Sớm ngày kế, Lạc Ninh và Tần Dịch Tắc cùng rời vương cung. Xung quanh vương cung đế quốc hiển nhiên sẽ không có paparazzi ngồi xổm canh me, chưa nói đến việc nhóm paparazzi kia không có can đảm, mà đội hộ vệ hoàng gia cũng tuần tra hàng ngày, cho nên Tần Dịch Tắc và Lạc Ninh không e dè dắt tay nhau.

Mà sau khi bước khỏi cửa, hai người đều rất ăn ý tách ra, theo hai con đường ngược hướng nhau về đoàn phim <Mật Mã Số>.

Hai người đến quá sớm, đoàn kịch còn chưa làm việc.

Ngoại trừ đạo diễn Vu Thành và người mới Chu Cẩm Vân ra, những người khác chẳng ai biết hai vị này rời đi tối qua, Tần Dịch Tắc về ký túc xá sắp xếp hành lý, Lạc Ninh thì trực tiếp đến phim trường. Vu Thành thấy cậu, lập tức lại gần nhẹ giọng hỏi: “Chuyện trong nhà giải quyết xong hết rồi à?”

“Ừm.” Lạc Ninh cũng thả nhẹ âm thanh, nói bên tai đạo diễn, “Dịch Tắc lên tiếng giải thích trên weibo kinh động đến paparazzi, mấy tên paparazzi này cũng thật chuyên nghiệp, hôm qua tôi ra khỏi cổng trường nhìn thấy bọn họ, sáng sớm nay trở về bọn họ vẫn còn ngồi xổm bên ngoài trông coi, đoán chừng thay nhau gác 24/24 đó.”

“Ha ha ha, cũng khổ cho paparazzi, nhất định bọn họ không ngờ, bạn đời của Tần Dịch Tắc lại là biên kịch anh đây.” Vu Thành cười lớn, phát hiện có người khác tiến về phía này, lập tức thu hồi ý cười, hạ thấp giọng nói, “Vậy Tần Dịch Tắc tính thế nào? Tiếp tục ở đoàn phim đến khi đóng máy à?”

“Tôi tìm cậu là để nói chuyện này, nếu Dịch Tắc cứ tiếp tục ở lại đoàn phim, đám paparazzi này cũng sẽ không chịu đi, ý tôi muốn, nhanh chóng quay hết phần diễn của anh ấy, dứt khoát quay xong một lần, để ảnh về nhà trước. Bằng không paparazi cứ ngồi xổm ở đó, cũng sẽ ảnh hưởng đến chúng ta quay phim.” Lạc Ninh nghiêm túc nói.

“Không thành vấn đề.” Đương nhiên Vu Thành khá tán thành với phương thức xử lý thế này, nói thật, hôm qua paparazzi mai phục cả ngày, trong quá trình quay luôn cảm thấy có vô số ánh mắt đang dè chừng, cái cảm giác này rất khó chịu, những diễn viên trong đoàn cũng bị ảnh hưởng. Nếu tôn đại thần Tần Dịch Tắc chịu rời đi, không thể tốt hơn được nữa.

Ngày hôm qua, Tần Dịch Tắc đã quay hết mấy màn đối diễn với vai nam chính rồi, những cảnh còn lại chính là diễn biến tâm lý của giáo sư khi đối diễn với hung thủ sau màn. Mấy cảnh này đều quay trong phòng làm việc, cho nên dựng cảnh cũng khá thuận tiện.

Vu Thành lập tức phân phó tổ đạo cụ bố trí kỹ càng phòng làm việc của giáo sư.

Lúc Tần Dịch Tắc đi đến phim trường, ngoại cảnh đã dựng xong xuôi, hắn cùng mọi người chào hỏi, phát hiện Lạc Ninh đang nghiêm túc phân tích nhân vật cho Chu Cẩm Vân, không để ý tới hắn, Tần Dịch Tắc cũng không đến quấy rối, xoay người đi vào phòng trang điểm.

Trang điểm tạo hình xong, Vu Thành liền kêu nam phụ số 3 đóng vai hung thủ sau màn tới đối diễn với Tần lão sư.

Nam phụ này cũng là người mới, dung mạo rất là thanh tú nhã nhặn, cực kỳ phù hợp với hình tượng nhân vật trong tiểu thuyết của Lạc Ninh, lần đầu đối diễn, người mới khẩn trương đến mức nói năng cũng không lưu loát, nhiều lần quên từ, Tần Dịch Tắc làm tiền bối liền kiên nhẫn chỉ dạy một chút, nói với cậu ta trong tình cảnh này nên diễn ra làm sao.

Có Tần Dịch Tắc dẫn dắt, mấy cảnh quay tiếp theo đều rất thuận lợi, Vu Thành và Lạc Ninh cực kỳ hài lòng.

Buổi chiều chừng sáu giờ, toàn bộ phần diễn vai khách mời của Tần Dịch Tắc đã hoàn thành. Đại diện Lê Tân mang theo hai trợ lý đến trường quay, anh chở một xe đầy hoa quả tươi đến, chia cho người trong đoàn, còn cho mỗi nhân viên công tác một hộp quà, bên trong là một ít thực phẩm chân không, nhìn cách đóng gói là biết hàng đắt tiền. Lê Tân một bên tặng quà, một bên tốt tình mà mỉm cười nói: “Cảm ơn mọi người mấy ngày nay đã chăm sóc Dịch Tắc, mọi người vất vả rồi.”

Lê Tân rất biết làm người, mỗi lần đến một đoàn phim anh đều ngỏ ý cảm ơn các nhân viên, danh tiếng trong giới của Tần Dịch Tắc tốt như vậy, không thể thiếu công lao của đại diện Lê Tân được. Anh chạy tới đoàn phim phát một đống thức ăn ngon, còn lần lượt cảm ơn từng nhân viên công tác một, cứ như vậy, mọi người đều biết Tần Dịch Tắc sắp phải đi.

Quả nhiên, phát đồ xong cho nhân viên công tác, Lê Tân liền đến chỗ đạo diễn, biên kịch tặng quà, mỉm cười nói: “Vu đạo, Tiểu Lạc lão sư, cảnh quay của Dịch Tắc đã xong rồi, gần đây cậu ấy còn có rất nhiều hoạt động phải theo kịp, chúng tôi phải về trước rồi!”

Vu Thành cười nói: “Được được, vất vả cho Lê ca rồi.”

Tần Dịch Tắc đi qua, lần lượt bắt tay với đạo diễn, giám chế, nhà sản xuất.

Đến lượt Lạc Ninh, Tần Dịch Tắc vẫn bình tĩnh mà đưa tay ra, nói: “Tiểu Lạc lão sư, tôi rất thích tác phẩm này của cậu, hi vọng bộ phim có thể hoàn thành thuận lợi, lễ công chiếu chính thức, tôi nhất định sẽ tham gia.”

Lạc Ninh mỉm cười nói: “Cảm ơn Tần lão sư, ngài có thể tới đoàn chúng tôi làm khách mời, tôi thật sự rất vinh hạnh.”

Hai người khách khí qua lại, nói xong còn nghiêm túc bắt tay.

Lê Tân ở trong lòng trợn trắng mắt —— hai tên ảnh đế này, thực sự đủ rồi đó!

Để tránh hai người bọn họ diễn đến mê mệt rồi lộ ra kẽ hở, Lê Tân liền tiến lên một bước, nói: “Dịch Tắc, chúng ta đi thôi.”

Tần Dịch Tắc gật gật đầu, tạm biệt mọi người trong đoàn phim, rồi xoay người rời đi cùng Lê Tân.

Những người mới trong lòng vẫn có chút không nỡ, dồn dập đi tới tạm biệt Tần Dịch Tắc. Người giống như Tần Dịch Tắc, kiên trì chỉ đạo diễn viên mới, thật sự quá ít. Trước đây bọn họ cũng từng hợp tác với đại minh tinh, rất nhiều người mắt cao hơn đầu, cực kỳ xem thường những người mới bọn họ, nào có như Tần Dịch Tắc chịu khó ngồi đối thoại với các diễn viên tuyến 18 tới tận mười mấy lần.

Mãi đến tận khi xe của Tần Dịch Tắc đã đi xa, những người mới mới bắt đầu khe khẽ bàn luận:

“Tần lão sư thật sự là người tốt!”

“Đúng vậy đúng vậy, diễn xuất thượng thừa, lại còn dễ ở chung!”

“Ghen tị với người yêu của anh ấy quá đi mất, không biết Omega đó như thế này, làm ảnh cuồng si như vậy, còn bày tỏ trên weibo…”

“Phòng làm việc thanh minh rồi, nói không phải minh tinh từng hợp tác với anh ấy, tôi đoán, chắc không phải người trong nghề!”

“Gia thế của Tần Dịch Tắc rất thần bí, nói không chừng anh ấy cưới một thiên kim, thiếu gia hào môn nào đó?”

“Có thể lắm!”

Vu Thành nghe mấy người này nghị luận, trong lòng có chút buồn cười —— người các cô các cậu đang đoán già đoán non ở ngay trước mặt kia kìa.

Lạc Ninh trở về ký túc xá, mở hộp quà của Lê Tân ra.

Bề ngoài đóng gói giống với những người khác, nhưng bên trong lại hoàn toàn khác nhau. Hộp quà của người khác đều là đồ ăn vặt, còn quà cho Lạc Ninh, ngoại trừ một ít điểm tâm ma ma Dụ Lan tự tay làm, còn có một tấm bưu thiếp tinh xảo —— là ảnh của Tần Dịch Tắc.

Trong hình, Tần Dịch Tắc mặc âu phục, tùy ý dựa vào bàn làm việc, đôi chân dài hờ hững vắt chéo, áo sơ mi đen cố ý mở hai khuy, lộ ra màu da mật ong và nửa phần xương quai xanh, nhìn về phía ống kính lạnh nhạt bình tĩnh, thực sự rất cấm dục, rất gợi cảm.

Nhớ không nhầm, đây là hắn quay quảng cáo làm người phát ngôn cho một nhãn hàng âu phục cao cấp nào đó mà? Người đàn ông trong hình anh tuấn đến cực hạn. Lạc Ninh sớm biết hắn rất đẹp trai, nhưng hắn để lại bức ảnh này cho mình làm gì nhỉ? Lạc Ninh không hiểu nổi ý của Tần Dịch Tắc, lật tới mặt sau tấm ảnh nhìn, nhất thời sợ ngây người.

Chỉ thấy đằng sau viết một hàng chữ, nét chữ cứng cáp mạnh mẽ ——

“Anh đi trước, tự chăm sóc mình cho tốt. Tấm hình này cho em làm kỷ niệm, lúc nhớ anh có thể lấy ra xem một chút. Ký: Tần Dịch Tắc.”

“…” Lạc Ninh thiếu chút nữa bật cười.

Tần Dịch Tắc anh mấy tuổi rồi hả? Anh không biết “viết thư tỏ tình”, là phương thức mà đám học sinh trung học thích dùng nhất sao?

Lạc Ninh nhìn người đàn ông trong hình, nhức đầu xoa xoa trán. Khó trách vừa nãy Lê Tân đưa quà cho mình, lại cười quái lạ như vậy, có lẽ Lê Tân cũng đang cười nhạo Tần Dịch Tắc ấu trĩ.

Lạc Ninh nhịn cười gửi tin nhắn cho Tần Dịch Tắc: “Đã nhận được ảnh, em sẽ nhớ anh, ngày nào cũng sẽ xem ảnh.” Giọng điệu như dỗ trẻ con, cố tình Tần Dịch Tắc còn rất hưởng thụ, tâm tình cực kỳ tốt cong cả khóe miệng.

Lê Tân đang mắng hắn té tát chỉ muốn tức chết: “Cậu còn không biết xấu hổ mà cười!”

Tần Dịch Tắc thu hồi tia cười: “Mai tôi sẽ đi quay quảng cáo cho Balance.”

Lê Tân thở phào nhẹ nhõm, nói: “Công ty thời trang cao cấp nam này vẫn luôn tìm cậu làm người phát ngôn, Weibo của cậu gây ra động tĩnh lớn như vậy, công ty người ta cũng không đề nghị hủy hợp đồng, lần này cậu phải biểu hiện tốt chút đấy.”

Tần Dịch Tắc gật đầu: “Ừm, biết rồi.”

Lê Tân nói: “Còn nữa, từ sau khi cậu đăng bản “tuyên ngôn tình yêu” lên Weibo, cũng có mấy nhãn hàng đột nhiên tìm tới cửa, muốn cậu làm đại sứ thương hiệu cho họ, giá cả cũng được, chỉ là, những sản phẩm đó không phù hợp với hình tượng của cậu, nên anh từ chối rồi.”

Tần Dịch Tắc tò mò nhìn anh: “Sản phẩm gì?”

Lê Tân nói: “Bột dinh dưỡng cho bé, giường các bé hay dùng.”

Tần Dịch Tắc: “…………”

Các người ngược lại còn gấp hơn cả tôi! Tôi còn chưa đánh dấu Omega của mình đây này, một đống sản phẩm cho bé đã tìm tới cửa rồi…

Tần Dịch Tắc bất đắc dĩ đỡ trán: “Trước cứ từ chối đi.”

Lê Tân nói: “Đương nhiên, anh đây thật không dám tưởng tượng cảnh cậu đẩy giường dỗ con nít, cầm một hộp sữa bột đi quay quảng cáo, hình ảnh kia dịu dàng quá, fans của cậu chắc sẽ ngoác mồm kinh ngạc đó.”

Tần Dịch Tắc dừng một chút: “Chờ đã.”

Vẻ mặt Lê Tân đầy dấu chấm hỏi: “??”

Tần Dịch Tắc nghiêm túc nói: “Anh giữ lại phương thức liên lạc với bọn họ, chờ tương lai có bảo bảo rồi, tôi sẽ nhận quảng cáo.”

Lê Tân: “…………”

Cậu muốn OOC một đi không trở lại à?

Nam thần cao lãnh, đây là đang có xu hướng muốn biến hình thành “Daddy dịu dàng” ư?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện