Nhưng hiện nay, khi người khác đã dần dần xuất hiện dị năng áo diệu thì cô ta vẫn bị Bách Hợp công kích trở thành trạng thái ngủ mê man nên đương nhiên không thể nào tăng cấp dị năng.

Lâm Huân ngủ mê man đứt quãng khoảng ba tháng sau, Long Dật bề ngoài tươm tất dần dần trở nên có chút hung bạo. Ở thời thái bình thịnh thế việc chăm sóc một người cũng không dễ dàng chứ đừng nói tới cái thời tận thế này. Hàng ngày Lâm Huân ngủ mê man, không chỉ anh phải thay cô rửa mặt, bón cơm mà còn phải hầu hạ cô ta đi vệ sinh, cái này làm cho Long Dật vốn quen cao cao tại thượng để người ta hầu hạ có chút không chịu nổi. Hai ba ngày đầu coi như là mới mẻ nhưng thời gian dài thì có ai mà chịu được? Như trước đây Lâm Huân và Long Dật thương lượng đường đi xong, mọi người chuẩn bị đi căn cứ tại kinh đô để tụ họp nhưng hôm nay đường đã đi được một nửa, dọc đường không chỉ là Long Dật có dị năng mà ngay cả mấy người lính cũng xuất hiện dị năng, có vài người đã đem dị năng lên tới mức cao nhất của cấp một mà Lâm Huân còn chưa có tỉnh lại.

“Chi Chi, Huân Nhi đã tỉnh lại chưa?” Mối ngày Lâm Kiến Á cũng sẽ cách tấm kính phía sau xe chở hàng hỏi Vương Bái Chi một câu. Ông ta bây giờ đầu tóc tán loạn, râu ria xồm xoàm đứng ở phía sau xe chở hàng, đã sớm không còn dáng vẻ hăng hái như trước. Long Dật căn bản không mắc nợ ông ta, mỗi ngày đều cho ông ta ăn uống thật là ít ỏi, căn bản không thể no bụng, tối đa chỉ có thể nói không chết đói thôi. Bây giờ không ai mong Lâm Huân tỉnh lại bằng Lâm Kiến Á. Ông ta thấy Vương Bái Chi ngồi ở phía trước xe chở hàng. Vào sáng sớm khoảng hai tháng trước, Long Dật liền cho người đi đón bà ta, bà ta nhìn rất đẹp, so với trước kia càng thêm mê người, trên người có thêm một loại khí chất thần bí. Trong thời tận thế, ở nơi này thấy người vợ ngày xưa mình chê bai biến thành bộ dạng này, gần đây hai mẹ con Bách Hợp lại là buổi tối hành động, ban ngày ngủ cho nên tự nhiên lá gan của Lâm Kiến Á đối với Vương Bái Chi cũng lớn hơn, thỉnh thoảng muốn nói đôi câu với bà ta, muốn khơi dậy tình yêu của bà ta với mình.

Vương Bái Chi có chút chán ghét nhìn Lâm Kiến Á một chút, trong ngực bà ta đang ôm Lâm Huân sắc mặt trắng bệch, trong lòng hết sức lo âu. Con gái ngủ mê man một cách không giải thích được cũng không biết là do nguyên nhân gì. Bây giờ thời thế rối loạn lại không thấy được vấn đề, Lâm Kiến Á phía sau tranh cãi làm cho bà ta càng tâm phiền ý loạn liền dứt khoát cầm loa ở bên cạnh, hướng về Bách Hợp ở phía sau liền hô lên:

“Lý tiểu thư, xin cô hãy quản người đàn ông của mình cho tốt, không nên để cho ông ta quấy rầy tới hai mẹ con tôi!”

Gần đây dị năng của Bách Hợp tăng rất nhanh, không biết có phải bởi vì cô có căn cơ tốt hay không mà khi sử dụng phương thức vận hành nội lực để vận hành dị năng thì hiệu quả lại tốt hơn. Hơn nữa, Zombie dường như sợ cô, căn bản sẽ không tổn thương cô cho nên cô thu thập tinh hạch liền dễ dàng giống như cắt rơm rạ vậy. Hôm nay cô đã lên đến cấp ba trung kỳ, lúc này Bách Hợp cũng tìm tòi ra thấy mình chắc là dị năng hệ tinh thần trong nội dung câu chuyện đã ít lại càng ít hơn, đối với mỗi ngày làm sao để tấn công Lâm Huân, làm sao để cho cô ta ngủ mê man cũng ít nhiều có chút tâm đắc. Gần đây Lâm Tuyết cũng sắp lên cấp ba, hiệu quả mỗi lần trị liệu cũng tốt hơn nhiều, cũng có kỹ năng công kích nhất định, cô cũng nên chuẩn bị để Lâm Huân tỉnh lại, lúc này hận thù giữa hai bên cũng nên có một ngày chấm dứt.

Đối với việc Vương Bái Chi kêu gọi mình, Bách Hợp phớt lờ không hề để ý, cô chẳng qua chỉ hết sức điều chỉnh nội tức trong cơ thể mình, lấy trạng thái thể lực tốt nhất để buổi tối thu thập tinh hạch. Thái độ cô phớt lờ không để ý tới trong mắt Vương Bái Chi chính là cao ngạo, xem thường bà ta, trong lòng không khỏi càng thêm tức giận: “Lý tiểu thư, nếu như cô đã cướp được Lâm Kiến Á thì nên quý trọng cho tốt, nhìn xem bây giờ xảy ra chuyện gì đây?”

Gần đây vốn trong lòng Long Dật không được tốt, thấy Bách Hợp lại phách lối như vậy, hắn hừ lạnh một tiếng, mở cửa xe liền xoay mình đi ra ngoài, chỉ vào Bách Hợp lạnh lùng nói: “Cha mẹ vợ tôi gọi bà, không nghe thấy sao?”

Quả đấm người nào mạnh, người đó là lão đại! Bách Hợp thấy trong mắt Long Dật chợt hiện lên sát ý, đoán chừng anh ta đã cảm thấy hai người là một phiền toái, Lâm Huân lại chậm chạp chưa tỉnh cho nên anh ta sinh ra ý định muốn giải quyết hết mẹ con Bách Hợp. Bách Hợp mỉm cười đứng dậy, gần đây trên người cô đã chuyển sang quần áo thể thao để thuận tiện cho hành động, đáng tiếc đám người Long Dật lại một người cũng không có chú ý tới thay đổi của hai người cô và Lâm Tuyết.

“Không nghe thấy, Long tiên sinh có ý kiến gì?” Bách Hợp mỉm cười, lời nói đã hoàn toàn chọc giận Long Dật. Anh ta mất nhiều nhân lực vật lực vậy để mang hai mẹ con này rời đi, cũng có lúc còn phải chia thức ăn cho hai người, lãng phí lương thực. Trong tình huống Lâm Huân chưa tỉnh lại, không thể lấy lương thực ra, chính anh ta đã hết sức khó khăn còn phải dẫn theo một đám phế vật lãng phí lương thực như vậy, trong lòng Long Dật sinh ra sát ý, ánh mắt híp một cái, trong tay liền xuất hiện sấm sét màu tím, cũng phát ra tiếng vang “chi chi”.

Long Dật không hổ là người đàn ông sau đó đi theo bên người Lâm Huân, anh ta đã xuất hiện dị năng hệ lôi vừa mạnh mẽ lại vừa hiếm hoi, lực sát thương vô cùng cường đại. Nhưng không đợi y động thủ, nụ cười trên mặt Bách Hợp sâu hơn, không đợi Long Dật đem sấm sét trong tay đánh ra ngoài, trong đầu bất chợt xuất hiện một trận đau đớn kịch liệt khiến cho sấm sét trong tay anh ta chợt lóe lên rồi nhất thời biến mất không còn thấy tăm hơi bóng dáng, một mặt ngã ngồi trên đất, ôm đầu kêu đau.

“Bà, bà có dị năng?” Tận thế đã được bốn tháng, người có dị năng cũng dần dần xuất hiện nhiều thêm, lúc Long Dật có chút hoảng sợ thốt ra lời này xong, mọi người mới lấy ánh mắt không dám tin dừng lại trên người Bách Hợp. “Nổ súng bắn chết bà ta!”. Sau khi xác định Bách Hợp là một người có dị năng, Long Dật không chút do dự hạ lệnh cho người nổ súng. Bách Hợp chắn trước mặt Lâm Tuyết, nhẹ giọng phân phó:

“Cẩn thận một chút, tự mình tránh đi, không cần lo cho mẹ.” Hiện nay dị năng của Lâm Tuyết đã sắp đến cấp ba, chỉ cần mình không có bị thương trí mạng thì dù cho bị súng bắn trúng còn có một hơi thở Lâm Tuyết cũng có thể đem mình cứu lại được, thừa dịp thời gian dị năng cấp ba của cô có thể cứu được vết thương của mình cũng đủ để Bách Hợp thu thập đám người này.

Súng tự động không ngừng nhả đạn, thân hình Bách Hợp tựa như quỷ mị vọt tới binh lính gần mình nhất. Tuy nói cô có võ công nhưng uy lực của súng cũng không thể khinh thường, bắn trúng người vẫn sẽ khiến cô bị thương, bị đau. May mà Lâm Tuyết ở bên cạnh thi thoảng chú ý cô, thấy Bách Hợp bị thương một cái liền trị thương thay cô. Hai mẹ con phối hợp rất tốt, rất nhanh các binh lính cầm súng đều bị quật ngã.

Long Dật trợn to mắt, nhìn Bách Hợp ném tất cả súng qua một bên, những binh lính nhà họ Long nuôi bấy lâu giờ đã dồn thành một đống. Mặc dù y giật mình đối với thực lực của những người đàn bà mà trước đây mình không để vào mắt nhưng y lại càng giật mình khi thấy dị năng của Lâm Tuyết lại là hệ chữa trị. Tuy nói Long Dật đối với Lâm Huân có môt loại hứng thú dị thường nhưng lúc này đây thấy Lâm Tuyết, trong lòng không khỏi có chút nóng như lửa: “Cô là hệ chữa trị?”

Lâm Tuyết nhìn y một cái, không để ý đáp lại, ngược lại lại hỏi Bách Hợp: “Mẹ, làm sao bây giờ?”

“Lâm Huân đã ngủ quá lâu, cũng nên dậy rồi.” Bách Hợp vẫy vẫy cổ tay, ánh mắt quét qua Vương Bái Chi kinh hãi vô cùng đang ngồi ở đầu trước xe. Cô mím môi một cái, Lâm Huân vốn nằm trong ngực Vương Bái Chi mới chậm rãi mở mắt.

Mà sau khi tỉnh lại, Lâm Huân phát hiện tất cả dường như đều bất lợi đối với mình. Hai tiện nhân Lý Bách Hợp với Lâm Tuyết lại cũng thức tỉnh dị năng mà tận thế đã diễn ra hơn ba tháng rồi,sau khi rất nhiều người đã phát hiện bí mật của tinh hạch thì dị năng của cô ta chẳng qua vẫn là cấp một thôi, cô ta cũng không giống như trong nội dung câu chuyện ở vào thời kỳ tột đỉnh mà ngược lại cô ta đã rơi ở phía sau, nghiêm trọng hơn là không gian của cô ta thật giống như bị ảnh hưởng lớn, trong thời gian ngắn căn bản không mở ra được.

Khiến cho cô ta khó chịu là Long Dật những năm gần đây đối với cô ta một lòng một ý dường như thay đổi thành người khác vậy. Tuy nói là hắn đối với mình vẫn coi trọng nhưng Lâm Huân có thể nhạy bén phát giác ra sự chú ý của anh ta rơi vào trên người Lâm Tuyết, mang theo mừng rỡ cùng khát vọng, có mấy phần nhất định phải có được. Mỗi khi Lâm Huân thấy một màn này tựa như lại nhớ tới cảnh tượng lúc vị hôn phu mình yêu sâu đậm kiếp trước nhìn Lâm Tuyết. Hôm nay sự kiện lại lần nữa tái diễn. Tuy nói sau khi Lâm Huân sống lại trở về liền cảnh cáo mình không thể lại đem tình cảm đặt trên người nam nhân nhưng nói thì dễ mà làm thì khó khăn, cô ta một mực khống chế mình không thể quá thích Long Dật, dẫn sau sự dạy dỗ của kiếp trước nói cho cô ta biết đàn ông đều là loại động vật hạ tiện, đạt được quá dễ dàng thì liền không hề quý trọng.

Cô ta vẫn luôn đối xử với Long Dật như gần như xa như vậy, nhìn y điên cuồng vì mình, nhìn y vì mình mà tức giận nhưng hôm nay tất cả dường như đều thay đổi, hắn mặc dù vẫn thích cô ta nhưng không có vẻ không coi trọng bằng trước đây. Lâm Huân tỉnh lại hai ngày nhưng thời gian hắn thăm cô thật là ít ỏi, ngược lại phần lớn chú ý lại rơi vào trên người Lâm Tuyết, mọi người đều như vậy.

“Anh Dật, khoảng thời gian em ngủ mê man này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Huân có chút không nhịn được trách móc Long Dật. Giọng của cô ta như vậy khiến cho trong lòng Long Dật hết sức không thoải mái. Trong quá khứ, Lâm Huân tự có thực lực cho nên khi cô ta dùng giọng điệu như vậy nói chuyện có cảm giác lãnh diễm nhưng cô ta hiện nay đã bốn tháng chưa từng vào không gian, không thể uống nước suối thần kỳ trong không gian nữa nên làn da liền không còn trắng trẻo mịn màng như trước mà lại lộ ra mấy phần vàng vọt, sắc đẹp giảm mấy phần thì khí chất tự nhiên cũng có chút thay đổi theo. Dị năng của Lâm Huân bây giờ chẳng qua chỉ là sơ cấp, trong mắt Long Dật thì cô ta cũng chỉ là vận khí tốt nên trước khi tận thế xuất hiện dị năng mà thôi, cũng không có thần kỳ như trong tưởng tượng của mình, cảm giác thần bí của Lâm Huân trong lòng hắn đã biến mất rất nhiều.

Cô ta bây giờ thực lực không đủ vậy mà còn lộ ra thần sắc cao cao tại thượng như vậy, Long Dật có chút không chịu được phiền nhiễu: “Để mẹ em nói cho em nghe đi.”

Anh ta nói xong lời này liền quay mặt về hướng Lâm Tuyết phía sau vẫy vẫy tay: “Tuyết Nhi, có muốn ngồi lên phía trước hay không?”

Dị năng của Lâm Tuyết khiến cho Long Dật có cảm giác nóng như lửa. Đây chính là hệ trị liệu đấy. Trong tận thế, thứ mà tất cả mọi người đều thiếu nhất ngoại trừ thức ăn chính là thuốc men, có một người thuộc hệ trị liệu bên cạnh giống như thêm một cái mạng vậy nên dĩ nhiên khiến anh ta cảm thấy Lâm Tuyết hết sức trân quý. Nếu như Lâm Tuyết và Bách Hợp không có thực lực gì thì thôi, anh ta có thể cưỡng ép đem Lâm Tuyết giữ bên người làm tùy tùng, hạ nhân. Nhưng hôm nay thực lực của Bách Hợp cường hãn đã khiến cho Long Dật hơi sợ, tự nhiên liền không dám dùng thái độ đối xử với hạ nhân để đối đãi hai mẹ con, ngược lại muốn chiêu mộ hai người trở thành đối tác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện