Yuuya ở trong hơi thở nam tính vây quanh mà tỉnh lại.



Đôi mắt vừa mới nhắm chặt trợn to lên, giống như con thỏ đang kinh hoảng mà thoát ly khỏi lòng ngực Masaomi, vội vàng lui ra sau, cậu nhìn bốn phía, là một căn phòng xa lạ, khủng hoảng thình lình xảy ra nháy mắt vọt tới.



Sắc mặt của cậu trắng bệch, tựa như thủy tinh mà nhìn Masaomi.



Masaomi nghi hoặc sờ sờ mặt mình, nghĩ thầm  mình đáng sợ như vậy sao? Đồng nghiệp ở bệnh viện rõ ràng đều nói mình lớn lên thực ôn nhu a.



Bất quá điều đó đều không quan trọng, quan trọng là "Chân em đang bị thương, trước tiên đừng lộn xộn, bằng không sẽ càng thêm nghiêm trọng!" Đi lên trước vì cậu bôi thuốc, chính là thiếu niên trước mắt lại lui về phía sau.



Masaomi bất đắc dĩ, nhìn thiếu niên cả người ướt đẫm lại không cho người tới gần, từ trước đến nay đối với trẻ con ở bệnh viện nghịch ngợm mọi việc đều thuận lợi Masaomi không có biện pháp.



Hắn duỗi tay lấy ra một con thú bông, dùng sức làm thanh âm ôn nhu "Ngoan, em xem, đây là Kiki nha, em nghe nó đang nói cái gì, nó nói, bị thương liền phải để cho bác sĩ băng bó nha, Yuuya ngoan nào ~"



"......"



Hinata Yuuya sửng sốt một chút, thẳng tắp nhìn chằm chằm Masaomi, hắn là đem mình coi như là trẻ con sao?



Nhìn thiếu niên giống như là kháng cự ít hơn, Masaoni không ngừng cố gắng từ trong túi lấy ra một viên kẹo, bởi vì là bác sĩ nhi khoa, cho nên trong túi thường thường là các loại kẹo.



"Nghe lời liền có khen thưởng nha ~"



Quả nhiên là đem mình coi như là trẻ con đi, phương thức lừa gạt trẻ con này, chính là trẻ con thật sự đều sẽ không mắc mưu a! Hinata Yuuya nhìn bộ dáng thành thục lại còn thật có tính trẻ con của Masaomi, đột nhiên cảm thấy uy hiếp từ hắn không có lớn như vậy.



Nguyên bản bộ dáng đề phòng chậm rãi thả lỏng, cậu lúc này mới đánh giá gian phòng này, nói thật ra, một chút đều không giống phòng của nam nhân 30 tuổi, bởi vì căn phòng này quá...... Đáng yêu.



Màu sắc là vàng nhạt mềm mại vui sướng, khắp nơi đều có thể thấy được các loại búp bê vải tinh tế nhỏ xinh, tràn ngập một loại sắc tháu mộng ảo.



Hinata Yuuya thu hồi ánh mắt, thanh âm lạnh nhạt nói "Em muốn quần áo."



Masaomi ngẩn ngơ, đã quên, vừa mới nãy chỉ nhớ rõ là cần bôi thuốc, liền quên mất thiếu niên một thân trần trụi chỉ khoác một tấm khăn tắm, hắn đứng dậy mở tủ quần áo, lấy ra một cái áo sơmi, đưa cho Yuuya "Cái này vừa mới giặt sạch, em thay tạm trước đi."



Yên lặng thay quần áo, áo sơmi rộng lớn tròng lên trên người, vắng vẻ, thật giống như là trẻ con vụng trộm mặc quần áo của người lớn.



Làm cả người Yuuya càng nhỏ, nho nhỏ một đoàn, làm Masakmi nguyên bản thích vật đáng yêu đều sắp nổi lên manh tâm.



"Được rồi, để anh nhìn xem vết thương ở nơi nào, bằng không trong thời gian dài vết thương sẽ nặng

thêm."

Tuy nói Masaomi luôn luôn ôn nhu, nhưng khi gặp chuyện liên quan đến vết thương, cũng sẽ có một mặt cường ngạnh.



Vết thương không phải rất nghiêm trọng, chính là xử lí rồi, nhưng bởi vì làn da của thiếu niên thật trắng, bộ phận bị bầm tím thoạt nhìn phá lệ dữ tợn, Masaomi lấy thuốc ra, đổ một ít ở trên tay, xoa xoa vài cái, sau đó chạm vào mắt cá chân bị thương của thiếu niên.



"Sẽ có điểm đau, em hãy nhịn một chút, thực mau rồi sẽ tốt hơn."



Cái gì? Hinata Yuuya còn chưa có phản ứng lại, liền cảm thấy một cỗ đau xuyên tim từ lòng bàn chân truyền tới, giống như đau đớn bị kim châm bén nhọn đâm vào.



"A!---Ema-nee---"



Ema ôm Juli cùng các anh em khác tới xem thương thế của em trai như thế nào, còn chưa tới cửa liền nghe được một tiếng hét thảm, mang theo vài phần khóc nức nở.



Ema lập tức liền đẩy cửa ra vọt vào phòng, nhìn cảnh tượng trước mắt liền sửng sốt, các anh em đi theo phía sau cũng ngây ngẩn cả người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện