi nhưng bởi vì muốn vô hiệu hóa hợp đồng cho nên mới cố ý không vào thẳng vấn đề.

Dựa vào chỉ số thông minh của nam thần họ Thời, cậu cho rằng vế thứ hai có xác suất đúng cao hơn.

Đáng đời mày chưa! Đáng đời mày ở ngay chốn công cộng kêu người ta cút đi!

Hạ Tê Kinh như muốn khóc tới nơi, nếu đây chỉ là chuyện của một mình cậu, cậu nhất định không chút do dự mà đồng ý, phóng khoáng rời đi thế nhưng hệ lụy của chuyện này không chỉ liên quan tới cậu mà còn có Chu Dục Linh, Hạ Chi Tang và cả người đàn ông trung niên lúc nào cũng vui tươi hớn hở mở cửa tiệm trước sáu giờ sáng mỗi ngày, là toàn bộ người nhà họ Hạ.

Hạ Tê Kình cắn môi dưới, đắn đo khá lâu, cuối cùng cũng ở bên trong khung thoại chậm rãi gõ ra một dòng chữ.

Hạ Tê Kình: 【Vậy, bản hợp đồng kết hôn, có còn hiệu lực không?

Lần này, phía bên kia thật lâu chẳng có động tĩnh gì, lâu đến mức Hạ Tê Kình cho rằng tín hiệu wifi chỗ mình xảy ra trục trặc nên tin nhắn vẫn chưa được gửi đi.

Cuối cùng, Thời Tự cũng phản hồi lại cậu.

Thời Tự: 【Xin lỗi, tôi mới vừa pha xong một tách cà phê.

Cậu nói đến chuyện hợp đồng ấy hả? Ờ, thì, tôi nghĩ là cậu không đồng ý cho nên đã tìm một người bạn Omega khác, hỏi cậu ấy có thể phối hợp diễn kịch với tôi không.】

Cậu ấy đã đồng ý rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện