Thẩm Xuân Hoa cùng Tam thẩm nhìn thấy Đông Sinh dẫn Tần Châu Ngọc vào cửa, tự nhiên là giật mình không nhỏ.
Các nàng không thể nghĩ tới Tần Châu Ngọc không đi, càng không thể tưởng tượng được nàng theo Đông Sinh đến xin lỗi.
Tần Châu Ngọc đương nhiên cũng là cực kỳ không tình nguyện. Nhưng mà bởi Đông Sinh hạ cho ánh mắt tàn khốc, nàng cuối cùng đi đến trước mặt Thẩm Xuân Hoa cùng Tam thẩm, ấp úng mở miệng: “Ban ngày là ta không đúng, thỉnh đại nhân người không chấp kẻ tiểu nhân.”
Đông Sinh nghe thấy ngữ khí xin lỗi vớ vẩn này của nàng này, thiếu chút nữa không nhịn nổi phá lên cười.
Thẩm Xuân Hoa gặp lại Tần Châu Ngọc, trong lòng ngàn vạn không thoải mái, nhưng không thể ở trước mặt Đông Sinh phát tác, Thẩm Xuân Ngọc phải cực lực đè lại oán ý, gật gật đầu, ngoài miệng cười nhẹ. Bộ dáng nàng ta rất rộng lượng, trưng ra một nụ cười xóa bỏ hết thù oán.
Ý cười miễn cưỡng này, tự nhiên lọt vào mắt Đông Sinh. Hắn nghĩ tới giao hẹn với Tần Châu Ngọc, mở miệng: “Mấy ngày nay ít nhiều tại hạ đều được Tam thẩm cùng Xuân Hoa quan tâm, khả năng một thời gian nữa, ta phải hồi hương, không biết cảm tạ mọi người thế nào cho phải.”
Thẩm Xuân Hoa vừa nghe, có chút hoảng hốt, vội vàng hỏi: “Đông Sinh ca không phải rất vất vả mới ra khỏi nông thôn, vì sao còn phải trở về?”
Đông Sinh cười khẽ: “Phụ thân mất từ khi ta còn nhỏ, mẫu thân một mình nuôi nấng ta lớn lên, mà mẫu thân ta không quen sống trong thành, cho nên ta phải về quê chăm sóc mẫu thân.”
”Nhưng là, huynh vất vả đọc nhiều sách vở như vậy...” Thẩm Xuân Hoa còn muốn nói gì nữa, đã bị Tam thẩm kéo kéo vạt áo, ngắt lời nói, “Tiên sinh là người hiếu thuận, con đừng hỏi nhiều như vậy.”
Nói xong, lại hướng nữ nhi nháy mắt.
Những cô nương trong thành, không có ai nguyện ý gả cho người ở thôn làng thâm sơn cùng cốc. Đông Sinh nói như vậy, chẳng qua là muốn Thẩm Xuân Hoa bỏ đi ý định của nàng. Thực tế, nương của Đông Sinh một lòng muốn cho hắn công thành danh toại, làm sao có thể nguyện ý để hắn ở nơi quê mùa cả đời được.
Thẩm Xuân Hoa nhìn khuôn mặt tuấn tú ôn nhuận của Đông Sinh, không khỏi cảm thấy cô đơn. Nàng thích hắn, khó khăn lắm mới gặp được một người thi thư đầy mình, lại là nam tử tuấn tú lịch sự, cũng không gần nữ sắc, thế mà chí hướng của hắn lại chỉ quanh quẩn trong góc nhà với nương hắn.
Làm sao có thể không thất vọng.
Khi Trở về, Tần Châu Ngọc thử kéo kéo áo Đông Sinh, cười cười hỏi: “ Huynh thực chuẩn bị hồi hương chăm sóc nương thật đó hả?”
Đông Sinh trong lòng sợ run một chút, tà nghễ hướng nàng: “Đương nhiên rồi.”
Tần Châu Ngọc bĩu môi: “Tâm vô chí lớn.”
Đông Sinh bất động thanh sắc, lãnh đạm hỏi nàng: “Vậy nàng nói cái gì mới được gọi là tâm mang chí lớn?”
Tần Châu Ngọc nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nói: “Ít nhất cũng phải là Trạng Nguyên Thám Hoa gì đó chứ.”
Đông Sinh liếc mắt một cái: “ Nàng cho là lấy công danh dễ dàng như vậy sao?”
Tần Châu Ngọc hì hì cười: “Ta đương nhiên biết không dễ dàng. Cho nên không trông cậy thư sinh ngốc như huynh thi được đâu! Ta thấy i huynh hồi hương chăm sóc nương là hợp nhất!”
Đông Sinh bỗng nhiên trầm mặc một lát, nhìn nàng, thật cẩn thận hỏi: “Nếu ta hồi hương, nàng làm sao bây giờ?”
”Ta?” Tần Châu Ngọc chỉ vào chính mình, vô tư đáp, “Đương nhiên là cùng đi với huynh rồi. Ta không phải là Thẩm Xuân Hoa, sẽ không coi thường nơi khỉ gáy cò ho nhà huynh đâu.”
”Là khỉ ho cò gáy*.” Tâm tình Đông Sinh vừa còn có chút bất an, giờ thì hoàn toàn sáng sủa. Hắn sâu kín sửa đúng nàng, khóe miệng mỉm cười, khoanh tay đi nhanh vào phòng trong.
(*nguyên văn kim ngật đáp thôn)
Tần Châu Ngọc nhìn bóng dáng của hắn, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, xông lên trước, nhe răng trợn mắt kêu to: “Này, tử thư sinh kia, huynh định mang ta tới nơi khỉ ho cò gáy thật đó hả? Đừng quên, hôm nay là huynh cầu ta, ta mới trở về với huynh đấy nhé. Lúc huynh về quê đừng nghĩ tới chuyện không mang ta theo.”
Đông Sinh nhếch miệng cười, không để ý tới nàng.
Ép buộc một ngày, hai người đi rửa mặt rồi trở về phòng của chính mình.
Tần Châu Ngọc lúc nãy có chút mệt, nhưng nằm ở trên giường, nàng bỗng nhiên giật mình nhớ ra chuyện mình bị Đông Sinh đuổi đi ban sáng, tự nhiên có dự cảm chẳng lành. Lúc nãy hắn còn chưa đáp ứng việc mang nàng cùng hồi hương, nàng càng cảm thấy không ổn.
Lăn qua lộn lại một hồi thật lâu, đem chính mình cọ quậy một hồi, cuối cùng Tần Châu Ngọc rón rén đi đến cửa phòng, kẽo kẹt chậm rãi mở cửa phòng Đông Sinh. Nương theo ánh sáng nhạt từ nóc nhà chiếu sáng, nàng nhìn thấy Đông Sinh đang nằm ngủ trong góc, rồi sau đó đè lại thanh âm nhẹ nhàng gọi: “Thư ngốc, huynh ngủ chưa?” Thấy không nhúc nhích chút nào, nàng lại cao giọng kêu hai câu, “Tử thư sinh! Tử thư sinh!”
Đông Sinh không tình nguyện xoay người, khẩu khí không vui: “Ngươi có chuyện gì?”
Hắn ngủ không sâu giấc, trong nháy mắt nàng mở cửa, cũng đã tỉnh.
Tần Châu Ngọc sửng sốt, cười hắc hắc: “À, không có gì, ta nhìn xem huynh có ngủ không thôi” Nói xong, đóng cửa lại, nhanh nhẹn chạy trở về.
Đông Sinh thực không biết nói gì, đành xoay người tiếp tục ngủ.
Cái chính, không lâu sau, cửa phòng lại chi nha chầm chậm mở ra, Tần Châu Ngọc thò đầu vào nhìn hỏi hắn: “Tử thư sinh, huynh đang ngủ đấy à?”
Đông Sinh vừa mới thiu thiu ngủ lại bị nàng dựng dậy, âm thầm mắng một câu, quay đầu nhìn về phía nàng: “ Nàng rốt cuộc muốn làm gì? Thử nói cái gì nữa lúc ta đang ngủ xem, tin hay không ta đá văng nàng ra?”
Tần Châu Ngọc dĩ nhiên không tin hắn làm vậy, nhưng bởi đã thấy bộ dáng hung bạo của hắn, thành thành thật thật đi đến trước mặt hắn nói: “Ta kỳ thật là muốn biết lúc huynh hồi hương nhất định sẽ mang theo ta có đúng không?”
Đông Sinh rốt cục cảm thấy chính mình đã bị nữ nhân này đánh bại hoàn toàn. Hắn kêu rên một tiếng, kéo chăn qua đầu, thật mạnh nằm xuống, không muốn để ý tới nàng nữa.
Không lấy được đáp án, Tần Châu Ngọc hừ lạnh. Nàng khó chịu bĩu môi, không tình nguyện mà trở về giường mình.
Cơ mà nằm ở trên giường, mãi không ngủ được.
Qua hồi lâu, nàng lại đứng lên, bất quá lần này không hề đi lại rón rén như trước, ngược lại hùng hổ xông lên. Nàng xốc chăn của Đông Sinh lên, lăn lông lốc chui vào.
Ôn hương nhuyễn ngọc lập tức quanh quẩn ở chóp mũi Đông Sinh. Bị nháo tới mức này, hắn cũng vô phương nằm yên được. Đông Sinh bật dậy, kéo Tần Châu Ngọc lên, cao giọng quát: “ Nàng chui vào chăn ta làm gì?”
Tần Châu Ngọc thân mình run rẩy, khàn khàn đáp: “Ta muốn ngủ cùng huynh.”
Dĩ nhiên ý tứ của nàng là ta phải nhìn huynh, mới thấy yên tâm.
Đông Sinh nghe thấy câu nói ái muội này nghẹn nửa ngày mà không thốt ra nổi câu nào —— nàng có biết hay không, còn tiếp tục như vậy nàng thật sự buộc hắn phải nổi thú tính quá.
Tần Châu Ngọc thấy hắn không nói lời nào, ngượng ngùng mở miệng: “Này, huynh không phải nhỏ mọn như thế chứ? Ngủ một chút cũng không đồng ý ư?”
Đông Sinh rất muốn rống lớn lên —— ai nói sẽ không xảy ra chuyện gì hả? Bất quá, nhẫn nhịn nhẫn nhịn, hắn cố gắng hô hấp từng ngụm, bình ổn tâm tình, sau đó gằn từng chữ thấm thía: “ Nàng có biết đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân hay không?”
Chẳng lẽ bởi vì mất trí nhớ, cho nên ngay cả lễ giáo luân thường cơ bản cũng đều không hiểu sao? Tần Châu Ngọc tự hỏi những lời này bình thường có ý tứ gì, bỗng nhiên thở nhẹ một tiếng, mở to hai mắt, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Là vậy ư, ta quên mất huynh là nam nhân, ta là nữ nhân.”
Nói xong, nàng thật sự đỏ mặt, nhảy ra khỏi ổ chăn của Đông Sinh. Nàng chỉ như làm sai sự bình thường, trốn trở về phòng.
Đông Sinh im lặng không nói gì rồi nằm xuống. Nhưng mà ổ chăn này đã lưu lại hơi thở của nàng, thật lâu không hề biến mất. Hơi thở Đông Sinh dần dần bình ổn trong hương thơm ngọt ngào, trong mộng lại hiện ra mảng xuân kiều diễm.
Bởi bị Tần Châu Ngọc nháo loạn, Đông Sinh quả thực là ngủ không ngon. Buổi sáng tỉnh lại, cảm thấy hạ thân có chút dính dính. Đông Sinh lấy tay kiểm tra qua, quả nhiên ẩm ướt hết một mảng.
Hắn thầm mắng một tiếng, thừa dịp Tần Châu Ngọc chưa đi ra, ở trong chăn nhanh chóng thay quần áo.
Mặc đồ, thu thập giường xong xuôi, vừa đúng lúc Tần Châu Ngọc từ bên trong ngáp dài mở cửa đi ra.
Đông Sinh oán khí mười phần liếc nàng một cái. Tần Châu Ngọc mở to cặp mắt đen thui nhìn thấy Đông Sinh hơi xanh xao, trong lòng biết rõ tối hôm qua mình nháo hắn, có chút áy náy cười cười hai tiếng. Liếc mắt thấy chỗ quần áo vừa thay kia, không đợi Đông Sinh phản ứng, nàng vội bước hai bước, muốn lấy chỗ đồ dơ đó: “ Huynh an tâm tới học đường đi, ta giúp huynh giặt quần áo.”
Nàng cảm thấy bản thân là người tốt lại còn nhanh nhẹn hiểu ý tứ người khác mà tự cảm động.
Nào ngờ rằng, Đông Sinh mặt ửng hồng, vươn người định đoạt lấy quần áo, còn tức giận mắng nàng: “Ai muốn nàng giặt!”
”Tử thư sinh, sao huynh lại biến lòng tốt của ta trở thành việc xấu vậy.” Tần Châu Ngọc đem cầm quần áo giấu ở sau người, “Chẳng lẽ huynh sợ ta giặt không sạch sẽ? Mấy ngày nay ta đều tự giặt quần áo, huynh không thấy sạch sẽ sao?”
Đông Sinh gặp không lấy lại được quần áo, mặt đỏ lợi hại hơn. Không nghĩ được cái gì nữa, chỉ hy vọng nhanh lấy lại quần áo.
Tranh đi đoạt lại, quần áo trên tay Tần Châu Ngọc rốt cục rơi xuống. Hai người cùng cúi xuống nhặt lên, vừa lúc cả hai cùng nắm lấy một thứ. Tiết khố đầy dấu vết kia cứ như vậy bại lộ ra, Tần Châu Ngọc a một tiếng, tay kia chỉ vào chỗ có vết: “Quần của huynh quần làm sao có chỗ bẩn lớn như vậy?” Nói xong, lại khoát tay, “Nhưng mà không sao, ta nhất định sẽ giúp huynh giặt sạch sẽ.”
Đông Sinh rốt cục bùng phát, dùng sức đoạt hết quần áo, thẹn quá thành giận nói: “Không phải nói nam nữ thụ thụ bất thân sao? Nàng làm một nữ nhân, sao có thể tùy tiện chạm vào quần áo của nam nhân?”
Tần Châu Ngọc không rõ vì sao Đông Sinh bốc hỏa như vậy. Bản thân chỉ là tốt bụng thôi mà, nàng không khỏi cảm thấy ủy khuất, bĩu môi: “Không chạm vào thì không chạm vào.”
Đông Sinh thấy bộ dạng nàng u oán, có chút không đành lòng, vừa muốn mở miệng an ủi nàng, không ngờ nghe được nàng lúng ta lúng túng nói: “Vì sao ta luôn quên chuyện huynh là nam nhân nhỉ?”
Đông Sinh khóe miệng run rẩy một lát, rốt cục ôm quần áo phẩy tay bỏ đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hiện tại nữ chính đối với nam chính kỳ thật là một con chim non không hiểu chuyện, không phải tình yêu ~~~ nữ chính không hiểu yêu là gì, tử thư sinh ngã nhào ~~
Các nàng không thể nghĩ tới Tần Châu Ngọc không đi, càng không thể tưởng tượng được nàng theo Đông Sinh đến xin lỗi.
Tần Châu Ngọc đương nhiên cũng là cực kỳ không tình nguyện. Nhưng mà bởi Đông Sinh hạ cho ánh mắt tàn khốc, nàng cuối cùng đi đến trước mặt Thẩm Xuân Hoa cùng Tam thẩm, ấp úng mở miệng: “Ban ngày là ta không đúng, thỉnh đại nhân người không chấp kẻ tiểu nhân.”
Đông Sinh nghe thấy ngữ khí xin lỗi vớ vẩn này của nàng này, thiếu chút nữa không nhịn nổi phá lên cười.
Thẩm Xuân Hoa gặp lại Tần Châu Ngọc, trong lòng ngàn vạn không thoải mái, nhưng không thể ở trước mặt Đông Sinh phát tác, Thẩm Xuân Ngọc phải cực lực đè lại oán ý, gật gật đầu, ngoài miệng cười nhẹ. Bộ dáng nàng ta rất rộng lượng, trưng ra một nụ cười xóa bỏ hết thù oán.
Ý cười miễn cưỡng này, tự nhiên lọt vào mắt Đông Sinh. Hắn nghĩ tới giao hẹn với Tần Châu Ngọc, mở miệng: “Mấy ngày nay ít nhiều tại hạ đều được Tam thẩm cùng Xuân Hoa quan tâm, khả năng một thời gian nữa, ta phải hồi hương, không biết cảm tạ mọi người thế nào cho phải.”
Thẩm Xuân Hoa vừa nghe, có chút hoảng hốt, vội vàng hỏi: “Đông Sinh ca không phải rất vất vả mới ra khỏi nông thôn, vì sao còn phải trở về?”
Đông Sinh cười khẽ: “Phụ thân mất từ khi ta còn nhỏ, mẫu thân một mình nuôi nấng ta lớn lên, mà mẫu thân ta không quen sống trong thành, cho nên ta phải về quê chăm sóc mẫu thân.”
”Nhưng là, huynh vất vả đọc nhiều sách vở như vậy...” Thẩm Xuân Hoa còn muốn nói gì nữa, đã bị Tam thẩm kéo kéo vạt áo, ngắt lời nói, “Tiên sinh là người hiếu thuận, con đừng hỏi nhiều như vậy.”
Nói xong, lại hướng nữ nhi nháy mắt.
Những cô nương trong thành, không có ai nguyện ý gả cho người ở thôn làng thâm sơn cùng cốc. Đông Sinh nói như vậy, chẳng qua là muốn Thẩm Xuân Hoa bỏ đi ý định của nàng. Thực tế, nương của Đông Sinh một lòng muốn cho hắn công thành danh toại, làm sao có thể nguyện ý để hắn ở nơi quê mùa cả đời được.
Thẩm Xuân Hoa nhìn khuôn mặt tuấn tú ôn nhuận của Đông Sinh, không khỏi cảm thấy cô đơn. Nàng thích hắn, khó khăn lắm mới gặp được một người thi thư đầy mình, lại là nam tử tuấn tú lịch sự, cũng không gần nữ sắc, thế mà chí hướng của hắn lại chỉ quanh quẩn trong góc nhà với nương hắn.
Làm sao có thể không thất vọng.
Khi Trở về, Tần Châu Ngọc thử kéo kéo áo Đông Sinh, cười cười hỏi: “ Huynh thực chuẩn bị hồi hương chăm sóc nương thật đó hả?”
Đông Sinh trong lòng sợ run một chút, tà nghễ hướng nàng: “Đương nhiên rồi.”
Tần Châu Ngọc bĩu môi: “Tâm vô chí lớn.”
Đông Sinh bất động thanh sắc, lãnh đạm hỏi nàng: “Vậy nàng nói cái gì mới được gọi là tâm mang chí lớn?”
Tần Châu Ngọc nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nói: “Ít nhất cũng phải là Trạng Nguyên Thám Hoa gì đó chứ.”
Đông Sinh liếc mắt một cái: “ Nàng cho là lấy công danh dễ dàng như vậy sao?”
Tần Châu Ngọc hì hì cười: “Ta đương nhiên biết không dễ dàng. Cho nên không trông cậy thư sinh ngốc như huynh thi được đâu! Ta thấy i huynh hồi hương chăm sóc nương là hợp nhất!”
Đông Sinh bỗng nhiên trầm mặc một lát, nhìn nàng, thật cẩn thận hỏi: “Nếu ta hồi hương, nàng làm sao bây giờ?”
”Ta?” Tần Châu Ngọc chỉ vào chính mình, vô tư đáp, “Đương nhiên là cùng đi với huynh rồi. Ta không phải là Thẩm Xuân Hoa, sẽ không coi thường nơi khỉ gáy cò ho nhà huynh đâu.”
”Là khỉ ho cò gáy*.” Tâm tình Đông Sinh vừa còn có chút bất an, giờ thì hoàn toàn sáng sủa. Hắn sâu kín sửa đúng nàng, khóe miệng mỉm cười, khoanh tay đi nhanh vào phòng trong.
(*nguyên văn kim ngật đáp thôn)
Tần Châu Ngọc nhìn bóng dáng của hắn, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, xông lên trước, nhe răng trợn mắt kêu to: “Này, tử thư sinh kia, huynh định mang ta tới nơi khỉ ho cò gáy thật đó hả? Đừng quên, hôm nay là huynh cầu ta, ta mới trở về với huynh đấy nhé. Lúc huynh về quê đừng nghĩ tới chuyện không mang ta theo.”
Đông Sinh nhếch miệng cười, không để ý tới nàng.
Ép buộc một ngày, hai người đi rửa mặt rồi trở về phòng của chính mình.
Tần Châu Ngọc lúc nãy có chút mệt, nhưng nằm ở trên giường, nàng bỗng nhiên giật mình nhớ ra chuyện mình bị Đông Sinh đuổi đi ban sáng, tự nhiên có dự cảm chẳng lành. Lúc nãy hắn còn chưa đáp ứng việc mang nàng cùng hồi hương, nàng càng cảm thấy không ổn.
Lăn qua lộn lại một hồi thật lâu, đem chính mình cọ quậy một hồi, cuối cùng Tần Châu Ngọc rón rén đi đến cửa phòng, kẽo kẹt chậm rãi mở cửa phòng Đông Sinh. Nương theo ánh sáng nhạt từ nóc nhà chiếu sáng, nàng nhìn thấy Đông Sinh đang nằm ngủ trong góc, rồi sau đó đè lại thanh âm nhẹ nhàng gọi: “Thư ngốc, huynh ngủ chưa?” Thấy không nhúc nhích chút nào, nàng lại cao giọng kêu hai câu, “Tử thư sinh! Tử thư sinh!”
Đông Sinh không tình nguyện xoay người, khẩu khí không vui: “Ngươi có chuyện gì?”
Hắn ngủ không sâu giấc, trong nháy mắt nàng mở cửa, cũng đã tỉnh.
Tần Châu Ngọc sửng sốt, cười hắc hắc: “À, không có gì, ta nhìn xem huynh có ngủ không thôi” Nói xong, đóng cửa lại, nhanh nhẹn chạy trở về.
Đông Sinh thực không biết nói gì, đành xoay người tiếp tục ngủ.
Cái chính, không lâu sau, cửa phòng lại chi nha chầm chậm mở ra, Tần Châu Ngọc thò đầu vào nhìn hỏi hắn: “Tử thư sinh, huynh đang ngủ đấy à?”
Đông Sinh vừa mới thiu thiu ngủ lại bị nàng dựng dậy, âm thầm mắng một câu, quay đầu nhìn về phía nàng: “ Nàng rốt cuộc muốn làm gì? Thử nói cái gì nữa lúc ta đang ngủ xem, tin hay không ta đá văng nàng ra?”
Tần Châu Ngọc dĩ nhiên không tin hắn làm vậy, nhưng bởi đã thấy bộ dáng hung bạo của hắn, thành thành thật thật đi đến trước mặt hắn nói: “Ta kỳ thật là muốn biết lúc huynh hồi hương nhất định sẽ mang theo ta có đúng không?”
Đông Sinh rốt cục cảm thấy chính mình đã bị nữ nhân này đánh bại hoàn toàn. Hắn kêu rên một tiếng, kéo chăn qua đầu, thật mạnh nằm xuống, không muốn để ý tới nàng nữa.
Không lấy được đáp án, Tần Châu Ngọc hừ lạnh. Nàng khó chịu bĩu môi, không tình nguyện mà trở về giường mình.
Cơ mà nằm ở trên giường, mãi không ngủ được.
Qua hồi lâu, nàng lại đứng lên, bất quá lần này không hề đi lại rón rén như trước, ngược lại hùng hổ xông lên. Nàng xốc chăn của Đông Sinh lên, lăn lông lốc chui vào.
Ôn hương nhuyễn ngọc lập tức quanh quẩn ở chóp mũi Đông Sinh. Bị nháo tới mức này, hắn cũng vô phương nằm yên được. Đông Sinh bật dậy, kéo Tần Châu Ngọc lên, cao giọng quát: “ Nàng chui vào chăn ta làm gì?”
Tần Châu Ngọc thân mình run rẩy, khàn khàn đáp: “Ta muốn ngủ cùng huynh.”
Dĩ nhiên ý tứ của nàng là ta phải nhìn huynh, mới thấy yên tâm.
Đông Sinh nghe thấy câu nói ái muội này nghẹn nửa ngày mà không thốt ra nổi câu nào —— nàng có biết hay không, còn tiếp tục như vậy nàng thật sự buộc hắn phải nổi thú tính quá.
Tần Châu Ngọc thấy hắn không nói lời nào, ngượng ngùng mở miệng: “Này, huynh không phải nhỏ mọn như thế chứ? Ngủ một chút cũng không đồng ý ư?”
Đông Sinh rất muốn rống lớn lên —— ai nói sẽ không xảy ra chuyện gì hả? Bất quá, nhẫn nhịn nhẫn nhịn, hắn cố gắng hô hấp từng ngụm, bình ổn tâm tình, sau đó gằn từng chữ thấm thía: “ Nàng có biết đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân hay không?”
Chẳng lẽ bởi vì mất trí nhớ, cho nên ngay cả lễ giáo luân thường cơ bản cũng đều không hiểu sao? Tần Châu Ngọc tự hỏi những lời này bình thường có ý tứ gì, bỗng nhiên thở nhẹ một tiếng, mở to hai mắt, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Là vậy ư, ta quên mất huynh là nam nhân, ta là nữ nhân.”
Nói xong, nàng thật sự đỏ mặt, nhảy ra khỏi ổ chăn của Đông Sinh. Nàng chỉ như làm sai sự bình thường, trốn trở về phòng.
Đông Sinh im lặng không nói gì rồi nằm xuống. Nhưng mà ổ chăn này đã lưu lại hơi thở của nàng, thật lâu không hề biến mất. Hơi thở Đông Sinh dần dần bình ổn trong hương thơm ngọt ngào, trong mộng lại hiện ra mảng xuân kiều diễm.
Bởi bị Tần Châu Ngọc nháo loạn, Đông Sinh quả thực là ngủ không ngon. Buổi sáng tỉnh lại, cảm thấy hạ thân có chút dính dính. Đông Sinh lấy tay kiểm tra qua, quả nhiên ẩm ướt hết một mảng.
Hắn thầm mắng một tiếng, thừa dịp Tần Châu Ngọc chưa đi ra, ở trong chăn nhanh chóng thay quần áo.
Mặc đồ, thu thập giường xong xuôi, vừa đúng lúc Tần Châu Ngọc từ bên trong ngáp dài mở cửa đi ra.
Đông Sinh oán khí mười phần liếc nàng một cái. Tần Châu Ngọc mở to cặp mắt đen thui nhìn thấy Đông Sinh hơi xanh xao, trong lòng biết rõ tối hôm qua mình nháo hắn, có chút áy náy cười cười hai tiếng. Liếc mắt thấy chỗ quần áo vừa thay kia, không đợi Đông Sinh phản ứng, nàng vội bước hai bước, muốn lấy chỗ đồ dơ đó: “ Huynh an tâm tới học đường đi, ta giúp huynh giặt quần áo.”
Nàng cảm thấy bản thân là người tốt lại còn nhanh nhẹn hiểu ý tứ người khác mà tự cảm động.
Nào ngờ rằng, Đông Sinh mặt ửng hồng, vươn người định đoạt lấy quần áo, còn tức giận mắng nàng: “Ai muốn nàng giặt!”
”Tử thư sinh, sao huynh lại biến lòng tốt của ta trở thành việc xấu vậy.” Tần Châu Ngọc đem cầm quần áo giấu ở sau người, “Chẳng lẽ huynh sợ ta giặt không sạch sẽ? Mấy ngày nay ta đều tự giặt quần áo, huynh không thấy sạch sẽ sao?”
Đông Sinh gặp không lấy lại được quần áo, mặt đỏ lợi hại hơn. Không nghĩ được cái gì nữa, chỉ hy vọng nhanh lấy lại quần áo.
Tranh đi đoạt lại, quần áo trên tay Tần Châu Ngọc rốt cục rơi xuống. Hai người cùng cúi xuống nhặt lên, vừa lúc cả hai cùng nắm lấy một thứ. Tiết khố đầy dấu vết kia cứ như vậy bại lộ ra, Tần Châu Ngọc a một tiếng, tay kia chỉ vào chỗ có vết: “Quần của huynh quần làm sao có chỗ bẩn lớn như vậy?” Nói xong, lại khoát tay, “Nhưng mà không sao, ta nhất định sẽ giúp huynh giặt sạch sẽ.”
Đông Sinh rốt cục bùng phát, dùng sức đoạt hết quần áo, thẹn quá thành giận nói: “Không phải nói nam nữ thụ thụ bất thân sao? Nàng làm một nữ nhân, sao có thể tùy tiện chạm vào quần áo của nam nhân?”
Tần Châu Ngọc không rõ vì sao Đông Sinh bốc hỏa như vậy. Bản thân chỉ là tốt bụng thôi mà, nàng không khỏi cảm thấy ủy khuất, bĩu môi: “Không chạm vào thì không chạm vào.”
Đông Sinh thấy bộ dạng nàng u oán, có chút không đành lòng, vừa muốn mở miệng an ủi nàng, không ngờ nghe được nàng lúng ta lúng túng nói: “Vì sao ta luôn quên chuyện huynh là nam nhân nhỉ?”
Đông Sinh khóe miệng run rẩy một lát, rốt cục ôm quần áo phẩy tay bỏ đi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hiện tại nữ chính đối với nam chính kỳ thật là một con chim non không hiểu chuyện, không phải tình yêu ~~~ nữ chính không hiểu yêu là gì, tử thư sinh ngã nhào ~~
Danh sách chương