Editor: Hg201

Cây Lê trong sân nhà họ Kiều là được đem theo từ lúc ở nhà cũ.

Không biết có vì di chuyển gốc rễ của nó hay không mà cây lê này đã bảy tám năm qua không ra hoa chứ đừng nói đến chuyện có quả.

Phương Tiểu Quyên còn nói rằng cây này do ám vận xui của Đại Kiều mới có có biểu hiện muốn chết không muốn sống như thế.

Đại Kiều thấy trên cành có một đôi hoa nở, bất ngờ vô cùng, đôi chân nhỏ chạy lon ton vào trong nhà gọi: “Ba, ba!”

Thấy một bóng dáng nhỏ chạy vội vào, Kiều Chấn Quân lo lắng cô bị ngã, gấp gáp nói: “Đừng chạy nhanh như thế, cẩn thận ngã đấy!”

Đại Kiều thở hổn hển dừng lại, vỗ ngực nhỏ mang vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Không ngã, đau, con, rất, giỏi.”

Kiều Chấn Quân không khỏi bật cười, đưa tay xoa hai má cô: “Con chạy nhanh như thế là muốn nói chuyện gì với ba sao?”

Gương mặt nhỏ bé của Đại Kiều nhìn về phía cha cô nâng tay chỉ ra ngoài, đôi mắt trong veo nói: “Ba, cây lê, nở hoa!”

Kiều Chấn Quân ngẩn ra: “Cây lê nở hoa sao? Làm gì có chuyện đó!”

Theo bản năng ông phủ nhận điều này, đừng nói cây kia chưa từng ra hoa mà nếu có  muốn ra cũng không thể ra hoa vào mùa này.

Cây lê nở hoa vào thời điểm từ tháng ba đến tháng năm, tháng chín ra quả, hiện tại mới là tháng chạp làm sao có thể ra hoa cơ chứ? Nhưng ông cũng không nghĩ con mình nói dối, dù sao Đại Kiều chỉ là một đứa trẻ con nên ông nghĩ rằng cô còn bé nên nhìn nhầm mà thôi.

Đại Kiều thấy cha không tin mình, vội đến mức muốn khóc, giẫm chân nhỏ nói: “Thật đấy! Là thật mà, nở hoa rồi!”

“Đúng đúng, con đừng vội, ba tin con mà.” Kiều Chấn Quân trấn an nói với thái độ nghiêm túc.

Đại Kiều cắn môi, chân mày nhíu lại như sâu róm, cô mang bộ dạng khổ sở đột nhiên mắt cô sáng lên, lại lon ton chạy ra ngoài.

Rất nhanh Đại Kiều đã trở lại, khuôn mặt nhỏ vì vận động mà đỏ lên giống hai quả đào rất đáng yêu: “Ba, nhìn xem này!”

Cô đem lòng bàn tay chứa hoa lê mở ra cho cha cô nhìn, Kiều Chấn Quân vừa nhìn thấy liền kinh ngạc!

Thật sự là hoa lê!

Ông cầm bông hoa lê nho nhỏ lên, đặt ở trước mắt lật qua lật lại ngắm nghía, chính xác là hoa lê nhưng điều này sao lại có thể xảy ra?

Đại Kiều thấy khuôn mặt khiếp sợ của cha cô, che khuôn mặt nhỏ mà cười trộm.

Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh là những người trong nhà họ Kiều đến.

Đại Kiều chạy ra, liếc mắt thấy bà nội cô giống như nữ hoàng ở nơi này chỉ huy mọi người: “Thằng cả, con đem thóc gạo này xuống bếp đi, con dâu cả, con đi xem trong nhà còn việc gì thì giúp đỡ một chút.”

Quay đầu lại nói nhẹ nhàng với Tiết Xuyên: “Ông ngồi một bên là tốt rồi, ở đây cũng không có việc gì cần ông phải ra tay.”

Kiều Chấn Quốc vâng dạ theo lời mẹ giao mà làm.

Vạn Xuân Cúc theo sau vừa khuất bóng liền nhỏ giọng cằn nhằn: Mẹ chồng có thể đánh chết lợn rừng, mẹ chồng có thể đánh chết lợn rừng, mẹ chồng có thể đánh chết tôi!

Lỗ tai Kiều Chấn Quốc thính, nghe được lời vợ mình nói không khỏi chế giễu thêm: “Bà cũng tự biết rõ, mình và lợn rừng không giống nhau!”

Vạn Xuân Cúc: “…”

“Nhưng mà mấy ngày này tôi suy nghĩ qua, tôi cảm thấy bà không thể so sánh với lợn rừng, lợn rừng đen giống như cứt trâu vậy, đây là tôi đang bà đấy, lần này bà có vui không?”

Kiều Chấn Quốc cảm thấy phụ nữ rất phiền phức, vợ ông hai ngày hôm nay nhìn ông khó chịu nói ông quan tâm bà không bằng quan tâm mẹ ông, vì để vợ ông không tiếp tục gây phiền cho nên lúc này ông có tình tìm lý do khen bà ấy.

Vạn Xuân Cúc nuốt một búng máu vào trong ngực: “…”

Tôi cảm ơn ông, tôi cảm ơn cả nhà ông!

Kiều Tú Chi ở phía trước đúng lúc nghe thấy con trai con dâu nói chuyện, nghĩ thầm quả nhiên là nồi nào đắp vung ấy, hai đứa ngu ngốc giống nhau ở cùng một chỗ!

Trong lòng Vạn Xuân Cúc lo lắng, nhìn mẹ chồng cô đi vào, liền đem khó chịu trút lên người Đại Kiều: “Cháu nói có phải đứa nhỏ cháu làm việc quá chậm chạp không, không phải cố ý để bác tới làm giúp chứ?”

Đại Kiều lắc lắc cái đầu nhỏ: “Không phải, không phải đâu…”

Vạn Xuân Cúc nhịn không được cắt ngang lời nói của cô: “Cháu đừng nói dồi, bác thấy cháu đúng là cố ý! Đứa nhỏ này, còn nhỏ mà hư như vậy rồi… Ôi ôi ôi…”

Bà đang dạy bảo Đại Kiều, một bên gà mái không biết gặp phải chuyện gì đột ngộn bay phịch xuống chân bà mổ liên tiếp!

Đau chết bà!

Mẹ ơi, con gà mái hung ác nhất trong đời từng thấy!

Vạn Xuân Cúc thét lên, bà muốn đuổi gà mái đi nhưng gà mái giống như bộ dáng quyết không buông tha, đuổi theo cô.

Kiều Chấn Quốc từ phòng bếp bước ra, thấy vợ mình bị gà mái đuổi theo khắp sân, ôm bụng cười thành tiếng: “Mẹ nói bà xấu quá chó cũng ngại, vợ à, nhất định là bộ dáng của bà quá xấu, gà mái mới đuổi theo bà!”

Trái tim Vạn Xuân Cúc như bị đâm hàng ngàn vết thương: “…”

Cắm vào tim, thật chặt!

Kiều Tú Chi từ bên ngoài vừa lúc nghe được, thiếu chút nữa cười sập trời!

Bà cũng chưa từng nói qua những lời như thế, bà nói là người xấu chó ngại không phải là người xấu xí chó ngại!

Không muốn phí lời cùng hai kẻ ngu ngốc, bà ôm đứa con thứ hai lên băng ca, sau đó kêu con cả đi vào cùng nhau khiêng đến nhà họ Phương.

Lúc đi ra khỏi sân, thấy bóng dáng nhỏ của Đại Kiều đang chớp đôi mắt to nhìn bà, ai cũng phải mềm lòng: “Cháu có muốn đi cùng thì đi.”

Đại Kiều mở to hai mắt hết cỡ, vui vẻ đi theo.

Vạn Xuân Cúc kêu lên: “Mẹ, con cũng muốn đi.”

Bà không hề muốn sống chung với gà mái thêm một giây nào nữa!

Kiều Tú Chi cũng không thèm nhìn tới bà, lạnh lùng từ chối: “Con ở lại làm việc nhà, nếu mẹ trở về biết được con lười biếng tối nay sẽ để con ngủ trong chuồng gà luôn!”

Vạn Xuân Cúc: “…”

Chồng đâm vào tim, mẹ chồng đóng vai nữ hoàng, cuộc sống này biết trải qua thế nào!

Đoạn đường đi qua cũng không yên tĩnh, người trong thôn rất nhanh phát hiện ra rồi rối rít tới hỏi bọn họ muốn đi đâu.

Kiều Tú Chi cũng không có ý định gạt: “Đi tới nhà họ Phương để cho con trai thứ hai và Phương Tiểu Quyên ly hôn!”

Ly hôn!

Trời ạ, mặc dù nhà nào mẹ chồng cũng muốn tống con dâu về nhà mẹ đẻ nhưng chẳng qua cũng chỉ là nói miệng mà thôi, thực sự chưa từng có người nào làm qua!

Nhưng hiện tại Kiều Tú Chi lại dẫn con trai đi ly hôn!

Quá đỉnh!

Lần này có trò hay để nhìn rồi!

Không có ai muốn bỏ qua chuyện tốt như vậy, vì vậy họ rối rít đi theo sau người nhà họ Kiều, chỉ chốc lát, sau lưng nhà họ Kiều có không ít người.

Tối hôm qua nhà họ Phương bị đánh một trận, cả nhà đều bị thương trong đó Phương Phú Quý bị thương nghiêm trọng nhất, mặt mũi sưng phù, ngày hôm nay cũng chưa thể xuống giường được.

Phương Tiểu Quyên cũng không khá hơn chút nào, hai gò má sưng thành cục to, còn gãy hai cái răng cửa nhưng kinh khủng nhất chính là bà cảm giác trong miệng mình đầy mùi cứt gà!

Nước mắt bà Phương rơi đầy đất, khóc đến muốn chết đi sống lại: “Không còn công lý nữa rồi, bắt nạt mẹ góa con côi chúng ta, ông trời ơi, sao không mở mắt ra nhìn một chút!”

Trong lòng Phương Tiểu Quyên một trận phiền não: “Mẹ, mẹ có thể ngừng lại một chút không, khóc cả một buổi tối rồi!”

Bà Phương giống như bị đâm vào ống quản, từ trên mặt đất nhảy dựng lên, chạy như bay đến cho cô hai cái bạt tai: “Đều là do cô gây ra họa, nếu không phải do cô về nhà làm sao anh trai cô sẽ bị người ta đánh? Cô cút đi ngay bây giờ cho tôi!”

Mặt Phương Tiểu Quyên truyền đến một đợt đau nhói, nhưng càng làm cho bà đau lòng hơn chính là lời của mẹ của bà tại sao lúc đầu khi mẹ bà cầm tiền bà đưa không nói những lời này?

Đúng lúc này, cửa nhà họ Phương mới yên ổn không lâu liền có tiếng đẩy cửa “ầm” một tiếng đẩy ra.

Hai mẹ con bà Phương và Phương Tiểu Quyên nhất thời rùng mình một cái.

Sẽ không phải là người của nhà họ Lâm lại đến chứ?

Hai mẹ con muốn đứng dậy bỏ đi thì thấy bóng dáng Kiều Tú Chi lộ ra.

Hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Hai mắt bà Phương nhòe lệ đón tiếp: “Ông bà thông gia à, bà cuối cùng cũng đến rồi! Bà không biết chúng tôi bị người khác bắt nạt thảm thế nào đâu, bà phải giúp chúng tôi hả giận mới được!”

Phương Tiểu Quyên cũng nghĩ là mẹ chồng mình tới cho mình một chỗ dựa dù sao bà cũng là con dâu nhà họ Kiều, đánh bà đồng nghĩa với đánh vào mặt nhà họ Kiều.

Chỉ có Tiểu Kiều ngồi ở một góc là không nghĩ như thế.

Kiều Tú Chi hất bàn tay bà Phương ra: “Nhà họ Phương các người đã làm ra chuyện không giống người, ngược lại còn nghĩ vậy là hay! Nhưng chúng tôi cũng không đến giúp nhà họ Phương các người hả giận được!”

Bà Phương bối rối: “Vậy bà thông gia tới đây làm gì?”

Kiều Tú Chỉ chỉ vào Phương Tiểu Quyên nói: “Chồng nó bại liệt, nó bỏ lại chồng về nhà mẹ đẻ ở, bên ngoài nói đồn đại lời không hay về chồng nó, nó không những không ra mặt giải thích còn hắt bát nước bẩn trở lại, con dâu như thế, nhà họ Kiều chúng tôi không tiếp nhận được, cho nên…”

Trái tim Phương Tiểu Quyên đập loạn nhịp, bà có dự cảm xấu, mẹ chồng cô không phải là muốn…

Một giây sau đó bà nghe giọng nói mẹ chồng chắc như đinh đóng cột: “Tôi muốn con trai thứ hai nhà tôi ly hôn với nó!”

Ầm một tiếng giống như sấm sét giữa trời quang!

Tất cả già trẻ nhà họ Phương đều bị choáng váng.

“Mẹ, mẹ nói gì?” Phương Tiểu Quyên cảm nhận được giọng nói của mình đang run rẩy.

Hiện tại mới biết sợ không phải quá muộn rồi sao?

Kiều Tú Chi khẽ cười một tiếng: “Tôi để cho hai người ly hôn, dù sao cho đến lúc này cô cũng không ưng được con trai thứ hai của tôi, không phải sao?”

Phương Tiểu Quyên giải thích yếu ớt: “Con không có…”

Nhưng lời của bà còn chưa nói xong, liền bị mẹ ruột đẩy ra: “Bà thông gia, con gái đã gả như bát nước đổ đi, đứa con gái này của nhà họ Phương chúng tôi cũng nhất định không nhận về nữa, nếu nhà bà không cần, vậy cứ để cho nó đi chết đi!”

Phương Tiểu Quyên vừa mới bị mẹ chồng đâm cho một nhát dao, tiếp đến lại nhận một nhát dao nữa của mẹ ruột.

Kiều Tú Chi cười lạnh: “Mặc kệ nó sống hay chết, dù sao lúc cưới là chúng ta tự nhận định, bọn nó cũng chưa hề nhận giấy kết hôn, chúng tôi tới thông báo cho nhà bà một tiếng, từ nay về sau, hai nhà họ Kiều và nhà họ Phương sẽ không còn là thông gia nữa!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện