Chương 1147
Mạc Thanh Uyển ở bên cạnh đã khôi phục tâm trạng của mình, nghe Lữ Khinh Nga nói vậy, không khỏi đỏ mặt thay bà.
Nói dối không chớp mắt.
Da mặt mẹ quá dày.
Lữ Khinh Nga nói lời thấm thía: “Băng Ngưng, mẹ muốn nói cho con biết, thằng nhóc Lục Vân kia rất tốt, con phải quý trọng nó.”
Vương Băng Ngưng không biết nên khóc hay cười, giải thích: “Con biết rồi, chỉ đùa chút thôi, Tiểu Lục Vân yêu thương con như thế, sao con ghét bỏ nó được?”
“Trước đó con nói mình có người đàn ông để thương yêu, là Lục Vân sao?”
Cuối cùng Lữ Khinh Nga cũng phản ứng lại.
Vương Băng Ngưng gật đầu nói: “Ngoại trừ cái đầu bóng lưỡng đó thì là ai được nữa. Không chỉ thương con, cũng rất thương các chị em của con, còn muốn cưới tất cả bọn con nữa, đúng không chị cả?”
Vẻ mặt Vương Băng Ngưng đầy mập mờ nhìn Diệp Khuynh Thành.
“Ấy…”
Diệp Khuynh Thành cạn lời.
Lời nói đùa như thế nói ra ngay trước mặt phụ huynh có ổn không?
Quả nhiên con bé này vẫn luôn không biết chừng mực.
Diệp Khuynh Thành đỏ mặt, lúng túng giải thích: “Cô ơi, thực ra con bé nói đùa thôi, cô đừng tưởng là thật…”
Rầm!
Lữ Khinh Nga vỗ mạnh một cái lên bàn trà, lớn tiếng nói: “Sao ta có thể không coi là thật được?”
“…”
Thấy chưa, tức giận rồi.
Có cha mẹ nào sẽ chịu nghe lời nói đùa như thế chứ, cho con gái đi cưới chung một chồng với cô gái khác?
Trên đời sẽ không có cha mẹ nào như thế!
Không thể nào!
Nói đùa cũng phải biết phân biệt trường hợp!
Diệp Khuynh Thành lườm Vương Băng Ngưng một cái, dường như muốn dạy dỗ cô.
Lúc này, Lữ Khinh Nga đột nhiên nói tiếp: “Nam tử hán đại trượng phu, nói được phải làm được, nếu Lục Vân đã nói thế thì phải cưới!”
Hai mỹ nữ tuyệt sắc đồng thời há to miệng, dường như nghe thấy cả âm thanh trật khớp cằm của mình.
Quá đáng sợ!
Thì ra trên thế giới này thật sự có cha mẹ kì quặc như vậy ư?
Diệp Khuynh Thành cảm thấy hiểu biết của mình về thế giới này còn quá hạn hẹp.
Lữ Khinh Nga vỗ tay nói: “Quyết định như thế đi, khi nào nhìn thấy Lục Vân, ta nhất định phải hỏi nó một chút rốt cuộc khi nào mới thực hiện lời hứa…”
Bà dừng lại một chút, đột nhiên nhớ ra cái gì đó: “Đúng rồi, Lục Vân bây giờ còn ở Đan Dương tông không?”
“Ha, thằng nhãi đầu bóng loáng đó sẽ về sớm thôi, giờ đang dẫn theo hồ ly tinh Liễu Yên Nhi kia bỏ trốn rồi, không biết cô nam quả nữ có làm gì chưa.”