Buổi tối cuối tuần, Chương Chẩm đang tản bộ bên vườn hoa trước cổng chính của Lan Mặc Phủ.
Cuối thu, hơn một nửa số cây cỏ xung quanh đã chuyển sang màu vàng, còn lại một ít là cây xanh bốn mùa. Chương Chẩm ngước nhìn ánh trăng yên ả, thời gian trôi qua quá nhanh, chớp mắt một cái anh đã ba mươi, có tiền tiết kiệm, có bất động sản, cũng có người nhà, không có áp lực cuộc sống, may mắn hơn rất nhiều người đồng trang lứa.
Chương Chẩm lấy điện thoại ra lướt vòng bạn bè, có chia sẻ về quỹ đầu tư, thiết kế nhà ở, trải nghiệm xe mới, cũng có bạn bè đang khoe dấu tay đầy màu sắc trên bộ âu phục định chế riêng, nói rằng đây là món quà con mình tặng. Tuần trước anh đi liên hoan với vài người bạn, được giới thiệu cho một cô gái, mười tám mười chín tuổi, còn không lớn bằng em trai anh, gia cảnh khá giả, biết chơi dương cầm, từng tổ chức nhiều buổi biểu diễn cá nhân, sùng bái anh từ lâu.
Một bữa ăn biến thành buổi xem mắt.
Quan tâm đến lòng tự trọng của cô gái, Chương Chẩm không rời đi ngay lập tức mà vẫn kiên trì đến khi cơm nước xong xuôi, đưa cô về nhà, cũng giải thích suy nghĩ của mình, từ chối tiếp tục phát triển mối quan hệ với cô.
Xưa nay Chương Chẩm chưa bao giờ nghiêm túc xem xét vấn đề tình cảm. Nếu tương lai anh có thể sở hữu nó, vậy nhất định là nó đến một cách lặng lẽ yên ắng, thành công tránh thoát lòng đề phòng và do dự của anh.
Trong những năm kế tiếp, trọng tâm cuộc sống của Chương Chẩm là vừa chữa bệnh vừa theo dõi Giao Bạch hoàn thành việc học, hạnh phúc với anh ba.
Xa xa truyền đến tiếng động cơ ô tô, cắt ngang dòng suy nghĩ của Chương Chẩm. Anh cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn sang.
Chiếc xe chạy chầm chậm xuyên qua ánh đèn đường và sương mù giăng núi, dừng lại trước vườn hoa.
Cửa sau xe mở ra, Giao Bạch ngáp lớn một cái xuống xe, đôi mắt phủ hơi nước nhìn Chương Chẩm: "Anh, sao anh lại ở cổng chính?"
"Chờ các em." Chương Chẩm ôm lấy cậu, "Đi chơi thế nào?"
Giao Bạch còn chưa nói gì, Thích Dĩ Lạo đã từ trong xe đi ra, ấn ấn mi tâm mệt mỏi hỏi : "A Chẩm, nhà bếp có canh không?"
"Có ạ." Chương Chẩm đáp.
Lan Mặc Phủ có quy củ được truyền từ đời này sang đời khác, xếp đặt ba nhà bếp, ba phòng ăn, được chia thành chủ, khách, và thuộc hạ.
Các người hầu cũ trước đây đều có giao tình lâu năm với dì Liễu. Sau khi dì Liễu qua đời, họ đều bị thay thế. Nhóm người hiện tại đã làm việc được hơn một năm mà không mắc sai sót nào.
Đặc biệt là các món canh súp họ nấu luôn đa dạng phong phú, Giao Bạch thích uống.
Chương Chẩm kéo Giao Bạch vào cổng chính, hỏi này hỏi nọ linh tinh vụn vặt. Anh tình cờ liếc thấy thứ gì đó, đột nhiên dừng bước.
Giao Bạch dùng ánh mắt dò hỏi.
"Bạch Bạch, em đi vào trước." Chương Chẩm hít sâu một hơi ngắn, đẩy cậu về phía trước, "Đi đi."
"Dạ." Giao Bạch buồn ngủ trả lời.
.
Thích Dĩ Lạo đi sau vài bước, một tay xách ba lô của Giao Bạch, một tay cầm điện thoại nhận cuộc gọi. Hắn dùng tiếng Đức, phát âm tiêu chuẩn, có sức hút và sự lịch lãm của đàn ông trưởng thành.
Chương Chẩm ở chỗ cũ chờ anh ba đến. Anh không hiểu nhiều về các vấn đề kinh doanh lắm, chỉ nghe Thích Hoài nói rằng Thích thị định mở rộng sang Đức.
Đối với thị trường trong nước, Thích thị sẽ không cạnh tranh, mở rộng thêm địa bàn nữa.
Thích Dĩ Lạo cúp máy, thấy Chương Chẩm đứng yên bất động, hắn gật đầu, trong cổ họng phát ra một âm tiết mơ hồ: "Hả?"
"Anh ba, anh cầu hôn Bạch Bạch rồi à?" Chương Chẩm đè nén cảm xúc.
Thích Dĩ Lạo lắc đầu.
Cảm xúc của Chương Chẩm tuôn ra không kiểm soát được, nét mặt khinh thường và bực bội rất đại nghịch bất đạo: "Anh lừa em làm gì, em đã nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của Bạch Bạch rồi!"
"Ý của tôi là, không chỉ cầu hôn..." Thích Dĩ Lạo đi về phía trước, dọc theo bước chân của người yêu nhỏ, "Còn nhận giấy đăng ký."
Chương Chẩm sững sờ tại chỗ, thính lực có vấn đề rồi sao? Nhận giấy gì, đăng ký gì, ai với ai? Mình là ai?
Chương Chẩm choáng váng sải bước đuổi theo anh ba, âm lượng đè ép vừa thấp vừa cáu gắt: "Chuyện quan trọng như vậy, em là anh trai em ấy, tại sao lại không nói cho em biết?"
Thích Dĩ Lạo không ngừng bước, ánh mắt luôn quanh quẩn trên bóng dáng chàng trai đang lắc lư ở đằng trước. Nhớ lại tình cảnh lúc đó, sắc mặt hắn dịu dàng hơn mấy phần.
Về việc kết hôn, Thích Dĩ Lạo đã có kế hoạch, nhưng không gấp như thế, người yêu vẫn còn đang đi học, đang ở độ tuổi tràn ngập nhiệt huyết với cuộc sống và học hành, hắn có thể chờ.
Nên việc đăng ký kết hôn là do Giao Bạch chủ động đề xuất.
Chỉ một phút sau khi Thích Dĩ Lạo trao nhẫn.
Người yêu nhỏ của hắn lần mò trong túi quần tây của hắn, lấy ra chiếc nhẫn còn lại, đeo lên cho hắn, hôn lòng bàn tay của hắn, sau đó cười híp mắt nói —— Chúng ta ra nước ngoài đăng ký kết hôn đi.
.
Lồng ngực Thích Dĩ Lạo nóng lên, giọng khàn khàn: "Lâm thời quyết định."
Chương Chẩm đang định nói gì đó thì nghe thấy anh ba cười nói, "A Chẩm, cậu vắng mặt ở phân đoạn này, quả thật là điều tiếc nuối. Thế này đi, từ nay về sau, kỷ niệm ngày cưới hàng năm của em trai cậu đều để cậu chủ trì."
"..."
Thực ra cũng không cần phải thế. Anh đâu biết chủ trì.
Chương Chẩm nhìn thấy anh ba vuốt tóc mái, trên ngón áp út cũng có nhẫn. Anh cau mày, quy trình kết hôn bình thường là cầu hôn, chứng nhận, nhẫn cưới, còn có bước tiếp theo.
"Vậy khi nào các anh tổ chức đám cưới?" Chương Chẩm tăng nhanh tốc độ, đi tới trước mặt Thích Dĩ Lạo, cản trở tầm mắt của hắn, nghiêm túc hỏi.
Thích Dĩ Lạo lướt qua Chương Chẩm, không nhanh không chậm bật ra ba chữ: "Không tổ chức."
"Không tổ chức?" Chương Chẩm càng nhíu chặt mày hơn, anh bước nhanh đuổi theo, hơi thở có chút dồn dập, "Tại sao? Đây là một bước quan trọng và thiêng liêng biết bao."
Thích Dĩ Lạo đi với nhịp bước tản mạn, ánh đèn chiếu xuống phủ lên đôi lông mày cao cùng hốc mắt sâu thẳm của hắn. Hắn không nói lời nào, trầm mặc hơn hẳn thường ngày, trên người còn thấp thoáng toát ra dáng vẻ của một người vợ nhỏ tủi thân uất ức.
Chương Chẩm liếc anh ba mang thần sắc mù mịt, lập tức nhận ra, chuyện chỉ kín đáo đăng ký không tổ chức đám cưới là ý muốn của em trai anh. Vì thế anh lặng lẽ thay đổi quan điểm: "Thực ra đó chỉ là một nghi thức, không quan trọng."
Sắc mặt Thích Dĩ Lạo nhất thời sa sầm.
Chương Chẩm lẩm bẩm: "Anh toàn để em ấy tự quyết định. Nếu anh không hài lòng với chuyện em ấy quyết định, anh cũng chỉ đành chịu thôi."
Thích Dĩ Lạo day trán rời đi.
.
Trước chiếc bàn hình quạt trong nhà bếp, Giao Bạch đang úp sấp uống canh. Chương Chẩm đi vòng qua cái bàn, "Bạch Bạch, thật sự không tổ chức đám cưới của em và anh ba à?"
Giao Bạch cắn miếng nấm trong canh, cậu không để bụng liệu có đám cưới hay không, nhưng lão biến thái muốn có.
Một khi cậu gật đầu đồng ý thì chuyện sẽ nghiêm trọng lắm, chắc chắn sẽ tổ chức rất lớn rất đặc biệt.
Là cái kiểu, thông báo cho cả thế giới.
Quê mùa lỗi thời, xa hoa hào phóng, trạng thái tâm lý của bạn đời kiêm bậc cha chú lớn hơn mười mấy tuổi.
"Chờ anh ấy hết bận rộn như bây giờ, có thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức rồi nói sau. Lời này em nói, anh cũng đừng cho anh ấy biết." Giao Bạch uống hớp canh nóng, tinh thần sảng khoái, không buồn ngủ nữa, mồm miệng lưu loát hơn nhiều.
Chương Chẩm nhìn em trai mình: "Hóa ra em không đồng ý làm đám cưới, là vì đau lòng anh ba."
"Bằng không thì sao?" Giao Bạch tặc lưỡi.
Chương Chẩm suy nghĩ về những thay đổi cảm xúc của anh ba: "Hình như anh ấy không hiểu tâm tư của em."
"Anh tưởng anh ấy ngốc à? Anh ấy là vừa muốn được em xót xa, vừa muốn tổ chức một đám cưới lớn, làm nũng với em, tỏ ra đáng thương với anh..." Giao Bạch một nói khó nói hết, "Tinh lắm."
Chương Chẩm không tưởng tượng ra anh ba làm nũng kiểu gì, nổi cả da gà. Anh vất vả kiểm soát biểu cảm: "Không thì làm hôn lễ đơn giản thôi?"
"Không đơn giản được, chỉ có hai khả năng, hoặc không tổ chức, hoặc tổ chức lớn." Giao Bạch thở dài.
Chương Chẩm: "..." Chuyện hai vợ chồng các em, anh không quan tâm nữa.
Anh đi tới bên nồi múc một thìa canh, "Bạch Bạch, anh chỉ có một câu, lúc tổ chức bổ sung lễ cưới, anh muốn làm nhân chứng."
(1) Nhân chứng cho một đám cưới là một người rất thân thiết, đã ở bên hoặc theo sát cặp đôi trong mối quan hệ của họ, hỗ trợ họ. Nhân chứng chứng thực rằng câu chuyện tình yêu của cặp đôi là có thật, rằng cả hai đã sẵn sàng tiến tới hôn nhân và giữa họ có tình cảm và sự tôn trọng.
"Biết rồi biết rồi." Giao Bạch đặt chiếc bát không xuống, rút khăn giấy lau miệng, "Anh này, hai ngày nay không có chuyện gì xảy ra chứ?"
"Không có." Chương Chẩm thổi canh, sau đó lại đổi giọng, "Đúng rồi, sáng nay Khương Yên có tới Lan Mặc Phủ, cậu ta mang theo mấy quyển kinh thư và một ít hoa cỏ. Chậc, sách nằm trên giá ở tầng một, còn hoa cỏ được để trong căn nhà nhỏ ở sân trước."
Thấy Chương Chẩm ngập ngừng muốn nói lại thôi, Giao Bạch hỏi: "Còn gì nữa không ạ?"
Chương Chẩm nói một câu gây sốc: "Khương Yên cạo đầu trọc."
Giao Bạch: "..."
Ấy thế mà cậu không quá bất ngờ khi việc này xảy ra với Ớt Nhỏ nhiệt tình và buông thả.
Giao Bạch ném giấy bẩn vào thùng rác. Sau khi cậu chết đi rồi sống lại, trở về làm Giao Bạch, cậu đã đăng lên vòng bạn bè, Khương Yên là người đầu tiên gọi điện cho cậu, bật khóc vỡ òa.
Xong liền dùng mức tiền tám ngàn tám hàng tháng bù lại cho một năm này, tiếp tục trả tiền theo tháng.
"Bạch Bạch, không phải là người bạn kia của em xuất gia đấy chứ?" Chương Chẩm nảy sinh hứng thú hóng chuyện.
Điện thoại của Giao Bạch đổ chuông, vị ở tầng năm tầng gọi cậu lên. Cậu trả lời bằng meme "nựng mèo hôn hít mèo", sau đó tiếp tục tán gẫu với Chương Chẩm: "Hôm nay Khương Yên mặc quần áo gì tới Lan Mặc Phủ ạ?"
"Như thường lệ..." Chương Chẩm nói, "Một bộ váy đỏ."
Giao Bạch liếc mắt: "Anh từng gặp hòa thượng mặc váy đỏ bao giờ chưa?"
Chương Chẩm câm nín.
"Mỗi người đều có cuộc sống riêng, mỗi người đều có cách sống riêng." Giao Bạch vỗ vai Chương Chẩm một cái, tầm mắt rơi trên ngón áp út của mình, chiếc nhẫn kia lấp lánh trong con ngươi của cậu.
Chương Chẩm cũng nhìn sang, cuối cùng em trai vẫn sẽ thành chị dâu, phải xưng hô thế nào đây? Có phải đổi không? Lúc anh đang xoắn xuýt, bên tai vang lên tiếng em trai anh, "Vẫn theo ban đầu đi, ai gọi kiểu của người nấy."
"Chỉ còn cách này thôi." Thấy em trai lại liếc điện thoại, Chương Chẩm không nhìn nổi mà xua xua tay, "Em đi mau đi."
Giao Bạch đi vài bước chợt ngoái đầu lại. Chương Chẩm đang quan sát độ linh hoạt eo chân cậu, chưa kịp che giấu ánh mắt đã bị cậu bắt quả tang, vô cùng lúng túng.
"Bạch Bạch, ừm..." Hồi lâu sau Chương Chẩm nghẹn ra vài chữ, "Trong hai ngày các em ra ngoài chơi, anh ba có tiết chế không?"
Mang một thân dày đặc vết đỏ dưới lớp quần áo, Giao Bạch nói: "Tiết chế ạ."
Năm ngoái cậu "chết rồi", lão biến thái vừa được giải phóng đã đeo lồng kim loại lên, treo móc chìa khóa của cậu.
Năm nay cùng mùa, cậu trở về, mới đầu lão biến thái vẫn rất kiềm chế, trong lúc ôm cậu ngủ không làm chuyện gì khác, cùng lắm là hôn lên má cậu chứ không chạm môi.
Qua được mấy ngày, khi Giao Bạch nửa mê nửa tỉnh, chiếc chìa khóa bé bị nhét vào tay cậu, đêm hôm khuya khoắt lão biến thái không ngủ, quỳ trên giường nhờ cậu mở khóa.
Đêm ấy cậu suýt nữa đâm vào tủ đầu giường.
Hiện nay chữ viết trên bàn sách tầng ngầm thứ hai vẫn đang tăng nhanh, nhưng tất cả đều do lão biến thái cầm tay cậu từ phía sau khắc lên.
"Kiềm chế."
Đẩy một cái.
"Kiềm chế."
Đẩy một cái.
...
Kiềm chế quần què ấy mà kiềm chế!
.
Giao Bạch hy vọng Thích Dĩ Lạo có thể rút ngắn thời gian và giảm bớt tần suất lăn lộn cậu.
Thích Dĩ Lạo không đồng ý, vì hắn có đồng ý cũng không thực hiện được, nên dứt khoát không hứa hẹn gì. Suy cho cùng, ở độ tuổi của hắn, hắn phải làm tấm gương mẫu mực và kim chỉ nam cho người yêu, không thể nuốt lời được.
Hai người đã có một cuộc tranh cãi không lớn không nhỏ vì vấn đề này.
Kết quả của cuộc tranh cãi đó là, Giao Bạch chuyển đến căn phòng riêng của mình ở tầng một, trong khi Thích Dĩ Lạo phải đi công tác.
Sau đó thì sao...
Sau đó, vào sáng sớm tinh mơ, nhóm vệ sĩ nhìn thấy Thích gia của bọn họ đi ra từ phòng của cậu Bạch, dẫn cậu Bạch đi công tác.
.
Giao Bạch quá bận rộn nên không dành nhiều thời gian tâm huyết cho tiếng Anh, toàn nhờ Thích Dĩ Lạo tìm sách tiếng Anh chuyên ngành y học cho cậu, dạy cậu về các tiền tố hậu tố, nếu không nhớ được thì sẽ dùng thước đánh mông cậu.
Nếu thước vẫn không hiệu quả, Thích Dĩ Lạo sẽ tự mình ra tay.
Giao Bạch thường xuyên chia sẻ kế hoạch học tập trong vòng bạn bè. Nhóm người Chương Chẩm, Khương Yên từng hỏi cậu có hối hận về việc học y không, cậu trả lời là không.
Bởi vì con mẹ nó cậu mới chỉ là sinh viên năm nhất, học kỳ đầu tiên! Nếu năm nhất đã hối hận thì làm sao có thể sống nổi những năm còn lại?
Việc làm thường ngày của Giao Bạch bao gồm chuẩn bị trước bài học, học vẹt thuộc lòng, nghiền ngẫm các sơ đồ tư duy đẹp hiệu quả. Khi có lớp thí nghiệm, cậu sẽ không ăn gì, vì ăn xong sẽ lười biếng, ảnh hưởng đến sức tập trung. Cậu sẽ xốc lên trăm phần trăm tinh thần nhìn giáo viên mô tả cấu trúc, sau đó về nhà còn tự soi gương nhìn bản thân. Thậm chí khi Thích Dĩ Lạo tắm rửa, cậu cũng đứng bên cạnh.
Thích Dĩ Lạo tắm bao lâu tùy thuộc vào Giao Bạch mất bao lâu để có thể tìm thấy bộ phận muốn tìm rồi ghi nhớ lại.
Nhớ kỹ xong, Giao Bạch bỏ lại Thích Dĩ Lạo đang giơ cao tay ở trong phòng tắm, vội vã chạy ra ngoài lấy bút vẽ trên giấy.
Trong phòng tắm lại vang lên tiếng nước, nước lạnh.
.
Lan Mặc Phủ thoải mái nghênh đón cuối năm.
Hai ông chủ đã kết hôn rồi, chủ đề của nhóm vệ sĩ xoay quanh "Hôm nay cậu Bạch thi", "Không phải mới thi xong à", "Lại một môn nữa"... Họ luôn cảm thấy nếu không phải cậu Bạch đang thi thì chính là trên đường đi thi.
Bọn họ lo lắng cậu sẽ bị hói, vừa thấy cậu liền chú ý những thay đổi trên đường chân tóc của cậu. Các đầu bếp cũng tận tâm tận lực vì chuyện này, nghiên cứu đủ các loại dược thiện.
Lượng tóc hiện tại của Giao Bạch xem như vẫn ổn, nhưng tương lai khó nói trước.
Trong văn phòng ở tầng năm, Thích Dĩ Lạo ở một đầu bàn bận rộn xử lý công việc, Giao Bạch ở đầu bên kia xem video thuyết trình bài giảng, thỉnh thoảng sờ cái nĩa trong đĩa đựng hoa quả, xiên một miếng hoa quả ăn sạch, xiên trúng miếng nào ăn miếng nấy, không kén chọn.
Thích Dĩ Lạo đã bận việc xong, mà Giao Bạch vẫn đang xem video.
Thư phòng rộng lớn, chỉ có hai người, nhưng không hề quạnh quẽ. Thích Dĩ Lạo gập laptop lại, xoa bóp bả vai đau nhức. Hắn cất bước đi tới, cúi người ngửi tóc chàng trai: "Em đi cùng chú đến buổi tiệc từ thiện cuối năm nhé?"
Giao Bạch đồng thời làm nhiều việc, xem video nhớ lại những gì đã học ban ngày, giữa răng môi bật ra âm thanh lẩm bẩm đứt quãng, xen lẫn với mùi hương ngọt ngào.
Mặt bị nhéo, Giao Bạch quay đầu, nói không rõ ràng: "Làm gì thế?"
Thích Dĩ Lạo đặt ngón tay lên môi cậu, chầm chậm vuốt ve: "Chú đang nói chuyện với em đấy."
Giao Bạch dùng ánh mắt ra hiệu Thích Dĩ Lạo lặp lại một lần.
Thích Dĩ Lạo không lặp lại, chỉ xoa xoa cần cổ trắng nõn mịn màng của người trẻ tuổi, đầu ngón tay dán lên nhiệt độ sinh mệnh tươi trẻ tràn đầy sức sống. Hắn thở dài: "Tiểu Bạch, em có cảm thấy rằng, thế giới của em càng lúc càng lớn, trong khi thế giới của chú càng lúc càng nhỏ lại không?"
Giao Bạch hỏi chẳng cần nghĩ ngợi: "Thế giới của em không phải là anh sao?"
Thích Dĩ Lạo sửng sốt.
"Thế à?"
Hắn thẳng người dậy, dường như muốn giữ nghiêm mặt, rồi lại khó có thể kiềm chế mà cúi lưng càng sâu hơn, ánh mắt nóng rực chăm chú nhìn người trên ghế, hồi lâu sau hắn cười khẽ: "Em nghĩ như thế à."
Giao Bạch thầm lắc đầu trong lòng, doanh nhân thành đạt trong sự nghiệp đến đâu thì vẫn chỉ là người bình thường, chỉ có một trái tim. Lớn tuổi rồi, nhiều ít gì cũng sẽ lo được lo mất.
Ông chú già do mình tự chọn, còn có thể làm gì đây.
Giao Bạch tắt video đang xem dở, bàn chân đi tất giẫm trên thảm trải sàn. Cậu ngẩng mặt lên, cười tự tin rạng rỡ: "Ừm, em nghĩ vậy đấy."
Câu tiếp theo là, "Yên tâm đi, lúc anh già rồi, em sẽ nuôi anh."
Thích Dĩ Lạo: "..."
"Có phải là rất cảm động không?" Giao Bạch áp sát tới, bị một bàn tay chặn lại, cậu túm lấy bàn tay kia cắn một cái.
"Đúng thế, chú cảm động phát khóc rồi." Thích Dĩ Lạo ghé vào tai cậu hà hơi, "Em sờ thử xem."
Giao Bạch lườm một cái: "Không sờ."
"Ngoan, sờ chú một cái nào." Thích Dĩ Lạo bất đắc dĩ cau mày, dụ dỗ nói.