Buổi sáng ngày kế, Tần Dịch Tắc đứng trước gương sửa sang xong xuôi, chải tóc còn cẩn thận hơn so với hôm tham gia lễ trao giải —— chỉ là đi gặp ông ngoại Lạc Ninh mà thôi, sao thâm tâm hắn luôn có loại cảm giác bi tráng “anh dũng hy sinh” thế này? Lạc Ninh hôm nay ăn mặc cũng rất đoan chính, sau khi nhìn thấy Tần Dịch Tắc, lập tức đến gần nhẹ giọng dặn dò: “Từ nhỏ tôi sợ ông ngoại nhất, ở trước mặt ông, tôi cũng không dám giở trò gian trá, ngày hôm nay tất cả trông cậy vào anh. Lúc đó anh cứ nói, tôi phối hợp với anh.”

Tần Dịch Tắc căng da đầu nói: “Tôi sẽ cố hết sức.”

Hai người điều khiển Thương Loan đến trước một tòa biệt thự ở ngoại ô. Biệt thự này nhìn qua có chút cũ kĩ, nhưng quét tước vô cùng sạch sẽ, bố trí cũng rất đơn giản, trong sân trồng đầy cây cối xanh um tươi tốt, xung quanh yên tĩnh không nghe ra một tia tạp âm.

Vừa tiến vào cửa, Tần Dịch Tắc đã cảm thấy được một loại áp lực vô hình, dù sao nguyên soái Rawson năm đó tự mình thống lĩnh quân tiên phong, một lần hành động tiêu diệt ba quân đoàn lớn của Liên Bang, mệnh danh Chiến Thần, tướng quân Lăng Vũ càng là uy danh lan xa —— ông là vị tướng quân Omega duy nhất trong lịch sử đế quốc, thần tượng được vô số Omega sùng bái.

Tần Dịch Tắc từ nhỏ đã nghe qua rất nhiều truyền kỳ về hai người, nhưng chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày kết hôn với cháu ngoại bọn họ.

Quản gia chủ động ra đón, Tần Dịch Tắc không thể làm gì khác hơn là hít sâu một hơi, theo Lạc Ninh tiến vào phòng khách.

Ghế salon chính giữa phòng khách ngồi hai người, một vị trong đó kiếm mi lãng mục, mặc sơ mi đen chỉnh tề phẳng phiu, thần sắc nghiêm túc, rất có loại khí thế “không giận tự uy”. Một vị khác so với ông thấp hơn nửa cái đầu, ngũ quan tương đối thanh tú, lại không có một tia nhu nhược của Omega, trái lại bởi vì nhiều năm lăn lộn nơi chiến trường, trên người nhiều hơn vài phần anh khí và sắc bén.

Dựa trên trang phục của bọn họ, Tần Dịch Tắc liền đoán được hai người này chính là nguyên soái Rawson và tướng quân Lăng Vũ. Nhưng khiến hắn bất ngờ là, hai vị tướng quân nhìn qua rất trẻ trung, căn bản không phải kiểu tóc hoa râm như hắn đã tưởng tượng. Năm tháng không lưu lại trên người họ quá nhiều dấu vết, ngược lại bởi vì thời gian lắng đọng, khiến họ càng trở nên trầm ổn uy nghiêm.

Hai người vừa vào cửa, ánh mắt lợi hại của nguyên soái Rawson và tướng quân Lăng Vũ cùng lúc bắn về phía Tần Dịch Tắc.

Tần Dịch Tắc sống lưng chợt lạnh, cứ cảm thấy cái trán bị hai vị tướng quân nhìn chăm chú sắp thành cái động.

Ngồi trên ghế salon đối diện, Lăng An tương đối ôn hòa, chủ động đánh vỡ trầm mặc, cười nói: “Lạc Ninh, không giới thiệu Alpha của con chút sao?”

Lạc Ninh vội vàng giới thiệu: “Đây chính là Tần Dịch Tắc, hai vị này là ông ngoại của em và cậu ruột.”

Tần Dịch Tắc lễ phép cúi chào: “Chào ông ngoại, chào cậu.”

Lăng An mỉm cười gật đầu, im lặng đánh giá hắn. Ngược lại vị tướng quân Omega Lăng Vũ hơi nhíu mày, nhìn về phía Tần Dịch Tắc nói: “Cậu gọi ông ngoại cũng thật thuận miệng.”

Tần Dịch Tắc bình tĩnh nói: “Cháu và Lạc Ninh đã lấy giấy chứng nhận, người nhà Lạc Ninh, đương nhiên cháu cũng nên đối xử như người nhà mình.”

Ánh mắt Lăng Vũ quét về phía Lạc Ninh, nhàn nhạt hỏi: “Nghe nói hai đứa quen nhau mới một tháng đã đăng ký kết hôn? Gấp gáp vậy để làm gì?”

Da đầu Lạc Ninh tê dại một hồi, không biết trả lời thế nào, Tần Dịch Tắc đành phải đứng ra giải vây: “Chuyện kết hôn, thật ra là cháu chủ động đề nghị. Nghe nói bệ hạ muốn giới thiệu thiếu tướng Benjamin cho Lạc Ninh. Vị tướng quân kia tuổi trẻ tài cao, tài mạo song toàn, tuy rằng cháu tự tin mình không thua kém, nhưng cháu biết hoàng thất và quân bộ quan hệ rất mật thiết, nếu bệ hạ thúc đẩy, cháu sợ Lạc Ninh sẽ dao động. Cháu rất thích Lạc Ninh, không muốn nhường cậu ấy cho bất cứ Alpha nào cả, nên mới tiên hạ thủ vi cường, quyết định cầu hôn với Lạc Ninh.”

Lăng Vũ thấy hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh, dáng vẻ thản nhiên, khóe môi hơi giương lên, nói: “Ta chỉ muốn tìm hiểu tình huống một chút, không có ý gì khác. Đừng đứng đực ra đó, ngồi xuống nói chuyện đi.”

Lạc Ninh khẽ thở phào một hơi, dẫn Tần Dịch Tắc đến một bên khác salon ngồi xuống.

“Nói đi, các cháu thích nhau thế nào?” Lăng Vũ dạt dào hứng thú hỏi.

Tần Dịch Tắc làm bộ rất ôn nhu liếc mắt nhìn Lạc Ninh một cái, nói rằng: “Cháu tham gia một bộ phim, đúng lúc là tác phẩm chuyển thể mà Lạc Ninh yêu thích. Chúng cháu gặp nhau lần đầu ở buổi công chiếu, em ấy vô cùng hài lòng với nhân vật cháu diễn, liền để lại phương thức liên hệ cho nhau, thường xuyên trò chuyện rồi trở nên quen thuộc.”

Lăng Vũ khẽ cau mày: “Chỉ đơn giản như vậy? Không phải cậu bịa ra đấy chứ?”

Tần Dịch Tắc một mặt thành khẩn nói: “Lời của cháu mỗi câu đều là sự thật. Chúng cháu lén gặp nhau nhiều lần, còn bị paparazi chụp được. Thật ra, trong lòng cháu đã sớm có cảm tình với Lạc Ninh, mãi đến tận khi Lạc Ninh nói, bệ hạ muốn giới thiệu Alpha khác cho em ấy, cháu mới nhịn không được tỏ tình.”

Lăng Vũ như có điều suy nghĩ gật gật đầu: “Nhưng cũng không cần phải gấp gáp kết hôn như vậy?”

Tần Dịch Tắc nói: “Cháu rất thích Lạc Ninh, cho nên mới muốn mau chóng nắm bắt cơ hội, vậy sẽ có nhiều thời gian ở chung với em ấy hơn.”

Lăng Vũ nhìn về phía Lạc Ninh, người sau lập tức cười cười, phụ họa nói: “Dịch Tắc nói đúng.”

Lăng Vũ: “…”

Lúc Tần Dịch Tắc cho rằng sắp vượt ải, ngồi bên cạnh Lăng Vũ, nguyên soái Rawson vẫn luôn trầm mặt không nói đột nhiên mở miệng: “Lạc Ninh, bồi ông ngoại con chơi cờ. Dịch Tắc, theo ta tới thư phòng.”

Tần Dịch Tắc lẫn Lạc Ninh sống lưng cùng lúc cứng đờ —— chẳng lẽ ông nhìn ra gì đó, cho nên muốn tự mình dạy bảo Tần Dịch Tắc?

Bị ánh mắt thâm thúy của ông nhìn chằm chằm, hai người gần như không thở nổi.

Lạc Ninh lo lắng nhìn về phía Tần Dịch Tắc, người sau không thể làm gì khác hơn là ra vẻ trấn định theo sát nguyên soái đến thư phòng.

***

Trong thư phòng, chiếm cứ một mặt tường là giá sách đầy ắp, bên cạnh còn có tủ trưng bày, cất giữ huân chương vinh dự mà ông thu được những năm chinh chiến —— nguyên soái Rawson từng hiệp trợ bệ hạ bình định phản loạn quân bộ năm đó, bây giờ đế quốc sống trong cảnh phồn vinh an ổn, có thể nói, ông là công thần lớn nhất, ngay cả bệ hạ cũng phải kính ông ba phần.

Vừa vào thư phòng, nguyên soái liền tiện tay đóng cửa lại, bình tĩnh xoay người hỏi: “Cậu thật sự yêu thích Lạc Ninh?”

Tần Dịch Tắc không chút do dự: “Cháu đúng là rất thích…”

Nguyên soái Rawson dứt khoát đánh gãy lời hắn: “Cậu không hề thích Lạc Ninh, Lạc Ninh cũng không thích cậu. Từ khi vào cửa đến giờ, cậu và Lạc Ninh chưa từng tiếp xúc thân mật, khi ngồi trên salon, giữa cả hai vẫn duy trì khoảng cách nhất định, không hề ăn ý chút nào!”

Tần Dịch Tắc: “………”

Nguyên soái quả thật hỏa nhãn kim tinh, chi tiết nhỏ như vậy cũng không thể giấu giếm được ông.

Ánh mắt Rawson nhìn Tần Dịch Tắc đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén: “Nói thật, cậu kết hôn với Lạc Ninh, đến cùng là có mục đích gì?”

Ông hiển nhiên đã sớm nhìn thấu hai người, Tần Dịch Tắc chỉ đành giữ bình tĩnh, miễn cưỡng giải thích: “Tình cảm của cháu dành cho Lạc Ninh, đúng là không sâu như vậy, nhưng tình cảm vẫn có thể từ từ bồi dưỡng. Lạc Ninh không thích xem mắt với các Alpha khác, lại cùng cháu có tiếng nói chung, chúng cháu ở chung cũng rất thoải mái. Nếu tránh không được phải kết hôn, bọn cháu chính là lựa chọn tốt nhất của nhau.”

Rawson nhíu mày, hỏi: “Có mang theo giấy đăng ký kết hôn không? Để ta nhìn thử.”

Tần Dịch Tắc lập tức đem giấy chứng nhận được chuẩn bị từ trước cung kính đưa cho ông.

Rawson mở giấy chứng nhận ra, nhìn hai người vẻ mặt tươi cười trong hình, trầm mặc chốc lát, ông mới thấp giọng nói: “Hai đứa đã lấy chứng nhận rồi, bây giờ nói có thích hay không cũng đã quá muộn. Làm trưởng bối, ta cho cậu một lời khuyên —— hôn thú, không chỉ đơn giản là một tờ giấy, còn tượng trưng cho hứa hẹn và trách nhiệm. Hi vọng hai đứa có thể hiểu được ý nghĩa chân chính của nó.”

Tần Dịch Tắc nghiêm túc gật đầu: “Cháu bảo đảm, sau khi kết hôn chúng cháu nhất định sẽ chung sống thật tốt, quý trọng đoạn duyên phận này.”

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng thật ra trước mặt nguyên soái, Tần Dịch Tắc vô cùng chột dạ —— nghe nói nguyên soái năm đó lầm tưởng tướng quân Lăng Vũ qua đời, liền lập bia trong nhà cho Lăng Vũ, trông coi phần mộ suốt mười tám năm. Đã nhận định tướng quân Lăng Vũ, trong lòng nguyên soái không thể dung chứa thêm bất kì ai, cho dù là thủ bên mộ đối phương, cũng sẽ không liếc mắt một cái với người khác!

So sánh với sự thâm tình và chấp niệm như vậy, hắn và Lạc Ninh diễn kịch trước mặt hai vị tướng quân, đúng là đứa nhỏ đùa nghịch trước mặt gia gia, căn bản không đủ xem. Nguyên soái có lẽ đã sớm nhìn ra giữa bọn họ không có tình yêu, chỉ là không trực tiếp trọc thủng trước mặt Lạc Ninh, để lại cho cháu ngoại chút mặt mũi mà thôi.

Rawson trả lại hôn thú cho Tần Dịch Tắc, nói: “Giấy chứng nhận phải bảo quản tốt, tương lai muốn ly hôn còn dùng đến.”

Tần Dịch Tắc: “……”

Câu nói này thật sự là “một châm thấy máu”, lẽ nào nguyên soái tin chắc hai người bọn họ sau này sẽ ly hôn?

Rawson nghiêm túc nói: “Hôn nhân không có tình yêu không thể lâu dài. Việc cậu và Lạc Ninh kết hôn ta cũng không tán thành. Sau khi kết hôn, hai đứa tự lo liệu, cũng không cần tới chỗ ta diễn kịch, thứ ta muốn thấy là yêu thương thật lòng, không phải dối gạt.”

Tần Dịch Tắc cứng đờ tiếp nhận giấy hôn thú từ trong tay ông, nghĩ thầm, cửa ải này rốt cục là qua hay chưa vậy?

***

Bên trong phòng khách, Lạc Ninh đang bồi tướng quân Lăng Vũ đánh cờ. Thấy Tần Dịch Tắc tiến đến, Lạc Ninh lập tức cười nói: “Ông ngoại, con không phải đối thủ của người, hay để Dịch Tắc đến bồi người hai ván?” Dưới ánh mắt lợi hại của ông ngoại, cậu thật sự đứng ngồi không yên, liền tiện tay đem củ khoai nóng bỏng tay này vứt sang cho Tần Dịch Tắc.

Lăng Vũ nhấc mắt nhìn về phía Tần Dịch Tắc: “Cậu biết chơi cờ vây?”

Tần Dịch Tắc đành phải nhận lấy củ khoai nóng này, căng da đầu nói: “Biết một chút ạ, nhưng trình độ không quá tốt.”

Lăng Vũ nói: “Đánh với ta vài ván.”

Tần Dịch Tắc ngồi xuống vị trí của Lạc Ninh, cầm lấy quân trắng, Lăng Vũ cầm cờ đen.

Ván cờ mới bắt đầu, Lăng Vũ đã từng bước ép sát, sát phạt quyết liệt, làm Tần Dịch Tắc không có lấy một đường lui. Trong nháy mắt, trên bàn cờ quân trắng nhanh chóng bị quân đen vây quanh, nhìn Lăng Vũ tướng quân thần sắc bình tĩnh ăn hết lượng lớn quân trắng của mình, Tần Dịch Tắc trán đổ mồ hôi, ngón tay nắm quân cờ cũng không khỏi cứng ngắc.

Lăng Vũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, khẽ nói: “Chơi cờ phải giữ được bình tĩnh, cậu lại không bình ổn được tâm tình mình.” Câu nói này tất có ẩn ý, Tần Dịch Tắc không biết trả lời thế nào, chỉ đành kiên trì tiếp tục đánh cờ —— kết quả thua liên tục năm ván, bị giết đến tơi bời hoa lá.

Lăng Vũ không hứng thú lắm đặt cờ xuống, nói: “Không được.”

Nguyên soái Rawson luôn luôn nghiêm túc đột nhiên mở miệng nói: “Tôi chơi với em.”

Lăng Vũ nhíu mày nhìn ông: “Anh cho rằng, anh có thể thắng em?”

“Chơi rồi mới biết, gần đây kỳ nghệ của anh tiến bộ không ít.” Rawson khẽ mỉm cười, quay người ngồi đối diện Lăng Vũ.

“Thật không? Vậy chơi với em hai ván.” Lăng Vũ cầm quân cờ màu đen, cùng Rawson màu trắng chuẩn bị một chút, quay đầu nói với Lạc Ninh và Tần Dịch Tắc: “Các cháu cũng nên học tập thêm đi.”

Hai người không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đứng cạnh quan sát.

Nguyên soái cầm trong tay quân cờ màu đen, đặt xuống ngay giữa bàn cờ, ánh mắt lại dừng trên người ái nhân, trong khoảnh khắc đó, trong mắt nguyên soái ánh lên vẻ ôn nhu, so với dáng vẻ nghiêm khắc vừa nãy quả thật như hai người khác nhau.

Tướng quân Lăng Vũ thì lại nghiêm túc nhìn chằm chằm bàn cờ, hiển nhiên, đánh cờ với nguyên soái, ông nhất định phải vô cùng tập trung.

Vừa mới bắt đầu ván cờ, Lăng Vũ đã từng bước ép sát, nguyên soái ban đầu một mực thối lui, sau đó đột nhiên phản công toàn diện, giết được Lăng Vũ chưa kịp chuẩn bị, mất đi mảng lớn lãnh địa. Mà Lăng Vũ cũng không chịu thua, rất nhanh tìm được lối thoát, vu hồi (1) vây quanh.

Một ván cờ đơn giản, lại kịch liệt tựa như hành quân tác chiến, đủ để khiến Tần Dịch Tắc lẫn Lạc Ninh kinh hồn bạt vía.

Tần Dịch Tắc vốn tưởng rằng nguyên soái sẽ nhường Omega nhà mình, không ngờ cuối cùng, nguyên soái thế mà rất không khách khí thắng Lăng Vũ một trận, mỉm cười hỏi: “Thế nào? Anh tiến bộ rất nhanh phải không?”

Lăng Vũ không phục: “Lại đến!”

Ván thứ hai, Lăng Vũ quả nhiên vô cùng sắc bén thắng trở về. Nguyên soái nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của ông, khóe môi không khỏi kéo lên một mạt ôn hòa.

Đường đường là nguyên soái đế quốc, thế nhưng lúc đối diện với ái nhân, lại xuất hiện ánh mắt ôn nhu đến vậy.

Tần Dịch Tắc hoàn toàn chấn động rồi.

—— Không cần tới chỗ ta diễn kịch, thứ ta muốn thấy là yêu thương thật lòng, không phải dối gạt.

Tần Dịch Tắc đột nhiên nhớ tới câu nói vừa nãy của nguyên soái.

Thì ra, yêu thương thật lòng chính là như vậy. Ánh mắt nguyên soái nhìn tướng quân Lăng Vũ, thâm tình vô hạn, ông không cần nói ra miệng rằng “Ta rất yêu Lăng Vũ”, bởi vì, tình yêu của ông, đã sớm khắc sâu vào cốt tủy. Mỗi một động tác đơn giản, một một ánh mắt, đều có thể khiến người khác cảm thấy giữa hai người tồn tại loại ăn ý không gì sánh được.

Mà hắn và Lạc Ninh rõ ràng không có tình yêu, lại làm bộ ân ái, khó trách nguyên soái liếc mắt một cái đã nhìn thấu.

Tướng quân Lăng Vũ bảo bọn họ nên học tập thêm, ý này, rốt cuộc là bảo học chơi cờ, hay là học cách ân ái giữa vợ chồng vậy?

Chú thích:

(1) Vu hồi: Là mũi vòng sau đánh vào lưng địch, nhiệm vụ của mũi này là đánh chặn địch rút chạy, hoặc cũng có thể là mũi chủ công thứ hai trong trận đánh, kết hợp với mũi chủ công thứ nhất ở hướng chính.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện