Khi vừa nhìn thấy kết quả, Khương Vũ đã không thể chờ đợi thêm muốn gọi điện báo cho Cừu Lệ ngay lập tức: “Này anh bạn trai của em, anh đoán xem em được bao nhiêu điểm này?”
Cừu Lệ nâng cao tông giọng: “Đoán đúng có được thưởng gì không?”
“Anh cứ đoán trước đã.”
“619.”
“…”
Quả nhiên, cái tên này đã tra điểm giúp cô trước rồi.
Cô lại hỏi anh: “Vậy anh bạn trai được bao nhiêu điểm nè?”
Cừu Lệ ngập ngừng một lúc rồi nói: “Anh chưa xem điểm.”
“Ơ, đã có điểm nửa tiếng rồi mà, không lẽ anh bạn trai… không dám hả?”
“Không phải, tốc độ mạng bên anh không được tốt.”
“Mạng anh không được tốt mà anh còn xem được điểm của em á?” Khương Vũ vạch trần được ngay cái cớ của anh.
Cái tên này không dám xem chứ gì.
“Đừng sợ mà, em tin tưởng ở anh.” Khương Vũ an ủi anh: “Anh bạn trai nhà mình không có vấn đề gì đâu!”
“Em đừng cúp máy.” Cừu Lệ điềm tĩnh nói với cô: “Đợi anh.”
“Vâng.”
Cừu Lệ mở loa ngoài.
Nghe đầu dây bên kia vang lên tiếng gõ bàn phím, trái tim của Khương Vũ cũng trở nên hồi hộp.
Cừu Lệ rất căng thẳng, nhưng Khương Vũ còn căng thẳng hơn cả anh.
Kỳ thi đại học chính là cột mốc quan trọng đầu tiên của đời người.
Anh đã cố gắng nhường này, không phải chỉ vì muốn có được thành tích tốt để đi gặp người mẹ mà anh luôn mong nhớ đấy sao.
“Tra ra rồi.” Giọng nói trầm thấp của Cừu Lệ truyền đến.
“Sao rồi?”
“Không được tốt lắm.”
Khương Vũ nghe anh nói vậy, trong lòng thoáng chốc cảm thấy lạnh lẽo.
Cô đoán rằng chắc hẳn do anh căng thẳng quá mức nên mới ảnh hưởng đến việc làm bài.
Con người mà bình thường ngay cả kề dao vào cổ cũng không rên một tiếng thế mà lo lắng cho kỳ thi đại học đến mức này.
Khương Vũ thở dài, cô lựa lời an ủi anh: “Không sao đâu, không sao đâu mà, chỉ là lúc là bài xảy ra chút sai sót thôi mà, anh đừng buồn quá, cùng lắm thì học lại một năm, em có thể đợi anh…”
“Ừ, cũng không cần phải học lại đâu.”
“Vậy, rốt cuộc là bao nhiêu điểm thế?”
Khương Vũ đã chuẩn bị xong tâm lý chấp nhận việc có lẽ điểm anh còn thấp hơn cô, nào ngờ anh lại điềm tĩnh đọc ra số điểm của mình: “749”
“…”
Chàng trai này, anh bị làm sao vậy?
“749! Như vậy là không được tốt á hả?”
Cừu Lệ ăn ngay nói thẳng: “Nhưng không được điểm tối đa.”
Khương Vũ hoàn toàn cạn lời.
“Bíp”, một tiếng ngắt cuộc gọi.
Một học sinh kém tận một trăm điểm như cô đây vì sợ anh đau lòng mà lựa lời an ủi cả buổi trời, ngờ đâu…
Thằng hề thì ra chính là mình.
Ngay lúc Khương Vũ đang thầm mắng Cừu Lệ một trăm lần trong lòng thì app [Đã biết] chợt gửi đến thông tin uỷ thác cho cô…
Thù lao năm mươi ngàn, giúp đỡ người uỷ thác tìm lại được tình yêu của mình.
Khương Vũ nhìn nhiệm vụ được uỷ thác mà vui mừng khi được làm ông tơ bà nguyệt như vậy.
Giúp đỡ người ta xây cầu nối dây, kết thành một đôi, tâm trạng cũng đặc biệt vui vẻ hơn.
Điều quan trọng nhất là nhiệm vụ thế này sẽ không có sự nguy hiểm thực tế nào cả.
Khương Vũ không hề do dự mà nhận lấy nhiệm vụ.
Người thêm bạn với cô tên là “[Trình Dã]”.
Khương Vũ nhìn cái tên này bỗng thấy hơi ngu người.
[Trình Dã] này… Lẽ nào là SuperStar Trình Dã nổi đình nổi đám trong làng nhạc Hoa ngữ đấy chứ?
Chắc không trùng hợp dữ vậy đâu, có khi chỉ là cùng họ cùng tên thôi.
Khương Vũ: “Chào bạn, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho bạn?”
Trình Dã cũng không nhiều lời, đi vào ngay vấn đề, ông nói thẳng: “Tôi hy vọng cô có thể giúp tôi theo đuổi lại người yêu cũ.”
Khương Vũ: “Vâng? Bạn có thể nói kỹ hơn một chút được không ạ? Mong bạn có thể kể lại chi tiết với tôi về tình hình hiện tại, quá trình quen biết và thông tin cơ bản của cả hai.”
Cô đợi rất lâu thì nhận được một đoạn tin nhắn âm thanh đến từ Trình Dã.
“Tôi và cô ấy quen nhau trong một quán bar, cô ấy là ca sĩ chính ở đó, còn tôi là thành viên của một ban nhạc.
Nhờ âm nhạc, chúng tôi biết nhau.
Thời ấy, những người đi theo con đường âm nhạc không dễ dàng gì, chúng tôi đã cùng nhau trải qua rất nhiều cực khổ.
Vốn dĩ đã hứa hẹn với nhau cho dù có khó khăn nhường nào, chỉ cần có nhau thì khó mấy cũng có thể vượt qua.”
“Nhưng cô ấy lại bỏ đi trước, cô ấy bảo cực quá, nói rằng cô ấy đã có người theo đuổi xuất sắc hơn, chọn ở bên người đó thì cuộc sống của cô sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Khi nghe người uỷ thác nhắc đến âm nhạc, Khương Vũ chấn động không thôi.
Người tên Trình Dã này rất có khả năng chính là siêu sao thiên vương nhạc Pop đó!
OMG.
Nghe nói rằng siêu sao này đã được mấy người săn lùng tài năng phát hiện lúc đang đàn hát trên đường trước khi ra mắt công chúng.
Ông ta rất tài năng, là một ca sĩ có thể tự sáng tác.
Đĩa đơn đầu tiên của ông ta vừa phát hành liền nổi ngay lập tức.
Tính cách của ông ta sôi nổi hoạt bát, vui tính thú vị, ăn ngay nói thẳng.
Vì xuất thân từ nhạc rock nên tính tình cũng hơi nổi loạn.
Khi ông ta vừa ra mắt đã được nhiều giới trẻ yêu thích, nổi tiếng khắp Trung Quốc.
Khương Vũ từ nhỏ đã nghe nhạc của ông ta.
Không những thế cô còn muốn kiếm tiền để được nghe liveshow của ông ta nữa chứ!
Má ơi!
[Trình Dã]: “Cô có đang nghe tôi nói không?”
Khương Vũ: “Vâng vâng vâng, chú cứ nói tiếp đi ạ, cháu đang nghe đây!”
[Trình Dã]: “Khi đó cô ấy lấy lý do này để chia tay với tôi, lúc đó còn trẻ người non dạ khó mà chấp nhận nổi, vậy nên trong giây phút tức giận nhất thời tôi đã bỏ đến Hải Thành để phát triển sự nghiệp, không còn liên lạc với cô ấy nữa.”
“Mấy năm nay bất kể có cực khổ khó khăn cỡ nào, tôi đều cắn răng kiên trì.
Bởi vì vừa nghĩ đến mối tình dầu vì tôi nghèo mà bỏ rơi mình, tôi liền cảm thấy được trong lòng dấy lên động lực vô bờ.
Tôi muốn để cô ấy nhìn thấy bây giờ tôi sống tốt thế nào, có bao nhiêu người yêu thích tôi, tôi muốn cô ấy hối hận…”
Ngón tay Khương Vũ không kìm được run rẩy, trả lời: “Chú đã làm được rồi, bây giờ chú thật sự… rất nổi tiếng.”
Nào chỉ nổi tiếng, trong làng nhạc Hoa ngữ, Trình Dã đã được phong thành thần từ lâu rồi!
Ngoại trừ Bộ Đàn Yên ra, Trình Dã chính là thần tượng thứ hai của cô đó! Có thể nói rằng trong suốt quá trình trưởng thành, nhạc của ông gần như đã bầu bạn cùng cô.
Thế nhưng, [Trình Dã] lại nói: “Nhưng lúc tôi cuối cùng cũng có thể nguôi ngoai, cuối cùng cũng có thể gỡ được mối tơ vò này để sống một cuộc sống thoải mái thì cô ấy lại rời khỏi thế giới này.”
Khương Vũ: “Ơ…”
[Trình Dã]: “Cô ấy đã lừa tôi, năm đó cô ấy lựa chọn rời khỏi không phải là vì tìm được người có điều kiện tốt hơn tôi.
Đến tận giờ cô ấy vẫn không hề kết hôn.”
Khương Vũ: “Vậy vì sao cô ấy lại rời đi?”
[Trình Dã]: “Tôi không biết, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng lúc cô ấy rời xa tôi, trong bụng cô ấy đã có con của chúng tôi.”
Khương Vũ:?
[Trình Dã]: “Cô ấy đã giấu tôi, một mình nuôi dạy con gái trưởng thành, vừa nghĩ đến điều này… Tôi thực sự rất muốn giết chết mình của khi ấy, lúc đó sao tôi lại ngu ngốc đến vậy, sao tôi lại có thể để cô ấy đi?”
Khương Vũ không biết nên nói gì.
Sao đều là con đường rập khuôn vậy nè, hồi trước là Tạ Uyên, bây giờ là Trình Dã.
Bạn gái đều thích ôm bụng bầu bỏ chạy như thế à? Để lại người cha ôm hối hận khôn nguôi đi tìm con gái?
Khương Vũ: “Sao chú có thể chắc chắn con cô ấy sinh ra là của chú?”
[Trình Dã]: “Chắc chắn là của tôi, mấy năm nay cô ấy chưa hề kết hôn, hơn nữa thời gian cũng trùng khớp, đứa trẻ đó xuất hiện vào thời kỳ chúng tôi đang yêu đương nồng cháy.”
Khương Vũ không còn nghi ngờ gì thêm.
Cô hỏi: “Vậy chú hy vọng cháu có thể giúp chú làm gì?”
[Trình Dã]: “Ở dòng thời gian của tôi thì mọi thứ đã quá muộn màng.
Người yêu nhất kiếp này, và cả con của tôi… Mọi thứ đã quá trễ, tôi đã không còn gặp lại họ được nữa.
Nhưng ở dòng thời gian của cô, tất cả vẫn còn kịp.”
Khương Vũ nói: “Chú ở dòng thời gian của cháu liệu có đồng ý quay lại với cô ấy hay không?”
[Trình Dã]: “Tôi đã từng hận cô ấy, nhưng tôi chưa từng quên cô ấy dù chỉ một ngày, cho dù đã qua nhiều năm như vậy, tôi cũng đã qua tuổi trung niên, nhưng biết được cuộc sống của cô ấy không được tốt, tôi vẫn cảm thấy rất đau lòng.”
“Tôi nhớ rằng trước đây có lần tôi từng gọi điện thoại cho cô ấy, muốn hỏi cuộc sống của cô ấy có tốt không, nhưng vừa nghe được cô ấy có con, tôi đã chùng chân.
Giọng nói của cô ấy nghe ra rất hạnh phúc, tôi không dám làm phiền…”
Khương Vũ nghe ông nói như vậy cũng có lòng tin hơn rồi.
Thế nên cô quyết định giúp ông: “Vậy chú nói cho cháu thông tin cơ bản, bao gồm người yêu của chú, về tất cả mọi chuyện mà chú biết được.
Xin hãy kể hết với cháu ạ.”
[Trình Dã]: “Ở bên chỗ cô bây giờ là ngày mấy tháng mấy?”
Khương Vũ: “Ngày 19/6 ạ.”
[Trình Dã]: “Tôi có một buổi hoà nhạc ở Hải Thành vào ngày 23/6.”
Khương Vũ: “Lẽ nào chú định bảo cháu đến gặp chú ở liveshow đấy à?”
[Trình Dã]: “Ừ.”
Khương Vũ: …
“Chú có hiểu lầm gì về liveshow của mình hả?”
Vé xem liveshow của Trình Dã thường hết sạch chỉ sau ba phút mở bán.
Bây giờ chắc đã hết vé rồi, cho dù có thì cũng toàn là vé lậu giá trên trời.
Nói trắng ra cho dù Khương Vũ có mua được vé vào cửa, hơn nữa dù có mua được vị trí đầu tốt nhất, có thể nhìn thấy ông ở khoảng cách gần đi chăng nữa…
Cô cũng đâu có cách nào nói chuyện được với ông ta đâu.
Nhớ lại khi đó để gặp được Tạ Uyên đã khó khăn muôn phần, nhưng ít ra vẫn có thể tiếp xúc trò chuyện được.
Còn Trình Dã, người ta là ngôi sao hàng đầu hàng thật giá thật! Sao cô có thể gặp được đây.
[Trình Dã]: “Yên tâm, sau khi liveshow kết thúc, cô có thể tìm bất cứ nhân viên hậu cần nào có mặt ở đó, nói với người đó một ám hiệu, người đó sẽ dắt cô đến gặp tôi.”
Khương Vũ: “Còn có cả ám hiệu à?”
[Trình Dã]: “Ừ, tôi và mối tình đầu khi xưa đã hẹn nhau.
Nếu một ngày nào đó trong tương lai, bất kể một trong chúng tôi ai được nổi tiếng, chỉ cần nói một câu ám hiệu trong liveshow liền có thể gặp được đối phương, không ai có thể ngăn cản được.”
Khương Vũ: “Thế này, lãng mạn quá đi chứ!”
[Trình Dã]: “Chúng tôi đã từng có với nhau rất nhiều kỷ niệm ngọt ngào, lãng mạn trong quá khứ.”
Khi ông nói câu này, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Khương Vũ: “Vậy ám hiệu là gì ạ?”
[Trình Dã]: “Ám hiệu chính là tên đặt cho những đứa con sau này của chúng tôi.
Con trai thì theo họ của tôi tên Trình Ý, con gái thì theo họ cô ấy tên Khương Vũ.”
Khương Vũ:???
“Cho, cho hỏi mối tình đầu của chú tên là…”
[Trình Dã]: “Cô ấy là cô gái đáng yêu nhất tôi từng gặp, tên của cô ấy cũng là cái tên hay nhất tôi từng nghe, tính cách của cô ấy cũng là tính cách mà tôi thích nhất…”
Khương Vũ: “Vậy thì tên của cô ấy rốt cuộc là gì hả?”
[Trình Dã]: “Khương Mạn Y.”
Khương Vũ: ….
Cừu Lệ nâng cao tông giọng: “Đoán đúng có được thưởng gì không?”
“Anh cứ đoán trước đã.”
“619.”
“…”
Quả nhiên, cái tên này đã tra điểm giúp cô trước rồi.
Cô lại hỏi anh: “Vậy anh bạn trai được bao nhiêu điểm nè?”
Cừu Lệ ngập ngừng một lúc rồi nói: “Anh chưa xem điểm.”
“Ơ, đã có điểm nửa tiếng rồi mà, không lẽ anh bạn trai… không dám hả?”
“Không phải, tốc độ mạng bên anh không được tốt.”
“Mạng anh không được tốt mà anh còn xem được điểm của em á?” Khương Vũ vạch trần được ngay cái cớ của anh.
Cái tên này không dám xem chứ gì.
“Đừng sợ mà, em tin tưởng ở anh.” Khương Vũ an ủi anh: “Anh bạn trai nhà mình không có vấn đề gì đâu!”
“Em đừng cúp máy.” Cừu Lệ điềm tĩnh nói với cô: “Đợi anh.”
“Vâng.”
Cừu Lệ mở loa ngoài.
Nghe đầu dây bên kia vang lên tiếng gõ bàn phím, trái tim của Khương Vũ cũng trở nên hồi hộp.
Cừu Lệ rất căng thẳng, nhưng Khương Vũ còn căng thẳng hơn cả anh.
Kỳ thi đại học chính là cột mốc quan trọng đầu tiên của đời người.
Anh đã cố gắng nhường này, không phải chỉ vì muốn có được thành tích tốt để đi gặp người mẹ mà anh luôn mong nhớ đấy sao.
“Tra ra rồi.” Giọng nói trầm thấp của Cừu Lệ truyền đến.
“Sao rồi?”
“Không được tốt lắm.”
Khương Vũ nghe anh nói vậy, trong lòng thoáng chốc cảm thấy lạnh lẽo.
Cô đoán rằng chắc hẳn do anh căng thẳng quá mức nên mới ảnh hưởng đến việc làm bài.
Con người mà bình thường ngay cả kề dao vào cổ cũng không rên một tiếng thế mà lo lắng cho kỳ thi đại học đến mức này.
Khương Vũ thở dài, cô lựa lời an ủi anh: “Không sao đâu, không sao đâu mà, chỉ là lúc là bài xảy ra chút sai sót thôi mà, anh đừng buồn quá, cùng lắm thì học lại một năm, em có thể đợi anh…”
“Ừ, cũng không cần phải học lại đâu.”
“Vậy, rốt cuộc là bao nhiêu điểm thế?”
Khương Vũ đã chuẩn bị xong tâm lý chấp nhận việc có lẽ điểm anh còn thấp hơn cô, nào ngờ anh lại điềm tĩnh đọc ra số điểm của mình: “749”
“…”
Chàng trai này, anh bị làm sao vậy?
“749! Như vậy là không được tốt á hả?”
Cừu Lệ ăn ngay nói thẳng: “Nhưng không được điểm tối đa.”
Khương Vũ hoàn toàn cạn lời.
“Bíp”, một tiếng ngắt cuộc gọi.
Một học sinh kém tận một trăm điểm như cô đây vì sợ anh đau lòng mà lựa lời an ủi cả buổi trời, ngờ đâu…
Thằng hề thì ra chính là mình.
Ngay lúc Khương Vũ đang thầm mắng Cừu Lệ một trăm lần trong lòng thì app [Đã biết] chợt gửi đến thông tin uỷ thác cho cô…
Thù lao năm mươi ngàn, giúp đỡ người uỷ thác tìm lại được tình yêu của mình.
Khương Vũ nhìn nhiệm vụ được uỷ thác mà vui mừng khi được làm ông tơ bà nguyệt như vậy.
Giúp đỡ người ta xây cầu nối dây, kết thành một đôi, tâm trạng cũng đặc biệt vui vẻ hơn.
Điều quan trọng nhất là nhiệm vụ thế này sẽ không có sự nguy hiểm thực tế nào cả.
Khương Vũ không hề do dự mà nhận lấy nhiệm vụ.
Người thêm bạn với cô tên là “[Trình Dã]”.
Khương Vũ nhìn cái tên này bỗng thấy hơi ngu người.
[Trình Dã] này… Lẽ nào là SuperStar Trình Dã nổi đình nổi đám trong làng nhạc Hoa ngữ đấy chứ?
Chắc không trùng hợp dữ vậy đâu, có khi chỉ là cùng họ cùng tên thôi.
Khương Vũ: “Chào bạn, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho bạn?”
Trình Dã cũng không nhiều lời, đi vào ngay vấn đề, ông nói thẳng: “Tôi hy vọng cô có thể giúp tôi theo đuổi lại người yêu cũ.”
Khương Vũ: “Vâng? Bạn có thể nói kỹ hơn một chút được không ạ? Mong bạn có thể kể lại chi tiết với tôi về tình hình hiện tại, quá trình quen biết và thông tin cơ bản của cả hai.”
Cô đợi rất lâu thì nhận được một đoạn tin nhắn âm thanh đến từ Trình Dã.
“Tôi và cô ấy quen nhau trong một quán bar, cô ấy là ca sĩ chính ở đó, còn tôi là thành viên của một ban nhạc.
Nhờ âm nhạc, chúng tôi biết nhau.
Thời ấy, những người đi theo con đường âm nhạc không dễ dàng gì, chúng tôi đã cùng nhau trải qua rất nhiều cực khổ.
Vốn dĩ đã hứa hẹn với nhau cho dù có khó khăn nhường nào, chỉ cần có nhau thì khó mấy cũng có thể vượt qua.”
“Nhưng cô ấy lại bỏ đi trước, cô ấy bảo cực quá, nói rằng cô ấy đã có người theo đuổi xuất sắc hơn, chọn ở bên người đó thì cuộc sống của cô sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Khi nghe người uỷ thác nhắc đến âm nhạc, Khương Vũ chấn động không thôi.
Người tên Trình Dã này rất có khả năng chính là siêu sao thiên vương nhạc Pop đó!
OMG.
Nghe nói rằng siêu sao này đã được mấy người săn lùng tài năng phát hiện lúc đang đàn hát trên đường trước khi ra mắt công chúng.
Ông ta rất tài năng, là một ca sĩ có thể tự sáng tác.
Đĩa đơn đầu tiên của ông ta vừa phát hành liền nổi ngay lập tức.
Tính cách của ông ta sôi nổi hoạt bát, vui tính thú vị, ăn ngay nói thẳng.
Vì xuất thân từ nhạc rock nên tính tình cũng hơi nổi loạn.
Khi ông ta vừa ra mắt đã được nhiều giới trẻ yêu thích, nổi tiếng khắp Trung Quốc.
Khương Vũ từ nhỏ đã nghe nhạc của ông ta.
Không những thế cô còn muốn kiếm tiền để được nghe liveshow của ông ta nữa chứ!
Má ơi!
[Trình Dã]: “Cô có đang nghe tôi nói không?”
Khương Vũ: “Vâng vâng vâng, chú cứ nói tiếp đi ạ, cháu đang nghe đây!”
[Trình Dã]: “Khi đó cô ấy lấy lý do này để chia tay với tôi, lúc đó còn trẻ người non dạ khó mà chấp nhận nổi, vậy nên trong giây phút tức giận nhất thời tôi đã bỏ đến Hải Thành để phát triển sự nghiệp, không còn liên lạc với cô ấy nữa.”
“Mấy năm nay bất kể có cực khổ khó khăn cỡ nào, tôi đều cắn răng kiên trì.
Bởi vì vừa nghĩ đến mối tình dầu vì tôi nghèo mà bỏ rơi mình, tôi liền cảm thấy được trong lòng dấy lên động lực vô bờ.
Tôi muốn để cô ấy nhìn thấy bây giờ tôi sống tốt thế nào, có bao nhiêu người yêu thích tôi, tôi muốn cô ấy hối hận…”
Ngón tay Khương Vũ không kìm được run rẩy, trả lời: “Chú đã làm được rồi, bây giờ chú thật sự… rất nổi tiếng.”
Nào chỉ nổi tiếng, trong làng nhạc Hoa ngữ, Trình Dã đã được phong thành thần từ lâu rồi!
Ngoại trừ Bộ Đàn Yên ra, Trình Dã chính là thần tượng thứ hai của cô đó! Có thể nói rằng trong suốt quá trình trưởng thành, nhạc của ông gần như đã bầu bạn cùng cô.
Thế nhưng, [Trình Dã] lại nói: “Nhưng lúc tôi cuối cùng cũng có thể nguôi ngoai, cuối cùng cũng có thể gỡ được mối tơ vò này để sống một cuộc sống thoải mái thì cô ấy lại rời khỏi thế giới này.”
Khương Vũ: “Ơ…”
[Trình Dã]: “Cô ấy đã lừa tôi, năm đó cô ấy lựa chọn rời khỏi không phải là vì tìm được người có điều kiện tốt hơn tôi.
Đến tận giờ cô ấy vẫn không hề kết hôn.”
Khương Vũ: “Vậy vì sao cô ấy lại rời đi?”
[Trình Dã]: “Tôi không biết, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng lúc cô ấy rời xa tôi, trong bụng cô ấy đã có con của chúng tôi.”
Khương Vũ:?
[Trình Dã]: “Cô ấy đã giấu tôi, một mình nuôi dạy con gái trưởng thành, vừa nghĩ đến điều này… Tôi thực sự rất muốn giết chết mình của khi ấy, lúc đó sao tôi lại ngu ngốc đến vậy, sao tôi lại có thể để cô ấy đi?”
Khương Vũ không biết nên nói gì.
Sao đều là con đường rập khuôn vậy nè, hồi trước là Tạ Uyên, bây giờ là Trình Dã.
Bạn gái đều thích ôm bụng bầu bỏ chạy như thế à? Để lại người cha ôm hối hận khôn nguôi đi tìm con gái?
Khương Vũ: “Sao chú có thể chắc chắn con cô ấy sinh ra là của chú?”
[Trình Dã]: “Chắc chắn là của tôi, mấy năm nay cô ấy chưa hề kết hôn, hơn nữa thời gian cũng trùng khớp, đứa trẻ đó xuất hiện vào thời kỳ chúng tôi đang yêu đương nồng cháy.”
Khương Vũ không còn nghi ngờ gì thêm.
Cô hỏi: “Vậy chú hy vọng cháu có thể giúp chú làm gì?”
[Trình Dã]: “Ở dòng thời gian của tôi thì mọi thứ đã quá muộn màng.
Người yêu nhất kiếp này, và cả con của tôi… Mọi thứ đã quá trễ, tôi đã không còn gặp lại họ được nữa.
Nhưng ở dòng thời gian của cô, tất cả vẫn còn kịp.”
Khương Vũ nói: “Chú ở dòng thời gian của cháu liệu có đồng ý quay lại với cô ấy hay không?”
[Trình Dã]: “Tôi đã từng hận cô ấy, nhưng tôi chưa từng quên cô ấy dù chỉ một ngày, cho dù đã qua nhiều năm như vậy, tôi cũng đã qua tuổi trung niên, nhưng biết được cuộc sống của cô ấy không được tốt, tôi vẫn cảm thấy rất đau lòng.”
“Tôi nhớ rằng trước đây có lần tôi từng gọi điện thoại cho cô ấy, muốn hỏi cuộc sống của cô ấy có tốt không, nhưng vừa nghe được cô ấy có con, tôi đã chùng chân.
Giọng nói của cô ấy nghe ra rất hạnh phúc, tôi không dám làm phiền…”
Khương Vũ nghe ông nói như vậy cũng có lòng tin hơn rồi.
Thế nên cô quyết định giúp ông: “Vậy chú nói cho cháu thông tin cơ bản, bao gồm người yêu của chú, về tất cả mọi chuyện mà chú biết được.
Xin hãy kể hết với cháu ạ.”
[Trình Dã]: “Ở bên chỗ cô bây giờ là ngày mấy tháng mấy?”
Khương Vũ: “Ngày 19/6 ạ.”
[Trình Dã]: “Tôi có một buổi hoà nhạc ở Hải Thành vào ngày 23/6.”
Khương Vũ: “Lẽ nào chú định bảo cháu đến gặp chú ở liveshow đấy à?”
[Trình Dã]: “Ừ.”
Khương Vũ: …
“Chú có hiểu lầm gì về liveshow của mình hả?”
Vé xem liveshow của Trình Dã thường hết sạch chỉ sau ba phút mở bán.
Bây giờ chắc đã hết vé rồi, cho dù có thì cũng toàn là vé lậu giá trên trời.
Nói trắng ra cho dù Khương Vũ có mua được vé vào cửa, hơn nữa dù có mua được vị trí đầu tốt nhất, có thể nhìn thấy ông ở khoảng cách gần đi chăng nữa…
Cô cũng đâu có cách nào nói chuyện được với ông ta đâu.
Nhớ lại khi đó để gặp được Tạ Uyên đã khó khăn muôn phần, nhưng ít ra vẫn có thể tiếp xúc trò chuyện được.
Còn Trình Dã, người ta là ngôi sao hàng đầu hàng thật giá thật! Sao cô có thể gặp được đây.
[Trình Dã]: “Yên tâm, sau khi liveshow kết thúc, cô có thể tìm bất cứ nhân viên hậu cần nào có mặt ở đó, nói với người đó một ám hiệu, người đó sẽ dắt cô đến gặp tôi.”
Khương Vũ: “Còn có cả ám hiệu à?”
[Trình Dã]: “Ừ, tôi và mối tình đầu khi xưa đã hẹn nhau.
Nếu một ngày nào đó trong tương lai, bất kể một trong chúng tôi ai được nổi tiếng, chỉ cần nói một câu ám hiệu trong liveshow liền có thể gặp được đối phương, không ai có thể ngăn cản được.”
Khương Vũ: “Thế này, lãng mạn quá đi chứ!”
[Trình Dã]: “Chúng tôi đã từng có với nhau rất nhiều kỷ niệm ngọt ngào, lãng mạn trong quá khứ.”
Khi ông nói câu này, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Khương Vũ: “Vậy ám hiệu là gì ạ?”
[Trình Dã]: “Ám hiệu chính là tên đặt cho những đứa con sau này của chúng tôi.
Con trai thì theo họ của tôi tên Trình Ý, con gái thì theo họ cô ấy tên Khương Vũ.”
Khương Vũ:???
“Cho, cho hỏi mối tình đầu của chú tên là…”
[Trình Dã]: “Cô ấy là cô gái đáng yêu nhất tôi từng gặp, tên của cô ấy cũng là cái tên hay nhất tôi từng nghe, tính cách của cô ấy cũng là tính cách mà tôi thích nhất…”
Khương Vũ: “Vậy thì tên của cô ấy rốt cuộc là gì hả?”
[Trình Dã]: “Khương Mạn Y.”
Khương Vũ: ….
Danh sách chương