Edit: Miinu — Beta: Chicho

*****

Mùng một đầu năm, nhà họ Tra tiến hành một số hoạt động bái tế tổ tiên, nghênh đón thần tài linh tinh. Tra Thanh Nhạc dành chút thời gian nói chuyện với Tra Khách Tỉnh về việc mình xích mích với Phùng Cát, nhờ Tra Khách Tỉnh để ý xem gần đây nhà họ Phùng có hành động trả thù nào không. Tuy hắn biết, dù mình không đề cập tới thì người nhà họ Tra vẫn nắm bắt được tin tức này.

Quả nhiên, Tra Khách Tỉnh không hề kinh ngạc chút nào. Hắn chỉ lớn hơn Tra Thanh Nhạc bốn tuổi, nhưng lại trưởng thành hơn rất nhiều. Hắn vỗ vỗ vai cậu em họ, nói: “Người trẻ tuổi, đừng quá xúc động!”

Tra Thanh Nhạc phối hợp tỏ ra khiêm tốn tiếp thu răn dạy: “Anh hai nói rất đúng, về sau vẫn cần anh hai chăm sóc nhiều hơn!”

Tra Khách Tỉnh cười ha ha vài tiếng, lại hỏi: “Sao hôm nay Tử Du không tới?”

“Đúng vậy… bà với cô còn ở đây, thế mà anh ta đã chuồn đi trước rồi.”

Hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát rồi bị Tra Khách Thừa gọi đi ăn cơm. Trên bàn cơm, Tra Ngọc Châu vô cùng vui vẻ, uống mấy chén rượu vang, còn tự mình ra sân đốt pháo hoa. Tra Thanh Nhạc đưa Tra Ngọc Châu trở về phòng ngủ. Ông cụ ngà ngà say, nắm tay hắn cảm khái đôi câu, lúc nói đến “nếu cha con còn sống…”, liền đỏ cả hốc mắt.

“Ba mất rồi, con sẽ thay ba hiếu kính ông nội!”

Tra Ngọc Châu sờ đầu cháu yêu, bàn tay hơi run rẩy, nói thêm vài câu thì ngủ mất.

Đắp chăn cẩn thận cho ông xong, Tra Thanh Nhạc mới rón ra rón rén rời nhà, đạp chân ga, chạy thẳng một lèo trên đường lớn.

Hắn mở điện thoại, có tin nhắn được gửi tới từ một giờ trước. Là Giang Vân Thiều nhắn: Quán bar Times, số 78 đường Lâm Giang, có niềm vui bất ngờ nhé!

Đính kèm tin nhắn là bức ảnh tự chụp hắn ghé đầu vào quầy bar, tóc tai hỗn loạn, ánh mắt mê mang.

Cái bộ dạng này, thật sự là… thật sự là vô cùng thiếu thông đấy!

Lao tới đường Lâm Giang, Tra Thanh Nhạc nhanh chóng tìm được cái quán bar không mấy bắt mắt nọ. Trước khi vào cửa, hắn còn nghĩ, không biết Giang Vân Thiều có bao hết quán để tổ chức một bữa tiệc dành riêng cho hắn không. Hy vọng ngập lòng bước vào, song hắn lại thất vọng phát hiện bên trong không khác gì một quán bar thường, thậm chí ngay còn không phải là gay bar.

Tối mùng một tết, đường cái vắng người, trong quán bar lại vô cùng náo nhiệt. Quầy bar vây đầy người, DJ đang mix một bài nhạc nhảy kinh điển. Trong sàn nhảy, cả trai lẫn gái xoay đến xoay đi. Tra Thanh Nhạc gọi điện cho Giang Vân Thiều, nhưng lại không thể nào liên lạc được, chỉ có thể từ từ tìm kiếm giữa đám đông. Cả quá trình tìm kiếm, hắn liên tiếp bị đụng chạm, thậm chí còn bị một gã béo trông như nhà giàu mới nổi tưởng lầm là trai bao, tức đến suýt nữa thì vung tay đấm đá. Đờ mờ, cái loại quán bar bình dân này, sao lại có trai bao đầy khí chất như bản thiếu gia đây được, mày bị mù à!

Tâm trạng mong chờ của Tra Thanh Nhạc hơi giảm xuống, hắn còn hoài nghi có phải mình đã bị bỏ bom không. Đúng lúc này, hắn chợt nghe thấy một trận cãi vã vang lên trong sàn nhảy.

Giọng nói của đối phương khá quen thuộc, tiếng Anh tiếng Trung lẫn lộn vào nhau. Ngay lập tức, Tra Thanh Nhạc liền nhận ra nhân vật chính của cuộc cãi vã là ai.

Tra Thanh Nhạc đẩy đám người ra để xông vào, quả nhiên thấy Giang Vân Thiều đang bị vài người vây quanh. Một gã da đen đang tóm chặt cánh tay hắn, một cô gái chỉ vào mũi hắn, mắng: “Chẳng phải chỉ là một idol cỏn con sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ?”

Gã da đen kia không quá tức giận, tuy cũng nói những lời thô tục bằng tiếng Anh, song miệng lại cười vô cùng hạ lưu, còn động tay động chân với Giang Vân Thiều nữa.

“Buông ra! Mày dám sờ vào anh ấy tao chặt tay mày!” Tra Thanh Nhạc dùng tiếng Anh quát lớn. Hắn vọt tới, vung nắm đấm định đánh người, thế nhưng lại bị Giang Vân Thiều giữ chặt.

“Thôi bỏ đi, là tôi đụng vào người ta trước!” Nói xong, Giang Vân Thiều thay đổi thái độ, khiêm nhường giải thích với cô gái nọ. Đám người kia lại mắng vài câu. Gã da đen còn hơi lưu luyến, nhưng cuối cùng cũng không cố tình gây sự với hai người bọn họ nữa. Trận cãi vã tới quá đột nhiên, kết thúc lại càng đột nhiên hơn, Tra Thanh Nhạc cảm thấy khá là khó hiểu. Hơn nữa, hắn ôm đầy mong đợi tới đây, thế mà lại không nhận được một chút vui vẻ bất ngờ nào, giọng điệu không khỏi có hơi ác liệt: “Đây là bất ngờ anh dành cho tôi? Phô bày sức hút vượt mọi giới hạn chủng tộc và màu da của anh đó hả? Hay là anh muốn ám chỉ với tôi rằng anh thích thô bạo hơn một chút… Này, anh làm sao vậy?” Còn đang chất vấn, Tra Thanh Nhạc bỗng thấy Giang Vân Thiều ôm bụng, vẻ mặt nhăn nhó vặn vẹo.

“Muốn… muốn… nôn quá…”

“Anh thật là… Tôi đỡ anh vào nhà vệ sinh!”

Phòng vệ sinh của quán bar khá sạch sẽ, nước thơm cũng được xịt một lượng vừa đủ, nhưng chung quy vẫn không phải nơi khiến người ta thoải mái. Thấy Giang Vân Thiều chống tay lên bồn rửa mặt nôn khan, sắc mặt Tra Thanh Nhạc càng trở nên tồi tệ: “Tự mình uống say như vậy, anh đang nghĩ cái gì? Nếu tôi không đến kịp, có phải anh sẽ vớ đại một thằng cha nào đó để lên giường hay không?”

“Tôi không cần người khác, tôi chỉ muốn Tiểu Nhạc! Tôi tự chuốc say mình, là vì tôi cần dũng khí.” Giang Vân Thiều rửa mặt, đứng thẳng lưng, lấy một cái hộp nhỏ ra khỏi túi áo, đưa cho Tra Thanh Nhạc: “Tiểu Nhạc, sinh nhật vui vẻ!”

Tra Thanh Nhạc ngẩn ra. Hắn vội vàng nhìn đồng hồ, lúc này vừa đúng mười hai giờ, sinh nhật thứ hai mươi hai của hắn đã đến.

Tuy nhiên, đây không phải ngày sinh trên thẻ căn cước. Mùng hai Âm lịch, là sinh nhật tính theo lịch Âm của Tra Thanh Nhạc. Hắn lớn lên ở nước ngoài, mẹ đẻ lại là người Nga, cho nên không để ý ngày sinh Âm lịch, căn bản sẽ không chúc mừng. Chỉ có ông nội là nhớ rõ ngày này, hàng năm ông đều cho hắn một bao lì xì.

“Đây… chính là niềm vui bất nhờ mà anh nói?” Tra Thanh Nhạc dở khóc dở cười: “Trong phòng vệ sinh của quán bar, tặng cho tôi một… một chai nước hoa rẻ tiền… đúng là vô cùng kinh ngạc!” Tra Thanh Nhạc thở dài, song vẫn mở rộng cánh tay ôm Giang Vân Thiều vào trong ngực. Tuy hắn không hiểu dụng ý của Giang Vân Thiều khi bố trí sự kiện này, nhưng hao tâm tổn trí tính toán ngày sinh Âm lịch của hắn, tấm lòng của đối phương vẫn khiến hắn thấy vô cùng cảm động. Chẳng qua, có những chuyện còn đáng xấu hổ hơn gấp vạn lần, Giang Vân Thiều vẫn làm đến mặt không đỏ tim không loạn, thế mà tặng một món quá ở nhà vệ sinh thôi cũng cần mượn rượu bổ sung dũng khí là thế quái nào? Hắn đang buồn bực suy nghĩ, Giang Vân Thiều lại hỏi: “Anh không thích món quà này sao? Xịt một ít đi!”

Tra Thanh Nhạc lấy chai nước hoa nhỏ xíu ra, xịt vào không khí một chút… Đây là sản phẩm giới trẻ ở Mĩ hay dùng, giá tiền vô cùng khiêm tốn. Và nó cũng là mặt hàng mà người có thân phận như Tra Thanh Nhạc không bao giờ lựa chọn. Thế nhưng, mùi hương kia… có vẻ không tồi, ăn kèm với cơ thể nóng bỏng của Giang Vân Thiều nữa, có vẻ là rất là ngon miệng.

Tra Thanh Nhạc bắt đầu sờ tới sờ lui trên người Giang Vân Thiều, hay là… làm một trận trong phòng vệ sinh của quán bar? Hình như cũng không tồi đâu.

Giang Vân Thiều tựa vào lồng ngực Tra Thanh Nhạc, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Nhạc, anh ấn tượng với lần sinh nhật nào nhất?”

“Lúc này…” Tra Thanh Nhạc vừa nói, vừa hôn lên vành tai Giang Vân Thiều. Nhưng khi hắn định luồn tay vào lưng quần người kia, lại bị đối phương né tránh.

Giang Vân Thiều lui về phía sau một bước, nghiêm túc nói: “Tôi hỏi thật!”

Tra Thanh Nhạc sửng sốt, nhưng vẫn trả lời: “Ừm… năm mười tám tuổi!”

“Vì sao?” Ánh mắt Giang Vân Thiều bỗng nhiên sáng rực, giống như đèn đường trong ngõ tối bất chợt được thắp lên.

“Mười tám tuổi là lễ trưởng thành, đương nhiên phải có ấn tượng sâu sắc nhất!” Thật ra lý do thực sự không phải như vậy, nhưng Tra Thanh Nhạc không phải loại đàn ông ngu ngốc dụ dỗ vài câu đã kể hết tình sử ra.

“Vậy à…” Sắc mặt Giang Vân Thiều chợt tối đi, một lúc lâu sau hắn cũng không nói năng gì.

Rốt cuộc Tra Thanh Nhạc cũng phát hiện ra điểm khác thường. Mùi nước hoa rẻ tiền vừa được hít vào, dường như đã khiến một gói ký ức trong đầu hắn mở bung ra.

“Vân Thiều…”

“Vậy anh có còn nhớ…” Giang Vân Thiều ngẩng đầu, như đã hạ quyết tâm, ghé sát miệng vào tai Tra Thanh Nhạc, dùng chất giọng trầm thấp đầy quyến rũ nói: “Fuck me!”

Đôi đồng tử màu xanh ngọc của Tra Thanh Nhạc bất ngờ co lại, ánh sáng bên trong cũng như chợt tối đi. Trước mắt hắn chỉ có một mình Giang Vân Thiều, thế nhưng ảnh ngược in vào võng mạc lại như bị chồng chéo gấp đôi. Hai tiếng kia, đừng nói Tra Thanh Nhạc sinh sống mười năm trên đất Mĩ, mà ngay cả một gã côn đồ chưa tốt nghiệp phổ thông trong nước cũng từng được nghe. Song, mấu chốt của vấn đề là hai tiếng ấy, vào ngày hắn thành niên đã hoàn toàn mê hoặc hắn, khiến hắn thương nhớ hết gần nửa năm.

“Anh… anh nói cái gì?”

Giang Vân Thiều rũ mi mắt, mở miệng tự giễu: “Có lẽ anh đã quên rồi… hoặc cũng có đôi phần ấn tượng? Bốn năm trước, vào lần sinh nhật thứ mười tám, anh đã đến quán bar ăn mừng, cũng như đêm nay, anh giúp tôi giải vây, lại ở trong phòng vệ sinh của quán…”

“Đương nhiên là tôi còn nhớ!” Tra Thanh Nhạc vươn tay nắm chặt hai vai của Giang Vân Thiều, kích động đến mức nói năng lộn xộn: “Hóa ra là anh! Tôi đã tìm anh lâu như vậy!”

Đúng! Hắn nên đoán ra từ lâu rồi mới phải!

Hoàn cảnh quen thuộc, mùi nước hoa quen thuộc, cơ thể quen thuộc khiến hắn như bị đắm chìm, còn có những nỗ lực lấy lòng và cảm giác muốn nói lại thôi của người nọ… Đáng ra hắn phải nghĩ đến từ lâu!

“Anh nhận ra tôi từ lúc nào?!”

“Tôi chưa quên anh…” Giang Vân Thiều giơ tay lên, sờ sờ nửa bên mặt của Tra Thanh Nhạc, trong mắt đong đầy tình yêu.

Chuyện xưa từ nhiều năm về trước chợt như một thước phim được hiển hiện rõ nét trong đầu Giang Vân Thiều.

Đó là khoảng thời gian vô cùng tăm tối trong cuộc đời hắn. Những tháng ngày không mục đích, không nhận thức và không cảm giác. Hắn vứt bỏ tất cả những thứ hắn từng nỗ lực, sống vật vờ mặc số phận đẩy đưa. Mãi cho tới một hôm, thiếu niên giống như thiên sứ được mọi người vây quanh nọ, xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Thiếu niên đẹp đẽ, thản nhiên lại pha thêm vài phần tùy tiện, mở to đôi mắt tràn ngập tò mò, hệt như một tinh linh vô tình đặt chân vào chốn tối tăm hỗn loạn.

Giang Vân Thiều không thể nào điều khiển trái tim mình được nữa. Hắn như thứ côn trùng sống trong bóng tối, bất chấp tất cả lao về phía phát ra ánh sáng như một loại bản năng.

“Nếu tôi nói, bốn năm trước, chính vì ngây người nhìn anh nên tôi mới làm đổ rượu lên người gã da đen, tự rước phiền toái vào mình, chắc anh sẽ cảm thấy rất buồn cười, đúng không?”

Tra Thanh Nhạc khẽ giật mi mắt, cúi đầu, vùi mặt vào gáy Giang Vân Thiều, há miệng cắn một miếng.

Lòng hắn hiện giờ không khác gì sóng cuộn biển gầm. Thì ra cái tên bẻ cong hắn năm nào, chính là kẻ bây giờ khiến hắn chẳng biết làm sao. Một lượng thông tin quá lớn bị nhét vào đầu, cảm giác như con cún thân yêu bỏ mình mà đi mấy năm trước đột nhiên quay trở lại. Giang Vân Thiều giật giật thân thể, giọng nói mang theo chút ý cười: “Anh thật muốn làm trong nhà vệ sinh à?”

Tra Thanh Nhạc dùng giọng điệu ác liệt hòng che giấu sự bối rối của mình: “Thì sao? Cũng đâu phải chưa từng…”

Đột nhiên, hắn nhớ đến một chuyện, vào cái đêm hắn vừa về nước, lúc lăn giường với Giang Vân Thiều ở trong khách sạn, người này đã dùng vẻ mặt tội nghiệp mà nói “trao lần đầu tiên cho hắn”, chẳng lẽ đó không phải lời nói tán tỉnh bình thường?

“Anh…” Tra Thanh Nhạc do dự một chút, hỏi: “Anh thật sự, chỉ cùng một mình tôi à?”

Giang Vân Thiều hơi đỏ mặt, cắn môi hỏi: “Sao? Anh còn băn khoăn đến tình tiết xử nam?”

Tra Thanh Nhạc vội lắc đầu, hắn chưa bao giờ bận tâm đến vấn đề này. Hắn cũng không cho rằng lần đầu tiên có thể chứng minh chuyện một người có thuần khiết hay không. Thế nhưng… nếu đối tượng là Giang Vân Thiều… Nếu cái tên ngoan ngoãn vâng lời lại gợi cảm không ai sánh được khiến hắn tơ tưởng ngày đêm kia, từ đầu tới cuối chỉ có một người là hắn, ngẫm lại, đúng là khiến người ta máu nóng sôi trào.

“Nếu sớm biết là tôi, tại sao khi gặp nhau ở tiệc mừng thọ ông nội, anh lại không nói cho tôi biết?”

Ánh mắt Giang Vân Thiều chợt lóe, hắn đáp lời: “Nói cho anh biết? Tôi sợ anh đã quên tôi rồi, nếu anh nghĩ tôi có mưu đồ bất chính, liệu có còn cho phép tôi tiếp cận anh không?”

“Đương nhiên là tôi nhớ rõ anh! Khi đó tôi đã tìm anh lâu thật là lâu! Với phụ nữ tôi cũng chưa từng điên cuồng như thế, chính anh đã bẻ cong tôi!” Nói thì nói vậy, song Tra Thanh Nhạc cũng không thể phủ nhận, nếu Giang Vân Thiều trực tiếp nói ra thân phận của mình, tám mươi phần trăm là hắn sẽ nảy sinh phòng bị.

Mà những lời này của Tra Thanh Nhạc cũng khiến Giang Vân Thiều cảm thấy thật bất ngờ. Hắn đã chuẩn bị tâm lý bị Tra Thanh Nhạc quên bẵng, thậm chí còn nghĩ đối phương sẽ xa cách mình. Kết quả, Tra Thanh Nhạc chẳng những nhớ rõ hắn, mà còn đi tìm hắn… Loại cảm giác ấy giống như sau nhiều lần thi trượt bỗng nhiên nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học hàng đầu thế giới, vui sướng nhưng cũng cảm thấy chẳng dám tin!

Tra Thanh Nhạc cũng vì sự kích động của mình mà thấy hơi xấu hổ. Hắn siết chặt cánh tay đang ôm Giang Vân Thiều, thấp giọng nói: “Tóm lại… người kia là anh, điều này khiến tôi rất bất ngờ, cũng vô cùng vui vẻ!”

Giang Vân Thiều hít hít mũi: “Cho nên anh muốn nói, tôi là mối tình đầu của anh hả?”

“Bớt ba hoa đi, thiếu gia tôi đây giã biệt thân xử nam từ lúc mười lăm tuổi, ai như anh, hơn hai mươi vẫn còn là một bé con…” Ôi chao! Tra Thanh Nhạc vội vàng ngậm miệng, trong lòng ảo não không thôi. Vừa rồi hắn còn tự nhận bản thân không phải loại người ngu ngốc tùy tiện khai ra tình sử của mình, hiện giờ sao lại nói hết ra rồi chứ?

“Phụt!” Giang Vân Thiều cúi đầu, nở nụ cười: “Đúng vậy! Tra tam thiếu gia thân kinh bách chiến, sao tôi có thể so sánh được, tôi còn phải học hỏi thêm nhiều!”

“Ngoài tôi ra, anh còn muốn học hỏi với ai?!” Tra Thanh Nhạc trừng mắt, rất muốn ôn lại giấc mộng bốn năm trước ngay lập tức. Thế nhưng bỗng có hai con ma men ở đâu xông tới, vừa vào cửa đã ói ra đầy đất, không khí bỗng chốc lan tràn một mùi vô cùng khó ngửi.

“Mẹ kiếp!” Tra Thanh Nhạc chửi nhỏ một tiếng, nắm lấy cổ tay Giang Vân Thiều, hôn nhẹ lên khóe miệng đối phương một cái: “Chúng ta tìm chỗ khác để ôn lại chuyện xưa!”

Ở một ngõ nhỏ vắng lặng trên đường Lâm Giang, có một chiếc xe cao cấp hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh nơi này. Trong xe tối đen một màu, nhưng thân xe lại đang lắc nhẹ. Tra Thanh Nhạc nằm trên người Giang Vân Thiều, vừa chà đạp bờ môi hắn, vừa vén áo len của hắn lên, dùng bàn tay còn vương hơi lạnh của mình lướt dọc sống lưng hắn. Giang Vân Thiều không ngừng co rúm lại:”Lạnh…”

Tra Thanh Nhạc không quan tâm, thậm chí còn hơi cố ý luồn tay vào dưới nách Giang Vân Thiều, bắt đầu cù nhột.

“A… ha ha… đừng… Tiểu Nhạc… ha ha ha…”

“Cười cái gì mà cười, tôi còn đang giận đấy!” Tra Thanh Nhạc ra vẻ hung dữ. Đây cũng không tính là ngụy trang, hắn vui sướng rất nhiều nhưng đúng là cũng hơi tức giận. Thế mà tên này lại giấu mình lâu đến vậy. Nếu hắn sớm biết Giang Vân Thiều là anh bồi bàn nọ… Thực ra, nghĩ cho cùng thì việc biết sớm hơn một chút cũng chẳng ảnh hưởng gì tới mối quan hệ của hai người, chỉ là hắn sẽ không bị đối phương xoay như chong chóng nữa. Ngay từ đầu, Giang Vân Thiều xác định hiến thân không phải vì tiền, mà hắn thì lại y hệt một gã nhà giàu mới nổi, đắc ý cho sự hào phóng của mình, thậm chí còn vì sự thờ ơ của đối phương mà sinh hờn dỗi.

Giang Vân Thiều chớp chớp đôi mắt, phả từng luồng hơi nóng vào lỗ tai Tra Thanh Nhạc: “Thế tôi phải làm sao mới có thể khiến cho Tiểu Nhạc nguôi giận?”

“Nguôi giận à… trước tiên anh giúp tôi hạ hỏa đi!” Tra Thanh Nhạc xoay Giang Vân Thiều qua chỗ khác, kéo quần người kia xuống chuẩn bị xách đao ra trận. Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên. Hắn vốn không muốn để tâm, song nhạc chuông này được cài đặt riêng cho người nhà họ Tra, cho nên hắn chỉ đành ảo não dừng động tác.

“Alo…” Lúc bắt máy, giọng Tra Thanh Nhạc vẫn khá là biếng nhác, nhưng đến khi nghe được nội dung ở đầu bên kia điện thoại, hắn lập tức trở nên căng thẳng: “Cái gì?! Viện nào? Tôi lập tức đến ngay!”

Giang Vân Thiều phát hiện có điều không thích hợp, vội kéo quần lên: “Tiểu Nhạc, có chuyện gì vậy?”

“Ông nội tôi đột nhiên bị xuất huyết não! Tôi phải đi ngay!”

Tra Thanh Nhạc giống như rắn mất đầu hoang mang ngồi vào ghế lái. Lúc rẽ hắn còn không thèm nhìn gương chiếu hậu, suýt nữa thì khiến đuôi xe đụng vào cột điện!

“Tiểu Nhạc! Anh bình tĩnh chút!” Giang Vân Thiều ôm lấy bả vai Tra Thanh Nhạc từ phía sau, trầm giọng nói: “Anh không thể rối trí, ông nội anh còn đang chờ đó!”

Tới bệnh viện, Tra Thanh Nhạc nhảy xuống xe, chạy như điên đến phòng cấp cứu. Người nhà họ Tra đều đang tụ tập ở chỗ này. Hắn tóm lấy cánh tay Tra Khách Tỉnh, hỏi: “Sao rồi?! Ông nội thế nào?!”

“Còn đang kiểm tra, chờ một chút đi!”

“Chờ?” Tra Thanh Nhạc đột nhiên cảm thấy hơi mờ mịt. Hắn vội vàng tới đây, cứ như mình là chúa cứu thế vậy, nhưng thật ra lại chẳng thay đổi được điều gì. Cái mà ông nội cần không phải là hắn. Việc duy nhất hắn có thể làm, chính là chờ đợi.

Chờ Thượng đế phán quyết.

Tăng Mai thấy sắc mặt Tra Thanh Nhạc tái nhợt, biểu cảm cũng không đúng lắm, liền chủ động lên tiếng nói: “Chẳng phải lúc chín giờ hơn con đưa ông nội về phòng sao? Chúng ta xem TV thêm một lát, khoảng mười hai giờ thì chuẩn bị đi ngủ. Trước khi về phòng chúng ta qua xem ông một chút, lại phát hiện ông đã ngã xuống giường, còn nôn ra mật xanh mật vàng nên liền nhanh chóng đưa ông đi bệnh viện!”

Tra Khách Thừa vốn định về Mỹ vào ngày mai cũng vì sự kiện này mà gọi điện thoại hủy vé máy bay. Sau khi cúp máy, hắn liền đi qua an ủi Tra Thanh Nhạc: “Em ba, em đừng quá lo lắng, sức khỏe của ông nội vẫn rất tốt, ông sẽ không sao đâu!”

“Đúng vậy… chắc chắn sẽ không sao.” Tra Thanh Nhạc gật gật đầu, nhưng trên thực tế, những lời Tăng Mai và Tra Khách Thừa nói, hắn căn bản không hề nghe rõ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện