Cam Y và Khổng Thu đều ngạc nhiên, không hiểu Y Đông muốn hỏi Nữu Nhân chuyện gì, chỉ có Mục Dã là đoán được chút ít, nhưng trước khi biết được đáp án chính xác, y vẫn chọn cách “im lặng là vàng”. Bất quá, chuyện khiến cả ba người đều giật mình đó chính là Y Đông và Nữu Nhân vào phòng chưa đến mười phút thì đã cùng nhau trở ra. Trên mặt Nữu Nhân vẫn là nụ cười vui mừng hớn hở, còn Y Đông vẫn là bộ mặt nặng nề như trước.

Trở lại phòng khách, Nữu Nhân lập tức giơ ngón tay lên, lắc lắc trước mặt ba người: “Không được hỏi Tiểu Đông Đông đã hỏi ta chuyện gì nha, đây là bí mật của ta và Tiểu Đông Đông, nếu ba người mà không nghe lời, ta sẽ nói lại cho chủ nhân biết đó.”

Nghe vậy, Cam Y và Khổng Thu liền đem một bụng nghi vấn đang trướng to của mình ném vào một góc khác, bởi thái độ của Nữu Nhân thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc, lỡ như bà kể lại chuyện này cho vị đại nhân đáng sợ kia, lấy trình độ yêu thương của ông đối với Nữu Nhân…. Khổng Thu chà xát hai tay cười mỉa: “Không có đâu, bọn con tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bao giờ hỏi.”

“Được, nói phải giữ lời đó.” Nữu Nhân ngồi xuống sofa, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Tiểu Đông Đông, đến đây.”

Y Đông đi qua, ngồi xuống. Nữu Nhân lại vỗ vỗ bên trái mình: “Tiểu Gia Gia, đến đây.” Cam Y nghe lời, cũng ngồi xuống bên cạnh mẹ. Nữu Nhân kéo tay Cam Y và Y Đông, đặt tay cả hai lại cùng một chỗ, nói: “Tiểu Gia Gia, con phải chiếu cố cho Tiểu Đông Đông thật tốt, còn Tiểu Đông Đông, con phải nhanh chóng lớn lên, sớm một chút có thể bảo hộ cho Tiểu Gia Gia, nghe chưa.”

“Mẹ, Tiểu Đông không cần bảo hộ cho con, con sẽ bảo hộ bé, đương nhiên, cũng sẽ bảo hộ bé thật tốt.” Cam Y phụng phịu nói, tuy năng lực của Cam Y ở Linh Miêu Tộc không cường đại gì mấy, nhưng so với nhân loại cũng đã phi thường lợi hại rồi, đương nhiên có thể bảo hộ Tiểu Đông một cách hoàn hảo.

Còn Y Đông lại nghiêm túc gật đầu: “Con sẽ cố gắng lớn lên thật nhanh để có thể bảo hộ cho papa.”

“Tiểu Đông…” Đúng là làm trò trước mặt mẹ mà, Cam Y lúc này không tiện nói những lời quá cảm tính, nhưng vẫn cảm động nắm chặt tay Y Đông, Y Đông cũng gắt gao siết chặt lại. Nhìn ánh mắt thâm tình của hai người, trong mắt Nữu Nhân lóe lên một tia sáng cực nhanh, rồi bà lại xoa xoa mặt của Cam Y và Y Đông, nói: “Hai đứa thật là tương thân tương ái a.”

“Mẹ, Tiểu Đông là con của con, sao có thể dùng câu tương thân tương ái cho được.” Cam Y xoa xoa phần má bị nhéo đau, lại phụng phịu. Tuy không hiểu tương thân tương ái là gì, nhưng Y Đông vẫn cười, trong lòng thầm thề sẽ cố gắng bảo hộ papa, chiếu cố papa.

Nữu Nhân tùy ý “ồ” một tiếng, rồi mới đuổi Cam Y và Y Đông xa khỏi chỗ mình, kéo hai đứa “con dâu” là Khổng Thu và Mục Dã, ra dáng một bà “mẹ chồng” tốt cùng nhau tán gẫu.

Thời gian trôi qua thật nhanh, nhìn đồng hồ chỉ còn có mười phút, Mục Dã đứng lên nói: “Nữu Nhân, để con đưa người xuống”. Nhìn bộ dáng của y một lượt, Nữu Nhân cầm lấy xắc tay cười đáp: “Được” Trong lòng biết Mục Dã có chuyện muốn nói riêng với mình, còn Khổng Thu và Cam Y chỉ tiễn Nữu Nhân ra đến cửa.

Cùng Nữu Nhân đi đến cửa thang máy, Mục Dã cũng không nhấn nút xuống, mà lại hỏi: “Nữu Nhân, có phải Tiểu Đông tìm người hỏi về chuyện chủ nhân và người hầu không?”

Trái ngược với thái độ nghiêm túc không cho họ hỏi lúc nãy, Nữu nhân xác định hỏi ngược lại y: “Đúng vậy, là con nói cho bé biết à?”

“Dạ”. Mục Dã nói: “Ngày đó khi biết tin Blue đi Đan Á, bọn con đều vô cùng kích động, đã quên béng đi sự có mặt của Tiểu Đông, sau đó cậu bé đã đến hỏi con. Cam Y cứ nghĩ đến chuyện này sẽ lại thương tâm, nên Tiểu Đông đã đến hỏi con. Chuyện này căn bản muốn tránh cũng tránh không khỏi, nên con đã nói lại thật chi tiết cho bé.”

Nữu Nhân thở dài, mặt nhăn mày nhíu nói: “Tiểu Đông Đông quỳ xuống trước mặt ta, cầu ta giúp cho bé và Tiểu Gia Gia có thể ở bên nhau đến cuối đời, thằng bé không muốn đi trước Tiểu Gia Gia, nó không muốn Tiểu Gia Gia phải đau lòng.”

Mục Dã kinh ngạc, trong lòng nhất thời áy náy không thôi. Nữu Nhân lắc lắc đầu nhìn y, úp úp mở mở nói: “Chuyện ấy con không nên kể cho Tiểu Gia Gia nghe, sự tình của Tiểu Gia Gia và Tiểu Đông Đông vô cùng phức tạp. Nếu Tiểu Đông Đông lớn lên mà vẫn giữ ý niệm này trong đầu, thì e là hai đứa trẻ này sẽ còn phải trải qua sự thống khổ còn hơn cả con và Tiểu Thu Thu nữa.” Nói đến đây, Nữu Nhân khổ sở thở dài, rồi lại tự nhủ: “Thật không hiểu sự xuất hiện của Tiểu Đông Đông là phúc hay họa đối với Tiểu Gia Gia đây.”

“Nữu Nhân?” Câu này là có ý gì? Nữu Nhân vẫn chỉ lắc đầu, nói: “Con nhớ rõ, chuyện mà Tiểu Đông Đông hỏi ta hôm nay tuyệt đối không được kể cho Tiểu Gia Gia nghe, có lẽ sau này sẽ có một ngày con và Tiểu Thu Thu sẽ phải cùng nhau giúp Tiểu Gia Gia vượt qua một đoạn thời gian thống khổ. Tiểu Đông Đông còn nhỏ, còn rất nhiều chuyện vẫn chưa xác định được, cho nên có một số việc hiện tại ta không tài nào khẳng định, cũng không thể nói cho Tiểu Gia Gia biết chuyện này.”

Mục Dã tuy đầy một bụng nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu, nói: “Con sẽ không nói lại cho Cam Y biết. Bất quá khi nào cần, con và Khổng Thu sẽ giúp một tay, người nhất định phải nói cho bọn con biết đó.”

“Điều đó là tất nhiên rồi.” Nữu Nhân tiến lên ôm Mục Dã một cái, buông y ra rồi nói: “Các con đều là những đứa trẻ tốt, cho nên các con nhất định đều sẽ được hạnh phúc. Giúp ta chiếu cố Tiểu Gia Gia.”

“Con nhất định sẽ làm thế.”

Di động của Nữu Nhân vang lên, bà vội vàng nghe máy.

“Chủ nhân, người ta lập tức xuống ngay, chờ người ta chút xíu nha.”

Mục Dã biết mình không còn thời gian nói chuyện nữa, nên liền ấn nút thang máy, đưa Nữu Nhân xuống lầu. Cửa thang máy vừa mở ra, đã thấy một chiếc xe màu đen có rèm che đậu sẵn từ lúc nào, lúc cửa xe bật ra, Mục Dã gật đầu hành lễ với người đang ngồi trong xe, còn Nữu Nhân hân hoan, gấp rút chạy vào trong xe, cửa xe đóng lại, chiếc xe liền nổ máy chạy đi mất.

Đứng ở đó hít vào hơi khí lạnh lẽo, Mục Dã ngẩng đầu nhìn không trung âm u, ngày mai có lẽ sẽ có tuyết rơi. Chà xát tay liên tục, y tự nói trong lòng: “Thật hy vọng mùa xuân nhanh đến.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện