Giữa tiếng bàn tán xôn xao, Đào An Hinh không khỏi đỏ mắt, giận dữ nhìn Khương Vũ.
Không biết từ khi nào, cô gái từng bị xem như thế thân của cô ta, bây giờ đã phát ra ánh hào quang sáng chói đến vậy.
Khương Vũ dẫn đường cho Tạ Uyên, đưa ông ta tới viện nghiên cứu.
Dọc đường đi, cô cũng giới thiệu không ít về thông tin cụ thể của viện nghiên cứu này –
“Viện nghiên cứu này được xây dựng vào năm ngoái.
Sảnh triển lãm chủ yếu dùng để mọi người học tiết Sinh học và Vật lí, là tiết hoạt động ngoại khóa.
Dự án hiện tại của viện nghiên cứu gồm có vòng tuần hoàn sinh mệnh, động lực học phân tử, phòng cảm biến khí hậu gió mùa,… Nếu ngài Tạ có hứng thú thì cháu có thể đưa chú đi trải nghiệm từng cái.”
Đôi mắt đen nhánh của Tạ Uyên vẫn luôn chăm chú dừng lại trên người Khương Vũ.
Ông ta cẩn thận quan sát từng vẻ mặt, từng động tác dù là nhỏ nhất của cô.
Cô thật sự… rất giống A Đàn.
Còn về phần cô đang nói gì, Tạ Uyên lại không hề lắng nghe.
Khương Vũ cho là phần giới thiệu suông này chưa đủ sức hút đối với Tạ Uyên, vậy nên cô bèn dẫn ông ta đến trước cửa phòng mô phỏng địa chấn, hào hứng hỏi: “Ngài Tạ, không biết là chú có muốn trải nghiệm thử phòng mô phỏng địa chấn không? Tuy chỉ là một dự án thử nghiệm, nhưng độ chân thật lại rất cao!”
Tạ Uyên còn chưa mở miệng, lãnh đạo trường học đã vội vàng lên tiếng: “Phòng mô phỏng địa chấn này tuy là phòng triển lãm được các học sinh yêu thích nhất, nhưng mà có lẽ không phù hợp với Tạ tổng đâu…”
Lãnh đạo còn chưa dứt lời, Tạ Uyên đã cắt ngang: “Ý ông là tôi đã già rồi?”
“Không, không phải.
Ý tôi không phải như vậy.”
Đương nhiên Tạ Uyên nhìn thấy được trong đáy mắt của cô gái nhỏ đứng cạnh mình tràn đầy khát vọng cùng chờ mong.
Ông ta cũng không đành lòng để cô thất vọng, thế nên nói: “Trước đây tôi cũng đã từng làm tình nguyện viên ở khu vực bị động đất, nhưng chưa được trải nghiệm tình hình lúc phát sinh sự cố.
Bây giờ cũng có chút mong muốn được thử một lần.”
Khương Vũ đứng qua một bên, nhường đường cho Tạ Uyên: “Vậy xin mời ngài Tạ vào trong!”
Lãnh đạo trường học cũng vội vã theo đuôi đi vào.
Trong phòng chuẩn bị, các nhân viên công tác đang giúp Tạ Uyên đội mũ bảo hộ và đeo miếng đệm đầu gối.
Tạ Uyên nhìn qua, thấy Khương Vũ đang tự mình thắt dây bảo hộ.
Vậy là ông ta đi tới, ngồi xổm xuống giúp cô thắt chặt lại miếng đệm đầu gối.
Một nhân vật lớn như Tạ Uyên lại dễ dàng ngồi xuống trước mặt mình như vậy.
Hiển nhiên Khương Vũ hơi bất ngờ, vội vàng từ chối ý tốt của ông ta: “Không cần đâu, ngài Tạ! Cháu tự làm được.”
“Chút chuyện nhỏ thôi.
Cháu còn nhỏ.”
Nghe ông ta nói vậy, Khương Vũ cảm thấy hơi mới mẻ.
Là cảm giác… Đến từ sự quan tâm của bậc cha chú.
Tạ Uyên thay cô buộc chặt dây bảo hộ, lại cẩn thận kiểm tra lại lần nữa.
Sau đó mới cùng cô đi vào phòng mô phỏng.
Bình thường, Tạ Uyên rất ít khi nhiệt tình với người khác như vậy.
Nhưng đến lượt Khương Vũ, không hiểu sao cứ như bị kích hoạt từ trường vật lí vậy.
Chính là, muốn vô duyên vô cớ tận tâm đối xử tốt với cô như vậy.
Bên trong phòng mô phỏng địa chấn, ông ta cố hết sức bảo vệ cho Khương Vũ.
Ngồi xổm trong khu vực tam giác với cô.
Giữa sự rung chuyển dữ dội, Khương Vũ không kìm được hét lên, trên mặt lộ rõ sự phấn khích.
Tạ Uyên bình thường lạnh mặt cũng cười lên: “Có vẻ cháu khá thích mấy dự án kích thích như này.”
“Vì rất vui ạ!” Khương Vũ cố gắng nhịn sự kích động xuống.
Nhưng dù sao cũng là nhiệt huyết tuổi trẻ, cô vẫn nhịn không nổi: “Cháu muốn chơi cái này từ lâu rồi.
Nhưng mà lần nào cũng phải xếp hàng đợi lượt, mà hàng còn rất dài.
Hơn nữa còn tốn nhiều tiền nữa.
Cho nên chỉ có thể chơi trong mơ thôi.”
“Vậy hôm nay cháu cứ chơi thỏa thích.” Tạ Uyên thấy cô vui như vậy, tâm trạng cũng tốt lên không ít: “Chơi bao lâu cũng được.”
“Chú không chơi với cháu sao?”
“Có chứ, chú cũng thích trò này.”
“Vậy thì tốt quá!”
Tạ Uyên bảo nhân viên công tác mở từng cấp độ lên cho hai người thử.
Ông ta bảo vệ cho Khương Vũ, hai người trốn trong boong ke[1].
Ngoài sảnh chính, mấy vị lãnh đạo trường học thấy Tạ Uyên vui vẻ như vậy khiến họ cũng cực kì hào hứng, nói với chủ nhiệm lớp Khương Vũ: “Sao ngay từ đầu không tuyển bạn này luôn đi?”
“Chuyện này…”
Chủ nhiệm lớp giải thích: “Thành tích của em ấy không tốt bằng Đào An Hinh.”
“Không thể chỉ xem thành tích được, còn phải xem các tố chất khác nữa.”
Chủ nhiệm lớp hơi khó hiểu: “Bạn Khương Vũ này, trước kia cũng không phải là quá xuất sắc, lại còn nhát gan nữa chứ.
Gần đây không hiểu sao lại thay đổi chóng mặt.”
Lúc mọi người đang nói chuyện, Khương Vũ và Tạ Uyên cũng đã đi ra khỏi phòng mô phỏng.
Sau đó, Khương Vũ lại đưa Tạ Uyên đến sảnh triển lãm tiếp theo.
Hai người vừa đi vừa nói, tựa như những người bạn lâu năm.
Những vị lãnh đạo trường học theo sau bỗng nhiên trở thành phông nền của hai người.
Dù sao thì một nhân vật lớn như Tạ Uyên, vui buồn thất thường, lòng dạ thâm sâu khó lường cũng là bình thường, khó mà ở chung được.
Mà Khương Vũ lại có thể hòa hợp với ông ta như vậy, cũng là chuyện hiếm có.
Cả một buổi trưa hôm đó, Tạ Uyên đi loanh quanh tham quan viện nghiên cứu mà tâm trạng đều rất tốt.
Cũng nhờ quá trình nói chuyện đầy hòa hợp đó, Tạ Uyên quyết định kí hợp đồng đầu tư với lãnh đạo trường học.
Giữa trưa, Tạ Uyên và lãnh đạo trường học mở tiệc mừng đầu tư.
Khương Vũ chỉ là một học sinh, đương nhiên sẽ tự giác không tham gia.
Ở ngoài cửa viện nghiên cứu, chủ nhiệm lớp nói với Khương Vũ: “Vất vả cho em rồi.
Em về lớp tự học trước đi.”
Khương Vũ gật đầu, nhưng cô bất giác nhìn về phía Tạ Uyên.
Lúc nãy, nhóm lãnh đạo trường học luôn theo sau hai người.
Vì thế cô không có cơ hội nói chuyện kia với Tạ Uyên.
Dù sao thì, chuyện đó… quá riêng tư.
Tốt hơn hết vẫn là nói ra lúc chỉ có hai người với nhau thôi.
Đi được mấy bước, Khương Vũ lại không kìm được quay đầu lại nhìn Tạ Uyên.
Lần này vốn là một cơ hội khó có được.
Nếu như bỏ qua, thì không biết lần tiếp theo gặp ông ta đã là năm nào tháng nào rồi.
Nghĩ đến đây, Khương Vũ vẫn lựa chọn đuổi theo ông ta, nhắm mắt dồn hết can đảm nói: “Ngài Tạ, cháu có một chuyện riêng muốn nói với chú.
Không biết chú có thời gian không?”
Lãnh đạo trường học nghe vậy, nhìn về phía Khương Vũ, trong lòng không ngừng kêu không ổn.
Bọn họ cũng biết hoàn cảnh gia đình Khương Vũ không tốt.
Nếu trong loại trường hợp như bây giờ, năn nỉ ỉ ôi Tạ Uyên hãy giúp đỡ cô, vậy sẽ đẩy ông ta vào một hoàn cảnh cực kì khó xử.
Như vậy là quá thất lễ rồi!
Lãnh đạo trường học lập tức trách móc cô: “Bạn học Khương Vũ này, e là ngài Tạ không có thời gian nói chuyện với em rồi.
Có khó khăn gì, em có thể nói với nhà trường.
Không cần phải quấy rầy ngài Tạ như vậy…”
Nhưng ông ta còn chưa dứt lời, ánh mắt lạnh lẽo của Tạ Uyên đã lướt qua người lãnh đạo trường học, chặn lại mấy chữ còn mắc trong miệng ông ta.
“Vừa hay chú cũng rảnh.” Tạ Uyên dịu dàng nói với Khương Vũ: “Chúng ta ra sân trường, vừa đi vừa nói, được không?”
“Dạ được!”
Mấy vị lãnh đạo trường học dừng lại ở cổng trường, sốt ruột đứng chờ.
Thỉnh thoảng còn lo lắng nhìn thoáng qua nhìn hai bóng người đang ở sân trường.
“Nếu cần chú giúp gì thì cứ nói.”
Những năm gần đây, Tạ Uyên cũng giúp không ít học sinh nghèo khó.
Vừa nhìn ông ta đã có thể nhận ra hoàn cảnh gia đình của cô gái nhỏ này cũng rất khó khăn.
Cứ nhìn vào cô là biết.
Tuy bím tóc chải chuốt gọn gàng, đồng phục tươm tất, nhưng lại mang đôi giày thể thao đã cũ.
Hiển nhiên sinh hoạt hằng ngày cũng không sung sướng gì.
Nhưng điều Khương Vũ nói ra lại hoàn toàn trái ngược điều ông ta nghĩ: “Ngài Tạ hiểu lầm rồi, cháu không cần giúp đỡ gì cả.
Có chuyện khác cháu muốn nói với chú.”
Khương Vũ ngắn gọn mà súc tích kể chuyện Bộ Đàn Yên có con cho ông ta nghe.
Sắc mặt Tạ Uyên đột nhiên thay đổi khi nghe đến tên Bộ Đàn Yên.
Ông ta cực kì kinh ngạc nhìn Khương Vũ, đáy mắt còn mang theo chút giận dữ ——
“Rốt cuộc cháu là ai! Sao lại biết cô ấy!”
“Ngài Tạ, cháu cũng không thể giải thích rõ ràng được, có giải thích thì chú cũng sẽ không tin.
Cháu chỉ có trách nhiệm đến báo cho chú biết tin này.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, chú cũng phải đi tìm con gái mình, nhất định là cô ấy cũng rất mong gặp được chú.”
Tạ Uyên chăm chú nhìn Khương Vũ một lát, suy nghĩ xem cô có nói dối không.
Sau lại cười lạnh: “Không lẽ cháu muốn nói, cháu chính là con gái chú.”
“Không không không, chú hiểu nhầm rồi!” Khương Vũ liên tục khoát tay: “Cháu không thể là con gái chú được.
Cháu có mẹ, mẹ cháu cũng không quen chú.
Nên là chú đừng có hiểu nhầm.”
Tạ Uyên nhìn khuôn mặt giống Bộ Đàn Yên như đúc từ khuôn ra kia, vội vàng hỏi: “Mẹ cháu tên gì?”
“Chú không quen mẹ cháu đâu.
Bà ấy họ Khương.”
Tạ Uyên khẽ lắc đầu, muốn làm cho ý nghĩ “có lẽ A Đàn còn chưa chết” biến mất đi.
A Đàn đã mất rồi.
Mặc dù ông ta bị ngăn lại ngoài nhà xác, không tận mắt nhìn thấy thi thể của bà ấy.
Nhưng tất cả mọi người đều nói, bà đã chết rồi…
Nhiều năm trôi qua như vậy, ông ta cũng đã học được cách chấp nhận sự thật.
Cho nên cô gái trước mặt ông ta bây giờ, không thể là con gái của Bộ Đàn Yên được.
Tạ Uyên nhìn chằm chằm cô, cất giọng nói khàn khàn: “Ai nói cho cháu biết tin này?”
“Cháu không nói được, có nói chú cũng sẽ không tin đâu.”
Bỗng nhiên Tạ Uyên bắt lấy cổ tay Khương Vũ: “Dụ chú sao? Nói cho cháu biết, chú có rất nhiều cách để ép cháu mở miệng, muốn thử không?”
“…”
Ánh mắt lạnh băng đó của Tạ Uyên quả thực rất đáng sợ, khiến cho Khương Vũ hơi sợ.
Nhưng người ủy thác mới là “daddy”.
Mặc kệ ông ta làm gì cô, cô cũng phải đặt nhiệm vụ lên trên hết.
Sợ hãi đến mấy cũng phải biết vượt khó tiến lên.
Cừu Lệ cũng thế, Tạ Uyên cũng vậy.
Khương Vũ khó khăn giãy dụa vài lần, cố gắng giải thích: “Cháu cũng không biết nhiều hơn chú bao nhiêu đâu.
Con gái chú là ai, đang ở đâu… Cháu thật sự không biết.
Cho dù chú có ép cháu nói, thì cháu cũng chẳng trả lời được gì.
Việc của cháu chỉ là báo tin cho chú, vậy thôi.”
Thực ra Khương Vũ cũng biết, mình chẳng cần phải giải thích gì nhiều.
Bởi Tạ Uyên cũng đã tin chuyện này rồi.
Mà chỉ cần ông ta tin, thì nhiệm vụ của cô cũng coi như đã hoàn thành.
Nhưng Tạ Uyên vẫn chưa buông tay Khương Vũ ra, vẫn còn ý định tiếp tục truy hỏi.
Bỗng ngay lúc này, một viên đá nhỏ từ xa bay tới, đập trúng vai Tạ Uyên.
Ông ta bị đau, quay đầu lại.
Nhìn thấy phía dưới cây ngân hạnh cách đó không xa là một thiếu niên mặc đồ xám.
Ánh mắt thiếu niên rét lạnh nhìn đăm đăm ông ta.
Mà viên đá kia, chính là lời cảnh cáo.
Thật ra Tạ Uyên đã chú ý đến cậu từ lâu rồi.
Lúc ông ta và Khương Vũ đi ra từ viện nghiên cứu, thiếu niên này đã đi theo hai người từ xa, ánh mắt chưa từng rời khỏi bọn họ dù một giây.
“Bạn trai cháu?” Ông ta quay đầu hỏi Khương Vũ.
“Ấy, đúng thế.”
Khương Vũ nhanh chóng liếc mắt qua Cừu Lệ, ra hiệu cậu đừng có tay nhanh hơn não.
Nếu bây giờ Cừu Lệ gây hấn với Tạ Uyên, làm ông ta bị thương thì lại lớn chuyện mất.
Nhưng Cừu Lệ lại không thèm để tâm lời cảnh cáo của cô.
Cậu nhặt thêm một tảng đá nữa, tảng đá này còn lớn hơn viên trước.
Cậu đặt trên tay ước lượng một chút rồi nhìn qua Tạ Uyên.
Ý uy hiếp đó, rất rõ ràng ——
Đừng đụng vào cô gái của cậu.
Tạ Uyên hiểu rõ kiểu người như thiếu niên này, làm việc gì cũng không thèm suy nghĩ.
Bởi vì khi còn tuổi bồng bột, ông ta cũng là người như thế.
Cũng không phải là ông ta sợ cậu.
Nhưng đã trưởng thành rồi, tất nhiên ông ta sẽ không thèm so đo với một tên nhóc ở trong trường học.
Ông ta buông lỏng cổ tay của Khương Vũ, cực kì nhẫn nại nói: “Cháu chuyện gì cũng không nói rõ ràng cho chú biết, làm sao chú có thể tin cháu được.
Chú cũng không thể chắc được cháu có lừa chú hay không.”
Khương Vũ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Thật ra ngay từ lúc nghe thấy ba chữ Bộ Đàn Yên, chú đã tin chuyện này rồi, không phải sao.”
Trên đời này, ngoại trừ hai người họ, gần như là không ai biết Tạ Uyên và Bộ Đàn Yên đã từng yêu nhau.
“Ngài Tạ, thay vì ở đây truy hỏi làm sao cháu biết chuyện này, không bằng tranh thủ thời gian, sức lực đi tìm con gái chú đi.
Chỉ cần vẫn còn một tia hi vọng, bằng mọi giá chú phải tìm được cô ấy.”
Khương Vũ sợ rằng Cừu Lệ lại làm ra chuyện gì, nên không giải thích thêm với Tạ Uyên nữa.
Dù sao thì có giải thích cũng không nói rõ được.
Cô báo tin cho ông ta, đồng thời còn làm ông ta tin tưởng.
Nhiệm vụ coi như đã hoàn thành.
Cuối cùng, cô nói với ông ta: “Con gái chú nhất định cũng muốn gặp lại chú.”
Tạ Uyên khẽ hất hàm, vẫn là giọng điệu nghi ngờ như cũ: “Sao cháu biết nó sẽ mong được gặp chú?”
Khương Vũ thoáng trầm ngâm, nhìn ông ta rất chân thành: “Bởi vì, cuộc sống thiếu đi người bố… Thực sự rất khó khăn.”
Thực sự rất khó khăn.
Câu nói này, tựa như con dao đâm mạnh vào trái tim Tạ Uyên.
Trên mặt ông ta vẫn vô cảm như cũ, nhưng bàn tay giấu trong tay áo không khỏi nắm chặt thành quyền run lên từng đợt.
Đúng vậy.
Hiện giờ ông ta không có thời gian mà tra hỏi Khương Vũ làm sao cô biết chuyện này.
Nếu như ông ta và A Đàn thực sự có con, vậy thì… Ông ta nhất định phải tìm được con bé!
Dù có lật cả chân trời góc biển lên cũng phải tìm được con bé!
Tạ Uyên quay người đi, sải bước ra cổng trường, leo lên chiếc xe Bentley.
Mấy vị lãnh đạo trường học vội vàng nghênh đón ông ta, cực kì cung kính: “Tạ tổng, tôi đã đặt xong bàn ở nhà hàng.”
“Chuyện đầu tư cứ trực tiếp đến công ty của tôi tìm người phụ trách kí hợp đồng.
Bây giờ tôi còn có chuyện cần xử lí gấp, bữa tiệc này đành phải bỏ qua rồi.”
Ông ta không thể lãng phí thời gian cho những chuyện không quan trọng.
Nhất định phải nhanh chóng bắt đầu điều tra ngay từ bây giờ.
Chiếc xe Bentley chạy như bay rời khỏi trường học.
…
Cừu Lệ vẫn đứng dưới tán cây, một tay xỏ túi, ngẩng đầu nhìn lá cây héo quắt.
Tâm trạng, có hơi khó chịu.
Trước kia, thế giới cảm xúc của cậu đặc biệt đơn điệu.
Không có hạnh phúc, cũng chẳng có bi thương…
Nhưng mới nãy, ngay khi người đàn ông kia chạm vào cổ tay Khương Vũ, cảm giác ghen tỵ mãnh liệt tràn đến, tựa như thủy triều quét ngang của thế giới cảm xúc đó.
Không cho phép bất cứ ai khác chạm vào cô, dù là một tấc da thịt, một sợi tóc.
Cũng đều không được.
Cô là màu sắc duy nhất trong thế giới trắng đen của cậu.
Cũng chỉ có thể là màu sắc của riêng mình cậu.
…
Khương Vũ đứng nhìn chiếc xe Bentley vụt biến khỏi cổng trường, thở dài một hơi.
Ngay lúc này, app [Đã biết] gửi thông báo mới——
Nhiệm vụ đã hoàn thành.
Sau khi chia tỷ lệ ăn chia, cô nhận được tiền thù lao là một trăm hai mươi nghìn nhân dân tệ.
Một khi hoàn thành nhiệm vụ, người ủy thác sẽ nhanh chóng biến mất khỏi danh sách bạn bè của cô.
Vậy nên cô cũng không thể hỏi thăm [Tạ Uyên] rằng trong tương lai ông ta có tìm được con gái mình hay không.
Mặc dù tiền thù lao này còn thiếu chút nữa mới đủ tiền học phí một năm của trường nghệ thuật Esmeralda.
Nhưng cũng không hẳn là thiếu quá nhiều tiền!
Khương Vũ chạy lại gần Cừu Lệ, giơ điện thoại lên, tâm trạng cực kì tốt: “Bạn trai, tối nay lại mời anh ăn cơm!”
Cừu Lệ cũng không vì cô vui mà vui theo.
Cậu lạnh mặt quay người rời đi.
Khương Vũ nhìn theo bóng lưng của cậu, nhún vai.
Lại nổi giận cái gì nữa chứ.
[1]Boong ke: Trong quân sự, boongke (xuất phát từ tiếng Đức bunker nhưng được phiên âm từ cách đọc của người Pháp) là công sự để ẩn nấp và chiến đấu, được bố trí trong trận địa phòng ngự hoặc tại các cứ điểm.
Hoặc ngày nay là chỗ để ẩn nấp.
Theo Wikipedia
Tác giả có lời muốn nói: Cừu Lệ: Chẳng buồn ăn cơm.
Danh sách chương