Thủ ngồi im ngẩm nghỉ, anh cũng hơi lo nhưng vẫn tin ở Khuê, cho nên những gặp gỡ vụng trộm vẫn tiếp diễn như thường. Cho đến sáng nay Khuê cắp nón ra tìm, nét mặt xanh xám ưu tư, ngoắc Thủ từ dưới ao lên, lôi ra một góc thật xa, khuất sau bụi chuối rồi rơm rớm nước mắt bảo:
- Anh ơi...Hình như...hình như là em có mang rồi.
Thủ buông rơi cái xẻng, chết điếng một lúc rồi mới lập bập nói:
- Úi giời! Thế là bỏ mẹ rồi. Làm thế nào bây giờ? Anh nhìn cái nền nhà đã đắp gần xong, chỉ độ 1 tuần nữa là nghỉ việc. Anh thẩn thờ ngồi bệch xuống đám cỏ lấp lánh nước bên cạnh gốc cây chuối có những quả chín vàng. Khuê cũng ngồi xuống theo, nước mắt tuôn trào và bảo:
- Em...em cũng chả biết tính sao nữa. Thôi thì đến nước này, đành phải thú tội với bố em.
Thủ ngăn lại:
- Tất nhiên là phải thú tội rồi, nhưng hẳng khoan cho bố em biết, em nên thú với mẹ em trước. May ra mẹ em nói đỡ hộ vài câu thì bố em mới bớt giận.
Thủ ngừng lại, đột ngột nhìn Khuê và hỏi lại:
- Mà đã chắc gì có mang?
Khuê gật đầu đáp nhẹ:
- Chắc chứ sao lại ko? Em biết chứ, trong người em nó khác lắm.
Thủ thở dài rồi khổ sở nhắc lại:
- Tới nước này thì em nên thưa chuyện ngay với mẹ em đi
Khuê cuối xuống gục mặt trên đầu gối trước khi khóc, Thủ mủi lòng nắm lấy bàn tay Khuê và tha thiết bảo:
- Em ơi, em cố xin với mẹ em cho chúng mình lấy nhau. Nhà anh nghèo em biết rồi, nhưng anh cố ra sức đi làm bảo bọc em và con. Có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo. Huống hồ anh được sống bên em. Anh thề có giời đất làm chứng, anh sẽ hết lòng hết sức để trả ơn em đã đoái hoài tới anh.
Khuê cảm động ngước lên lắc đầu, nước mắt đầm đià:
- Anh...anh đừng nói thế. Lỗi ở em! Thôi, hay là anh đi làm với người ta đi, để em chạy về thưa chuyện với mẹ em. Bố ko có ở nhà, lúc này em nói là tiện hơn hết.
Dứt lời, Khuê gấp nón đứng dậy lảo đảo bước đi trên mảnh đất gập gềnh phủ đầy cỏ dại, tiến ra con lộ chính có rặng tre hai bên rợp mát. Thủ cũng đứng lên, xót xa trông theo cho đến khi bóng Khuê khuất hẳn, mới lửng thửng xuống ao tiếp tục gánh đất.
Khuê về đến nhà, dáo dác nhìn quanh rồi vào buồng nằm vật ra giường sụt sùi khóc.
Sinh hoạt trong gia đình vẫn diễn ra như thường lệ: Chị bếp đang vo gạo thổi cơm, có sự phụ giúp của Cúc - em gái Khuê - trong những ngày phải nuôi cơm thợ. Một người đàn ông và một người đàn bà khác đang chuyển thóc ra sân phơi.
Bà Chánh ngồi trên sạp gỗ ở gian giữa vừa bổ cau, vừa theo dõi công việc của mọi người. Bà cầm cái quạt nan đứng dậy, tiến ra hè và lớn tiếng ra lệnh cho hai người đang phơi thóc trên sân gạch:
- Này, lấy cái cào, cào cho mỏng ra. Độ một, hai tiếng đồng hồ lại cào lại một lần nữa cho thật đều. Để lúa ẩm, mai kia đổ vào kho nó mọc mầm thì chúng bay chết với bà!
Rồi bà quay vào, hỏi bâng quơ:
- Thế cái Khuê nó đi đâu từ sáng đến giờ? Con cái nhà này hay thật đấy, sáng mở mắt ra là chẳng thấy đâu cả.
Cúc ở trong bếp chạy lên đáp:
- Dạ chị ấy mới về đấy mẹ, chắc là ở trong buồng đấy.
Bà Chánh cầm quạt phe phẩy bước lại đầu nhà, căn nhà ngói rộng ngang, kiến trúc kiên cố nguy nga, dành một buồng ở đầu bên kia cho hai cô con gái. Bà Chánh vừa đẩy cửa buồng Khuê vừa hỏi:
- Cái Khuê có ở trong này không? Đi đâu mà tao gọi mãi không thấy?
Khuê đang nằm, ngồi bật lên, vội lau nước mắt. Bà Chánh khựng lại nhìn con rồi tiến lại gần dè dặt hỏi:
- Mày sao thế này, ốm đấy hử?
Khuê sợ hãi ngước lên, lấm lét nhìn mẹ rồi nói nhỏ:
- Dạ..con mệt
Bà mẹ đứng im lặng nhìn con thêm một lúc rồi giật mình vì linh tính cho bà biết có chuyện khác thường vừa xảy đến với đứa con gái đầu lòng mà bà dành hết tình thương. Bà chưa kịp hỏi thì Khuê đã oà lên khóc lớn, bà Chánh chợt thấy tim mình thắt lại như sắp nghẹt thở, đôi tay run run, buông rơi cái quạt xuống đất, bà lập cập nghiến răng hỏi:
- Ối giời ơi! Con kia! Con đĩ thổ tả chết bờ chết bụi kia! Mày đổ đốn ra rồi phải không?
Hỏi câu ấy, bà hy vọng là Khuê sẽ chối nhưng Khuê ko đáp, chỉ ngước mắt lên nhìn mẹ bằng ánh mắt van nài rồi khóc lớn hơn. Thái độ ấy chính là lời xác nhận của Khuê. Bà Chánh lùi lại khép cánh cửa buồng rồi quay vào chỉ mặt Khuê rít lên:
- Phải ko? Nói ngay không thì bà chôn sống bây giờ! Mày đánh đĩ với thằng phải gió nào? Thằng con nhà vô phúc nào? Giời ơi là Giời! Rõ đẹp mặt chưa? Này này...mày bôi tro trét trấu vào mặt tao đấy nhá. Bố mày mà biết được thì gọt đầu bôi vôi, thả bè chuối trôi sông đấy. Giời ơi là Giời! Sao mà tao khổ thế này! Mày giết tao đây này, mày giết cả nhà đây này, Khuê này!
- Anh ơi...Hình như...hình như là em có mang rồi.
Thủ buông rơi cái xẻng, chết điếng một lúc rồi mới lập bập nói:
- Úi giời! Thế là bỏ mẹ rồi. Làm thế nào bây giờ? Anh nhìn cái nền nhà đã đắp gần xong, chỉ độ 1 tuần nữa là nghỉ việc. Anh thẩn thờ ngồi bệch xuống đám cỏ lấp lánh nước bên cạnh gốc cây chuối có những quả chín vàng. Khuê cũng ngồi xuống theo, nước mắt tuôn trào và bảo:
- Em...em cũng chả biết tính sao nữa. Thôi thì đến nước này, đành phải thú tội với bố em.
Thủ ngăn lại:
- Tất nhiên là phải thú tội rồi, nhưng hẳng khoan cho bố em biết, em nên thú với mẹ em trước. May ra mẹ em nói đỡ hộ vài câu thì bố em mới bớt giận.
Thủ ngừng lại, đột ngột nhìn Khuê và hỏi lại:
- Mà đã chắc gì có mang?
Khuê gật đầu đáp nhẹ:
- Chắc chứ sao lại ko? Em biết chứ, trong người em nó khác lắm.
Thủ thở dài rồi khổ sở nhắc lại:
- Tới nước này thì em nên thưa chuyện ngay với mẹ em đi
Khuê cuối xuống gục mặt trên đầu gối trước khi khóc, Thủ mủi lòng nắm lấy bàn tay Khuê và tha thiết bảo:
- Em ơi, em cố xin với mẹ em cho chúng mình lấy nhau. Nhà anh nghèo em biết rồi, nhưng anh cố ra sức đi làm bảo bọc em và con. Có cơm ăn cơm, có cháo ăn cháo. Huống hồ anh được sống bên em. Anh thề có giời đất làm chứng, anh sẽ hết lòng hết sức để trả ơn em đã đoái hoài tới anh.
Khuê cảm động ngước lên lắc đầu, nước mắt đầm đià:
- Anh...anh đừng nói thế. Lỗi ở em! Thôi, hay là anh đi làm với người ta đi, để em chạy về thưa chuyện với mẹ em. Bố ko có ở nhà, lúc này em nói là tiện hơn hết.
Dứt lời, Khuê gấp nón đứng dậy lảo đảo bước đi trên mảnh đất gập gềnh phủ đầy cỏ dại, tiến ra con lộ chính có rặng tre hai bên rợp mát. Thủ cũng đứng lên, xót xa trông theo cho đến khi bóng Khuê khuất hẳn, mới lửng thửng xuống ao tiếp tục gánh đất.
Khuê về đến nhà, dáo dác nhìn quanh rồi vào buồng nằm vật ra giường sụt sùi khóc.
Sinh hoạt trong gia đình vẫn diễn ra như thường lệ: Chị bếp đang vo gạo thổi cơm, có sự phụ giúp của Cúc - em gái Khuê - trong những ngày phải nuôi cơm thợ. Một người đàn ông và một người đàn bà khác đang chuyển thóc ra sân phơi.
Bà Chánh ngồi trên sạp gỗ ở gian giữa vừa bổ cau, vừa theo dõi công việc của mọi người. Bà cầm cái quạt nan đứng dậy, tiến ra hè và lớn tiếng ra lệnh cho hai người đang phơi thóc trên sân gạch:
- Này, lấy cái cào, cào cho mỏng ra. Độ một, hai tiếng đồng hồ lại cào lại một lần nữa cho thật đều. Để lúa ẩm, mai kia đổ vào kho nó mọc mầm thì chúng bay chết với bà!
Rồi bà quay vào, hỏi bâng quơ:
- Thế cái Khuê nó đi đâu từ sáng đến giờ? Con cái nhà này hay thật đấy, sáng mở mắt ra là chẳng thấy đâu cả.
Cúc ở trong bếp chạy lên đáp:
- Dạ chị ấy mới về đấy mẹ, chắc là ở trong buồng đấy.
Bà Chánh cầm quạt phe phẩy bước lại đầu nhà, căn nhà ngói rộng ngang, kiến trúc kiên cố nguy nga, dành một buồng ở đầu bên kia cho hai cô con gái. Bà Chánh vừa đẩy cửa buồng Khuê vừa hỏi:
- Cái Khuê có ở trong này không? Đi đâu mà tao gọi mãi không thấy?
Khuê đang nằm, ngồi bật lên, vội lau nước mắt. Bà Chánh khựng lại nhìn con rồi tiến lại gần dè dặt hỏi:
- Mày sao thế này, ốm đấy hử?
Khuê sợ hãi ngước lên, lấm lét nhìn mẹ rồi nói nhỏ:
- Dạ..con mệt
Bà mẹ đứng im lặng nhìn con thêm một lúc rồi giật mình vì linh tính cho bà biết có chuyện khác thường vừa xảy đến với đứa con gái đầu lòng mà bà dành hết tình thương. Bà chưa kịp hỏi thì Khuê đã oà lên khóc lớn, bà Chánh chợt thấy tim mình thắt lại như sắp nghẹt thở, đôi tay run run, buông rơi cái quạt xuống đất, bà lập cập nghiến răng hỏi:
- Ối giời ơi! Con kia! Con đĩ thổ tả chết bờ chết bụi kia! Mày đổ đốn ra rồi phải không?
Hỏi câu ấy, bà hy vọng là Khuê sẽ chối nhưng Khuê ko đáp, chỉ ngước mắt lên nhìn mẹ bằng ánh mắt van nài rồi khóc lớn hơn. Thái độ ấy chính là lời xác nhận của Khuê. Bà Chánh lùi lại khép cánh cửa buồng rồi quay vào chỉ mặt Khuê rít lên:
- Phải ko? Nói ngay không thì bà chôn sống bây giờ! Mày đánh đĩ với thằng phải gió nào? Thằng con nhà vô phúc nào? Giời ơi là Giời! Rõ đẹp mặt chưa? Này này...mày bôi tro trét trấu vào mặt tao đấy nhá. Bố mày mà biết được thì gọt đầu bôi vôi, thả bè chuối trôi sông đấy. Giời ơi là Giời! Sao mà tao khổ thế này! Mày giết tao đây này, mày giết cả nhà đây này, Khuê này!
Danh sách chương