Nhưng đời này có Bách Hợp thay đổi hoàn toàn nội dung của vở kịch, nàng cũng luyện Cửu Dương Chân Kinh tới cực hạng, nội lực thâm hậu hơn rất nhiều, bởi vì độ ảo diệu của Cửu Dương Chân Kinh nên nàng có luyện thêm võ công nữa cũng chỉ mất nửa phần công sức, đã sớm không phải là Diệt Tuyệt ngày xưa có thể so sánh được, chính là người sống gần hai mươi giáp như Trương Tam Phong thì nàng cũng không phải là không thể đấu một trận, Trương Vô Kỵ còn chưa luyện xong được toàn bộ Cửu Dương Chân Kinh tự nhiên là không phải là đối thủ của nàng.

Vì vậy cũng không có lo lắng gì, Trương Vô Kỵ vốn cho là bản thân mình đã hiểu được hết ảo diệu của Cửu Dương Chân Kinh, ở dưới tay Diệt Tuyệt coi như là không đỡ được thì ít nhất hắn cũng không có lo ngại gì, ai ngờ Diệt Tuyệt nhìn như bình thản không có gì lại bổ một chưởng tới, cái loại cảm giác này giống nhưu núi đang sập xuống khiến cho hắn kinh hãi, Trương Vô Kỵ cũng không có lợi hại như chính hắn ở trong vở kịch kia, giống như trước dù luyện tập một Cửu Dương Chân Kinh nhưng dưới một chưởng của Bách Hợp đánh xuống cũng bị trọng thương, xem như là gân mạch dù không có đứt thành từng đoạn nhưng cũng không xê xích đi bao nhiêu.

Hắn phun mạnh một ngụm máu tươi ra ngoài, thân thể giống như diều đứt dây nhanh chóng lao về phái sau, cho tới khi đụng vào tường của khách sạn thì phải một lúc lâu sau cũng không nghe được tiếng động.

“Sư phụ. . . . . .” Chu Chỉ Nhược mặc dù lúc trước không thích Trương Vô Kỵ bảo vệ cho người trong ma giáo, nhưng hai người vốn có quen biết từ lúc còn trẻ nên trong lòng nàng đối với Trương Vô Kỵ còn có một loại cảm giác rất vi diệu, lúc này thấy hắn sinh tử không rõ, cũng không biết đã chạm vào nơi nào rồi nên có chút ít gấp gáp, gọi Bách Hợp một câu, lại thấy Bách Hợp căn bản cũng không thèm nhìn nàng, Chu Chỉ Nhược có chút nóng nảy, vừa định muốn mở miệng nói chuyện, liền thấy nơi xa có một đám người đang đi về phía bên này.

Lúc này mặc dù nói là trời đã rất tối, nhưng nhãn lực của người luyện võ vốn rất tốt, nàng nhìn được rõ ràng, chính là người của phái Võ Đang tiến tới rồi, trong lòng Chu Chỉ Nhược vui mừng, cũng bất chất e ngại ngày thường đối với Diệt Tuyệt, nàng tự nhận là mình cũng đã biết được tính cách của sư phụ nghe từ trong miệng của các sư tỷ, cho là như vậy là nàng đã hiểu được Bách Hợp rồi, vì vậy liền lớn tiếng nói: “Sư phụ đánh thật hay, Trương Vô Kỵ tuổi trẻ như thế đã không biết tự lượng sức mình mà muốn so chiêu cùng với sư phụ, thật sự là . . . . . .” Nàng còn chưa nói dứt lời thì Bách Hợp không chút nghĩ ngợi liền vung một bạt tai tát lên mặt nàng ngăn chặn lời nói, tuy một tát này không có dùng tới nội lực nhưng khi mọi người nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp nhu nhược trên mặt bị một bạt tai “ba” đánh lên mặt, cũng là chuyện cực kỳ mất mặt, dù sao Chu Chỉ Nhược vẫn còn trẻ, sau khi bị đánh thì ngẩn ngơ, theo bản năng che mặt lại, thấy trên mặt đám sư tỷ có giật mình kinh ngạc, còn có ánh mắt đồng tình của những người này thì nước mắt liền nổi lên ở trên hốc mắt.

“Chuyện của ta cần ngươi tới nói hay sao? Muốn cứu người, cũng không cần ở trước mặt ta sử dụng tới loại tâm nhãn này, nếu sau này còn ăn cây táo, rào cây sung như vậy, phái Nga Mi của ta cũng không thích hợp với loại người như ngươi .” Bách Hợp cau mày hét to một tiếng, sắc mặt của Chu Chỉ Nhược căng trướng tới đỏ bừng, nàng từ khi vào trong phái Nga Mi nhờ có dung mạo xinh đẹp cùng với khí chất điềm đạm đáng yêu, trừ Đinh Mẫn Quân ra thì tất cả mọi người đều yêu thích và chiếu cố nàng, sau khi nàng mất đi phụ thân vẫn đều ở trên phái Nga Mi được đám sư tỷ yêu thương chiếu cố mà lớn lên, hiện tại lại bị đánh chửi như vậy thì trong lòng của nàng hết sức ủy khuất, đối với Bách Hợp cũng có thêm vài phần e sợ, cố nén nước mắt thấp giọng đáp:

“Dạ”

Động tĩnh ở bên này đã sớm bị những người Võ Đang nghe thấy rõ ràng, người cầm đầu chính là Tống Viễn Kiều, lúc này dẫn một đám sư đệ cùng các đệ tử của Võ Đang đi về phía bên này, từ rất xa nghe được danh tiếng của Vô Kỵ, bọn họ biết tâm nguyện của sư phụ Trương Tam Phong chính là Trương Vô Kỵ, mọi người cũng đều lo lắng cho đứa bé Vô Kỵ này đang sinh tử chưa rõ, hôm nay thật khó khăn nghe được động tĩnh của hắn, mọi người Võ Đang không khỏi nhìn thoáng qua nhau, mừng rỡ như điên chạy nhanh về phía bên này.

“Sư thái đã gặp đứa nhỏ Vô Kỵ của ta rồi sao?” Tống Viễn Kiều đưa ánh mắt nhờ giúp đỡ tới Bách Hợp, có chút lo lắng hỏi, hắn cũng nhìn thấy khách sạn đang ngổn ngang cùng với Vi Nhất Tiếu đang ho ra máu ở một bên, nghe được lời này thì Ân Ly liền không nhịn được tức giận chỉ vào Bách Hợp nói:

“Cái gì Trương Vô Kỵ? Hắn chính là Tằng A Ngưu. Chính là bị lão tặc ni này đánh một chưởng vào trong khách sạn, hiện tại còn không biết như thế nào!”

Võ Đang Thất hiệp vừa nghe xong thì vội vàng vào trong khách sạn, Ân Lê Đình đi ở cuối cùng cũng không có nóng nảy lo lắng, hắn đứng ở bên cạnh Bách Hợp, chắp tay về phía Bách Hợp nhỏ giọng nói một câu: “Sư thái đã lâu không gặp.”

Chỉ qua mấy năm không gặp, hắn thoạt nhìn âm trầm hơn rất nhiều, toàn thân cũng không thấy được ánh sáng như trước kia, trên hai đầu lông mày còn mang theo vài phần u buồn, nhìn qua bộ dáng hết sức già nua.

“Ân lục hiệp.”

“Ta đi tới đây một chuyến là muốn giết chết Dương Tiêu, còn cầu xin sư thái tương trợ.” Ân Lê Đình nghiến răng nghiến lợi, âm thanh lúc nói tới Dương Tiêu không khỏi đề cao hơn mấy phần, trong những năm này hắn không dám xuống núi nhiều vì chỉ sợ bị người cười nhạo, Kỷ Hiểu Phù vào hai năm trước đã gả vào trong đỉnh Quang Minh, mặc dù không có mở tiệc để chiêu đãi đồng đạo trong võ lâm nhưng chuyện này cũng đã sớm lan truyền ra ngoài, mọi người có người nào không biết Kỷ Hiểu Phù trước đây chính là vị hôn thê của Ân Lê Đình, lúc này có người nghe được lời nói của hắn thì trên mặt liền lộ ra mấy phần đồng tình.

Bách Hợp gật đầu, mới vừa rồi suýt nữa đánh chết Trương Vô Kỵ nhưng trong lòng nàng cũng trở nên ngoan độc hơn, những thứ này tất cả đều là nhiệm vụ, cho dù là có phải người đang sống sờ sờ hay không, nếu nàng muốn sống sót, không muốn nhiệm vụ bị thất bại, nếu như mình muốn sống được tự nhiên cũng chỉ có thể là người khác chết, nàng cũng không muốn trở thành người có lòng dạ độc ác như thế, nhưng nếu là vì sinh tồn thì toàn bộ nàng đều nguyện ý để làm.

Dương Tiêu chính là một trong những người trong trí nhớ Duyệt Tuyệt hận nhất , trừ việc không thể giết được Tạ Tốn ra thì còn dư lại một người mà nàng oán hận chính là Dương Tiêu, không cần Ân Lê Đình nhiều lời thì nàng cũng sẽ hạ thủ đối với Dương Tiêu, hoàn thành tâm nguyện của Diệt Tuyệt.

“Đa tạ sư thái tương trợ !” Chiếm được sự đồng ý của Bách Hợp, trên mặt Ân Lê Đình lộ ra mấy phần thần sắc nhẹ nhõm, chắp tay đối với Bách Hợp, còn chưa mở miệng nói thì đầu bên kia Tống Viễn Kiều cũng đã vui mừng mà hô lên : “Lục đệ, là Vô Kỵ, mau tới đây, là Vô Kỵ nhi tử của Ngũ ca đệ.”

Ân Lê Đình đứng yên không nhúc nhích, người có tốt bụng đi nữa thì cũng sẽ có thời điểm tức giận, trước tình huống này mọi người đâu còn ai không nhìn ra được, huống chi lúc trước hắn cũng đã nghe được tên của Vi Nhất Tiếu, lại nhìn thấy Ân Ly đang nói chuyện cùng Vi Nhất Tiếu ở chung một chỗ, người vây xem xung quanh cũng ngươi một câu ta một lời đem mọi chuyện đã xảy ra nói lại một lần, Ân Lê Đình biết là Trương Vô Kỵ vì bảo vệ cho người Minh Giáo, trong lòng vô cùng không thoải mái, năm năm trước Bách Hợp đã vùi mầm mống ở trong lòng hắn lúc này cũng bắt đầu mọc rễ nảy mầm.

Đám người Võ Đang rất nhanh ôm Trương Vô Kỵ đang hộc máu bất tỉnh ra ngoài, Tống Viễn Kiều vội vàng cho dựng Trương Vô Kỵ ngồi xếp bằng xuống đất, một mặt muốn đám huynh đệ thay hắn vận công chữa thương, lại nhìn thấy Bách Hợp cùng với Ân Lê Đình đang đứng ở một bên, hắn cũng vừa mới nghe được lòi nói của Ân Ly biết được là Trương Vô Kỵ là do Bách Hợp đả thương, lúc này nhìn thương thế vô cùng nghiêm trọng, tính mạng cũng bị đe dọa, trong lòng Tống Viễn Kiều giận dữ, trừng mắt lên nói:

“Sư thái là người xuất gia, phải làm lấy lòng từ bi làm chính, vì sao lại xuất thủ nặng như vậy, suýt nữa làm tổn thương tính mạng đứa nhỏ Vô Kỵ của ta?”

Ân Ly liền xì một tiếng khinh miệt, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Vi Nhất Tiếu liền âm trầm nói: “Mạng người ở dưới tay của lão tặc ni có vô số, giết thêm một thiếu niên thì có tính là cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện