Thằng Nguyên quay xuống hỏi tôi giờ, tôi giơ tay lên xem:

- 13 phút nữa.

- Lâu thế. 😠

Nó nghênh ngang huýt sáo trong giờ, cô Hòa cau mày:

- Ai huýt sáo đấy? - Nguyên.

- Đứng lên, tự tát vào miệng 20 cái.

- Em có làm gì đâu.

- 30 cái.

- Thôi thôi, em thực hiện được chứ gì.

Nó căm phẫn quay lại nhìn đứa nào đó dãy bên vừa bán đứng nó. Tiếng " bôm bốp " vang lên, nó vừa tự tát mình vừa cười, tôi buồn cười ko chịu được phải ôm chặt miệng lại, sợ cô giáo nhìn thấy lại vạ lây.

Có đứa con gái khóa dưới đi qua cửa sổ lớp tôi, có thằng vẫn ko chừa hóng ra cửa huýt sáo để thu hút sự chú ý của em gái xinh tươi.

Cô giáo tức lắm, bắt chúng nó đứng 1 lượt dưới cuối lớp rồi cuối giờ ở lại trực vệ sinh. Đứa con gái đấy đi qua đi lại cửa sổ lớp tôi phải 3,4 lần. Nó ngó vào thấy mấy thằng lớp tôi bị phạt vì nó thì cười khúc khích, con Hạnh lẩm bẩm:

- Thích gây sự chú ý à?

- Người ta xinh người ta có quyền.

Thằng Khánh ko ngẩng đầu lên nói, con Linh nghe thấy thế quay xuống lườm nó cười đểu 1 cái:

- Xinh lắm à?

- À ko, Linh xinh nhất. - nó vội vàng giải thích, để con Linh nó giận còn lâu mấy làm hòa được với nó nghe.

- Là gái xinh thích nhỉ.- Hạnh quay xuống nói với tôi.

Tôi gật đầu đồng tình với nó, nhưng thực ra cũng ko đồng tình lắm đâu. Có khuôn mặt đầy đủ ngũ quan là may mắn lắm rồi, xinh hay ko có thật sự quan trọng ko? Nhan sắc thì có thể phai tàn theo thời gian, còn trí tuệ và nhân cách thì ko. Tôi luôn cố gắng trở thành người hoàn thiện hơn, có nhân cách tốt, tôi nghĩ như thế là đủ rồi!

Phong đang ngủ rất ngon lành, thằng Khánh đang viết bài, như nhớ ra cái gì đó nó hào hứng quay xuống vỗ vai Phong làm cậu ấy giật mình tỉnh giấc.

- Mấy ngày nữa đằng nhà tao có hội, chúng mày đi ko, vui lắm?

- Có có, hôm nào?

Con Hạnh mắt sáng bừng cười toe toét, thằng Khánh bảo đợi nó 1 lúc, thấy nó lôi điện thoại ra xem lịch vạn niên.

- Thứ 6 tuần này.

- Nhưng hôm đấy đi học mà, nghỉ cô Nga giết.- Hạnh thất vọng.

- Đi tối đi, tối nhiều thanh niên mấy vui.

- Tôi thấy anh tôi kể, đi tối chúng nó mang nước mắm với dầu rán ném vào người mình ý, nghĩ thấy hãi.

- Ko sao đâu, tôi có quen mấy bọn máu mặt ở đấy, chúng nó thấy tôi ko dám làm gì đâu.

- Hehe, thế 8h tập trung ở cổng trường rồi đi nhớ, đi hội về chủ nhật lại đi du lịch, eo ôi sướng.

Thấy chỗ tôi ầm ĩ, cô Hòa gọi từng đứa lên chữa đề cương, mấy đứa chúng tôi ko đứa nào biết làm, cô giáo tức quá phạt mỗi đứa trực nhật 1 tuần. -_-

- Cậu vào nhà ma ko?- Phong cười hỏi tôi.

- Sợ lắm, nhưng mà cứ vào thử 1 lần cho biết.

Tự dưng tôi tưởng tượng mấy con ma nhảy ra từ trong quan tài mà dựng cả tóc gáy.

- Ko sợ đâu, toàn ma giả thôi mà. Năm trước toàn là người đóng, nhưng mà bọn đóng giả này toàn rút trộm tiền với điện thoại bị bọn thanh niên đánh cho, chắc năm nay sợ nên cho người giả thay rồi.

- Eo, thật á?

- Thật mà, năm trước tớ vào cùng 1 nhóm thấy thế, con gái như bọn cậu còn bị chúng nó sờ soạng ý.

- Khiếp, thế tớ ko vào đâu.

- Nếu người giả thì vào còn người thật đóng thì ở ngoài chơi thôi.

- Thế cậu ở ngoài chơi với tớ nhé.

- Được.

Thằng Tài lớp tôi cho 3 cái bút vào 1 quyển sách rồi cuộn lại.

- Bói ko, bói ko? Rút quẻ đi.

Thằng Dũng thấy thế rút bừa 1 cái, thằng Tài cười sằng sặc, mắt gian gian:

- Quẻ này cho biết, người vừa rút quẻ này ăn shit cả đời. Hahaha.

- Thằng chó.

__________________________________

Tối hôm thứ 6, mấy đứa í éo gọi tên tôi ngoài cổng để chó nhà tôi nhảy xồ ra cắn ầm ĩ.

- Ra quát chó đi Giao.

- Đợi 2 phút, đang chải tóc.- tôi hét to vọng ra cổng.

Sau khi chải tóc gọn gàng, tôi lấy cái áo khoác đồng phục mang theo vì đi đường buổi tối khá lạnh.

- Thằng Khánh đâu?- tôi hỏi Phong trong khi đang trèo lên yên xe cho cậu ấy đèo.

- Nó đang đợi ở cổng trường.

Chúng nó phóng xe tới cổng trường, một top đang đứng đợi ở đấy rồi. Thằng Khánh dẫn chúng tôi đi vào một con ngõ nhỏ tối om om, nếu ko có đèn xe điện chắc đâm xuống rễnh nước chết lúc nào ko biết.

Phía trước có 1 cột đèn đường mờ mờ ảo ảo, trĩu xác những con thiêu thân. Một con đom đóm bay qua trước mặt tôi, tôi sợ đưa tay tóm chặt áo cậu ấy, Phong thấy vậy nắm tay tôi.

- Đường vắng vẻ sợ quá.- con Hạnh lên tiếng, nghe giọng nó run run.

- Đường này ko cẩn thận có nghiện ý.

Cái Linh vừa dứt lời thì 1 chiếc xe máy phóng vèo lên chặn đầu xe bọn tôi. Đứa nào cũng sợ toát mồ hôi, 1 lúc sau thấy xe của cơ động chạy tới, mấy thằng thanh niên vừa chặn xe chúng tôi ù té chạy.

- Tấp vào lề đi cháu.

- Lại tấp vào lề à? -_-

Cả bọn chúng tôi đồng thanh, mấy chú cơ động cười sằng sặc.

- Đi hội hử? - 1 ông hỏi.

- Vâng. Thôi, chú thả bọn cháu đi chú, bọn cháu bị bắt 3 lần rồi đấy. -_-

Cái Quế Anh nói với giọng vô cùng thê lương, tôi nghe cũng não cả lòng. Tôi để ý có chú cơ động mặt trẻ măng, hình như chưa có vợ vì tay ko thấy đeo nhẫn, chú cứ nhìn cái Quế Anh tủm tỉm cười.

- Thôi được rồi, cho đi, nhớ về sớm.

Một chú khoát tay thả chúng tôi, cả bọn rối rít cảm ơn. Đang đi được 1 lúc lại thấy xe cơ động, bọn tôi sợ quá phóng như điên vì sợ bị bắt tiếp. Nhưng mà xe điện làm sao phóng bằng xe phân phối lớn của các chú được. Khuôn mặt chú cơ động trẻ con vừa lẫy hiện ra với nụ cười trên môi, ổng nói với cái Quế Anh:

- Cho anh xin số điện thoại.

- Ây da, thôi, bọn tao đợi ở chỗ cây cột đèn kia nha.

- Đừng, đợi tao.- nó lo lắng vội vàng níu tay áo Phương Mai gần đấy, rồi quay sang chú cơ động:

- Em ko dùng điện thoại, em đi trước.

Chả hiểu thế quái nào Quế Anh từ chối khéo thế rồi ổng cũng chẳng tha cho. Ổng cứ lẽo đẽo theo chúng tôi vào tận trong hội, mặt dày đến nỗi cứ kè kè đi bên cạnh Quế Anh dù mặt nó bừng bừng vì khó chịu.

Chúng tôi đi qua quán kem ốc quế, chúng nó xà vào mua, Phong mua cho tôi 1 cốc kem ốc kế có vỏ bằng socola thơm ơi là thơm. Hội vô cùng đông đúc, chủ yếu là thanh niên đưa nhau đi chơi tối.

- Đông thế này kiểu gì cũng bị nó dẫm cho nát chân.

Thấy anh cơ động này đi cùng chúng tôi, mọi người cũng nể đôi chút đều mở rộng đường cho chúng tôi đi. Phong hỏi tên mấy biết anh ấy tên Mạnh, mới vào làm được hơn năm, đúng chưa vợ thật.

- Cho anh hỏi, em gái kia tên gì thế?- anh Mạnh hỏi Phong.

- Quế Anh.

- Cho anh xin số điện thoại với.

- Anh trực tiếp xin, chứ em mà cho anh số nó, nó về lại trách em.

Ổng gật gật đầu, sau đó chạy lên đi bên cạnh Quế Anh, năn nỉ mãi nó mới đọc số cho, trông mặt ổng hí hửng hẳn lên.

Mấy đứa con gái đòi ăn bánh kếp, tôi chưa ăn bánh này bao giờ nên cũng hào hứng lắm. Ngồi đợi 1 lát chủ quán bưng ra cho, bọn con gái sung sướng xé ra ăn ngon lành, chả cần giữ hình tượng dù bai nhiêu người qua lại.

- Cậu thích ăn xoài hay cóc lắc ko?- Phong hỏi tôi.

- Nửa xoài nửa cóc đi.

Vũ Phong đứng dậy mua cho chúng tôi, cậu ấy đi một lúc vẫn ko thấy về. Cả bọn sốt ruột gọi điện ko thấy nghe, đứa nào cũng lo cậu ấy quên ko nhớ quán nào đang ngồi.

- Hay tìm nó đi, ngồi đây đến bao giờ.

- Nhỡ nó về ko thấy chả phải lạc sao, nó ko quên đường đâu mà sợ.- thằng Khánh nói chắc nịch, bọn tôi cũng yên tâm hơn chút.

Vừa nói dứt câu thấy cậu ấy chạy lại, mặt mướt mải mồ hôi, cười toe toét:

- Đang mua thì bị người ta đẩy ra ngoài, bây giờ mới về được, đông quá.

- Làm bọn tao lo mãi, sợ mày đắc tội với đứa nào bị nó lôi đi cơ.

- Ăn đi, vào nhà ma ko? Tao thấy bảo người giả đóng mà.

- Được, vào thử 1 lần, đời sống có 1 lần thôi phải thử cảm giác mạnh chứ nhỉ. - Linh cười sung sướng.

Sau khi đã ăn uống no say, tôi vừa uống trà sữa vừa lưỡng lự xem có nên vào hay ko, chưa kịp lắc đầu đã bị Phong kéo vào trong rồi.

Căm phòng tối om, hơi lạnh từ điều hòa phả ra làm tôi sởn gai ốc. Tôi nắm chặt tay Phong bên cạnh, nhắm mắt lại ko dám nhìn để cậu ấy dẫn đi. Mấy đứa con gái cũng sợ rúm ró ko khác gì tôi cả, nó cứ vớ được đứa nào là bám chặt lấy ko rời.

- Á.....- có đứa sợ quá hét lên, tôi giật mình mở bừng mắt thấy bộ xương trắng toát bật ra từ quan tài.

- Nó sờ chân tao mày ơi.

Đứa nào đấy hét lên, cả bọn càng sợ hơn, chỉ có mấy thằng con trai là bình tĩnh thấy lạ, chúng nó chả sợ hãi chút nào cả. Có tiếng khóc trẻ con cất lên, xong cả tiếng hát rồi nhạc nền phụ họa làm tôi dựng tóc gáy. Trên tường còn nhiều ánh mắt đỏ đỏ như đang nhìn thẳng vào chúng tôi. Chắc đây là tia tialaze soi vào thôi nhưng tôi vẫn thấy sợ. Bọn con trai bình tĩnh nắm chặt tay những người con gái đi bên cạnh họ, nhẹ nhàng nói:

- Đừng sợ, có tôi ở đây rồi.

Cứ con ma nào định đụng chạm vào người chúng tôi, kiểu gì cũng bị bọn con trai đấm cho 1 cú. Chắc do đau quá nên chúng nó chẳng dám đứng gần bọn tôi nữa mà ve vãn xung quanh.

Tôi chả hiểu sao kêu có người đóng giả mà như người thật vậy, kiểu này chắc 50% là giả, còn 50% là người thật đóng, số 50% có ý đồ xấu với con gái chúng tôi có lẽ là người thật.

Một top người vào sau chúng tôi, họ chạy nhanh lại phía chúng tôi đi cùng. Do phòng rất tối nên chúng tôi ko nhìn thấy mặt nhau, chúng nó lôi điện thoại ra bật đèn soi. Tôi thấy sau lưng mình như có người, sợ ko dám quay lại nhìn đứng nép vào người Vũ Phong.

- Sợ à?- cậu ấy thì thầm.

- Hình như sau tớ có người.- tôi mãi mới mở miệng ra thì thầm lại, miệng như bị đông cứng.

Tôi vừa dứt câu thì 1 bàn tay chạm vào túi áo khoác tôi lạnh lẽo, nó như muốn rút trộm điện thoại của tôi.

- Á.....

Tôi hét lên, Vũ Phong kéo vai tôi về phía cậu ấy, ôm thật chặt. Tôi có thể nghe thấy cả nhịp tim của cậu ấy, đập đều đều, rất bình yên, nỗi sợ hãi cũng vơi bớt đi.

15 phút sau cuối cùng cũng thoát khỏi căn phòng đấy, căn phòng dài có mấy mét mà tôi đi cảm tưởng như phải 1 km ấy. Vừa ra đến cửa con Hạnh hoảng quá khụy cả chân xuống, may Nhật Hùng đỡ nó kịp.

Đợi con gái bọn tôi bình tĩnh lại, mấy tên con trai mới đưa chúng tôi mới về. Tay tôi trong tay Phong đổ đầy mồ hôi, bấy giờ tôi mới từ từ rút khỏi tay cậu ấy, lau mồ hôi lên áo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện