Ngũ Cầm Hí trong mắt người bình thường chỉ giống như một đứa trẻ nhỏ đang chơi trò chơi. Cho dù là năm đó, khi các thành viên trong đội ngũ nhìn thấy lần đầu tiên, có không ít người cười đến thắt lưng không thẳng nổi.   

Đây cũng chính là Khương nhân vừa rồi Tuyên Tử Nguyệt không nhịn được phá lên cười. Nhưng Giang Khương thật không ngờ Tuyên Tử Nguyệt lại nhận ra đây là một môn công phu.   

- Đây là công phu luyện tập hình thể tổ truyền của nhà tôi, gọi là Ngũ Cầm Hí.   

Giang Khương cười nói:   

- Thường xuyên luyện tập sẽ có tác dụng tăng cường cơ thể.   

- Ngũ Cầm Hí?  

Nghe Giang Khương nói, Tuyên Tử Nguyệt có chút sửng sốt, sau đó che miệng cười trộm:   

- Ngũ Cầm Hí là phải làm như vậy sao?   

- Ạch...   

Nhìn bộ dạng có chút ngạc nhiên của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Khương cũng sửng sốt một chút rồi giải thích:   

- Ngũ Cầm Hí hiện đại cũng không giống với thời xưa, tác dụng cũng không đồng nhất.   

- Cho nên mới nói, Ngũ Cầm Hí này có chút khác biệt so với Ngũ Cầm Hí lưu hành ở khu vực Hào Châu mà tôi đã nhìn thấy.   

Tuyên Tử Nguyệt dường như nhớ đến một người nào đó.   

Giang Khương mỉm cười, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói:   

- Nói chuyện với cô rất vui, nhưng bây giờ cũng 8h rồi, tôi phải về phòng khám.   

- Ok, anh cứ đi làm việc của mình đi. Tôi cũng phải quay về ký túc xá.   

Tuyên Tử Nguyệt cười, phất tay với Giang Khương.   

Giang Khương gật đầu, vẫy tay với Tuyên Tử Nguyệt, sau đó nói:   

- Có cơ hội gặp lại.   

Dứt lời, Giang Khương liền chạy ra ngoài cổng.   

Nhưng vừa chạy vài bước, phía sau truyền đến giọng nói của Tuyên Tử Nguyệt:   

- Giang Khương, số điện thoại di động của anh bao nhiêu vậy?   

- Hả? À, tôi không có điện thoại di động. Nhưng nếu có việc gì, cứ đến phòng khám tìm tôi.   

Giang Khương quay đầu lại nói với Tuyên Tử Nguyệt, sau đó tiếp tục chạy ra ngoài cổng.   

- Không có điện thoại di động?   

Nhìn theo bóng lưng Giang Khương biến mất khỏi rừng cây, gương mặt xinh đẹp của Tuyên Tử Nguyệt hiện lên thần sắc khác lạ, thấp giọng lẩm bẩm:   

- Ngũ Cầm Hí? Không nghe qua loại công phu này, cũng không thấy anh ta có nội khí. Có lẽ chỉ là công pháp luyện công bình thường.   

Trở lại phòng khám mở cửa, nhìn thấy các bác sĩ bắt đầu đi làm, Giang Khương cũng thở hắt ra, một ngày mới lại bắt đầu.   

Hôm nay người bệnh không nhiều. Sau khi khám cho hai người bệnh, cũng chỉ còn lại hai người khám tây y mà thôi.   

Đối với người bệnh khai thuốc tây y, Giang Khương gặp qua không nhiều. Nhưng nếu không có việc gì, Giang Khương cũng qua xem thử một chút.   

Đối với ngành y Hoa Hạ mà nói, chỉ một phương diện Trung y không là không đủ. Thời đại bây giờ, Tây y vẫn là chủ yếu. Đối với đại đa số bệnh tật mà nói, rất nhiều người thích lựa chọn trị liệu Tây y.   

Đối với Giang Khương mà nói, học Trung y bất quá chỉ là tuân theo ý nguyện của lão gia tử, đồng thời có thể thông qua trung y để có được tư cách hành nghề hợp pháp. Dù sao, trong một quốc gia, không có tư cách hành nghề chính thức, rất dễ khiến cho người ta bắt được nhược điểm.   

Sau khi có được tư cách chính thức, Giang Khương mới có thể xem nó là nghề, thậm chí là tấm chắn cho mình.   

Phương diện Tây y là do bác sĩ Trương Nhạc phụ trách. Đương nhiên, khi Hồ lão rảnh rỗi, Hồ lão sẽ xem bệnh.   

Đối với Tây y, Giang Khương cũng có được kiến thức nhất định. Đương nhiên chỉ có thể nói là kiến thức nhất định. Hắn đã đọc qua rất nhiều sách về Tây y, nhưng ngoại trừ cấp cứu, xử lý ngoại thương cùng với tiêu sưng giảm viêm là có kinh nghiệm, còn lại đều là lý thuyết suông.   

Bây giờ Trương Nhạc đang khám cho một bệnh nhân lớn tuổi, hơn nữa ho rất nhiều, có triệu chứng khó thở và nóng sốt.   

Trương Nhạc dùng dụng cụ nghe phổi, cẩn thận lắng nghe hơi thở, sau đó cau mày, nói với người bệnh:   

- Là bị viêm phổi, khá nghiêm trọng, cần phải truyền nước quan sát mấy ngày.   

Người bệnh vốn là đến truyền nước, nghe Trương Nhạc nói như vậy, liên tục gật đầu.   

Thấy người bệnh đồng ý, Trương Nhạc bắt đầu khai đơn thuốc.   

Giang Khương vừa lúc bên phía Hồ lão không có người bệnh, liền cầm lấy ống nghe, ý bảo người bệnh ngồi vào bên này.   

Người bệnh nhìn Hồ lão một chút, sau đó mỉm cười bước qua, vén áo lên để Giang Khương khám.   

Trương Nhạc thấy Giang Khương lại gọi người bệnh của mình sang bên đó, ánh mắt lạnh lại, thầm nghĩ:   

- Mẹ kiếp, cơ hội học trung y đã bị mày đoạt. Bây giờ ngay cả khai thuốc Tây y cho người bệnh cũng không tha. Chẳng lẽ một đứa chưa từng học đại học y như mày lại có thể khám được? Nếu vậy thì gia bội phục mày lắm đấy.   

Trước đây, đúng là Giang Khương ít khi nghe qua tim phổi, nhưng nghe nhiều hay ít thì cũng đã nghe qua. Thoáng dụng tâm nghe một chút, sau đó cau mày, rất nhanh hắn nghe được phổi bệnh nhân dường như có tạp âm khác thường.   

Bởi vì hắn tập trung tinh thần, thính lực nhạy cảm hơn người bình thường, rất nhanh nghe rõ những thanh âm khác thường.   

Hồ lão thấy Giang Khương không khỏi mỉm cười, đối với khả năng học hỏi của Giang Khương cực kỳ hài lòng, sau đó tiếp nhận dụng cụ nghe tim phổi trong tay Giang Khương, hỏi:   

- Vừa nghe ra được cái gì?   

- Hình như phổi bên phải có chút tạp âm, hẳn là la âm.   

Giang Khương nói với Hồ lão.   

Hồ lão mỉm cười gật đầu, sau đó nói:   

- La âm có Can la âm và Thấp la âm, cậu cho rằng đó là loại nào?   

Giang Khương trầm tư một lát. Tư liệu về La âm của phổi bật ra trong đầu.   

Kết hợp với tư liệu này, còn có tình huống mới nghe được, cẩn thận suy nghĩ một chút, Giang Khương mới nắm chắc, sau đó cười nói với Hồ lão y sư:   

- Hẳn là Thấp la âm.   

- Haha…   

Nghe đáp án của Giang Khương, Hồ lão vui mừng ngửa đầu phá lên cười.   

Xế chiều người bệnh bắt đầu nhiều hơn. Giang Khương và Hồ lão bận rộn nhiều hơn, cuối cùng chỉ còn lại một người.   

Bệnh nhân này bị trướng bụng thời gian dài. Sau khi Giang Khương bắt mạch một chút, liền có chút chần chừ, vì mạch tượng của người bệnh khá lạ, hắn có chút không nắm chính xác.   

Do dự khá lâu, dưới ánh mắt chờ mong của Hồ lão y sư, Giang Khương thành thật nói:   

- Mạch tượng dường như là mạch Huyền (Mạch Huyền hình dạng giống dây cung, ấn vào thấy căng thẳng như ấn vào dây cung,đè mạnh tay vào không thay đổi, thỉnh thoảng thấy Sác) nhưng có chút không bắt chính xác.   

Nghe được lời này của Giang Khương, ánh mắt Hồ lão hiện lên chút thất vọng, nhưng đây cũng là chuyện nằm trong dự liệu. Mạch tượng học vốn rất khó, phải cực kỳ có kinh nghiệm. Lúc này Giang Khương mới hơn hai mươi tuổi, làm sao có thể tinh thông mọi thứ được?   

Lập tức nói với Giang Khương:   

- Mạch tượng này quả thật không phải bình thường. Cùng là mạch Huyền, nhưng là do Can chủ sơ tiết, điều sướng khí cơ. Nếu tà khí uất kết ở Can, làm mất chức năng sơ tiết, khí uất không thông lợi, sẽ sinh ra mạch Huyền   

Giang Khương gật đầu nói:   

- Vâng.   

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Giang Khương, Trương Nhạc vốn đang ấm ức vụng trộm cười thầm:   

- Hắc, tính chơi nổi à? Rốt cuộc đã biết mình là ai chưa? Tưởng mình sinh ra đã là thần đồng à? 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện