Trong Miêu Linh Tộc, người nắm giữ trong mình năng lực cao nhất đều là nam giới, và bọn họ đều đóng vai trò là chủ nhân, trong khi đó hầu hết nữ nhân đều là người hầu có năng lực yếu kém, còn lại tầm trung trung đều là nam nhân, những người đó một nửa là chủ nhân, một nửa là người hầu.

Chủ nhân của tộc nhân Miêu Linh Tộc có thể là tộc nhân trong tộc, cũng có thể là tộc nhân tộc khác, chỉ riêng nhân loại gần như không có khả năng. Đầu tiên phải kể đến, chính là năng lực nhân loại quá yếu, thứ hai là do thời gian sống của họ quá ngắn. Tuy vậy trên thế giới này không gì là tuyệt đối, giống như con người vậy, có người thân là nam nhân nhưng lại mang trong người tư tưởng của phụ nữ, nếu nói là rối loạn giới tính thì không thỏa đáng lắm, nhưng thực ra cũng không hẳn là sai.

Nếu loài người muốn trở thành chủ nhân của tộc nhân Miêu Linh Tộc, bọn họ đều phải trải qua thử luyện của Miêu Linh Tộc, hơn nữa sau khi thử luyện thành công mới có thể cùng người hầu kí kết khế ước, bước tới cuộc sống hạnh phúc êm đẹp lâu dài. Còn nếu không thể vượt qua thử luyện, mặc kệ chủ nhân có yêu người hầu của mình bao nhiêu đi chăng nữa, hai người chắc chắn sẽ không thể được bên nhau. Cho nên, một khi xuất hiện tình huống này, khẳng định sẽ rất rất thống khổ cho cả hai người. Không chỉ có trên tinh thần, mà còn cả thể xác nữa.

Không một ai biết địa điểm cụ thể nơi diễn ra thử luyện kia, chỉ có người có năng lực bậc Cung mới có thể mở ra thông đạo nơi thử luyện đó. Trong lịch sử của Miêu Linh Tộc, mới chỉ có duy nhất hai người trở thành chủ nhân của tộc, còn không biết có ai khác nữa không, có lẽ là có, nhưng những người đó đã thất bại, hơn nữa, đó lại là chuyện của mấy ngàn năm trở về trước.

Sở dĩ Văn Sâm biết được đến hai người nọ, là bởi vì cậu đã có một thời gian nghiên cứu về lịch sử Miêu Linh Tộc. Cũng vì lẽ đó mà Văn Sâm đối với lời nói bảy năm trước của Y Đông hết mực thất kinh. Bởi vì cảm giác của Y Đông lúc đó chính là loại cảm giác đặc thù của chủ nhân với người hầu. Chỉ có chủ nhân mới có khả năng bảo vệ người hầu, làm cho người hầu muốn ỷ lại vào chủ nhân.

Khi đó Y Đông còn nhỏ, Văn Sâm và Nữu Nhân còn chưa thể xác định rõ Y Đông là muốn báo ơn nên mới nói như vậy có phải hay không, nhưng bảy năm trôi qua, Y Đông vẫn không đổi ý, ngược lại còn cường liệt hơn, thậm chí ngay bản thân Y Đông cũng đã tự nhận ra mình là chủ nhân của Cam Y. Đó là cảm ứng đặc thù của chủ nhân, không chỉ đơn thuần là loại cảm giác yêu say đắm. Huống chi Y Đông gặp Cam Y dưới tình cảnh như vậy, càng làm gia tăng quyết tâm của cậu hơn, cậu muốn cùng Cam Y mãi mãi ở bên nhau.

Mặc cho gió lớn mưa to, Y Đông không quản bản thân có thể ngã bệnh hay không mà vẫn kiên trì rèn luyện, tất cả chỉ đợi cho đến ngày này. Trách nhiệm của chủ nhân luôn tồn tại trong tiềm thức của Y Đông, khiến cậu không thể chờ thêm hai năm nữa. Để đưa ra quyết định này, Nữu Nhân cũng rất thống khổ, dù cho nàng đồng ý hay không đồng ý giúp, thì hai người họ đều phải trải qua năm tháng chia lìa khổ sở.

Nếu Y Đông có thể thuận lợi vượt qua cuộc thử luyện, như vậy hai người bọn họ sẽ đạt được cuộc sống hạnh phúc. Nhưng nếu Y Đông không qua được (điều này rất có khả năng), thì hậu quả thật không dám tưởng tưởng đến. Nhưng nếu Nữu Nhân không trợ giúp, thì ngay khi sinh mệnh Y Đông kết thúc, Cam Y sẽ còn thống khổ hơn. Không những vậy, chiếu theo tình hình hiện tại, Cam Y sẽ không có người hầu, bởi vì bản thân Cam Y đã định là người hầu rồi, việc đó đồng nghĩa với chuyện một khi Y Đông chết, Cam Y sẽ cô đơn lẻ bóng vượt qua mấy trăm năm hiu quạnh còn lại.

Là một người mẹ, Nữu Nhân rất đau lòng cho đứa con của mình, nhưng đó không phải nguyên nhân chính khiến nàng nguyện ý trợ giúp Y Đông. Nữu Nhân chính là bị sự kiên trì của Y Đông làm cảm động, nàng cũng hi vọng Y Đông có thể đạt được hạnh phúc của bản thân. Một người kiên trì thường thường sẽ đạt được thành công, mà bảy năm qua, Y Đông chưa bao giờ bị giao động bởi tác nhân bên ngoài, cho nên Y Đông nhất định sẽ hoàn thành thuận lợi cuộc thử luyện này, mặc dù thời gian sẽ khá lâu, không ai có thể biết trước được.

Ngay cả đến hình thức cuộc thử luyện kia ra sao cũng không có một ai biết, mọi người chỉ biết rằng, nếu nhân loại thành công, con người sẽ biến thành “người Miêu Linh Tộc”. Người đó sẽ có năng lực của tộc nhân Miêu Linh Tộc, có thể cao, có thể thấp, duy chỉ không thể biến được thành hình thú. Năng lực cao thấp quyết định bởi ý chí kiên cường của con người trong đợt thử luyện. Lịch sử Miêu Linh Tộc ghi lại, hai con người kia đã đạt tới cấp Cấn, Nữu Nhân tin tưởng Y Đông nhất định có thể đạt tới Cấn, bởi vì cậu là chủ nhân của một thành viên trong gia tộc Tát La Cách.

Papa:

Ngay từ lần đầu tiên thấy papa khóc, con đã thề rắng nhất định phải nhanh nhanh lớn lên, tuyệt không để papa phải thương tâm mà rơi lệ. Khi đó con còn chưa hiểu được cảm giác đó là gì, nhưng hiện tại, con đã thấu hiểu. Papa và con, hai người chúng ta đã được chủ định trở thành chủ nhân – người hầu, papa đã từng rất thất vọng vì con không phải người hầu của papa, vậy hãy để con trở thành chủ nhân của papa, để con chăm sóc papa, bảo hộ papa.

Nếu thử luyện là phương pháp duy nhất để con có thể đạt được nguyện vọng, con nguyện ý. Bởi vì bản thân con cũng không thể nào chịu đựng được khi năm tháng trôi qua, diện mạo papa vẫn chưa đổi, trong khi con trở nên già yếu, càng không thể chịu đựng nổi khi để papa phải chứng kiến con chết đi. Con muốn vĩnh viễn cả đời ở bên papa, thẳng đến ngày sinh mệnh papa đi đến hồi kết. Con muốn mỗi ngày khi tỉnh dậy không phải lo lắng mình lại già hơn papa một ngày. Con hi vọng mỗi sáng sớm, papa đều ở trong lòng con tỉnh giấc.

Cứ nghĩ tới sau khi chú Blue và chú Bố Nhĩ Thác trở về, papa sẽ phải sống một mình, con càng không thể chịu đựng được hiện thực đấy. Con muốn giống chú Blue, chú Bố Nhĩ Thác, trở thành chủ nhân để papa dựa vào. Con muốn được đường đường chính chính hôn môi papa, có được papa, đối với những người hỏi papa rằng, người hầu của papa ở đâu, con sẽ nói: papa không cần người hầu, bởi vì papa là người hầu của con.

Nữu Nhân và chú Văn Sâm đều nói với con cuộc thử luyện kia thực đáng sợ, có khả năng lấy đi sinh mạng của con, nhưng con không cho rằng như vậy. Sở dĩ gọi là thử luyện chính là muốn khảo nghiệm quyết tâm của người muốn trở thành chủ nhân mà thôi. Bảy năm trước, con đã chuẩn bị sẵn sàng, cho nên hiện giờ một chút con cũng không cảm thấy sợ hãi, con chỉ hi vọng có thể nhanh nhanh hoàn thành thử luyện để trở lại bên cạnh papa, để papa không phải lo lắng. Đáp ứng con, đừng khóc, papa phải tươi cười chờ ngày con trở lại.

Papa, con yêu papa, có tình yêu của người con dành cho người cha, song hơn hết vẫn là tình yêu của chủ nhân đối với người hầu. Con không biết sau khi trở lại con sẽ biến hóa lớn nhỏ ra sao, vì vậy mà nhẫn con mới chỉ mua một chiếc, đợi sau này con trở lại, papa sẽ trao cho con chiếc nhẫn còn lại nhé. Đến lúc đó, papa sẽ không còn là papa của con nữa, mà là Gia Gia của con, con muốn bảo vệ Gia Gia. Có lẽ papa sẽ khó tiếp nhận được việc con từ con của papa biến thành chủ nhân của papa, trong khoảng thời gian trước khi con trở về, papa hãy cố học cách thích ứng sự biến hóa của quan hệ này đi.

Ngày nào đó trở về, con sẽ mở rộng hai tay đối với papa mà nói: Gia Gia, con đã trở về. Đến lúc đó papa sẽ làm gì đây? Né tránh hay nhào vào lòng con? Con hi vọng papa chọn đáp án thứ hai.

Papa, Gia Gia của con, chờ con, an tâm chờ con, giống như chú Thu và chú Mục luôn yên bình vui vẻ chờ chủ nhân của mình trở lại. Lần trước là papa nhặt được con, nên lần này, con sẽ chủ động trở lại bên cạnh papa. Chờ con.

Yêu papa.

Y Đông
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện