Họ cũng thường xuyên vô tình gặp nhau, Kang Dae vô cùng khó chịu mỗi khi nhìn thấy Tae Yang nên mỗi lần ấy anh đều lướt qua nhanh chóng. Nhưng dạo gần đây anh không còn thấy cậu làm thêm ở cửa hàng tiện lợi và làm thêm ở quán ăn. Anh chợt nhíu mày đầy nghi ngờ nên đành đi lên ngôi nhà nhỏ của cậu.
Cả căn nhà trống rỗng, không một chút đồ đạc hay bóng hình nào ở đây cả. Anh ta chợt vò đầu rồi tức giận:
- Chết tiệt, đúng là không thể tin lũ dơ bẩn này, buông lõng lũ chuột nhắt này quá mức rồi, haaaa
Anh bực bội vì để con nợ trốn thoát nên đi tìm thú vui để giải tỏa bản thân. Hôm nay anh ta như một con thú điên khiến cho cô gái sợ hãi mà vội vàng bỏ chạy giữa chừng. Kang Dae cũng chả thèm cản lại, chỉ nhẹ nhàng hút thuốc rồi nhìn ra ngoài:
- Chuột con yếu ớt thì đi đâu được nhỉ? Bỗng có cuộc gọi cần thiết gọi đến, họ cần một số tài liệu quan trọng nhưng anh lại đều cất hết ở nhà. Anh gọi cho đám đàn em nhưng bọn chúng đều bận việc lớn hơn khiến anh phải tự vác thân về:
- Chả hiểu nổi, đâu ra mấy cái tên giúp việc còn bận rộn hơn cả chủ chứ
Anh về khi đêm tối, thấy có đôi giày lạ bên kệ tủ khiến anh cười nhẹ:
- Sao lại có giẻ rách ở đây chứ? Là trộm cũng phải biết cách ăn mặc sao cho có cảm tình chút chứ?
Cánh cửa vừa mở, đập vào mắt Kang Dae là một người với vó dáng nhỏ bé, chỉ mặc một chiếc áo phông trắng rộng để lộ đôi chân trắng nõn đang uống nước trong phòng bếp. Người đó nghe thấy tiếng thì giật mình quay lại rồi làm vỡ ly sứ trên tay. Anh cũng hoảng hốt mà vội vàng bật đèn:
- Thằng nào to gan dám trộm nhà tao chứ? Lại còn ăn mặc gạ tình tao sao?
Đèn sáng, hai người tròn mắt nhìn nhau đầy ngượng ngùng. Anh tức giận rồi chạy lại phía cậu:
- Này, chuột con, cậu định đi trộm đồ nhà tôi rồi bán lấy tiền trả tôi à? Còn nữa, đi ăn trộm hay đi gạ tình mà mặc thế này?
Cậu ngớ người rồi kéo trùng áo xuống:
- Sao anh ở đây? Rồi trộm cái gì chứ, chuột nào?
- Giả ngu cái gì, tên nào định lẩn hả? Mà nhà tôi, tôi không được về à?
Tae Yang ngơ ngác rồi nghiêng đầu nhỏ nhìn anh đầy nghi hoặc. Anh gõ mạnh vào đầu cậu ta:
- Nhìn cái gì? Rốt cuộc sao lại ở đây?
- Tôi mới được nhận làm giúp việc ở đây, tôi không trộm gì cả, làm việc chính đáng mà
Anh gật gật đầu rồi kéo đi kéo lại chiếc áo của mà cậu đang mặc:
- Sao lại mặc đồ của tôi?
- Cô chủ đưa cho tôi, cô ấy cũng bảo anh không hay về nhà nên tôi mới mặc thế, thật sự xin lỗi
- Haaa, đừng gọi cô ta là cô chủ. Ở đây là điều đương nhiên của giúp việc nhà tôi nhưng đừng trộm gì nhà tôi mang đi bán là được. Với lại ăn mặc đầy đủ vào, tôi cũng sẽ về nhà chứ có phải bỏ hoang nó đâu.
Anh quay đầu đi lên trên tầng, cậu thấp giọng hỏi:
- Anh đi ngủ ạ?
- Không, tôi đi ngay, tôi có việc gấp nên mới về nhà
Anh nhanh chóng chạy đi, cậu cũng không để tâm chỉ cúi xuống lau nước dưới sàn rồi thu dọn những mảnh vỡ. Tiếng bước chân của anh rất lớn khiến cậu giật mình mà siết mạnh những mảnh vỡ trong tay khiến máu chảy từng giọt trên sàn. Anh vừa xuống thì thấy cảnh này rồi nheo mày khó chịu:
- Làm việc cẩn thận chút đi, tôi ghét những thứ bừa bộn và bẩn thỉu. Và nếu cậu thấy bản thân chưa đủ thương tích thì lại đây để tôi đấm cho giác ngộ nhé
Cậu lắc đầu nhìn vào những vết bầm trên cơ thể rồi nhìn bóng lưng anh rời đi. Ngồi trên xe anh vẫn không ngừng lẩm bẩm cáu gắt:
- Chả hiểu sao vụng về như thế cũng được nhận, haaa. Mà cái loại thư kí kiểu gì nếu có giúp việc mới cũng phải báo chứ, kì cục cả đống.
Cả căn nhà trống rỗng, không một chút đồ đạc hay bóng hình nào ở đây cả. Anh ta chợt vò đầu rồi tức giận:
- Chết tiệt, đúng là không thể tin lũ dơ bẩn này, buông lõng lũ chuột nhắt này quá mức rồi, haaaa
Anh bực bội vì để con nợ trốn thoát nên đi tìm thú vui để giải tỏa bản thân. Hôm nay anh ta như một con thú điên khiến cho cô gái sợ hãi mà vội vàng bỏ chạy giữa chừng. Kang Dae cũng chả thèm cản lại, chỉ nhẹ nhàng hút thuốc rồi nhìn ra ngoài:
- Chuột con yếu ớt thì đi đâu được nhỉ? Bỗng có cuộc gọi cần thiết gọi đến, họ cần một số tài liệu quan trọng nhưng anh lại đều cất hết ở nhà. Anh gọi cho đám đàn em nhưng bọn chúng đều bận việc lớn hơn khiến anh phải tự vác thân về:
- Chả hiểu nổi, đâu ra mấy cái tên giúp việc còn bận rộn hơn cả chủ chứ
Anh về khi đêm tối, thấy có đôi giày lạ bên kệ tủ khiến anh cười nhẹ:
- Sao lại có giẻ rách ở đây chứ? Là trộm cũng phải biết cách ăn mặc sao cho có cảm tình chút chứ?
Cánh cửa vừa mở, đập vào mắt Kang Dae là một người với vó dáng nhỏ bé, chỉ mặc một chiếc áo phông trắng rộng để lộ đôi chân trắng nõn đang uống nước trong phòng bếp. Người đó nghe thấy tiếng thì giật mình quay lại rồi làm vỡ ly sứ trên tay. Anh cũng hoảng hốt mà vội vàng bật đèn:
- Thằng nào to gan dám trộm nhà tao chứ? Lại còn ăn mặc gạ tình tao sao?
Đèn sáng, hai người tròn mắt nhìn nhau đầy ngượng ngùng. Anh tức giận rồi chạy lại phía cậu:
- Này, chuột con, cậu định đi trộm đồ nhà tôi rồi bán lấy tiền trả tôi à? Còn nữa, đi ăn trộm hay đi gạ tình mà mặc thế này?
Cậu ngớ người rồi kéo trùng áo xuống:
- Sao anh ở đây? Rồi trộm cái gì chứ, chuột nào?
- Giả ngu cái gì, tên nào định lẩn hả? Mà nhà tôi, tôi không được về à?
Tae Yang ngơ ngác rồi nghiêng đầu nhỏ nhìn anh đầy nghi hoặc. Anh gõ mạnh vào đầu cậu ta:
- Nhìn cái gì? Rốt cuộc sao lại ở đây?
- Tôi mới được nhận làm giúp việc ở đây, tôi không trộm gì cả, làm việc chính đáng mà
Anh gật gật đầu rồi kéo đi kéo lại chiếc áo của mà cậu đang mặc:
- Sao lại mặc đồ của tôi?
- Cô chủ đưa cho tôi, cô ấy cũng bảo anh không hay về nhà nên tôi mới mặc thế, thật sự xin lỗi
- Haaa, đừng gọi cô ta là cô chủ. Ở đây là điều đương nhiên của giúp việc nhà tôi nhưng đừng trộm gì nhà tôi mang đi bán là được. Với lại ăn mặc đầy đủ vào, tôi cũng sẽ về nhà chứ có phải bỏ hoang nó đâu.
Anh quay đầu đi lên trên tầng, cậu thấp giọng hỏi:
- Anh đi ngủ ạ?
- Không, tôi đi ngay, tôi có việc gấp nên mới về nhà
Anh nhanh chóng chạy đi, cậu cũng không để tâm chỉ cúi xuống lau nước dưới sàn rồi thu dọn những mảnh vỡ. Tiếng bước chân của anh rất lớn khiến cậu giật mình mà siết mạnh những mảnh vỡ trong tay khiến máu chảy từng giọt trên sàn. Anh vừa xuống thì thấy cảnh này rồi nheo mày khó chịu:
- Làm việc cẩn thận chút đi, tôi ghét những thứ bừa bộn và bẩn thỉu. Và nếu cậu thấy bản thân chưa đủ thương tích thì lại đây để tôi đấm cho giác ngộ nhé
Cậu lắc đầu nhìn vào những vết bầm trên cơ thể rồi nhìn bóng lưng anh rời đi. Ngồi trên xe anh vẫn không ngừng lẩm bẩm cáu gắt:
- Chả hiểu sao vụng về như thế cũng được nhận, haaa. Mà cái loại thư kí kiểu gì nếu có giúp việc mới cũng phải báo chứ, kì cục cả đống.
Danh sách chương