Khi Thẩm Bách Văn còn đang ngẩn người, Chu Thuật Lẫm đã đặt tách trà lên bàn, đứng dậy rồi dang rộng cánh tay đón lấy người đang sải bước nhanh về phía anh.
Thẩm Di bước nhanh như gió, lao thẳng vào vòng tay anh. Trong đôi mắt sáng ngời của cô chỉ còn lại anh, hoàn toàn không để ý đến bóng người bên cạnh, cũng quên mất phải giữ khoảng cách trước mặt bậc trưởng bối.
Cô hỏi anh: “Anh chuẩn bị từ khi nào vậy?”
Một tuyến đường lớn như thế đương nhiên thủ tục sẽ rất phức tạp và khó khăn, cô không biết anh đã làm thế nào để âm thầm đưa kết quả đến trước mặt cô.
Những thứ khác không quan trọng. Chu Thuật Lẫm chỉ nghe ra được trong giọng nói của cô không giấu được sự bất ngờ.
Như vậy là đủ rồi.
Lòng bàn tay anh áp vào vòng eo cô, chỉ cong môi nói: “Em hài lòng không?”
Rất khó để không hài lòng.
Đó là thứ anh đặc biệt thiết kế riêng cho cô, trên thế giới này sẽ không có ai hài lòng hơn cô.
Cô chỉ là không ngờ tới.
Vợ chồng trẻ ở bên này nói chuyện, thân mật đến mức Thẩm Bách Văn không tiện quấy rầy, ánh mắt không tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ ngắm hoa.
Chu Thuật Lẫm đương nhiên để ý đến sự chu đáo của bố vợ. Anh cười cười, cúi đầu lặng lẽ hôn lên khóe môi cô, thấp giọng nói:
“May mắn được bà Chu yêu thương, sao nỡ để em từ bỏ khát vọng trong lòng được.”
Đầu ngón tay Thẩm Di vô thức cuộn lại, trái tim dường như cũng đột nhiên co rút.
Thẩm Di cắn môi, nắm lấy tay anh.
Giọng anh tuy nhỏ nhưng lại dấy lên sự rung động trong lòng cô.
Chu Thuật Lẫm dùng sức nắm chặt tay cô, nói: “Anh sẽ bảo Phùng Dư gửi cho em bản kế hoạch cụ thể sau.”
Anh thậm chí đã cho người lập hết các kế hoạch liên quan. Từ thô đến tinh, đã từng bước thực hiện. Kể cả khi cô muốn khởi hành ngay bây giờ, kế hoạch này trong quá trình thực hiện cũng sẽ không có vấn đề gì.
“Em về xem thử đi, có gì không hiểu có thể hỏi anh.”
Trong lời nói ẩn chứa sự chiếm hữu không hề lộ liễu, anh căn bản không nhắc đến việc để cô hỏi Phùng Dư.
Ánh mắt Thẩm Di sáng ngời, lắng nghe từng câu từng chữ, ghi nhớ từng câu từng chữ.
Anh trông có vẻ rất vô tư và hào phóng, một mực dâng cả thế giới đến trước mặt cô mà không hề đòi hỏi lại gì.
Chu Thuật Lẫm hơi khựng lại, cụp mắt nhìn cô, nói: “Chỉ có một điều, đó là khi đi em có thể dẫn anh theo.”
Non sông rộng lớn, hành trình vô tận.
Chỉ có một điều, trên con đường này anh nguyện cùng cô sánh bước.
Thẩm Di nhất thời không nhịn được cười thành tiếng.
Hóa ra anh cũng không phải thần thánh cao xa, không phải vô dục vô cầu. Hóa ra anh cũng có chút lòng riêng.
Nhưng cười mãi cười mãi, chóp mũi của cô lại cay xè. Cô không biết mình phải may mắn đến nhường nào mới có thể gặp được một Chu Thuật Lẫm tốt như vậy.
Có thể may mắn được anh tận tay dâng tặng mọi thứ cô muốn.
Chu Thuật Lẫm nhìn cô, chờ cô trả lời.
Đến lúc đó, nếu thời gian cho phép, họ hoàn toàn có thể đi cùng nhau. Cô muốn ngắm cảnh đẹp nào anh sẽ cùng cô thưởng ngoạn.
Thế giới trong lòng Thẩm Di chưa bao giờ nhỏ bé. Từ giá sách của cô, từ những dòng chữ của cô đều có thể thấy được.
Thẩm Di sẽ không bị gò bó trong khuôn khổ, cô sinh ra là để đón nhận ánh sao rực rỡ của mình.
Huống hồ cô còn là người sáng tạo nội dung, khi quyết định ở bên cô, anh phải biết rằng cô sẽ luôn đến những nơi rộng lớn để tìm kiếm cảm hứng. Vì vậy, làm sao anh lại có thể trói buộc cô trong một thế giới được? Kết hôn với cô, nhưng không thể là xiềng xích trói buộc cô.
Ngày hôm đó gió trong thung lũng rất tự do, ngồi hứng gió một lúc lâu anh phát hiện ra một điều, đó là anh cũng chỉ muốn trao cho cô sự tự do vô hạn.
Nếu cô muốn đi, vậy thì anh cũng có thể đi cùng cô.
Nếu anh thực sự không thể sắp xếp được thì anh sẽ lên kế hoạch toàn bộ hành trình cho cô.
So với hướng đi ban đầu, anh thấy đã tốt hơn rất nhiều.
“Không thành vấn đề.” Thẩm Di vui vẻ đồng ý.
So với việc cô đi một mình, anh sẵn sàng ở bên cô để cùng nhau ngắm cảnh như vậy sẽ tốt hơn.
Chu Thuật Lẫm cong môi, không còn vấn đề gì nữa.
Anh đã đạt được mục đích.
Và cô cũng vậy.
“Cảm ơn món quà của anh.” Thẩm Di đưa tay ra ôm anh.
Chu Thuật Lẫm hôn lên tai cô, giọng nói ấm áp: “Đây cũng là sính lễ cưới vợ của anh.”
Người thứ ba có mặt ở đó thực sự là đứng cũng không được mà ho cũng không xong. Ngay cả việc thể hiện một chút sự hiện diện cũng trở nên không phù hợp. Vừa hay bữa trưa đã gần xong, Thẩm Bách Văn bèn gọi Chu Thuật Lẫm đi xem, phá vỡ cục diện khiến ông vô cùng bối rối này.
Chu Thuật Lẫm vừa đi, chỉ còn lại hai bố con họ.
Thẩm Bách Văn đẩy một tách trà mới pha đến bên tay cô: “Con thích cậu ấy đến vậy sao?”
Nhìn thấy cảnh thân mật của họ vừa rồi, ông hỏi như vậy có vẻ cũng không lạ.
Thẩm Di nhận lấy tách trà, cảm nhận được đầu ngón tay hơi nóng. Cô hơi rũ mắt, không chút do dự gật đầu, nở nụ cười thừa nhận: “Vâng ạ.”
Cô xoay tách trà, thành thật nói với bố mình: “Con chưa từng thích một người nào như vậy.”
Thẳng thắn và chân thành.
— Là chưa từng.
Dù là tình thân hay tình yêu, cô chưa từng gặp một người nào khiến cô thích đến vậy.
Thẩm Bách Văn thoáng sửng sốt, đột nhiên nắm chặt tách trà, hốc mắt nóng lên.
Thẩm Di nhìn bố mình, lẩm bẩm như tự nói với chính mình: “Cũng chính anh ấy đã dạy con làm thế nào để yêu một người.”
Anh dạy cô làm thế nào để cảm nhận được tình yêu, anh cũng dạy cô làm thế nào để yêu một người.
Những bài học khó khăn và mơ hồ đối với cô trước đây, dưới sự chỉ dạy tận tình của anh, cô đã nắm bắt được từng bài một.
Mà ông trời cũng không hề bất công, người cô yêu chính là anh.
Trước đây, trong tương lai mà cô vạch ra không bao giờ có người khác, nhưng bây giờ cô đang học cách đưa anh vào.
Cùng anh đặt chân đến mọi nơi cô mà muốn đến.
— Và càng về sau, có thể họ sẽ có một đứa con đáng yêu. Đứa trẻ đó có lẽ sẽ giống như Tiểu Cảnh, tinh nghịch và lanh lợi, luôn “vô tình” làm gián đoạn “chuyện tốt” của bố, khiến bố tức điên lên.
Những tưởng tượng về tương lai bắt đầu trở nên cụ thể, vô cùng tràn đầy sức sống và nhiệt huyết.
Cô không khỏi cong môi.
Mà việc mong đợi tương lai hết lần này đến lần khác như thế này cũng là điều chưa từng có trước đây.
Thẩm Bách Văn nhìn cô bằng ánh mắt rất sâu, mím chặt môi.
Là một người bố, ông hiểu quá rõ rằng những điều đó không nên do Chu Thuật Lẫm dạy cô. Nhưng cũng chính vì quá rõ ràng nên sự hối hận mới ăn sâu vào trái tim ông.
Cổ họng đắng ngắt, nhất thời ông cũng không tìm được lời nào. Im lặng một hồi lâu, ông mới khàn giọng nói: “Di Di, bố chúc phúc cho hai đứa.”
Ông chỉ còn lại lời chúc phúc.
Gia đình họ đã phải chịu quá nhiều mưa gió, bị gió mưa dữ dội đánh cho tơi tả. May mắn thay, may mắn thay, ông đã nhìn thấy khía cạnh hạnh phúc nhất của cô.
Cảnh tượng này khiến ông gần như rơi nước mắt.
Từ nãy đến giờ, ông không tìm ra bất kỳ lý do nào để phản đối bọn họ.
Thẩm Bách Văn quay mặt đi, hốc mắt đau nhói, cố gắng uống hết một tách trà đặc để kiềm chế tâm trạng.
Thẩm Di nhìn thấy tất cả mọi thứ, nhưng không nói gì nhiều, chỉ cười khẽ: “Cảm ơn bố.”
–
Về đến nhà, Thẩm Di nhận được bản kế hoạch mà trợ lý Phùng gửi vào email.
Toàn bộ tuyến đường và bao gồm rất nhiều thứ, một kế hoạch vô cùng rất rõ ràng. Cô có thể lên đường bất cứ lúc nào, có cả một team đang chờ lệnh xuất phát của cô.
Thẩm Di vô cùng vui vẻ nhận món quà này.
Đúng là chẳng có chuyện gì khó, chỉ cần có đủ tiền.
Món quà này cần rất nhiều tiền để duy trì, và anh Chu đã tình nguyện chi trả.
Cuốn sách mới của cô cũng sắp hoàn thành rồi.
Ngày hoàn thành, cô đóng cửa phòng làm việc trong ba ngày, cuối cùng mới viết ra được một cái kết khiến cô hài lòng. Đồng thời với việc phát hành chương cuối, dường như có một sức mạnh tích tụ từ lâu cũng bắt đầu bùng nổ. Mọi người đều chia sẻ, cùng nhau hưởng ứng, vô cùng náo nhiệt.
Đến đây, cuốn sách mới đã khép lại một cách suôn sẻ.
Lúc buông con chuột ra, Thẩm Di nhận ra lòng bàn tay mình đã đầy mồ hôi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, không xem thêm bất kỳ thông tin nào trên mạng nữa, tắt máy tính và rời khỏi phòng làm việc, đi rót một cốc nước ấm để bình ổn lại nhịp tim đang đập quá nhanh.
Chu Thuật Lẫm đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, cô cứ thế đứng dựa vào phía sau, vừa uống nước vừa nhìn anh.
Đây không phải là cuốn sách đầu tiên cô viết. Chỉ là, nó có ý nghĩa khác hẳn so với những cuốn sách khác trước đây.
Lần này cô đã hoàn toàn bước ra khỏi vùng an toàn của mình, bắt đầu một thử nghiệm hoàn toàn mới và khó khăn đối với cô. Đường đi gian nan, ban đầu gần như không tìm ra được con đường đúng đắn, bước tiến vô cùng khó khăn, cũng không tìm được phương hướng và manh mối.
—— May mắn thay, “thầy Chu” đã xuất hiện kịp thời, bằng khả năng siêu phàm của mình, anh đã đưa cô nắm giữ được bánh lái, miễn cuõng nắm giữ toàn bộ cục diện.
Vượt qua vài lần thời kỳ khó khăn, tất cả đều bình an vô sự. Cho đến hiện tại cũng đã hoàn thành một cách suôn sẻ.
Rõ ràng nước lọc không có vị, nhưng không hiểu sao lại ngọt đến mức khiến cô cong khóe môi.
Cuốn sách này được đăng nhiều kỳ, cũng kéo dài suốt cả thời gian trăng mật của cô.
Là thời gian trăng mật mà trước đây cô chưa từng nghĩ đến, cũng là thời gian yêu đương nồng nhiệt của cô.
Sau lần đột phá này, Vân Chi Sơn đã được hưởng lợi rất nhiều.
Chu Thuật Lẫm dùng một tay cởi hai chiếc cúc áo trên cùng của chiếc áo sơ mi, ra lệnh cho Phùng Dư làm việc. Lúc vô tình quay người lại, anh đột nhiên đụng phải ánh mắt của cô, giọng nói đột ngột dừng lại.
Người bị bắt gặp đang nhìn trộm không hề nao núng, ngược lại còn rất bình tĩnh nhìn lại. Khiến cho người khác có cảm giác cô đang nhìn đồ vật của mình, không cần phải e dè hay bất an.
“Bảo họ đến nhà lấy số đo của bà chủ.” Người đàn ông không nói nhiều, nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, “Cứ thế đi.”
Chu Thuật Lẫm bước nhanh về phía cô.
Thẩm Di thở dài, khả năng tập trung của anh càng ngày càng kém, cô chỉ liếc nhìn anh một cái mà anh đã không nhịn được nữa.
Cô cầm cốc nước, tò mò hỏi: “Lấy số đo gì vậy anh?”
“Váy cưới.”
Chu Thuật Lẫm nói ngắn gọn, ánh mắt như có ẩn ý sâu xa.
Anh chợt nhớ lúc trước, cô và Chu Diệc Hành cũng có một công đoạn này. Nhưng ngày hôm đó cũng là ngày anh bắt đầu lên kế hoạch. Váy cưới của cô và Chu Diệc Hành cuối cùng lại do anh giúp đỡ lựa chọn.
Và đến cuối cùng, hôn sự cũng tan thành mây khói. Váy cưới dù có chọn xong cũng vô dụng.
Người đàn ông cong môi, có phần kiêu ngạo và ngang ngược.
Chớp mắt, giờ đến lượt hôn sự của họ.
Lần này anh muốn xem váy cưới của anh và cô.
Anh cúi đầu hôn cô, giọng nói trầm ổn, cũng không biết là nói cho ai nghe: “Hôn sự của chúng ta sẽ không giống như lần trước. Sẽ không có bất kỳ sai sót nào.”
Anh sẽ không phải là kẻ ngốc, thậm chí còn chưa nhìn thấy váy cưới của cô dâu của mình mà đã để người đi mất.
Có lẽ Thẩm Di cũng hiểu được anh đang nghĩ gì. Cô liếc nhìn anh, nói: “Không phải anh có số đo của em rồi sao? Cứ đưa cho họ là được rồi.”
Chu Thuật Lẫm nhìn cô.
Thẩm Di cảm thấy khó hiểu, lại trở nên hứng thú, không khỏi hỏi: “Có vấn đề gì à?”
Chu Thuật Lẫm khẽ ho một tiếng.
Sau khi bị cô hỏi tới hỏi lui, anh miễn cưỡng trả lời với vẻ ban ơn ban phước: “Di Di, số đo sẽ thay đổi, kể cả chỉ là một chút. Cho nên đo lại lần nữa cho chắc ăn.”
Một số váy cưới có yêu cầu rất khắt khe về kích thước, tốt nhất là phải vừa vặn hoàn toàn.
Thẩm Di ngẩn người một lúc mới hiểu ý anh, sau một giây bối rối, mặt cô đỏ bừng lên. Rốt cuộc anh muốn làm váy cưới như thế nào?! Còn phải yêu cầu kích thước chênh lệch nghiêm ngặt như vậy sao!?
Cô trừng mắt nhìn anh. Anh còn biết cả sự thay đổi của cô nữa cơ đấy!
Đến cô còn chẳng biết nữa là!
……
Đám cưới của Chu Thuật Lẫm và Thẩm Di sắp đến gần, dưới sự thẳng thắn hào phóng của anh, chuyện này đã không còn là bí mật gì nữa, thậm chí trên mạng còn có không ít cư dân mạng luôn theo dõi tiến độ đám cưới của họ.
Sau lần công khai rình rang trước đó, vì có quá nhiều người quan tâm, ngay cả bên ngoài nhà họ Chu cũng xuất hiện không ít phóng viên, cố gắng núp ở đây để chụp được một chút thông tin hữu ích.
Chu Thuật Lẫm không có ý kiến gì rõ ràng. Dù sao thì anh cũng không từ chối lời chúc phúc của người khác.
Sáng sớm, xe của anh dừng trước cửa công ty, anh tiện tay chỉnh lại cà vạt, liếc mắt nhìn thoáng qua mấy hãng truyền thông đang núp trong bóng tối. Không hiểu sao lại cảm thấy độ quan tâm trong hai ngày này không giảm mà còn tăng lên.
Các phóng viên đã theo dõi liên tục nhiều ngày, cư dân mạng cũng liên tục theo dõi thông tin trên mạng. Những người hâm mộ cặp đôi này mọc lên như nấm sau mưa, thế như chẻ tre, giương cao biểu ngữ couple và vẫy cuồng nhiệt.
Nhưng cũng có rất nhiều người không phải Fan couple, vẫn như trước đây chỉ gọi Thẩm Di là vợ, thậm chí vì không chịu được tình hình hiện tại mà còn chạy đến Weibo của Chu Thuật Lẫm để khiêu khích.
Chỉ có điều, dù sao hai người họ cũng không phải người trong giới giải trí, sau lần trước đã im lặng, không mấy khi xuất hiện trên mạng nữa. Những người hâm mộ muốn ‘ăn đường’ hàng ngày chỉ có thể dựa vào các phóng viên ở tuyến đầu truyền báo tin tức.
Cũng vì số người chờ ngày càng tăng, làm tăng động lực cho các phóng viên, nên mới có nhiều phóng viên kéo đến tiền tuyến để canh chừng như vậy.
Không phải không nguy hiểm, có thể gọi là ‘đội cảm tử’. May mắn thay là hiện tại vẫn chưa gặp phải lực cản quá lớn.
Cũng không biết Chu Thuật Lẫm có phát hiện ra ống kính không, trong một số bức ảnh, sự chú ý của cư dân mạng sẽ vô thức đi theo bàn tay thon dài đó hướng đến chiếc cà vạt của anh.
Và chỉ cần chú ý một chút sẽ phát hiện ra chủ tịch Chu dường như rất thích hai chiếc cà vạt.
Sau khi có người bắt đầu chỉ ra, những người phát hiện ra sự bất thường cũng ngày càng nhiều.
—— Sao lại nhớ là anh chỉ đeo hai chiếc cà vạt này vậy nhỉ!? Hình như chưa từng xuất hiện chiếc thứ ba thì phải?
Có người không cam lòng, nhưng sau khi lại được xác minh như dự đoán một lần nữa, cuối cùng bọn họ cũng phải tin.
Nhưng mà, một chủ tịch Chu đường đường chính chính như thế, đâu thể nào trong tủ quần áo chỉ có hai chiếc cà vạt này chứ?!
[Không hiểu mới hỏi nhé, hai chiếc cà vạt này có phải đã cứu mạng chủ tịch Chu không vậy?]
[Có người nào am hiểu vào trả lời thử được không, hai chiếc cà vạt này đắt tiền lắm à? Là loại phiên bản giới hạn chỉ có một trên thế giới sao?]
[Tôi thực sự không hiểu nổi, trừ khi bạn nói với tôi rằng anh ấy đã mua mười chiếc giống hệt nhau để thay đổi, vậy thì lời giải thích này còn có thể thuyết phục hơn một chút.]
[Phóng to ra xem kỹ, đẹp thì đẹp thật, nhưng cũng không đẹp đến mức phải đeo hàng ngày như thế!!]
[Chủ tịch Chu tiết kiệm chi tiêu gia đình? Nhưng làm gì đến nỗi đó, đây chỉ là cà vạt thôi mà!! Có phải nhà họ Chu sắp phá sản rồi không?]
Ngay từ khi những lời bàn tán này mới xuất hiện, Chu Thuật Lẫm đã nhìn thấy, chỉ là anh không để ý tới.
Cho đến khi những người chú ý ngày càng nhiều, những tiếng truy hỏi đều đổ dồn vào Weibo của anh, rõ ràng đến mức không cần tìm kiếm cũng có thể nhìn thấy ngay, anh mới thong thả trả lời:
@Chu Thuật Lẫm: [Đây là hai chiếc cà vạt vợ tôi tự thiết kế và may, đối với tôi vô cùng ý nghĩa.]
Thẩm Di bước nhanh như gió, lao thẳng vào vòng tay anh. Trong đôi mắt sáng ngời của cô chỉ còn lại anh, hoàn toàn không để ý đến bóng người bên cạnh, cũng quên mất phải giữ khoảng cách trước mặt bậc trưởng bối.
Cô hỏi anh: “Anh chuẩn bị từ khi nào vậy?”
Một tuyến đường lớn như thế đương nhiên thủ tục sẽ rất phức tạp và khó khăn, cô không biết anh đã làm thế nào để âm thầm đưa kết quả đến trước mặt cô.
Những thứ khác không quan trọng. Chu Thuật Lẫm chỉ nghe ra được trong giọng nói của cô không giấu được sự bất ngờ.
Như vậy là đủ rồi.
Lòng bàn tay anh áp vào vòng eo cô, chỉ cong môi nói: “Em hài lòng không?”
Rất khó để không hài lòng.
Đó là thứ anh đặc biệt thiết kế riêng cho cô, trên thế giới này sẽ không có ai hài lòng hơn cô.
Cô chỉ là không ngờ tới.
Vợ chồng trẻ ở bên này nói chuyện, thân mật đến mức Thẩm Bách Văn không tiện quấy rầy, ánh mắt không tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ ngắm hoa.
Chu Thuật Lẫm đương nhiên để ý đến sự chu đáo của bố vợ. Anh cười cười, cúi đầu lặng lẽ hôn lên khóe môi cô, thấp giọng nói:
“May mắn được bà Chu yêu thương, sao nỡ để em từ bỏ khát vọng trong lòng được.”
Đầu ngón tay Thẩm Di vô thức cuộn lại, trái tim dường như cũng đột nhiên co rút.
Thẩm Di cắn môi, nắm lấy tay anh.
Giọng anh tuy nhỏ nhưng lại dấy lên sự rung động trong lòng cô.
Chu Thuật Lẫm dùng sức nắm chặt tay cô, nói: “Anh sẽ bảo Phùng Dư gửi cho em bản kế hoạch cụ thể sau.”
Anh thậm chí đã cho người lập hết các kế hoạch liên quan. Từ thô đến tinh, đã từng bước thực hiện. Kể cả khi cô muốn khởi hành ngay bây giờ, kế hoạch này trong quá trình thực hiện cũng sẽ không có vấn đề gì.
“Em về xem thử đi, có gì không hiểu có thể hỏi anh.”
Trong lời nói ẩn chứa sự chiếm hữu không hề lộ liễu, anh căn bản không nhắc đến việc để cô hỏi Phùng Dư.
Ánh mắt Thẩm Di sáng ngời, lắng nghe từng câu từng chữ, ghi nhớ từng câu từng chữ.
Anh trông có vẻ rất vô tư và hào phóng, một mực dâng cả thế giới đến trước mặt cô mà không hề đòi hỏi lại gì.
Chu Thuật Lẫm hơi khựng lại, cụp mắt nhìn cô, nói: “Chỉ có một điều, đó là khi đi em có thể dẫn anh theo.”
Non sông rộng lớn, hành trình vô tận.
Chỉ có một điều, trên con đường này anh nguyện cùng cô sánh bước.
Thẩm Di nhất thời không nhịn được cười thành tiếng.
Hóa ra anh cũng không phải thần thánh cao xa, không phải vô dục vô cầu. Hóa ra anh cũng có chút lòng riêng.
Nhưng cười mãi cười mãi, chóp mũi của cô lại cay xè. Cô không biết mình phải may mắn đến nhường nào mới có thể gặp được một Chu Thuật Lẫm tốt như vậy.
Có thể may mắn được anh tận tay dâng tặng mọi thứ cô muốn.
Chu Thuật Lẫm nhìn cô, chờ cô trả lời.
Đến lúc đó, nếu thời gian cho phép, họ hoàn toàn có thể đi cùng nhau. Cô muốn ngắm cảnh đẹp nào anh sẽ cùng cô thưởng ngoạn.
Thế giới trong lòng Thẩm Di chưa bao giờ nhỏ bé. Từ giá sách của cô, từ những dòng chữ của cô đều có thể thấy được.
Thẩm Di sẽ không bị gò bó trong khuôn khổ, cô sinh ra là để đón nhận ánh sao rực rỡ của mình.
Huống hồ cô còn là người sáng tạo nội dung, khi quyết định ở bên cô, anh phải biết rằng cô sẽ luôn đến những nơi rộng lớn để tìm kiếm cảm hứng. Vì vậy, làm sao anh lại có thể trói buộc cô trong một thế giới được? Kết hôn với cô, nhưng không thể là xiềng xích trói buộc cô.
Ngày hôm đó gió trong thung lũng rất tự do, ngồi hứng gió một lúc lâu anh phát hiện ra một điều, đó là anh cũng chỉ muốn trao cho cô sự tự do vô hạn.
Nếu cô muốn đi, vậy thì anh cũng có thể đi cùng cô.
Nếu anh thực sự không thể sắp xếp được thì anh sẽ lên kế hoạch toàn bộ hành trình cho cô.
So với hướng đi ban đầu, anh thấy đã tốt hơn rất nhiều.
“Không thành vấn đề.” Thẩm Di vui vẻ đồng ý.
So với việc cô đi một mình, anh sẵn sàng ở bên cô để cùng nhau ngắm cảnh như vậy sẽ tốt hơn.
Chu Thuật Lẫm cong môi, không còn vấn đề gì nữa.
Anh đã đạt được mục đích.
Và cô cũng vậy.
“Cảm ơn món quà của anh.” Thẩm Di đưa tay ra ôm anh.
Chu Thuật Lẫm hôn lên tai cô, giọng nói ấm áp: “Đây cũng là sính lễ cưới vợ của anh.”
Người thứ ba có mặt ở đó thực sự là đứng cũng không được mà ho cũng không xong. Ngay cả việc thể hiện một chút sự hiện diện cũng trở nên không phù hợp. Vừa hay bữa trưa đã gần xong, Thẩm Bách Văn bèn gọi Chu Thuật Lẫm đi xem, phá vỡ cục diện khiến ông vô cùng bối rối này.
Chu Thuật Lẫm vừa đi, chỉ còn lại hai bố con họ.
Thẩm Bách Văn đẩy một tách trà mới pha đến bên tay cô: “Con thích cậu ấy đến vậy sao?”
Nhìn thấy cảnh thân mật của họ vừa rồi, ông hỏi như vậy có vẻ cũng không lạ.
Thẩm Di nhận lấy tách trà, cảm nhận được đầu ngón tay hơi nóng. Cô hơi rũ mắt, không chút do dự gật đầu, nở nụ cười thừa nhận: “Vâng ạ.”
Cô xoay tách trà, thành thật nói với bố mình: “Con chưa từng thích một người nào như vậy.”
Thẳng thắn và chân thành.
— Là chưa từng.
Dù là tình thân hay tình yêu, cô chưa từng gặp một người nào khiến cô thích đến vậy.
Thẩm Bách Văn thoáng sửng sốt, đột nhiên nắm chặt tách trà, hốc mắt nóng lên.
Thẩm Di nhìn bố mình, lẩm bẩm như tự nói với chính mình: “Cũng chính anh ấy đã dạy con làm thế nào để yêu một người.”
Anh dạy cô làm thế nào để cảm nhận được tình yêu, anh cũng dạy cô làm thế nào để yêu một người.
Những bài học khó khăn và mơ hồ đối với cô trước đây, dưới sự chỉ dạy tận tình của anh, cô đã nắm bắt được từng bài một.
Mà ông trời cũng không hề bất công, người cô yêu chính là anh.
Trước đây, trong tương lai mà cô vạch ra không bao giờ có người khác, nhưng bây giờ cô đang học cách đưa anh vào.
Cùng anh đặt chân đến mọi nơi cô mà muốn đến.
— Và càng về sau, có thể họ sẽ có một đứa con đáng yêu. Đứa trẻ đó có lẽ sẽ giống như Tiểu Cảnh, tinh nghịch và lanh lợi, luôn “vô tình” làm gián đoạn “chuyện tốt” của bố, khiến bố tức điên lên.
Những tưởng tượng về tương lai bắt đầu trở nên cụ thể, vô cùng tràn đầy sức sống và nhiệt huyết.
Cô không khỏi cong môi.
Mà việc mong đợi tương lai hết lần này đến lần khác như thế này cũng là điều chưa từng có trước đây.
Thẩm Bách Văn nhìn cô bằng ánh mắt rất sâu, mím chặt môi.
Là một người bố, ông hiểu quá rõ rằng những điều đó không nên do Chu Thuật Lẫm dạy cô. Nhưng cũng chính vì quá rõ ràng nên sự hối hận mới ăn sâu vào trái tim ông.
Cổ họng đắng ngắt, nhất thời ông cũng không tìm được lời nào. Im lặng một hồi lâu, ông mới khàn giọng nói: “Di Di, bố chúc phúc cho hai đứa.”
Ông chỉ còn lại lời chúc phúc.
Gia đình họ đã phải chịu quá nhiều mưa gió, bị gió mưa dữ dội đánh cho tơi tả. May mắn thay, may mắn thay, ông đã nhìn thấy khía cạnh hạnh phúc nhất của cô.
Cảnh tượng này khiến ông gần như rơi nước mắt.
Từ nãy đến giờ, ông không tìm ra bất kỳ lý do nào để phản đối bọn họ.
Thẩm Bách Văn quay mặt đi, hốc mắt đau nhói, cố gắng uống hết một tách trà đặc để kiềm chế tâm trạng.
Thẩm Di nhìn thấy tất cả mọi thứ, nhưng không nói gì nhiều, chỉ cười khẽ: “Cảm ơn bố.”
–
Về đến nhà, Thẩm Di nhận được bản kế hoạch mà trợ lý Phùng gửi vào email.
Toàn bộ tuyến đường và bao gồm rất nhiều thứ, một kế hoạch vô cùng rất rõ ràng. Cô có thể lên đường bất cứ lúc nào, có cả một team đang chờ lệnh xuất phát của cô.
Thẩm Di vô cùng vui vẻ nhận món quà này.
Đúng là chẳng có chuyện gì khó, chỉ cần có đủ tiền.
Món quà này cần rất nhiều tiền để duy trì, và anh Chu đã tình nguyện chi trả.
Cuốn sách mới của cô cũng sắp hoàn thành rồi.
Ngày hoàn thành, cô đóng cửa phòng làm việc trong ba ngày, cuối cùng mới viết ra được một cái kết khiến cô hài lòng. Đồng thời với việc phát hành chương cuối, dường như có một sức mạnh tích tụ từ lâu cũng bắt đầu bùng nổ. Mọi người đều chia sẻ, cùng nhau hưởng ứng, vô cùng náo nhiệt.
Đến đây, cuốn sách mới đã khép lại một cách suôn sẻ.
Lúc buông con chuột ra, Thẩm Di nhận ra lòng bàn tay mình đã đầy mồ hôi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, không xem thêm bất kỳ thông tin nào trên mạng nữa, tắt máy tính và rời khỏi phòng làm việc, đi rót một cốc nước ấm để bình ổn lại nhịp tim đang đập quá nhanh.
Chu Thuật Lẫm đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, cô cứ thế đứng dựa vào phía sau, vừa uống nước vừa nhìn anh.
Đây không phải là cuốn sách đầu tiên cô viết. Chỉ là, nó có ý nghĩa khác hẳn so với những cuốn sách khác trước đây.
Lần này cô đã hoàn toàn bước ra khỏi vùng an toàn của mình, bắt đầu một thử nghiệm hoàn toàn mới và khó khăn đối với cô. Đường đi gian nan, ban đầu gần như không tìm ra được con đường đúng đắn, bước tiến vô cùng khó khăn, cũng không tìm được phương hướng và manh mối.
—— May mắn thay, “thầy Chu” đã xuất hiện kịp thời, bằng khả năng siêu phàm của mình, anh đã đưa cô nắm giữ được bánh lái, miễn cuõng nắm giữ toàn bộ cục diện.
Vượt qua vài lần thời kỳ khó khăn, tất cả đều bình an vô sự. Cho đến hiện tại cũng đã hoàn thành một cách suôn sẻ.
Rõ ràng nước lọc không có vị, nhưng không hiểu sao lại ngọt đến mức khiến cô cong khóe môi.
Cuốn sách này được đăng nhiều kỳ, cũng kéo dài suốt cả thời gian trăng mật của cô.
Là thời gian trăng mật mà trước đây cô chưa từng nghĩ đến, cũng là thời gian yêu đương nồng nhiệt của cô.
Sau lần đột phá này, Vân Chi Sơn đã được hưởng lợi rất nhiều.
Chu Thuật Lẫm dùng một tay cởi hai chiếc cúc áo trên cùng của chiếc áo sơ mi, ra lệnh cho Phùng Dư làm việc. Lúc vô tình quay người lại, anh đột nhiên đụng phải ánh mắt của cô, giọng nói đột ngột dừng lại.
Người bị bắt gặp đang nhìn trộm không hề nao núng, ngược lại còn rất bình tĩnh nhìn lại. Khiến cho người khác có cảm giác cô đang nhìn đồ vật của mình, không cần phải e dè hay bất an.
“Bảo họ đến nhà lấy số đo của bà chủ.” Người đàn ông không nói nhiều, nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, “Cứ thế đi.”
Chu Thuật Lẫm bước nhanh về phía cô.
Thẩm Di thở dài, khả năng tập trung của anh càng ngày càng kém, cô chỉ liếc nhìn anh một cái mà anh đã không nhịn được nữa.
Cô cầm cốc nước, tò mò hỏi: “Lấy số đo gì vậy anh?”
“Váy cưới.”
Chu Thuật Lẫm nói ngắn gọn, ánh mắt như có ẩn ý sâu xa.
Anh chợt nhớ lúc trước, cô và Chu Diệc Hành cũng có một công đoạn này. Nhưng ngày hôm đó cũng là ngày anh bắt đầu lên kế hoạch. Váy cưới của cô và Chu Diệc Hành cuối cùng lại do anh giúp đỡ lựa chọn.
Và đến cuối cùng, hôn sự cũng tan thành mây khói. Váy cưới dù có chọn xong cũng vô dụng.
Người đàn ông cong môi, có phần kiêu ngạo và ngang ngược.
Chớp mắt, giờ đến lượt hôn sự của họ.
Lần này anh muốn xem váy cưới của anh và cô.
Anh cúi đầu hôn cô, giọng nói trầm ổn, cũng không biết là nói cho ai nghe: “Hôn sự của chúng ta sẽ không giống như lần trước. Sẽ không có bất kỳ sai sót nào.”
Anh sẽ không phải là kẻ ngốc, thậm chí còn chưa nhìn thấy váy cưới của cô dâu của mình mà đã để người đi mất.
Có lẽ Thẩm Di cũng hiểu được anh đang nghĩ gì. Cô liếc nhìn anh, nói: “Không phải anh có số đo của em rồi sao? Cứ đưa cho họ là được rồi.”
Chu Thuật Lẫm nhìn cô.
Thẩm Di cảm thấy khó hiểu, lại trở nên hứng thú, không khỏi hỏi: “Có vấn đề gì à?”
Chu Thuật Lẫm khẽ ho một tiếng.
Sau khi bị cô hỏi tới hỏi lui, anh miễn cưỡng trả lời với vẻ ban ơn ban phước: “Di Di, số đo sẽ thay đổi, kể cả chỉ là một chút. Cho nên đo lại lần nữa cho chắc ăn.”
Một số váy cưới có yêu cầu rất khắt khe về kích thước, tốt nhất là phải vừa vặn hoàn toàn.
Thẩm Di ngẩn người một lúc mới hiểu ý anh, sau một giây bối rối, mặt cô đỏ bừng lên. Rốt cuộc anh muốn làm váy cưới như thế nào?! Còn phải yêu cầu kích thước chênh lệch nghiêm ngặt như vậy sao!?
Cô trừng mắt nhìn anh. Anh còn biết cả sự thay đổi của cô nữa cơ đấy!
Đến cô còn chẳng biết nữa là!
……
Đám cưới của Chu Thuật Lẫm và Thẩm Di sắp đến gần, dưới sự thẳng thắn hào phóng của anh, chuyện này đã không còn là bí mật gì nữa, thậm chí trên mạng còn có không ít cư dân mạng luôn theo dõi tiến độ đám cưới của họ.
Sau lần công khai rình rang trước đó, vì có quá nhiều người quan tâm, ngay cả bên ngoài nhà họ Chu cũng xuất hiện không ít phóng viên, cố gắng núp ở đây để chụp được một chút thông tin hữu ích.
Chu Thuật Lẫm không có ý kiến gì rõ ràng. Dù sao thì anh cũng không từ chối lời chúc phúc của người khác.
Sáng sớm, xe của anh dừng trước cửa công ty, anh tiện tay chỉnh lại cà vạt, liếc mắt nhìn thoáng qua mấy hãng truyền thông đang núp trong bóng tối. Không hiểu sao lại cảm thấy độ quan tâm trong hai ngày này không giảm mà còn tăng lên.
Các phóng viên đã theo dõi liên tục nhiều ngày, cư dân mạng cũng liên tục theo dõi thông tin trên mạng. Những người hâm mộ cặp đôi này mọc lên như nấm sau mưa, thế như chẻ tre, giương cao biểu ngữ couple và vẫy cuồng nhiệt.
Nhưng cũng có rất nhiều người không phải Fan couple, vẫn như trước đây chỉ gọi Thẩm Di là vợ, thậm chí vì không chịu được tình hình hiện tại mà còn chạy đến Weibo của Chu Thuật Lẫm để khiêu khích.
Chỉ có điều, dù sao hai người họ cũng không phải người trong giới giải trí, sau lần trước đã im lặng, không mấy khi xuất hiện trên mạng nữa. Những người hâm mộ muốn ‘ăn đường’ hàng ngày chỉ có thể dựa vào các phóng viên ở tuyến đầu truyền báo tin tức.
Cũng vì số người chờ ngày càng tăng, làm tăng động lực cho các phóng viên, nên mới có nhiều phóng viên kéo đến tiền tuyến để canh chừng như vậy.
Không phải không nguy hiểm, có thể gọi là ‘đội cảm tử’. May mắn thay là hiện tại vẫn chưa gặp phải lực cản quá lớn.
Cũng không biết Chu Thuật Lẫm có phát hiện ra ống kính không, trong một số bức ảnh, sự chú ý của cư dân mạng sẽ vô thức đi theo bàn tay thon dài đó hướng đến chiếc cà vạt của anh.
Và chỉ cần chú ý một chút sẽ phát hiện ra chủ tịch Chu dường như rất thích hai chiếc cà vạt.
Sau khi có người bắt đầu chỉ ra, những người phát hiện ra sự bất thường cũng ngày càng nhiều.
—— Sao lại nhớ là anh chỉ đeo hai chiếc cà vạt này vậy nhỉ!? Hình như chưa từng xuất hiện chiếc thứ ba thì phải?
Có người không cam lòng, nhưng sau khi lại được xác minh như dự đoán một lần nữa, cuối cùng bọn họ cũng phải tin.
Nhưng mà, một chủ tịch Chu đường đường chính chính như thế, đâu thể nào trong tủ quần áo chỉ có hai chiếc cà vạt này chứ?!
[Không hiểu mới hỏi nhé, hai chiếc cà vạt này có phải đã cứu mạng chủ tịch Chu không vậy?]
[Có người nào am hiểu vào trả lời thử được không, hai chiếc cà vạt này đắt tiền lắm à? Là loại phiên bản giới hạn chỉ có một trên thế giới sao?]
[Tôi thực sự không hiểu nổi, trừ khi bạn nói với tôi rằng anh ấy đã mua mười chiếc giống hệt nhau để thay đổi, vậy thì lời giải thích này còn có thể thuyết phục hơn một chút.]
[Phóng to ra xem kỹ, đẹp thì đẹp thật, nhưng cũng không đẹp đến mức phải đeo hàng ngày như thế!!]
[Chủ tịch Chu tiết kiệm chi tiêu gia đình? Nhưng làm gì đến nỗi đó, đây chỉ là cà vạt thôi mà!! Có phải nhà họ Chu sắp phá sản rồi không?]
Ngay từ khi những lời bàn tán này mới xuất hiện, Chu Thuật Lẫm đã nhìn thấy, chỉ là anh không để ý tới.
Cho đến khi những người chú ý ngày càng nhiều, những tiếng truy hỏi đều đổ dồn vào Weibo của anh, rõ ràng đến mức không cần tìm kiếm cũng có thể nhìn thấy ngay, anh mới thong thả trả lời:
@Chu Thuật Lẫm: [Đây là hai chiếc cà vạt vợ tôi tự thiết kế và may, đối với tôi vô cùng ý nghĩa.]
Danh sách chương