Theo một tiếng hô hào vội vã, cả đám tu luyện giả vốn đang ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, lúc này giống như bừng tỉnh, điên cuồng hò hét kêu gọi đồng bạn, tụ tập lại thành từng nhóm mà tiến vào trong rừng. Từ khắp mọi phương phướng, bất cứ nơi nào có lối đi thông vào sâu trong rừng rậm, đều có thể dễ dàng nhìn thấy bóng dáng nhân loại đang không ngừng chen chúc nhau tiến lên. Thế nhưng kì lạ là, số người tiến lên đầu tiên này lại chỉ là một phần nhỏ mà thôi, trong khi đó đại bộ phận tu luyện giả thuộc các thế lực vẫn còn đứng ở bên ngoài chờ đợi.
“Hừ, đúng là một lũ tham lam ngu ngốc, không biết tự lượng sức mình. Linh hỏa có thể dễ dàng tìm được đến vậy sao? Nếu mà dễ như vậy thì nó đã chẳng đáng được gọi là linh hỏa rồi?”
Trong số các phương thế lực còn đứng lại đây, thi thoảng lại có vài kẻ lên tiếng khinh thường đám tu luyện giả xông vào trước kia. Chẳng cần ai nói, mọi người còn bình tĩnh đứng lại đây đều có thể tự hiểu được, truy tìm linh hỏa là cả một quá trình gian khó, nguy hiểm tuyệt đối không phải là ít, hấp tấp vội vàng tiến lên trước chỉ có thể trở thành một vật hy sinh, một phiến đá lót đường cho kẻ khác bước lên mà thôi.
“Đại ca đâu rồi? Giờ này lối vào rừng rậm đã khai mở, tại sao hắn lại biến mất chứ?”
“Ta cũng không rõ lắm, vừa rồi lúc chiến đấu với đám dây leo kia, đại ca đột nhiên một mình tiến vào trong rừng. Thật không biết hắn bây giờ ra sao?”
“Hừ, Nguyễn Phong hắn làm chuyện gì cũng có mục đích? Các ngươi rõ ràng là anh em với hắn, vậy mà lại không hiểu rõ về hắn nữa sao?”
“Ngươi thì biết cái gì, sâu trong rừng kia có những thứ gì, ngươi lường trước được hết không? Đại ca tuy thực lực mạnh mẽ, nhưng trong rừng này cũng hung hiểm phi thường, ai mà lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Thôi, các ngươi đừng cãi nhau nữa, bây giờ lối đi thông vào rừng rậm cũng đã khai mở, trời cũng sắp sửa sáng rồi, không bằng chúng ta đợi thêm một lúc nữa, nếu đến khi trời sáng mà hắn chưa quay lại thì chúng ta sẽ tiến vào rừng tìm tung tích hắn, được chứ?”
“Giờ cũng chỉ còn cách này thôi, chúng ta đành chờ đợi một lúc nữa vậy”
Mấy người Từ Hồng, Văn Thái lúc này cũng đã tập trung lại, nhưng lại thiếu đi một người dẫn đầu là Nguyễn Phong. Chính vì việc này mà bọn họ đã tranh luận một hồi, thế nhưng nhân vật chính của cuộc tranh luận, giờ này lại đang ở đâu? Trong một khu vực khác của mảnh rừng rậm này, Nguyễn Phong vừa mới trải qua một trường chiến đấu, mặc dù hơi thở vẫn đều đặn bình thường, cũng không có dáng vẻ như bị thương, nhưng nhìn bộ dạng hắn lại có chút thê thảm. Trên bộ quần áo màu xanh nhạt của hắn lúc này đã thủng lỗ chỗ, lại có vài nơi mang theo cả dấu vết cháy xém. Mà một đầu tóc tai của hắn vốn buộc lại gọn gàng, giờ cũng đã xõa tung ra bay phấp phối, có chút hỗn loạn không theo quy luật. Nguyễn Phong lúc này đang đứng lặng yên nhìn về phía trước. Theo ánh mắt của hắn nhìn đến, chính là vị trí khi trước mà con quái vật hình thành từ đám dây leo tồn tại, lúc này đây chỉ còn là vài mảnh dây leo lưa thưa đã đứt đoạn. Nguyễn Phong quan sát cẩn thận một hồi, nhận thấy không còn động tĩnh gì nữa, liền từ từ tiến lên. Trên một bãi đất trống đủ cho gần hai chục người đứng, lúc này vương vãi đầy những thứ dịch nhờn màu xanh xám, có lẽ là nhựa cây, cùng với vô số đoạn dây leo héo rũ co quắp. Ở chính giữa bãi đất này, lại có một cái hố, khoảng chừng bằng một thân người, lún xuống khá sâu. Bên trên miệng hố hoàn toàn sạch sẽ bằng phẳng, không hề có chút dấu vết đất cát bị đào lên, cũng không có chút dịch nhờn hay dây leo đứt đoạn nào vương vãi ở nơi đây, có chăng chỉ là khoảng đất này có vẻ đen hơn rất nhiều so với đất đai thông thường.
“Thật không ngờ, thứ đó lại có thể phát nổ mạnh mẽ đến vậy…. Trong khu rừng này đúng là lắm thứ quỷ dị, lần sau cần phải cẩn thận hơn mới được.”
Nguyễn Phong đứng bên miệng hố nhìn một lượt, không khỏi cảm thán. Cái thứ “phát nổ” trong miệng hắn lúc này, chính là đồ vật có hình dáng giống quả tim kia. Nguyễn Phong khi đó vừa đâm xuyên qua nó xong, không ngờ thứ đồ vật này lại bất ngờ co bóp mạnh mẽ, sau đó liền bùng nổ một cách mãnh liệt. May mà lúc đó hắn nhận ra dị biến, kịp thời tạo ra một cái lồng phòng ngự bằng gió bao quanh người, lại còn vận dụng cả Hóa Long thương để che chắn trước mặt, thế mà vẫn không thể hoàn toàn ngăn cản lực lượng của vụ nổ, đủ biết sức bộc phát của thứ này mạnh đến mức nào. Con hồ ly trắng lúc trước vốn đứng không xa Nguyễn Phong, nhưng nhờ linh giác mẫn cảm của thú vật, nhận ra có nguy hiểm nên đã kịp thời lùi lại, tránh khỏi phạm vi của vụ nổ, chỉ là nó vẫn bị dư lực từ vụ nổ ảnh hưởng, làm cho lớp lông trên người càng thêm bết bát. Lúc này sau khi mọi thứ đã yên tĩnh lại, con hồ ly này lại nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Nguyễn Phong, cặp mắt nho nhỏ chăm chú nhìn xuống miệng hố, hòng có thể nhìn ra thứ gì đó. Chỉ là cái miệng hố này tuy không lớn, nhưng lại sâu vô cùng, hơn nữa lúc này trời còn chưa sáng, cho nên càng khó để nhìn rõ được phía dưới là cái gì.
Nguyễn Phong đối với hoàn cảnh này cũng không phải là không có cách. Hắn khẽ nhắm mắt lại, tâm thần từ từ ổn định lại, sau đó liền khai mở tâm nhãn ra, thông qua tâm nhãn mà nhìn xuống phía dưới hố sâu kia. Khi sử dụng mắt thường quan sát thì chẳng thể thấy được gì, thế nhưng khi sử dụng tâm nhãn quan sát, không ngờ lại phát hiện ra dưới hố sâu này hỏa nguyên tố tụ tập cực kì nồng đậm. Nguyễn Phong hơi ngạc nhiên một chút, sau đó liền điều khiển phong nguyên tố hình thành lên một cái lốc xoáy cỡ nhỏ, luồn vào miệng hố kia không ngừng mở rộng nó ra. Đến khi miệng hố đã đủ to, lúc này Nguyễn Phong liền nhảy xuống dưới tìm kiếm. Cẩn thận tìm tòi một lúc, Nguyễn Phong rốt cục cũng đào ra được một vật tụ tập rất nhiều hỏa nguyên tố. Nhìn kỹ lại thì đây giống như một hòn đá, nhưng cảm giác lại khác xa các loại khoáng thạch bình thường. “Hòn đá” này mang trên tay có cảm giác khá là nhẹ, lại còn hơi có chút bồng bềnh khác thường, cả hòn đá mang một màu đỏ rực trong suốt, đặt lên mắt còn có thể mơ hồ nhìn xuyên qua được. Mà càng đặc biệt ở chỗ, dù hòn đá này tụ tập nồng đậm hỏa nguyên tố, nhưng lại không nóng một chút nào, có chăng chỉ là hơi ấm một chút, dường như tất cả hỏa nguyên tố đều đã bị ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài bởi một lớp màng trong suốt. Tổng thể hòn đá này nhìn qua hình thù kì quái vô cùng, nhưng không biết vì sao khi vừa nhìn thấy nó, Nguyễn Phong lại liên tưởng đến một loài hoa đặc biệt – hoa sen Tịnh Đế, chỉ là một tia cảm nhận này chỉ thoáng vụt qua đầu Nguyễn Phong mà thôi.
Cầm lấy hòn đá này cẩn thận cất vào trong túi, sau đó không biết vì sao, Nguyễn Phong lại chợt nảy sinh ra một suy nghĩ lạ kì. Hắn lại lấy hòn đá ra khỏi túi, cần thận quan sát một lượt bằng mắt thường, sau đó liền lấy ngón tay khe khẽ ấn vào trong hòn đá. Không ngờ, theo động tác của Nguyễn Phong, hòn đá liền từ từ lõm vào. Nguyễn Phong thấy vậy, liền sau đó ngưng tụ gió lại trên đầu ngón tay, hình thành lên một mũi nhọn sắc bén, nhẹ nhàng đâm vào hòn đá. Thế nhưng “hòn đá” này lại bền bỉ dị thường, dù hắn có cố sức đâm như thế nào cũng chẳng thể chọc thủng hòn đá. Giải tán đám phong hệ nguyên tố vừa tụ tập, Nguyễn Phong một lần nữa cẩn thận quan sát hòn đá này. Quan sát bằng mắt thường không nhận ra điều gì lạ thường, Nguyễn Phong liền sử dụng tâm nhãn để quan sát. Mới bắt đầu dường như cũng không có điều gì đặc biệt, hòn đá dưới sự quan sát của tâm nhãn chẳng qua cũng chỉ là một đám hỏa nguyên tố tích tụ nồng đậm mà thôi. Nhưng sau đó Nguyễn Phong chợt giật mình phát hiện, lớp vỏ ngoài bền chắc của hòn đá dù cho hắn cố hết sức cũng không thể đâm thủng, lại có thể để cho tâm thần hắn thoải mái đi qua. Tập trung tâm thần vào sâu trong hòn đá, Nguyễn Phong đột nhiên thấy khung cảnh biến chuyển. Trước mắt hắn liền xuất hiện một biển lửa ngập trời, ở giữa có một cô gái đang lặng yên ngồi xếp bằng hai chân, tuổi nhìn qua chỉ khoảng mười bốn mười năm, nhưng trên mặt lại mang theo một vẻ bình tĩnh lạ thường. Nguyễn Phong và cô bé ấy yên lặng nhìn nhau một hồi, sau đó cô bé liền nhẹ nhàng nói:
“Ngươi là ai? Đây là lần đầu tiên có người tiến được vào không gian tinh thần này của ta, quả thật là khiến ta ngạc nhiên đó”
“Vậy còn em là ai? Tại sao nơi này lại tràn ngập toàn lửa như vậy? Làm sao anh lại tiến vào đây?”
“Ta làm sao biết được? Nhưng mà ngươi có thể tiến vào đây, lại có thể nói chuyện cùng ta, vậy cũng làm ta rất vui mừng rồi. Bao lâu nay ta vẫn ở nơi này một mình, quả thật là cô đơn quá”
“Ồ, nếu vậy tại sao em không rời khỏi đây?”
“Rời khỏi ư? Ta quả thực cũng rất muốn rời khỏi, nhưng lại không đủ sức để làm việc ấy. Nhưng có lẽ cuộc sống cô đơn này của ta cũng sắp kết thúc rồi. Chỉ vài ngày nữa thôi, có lẽ ta sẽ không còn tồn tại trên cõi đời này nữa”
“Tại sao? Liệu anh có thể giúp gì cho em không?”
“Giúp ta? Có lẽ là có cách, chỉ là ngay cả ta cũng không biết……… Có lẽ ngươi nên rời khỏi đây ngay đi, kẻ kia chuẩn bị xuất hiện rồi, nàng sẽ không bình tĩnh như ta đâu”
“Kẻ kia? Nàng là ai?”
Đúng lúc này, cô bé kia sắc mặt chợt thay đổi, vốn đang từ bình tĩnh vô cùng, lúc này liền trở nên rất hung bạo. Cả biển lửa vốn đang bình lặng chợt nổi sóng cuồn cuộn, Nguyễn Phong cũng vì vậy mà bị đánh bật ra ngoài. Đến khi hắn tỉnh táo lại thì đã phát hiện khung cảnh xung quanh mình lại là rừng cây, chỉ là lúc này trời đã sáng. Ngẫm lại cuộc gặp mặt vừa rồi, Nguyễn Phong mơ hồ cảm thấy gì đó, nhưng tạm thời lại chưa nghĩ ra, vì vậy chỉ có thể gác lại một bên trong lòng. Đứng dậy vươn vai một hồi, Nguyễn Phong liền mang theo hồ ly trắng trên vai, theo đường cũ quay về tìm đám người Văn Thái.
“Hừ, đúng là một lũ tham lam ngu ngốc, không biết tự lượng sức mình. Linh hỏa có thể dễ dàng tìm được đến vậy sao? Nếu mà dễ như vậy thì nó đã chẳng đáng được gọi là linh hỏa rồi?”
Trong số các phương thế lực còn đứng lại đây, thi thoảng lại có vài kẻ lên tiếng khinh thường đám tu luyện giả xông vào trước kia. Chẳng cần ai nói, mọi người còn bình tĩnh đứng lại đây đều có thể tự hiểu được, truy tìm linh hỏa là cả một quá trình gian khó, nguy hiểm tuyệt đối không phải là ít, hấp tấp vội vàng tiến lên trước chỉ có thể trở thành một vật hy sinh, một phiến đá lót đường cho kẻ khác bước lên mà thôi.
“Đại ca đâu rồi? Giờ này lối vào rừng rậm đã khai mở, tại sao hắn lại biến mất chứ?”
“Ta cũng không rõ lắm, vừa rồi lúc chiến đấu với đám dây leo kia, đại ca đột nhiên một mình tiến vào trong rừng. Thật không biết hắn bây giờ ra sao?”
“Hừ, Nguyễn Phong hắn làm chuyện gì cũng có mục đích? Các ngươi rõ ràng là anh em với hắn, vậy mà lại không hiểu rõ về hắn nữa sao?”
“Ngươi thì biết cái gì, sâu trong rừng kia có những thứ gì, ngươi lường trước được hết không? Đại ca tuy thực lực mạnh mẽ, nhưng trong rừng này cũng hung hiểm phi thường, ai mà lường trước được chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Thôi, các ngươi đừng cãi nhau nữa, bây giờ lối đi thông vào rừng rậm cũng đã khai mở, trời cũng sắp sửa sáng rồi, không bằng chúng ta đợi thêm một lúc nữa, nếu đến khi trời sáng mà hắn chưa quay lại thì chúng ta sẽ tiến vào rừng tìm tung tích hắn, được chứ?”
“Giờ cũng chỉ còn cách này thôi, chúng ta đành chờ đợi một lúc nữa vậy”
Mấy người Từ Hồng, Văn Thái lúc này cũng đã tập trung lại, nhưng lại thiếu đi một người dẫn đầu là Nguyễn Phong. Chính vì việc này mà bọn họ đã tranh luận một hồi, thế nhưng nhân vật chính của cuộc tranh luận, giờ này lại đang ở đâu? Trong một khu vực khác của mảnh rừng rậm này, Nguyễn Phong vừa mới trải qua một trường chiến đấu, mặc dù hơi thở vẫn đều đặn bình thường, cũng không có dáng vẻ như bị thương, nhưng nhìn bộ dạng hắn lại có chút thê thảm. Trên bộ quần áo màu xanh nhạt của hắn lúc này đã thủng lỗ chỗ, lại có vài nơi mang theo cả dấu vết cháy xém. Mà một đầu tóc tai của hắn vốn buộc lại gọn gàng, giờ cũng đã xõa tung ra bay phấp phối, có chút hỗn loạn không theo quy luật. Nguyễn Phong lúc này đang đứng lặng yên nhìn về phía trước. Theo ánh mắt của hắn nhìn đến, chính là vị trí khi trước mà con quái vật hình thành từ đám dây leo tồn tại, lúc này đây chỉ còn là vài mảnh dây leo lưa thưa đã đứt đoạn. Nguyễn Phong quan sát cẩn thận một hồi, nhận thấy không còn động tĩnh gì nữa, liền từ từ tiến lên. Trên một bãi đất trống đủ cho gần hai chục người đứng, lúc này vương vãi đầy những thứ dịch nhờn màu xanh xám, có lẽ là nhựa cây, cùng với vô số đoạn dây leo héo rũ co quắp. Ở chính giữa bãi đất này, lại có một cái hố, khoảng chừng bằng một thân người, lún xuống khá sâu. Bên trên miệng hố hoàn toàn sạch sẽ bằng phẳng, không hề có chút dấu vết đất cát bị đào lên, cũng không có chút dịch nhờn hay dây leo đứt đoạn nào vương vãi ở nơi đây, có chăng chỉ là khoảng đất này có vẻ đen hơn rất nhiều so với đất đai thông thường.
“Thật không ngờ, thứ đó lại có thể phát nổ mạnh mẽ đến vậy…. Trong khu rừng này đúng là lắm thứ quỷ dị, lần sau cần phải cẩn thận hơn mới được.”
Nguyễn Phong đứng bên miệng hố nhìn một lượt, không khỏi cảm thán. Cái thứ “phát nổ” trong miệng hắn lúc này, chính là đồ vật có hình dáng giống quả tim kia. Nguyễn Phong khi đó vừa đâm xuyên qua nó xong, không ngờ thứ đồ vật này lại bất ngờ co bóp mạnh mẽ, sau đó liền bùng nổ một cách mãnh liệt. May mà lúc đó hắn nhận ra dị biến, kịp thời tạo ra một cái lồng phòng ngự bằng gió bao quanh người, lại còn vận dụng cả Hóa Long thương để che chắn trước mặt, thế mà vẫn không thể hoàn toàn ngăn cản lực lượng của vụ nổ, đủ biết sức bộc phát của thứ này mạnh đến mức nào. Con hồ ly trắng lúc trước vốn đứng không xa Nguyễn Phong, nhưng nhờ linh giác mẫn cảm của thú vật, nhận ra có nguy hiểm nên đã kịp thời lùi lại, tránh khỏi phạm vi của vụ nổ, chỉ là nó vẫn bị dư lực từ vụ nổ ảnh hưởng, làm cho lớp lông trên người càng thêm bết bát. Lúc này sau khi mọi thứ đã yên tĩnh lại, con hồ ly này lại nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Nguyễn Phong, cặp mắt nho nhỏ chăm chú nhìn xuống miệng hố, hòng có thể nhìn ra thứ gì đó. Chỉ là cái miệng hố này tuy không lớn, nhưng lại sâu vô cùng, hơn nữa lúc này trời còn chưa sáng, cho nên càng khó để nhìn rõ được phía dưới là cái gì.
Nguyễn Phong đối với hoàn cảnh này cũng không phải là không có cách. Hắn khẽ nhắm mắt lại, tâm thần từ từ ổn định lại, sau đó liền khai mở tâm nhãn ra, thông qua tâm nhãn mà nhìn xuống phía dưới hố sâu kia. Khi sử dụng mắt thường quan sát thì chẳng thể thấy được gì, thế nhưng khi sử dụng tâm nhãn quan sát, không ngờ lại phát hiện ra dưới hố sâu này hỏa nguyên tố tụ tập cực kì nồng đậm. Nguyễn Phong hơi ngạc nhiên một chút, sau đó liền điều khiển phong nguyên tố hình thành lên một cái lốc xoáy cỡ nhỏ, luồn vào miệng hố kia không ngừng mở rộng nó ra. Đến khi miệng hố đã đủ to, lúc này Nguyễn Phong liền nhảy xuống dưới tìm kiếm. Cẩn thận tìm tòi một lúc, Nguyễn Phong rốt cục cũng đào ra được một vật tụ tập rất nhiều hỏa nguyên tố. Nhìn kỹ lại thì đây giống như một hòn đá, nhưng cảm giác lại khác xa các loại khoáng thạch bình thường. “Hòn đá” này mang trên tay có cảm giác khá là nhẹ, lại còn hơi có chút bồng bềnh khác thường, cả hòn đá mang một màu đỏ rực trong suốt, đặt lên mắt còn có thể mơ hồ nhìn xuyên qua được. Mà càng đặc biệt ở chỗ, dù hòn đá này tụ tập nồng đậm hỏa nguyên tố, nhưng lại không nóng một chút nào, có chăng chỉ là hơi ấm một chút, dường như tất cả hỏa nguyên tố đều đã bị ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài bởi một lớp màng trong suốt. Tổng thể hòn đá này nhìn qua hình thù kì quái vô cùng, nhưng không biết vì sao khi vừa nhìn thấy nó, Nguyễn Phong lại liên tưởng đến một loài hoa đặc biệt – hoa sen Tịnh Đế, chỉ là một tia cảm nhận này chỉ thoáng vụt qua đầu Nguyễn Phong mà thôi.
Cầm lấy hòn đá này cẩn thận cất vào trong túi, sau đó không biết vì sao, Nguyễn Phong lại chợt nảy sinh ra một suy nghĩ lạ kì. Hắn lại lấy hòn đá ra khỏi túi, cần thận quan sát một lượt bằng mắt thường, sau đó liền lấy ngón tay khe khẽ ấn vào trong hòn đá. Không ngờ, theo động tác của Nguyễn Phong, hòn đá liền từ từ lõm vào. Nguyễn Phong thấy vậy, liền sau đó ngưng tụ gió lại trên đầu ngón tay, hình thành lên một mũi nhọn sắc bén, nhẹ nhàng đâm vào hòn đá. Thế nhưng “hòn đá” này lại bền bỉ dị thường, dù hắn có cố sức đâm như thế nào cũng chẳng thể chọc thủng hòn đá. Giải tán đám phong hệ nguyên tố vừa tụ tập, Nguyễn Phong một lần nữa cẩn thận quan sát hòn đá này. Quan sát bằng mắt thường không nhận ra điều gì lạ thường, Nguyễn Phong liền sử dụng tâm nhãn để quan sát. Mới bắt đầu dường như cũng không có điều gì đặc biệt, hòn đá dưới sự quan sát của tâm nhãn chẳng qua cũng chỉ là một đám hỏa nguyên tố tích tụ nồng đậm mà thôi. Nhưng sau đó Nguyễn Phong chợt giật mình phát hiện, lớp vỏ ngoài bền chắc của hòn đá dù cho hắn cố hết sức cũng không thể đâm thủng, lại có thể để cho tâm thần hắn thoải mái đi qua. Tập trung tâm thần vào sâu trong hòn đá, Nguyễn Phong đột nhiên thấy khung cảnh biến chuyển. Trước mắt hắn liền xuất hiện một biển lửa ngập trời, ở giữa có một cô gái đang lặng yên ngồi xếp bằng hai chân, tuổi nhìn qua chỉ khoảng mười bốn mười năm, nhưng trên mặt lại mang theo một vẻ bình tĩnh lạ thường. Nguyễn Phong và cô bé ấy yên lặng nhìn nhau một hồi, sau đó cô bé liền nhẹ nhàng nói:
“Ngươi là ai? Đây là lần đầu tiên có người tiến được vào không gian tinh thần này của ta, quả thật là khiến ta ngạc nhiên đó”
“Vậy còn em là ai? Tại sao nơi này lại tràn ngập toàn lửa như vậy? Làm sao anh lại tiến vào đây?”
“Ta làm sao biết được? Nhưng mà ngươi có thể tiến vào đây, lại có thể nói chuyện cùng ta, vậy cũng làm ta rất vui mừng rồi. Bao lâu nay ta vẫn ở nơi này một mình, quả thật là cô đơn quá”
“Ồ, nếu vậy tại sao em không rời khỏi đây?”
“Rời khỏi ư? Ta quả thực cũng rất muốn rời khỏi, nhưng lại không đủ sức để làm việc ấy. Nhưng có lẽ cuộc sống cô đơn này của ta cũng sắp kết thúc rồi. Chỉ vài ngày nữa thôi, có lẽ ta sẽ không còn tồn tại trên cõi đời này nữa”
“Tại sao? Liệu anh có thể giúp gì cho em không?”
“Giúp ta? Có lẽ là có cách, chỉ là ngay cả ta cũng không biết……… Có lẽ ngươi nên rời khỏi đây ngay đi, kẻ kia chuẩn bị xuất hiện rồi, nàng sẽ không bình tĩnh như ta đâu”
“Kẻ kia? Nàng là ai?”
Đúng lúc này, cô bé kia sắc mặt chợt thay đổi, vốn đang từ bình tĩnh vô cùng, lúc này liền trở nên rất hung bạo. Cả biển lửa vốn đang bình lặng chợt nổi sóng cuồn cuộn, Nguyễn Phong cũng vì vậy mà bị đánh bật ra ngoài. Đến khi hắn tỉnh táo lại thì đã phát hiện khung cảnh xung quanh mình lại là rừng cây, chỉ là lúc này trời đã sáng. Ngẫm lại cuộc gặp mặt vừa rồi, Nguyễn Phong mơ hồ cảm thấy gì đó, nhưng tạm thời lại chưa nghĩ ra, vì vậy chỉ có thể gác lại một bên trong lòng. Đứng dậy vươn vai một hồi, Nguyễn Phong liền mang theo hồ ly trắng trên vai, theo đường cũ quay về tìm đám người Văn Thái.
Danh sách chương