An Lạc đẩy cửa ra, nhìn nhà ở trống rỗng, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, thời khắc đó cậu mong mẹ và cha kế bạo lực gia đình đều không ở nhà.

Diễn cả một ngày, An Lạc đã mệt tới không làm gì được, thật sự không còn tinh lực đi ứng phó đôi cha mẹ cực phẩm của cậu.

Nhanh chóng tắm rửa một lần, mặc đồ ngủ, An Lạc ngồi vào trước máy tính, mang một tia chờ mong mở máy tính ra, thể xác và tinh thần đều thả lỏng.

Lại có thể nhìn thấy người kia.

Người kia trong lời An Lạc tên là Vu Hách, là vai chính của bộ tiểu thuyết tinh tế bán chạy《Vu vương》. Tiểu thuyết《Vu vương》này làm bạn với An Lạc vượt qua toàn bộ thời thơ ấu của cậu, cho nên vai chính trong sách có ý nghĩa không bình thường với An Lạc, muốn nói trên thế giới này có cái gì An Lạc để ý, như vậy thì chỉ còn lại Vu Hách, mặc dù đối phương chỉ là một nhân vật ảo.

Đối với An Lạc mà nói, Vu Hách không những là bạn từ thời thơ ấu của cậu, còn là cột trụ tinh thần chống đỡ cậu sống tới giờ.

Có lẽ là An Lạc chấp nhất đả động trời cao, trước đó không lâu, An Lạc rốt cuộc gặp được Vu Hách chân chính, Vu Hách tồn tại trong hiện thực.

Một tuần trước, An Lạc như bình thường quay phim xong về nhà, chuẩn bị mở máy tính chơi game, không nghĩ tới mới vừa mở máy tính ra, cậu liền nghe được một trận rên ngâm quỷ dị, rồi trên màn hình máy tính lập tức xuất hiện một gương mặt phóng đại……

Trong nháy mắt nhìn thấy người trên màn hình, cả người An Lạc đều sững lại, có chút không biết làm sao. Trên màn hình kia là gương mặt cậu rất quen thuộc, đó là người cậu mơ tưởng ngày đêm, đúng là vai chính《Vu vương》, Vu Hách.

Cuốn sách《Vu vương》 từng phát hành một vài poster bản giới hạn trân quý, An Lạc dành thời gian ra giá cao cướp được hai tấm. Sắc điệu toàn bộ poster đều là hắc ám âm trầm, vai chính Vu Hách ngồi giữa vương tọa, cao cao tại thượng như vậy, phàm nhân không thể xâm phạm.

Hai tấm poster kia, một tấm được An Lạc treo trên bức tường đối diện giường, mỗi đêm trước khi ngủ đều có thể thấy, một tấm khác được An Lạc cẩn thận cất giấu.

Cho nên khi An Lạc nhìn thấy nam nhân trên màn hình, thậm chí hoài nghi rằng mình bởi vì ngày đêm tơ tưởng mà thấy ảo giác, Vu Hách làm sao sẽ xuất hiện ở trong máy tính cậu? Nhưng mà sau khi Vu Hách lộ ra một nụ cười âm trầm tà ác với cậu, An Lạc đánh mất ý tưởng này.

Vu Hách này là thật.

Vu Hách tới tìm cậu.

Ý thức được điểm này, An Lạc kích động thiếu chút nữa đi liếm màn hình, Vu Hách của cậu, kia chính là Vu Hách của cậu!

Nhân vật vốn chỉ thuộc về thế giới giả tưởng xâm nhập sinh hoạt cậu, An Lạc hưng phấn cả đêm không ngủ, ngồi trước máy tính, mắt to trừng mắt nhỏ cùng Vu Hách nhìn nhau cả một đêm.

Hai người một câu cũng chưa nói, chỉ là yên lặng chăm chú nhìn nhau.

Từ khi hai người lần đầu tiên thông qua máy tính gặp nhau tới giờ, đã được bảy ngày. An Lạc phát hiện 8 giờ mỗi tối, Vu Hách đều sẽ đúng giờ xuất hiện trong máy tính cậu.

Trong bảy ngày này An Lạc từng thử giao tiếp với Vu Hách, nhưng đáp lại An Lạc, luôn là đôi lục đồng âm trầm của Vu Hách.

Vu Hách tựa hồ cũng không muốn phản ứng cậu.

Hôm nay giống như bình thường, An Lạc mở máy tính, có chút khẩn trương cùng với một ít chờ mong, có lẽ hôm nay có thể nói với Vu Hách một câu?

Hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm thời gian ở góc phải dưới màn hình, vẫn luôn chờ đến 8 giờ đúng, đôi mắt không có tinh thần của An Lạc trở nên sống động, lóe ra ánh sáng.

Một khắc trước màn hình còn phát ra bạch quang lấp lánh, nháy mắt trở nên u ám, một người mặc áo choàng màu xám thân ảnh như ẩn như hiện, trong miệng phát ra từng trận cười âm trầm.

Tiếng cười kia nghe cũng không tốt, rất quái dị thấm vào lòng người, nếu nghe lúc nửa đêm phỏng chừng có thể dọa người chết khiếp, phim kinh dị cũng không có hiệu quả này.

Chỉ là tưởng tượng đến nơi tiếng cười này phát ra, trong lòng An Lạc liền thỏa mãn xưa nay chưa từng có. Trình độ si mê vủa cậu với Vu Hách đã tới nông nỗi không thể kiềm chế, tất cả những gì có quan hệ với Vu Hách cậu đều yêu thích.

Cặp lục đồng dày đặc quỷ khí của Vu Hách.

Tiếng cười thảm đạm đáng sợ của Vu Hách.

Cơ thể sương mù dưới áo choàng màu đen của Vu Hách.

…….

Nhìn Vu Hách trong màn hình, An Lạc cảm giác hết thảy đều không chân thật, cậu thế nhưng gặp được người chỉ tồn tại trong thế giới giả tưởng kia.

An Lạc vươn tay, nhẹ nhàng đụng vào thân ảnh Vu Hách trên màn hình.

Khóe miệng câu lên một tia mỉm cười nhợt nhạt tinh tế, khiến cho gương mặt tinh xảo của An Lạc nháy mắt sống động lên, An Lạc thật cẩn thận chào hỏi Vu Hách, “Này, chúng ta lại gặp mặt.”

Chỉ tiếc Vu Hách trên màn hình như cũ không dao động, lẳng lặng đứng ở đó, áo choàng màu đen theo gió bay lên, phía dưới là một mảnh lớn sương mù màu đen hư vô mờ mịt, đó là thân thể Vu Hách.

Vu Hách không phải là nhân loại, là huyết mạch vương tộc cuối cùng của Tinh Vu nhất tộc. Tinh Vu nhất tộc sinh ra đã có được lực lượng cường đại, bọn họ cũng không cố định hình thái, ở trong mắt nhân loại, bọn họ chỉ là một đoàn sương đen không thể tưởng tượng, bên trong sương đen có đôi con ngươi màu xanh biếc xinh đẹp. Khi chiến đấu bọn họ có thể biến thành hình thái tùy ý để tiến hành công kích, nhân loại, động vật, binh khí hoặc là bất kì cái gì chúng ta không thể tưởng tượng ra.

Hình tượng này với người thường khả năng sẽ có chút hoảng sợ, An Lạc lại không cảm thấy như vậy.

Ngón tay nhẹ nhàng phác hoạ thân ảnh Vu Hách, ý cười bên khóe miệng An Lạc không ngừng mở rộng ra.

Hôm nay Vu Hách lại không phản ứng cậu.

Nhưng mà cậu cũng không để ý, có thể nhìn thấy Vu Hách sống sờ sờ tồn tại, An Lạc đã thỏa mãn.

Pháp trận phong ấn thật lớn trong màn hình phát ra quang mang vàng nhạt, Vu Hách đứng ở giữa, những quang mang vàng nhạt đó giống như mũi tên nhọn, đâm xen kẽ trong thân thể Vu Hách, đem Vu Hách giam cầm tại chỗ không cách nào nhúc nhích được.

Một màn này An Lạc rất quen thuộc.

Tự chương của《 Vu vương 》, khúc dạo đầu Vu Hách lấy hình thái như vậy lên sân khấu.

Huyết mạch vương tộc cuối cùng của Vu tộc này, bị trưởng lão nhất tộc bọn họ phong ấn suốt 732 năm.

An Lạc không rõ lúc cậu thấy cái này thì Vu Hách đã bị phong ấn bao nhiêu năm, nhìn Vu Hách trong màn hình, An Lạc chỉ cảm thấy đau lòng.

Tiếng cười âm trầm của Vu Hách còn tiếp tục, An Lạc cảm thấy dũng khí xưa nay chưa từng có. Ngay cả khi bị cha kế đánh đập, cậu cũng chưa từng sinh ra loại cảm xúc này.

“Nếu có thể, em nguyện ý thay thế anh chịu tra tấn.” An Lạc đột nhiên nói một câu.

Bất an ngồi xổm trên ghế, nhìn thân ảnh Vu Hách, nghĩ thầm nếu đối phương có thể đáp lại cậu một tiếng thì thật tốt.

Một câu của Vu Hách, cậu nguyện ý dùng chính mình đi đổi lấy.

Bất tri bất giác, nhìn chằm chằm Vu Hách tới hơn nửa đêm, một trận buồn ngủ đánh úp lại. An Lạc không muốn đi ngủ, nhưng cậu đã liên tục hai đêm không ngủ, lại không ngủ nữa thì thân thể sẽ sụp đổ, ngày mai còn phải đóng phim, lượng công việc rất lớn.

An Lạc giữ màn hình, nhẹ nhàng hôn môi Vu Hách, “Ngủ ngon.”

*

Rạng sáng 4 giờ, An Lạc tỉnh lại trong tiếng chửi bậy của cha kế Phương Vân Hải.

An Lạc phản xạ có điều kiện quay máy tính nhìn lại, màn hình đã khôi phục thành nguyên dạng, An Lạc trong lòng một trận thất vọng.

Phương Vân Hải “Phanh” một tiếng đá văng cửa, khoá cửa đã sớm bị Phương Vân Hải đá hư, căn bản không ngăn cản được đối phương tiến vào.

Phương Vân Hải trắng đêm chưa về, nhìn gương mặt đỏ bừng còn bộ dáng say rượu, rõ ràng uống không ít.

Nam nhân trung niên hói đầu này là cha kế của cậu, năm cậu 5 tuổi thì mẹ mang theo cậu tái giá, khi đó nam nhân này còn không phải cái dạng này.

Trách chỉ trách mấy năm gần đây công ty nam nhân đóng cửa, ở bên ngoài thiếu một món nợ lớn, càng thêm không như ý, coi đứa con riêng là cậu như sao chổi, không cao hứng liền tới đây đánh vài trận.

Mẹ cậu cũng không ngăn cản, bà ta hàng năm không ở nhà, sinh hoạt cá nhân thối nát, gặp cha kế ốc còn không mang nổi mình ốc, như thế nào sẽ quản cậu.

“Thằng nhãi ranh lên đây cho lão tử.”

Phương Vân Hải túm An Lạc xuống giường, đạp hai cái lên người cậu, “Tiền mất rồi! Gia sản lão tử đều bị mẹ mày tiêu mất hết!”

Phương Vân Hải rất tinh, sẽ không đánh mặt cậu, biết cậu là diễn viên, phải dựa mặt ăn cơm. Mấy năm nay An Lạc đã có chút danh tiếng, trên mặt nếu xuất hiện dấu bàn tay gì đó, bị người ngoài thấy cũng không tốt.

An Lạc ngày thường thật dịu ngoan, rất ít khi phản kháng cha kế, hơn nữa là bởi vì căn bản phản kháng không được. An Lạc vẫn là một thiếu niên, tố chất thân thể không thể so với cha kế cao to.

Hôm nay lại thái độ khác thường, Phương Vân Hải còn muốn ấn cậu trên mặt đất tiếp tục đánh, An Lạc trực tiếp cắn lên cánh tay gã.

“Thao, đúng là đứa con được kỹ nữ nuôi lớn.”

Phương Vân Hải đau buông lỏng tay, tức giận mắng một tiếng.

An Lạc bò dậy liền chạy, trốn vào trong phòng tắm, khóa cửa lại. Thở hổn hển nhìn chằm chằm mình trong gương phát ngốc, hôm nay mình không quá bình thường, ngày thường cậu làm sao dám phản kháng Phương Vân Hải.

Nơi này không thể ở, An Lạc nghĩ.

Phương Vân Hải ở phòng khách hùng hùng hổ hổ, còn muốn xông vào phòng tắm, nhưng cửa phòng tắm bị An Lạc khóa trái, mở không ra, đành phải thôi.

An Lạc ở trong phòng tắm rửa mặt xong, vẫn luôn chờ đến khi động tĩnh ngoài phòng khách dừng lại, mới mở kẹt cửa ra, lặng lẽ nhìn bên ngoài.

Phương Vân Hải không ở phòng khách, hẳn là về phòng ngủ. An Lạc yên lòng, tay chân nhẹ nhàng chạy về phòng mình.

Đổi xong quần áo cũng mới gần 5 giờ, đi đoàn phim còn quá sớm, An Lạc tính trước tiên đi ra ngoài ăn cơm sáng.

Ngày thường cơm sáng của cậu đều là tự mình làm ở nhà, nhưng hôm nay lại không có tâm tình, cậu một giây cũng không muốn tiếp tục ngốc ở chỗ này, không khí trong nhà khiến cậu cảm thấy vẩn đục khó chịu.

An Lạc nhìn quanh phòng ngủ, sau khi nhìn đến máy tính, đôi mắt lóe lóe, đã nhiều ngày gặp gỡ giống như giấc mộng, nếu cậu rời đi, có phải từ đây sẽ không thấy được Vu Hách không?

Thở dài, xác nhận mình không quên mang đồ vật gì, An Lạc khóa cửa lại rời đi.

6 giờ, xe trợ lý chạy đến cửa nhà An Lạc, thấy An Lạc ngồi trên ghế đá bên ngoài lẳng lặng ăn bánh bao.

Lúc này ngày mới tới, trong không khí còn tràn ngập sương mù hơi mỏng, khuôn mặt thiếu niên ngồi ở đình hóng gió có chút tối tăm.

Hứa Vanh nhướng mày, “Hôm nay sao không ăn ở nhà?”

Nghe được thanh âm trợ lý, An Lạc ngẩng đầu, nở nụ cười tiêu chuẩn quốc tế với anh, tùy tiện nói: “Ừ, trong nhà ăn chán muốn đổi khẩu vị.”

Ai cũng không nghĩ đến, đại nam hài được xem là rộng rãi dương quang tùy tiện, ngầm lại là nội hướng tự bế.

“Ở chỗ này ăn cơm sáng, không sợ bị paparazzi chụp?” Hứa Vanh có chút không tán đồng.

“Chụp thì chụp, không phải chỉ là ăn cơm sáng sao. Hơn nữa bằng trị an của tiểu khu này, cũng không đến những paparazzi đó đi vào a.”

An Lạc xoa dầu mỡ lên túi giấy dầu, tùy tay ném vào thùng rác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện