Trong giới tu luyện, tu luyện giả có thể được phân thành nhiều kiểu tu luyện khác nhau, nhưng về cơ bản vẫn chỉ có hai loại. Loại thứ nhất chú trọng vào rèn luyện thân thể, mà điển hình là những võ giả. Những tu luyện giả loại này coi thân thể là nguồn gốc của sức mạnh, họ thường chấp nhận đau khổ và khó khăn để đề cao lên tố chất thân thể, từ đó liên kết với sức mạnh trong tự nhiên. Mặc dù quá trình tu luyện có rất nhiều trở ngại, phải trải qua vô số đau đớn, thế nhưng khó khăn rồi cũng sẽ được đền đáp bằng những thành tựu ngọt ngào, tu luyện giả chú trọng rèn luyện thân thể tuổi thọ có thể kéo dài cực kì lâu, hơn nữa khả năng hấp thu sức mạnh tự nhiên cũng cực kỳ mạnh mẽ. Còn một loại tu luyện giả thứ hai nữa, đó là những tu luyện giả chuyên rèn luyện tâm trí, mà tiêu biểu chính là những thư pháp gia.
Nếu đem ra so sánh với những tu luyện giả rèn luyện thân thể, thì tu luyện giả loại sau có vẻ dễ dàng hơn rất nhiều trong việc tu luyện. Họ không cần trải qua nỗi khổ sở như tra tấn bản thân để rèn luyện thân thể, cũng không phải liều mình chém giết cùng quái thú để gia tăng khả năng chiến đấu của bản thân, quả thật mà nói thì việc tu luyện của họ quả thật là đơn giản cực kỳ. Thế nhưng đó chỉ là cái vỏ bề ngoài mà thôi, những khổ sở của tu luyện giả rèn luyện tâm trí, không phải ai cũng có thể thấu hiểu, và không phải ai cũng có thể vượt qua. Cái mà những tu luyện giả này phải đối mặt, không phải là trở ngại về thân thể, mà là trở ngại về mặt tâm tính.
Con người ta, khi mới sinh ra ai cũng lương thiện, giống như một tờ giấy trắng, thế nhưng trong quá trình lớn lên, hoàn cảnh xô đẩy, tâm tính con người cũng vì thế mà thay đổi. Mà một trong những thứ dễ khiến con người ta thay đổi nhất chính là sức mạnh. Một tu luyện giả, mang trong mình khả năng điều động nguyên tố cũng như vận dụng sức mạnh tự nhiên, năng lực của bản thân đã vượt xa người bình thường. Trong tay nắm được sức mạnh to lớn, rất dễ khiến con người ta chủ quan, dưỡng thành bản tính kiêu ngạo, làm việc tự theo ý mình……
Vô số các tính cách xấu xa luôn chầu trực, chỉ cần tu luyện giả có một giây phút không kiềm chế được bản thân, bọn chúng sẽ không ngại ngần mà xâm nhập vào trong tâm trí của tu luyện giả, gieo lại những hạt mầm đen tối, dần dần khiến tu luyện giả sa ngã. Mà các tu luyện giả rèn luyện tâm trí, lại thường xuyên phải đối mặt với những loại tính cách xấu xa này, bởi sức mạnh họ có thể nắm được càng to lớn hơn so với những tu luyện giả khác. Nhưng, như người ta thường nói, càng va chạm nhiều, khả năng miễn dịch của bản thân cũng càng lớn. Những tu luyện giả rèn luyện tâm trí tuy rằng phải tự thân đối mặt với những mặt trái trong tâm tính của con người thường xuyên, nhưng cũng nhờ vậy mà đề cao khả năng miễn dịch với những tác động từ bên ngoài. Ví dụ như lúc này đây, trong khi ba người khác đã bắt đầu điên cuồng tấn công vào vách chắn rễ cây, Nguyễn Phong lại vẫn có thể duy trì được tỉnh táo, cẩn thận quan sát tình huống.
Cẩn thận nhắm mắt lại, điều hòa tâm tình của bản thân, Nguyễn Phong tiến vào trạng thái khai mở tâm nhãn. Từ trong thế giới tâm thần, Nguyễn Phong quan sát một lượt cả không gian xung quanh, mong muốn tìm ra một lối thoát khả thi cho mọi người. Thế nhưng, lối thoát khả thi tạm thời chưa tìm thấy, Nguyễn Phong lại tìm ra được nguyên nhân khiến tâm trí của mọi người trở nên bất ổn. Một tia nguyên lực đen tối, mỏng manh, nhỏ bé, thế mà lúc này lại có thể tác oai tác quái, gây ra hậu quả nghiêm trọng đối với mọi người. Nguyễn Phong điều động phong nguyên tố, thử tấn công vào tia nguyên lực màu đen kia, thế nhưng hiệu quả mà hắn đạt được, lại có vẻ rất không khả quan.
Mặc cho từng đợt phong nguyên tố hình thành các dạng công kích mạnh mẽ, tia nguyên lực màu đen vẫn cứ tồn tại, dai dẳng chống đỡ, không khác gì đám rễ cây đang bao vây xung quanh bọn họ. Nguyễn Phong lâm vào suy tư, hắn biết lúc này mọi người cần phải bình tĩnh lại mới có thể tìm ra được lối thoát, mà để mọi người bình tĩnh lại, chỉ có cắt đứt sợi nguyên lực đen tối này. Đang trong lúc Nguyễn Phong mải miết suy nghĩ, một tiếng nổ thật mạnh, thật to bộc phát ra, đem mấy người Văn Thái hất tung về phía sau, đồng thời cũng khiến cho bọn họ ngừng lại hành động điên cuồng. Vách chắn rễ cây vốn chắc chắn dẻo dai vô cùng, không ngờ lúc này lại xuất hiện một lỗ hổng lớn bằng nửa thân người. Mặc dù vách chắn nhanh chóng hồi phục lại, nhưng Nguyễn Phong đang trong trạng thái khai mở tâm nhãn vẫn có thể nhìn ra được một chút manh mối. Tốc độ hồi phục của vách chắn trong lúc vừa rồi rõ ràng đã chậm đi trông thấy, so với những vết thương nho nhỏ lúc trước thì tốc độ hồi phục lần này ít nhất cũng đã giảm đi hai lần. Nguyễn Phong vui mừng, hắn rút cục cũng tìm ra được một phương pháp có thể cứu được bọn họ. Chỉ cần có thể gây ra sát thương đủ lớn, tốc độ hồi phục của vách chắn sẽ bị giảm mạnh, thậm chí là không thể hồi phục được nữa, khi đó bọn họ sẽ có thể chạy thoát đươc. Nhanh chóng hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, Nguyễn Phong rút cục cũng hiểu rõ được nguyên nhân. Ba người Văn Thái lúc này đã tỉnh táo lại một chút, vừa thuận lợi để cho Nguyễn Phong thực hiện kế hoạch của mình:
“Văn Thái, Trần Duy, Đức Minh. Ba người các ngươi có nghe rõ ta nói không? Ta đã tìm được phương pháp để thoát thân rồi, nhưng ta cần cả ba người phải giữ vững tỉnh táo thì mới có thể thực hiện được”
Văn Thái khẽ vỗ vỗ đầu, dường như là để làm cho bản thân tỉnh táo hơn, mà hai người còn lại cũng cố gắng kiềm chế lại tâm tình đang bị kích động của bản thân. Văn Thái gượng cười hỏi Nguyễn Phong:
“Đại ca, ngươi nghĩ ra biện pháp thoát thân gì vậy, mau nói ra đi, chúng ta đang tỉnh táo lắm đây”
“Biện pháp thoát ra cũng không khó khăn lắm, nhưng tất cả chúng ta phải đồng tâm hiệp lực mới được. Cái vách chắn bằng rễ cây này, chỉ cần chúng ta có thể gây ra sát thương đủ lớn thì nó sẽ không kịp khôi phục, chúng ta sẽ có đủ thời gian để chạy thoát”
“Vậy phải làm sao mới gây khiến cho nó không thể hồi phục đây. Nãy giờ chúng ta công kích bao nhiêu như vậy mà nó vẫn cứ trơ trơ ra đấy thôi”
“Tất nhiên, các ngươi nãy giờ tấn công đơn lẻ thì nó sẽ không suy chuyển gì được rồi. Ta đã quan sát kỹ, lúc các ngươi tấn công lần cuối cùng, đòn tấn công của cả ba vừa vặn đánh lên vách chắn cùng một chỗ, khiến cho vách chắn không chịu nổi mà nổ tung. Có lẽ là do nguyên lực mộc hệ và thổ hệ của hai người các ngươi tương khắc với nhau, lại thêm nguyên lực của Đức Minh kích khởi, khiến cho lực bộc phát ra càng to lớn hơn. Nếu bây giờ cả bốn chúng ta hợp sức tấn công cùng một chỗ, có lẽ sẽ phá được vách chắn này”
“Thật vậy sao? Nếu thế thì chúng ta làm ngay thôi” Trần Duy nghe được phương pháp thoát thân, trong lòng mừng rỡ vô cùng, thúc giục mọi người mau chóng tiến hành.
“Được, vậy mọi người nghe hiệu lệnh của ta, ta đếm từ một đến ba, sau đó chúng ta sẽ cùng lúc tấn công. Nhưng mọi người phải nhớ là, chúng ta phải tấn công vào cùng một chỗ, có như vậy mới phá được lớp vách chắn này”
“Được, chúng ta sẵn sàng rồi đây”
“Tốt, vậy thì hãy tung ra đòn công kích mạnh nhất của bản thân nhé. Chuẩn bị này. Một… hai… ba”
Theo mỗi tiếng đếm của Nguyễn Phong, nguyên lực tích súc trong đòn tấn công của ba người cũng ngày càng lớn. Ánh sáng bốn màu lóe lên, theo tiếng đếm thứ ba vừa dứt liền bùng nổ. Văn Thái một đao chém mạnh xuống đất, mặt đất nứt ra thành một cái khe, kéo dài thẳng đến vách chắn. Trần Duy cũng không chịu kém cạnh, trên không trung lóe lên một đường kiếm ảnh màu xanh lục, trên thân kiếm dường như còn quấn từng mảnh rễ cây khô cứng.
Hai đòn công kích đồng thời đánh mạnh lên vách cây, vang lên một tiếng nổ mạnh. Vách chắn bị xé rách một khoảng lớn, đồng thời nguyên lực tại khu vực đó cũng vô cùng hỗn loạn, bất ổn. Một mảnh đao ảnh của Đức Minh sáng rực, lóe lên từng tia chớp xanh trắng, chém thẳng vào vị trí vừa bị xé rách ra trên vách chắn. Lại một tiếng nổ vang lên, vết rách càng bị xé rộng ra, to gần bằng một thân người, mà tại vị trí đó, ba loại nguyên tố thổ, mộc, lôi liên tục bùng nổ, khiến cho vết rách càng khó khôi phục.
Liên tiếp mấy tiếng nổ vang lên đã thu hút sự chú ý của thụ yêu thủ lĩnh. Cảm giác được vách chắn do mình dựng lên lúc này đã bị xé toang ra một vết rách lớn, con yêu quái này không khỏi cảm thấy kinh hãi. Gầm rống một tiếng thật lớn, thụ yêu thủ lĩnh lại dồn thêm yêu lực của bản thân vào đám rễ cây, muốn đẩy nhanh hơn tốc độ khôi phục của vách chắn.
Thế nhưng, càng thúc giục nhiều yêu lực, con thụ yêu lại càng kinh hãi trong lòng. Khu vực vết rách lúc này đã hỗn loạn vô cùng, nguyên tố liên tục bùng nổ khiến cho vách chắn hồi phục cực kì chậm chạp, mặc cho yêu lực của con thụ yêu dồn vào rất nhiều nhưng hiệu quả thu được lại rất mờ nhạt. Mà càng đáng giận hơn là, mặc cho hắn có triển khai thêm rễ cây đến gia cố cho vách chắn, vị trí bị rách kia vẫn không thể gia cố, bất cứ rễ cây nào đến gần khu vực hỗn loạn đều bị các nguyên tố bùng nổ phá hủy. Tình trạng giằng co giữa một bên khôi phục và một bên phá hủy có lẽ sẽ tiếp diễn như vậy, nếu như không có bất kỳ nhân tố bên ngoài nào tác động vào. Đáng tiếc, bên phe nhân loại vẫn còn một người chưa xuất chiêu, là Nguyễn Phong.
Nếu đem ra so sánh với những tu luyện giả rèn luyện thân thể, thì tu luyện giả loại sau có vẻ dễ dàng hơn rất nhiều trong việc tu luyện. Họ không cần trải qua nỗi khổ sở như tra tấn bản thân để rèn luyện thân thể, cũng không phải liều mình chém giết cùng quái thú để gia tăng khả năng chiến đấu của bản thân, quả thật mà nói thì việc tu luyện của họ quả thật là đơn giản cực kỳ. Thế nhưng đó chỉ là cái vỏ bề ngoài mà thôi, những khổ sở của tu luyện giả rèn luyện tâm trí, không phải ai cũng có thể thấu hiểu, và không phải ai cũng có thể vượt qua. Cái mà những tu luyện giả này phải đối mặt, không phải là trở ngại về thân thể, mà là trở ngại về mặt tâm tính.
Con người ta, khi mới sinh ra ai cũng lương thiện, giống như một tờ giấy trắng, thế nhưng trong quá trình lớn lên, hoàn cảnh xô đẩy, tâm tính con người cũng vì thế mà thay đổi. Mà một trong những thứ dễ khiến con người ta thay đổi nhất chính là sức mạnh. Một tu luyện giả, mang trong mình khả năng điều động nguyên tố cũng như vận dụng sức mạnh tự nhiên, năng lực của bản thân đã vượt xa người bình thường. Trong tay nắm được sức mạnh to lớn, rất dễ khiến con người ta chủ quan, dưỡng thành bản tính kiêu ngạo, làm việc tự theo ý mình……
Vô số các tính cách xấu xa luôn chầu trực, chỉ cần tu luyện giả có một giây phút không kiềm chế được bản thân, bọn chúng sẽ không ngại ngần mà xâm nhập vào trong tâm trí của tu luyện giả, gieo lại những hạt mầm đen tối, dần dần khiến tu luyện giả sa ngã. Mà các tu luyện giả rèn luyện tâm trí, lại thường xuyên phải đối mặt với những loại tính cách xấu xa này, bởi sức mạnh họ có thể nắm được càng to lớn hơn so với những tu luyện giả khác. Nhưng, như người ta thường nói, càng va chạm nhiều, khả năng miễn dịch của bản thân cũng càng lớn. Những tu luyện giả rèn luyện tâm trí tuy rằng phải tự thân đối mặt với những mặt trái trong tâm tính của con người thường xuyên, nhưng cũng nhờ vậy mà đề cao khả năng miễn dịch với những tác động từ bên ngoài. Ví dụ như lúc này đây, trong khi ba người khác đã bắt đầu điên cuồng tấn công vào vách chắn rễ cây, Nguyễn Phong lại vẫn có thể duy trì được tỉnh táo, cẩn thận quan sát tình huống.
Cẩn thận nhắm mắt lại, điều hòa tâm tình của bản thân, Nguyễn Phong tiến vào trạng thái khai mở tâm nhãn. Từ trong thế giới tâm thần, Nguyễn Phong quan sát một lượt cả không gian xung quanh, mong muốn tìm ra một lối thoát khả thi cho mọi người. Thế nhưng, lối thoát khả thi tạm thời chưa tìm thấy, Nguyễn Phong lại tìm ra được nguyên nhân khiến tâm trí của mọi người trở nên bất ổn. Một tia nguyên lực đen tối, mỏng manh, nhỏ bé, thế mà lúc này lại có thể tác oai tác quái, gây ra hậu quả nghiêm trọng đối với mọi người. Nguyễn Phong điều động phong nguyên tố, thử tấn công vào tia nguyên lực màu đen kia, thế nhưng hiệu quả mà hắn đạt được, lại có vẻ rất không khả quan.
Mặc cho từng đợt phong nguyên tố hình thành các dạng công kích mạnh mẽ, tia nguyên lực màu đen vẫn cứ tồn tại, dai dẳng chống đỡ, không khác gì đám rễ cây đang bao vây xung quanh bọn họ. Nguyễn Phong lâm vào suy tư, hắn biết lúc này mọi người cần phải bình tĩnh lại mới có thể tìm ra được lối thoát, mà để mọi người bình tĩnh lại, chỉ có cắt đứt sợi nguyên lực đen tối này. Đang trong lúc Nguyễn Phong mải miết suy nghĩ, một tiếng nổ thật mạnh, thật to bộc phát ra, đem mấy người Văn Thái hất tung về phía sau, đồng thời cũng khiến cho bọn họ ngừng lại hành động điên cuồng. Vách chắn rễ cây vốn chắc chắn dẻo dai vô cùng, không ngờ lúc này lại xuất hiện một lỗ hổng lớn bằng nửa thân người. Mặc dù vách chắn nhanh chóng hồi phục lại, nhưng Nguyễn Phong đang trong trạng thái khai mở tâm nhãn vẫn có thể nhìn ra được một chút manh mối. Tốc độ hồi phục của vách chắn trong lúc vừa rồi rõ ràng đã chậm đi trông thấy, so với những vết thương nho nhỏ lúc trước thì tốc độ hồi phục lần này ít nhất cũng đã giảm đi hai lần. Nguyễn Phong vui mừng, hắn rút cục cũng tìm ra được một phương pháp có thể cứu được bọn họ. Chỉ cần có thể gây ra sát thương đủ lớn, tốc độ hồi phục của vách chắn sẽ bị giảm mạnh, thậm chí là không thể hồi phục được nữa, khi đó bọn họ sẽ có thể chạy thoát đươc. Nhanh chóng hồi tưởng lại tình cảnh vừa rồi, Nguyễn Phong rút cục cũng hiểu rõ được nguyên nhân. Ba người Văn Thái lúc này đã tỉnh táo lại một chút, vừa thuận lợi để cho Nguyễn Phong thực hiện kế hoạch của mình:
“Văn Thái, Trần Duy, Đức Minh. Ba người các ngươi có nghe rõ ta nói không? Ta đã tìm được phương pháp để thoát thân rồi, nhưng ta cần cả ba người phải giữ vững tỉnh táo thì mới có thể thực hiện được”
Văn Thái khẽ vỗ vỗ đầu, dường như là để làm cho bản thân tỉnh táo hơn, mà hai người còn lại cũng cố gắng kiềm chế lại tâm tình đang bị kích động của bản thân. Văn Thái gượng cười hỏi Nguyễn Phong:
“Đại ca, ngươi nghĩ ra biện pháp thoát thân gì vậy, mau nói ra đi, chúng ta đang tỉnh táo lắm đây”
“Biện pháp thoát ra cũng không khó khăn lắm, nhưng tất cả chúng ta phải đồng tâm hiệp lực mới được. Cái vách chắn bằng rễ cây này, chỉ cần chúng ta có thể gây ra sát thương đủ lớn thì nó sẽ không kịp khôi phục, chúng ta sẽ có đủ thời gian để chạy thoát”
“Vậy phải làm sao mới gây khiến cho nó không thể hồi phục đây. Nãy giờ chúng ta công kích bao nhiêu như vậy mà nó vẫn cứ trơ trơ ra đấy thôi”
“Tất nhiên, các ngươi nãy giờ tấn công đơn lẻ thì nó sẽ không suy chuyển gì được rồi. Ta đã quan sát kỹ, lúc các ngươi tấn công lần cuối cùng, đòn tấn công của cả ba vừa vặn đánh lên vách chắn cùng một chỗ, khiến cho vách chắn không chịu nổi mà nổ tung. Có lẽ là do nguyên lực mộc hệ và thổ hệ của hai người các ngươi tương khắc với nhau, lại thêm nguyên lực của Đức Minh kích khởi, khiến cho lực bộc phát ra càng to lớn hơn. Nếu bây giờ cả bốn chúng ta hợp sức tấn công cùng một chỗ, có lẽ sẽ phá được vách chắn này”
“Thật vậy sao? Nếu thế thì chúng ta làm ngay thôi” Trần Duy nghe được phương pháp thoát thân, trong lòng mừng rỡ vô cùng, thúc giục mọi người mau chóng tiến hành.
“Được, vậy mọi người nghe hiệu lệnh của ta, ta đếm từ một đến ba, sau đó chúng ta sẽ cùng lúc tấn công. Nhưng mọi người phải nhớ là, chúng ta phải tấn công vào cùng một chỗ, có như vậy mới phá được lớp vách chắn này”
“Được, chúng ta sẵn sàng rồi đây”
“Tốt, vậy thì hãy tung ra đòn công kích mạnh nhất của bản thân nhé. Chuẩn bị này. Một… hai… ba”
Theo mỗi tiếng đếm của Nguyễn Phong, nguyên lực tích súc trong đòn tấn công của ba người cũng ngày càng lớn. Ánh sáng bốn màu lóe lên, theo tiếng đếm thứ ba vừa dứt liền bùng nổ. Văn Thái một đao chém mạnh xuống đất, mặt đất nứt ra thành một cái khe, kéo dài thẳng đến vách chắn. Trần Duy cũng không chịu kém cạnh, trên không trung lóe lên một đường kiếm ảnh màu xanh lục, trên thân kiếm dường như còn quấn từng mảnh rễ cây khô cứng.
Hai đòn công kích đồng thời đánh mạnh lên vách cây, vang lên một tiếng nổ mạnh. Vách chắn bị xé rách một khoảng lớn, đồng thời nguyên lực tại khu vực đó cũng vô cùng hỗn loạn, bất ổn. Một mảnh đao ảnh của Đức Minh sáng rực, lóe lên từng tia chớp xanh trắng, chém thẳng vào vị trí vừa bị xé rách ra trên vách chắn. Lại một tiếng nổ vang lên, vết rách càng bị xé rộng ra, to gần bằng một thân người, mà tại vị trí đó, ba loại nguyên tố thổ, mộc, lôi liên tục bùng nổ, khiến cho vết rách càng khó khôi phục.
Liên tiếp mấy tiếng nổ vang lên đã thu hút sự chú ý của thụ yêu thủ lĩnh. Cảm giác được vách chắn do mình dựng lên lúc này đã bị xé toang ra một vết rách lớn, con yêu quái này không khỏi cảm thấy kinh hãi. Gầm rống một tiếng thật lớn, thụ yêu thủ lĩnh lại dồn thêm yêu lực của bản thân vào đám rễ cây, muốn đẩy nhanh hơn tốc độ khôi phục của vách chắn.
Thế nhưng, càng thúc giục nhiều yêu lực, con thụ yêu lại càng kinh hãi trong lòng. Khu vực vết rách lúc này đã hỗn loạn vô cùng, nguyên tố liên tục bùng nổ khiến cho vách chắn hồi phục cực kì chậm chạp, mặc cho yêu lực của con thụ yêu dồn vào rất nhiều nhưng hiệu quả thu được lại rất mờ nhạt. Mà càng đáng giận hơn là, mặc cho hắn có triển khai thêm rễ cây đến gia cố cho vách chắn, vị trí bị rách kia vẫn không thể gia cố, bất cứ rễ cây nào đến gần khu vực hỗn loạn đều bị các nguyên tố bùng nổ phá hủy. Tình trạng giằng co giữa một bên khôi phục và một bên phá hủy có lẽ sẽ tiếp diễn như vậy, nếu như không có bất kỳ nhân tố bên ngoài nào tác động vào. Đáng tiếc, bên phe nhân loại vẫn còn một người chưa xuất chiêu, là Nguyễn Phong.
Danh sách chương