Giang Khương tập Ngũ Cầm Hí ở Đại học Đông Nguyên nửa tiếng rồi tiện thể mua bữa sáng dọc đường. Về tới nơi hắn phát hiện y tá Tiểu Lệ đã đến sớm hơn bình thường nửa tiếng, đang chờ trước cửa phòng khám.
- Tiểu Lệ, sao hôm nay cô đến sớm vậy?
Giang Khương đi đến, vừa mở cửa vừa cười nói.
- Bác sĩ Giang... Hôm qua nhà tôi hầm canh gà, tôi nhớ hôm qua anh bị thương, chảy rất nhiều máu, nên tôi đem tới cho anh tẩm bổ...
Tiểu Lệ có chút ngượng ngùng đưa cái bình giữ nhiệt trong tay lên, nói.
Nghe thấy những lời này, vẻ mặt Giang Khương hơi cứng lại, nhìn bộ đồ thể thao mình đang mặc, lập tức vội vàng mở cửa, sau đó nhận bình giữ nhiệt trong tay Tiểu Lệ, bước chân chậm lại, cười khan nói:
- Cảm ơn Tiểu Lệ, cô thật có lòng... Xem ra hôm nay tôi có lộc ăn rồi!
- Bác sĩ Giang đừng khách sáo với tôi...
Vẻ mặt Tiểu Lệ đỏ bừng đi vào phòng khám, vui mừng nói:
- Bác sĩ Giang uống nhanh đi... Để lạnh không ngon đâu!
- Được được... Vậy tôi lên trên ăn, Tiểu Lệ trông chừng giúp tôi nhé...
Giang Khương vội vàng gật đầu, sau đó giả vờ cẩn thận lên lầu, thầm nghĩ:
- Nguy hiểm thật, Tiểu Lệ không để ý người mình toàn là mồ hôi, phải mau tắm rửa thay đồ thôi!
Giang Khương nhanh tay nhanh chân đi tắm rửa. Có điều, lúc thay quần áo Giang Khương hơi rối rắm. Hắn chỉ có hai cái quần, kết quả hôm qua đã bị rách một cái. Xem ra có thời gian hắn phải đi mua thêm quần mới được. Hắn cầm chiếc quần cuối cùng mặc vào, tiện thể uống hết canh gà trong ly giữ nhiệt rồi vội vàng lau miệng rửa ly giữ nhiệt đem xuống.
- Tiểu Lệ, ngon quá... cảm ơn nhé...
Giang Khương mỉm cười trả ly giữ nhiệt cho Tiểu Lệ.
Tiểu Lệ nhìn ly giữ nhiệt trống trơn, vui mừng cười nói:
- Đừng khách sáo... Nếu ngon, ngày mai tôi lại đem cho anh...
- Á.. không cần không cần... Tôi là đàn ông, thể chất rất tốt, khôi phục rất nhanh, không cần phiền toái như vậy... không cần phiền toái như vậy...
Vẻ mặt Giang Khương cứng đờ, vội vàng lắc đầu khiến Tiểu Lệ thất vọng.
Rất nhanh, người trong phòng khám lục tục đến làm. Giang Khương cũng bị Hồ lão y sư gọi vào phòng làm việc.
Giang Khương hơi nghi hoặc đi theo sau Hồ lão y sư vào phòng làm việc.
Hồ lão y sư cười nhìn Giang Khương nói:
- Vết thương đỡ nhiều chưa?
- Đỡ nhiều rồi ạ, bác sĩ Lý may rất tốt, trên cơ bản là không còn đau nữa...
Giang Khương vội vàng cười nói.
- Uh...Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Bản thân con cũng phải cẩn thận một chút, đừng làm rách miệng vết thương...
Hồ lão y sư cẩn thận dặn dò, sau đó mỉm cười lấy từ trong ngăn kéo một cái hộp, đưa sang nói:
- Chiều hôm qua Chủ nhiệm Lý đưa đến, bảo ta chuyển cho con. Ta vốn định đợi con xuống tiết trở về sẽ đưa cho con, cuối cùng lại quên mất...
- Chủ nhiệm Lý?
Giang Khương nhíu mày, tò mò nhận cái hộp. Lúc hắn mở ra mới phát hiện bên trong là một chiếc điện thoại di động, hơn nữa còn là mẫu đang hot hiện nay.
- Cho con?
Giang Khương hơi ngạc nhiên nhìn Hồ lão y sư nói.
- Đúng... Chủ nhiệm Lý nói con không có di động, đôi lúc không tiện liên lạc, cho nên ông ấy đưa cho ta bảo ta chuyển cho con. Ông ấy còn nói sim đều đã làm sẵn cả rồi...
Hồ lão y sư nhìn Giang Khương cười vui mừng. Hắn có thể nhận được món quà này của Chủ nhiệm Lý, chứng tỏ đồ đệ của ông có vị trí tương đối cao trong lòng Tỉnh trưởng. Sau này hắn muốn tìm một công việc tốt một chút cũng là chuyện rất đơn giản.
- A... thầy, như vậy không hay lắm... Sao con có thể nhận đồ của người ta...
Giang Khương sửng sốt nói.
Hồ lão y sư vuốt râu ha ha cười nói:
- Không sao, là đồ Chủ nhiệm Lý tặng, con có thể nhận. Dù sao con cũng không có di động, người ta muốn liên lạc với con thì cũng chẳng có gì để liên lạc... Cứ nhận đi!
- Ơ.. vâng, cảm ơn thầy.
Giang Khương cười gật đầu. Hắn thật sự không ngờ Chủ nhiệm Lý lại tặng cho mình một chiếc di động. Như vậy cũng tốt, mình lại tiết kiệm được không ít tiền, có thể dùng để mua quần mới và áo khoác.
Giang Khương lấy điện thoại di động ra, nhìn một chút, máy màu đen tương đối đẹp. Hắn tìm nút nguồn, sau khi mở nguồn, pin cũng đã được sạc đầy. Sau khi bấm vào danh sách số gọi đi, bên trong có một dãy số đã lưu cả tên.
- Lý Thiện Trường... Cái tên của Chủ nhiệm Lý thật có ý nghĩa, là danh nhân đời Minh...
Giang Khương cười nhạt.
Cục cảnh sát Hà Tây, lúc này Cục trưởng Lý vừa mới đi làm.
- Cục trưởng... tên đầu vàng hôm qua đi theo Chương Bá Vương, có cần phải cảnh cáo một chút...
Một cảnh sát đưa tư liệu của tên đầu vàng đặt lên bàn làm việc của Cục trưởng Lý, thuận miệng nói.
Cục trưởng Lý thoáng trầm ngâm một chút, sau đó nói:
- Cũng được, cậu đi cảnh cáo một chút, để hắn thu liễm một chút, nếu còn xảy ra vấn đề gì, cho hắn biết hậu quả!
- Vâng, cục trưởng...
Cảnh sát gật đầu rồi đi ra ngoài.
Cục trưởng Lý giở tư liệu của tên đầu vàng, trong mắt hiện ra một dao của Giang Khương hôm qua.
Một dao đó anh ta nhìn thấy rất rõ ràng, ra tay chỉ trong một hơi thở. Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Cục trưởng Lý vô cùng bội phục. nên biết khi Giang Khương rút dao ra khỏi đùi mình rồi lại phóng dao, chẳng lẽ rút dao ra khỏi thịt mình mà không đau?
Nhưng tay của bác sĩ Giang này không hề run rẩy, có thể phóng dao đâm thẳng mi tâm tên đầu vàng khi nó vừa phân tâm.
Năng lực cùng tố chất mạnh mẽ như vậy, Cục trưởng Lý thầm nghĩ, rốt cuộc Giang Khương có lai lịch gì. Năng lực đáng sợ như vậy e là chỉ có những độ đội đặc chủng trải qua vô số khảo nghiệm nghiêm khắc mới có thể làm được.
Nhưng ngẫm lại ngay cả Tỉnh trưởng La cũng coi trọng bác sĩ Giang này, dĩ nhiên là hắn phải có chỗ đặc biệt. Lần này coi như mình đã nể mặt bác sĩ Giang, sau này coi như có chút giao tình. Với những người như vậy, có thể kết giao dĩ nhiên là tốt nhất.
Nghĩ tới đây, Cục trưởng Lý thở hắt ra, sau đó ký tên lên tư liệu của tên đầu vàng rồi tiện tay đặt sang một bên, không để ý thêm nữa.
Bận rộn cả một ngày, đến lúc ăn tối, Hồ lão y sư cười lấy từ trong ví ra một xấp phong bì, sau đó dựa theo tên bên trên trao tận tay từng người.
Mọi người nhìn thấy phong bì kia, tâm thần rung động. Ai nấy đều cười tủm tỉm nhận lấy, sau đó cất vào túi.
Giang Khương cũng có một cái, hơn nữa không hề mỏng... Chí ít Giang Khương vừa liếc nhìn qua, nụ cười liền rạng rỡ hơn nhiều. Hắn có thể khẳng định phong bì của mình còn dày hơn Trương Nhạc một chút.
Buổi tối, đợi mọi người tan ca, Giang Khương quét dọn vệ sinh đóng cửa xong, hắn mới lấy phong bì kia ra cận thẩn mở, lấy một xấp tiền dày từ bên trong.
Đếm, tổng cộng bốn mươi tờ.
Nhìn bốn ngàn tệ này, Giang Khương nở nụ cười hài lòng. Lương cơ bản hai ngàn tệ, tiền thưởng cũng hai ngàn tệ... Đãi ngộ này cũng khá tốt.
Tiện tay cất tiền lại, Giang Khương không quay về phòng trên lầu mà vào trong phòng làm việc của Hồ lão y sư, nhẹ nhàng mở máy tính. Hắn biết, chiếc máy tính này có kết nối internet.
- Tiểu Lệ, sao hôm nay cô đến sớm vậy?
Giang Khương đi đến, vừa mở cửa vừa cười nói.
- Bác sĩ Giang... Hôm qua nhà tôi hầm canh gà, tôi nhớ hôm qua anh bị thương, chảy rất nhiều máu, nên tôi đem tới cho anh tẩm bổ...
Tiểu Lệ có chút ngượng ngùng đưa cái bình giữ nhiệt trong tay lên, nói.
Nghe thấy những lời này, vẻ mặt Giang Khương hơi cứng lại, nhìn bộ đồ thể thao mình đang mặc, lập tức vội vàng mở cửa, sau đó nhận bình giữ nhiệt trong tay Tiểu Lệ, bước chân chậm lại, cười khan nói:
- Cảm ơn Tiểu Lệ, cô thật có lòng... Xem ra hôm nay tôi có lộc ăn rồi!
- Bác sĩ Giang đừng khách sáo với tôi...
Vẻ mặt Tiểu Lệ đỏ bừng đi vào phòng khám, vui mừng nói:
- Bác sĩ Giang uống nhanh đi... Để lạnh không ngon đâu!
- Được được... Vậy tôi lên trên ăn, Tiểu Lệ trông chừng giúp tôi nhé...
Giang Khương vội vàng gật đầu, sau đó giả vờ cẩn thận lên lầu, thầm nghĩ:
- Nguy hiểm thật, Tiểu Lệ không để ý người mình toàn là mồ hôi, phải mau tắm rửa thay đồ thôi!
Giang Khương nhanh tay nhanh chân đi tắm rửa. Có điều, lúc thay quần áo Giang Khương hơi rối rắm. Hắn chỉ có hai cái quần, kết quả hôm qua đã bị rách một cái. Xem ra có thời gian hắn phải đi mua thêm quần mới được. Hắn cầm chiếc quần cuối cùng mặc vào, tiện thể uống hết canh gà trong ly giữ nhiệt rồi vội vàng lau miệng rửa ly giữ nhiệt đem xuống.
- Tiểu Lệ, ngon quá... cảm ơn nhé...
Giang Khương mỉm cười trả ly giữ nhiệt cho Tiểu Lệ.
Tiểu Lệ nhìn ly giữ nhiệt trống trơn, vui mừng cười nói:
- Đừng khách sáo... Nếu ngon, ngày mai tôi lại đem cho anh...
- Á.. không cần không cần... Tôi là đàn ông, thể chất rất tốt, khôi phục rất nhanh, không cần phiền toái như vậy... không cần phiền toái như vậy...
Vẻ mặt Giang Khương cứng đờ, vội vàng lắc đầu khiến Tiểu Lệ thất vọng.
Rất nhanh, người trong phòng khám lục tục đến làm. Giang Khương cũng bị Hồ lão y sư gọi vào phòng làm việc.
Giang Khương hơi nghi hoặc đi theo sau Hồ lão y sư vào phòng làm việc.
Hồ lão y sư cười nhìn Giang Khương nói:
- Vết thương đỡ nhiều chưa?
- Đỡ nhiều rồi ạ, bác sĩ Lý may rất tốt, trên cơ bản là không còn đau nữa...
Giang Khương vội vàng cười nói.
- Uh...Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Bản thân con cũng phải cẩn thận một chút, đừng làm rách miệng vết thương...
Hồ lão y sư cẩn thận dặn dò, sau đó mỉm cười lấy từ trong ngăn kéo một cái hộp, đưa sang nói:
- Chiều hôm qua Chủ nhiệm Lý đưa đến, bảo ta chuyển cho con. Ta vốn định đợi con xuống tiết trở về sẽ đưa cho con, cuối cùng lại quên mất...
- Chủ nhiệm Lý?
Giang Khương nhíu mày, tò mò nhận cái hộp. Lúc hắn mở ra mới phát hiện bên trong là một chiếc điện thoại di động, hơn nữa còn là mẫu đang hot hiện nay.
- Cho con?
Giang Khương hơi ngạc nhiên nhìn Hồ lão y sư nói.
- Đúng... Chủ nhiệm Lý nói con không có di động, đôi lúc không tiện liên lạc, cho nên ông ấy đưa cho ta bảo ta chuyển cho con. Ông ấy còn nói sim đều đã làm sẵn cả rồi...
Hồ lão y sư nhìn Giang Khương cười vui mừng. Hắn có thể nhận được món quà này của Chủ nhiệm Lý, chứng tỏ đồ đệ của ông có vị trí tương đối cao trong lòng Tỉnh trưởng. Sau này hắn muốn tìm một công việc tốt một chút cũng là chuyện rất đơn giản.
- A... thầy, như vậy không hay lắm... Sao con có thể nhận đồ của người ta...
Giang Khương sửng sốt nói.
Hồ lão y sư vuốt râu ha ha cười nói:
- Không sao, là đồ Chủ nhiệm Lý tặng, con có thể nhận. Dù sao con cũng không có di động, người ta muốn liên lạc với con thì cũng chẳng có gì để liên lạc... Cứ nhận đi!
- Ơ.. vâng, cảm ơn thầy.
Giang Khương cười gật đầu. Hắn thật sự không ngờ Chủ nhiệm Lý lại tặng cho mình một chiếc di động. Như vậy cũng tốt, mình lại tiết kiệm được không ít tiền, có thể dùng để mua quần mới và áo khoác.
Giang Khương lấy điện thoại di động ra, nhìn một chút, máy màu đen tương đối đẹp. Hắn tìm nút nguồn, sau khi mở nguồn, pin cũng đã được sạc đầy. Sau khi bấm vào danh sách số gọi đi, bên trong có một dãy số đã lưu cả tên.
- Lý Thiện Trường... Cái tên của Chủ nhiệm Lý thật có ý nghĩa, là danh nhân đời Minh...
Giang Khương cười nhạt.
Cục cảnh sát Hà Tây, lúc này Cục trưởng Lý vừa mới đi làm.
- Cục trưởng... tên đầu vàng hôm qua đi theo Chương Bá Vương, có cần phải cảnh cáo một chút...
Một cảnh sát đưa tư liệu của tên đầu vàng đặt lên bàn làm việc của Cục trưởng Lý, thuận miệng nói.
Cục trưởng Lý thoáng trầm ngâm một chút, sau đó nói:
- Cũng được, cậu đi cảnh cáo một chút, để hắn thu liễm một chút, nếu còn xảy ra vấn đề gì, cho hắn biết hậu quả!
- Vâng, cục trưởng...
Cảnh sát gật đầu rồi đi ra ngoài.
Cục trưởng Lý giở tư liệu của tên đầu vàng, trong mắt hiện ra một dao của Giang Khương hôm qua.
Một dao đó anh ta nhìn thấy rất rõ ràng, ra tay chỉ trong một hơi thở. Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, Cục trưởng Lý vô cùng bội phục. nên biết khi Giang Khương rút dao ra khỏi đùi mình rồi lại phóng dao, chẳng lẽ rút dao ra khỏi thịt mình mà không đau?
Nhưng tay của bác sĩ Giang này không hề run rẩy, có thể phóng dao đâm thẳng mi tâm tên đầu vàng khi nó vừa phân tâm.
Năng lực cùng tố chất mạnh mẽ như vậy, Cục trưởng Lý thầm nghĩ, rốt cuộc Giang Khương có lai lịch gì. Năng lực đáng sợ như vậy e là chỉ có những độ đội đặc chủng trải qua vô số khảo nghiệm nghiêm khắc mới có thể làm được.
Nhưng ngẫm lại ngay cả Tỉnh trưởng La cũng coi trọng bác sĩ Giang này, dĩ nhiên là hắn phải có chỗ đặc biệt. Lần này coi như mình đã nể mặt bác sĩ Giang, sau này coi như có chút giao tình. Với những người như vậy, có thể kết giao dĩ nhiên là tốt nhất.
Nghĩ tới đây, Cục trưởng Lý thở hắt ra, sau đó ký tên lên tư liệu của tên đầu vàng rồi tiện tay đặt sang một bên, không để ý thêm nữa.
Bận rộn cả một ngày, đến lúc ăn tối, Hồ lão y sư cười lấy từ trong ví ra một xấp phong bì, sau đó dựa theo tên bên trên trao tận tay từng người.
Mọi người nhìn thấy phong bì kia, tâm thần rung động. Ai nấy đều cười tủm tỉm nhận lấy, sau đó cất vào túi.
Giang Khương cũng có một cái, hơn nữa không hề mỏng... Chí ít Giang Khương vừa liếc nhìn qua, nụ cười liền rạng rỡ hơn nhiều. Hắn có thể khẳng định phong bì của mình còn dày hơn Trương Nhạc một chút.
Buổi tối, đợi mọi người tan ca, Giang Khương quét dọn vệ sinh đóng cửa xong, hắn mới lấy phong bì kia ra cận thẩn mở, lấy một xấp tiền dày từ bên trong.
Đếm, tổng cộng bốn mươi tờ.
Nhìn bốn ngàn tệ này, Giang Khương nở nụ cười hài lòng. Lương cơ bản hai ngàn tệ, tiền thưởng cũng hai ngàn tệ... Đãi ngộ này cũng khá tốt.
Tiện tay cất tiền lại, Giang Khương không quay về phòng trên lầu mà vào trong phòng làm việc của Hồ lão y sư, nhẹ nhàng mở máy tính. Hắn biết, chiếc máy tính này có kết nối internet.
Danh sách chương