Edit: Sakura

Nhìn đồng hồ rồi liên tưởng tình huống phát phiển của câu chuyện trong đầu, Bách Hợp đoán rằng chắc đôi nam nữ chó chết này đang trong vị ngọt của tình yêu, sau khi biết rõ mình đã xxx con gái, Lương Bình dứt khoát vò đã mẻ lại còn sứt, xác định quan hệ yêu đương với con gái đồng thời oán hận Bách Hợp.

Trở về sau chuyến đi này chắc lão ta sẽ tránh mặt mình, sẽ không mạnh mẽ chiếm đoạn Bách Hợp người đàn bà đáng thương này nữa, nghĩ như thế Bách Hợp thở phào nhẹ nhõm, đừng nói hiện tại cô chưa từng có loại kinh nghiệm này, coi như vì sinh tồn cũng phải cố hoàn thành nhiệm vụ, lúc này cô chưa có chuẩn bị tốt để hiến thân, kể cả cô có chuẩn bị xong thì tuyệt đối cũng không thèm hiến thân cho tên khốn nạn Lương Bình.

Ở trong nhà ngẩn ngơ cả ngày, Bách Hợp chỉnh đốn lại bản thân rồi đến tủ lạnh tìm nhưng không thấy đồ ăn gì, cô không hề khách khí cầm tiền và thẻ đi ra ngoài mua đồ. Ăn một bữa tiệc ở bên ngoài rồi đến spa chăm sóc da, nhân tiện nhìn trúng biện thự đã đầy đủ nội thất, chuẩn bị các thứ chỉ đợi đôi nam nữ chó chết về thì tranh thủ thời gian chuyển ra luôn.

Dù sao không phải tiền của mình ngu gì mà không tiêu, Bách Hợp trước kia là đồ ngốc, bà hận Lương Bình nên cũng khinh thường tiêu tiền của lão ta, bà có công việc của mình đủ nuôi sống bản thân và con gái mình, ai ngờ cuối cùng nuôi ra một đứa bất hiếu.

Bách Hợp có thể hiểu thống khổ của nguyên chủ, chính vì đau khổ như thế, bà sinh nó ra thế mà lại gặp phải báo ứng, cũng khó trách bà sẽ oán hận, Tuy rằng đối tượng cho mình nhiệm vụ cũng không nói rõ ước nguyện nhưng khi cô đã trở thành Bách Hợp thì hiện tại ngứa mắt cha con Lương Bình, chỉ cần người kia không lên tiếng thì có lẽ chứng minh rằng mình không làm sai, bởi vậy cô vẫn quyết định để đôi cha con chó má Lương Bình đi chết, thuận tiện cho Lương Tình nếm trải mùi vị bị người ta cưỡng hiếp, nhìn xem cô ta có cảm thụ gì, để xoa dịu bản thân mình đau khổ lúc trước.

Trải qua mấy ngày thoải mái, Bách Hợp cũng không bạc đãi bản thân mình, dạo phố mua nhiều đồ trang sức, quần áo, dù sao đợi đến khi đôi cha con Lương Bình cao chạy xa bay thì lão ta không để một xu nào cho mình cả, tên khốn nạn này đã hủy hoại cuộc sống của Bách Hợp, hiện tại tiêu chút tiền của lão xem như tiện nghi lão ta rồi.

Trong lòng biết rõ đôi cha con này chưa về ngay được, Bách Hợp không có ý tốt đi cục công an báo án, đến ngày thứ năm rốt cục đôi nam nữ chó má này mới trở về, hai người cười cười nói nói mở cửa không chú ý tới Bách Hợp đang xem tivi ăn hoa quả ở trong phòng khách, Lương Bình vừa vào cửa đã bị bảo bối của mình ôm cổ, hai người hôn nhau cuồng nhiệt, Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, không hề hoang mang cầm lấy điện thoại chụp mấy kiểu rồi dấu điện thoại xuống.

“Ba ba, con yêu ba..” Lương Tình há đôi môi sưng đỏ, hai ngày nay cả người ả ta tỏa ra hương vị được yêu thương, khóe mắt đều mang theo dịu dàng ấm áp, Lương Bình càng nhìn ả ta thì càng yêu hơn, lại cắn mạnh lên môi ả, tay vuốt ve ngực Lương Tình, Lương Tình vừa mới nếm được mùi vị tình dục, lúc này đang bị Lương Bình văn vê, nhanh chóng xụi lơ trên người lão.

Bách Hợp cũng không muốn xem tường thuật trực tiếp hoan ái của đôi khốn nạn này, nhìn thấy hai người đang nóng bỏng không để ý tới mình, cô liền cầm đĩa trái cây lên ném về phía hai người: “Hai người đang làm gì đó?”

Lương Bình bị giật mình, mặt Lương Tình trắng bệch, lúc này mới nhìn thấy mẹ mình đang ngồi trong phòng khách, tuy rằng trước kia ả không hài lòng thậm chí oán hận mẹ, nhưng hiện tại nhìn thấy Bách Hợp lạnh lùng thì trong lòng ả ta cũng hơi chột dạ, đỏ mặt buông tay đang ôm cổ Lương Bình xuống, rồi sau đó quay người lại cũng không dám nhìn gương mặt lạnh lùng của Bách Hợp, lo sợ bất an đứng núp sau lưng Lương Bình.

Lương Bình đang chột dạ thì sau khi nhìn thấy Lương Tình sợ hãi thì lập tức lạnh lùng nhìn Bách Hợp người phụ nữ mình đã yêu hơn hai mươi năm, trước kia bà ấy như thế nào cũng đều yêu, bà ấy hận mình bao lâu thì mình cũng yêu bà ấy bấy lâu, nhưng bây giờ đã có bé cưng rồi thì lão càng nhìn Bách Hợp càng ngứa mắt, lúc này bà ta còn dám hù họa bé yêu của mình, lão không khỏi sưng mặt lên nói: “ Ngược lại tôi muốn hỏi cô muốn làm gì, cô dọa con gái cô có biết không?”

Bách Hợp lạnh lùng cười, chán ghét nhìn hai cha con này: “Anh còn biết nó là con gái? Tôi còn tưởng rằng anh coi nó là con điếm ở bên đường đấy.” Nói đến đây thì Bách Hợp nhìn Lương Tình càng không vừa mắt, ỷ vào chính mình là mẹ của Lương Tình, trực tiếp nhào tới hai người này, bắt lấy cánh tay ả rồi dùng sức nhéo, nhéo đến mức Lương Tình chảy nước mắt thì cô mới giả bộ như lo lắng mắng ả.

“Đứa nhỏ này, mấy ngày này chạy đi đâu hả? Con không biết mẹ sẽ lo lắng sao?” Cô đang nói thì thấy dấu hôn trên cổ Lương Tình, lập tức cầm tóc ả tát cho mất phát vào mặt. “Rốt cục con có hiểu chuyện không hả, con có biết mẹ lo lắng cho con không? Tại sao không gọi điện thoại về báo một tiếng.” Cô vừa chửi vừa mắng, đánh đến nỗi Lương Tình chảy máu mũi miệng, Lương Bình đang ngây dại lúc này mới bừng tỉnh nhanh chóng tới chỗ Bách Hợp.

“ Có phải cô lên cơn điên không hả? Sao cô lại như thế hả?” Tuy nói như thế nhưng trong lòng Lương Bình vẫn còn đang chột dạ, mấy ngày này lão đã nếm được mùi vị của bảo bối, căn bản một phút cũng không rời người, hai người cả ngày chìm đắm trong tình ái, làm sao còn nghĩ tới gọi điện thoại về chứ.

“Anh mới điên ý, con gái mất tích mấy ngày mà không thấy mặt mũi anh đâu cả, tôi không tìm thấy người nên đã báo án rồi.” Bách Hợp không hề sợ lão ta, cũng trợn mắt lên hét vào mặt lão, lúc Lương Bình nghe thấy từ báo án thì lập tức đờ người ra: “Cô ..cô nói cái gì? Cô điên rồi hả?”

“Vì cái gì mà không báo án? Con gái của tôi mất tích, anh không lo lắng thì tôi lo, hiện tại nó trở về an toàn là tốt rồi, nếu không tôi đi chỗ nào tìm nó? Thời buổi bây giời rối loạn, nếu nó bị người ta bắt rồi tiền dâm hậu sát thì sao?”

Lương Bình nghe nói thế thì trong lòng không thoải mái, nhưng lại cố nén nói: “Cô nói bậy gì thế hả, sao Tình Tình sẽ bị thế chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện