Biên tập: An Linh
Hiệu đính: Xiaoxin
Bộ Hi bước xuống trong khoảng thời gian tạm nghỉ của màn thứ 2. Không còn lo lắng như lúc mở màn, lần này cô ấy đã bình tĩnh hơn và không mắc thêm bất cứ lỗi nào nữa.
Bên dưới sân khấu vỗ tay như sấm, những cô thiên nga nhỏ phía sau cánh gà cũng hào hứng giơ ngón cái về phía Bộ Hi: “Đỉnh lắm đấy!”
Khương Vũ chân thành vỗ tay khen ngợi nói: “Màn trình diễn này rất hoàn mỹ.”
Bộ Hi chạy ngay về phía Khương Vũ, ôm lấy cô thật chặt: “Cảm ơn!”
“Cảm ơn cái gì chứ, cậu múa rất đẹp, đêm nay cậu nhất định sẽ là nữ hoàng”.
Bộ Vi lắc đầu: “Lúc mở màn mình mắc lỗi, là nữ hoàng thì không thể phạm sai lầm, mình không có cơ hội.”
Khương Vũ vỗ vai cô an ủi: “Thật ra thì có thành nữ hoàng hay không không phải điều quan trọng nhất. Có cơ hội được biểu diễn trên sân khấu đã là điều hạnh phúc rồi. Cậu chính là nữ hoàng thiên nga.”
“Đúng vậy, được biểu diễn trên sân khấu, khiến ánh đèn chiếu vào bản thân, múa những điệu đẹp nhất vốn dĩ đã là điều hạnh phúc hơn cả đoạt giải quán quân.”
Bộ Hi nhìn Khương Vũ nở một nụ cười nhẹ nhõm: “Mình đã thưởng thức đủ sân khấu này rồi, bây giờ đến lượt cậu.”
“Đến lượt mình?” Khương Vũ đơ ra.
Bộ Hi nhìn trang phục thiên nga đen của Khương Vũ, vỗ vỗ vai cô: “Hai màn tiếp theo, Tiểu Vũ, cậu lên đi.”
Khương Vũ bất ngờ: “Mình, mình chưa chuẩn bị xong.”
“Cái này gọi là chưa chuẩn bị tốt sao?” Bộ Hi vuốt làn váy, ôm lấy mặt cô nhìn một cách chăm chú: “Giống hệt nhau.”
“Không phải chuyện trang điểm, tâm lý của mình, tâm lý của mình chưa sẵn sàng.”
Bởi vì cô là người dự bị cho Bộ Hi, trừ khi Bộ Hi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cô mới có thể lên sân khấu.
Nhưng trường hợp nữ chính xảy ra tai nạn ngoài ý muốn rất hiếm nên Khương Vũ đã chuẩn bị tinh thần ngồi trên băng ghế lạnh này suốt 4 tiếng.
Bất ngờ muốn cô ấy lên sân khấu… Cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý gì cả.
Mà Bộ Hi cũng đã hạ quyết tâm, muốn nhường cơ hội này chỗ cô.
Cô ấy đã coi trọng màn trình diễn này biết bao. Có thể nói là cô ấy đã dành nhiều năm chuẩn bị chỉ cho tối nay để phô diễn tài năng của mình.
Đây chính là cơ hội quý giá mà bà ngoại nói nếu có thể tặng thì cứ tặng. Vì lợi ích của gia tộc, mọi cố gắng của cô đều là vô ích.
Mọi người đều có thể hy sinh.
Trong mắt mỗi người chỉ nhìn thấy vinh quang được trở thành nữ hoàng ba lê. Chỉ có Khương Vũ thấy được ý nghĩa thực sự đằng sau ánh hào quang của một vũ công ba lê.
Ba lê là một nghệ thuật, ba lê là để làm đẹp.
Khương Vũ có thể vì cô từ bỏ đi vinh quang của buổi biểu diễn tối nay thì tại sao Bộ Hi cô lại không thể chia sẻ sân khấu đêm nay với cô ấy? Bộ Hi nắm lấy vai cô, trịnh trọng nói: “Tiểu Vũ, mình đã suy nghĩ kĩ rồi, có trở thành nữ hoàng hay không mình không quan tâm. Ba lê đối với mình rất quan trọng, với mình cậu cũng quan trọng. Sân khấu tối nay mình muốn chia sẻ nó với cậu”
Khương Vũ chắc chắn rằng Bộ Hi không nói đùa, cô quay đầu lại nhìn Cừu Lệ giống như tìm kiếm lời khuyên.
Cừu Lệ nói: “Anh có thể cùng em ngồi lại trong hậu đài cũng có thể ở trước khán đài vì em vỗ tay. Bất cứ việc gì em muốn làm, anh vẫn luôn ở cạnh em.”
Khương Vũ nhìn ánh mắt kiên định của anh lại nhìn sang vẻ mặt khích lệ cổ vũ của Bộ Hi, cuối cùng cũng vui vẻ, trịnh trọng gật đầu: “Vậy thì em lên đây.”
***
Màn thứ ba bắt đầu, Khương Vũ thay thế Bộ Hi trở thành thiên nga đen bước lên sân khấu.
Trong màn hôn lễ của hoàng tử, khi cô đứng tư thế bắt đầu múa, một số khán giả đã nhận ra vai thiên nga đen đã đổi người.
Nhưng vũ công thay thế cũng không làm bọn họ thất vọng. Cốt truyện được đẩy lên cao trào cùng màn trình diễn đầy cá tính của thiên nga đen đã làm mọi người kinh ngạc.
Khoảnh khắc Tạ Uyên nhìn cô gái, sự ngạc nhiên xen lẫn bất ngờ khiến ông không giữ nổi bình tĩnh thường ngày, ông quay sang phía Lục Mãnh nói lơn: ” Đó là con gái của tôi, mau nhìn xem. Đó là con gái của tôi.”
Lục Mãnh cũng bất ngờ: “Hơ, hiếm thấy đấy, đổi người thật à?”
Tạ Uyên nhìn cô đầy mong đợi, trái tim đập thình thịch càng lúc càng nhanh, máu trong người đều như đang sôi sục: “Con gái ngoan, cố lên!”
Khóe miệng Lục Mãnh giật giật, nói: “Đây không phải là cuộc thi, đây là đang thưởng thức ba lê, ông hô hào cổ vũ cái gì chứ! Làm hỏng cả bầu không khí.”
“Tôi muốn hô hào gì kệ tôi.” Tạ Uyên hiếm khi tự đắc: “Cũng chẳng phải con gái của ông.”
Bản nhạc nổi tiếng nhất trong màn thứ ba của tác phẩm là múa đơn của nhân vật thiên nga đen Odile.
Theo tiết tấu mạnh mẽ của bản nhạc, Khương Vũ bắt đầu thực hiện 32 vòng fouettés tiết tấu nhanh kinh điển. Màn này có thể nói khó nhất trong trong ba lê, đồng thời cũng có động tác kinh điển nhất.
Cô gái đứng bằng một chân, sử dụng kỹ thuật múa nhẹ nhàng, uyển chuyển và kỹ thuật vững chắc nhất. Trong tiết tấu nhanh của âm nhạc, cô đã khôi phục thành công tư thế chấn động lòng người do Bộ Đàn Yên để lại trên sân khấu năm đó, thể hiện một thiên nga khác biệt hoàn toàn với thiên nga trắng năm đó.
Ngây thơ và xấu xa, ánh sáng và cái chết,…
32 vòng fouettés kết thúc, khán giả vỗ tay như sấm. Thậm chí còn có người đứng lên vỗ tay, xúc động vì dáng múa tuyệt mỹ của Khương Vũ.
Tạ Uyên nghiêng đầu, nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh đang rơi lệ. “Cô ấy đẹp lắm.” Ánh mắt Liễu Diệp nhìn Khương Vũ chăm chú, xúc động nói: “Rất đẹp.”
Tạ Uyên nhìn thấy bà ấy rơi lệ, ý nghĩ trong lòng càng thêm kiên định “A Đàn, đây từng là sân khấu của em.”
“Anh nói gì vậy?”
“A Đàn, em…”
Tạ Uyên còn chưa dứt lời, Lục Mãnh đã kéo ông lại, vẻ mặt nghiêm túc lắc lắc đầu, ý muốn ông không cần nói thêm gì nữa.
Bây giờ không phải lúc, hơn nữa cũng không rõ tình hình, hấp tấp nhận nhau lúc này chỉ sợ càng làm mọi chuyện xấu hơn.
Tạ Uyên cuối cùng cũng nhịn xuống được cảm xúc nội tâm mãnh liệt, lý trí chiến thắng tình cảm, không nói tiếp nữa.
***
Màn trình diễn của Khương Vũ trong hai tiết mục cuối cùng đẹp đến nỗi không ai muốn tìm hiểu lý do tại sao lại thay cô ấy lên sân khấu. Hình dáng yêu kiều của thiên nga đen vẫn còn trong tâm trí họ, lưu luyến rất lâu.
Sau khi kết thúc, tất cả mọi người đều lao lên để bày tỏ lời chúc mừng đến Khương Vũ.
“Phát huy tốt quá!”
“Thật lòng mà nói Khương Vũ chính là thiên nga đen đẹp nhất tôi từng thấy.”
“Đêm nay cậu tuyệt quá!”
Bộ Hi trong trang phục thiên nga trắng hưng phấn bước lên phía trước, ôm Khương Vũ thật chặt: “Mình biết là cậu có thể làm được! Mình biết mà!”
Đầu óc Khương Vũ đang trống rỗng bỗng tỉnh táo lại, cô vui mừng ôm lấy Bộ Hi: “Cám ơn, cám ơn đã cho mình cơ hội.”
“Cái gì mà cho cậu cơ hội chứ, đây vốn dĩ là sân khấu của cậu, cậu hoàn toàn xứng đáng.”
Tất cả mọi người đều vây quanh cô, họ đều vui mừng hoan hô cho cô một cách chân thành.
Nhưng chỉ có Cừu Lệ đứng ở phía xa nhìn cô, không bước về phía này.
Chân của anh vẫn chưa lành hẳn, có lẽ thường ngày không thấy rõ nhưng nhìn kỹ thì vẫn hơi khập khiễng. Thời khắc quan trọng như vậy anh không muốn quấy rầy cô.
Mọi sự cổ vũ và vinh quang đều để lại cho cô, cô gái của anh xứng đáng với tất cả những gì tốt đẹp nhất.
Vào lúc này, trận mưa như trút nước đã dứt, thế giới dường như đã được gột rửa một lần nữa, không khí tràn ngập hơi thở trong lành thanh khiết của hương cỏ.
Cừu Lệ xoay người rời đi nhưng anh vừa bước chân ra khỏi cửa lớn đã bị một sức mạnh đâm vào khiến anh lảo đảo chúi về phía trước.
Chỉ thấy một nàng thiên nga nhỏ chạy lại đây, khỏe đến mức suýt chút nữa đâm anh té ngã.
Cừu Lệ duỗi tay cố định bả vai của cô, đồng thời ổn định bản thân.
Khương Vũ thay sang áo len như thường ngày, tẩy trang, hơi nhướng mày nhìn anh cười: “Bạn trai định chạy đi đâu vậy?”
“Anh nghĩ em muốn tụ tập cùng các bạn.”
“Họ muốn mở tiệc chúc mừng nhưng mà em từ chối rồi.”
“Không đi chơi?”
“Chơi chung với mấy cô nàng có gì thú vị. Có bạn trai mới vui!”
Cừu Lệ đưa tay ra áp lên đầu cô gái nhỏ: “Mấy lời này của em không đúng.”
“Không đúng chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng không đúng.”
Khương Vũ cười nhạt, không khách khí đẩy tay anh ra.
Cừu Lệ cũng đưa tay về, hai người xô đẩy nhau dưới ánh trăng trong trẻo sau cơn mưa, tiếng cười của cô gái nhỏ vang lên không ngừng.
Đi ra khỏi sảnh nghệ thuật, Cừu Lệ ngồi xổm xuống nói với Khương Vũ: “Múa mệt rồi để bạn trai cõng em.”
Khương Vũ lo lắng cho chân của Cừu Lệ, từ chối: “Em vẫn bình thường mà.”
“Cho dù tối nay có gãy chân, anh vẫn muốn cõng Tiểu Vũ.”
Tuy rằng Khương Vũ ngoài miệng không muốn nhưng cơ thể lại tự giác ghé vào trên lưng anh, khiến anh vững vàng cõng lên.
“Đúng là nặng.”
“Vốn dĩ em rất nặng.”
Vũ công ba lê có tỷ lệ mỡ rất thấp. Tuy dáng người nhìn mảnh khảnh nhưng lượng cơ rất nhiều cho nên cân nặng sẽ không nhẹ.
“Bạn trai có ổn không?” Khương Vũ lo lắng hỏi: “Nếu không được thì đặt em xuống dưới.”
Cừu Lệ nghiêng đầu: “Có khi nào mà bạn trai em không được hả?”
Khương Vũ không thể phủ nhận rằng có những lúc đúng là rất ổn, nhưng cô chưa bao giờ thắng được anh. Lần nào cũng bị anh ‘hành cho tơi bời hoa lá’ đến nỗi liên tục xin tha.
Cô cảm nhận được vì sao Cừu Lệ cố chấp muốn cõng cô, có lẽ là muốn chứng minh gì đó. Vì đầu gối bị đau cho nên thân anh hơi run nhưng vẫn nhất quyết không chịu đặt cô xuống.
Khương Vũ hoàn toàn không để bụng anh thay đổi thế nào, tàn tật cũng được, khập khiễng cũng không sao. Cô sẽ vĩnh viễn nắm chặt tay anh, có chết cũng không buông ra.
Cô gái nhỏ ôm chặt lấy anh, vùi mặt vào hõm cổ anh, hít lấy mùi hương của anh, hé miệng cắn nhè nhẹ.
“Vết cắn lần trước của em vẫn còn đấy.” Cừu Lệ cảm nhận được động tác của cô: “Em tuổi con chó à?”
“Em muốn cắn anh.”
Khương Vũ ôm cổ anh, lẩm bẩm nói: “Em muốn ăn anh luôn, như thế thì anh sẽ không rời xa em nữa.”
Cừu Lệ nhìn xoáy nước phản chiếu chiếu hình bóng của hai người trên đất. Anh im lặng một lát rồi nói: “Trừ khi anh chết, nếu không anh vĩnh viễn không rời khỏi chị gái nhỏ của anh.”
Một bên cổ lại nhói đau, Khương Vũ dùng sức cắn cổ anh, uy hiếp nói: “Em không đồng ý, anh không được phép chết, mạng anh là của em.”
“Mạng của anh trở thành của em từ khi nào?” Cừu Lệ khó hiểu.
“Lần trước đó, vào tối hôm chia tay ở Hải Thành ấy, anh nói chân anh không tốt, bảo em tự làm, em mệt muốn chết. Lúc anh cầu xin em chẳng phải là nói cho em mạng của anh sao?”
“…” Nghĩ đến đêm đó, mặt Cừu Lệ đỏ lên, trách cứ: “Chuyện này mà cũng nói huỵch toẹt ra là sao.”
“Rõ ràng anh làm xong rồi lại không cho nói.”
Hai bên tai của chàng trai đỏ bừng, cõng cô sải bước về phía trước, im lặng không lên tiếng.
Khương Vũ sờ vành tai nóng hổi của anh, nở nụ cười: “Bạn trai đang thẹn thùng hả?”
“Không có.”
“Bạn trai đi nhanh lên một chút.”
“Vì sao?”
Cô gái nhỏ chơi xấu, cắn nhẹ vành tai anh, thì thầm bên tai anh: “Em muốn anh cho em mạng anh một lần nữa.”
Hiệu đính: Xiaoxin
Bộ Hi bước xuống trong khoảng thời gian tạm nghỉ của màn thứ 2. Không còn lo lắng như lúc mở màn, lần này cô ấy đã bình tĩnh hơn và không mắc thêm bất cứ lỗi nào nữa.
Bên dưới sân khấu vỗ tay như sấm, những cô thiên nga nhỏ phía sau cánh gà cũng hào hứng giơ ngón cái về phía Bộ Hi: “Đỉnh lắm đấy!”
Khương Vũ chân thành vỗ tay khen ngợi nói: “Màn trình diễn này rất hoàn mỹ.”
Bộ Hi chạy ngay về phía Khương Vũ, ôm lấy cô thật chặt: “Cảm ơn!”
“Cảm ơn cái gì chứ, cậu múa rất đẹp, đêm nay cậu nhất định sẽ là nữ hoàng”.
Bộ Vi lắc đầu: “Lúc mở màn mình mắc lỗi, là nữ hoàng thì không thể phạm sai lầm, mình không có cơ hội.”
Khương Vũ vỗ vai cô an ủi: “Thật ra thì có thành nữ hoàng hay không không phải điều quan trọng nhất. Có cơ hội được biểu diễn trên sân khấu đã là điều hạnh phúc rồi. Cậu chính là nữ hoàng thiên nga.”
“Đúng vậy, được biểu diễn trên sân khấu, khiến ánh đèn chiếu vào bản thân, múa những điệu đẹp nhất vốn dĩ đã là điều hạnh phúc hơn cả đoạt giải quán quân.”
Bộ Hi nhìn Khương Vũ nở một nụ cười nhẹ nhõm: “Mình đã thưởng thức đủ sân khấu này rồi, bây giờ đến lượt cậu.”
“Đến lượt mình?” Khương Vũ đơ ra.
Bộ Hi nhìn trang phục thiên nga đen của Khương Vũ, vỗ vỗ vai cô: “Hai màn tiếp theo, Tiểu Vũ, cậu lên đi.”
Khương Vũ bất ngờ: “Mình, mình chưa chuẩn bị xong.”
“Cái này gọi là chưa chuẩn bị tốt sao?” Bộ Hi vuốt làn váy, ôm lấy mặt cô nhìn một cách chăm chú: “Giống hệt nhau.”
“Không phải chuyện trang điểm, tâm lý của mình, tâm lý của mình chưa sẵn sàng.”
Bởi vì cô là người dự bị cho Bộ Hi, trừ khi Bộ Hi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cô mới có thể lên sân khấu.
Nhưng trường hợp nữ chính xảy ra tai nạn ngoài ý muốn rất hiếm nên Khương Vũ đã chuẩn bị tinh thần ngồi trên băng ghế lạnh này suốt 4 tiếng.
Bất ngờ muốn cô ấy lên sân khấu… Cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý gì cả.
Mà Bộ Hi cũng đã hạ quyết tâm, muốn nhường cơ hội này chỗ cô.
Cô ấy đã coi trọng màn trình diễn này biết bao. Có thể nói là cô ấy đã dành nhiều năm chuẩn bị chỉ cho tối nay để phô diễn tài năng của mình.
Đây chính là cơ hội quý giá mà bà ngoại nói nếu có thể tặng thì cứ tặng. Vì lợi ích của gia tộc, mọi cố gắng của cô đều là vô ích.
Mọi người đều có thể hy sinh.
Trong mắt mỗi người chỉ nhìn thấy vinh quang được trở thành nữ hoàng ba lê. Chỉ có Khương Vũ thấy được ý nghĩa thực sự đằng sau ánh hào quang của một vũ công ba lê.
Ba lê là một nghệ thuật, ba lê là để làm đẹp.
Khương Vũ có thể vì cô từ bỏ đi vinh quang của buổi biểu diễn tối nay thì tại sao Bộ Hi cô lại không thể chia sẻ sân khấu đêm nay với cô ấy? Bộ Hi nắm lấy vai cô, trịnh trọng nói: “Tiểu Vũ, mình đã suy nghĩ kĩ rồi, có trở thành nữ hoàng hay không mình không quan tâm. Ba lê đối với mình rất quan trọng, với mình cậu cũng quan trọng. Sân khấu tối nay mình muốn chia sẻ nó với cậu”
Khương Vũ chắc chắn rằng Bộ Hi không nói đùa, cô quay đầu lại nhìn Cừu Lệ giống như tìm kiếm lời khuyên.
Cừu Lệ nói: “Anh có thể cùng em ngồi lại trong hậu đài cũng có thể ở trước khán đài vì em vỗ tay. Bất cứ việc gì em muốn làm, anh vẫn luôn ở cạnh em.”
Khương Vũ nhìn ánh mắt kiên định của anh lại nhìn sang vẻ mặt khích lệ cổ vũ của Bộ Hi, cuối cùng cũng vui vẻ, trịnh trọng gật đầu: “Vậy thì em lên đây.”
***
Màn thứ ba bắt đầu, Khương Vũ thay thế Bộ Hi trở thành thiên nga đen bước lên sân khấu.
Trong màn hôn lễ của hoàng tử, khi cô đứng tư thế bắt đầu múa, một số khán giả đã nhận ra vai thiên nga đen đã đổi người.
Nhưng vũ công thay thế cũng không làm bọn họ thất vọng. Cốt truyện được đẩy lên cao trào cùng màn trình diễn đầy cá tính của thiên nga đen đã làm mọi người kinh ngạc.
Khoảnh khắc Tạ Uyên nhìn cô gái, sự ngạc nhiên xen lẫn bất ngờ khiến ông không giữ nổi bình tĩnh thường ngày, ông quay sang phía Lục Mãnh nói lơn: ” Đó là con gái của tôi, mau nhìn xem. Đó là con gái của tôi.”
Lục Mãnh cũng bất ngờ: “Hơ, hiếm thấy đấy, đổi người thật à?”
Tạ Uyên nhìn cô đầy mong đợi, trái tim đập thình thịch càng lúc càng nhanh, máu trong người đều như đang sôi sục: “Con gái ngoan, cố lên!”
Khóe miệng Lục Mãnh giật giật, nói: “Đây không phải là cuộc thi, đây là đang thưởng thức ba lê, ông hô hào cổ vũ cái gì chứ! Làm hỏng cả bầu không khí.”
“Tôi muốn hô hào gì kệ tôi.” Tạ Uyên hiếm khi tự đắc: “Cũng chẳng phải con gái của ông.”
Bản nhạc nổi tiếng nhất trong màn thứ ba của tác phẩm là múa đơn của nhân vật thiên nga đen Odile.
Theo tiết tấu mạnh mẽ của bản nhạc, Khương Vũ bắt đầu thực hiện 32 vòng fouettés tiết tấu nhanh kinh điển. Màn này có thể nói khó nhất trong trong ba lê, đồng thời cũng có động tác kinh điển nhất.
Cô gái đứng bằng một chân, sử dụng kỹ thuật múa nhẹ nhàng, uyển chuyển và kỹ thuật vững chắc nhất. Trong tiết tấu nhanh của âm nhạc, cô đã khôi phục thành công tư thế chấn động lòng người do Bộ Đàn Yên để lại trên sân khấu năm đó, thể hiện một thiên nga khác biệt hoàn toàn với thiên nga trắng năm đó.
Ngây thơ và xấu xa, ánh sáng và cái chết,…
32 vòng fouettés kết thúc, khán giả vỗ tay như sấm. Thậm chí còn có người đứng lên vỗ tay, xúc động vì dáng múa tuyệt mỹ của Khương Vũ.
Tạ Uyên nghiêng đầu, nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh đang rơi lệ. “Cô ấy đẹp lắm.” Ánh mắt Liễu Diệp nhìn Khương Vũ chăm chú, xúc động nói: “Rất đẹp.”
Tạ Uyên nhìn thấy bà ấy rơi lệ, ý nghĩ trong lòng càng thêm kiên định “A Đàn, đây từng là sân khấu của em.”
“Anh nói gì vậy?”
“A Đàn, em…”
Tạ Uyên còn chưa dứt lời, Lục Mãnh đã kéo ông lại, vẻ mặt nghiêm túc lắc lắc đầu, ý muốn ông không cần nói thêm gì nữa.
Bây giờ không phải lúc, hơn nữa cũng không rõ tình hình, hấp tấp nhận nhau lúc này chỉ sợ càng làm mọi chuyện xấu hơn.
Tạ Uyên cuối cùng cũng nhịn xuống được cảm xúc nội tâm mãnh liệt, lý trí chiến thắng tình cảm, không nói tiếp nữa.
***
Màn trình diễn của Khương Vũ trong hai tiết mục cuối cùng đẹp đến nỗi không ai muốn tìm hiểu lý do tại sao lại thay cô ấy lên sân khấu. Hình dáng yêu kiều của thiên nga đen vẫn còn trong tâm trí họ, lưu luyến rất lâu.
Sau khi kết thúc, tất cả mọi người đều lao lên để bày tỏ lời chúc mừng đến Khương Vũ.
“Phát huy tốt quá!”
“Thật lòng mà nói Khương Vũ chính là thiên nga đen đẹp nhất tôi từng thấy.”
“Đêm nay cậu tuyệt quá!”
Bộ Hi trong trang phục thiên nga trắng hưng phấn bước lên phía trước, ôm Khương Vũ thật chặt: “Mình biết là cậu có thể làm được! Mình biết mà!”
Đầu óc Khương Vũ đang trống rỗng bỗng tỉnh táo lại, cô vui mừng ôm lấy Bộ Hi: “Cám ơn, cám ơn đã cho mình cơ hội.”
“Cái gì mà cho cậu cơ hội chứ, đây vốn dĩ là sân khấu của cậu, cậu hoàn toàn xứng đáng.”
Tất cả mọi người đều vây quanh cô, họ đều vui mừng hoan hô cho cô một cách chân thành.
Nhưng chỉ có Cừu Lệ đứng ở phía xa nhìn cô, không bước về phía này.
Chân của anh vẫn chưa lành hẳn, có lẽ thường ngày không thấy rõ nhưng nhìn kỹ thì vẫn hơi khập khiễng. Thời khắc quan trọng như vậy anh không muốn quấy rầy cô.
Mọi sự cổ vũ và vinh quang đều để lại cho cô, cô gái của anh xứng đáng với tất cả những gì tốt đẹp nhất.
Vào lúc này, trận mưa như trút nước đã dứt, thế giới dường như đã được gột rửa một lần nữa, không khí tràn ngập hơi thở trong lành thanh khiết của hương cỏ.
Cừu Lệ xoay người rời đi nhưng anh vừa bước chân ra khỏi cửa lớn đã bị một sức mạnh đâm vào khiến anh lảo đảo chúi về phía trước.
Chỉ thấy một nàng thiên nga nhỏ chạy lại đây, khỏe đến mức suýt chút nữa đâm anh té ngã.
Cừu Lệ duỗi tay cố định bả vai của cô, đồng thời ổn định bản thân.
Khương Vũ thay sang áo len như thường ngày, tẩy trang, hơi nhướng mày nhìn anh cười: “Bạn trai định chạy đi đâu vậy?”
“Anh nghĩ em muốn tụ tập cùng các bạn.”
“Họ muốn mở tiệc chúc mừng nhưng mà em từ chối rồi.”
“Không đi chơi?”
“Chơi chung với mấy cô nàng có gì thú vị. Có bạn trai mới vui!”
Cừu Lệ đưa tay ra áp lên đầu cô gái nhỏ: “Mấy lời này của em không đúng.”
“Không đúng chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng không đúng.”
Khương Vũ cười nhạt, không khách khí đẩy tay anh ra.
Cừu Lệ cũng đưa tay về, hai người xô đẩy nhau dưới ánh trăng trong trẻo sau cơn mưa, tiếng cười của cô gái nhỏ vang lên không ngừng.
Đi ra khỏi sảnh nghệ thuật, Cừu Lệ ngồi xổm xuống nói với Khương Vũ: “Múa mệt rồi để bạn trai cõng em.”
Khương Vũ lo lắng cho chân của Cừu Lệ, từ chối: “Em vẫn bình thường mà.”
“Cho dù tối nay có gãy chân, anh vẫn muốn cõng Tiểu Vũ.”
Tuy rằng Khương Vũ ngoài miệng không muốn nhưng cơ thể lại tự giác ghé vào trên lưng anh, khiến anh vững vàng cõng lên.
“Đúng là nặng.”
“Vốn dĩ em rất nặng.”
Vũ công ba lê có tỷ lệ mỡ rất thấp. Tuy dáng người nhìn mảnh khảnh nhưng lượng cơ rất nhiều cho nên cân nặng sẽ không nhẹ.
“Bạn trai có ổn không?” Khương Vũ lo lắng hỏi: “Nếu không được thì đặt em xuống dưới.”
Cừu Lệ nghiêng đầu: “Có khi nào mà bạn trai em không được hả?”
Khương Vũ không thể phủ nhận rằng có những lúc đúng là rất ổn, nhưng cô chưa bao giờ thắng được anh. Lần nào cũng bị anh ‘hành cho tơi bời hoa lá’ đến nỗi liên tục xin tha.
Cô cảm nhận được vì sao Cừu Lệ cố chấp muốn cõng cô, có lẽ là muốn chứng minh gì đó. Vì đầu gối bị đau cho nên thân anh hơi run nhưng vẫn nhất quyết không chịu đặt cô xuống.
Khương Vũ hoàn toàn không để bụng anh thay đổi thế nào, tàn tật cũng được, khập khiễng cũng không sao. Cô sẽ vĩnh viễn nắm chặt tay anh, có chết cũng không buông ra.
Cô gái nhỏ ôm chặt lấy anh, vùi mặt vào hõm cổ anh, hít lấy mùi hương của anh, hé miệng cắn nhè nhẹ.
“Vết cắn lần trước của em vẫn còn đấy.” Cừu Lệ cảm nhận được động tác của cô: “Em tuổi con chó à?”
“Em muốn cắn anh.”
Khương Vũ ôm cổ anh, lẩm bẩm nói: “Em muốn ăn anh luôn, như thế thì anh sẽ không rời xa em nữa.”
Cừu Lệ nhìn xoáy nước phản chiếu chiếu hình bóng của hai người trên đất. Anh im lặng một lát rồi nói: “Trừ khi anh chết, nếu không anh vĩnh viễn không rời khỏi chị gái nhỏ của anh.”
Một bên cổ lại nhói đau, Khương Vũ dùng sức cắn cổ anh, uy hiếp nói: “Em không đồng ý, anh không được phép chết, mạng anh là của em.”
“Mạng của anh trở thành của em từ khi nào?” Cừu Lệ khó hiểu.
“Lần trước đó, vào tối hôm chia tay ở Hải Thành ấy, anh nói chân anh không tốt, bảo em tự làm, em mệt muốn chết. Lúc anh cầu xin em chẳng phải là nói cho em mạng của anh sao?”
“…” Nghĩ đến đêm đó, mặt Cừu Lệ đỏ lên, trách cứ: “Chuyện này mà cũng nói huỵch toẹt ra là sao.”
“Rõ ràng anh làm xong rồi lại không cho nói.”
Hai bên tai của chàng trai đỏ bừng, cõng cô sải bước về phía trước, im lặng không lên tiếng.
Khương Vũ sờ vành tai nóng hổi của anh, nở nụ cười: “Bạn trai đang thẹn thùng hả?”
“Không có.”
“Bạn trai đi nhanh lên một chút.”
“Vì sao?”
Cô gái nhỏ chơi xấu, cắn nhẹ vành tai anh, thì thầm bên tai anh: “Em muốn anh cho em mạng anh một lần nữa.”
Danh sách chương