“Trần Duy, cậu sao rồi?”

Văn Thái tranh thủ lúc hai trưởng lão của Trịnh Tông đánh nhau với ác ma đã đến bên cạnh Trần Duy. Sau một quãng thời gian điều khí, thân thể Văn Thái đã khôi phục lại được phần nào, mặc dù không thể tiếp tục động thủ nhưng đi lại thì không thành vấn đề. Hắn khẽ nâng Trần Duy dậy, cẩn thận kiểm tra vết thương của người anh em kết nghĩa này.

Chỉ thấy trong thân thể Trần Duy lúc này bị thương vô cùng nặng, kinh mạch đã bị tổn thương nghiêm trọng, phủ tạng cũng bị nguyên lực tán loạn trong cơ thể phá hoại gây nguy hiểm đến tính mạng. Tình hình của Trần Duy lúc này đúng là cận kề cái chết, nếu như không có thuốc tốt chữa trị thương thế thì khó mà giữ lại mạng sống được. Văn Thái thấy bạn mình như vậy thì vô cùng đau lòng, một người tâm trí cứng cỏi như hắn mà lúc này cũng cảm thấy chua xót, hai hàng nước mắt chỉ trực đổ xuống bất cứ lúc nào. Văn Thái cố giữ cho bản thân không được rơi lệ, hắn nhanh chóng lục tìm trong túi áo một hồi, hy vọng có thể tìm được thứ gì đó có tác dụng chữa trị vết thương của Trần Duy.

Thế nhưng kết quả chỉ khiến hắn càng thêm thất vọng, trong túi hắn mặc dù cũng có vài loại thuốc trị thương nhưng chỉ có tác dụng với các vết thương bên ngoài, đối với nội thương nghiêm trọng như của Trần Duy thì hầu như không có bao nhiêu tác dụng. Văn Thái lại một lần nữa lục tìm trong túi áo nhưng vẫn chẳng phát hiện ra được thứ gì có hiệu quả, điều này khiến hắn chán nản cực kỳ. Chẳng nhẽ không có cách nào cứuTrần Duy hay sao? Đúng lúc này, hắn chợt nhớ tới tập phù chú mà Vũ Ngôn đã chuẩn bị cho bọn hắn.

Sau khi tiến vào rừng sâu, Nguyễn Phong đã chia đều số phù chú ấy cho mỗi người, hiện giờ có lẽ nó chính là hy vọng cuối cùng để cứu được Trần Duy. Lấy xấp phù chú từ trong ngực áo ra, Văn Thái tìm kiếm một lượt, cuối cùng khuôn mặt của hắn cũng giãn ra. Hộ Tâm Phù! Hắn đã tìm được hy vọng để cứu chữa cho Trần Duy rồi! Loại phù chú này tác dụng chủ yếu là bảo vệ kinh mạch và tâm tạng, hiện giờ sử dụng cho Trần Duy quả thật là rất thích hợp. Dán một tấm Hộ Tâm Phù lên lưng Trần Duy, Văn Thái thở phào một hơi. Bây giờ tính mạng của Trần Duy tạm thời không cần lo lắng, chỉ cần tìm được thuốc chữa nội thương hiệu quả thì sẽ cứu được hắn.

Ở giữa khoảng đất trống lúc này đang diễn ra một trận chiến kịch liệt. Hai vị trưởng lão của Trịnh Tông đang giao chiến trực tiếp với ác ma, từng luồng chưởng lực đen nhánh cùng với đao ảnh vàng rực liên tục va chạm với nhau tạo ra những xung động nguyên lực dữ dội.

Xung quanh ba người bọn họ, tầng tầng lớp lớp tu luyện giả của ba dòng họ lớn cùng với Trịnh Tông đã bao vây lại, hình thành nên một trận thế kín kẽ vây chặt ác ma vào trong. Theo từng đợt hiệu lệnh của thủ lĩnh, các tu luyện giả lần lượt tung ra những đòn công kích nhằm thẳng về phía ác ma, bủa vây dày đặc phong tỏa mọi hành động của hắn. Nhờ có sự hỗ trợ từ bên ngoài, hai trưởng lão của Trịnh Tông dần dần chiếm lại được ưu thế.

“Keng! Xoạt”

Đao ảnh của một vị trưởng lão lách qua trùng trùng chưởng lực của ác ma, mạnh mẽ chém lên thân thể hắn. Một âm thanh như tiếng kim loại va chạm phát ra, lớp áo ngoài của ác ma bị chém rách để lộ ra hình dáng bên trong, khiến cho mọi người đều phải kinh ngạc. Trên thân ác ma, từng lớp vảy giống như vảy cá chồng chất lên nhau. Mỗi chiếc vảy đều cứng rắn như sắt thép, tất cả đều tuyền một màu đen tối hun hút, đan xen lại thành một lớp giáp giày che chắn cho thân thể của ác ma. Ánh đao vừa nãy chính là chém lên lớp áo giáp này.

Uy lực của đao ảnh phát ra từ một vị tu tinh cấp cao có thể dễ dàng chém đứt sắt thép, thế mà lúc này lại chỉ để lại một vệt xước mờ trên tầng vảy của ác ma. Tất cả tu luyện giả đang bao vây ác ma đều phải kinh ngạc vì tầng phòng ngự chắc chắn của hắn, sau đó bọn họ đều cảm thấy trong lòng rét run một trận. Nếu như có một đội quân ác ma nhân số lên đến một vạn người, kẻ nào kẻ nấy đều có được sức tấn công và lực phòng thủ mạnh mẽ như kẻ trước mặt thì bọn chúng quả thật là vô địch trên chiến trường, liệu được mấy ai có thể chống lại. Nếu quả thực xảy ra điều như vậy, chỉ e là không ít quốc gia sẽ bị bọn ác ma này hủy diệt trong sớm tối. Nghĩ đến đây, một ít tu luyện giả đột nhiên muốn bật cười.

Đối phương chính là kẻ có thừa khả năng để đối đầu với cao thủ cấp bậc tu tinh, nếu không phải là có rất nhiều tu luyện giả vây quanh tấn công áp chế hắn thì hai vị trưởng lão của Trịnh Tông sợ là đã mất mạng. Kẻ có thực lực như vậy xét trên khắp cả quốc gia Đại Việt liệu được mấy người? Một trăm người có khi cũng không đủ chứ đừng nói đến một vạn. Thực lực như thế có lẽ trong loài ác ma cũng chẳng được bao nhiêu kẻ, vì vậy nên một đội quân vạn người cũng chỉ là lo lắng xa vời mà thôi. Thế nhưng trái với đám tu luyện giả lạc quan này, không ít người có kinh nghiệm già dặn hơn lại nhìn nhận tình hình một cách đầy lo lắng. Nếu đối phương có nhiều kẻ thực lực cao cường như vậy thì quả đúng là một mối đe dọa lớn đối với sự an toàn của nhân loại! “Roạt… Á!”

Một tiếng thét chói tai vang lên. Trong một khoảnh khắc khi mọi người ngỡ ngàng vì lực phòng ngự của ác ma, hắn ta đã nhanh chóng túm lấy một tu luyện giả ở gần nhất, dễ dàng xé nát đối phương ra thành mấy mảnh. Dòng máu đỏ tươi bắn ra tung tóe, ác ma thỏa thuê uống từng ngụm từng ngụm máu nóng của nhân loại. Vẻ mặt hắn tràn đầy sự thỏa mãn, kết hợp với vết máu đỏ rực thấm đẫm khắp cơ thể khiến cho hình dáng của loài ác ma càng trở nên rõ nét.

Những tu luyện giả đang bao vây hắn nhìn thấy cảnh tượng ấy đều căm phẫn vô cùng, khóe mắt căng rộng trừng trừng nhìn ác ma tưởng như muốn rách đến nơi. Một số kẻ khó lòng kiềm chế bản thân, không ngừng tung ra hàng loạt đòn tấn công một cách điên cuồng, đổ ập vào đầu ác ma như một cơn bão. Thế nhưng kể từ khi được uống máu của nhân loại, thực lực của ác ma dường như được tăng lên một bậc mới. Thân hình hắn giống như một cái bóng, nhanh chóng di động trong làn mưa công kích, dễ dàng tránh né mọi đòn tấn công nhằm về phía mình. Thi thoảng lại có một tiếng kêu đau đớn vang lên, lại thêm một mạng người bị ác ma tàn sát.

Tất cả các tu luyện giả lúc này đều giận dữ tới tột cùng trước hành động của ác ma. Hai vị trưởng lão của Trịnh Tông cũng khó lòng kiềm chế thêm được nữa, những kẻ mà ác ma tàn sát lại toàn là đệ tử của Trịnh Tông khiến cho hai người họ buộc phải ra tay. Hai bóng đao vàng rực chém thẳng xuống đầu ác ma, tốc độ cùng sức mạnh đều được vận dụng đến tận cùng. Hai tròng mắt của hắn vốn đã hằn đầy những vằn máu đỏ rực tràn đầy vẻ điên cuồng và ác độc lúc này liền nhìn chằm chằm về phía hai vị trưởng lão. Tay hắn tung ra một đòn chưởng lực đen nhánh, trực tiếp va chạm cùng lúc với hai đao ảnh vàng rực.

Đòn công kích của cả hai bên ma sát mạnh mẽ vào nhau rồi cùng lúc biến mất. Đúng lúc đó, một chưởng đen nhánh khác lại bất ngờ bổ xuống một trong hai vị trưởng lão của Trịnh Tông. Vị trưởng lão này kinh nghiệm già dặn, lâm nguy không loạn, nhìn thấy bóng chưởng đánh tới liền dùng tốc độ nhanh nhất tránh đi.

Không ngờ ngay lúc này vết thương của hắn lại đột nhiên phát tác, ma khí đen nhánh ẩn dấu trong da thịt bùng lên khiến cho hắn đau đớn đến mức muốn ngất đi. Động tác của vị trưởng lão này cũng vì thế mà chậm lại một nhịp, bóng chưởng chém xuống dễ dàng chặt đứt một cánh tay của hắn. Ma khí đen nhánh theo vết thương thâm nhập vào trong da thịt, nhanh chóng chạy theo các mạch máu xông thẳng về phía tim của hắn. Vị trưởng lão này nhanh tay điểm huyệt ngăn không cho ma khí tiếp tục tiếp sâu, sau đó liền lùi về sau hòng ép ma khí ra ngoài.

Ác ma dễ dàng loại bỏ được một đối thủ có cấp bậc tu tinh khiến cho mọi người đều phát hoảng. Thủ lĩnh của các thế lực nhanh chóng ra lệnh cho đệ tử phe mình sắp xếp lại đội ngũ hòng bao vây ác ma lại. Từng loạt đòn công kích lại đều đặn đổ xuống đầu ác ma, thế nhưng lúc này đây hắn đã có sự tăng vọt về thực lực, loại công kích kiểu này đã không còn uy hiếp được hắn. Thủ lĩnh của ba dòng họ Mạc, Trần, Lê biết đã không thể bảo toàn lực lương cho riêng mình được nữa, bọn họ trao đổi với nhau một lượt rồi cùng lúc cử ra những cao thủ trong thế lực của mình hợp sức tiêu diệt ác ma.

Mỗi dòng họ có hai vị trưởng lão cấp bậc tu tinh, tổng cộng lại là sáu vị tu tinh hợp sức vây công ác ma. Kể từ khi có sáu vị cao thủ này tham gia chiến đấu, ác ma dần dần bị áp chế không thể giết hại thêm bất cứ ai. Chỉ có điều, đòn tấn công của sáu vị cao thủ cũng không thể nào phá vỡ được lớp vảy giáp chắc chắn của ác ma, không có cách nào có thể tiêu diệt được nó. Nếu tình hình này tiếp tục kéo dài, chỉ e rằng sẽ đến lúc các vị cao thủ đều tiêu hao hết nguyên lực, cuối cùng bị ác ma giết chết.

“Hừ, lũ sâu bọ các ngươi thật là vướng tay vướng chân, mau cút hết đi cho ta.”

Đúng lúc này, thân hình ác ma bắt đầu xảy ra biến hóa. Cả thân thể ác ma vốn cao lớn vạm vỡ lại càng bành trướng. Trên đầu vai, khuỷu tay, đầu gối của ác ma dần dần mọc ra những gai nhọn cứng rắn như sắt thép. Lớp vảy trên thân ác ma càng thêm đen nhánh, bóng loáng, nhìn vào có cảm giác sâu hun hút khiến tâm thần người ta hoảng loạn. Hình dáng của loài ác ma càng lúc càng trở nên rõ ràng, khắc sâu vào tâm trí những tu luyện giả tại đây một dấu ấn khó có thể quên được.

“Lũ sâu bọ, đi chết đi!”

Ác ma gầm lên một tiếng dữ tợn, hung hắng tấn công về phía sáu vị cao thủ tu tinh. Đòn tấn công của hắn lúc này mang theo một loại khí thế tà ác vô cùng, sáu vị cao thủ sau khi cảm nhận được khí thế trong đòn tấn công của ác ma thì đều biến sắc. Thực lực này rõ ràng đã vượt ra ngoài phạm trù của cấp độ tu tinh, đây rõ ràng là biểu hiện của cấp bậc Bát quái!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện