Mới đêm qua thôi, anh đã có suy nghĩ muốn ôm lấy cô từ phía sau.
Đám người Hạ Tuấn Minh phải chờ đến hơn 11 giờ đêm mới nhìn thấy Giang Nhẫn.
Lúc anh quay trở về, quả băng tuyết đã tan hơn phân nửa, những bông tuyết nhỏ rơi rớt phía dưới, hóa thành một tầng nước đá nhàn nhạt. Chỉ có mình anh quay lại, trên người mang theo khí lạnh của buổi đêm, lúc anh mở cửa xe ra, tất cả mọi người đều có cảm giác khắp người anh dường như không có xíu độ ấm nào.
Trên tóc Giang Nhẫn có những bông tuyết còn chưa tan đi.
Bên trong cặp mắt đen như mực không có tí cảm xúc nào.
Khi anh ngồi vào trong, điều hòa bên trong xe cũng không bắt kịp với nhiệt độ lạnh băng do ở bên ngoài quá lâu từ cơ thể anh.
Những bông tuyết nhanh chóng biến thành vũng nước, trượt xuống khuôn mặt góc cạnh của anh. Anh rũ mắt, không nói câu nào, mọi người cũng không dám lên tiếng hỏi thăm.
Cho đến khi Giang Nhẫn bình tĩnh mở miệng: “Hạ Tuấn Minh, châm cho tao điếu thuốc.”
Hạ Tuấn Minh vội vàng sờ soạng bên trong túi móc ra một điếu thuốc.
Tất cả mọi người đều không nói tiếng nào, nhưng biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Gần đây Giang Nhẫn không còn hút thuốc nữa, bọn họ mà hút điếu nào liền bị Giang Nhẫn bảo cút thật xa tránh nhiễm mùi khói thuốc lên người anh. Nhưng đêm nay khi anh quay trở lại, cái gì cũng không nói, chỉ trầm mặc ngồi đó hút hết một bao thuốc.
Một điếu lại một điếu, dường như đang hút bù cho khoảng thời gian không đụng đến bữa giờ, anh đang cố gắng kiềm chế lại cảm xúc muốn đập ném đồ vật.
Giang Nhẫn quá mức bình tĩnh, nhưng không một ai nghĩ anh sẽ giữ được sự bình tĩnh ấy.
Dưới vẻ ngoài bình tĩnh kia đang ẩn giấu nội tâm điên cuồng.
Phương Đàm ngồi bên ghế lái, hồi lâu sau mới mở miệng dò hỏi: “Anh Nhẫn, cái kia…”
Giang Nhẫn nhìn theo hướng ngón tay anh ta chỉ, một quả cầu băng tuyết, chữ ‘Thính’ dưới góc bên phải đã hoàn toàn mờ nhạt, anh nhìn chằm chằm vào chữ ấy một lúc lâu, khóe môi giật giật.
Sau đó anh thản nhiên nói: “Không cần để ý đến nữa, nó sẽ nhanh chóng tan thôi. Lái xe đi.”
Phương Đàm khởi động xe, Hạ Tuấn Minh không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt như thế này: “Anh Nhẫn, anh không gặp được cô ấy sao?”
Giang Nhẫn nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi: “Không.”
Anh thà rằng không gặp được.
Lúc Thư Lan nói anh biết Mạnh Thính đi thi đấu dương cầm, anh trầm mặc một lúc lâu. Dường như lập tức nghĩ thông suốt ngay cái người mà ngày đó nhìn thấy trên sân khấu là ai. Người biểu diễn khi ấy vốn không phải Thư Lan mà chính là cô.
Mẹ anh đã vứt bỏ anh và ba, năm đó khi bà ta chạy theo tên gian phu ấy thì anh đã phát lời thề, tương lai sẽ vĩnh viễn không đem lòng yêu thích những cô gái tài năng.
Bạn nhìn thử mà xem, bọn họ có bao nhiêu xinh đẹp, có bao nhiêu tốt lành. Một mặt khiến cho cánh đàn ông phải nghiêng ngã vì họ, một mặt lại kiêu ngạo thận trọng. Chờ đến khi bạn si mê họ đến không thể nào kiềm chế lại được nữa, bọn họ sẽ không chút lưu tình nào mà vứt bỏ bạn.
Loại người như thế này là vô tình nhất.
Mẹ anh sau khi đã rời đi được 5 năm mà ba anh còn đích thân dọn dẹp căn phòng đàn dương cầm kia.
Khi đó Giang Nhẫn khoanh hai tay, yên lặng mang theo sự mỉa mai liếc nhìn người đàn ông đáng thương bị vứt bỏ ấy.
Anh sẽ không trở thành Giang Quý Hiển thứ hai.
Nhưng thời điểm anh nhớ đến Mạnh Thính, tận sâu trong đáy lòng anh ngoại trừ cái cảm giác bi ai vô cùng buồn cười kia thì càng nhiều hơn chính là nỗi chứa chan chờ mong. Cô sâu lắng và dịu dàng như thế, ấy vậy mà cũng có một mặt hào quang sáng chói như vậy.
Anh rất muốn đến nhìn cô.
Nhưng khi anh chạy đến đó, cô đã biểu diễn xong rồi.
Ngoài trời tuyết rơi lả tả.
Cô mặc một bộ váy mùa đông màu xanh lam, phần ống tay áo và mép váy là lớp vải nhung màu trắng, mái tóc dài được buộc lên bằng một sợi dây lụa. Sợi dây ấy rất dài rũ xuống trước ngực, cách đó không xa còn văng vẳng tiếng dương cầm, cô đang ngửa đầu ngắm nhìn tuyết rơi.
Phần da thịt trước cổ trắng nõn, dường như trắng tựa tuyết.
Trong phút chốc thời gian như ngưng lại, anh dường như quay trở về khi còn nhỏ bước vào căn phòng nơi mà mẹ mình cất giấu những đồ vật quý giá, ngước mắt đã nhìn thấy một bộ tranh thuỷ mặc.
Trong bức tranh những bông tuyết bay đầy trời, một cô gái đang đưa tay lên đón lấy tuyết. Mái tóc đen rũ xuống, phía trên đôi hàng mi dài điểm một chút lớp tuyết mỏng trắng tinh, cô gái đứng trong bức tranh ấy, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt mang theo ý cười trong suốt.
Năm đó anh bao nhiêu tuổi? Bảy tuổi hay đã được tám tuổi rồi?
Trong cơn tức giận đã đập hết tất cả những đồ vật có thể đập được của mẹ mình, nhưng khi đứng trước bức họa danh tiếng này thì lại do dự.
Anh ngơ ngác ngắm nhìn bức tranh ấy, thậm chí còn có suy nghĩ rằng người con gái ấy sẽ bước ra từ trong tranh. Nhưng cô không có bước ra, chờ đến khi anh giật mình tỉnh lại, mới phát hiện nó chẳng qua chỉ là một bức họa vẽ lên một cô gái xinh đẹp bên trong ấy mà thôi.
Anh uất ức cắn môi, nước mắt lưng tròng, không cam lòng bản thân bị một bức tranh mê hoặc. Thế nên anh giận dữ giẫm đạp và xé nát nó.
Nhiều năm sau đó anh đã không còn nhớ đến người con gái trên bức tranh thủy mặc kia nữa, nhưng lại khắc sâu trong lòng cảm giác rung động trước vẻ đẹp mỹ lệ ấy.
Đêm nay, cái cảm giác so với năm đó càng mãnh liệt hơn.
Nhưng anh đến quá muộn, Mạnh Thính đã biểu diễn xong rồi.
Trái tim của anh trống rỗng, anh đưa mắt nhìn cô từ đằng xa. Trong giây phút đó bỗng cảm thấy thật vô lý, cảm thấy trái tim mình không thể kiểm soát được nữa.
Cho đến khi anh nhìn thấy hàng lông mi dài như lông vũ của cô dính một chút bông tuyết nho nhỏ, trông thấy có một người con trai khoác áo của mình lên vai cô.
Cô ngẩng lên còn chàng trai kia thì cúi đầu, đỡ lấy bờ vai của cô.
Bọn họ hôn nhau trong đêm Giáng Sinh, dưới màn đêm yên tĩnh u tối.
Từ đầu đến cuối cô không hề đẩy người con trai kia ra.
Anh không biết mình đã đứng đó bao lâu, có lẽ là một phút, cũng có lẽ là nửa giờ.
Giang Nhẫn chợt nhớ đến ngày đó khi anh khoác áo mình lên cho cô, cô đã nhíu mày.
Vì muốn tránh cho quần áo khỏi mùi khói thuốc, anh đã cắn răng chịu đựng cơn thèm thuốc, cứ như một thằng đần.
Anh cũng nhớ đến khi bản thân mình mất khống chế hôn cô, cô cố gắng chống đỡ rồi đẩy ngực anh ra, nói anh là đồ đùa giỡn lưu manh. Sau đó anh đưa cô về nhà, giang rộng hai tay muốn ôm lấy cô nhưng phải thu tay lại như không có chuyện gì.
Mới đêm qua thôi, anh đã có suy nghĩ muốn ôm lấy cô từ phía sau.
Anh nhắm hai mắt lại, xoay người rời đi.
Bình tĩnh rời khỏi, không biết đã đi được bao lâu. Anh bắt đầu điên cuồng chạy, không có mục đích, chạy về phía trước mà không có phương hướng.
Không khí lạnh như dao cắt, đua nhau chen lấn tràn vào bên trong phổi của anh, gây nên từng cơn đau đớn.
“Khốn khiếp!” Anh nắm chặt hai nắm đấm, đá một cước vào trên đèn đường.
Ánh đèn rung chuyển một bóng hình nặng trĩu.
Cổ họng anh như có một trận máu tanh.
Giang Nhẫn lạnh lùng nhổ một ngụm nước miếng, kéo theo một màu đỏ nhàn nhạt.
Bỗng nhiên anh rất muốn quay lại đó, không thể khống chế được mà muốn quay về. Anh muốn kéo cái tên kia ra, một dao đâm chết anh ta, muốn tra hỏi cô, tại sao lại đối xử như vậy với anh.
Thậm chí anh còn hủy hoại cô giống như đã làm với bức tranh thủy mặc năm đó.
Nhưng anh thậm chí còn không thể bước nỗi một bước.
Cô không phải là bức tranh kia.
Anh không thể nào hủy hoại cô được.
Thật buồn cười, anh đã từng nói nếu thích phải một cô gái như thế này, khi đạt được chỉ nhận lấy những cái nhìn khinh miệt và xem thường. Nếu tham lam muốn có một tình yêu như vậy thì cuối cùng cũng chỉ nhận lấy bi kịch mà thôi.
Mạnh Thính cũng từng nói rõ ràng là cô không thích anh một chút nào hết.
Anh đưa tay lau nhẹ khóe môi, cất giọng cười mỉa mai. Không phải chỉ là thích một cô gái không thích mình thôi sao, có gì lớn lao lắm đâu?
Khi anh chưa thích cô, cũng đã sống qua mấy năm đó thôi.
***
Chớp mắt đã đến kỳ nghỉ đông, toàn bộ trường Thất Trung vô cùng huân hoan vui mừng.
Sau khi Phan Huệ Nhân thông báo kỳ nghỉ xong, sau đó dặn dò một số điểm chú ý, để lớp trưởng Tiểu Diệp đi thu lại các bản cam kết chú ý an toàn của các học sinh.
Các bạn trong lớp vui sướng hớn hở, cùng nhau ríu rít nói lời tạm biệt.
Triệu Noãn Chanh lạnh đến giậm chân: “Cậu ăn Tết ở thành phố H hả Thính Thính?” Cô vô cùng phấn khích, “Tớ thì ngồi xe lửa về quê thăm ông bà ngoại, tớ sẽ mang đặc sản về cho cậu nhé.”
Mạnh Thính gật đầu, dịu dàng nói được.
Cô nói: “Cả nhà tớ đều ăn Tết ở đây.”
Sau khi mẹ của Mạnh Thính rời khỏi quê hương, ông bà ngoại cô đều vô cùng đau lòng, đã từ luôn đứa con gái này. Mạnh Thính sang năm ấy đã chuyển qua thành phố B.
Phan Huệ Nhân nói: “Trong kỳ nghỉ này các em không được lười biếng học hành, qua mùa xuân này rồi thì các em đã bước vào học kỳ cuối cùng của lớp 11 rồi, không biết nắm bắt thời gian sau này đừng có hối hận.”
Phía sau lớp có một nam sinh lớn tiếng nói: “Chúng em biết rồi ạ! Chúc cô Phan năm mới vui vẻ ạ!”
Cô giáo Phan không nhịn được cười: “Cô cũng chúc các em một năm mới vui vẻ nhé!”
Buổi chiều ngày hôm đó sau khi Thất Trung thông báo nghỉ, sân trường chưa từng có sự náo nhiệt như vậy.
Bên ngoài cổng trường đầy ắp các vị phụ huynh đến đón con em mình tan học.
Có một chiếc xe thể thao màu bạc bắt mắt đậu ngoài cổng trường.
Không chỉ có các học sinh mà còn có các phụ huynh cũng nhìn chăm chú, tất cả đều chỉ trỏ, xì xào bàn tán.
Một vị phụ huynh nói: “Xe này xịn thật, nếu bán con này đi thì cũng được con số chừng này…” Vị phụ huynh kia giơ lên bảy ngón tay.
Một nữ sinh nhỏ giọng nói bên tai cha mình: “Đó là xe của Giang Nhẫn.”
Sau đó cô gái kia phổ cập ‘kiến thức’ về Giang Nhẫn ở trường trung học sát vách, trong ánh mắt mang theo lấp lánh không thể diễn tả. Giang Nhẫn ngỗ nghịch không gò bó, tuy nhiên trong thời niên thiếu, kiểu người như Giang Nhẫn không có chút hào quang nào. Một mặt khiến cho người khác sợ hãi, mặt khác không thể không cảm thấy anh quá đẹp trai.
Vị phụ huynh nhíu mày: “Không được phép lại gần loại người này nghe không!”
Có tiền thì làm được gì chứ, cặn bã xã hội! Tuổi còn nhỏ mà trở thành học sinh cá biệt đánh người vô cùng hung ác, gia đình vứt bỏ.
Đám học sinh nhanh chóng vâng vâng dạ dạ.
Lúc Mạnh Thính ôm sách đi ra cùng Triệu Noãn Chanh, Giang Nhẫn hạ cửa sổ xe xuống.
Trên xe có mấy người thiếu niên nói nói cười cười, khi nhìn thấy Mạnh Thính, Hạ Tuấn Minh bỗng đưa mắt ra hiệu với Phương Đàm.
Phương Đàm liếc nhìn Giang Nhẫn, Giang Nhẫn rũ mắt xuống, gảy gảy đầu thuốc lá.
Anh không hề liếc mắt nhìn Mạnh Thính một lần nào, từ đầu đến cuối đều biểu hiện rất bình tĩnh.
Rất nhiều người quay lại nhìn Mạnh Thính. Dù sao cô cũng là hoa khôi, tuy rằng mặc đồng phục không hề khác biệt so với mọi người, rộng rãi thoải mái, nhưng khi mặc trên người cô đều hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Giang Nhẫn đậu xe ở đó rất bắt mắt, Triệu Noãn Chanh há hốc miệng, lôi kéo Mạnh Thính cách xe phía đó một chút, “Thính Thính cậu phải cách xe anh ta một chút, tớ luôn cảm thấy anh ta có ý đồ gì đó với cậu.”
Lần đó khi leo núi Giang Nhẫn ép buộc cô đi theo, Triệu Noãn Chanh hốt hoảng lo sợ hồi lâu.
Mạnh Thính không phụ ý tốt của cô.
Sau khi hai người họ ra khỏi cổng trường không lâu, Hạ Tuấn Minh ngoắc tay với người vừa bước ra khỏi cổng trường, “Người đẹp Lư Nguyệt, bên này bên này.”
Lư Nguyệt mỉm cười đi tới, Hạ Tuấn Minh mở cửa xe bước xuống, để cô ta ngồi vào trong.
Triệu Noãn Chanh vừa sợ vừa tức: “Lời đồn là thật nha, Giang Nhẫn và Lư Nguyệt quả thật ở bên nhau. Nếu vậy thì đi trêu chọc cậu làm gì chứ Thính Thính? Cái tên này thật là trăng hoa, cậu đừng bao giờ đi thích cái hạng người này nha.”
Mạnh Thính giúp cô nhặt những bài thi rơi ra bên ngoài: “Đừng nói bậy, chuyện của người ta không nên can thiệp.”
Triệu Noãn Chanh bĩu môi.
Chờ khi Mạnh Thính đi xa rồi, Giang Nhẫn cũng lái xe rời đi.
Anh không có chút cảm xúc nào, khi đám người bọn họ kể chuyện các giáo viên trong lớp, anh còn cong môi cười cười.
Hà Hàn gửi tin nhắn cho Hạ Tuấn Minh:
Hạ Tuấn Minh trả lời: <Tao thấy bình thường mà.>
Hà Hàn gõ chữ: <Tao đã nói hoa khôi trường Thất Trung sao mà dễ theo đuổi được chứ, anh Nhẫn phải nhất quyết va chạm vào mới chịu bỏ cuộc.>
Hạ Tuấn Minh hoàn toàn đồng ý.
Ngày đó khi anh Nhẫn quay về, toàn thân trầm mặc kìm nén cảm xúc khiến cho tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, sợ anh sẽ phát điên. Tuy nhiên anh không hề, trái lại trở về với cuộc sống ban đầu, chơi bóng đi bar, thỉnh thoảng hẹn đi ăn, lên lớp thì ngủ.
Bình thường đến không thể bình thường hơn.
Hôm nay khi bọn họ đề nghị anh Nhẫn lái xe đi đón một người bạn, vốn dĩ lo lắng Giang Nhẫn khi chạm mặt Mạnh Thính sẽ không kiểm soát được cảm xúc, nhưng giờ mới nhận ra mình đã suy nghĩ nhiều rồi.
Lư Nguyệt đưa mắt nhìn thiếu niên bên ghế lái, cười cười hỏi anh: “Giang Nhẫn, cậu về thành phố B ăn Tết hả, tôi lớn vậy rồi mà còn chưa đến thành phố B lần nào hết, nghe nói nơi đó rất phồn hoa náo nhiệt, cậu có thể kể tôi nghe một chút không?”
Giang Nhẫn bình tĩnh nói: “Không về.”
Lư Nguyệt có hơi xấu hổ.
Hạ Tuấn Minh vội vàng giảng hòa: “Thi đại học xong rồi, mời chị đi ăn nhé.”
Bầu không khí trên xe náo nhiệt lần nữa.
Hạ Tuấn Minh chính là một tên lắm lời, líu ríu nói không ngừng. Lư Nguyệt đều nghe toàn bộ, thỉnh thoảng cười đáp lại một tiếng, đúng kiểu yên tĩnh ngoan ngoãn.
Phương Đàm ngồi bên ghế lái phụ, đưa mắt nhìn Lư Nguyệt. Không biết có phải ảo giác của anh ta hay không, luôn cảm thấy Lư Nguyệt đang hết sức bắt chước tính cách giống với Mạnh Thính.
Giang Nhẫn đặt ngón tay lên vô lăng, lười biếng nhìn đèn đỏ ngoài cửa sổ.
Phương Đàm thu lại ánh mắt, tầm mắt rơi xuống đốt ngón tay thứ hai trên ngón giữa của Giang Nhẫn.
Chỗ đó đỏ ửng một mảng.
Đám người kia ngồi phía sau nên không thấy được, nhưng Phương Đàm lại thấy.
Vừa nãy khi nhìn thấy Mạnh Thính, Giang Nhẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Dường như một chút cũng không nhìn cô.
Nhưng đã bị tàn thuốc đốt đến bỏng.
Đỏ lên, gần như thiêu cháy da thịt.
Anh mới giật mình cảm nhận được, dập tắt đầu thuốc.
Đám người Hạ Tuấn Minh phải chờ đến hơn 11 giờ đêm mới nhìn thấy Giang Nhẫn.
Lúc anh quay trở về, quả băng tuyết đã tan hơn phân nửa, những bông tuyết nhỏ rơi rớt phía dưới, hóa thành một tầng nước đá nhàn nhạt. Chỉ có mình anh quay lại, trên người mang theo khí lạnh của buổi đêm, lúc anh mở cửa xe ra, tất cả mọi người đều có cảm giác khắp người anh dường như không có xíu độ ấm nào.
Trên tóc Giang Nhẫn có những bông tuyết còn chưa tan đi.
Bên trong cặp mắt đen như mực không có tí cảm xúc nào.
Khi anh ngồi vào trong, điều hòa bên trong xe cũng không bắt kịp với nhiệt độ lạnh băng do ở bên ngoài quá lâu từ cơ thể anh.
Những bông tuyết nhanh chóng biến thành vũng nước, trượt xuống khuôn mặt góc cạnh của anh. Anh rũ mắt, không nói câu nào, mọi người cũng không dám lên tiếng hỏi thăm.
Cho đến khi Giang Nhẫn bình tĩnh mở miệng: “Hạ Tuấn Minh, châm cho tao điếu thuốc.”
Hạ Tuấn Minh vội vàng sờ soạng bên trong túi móc ra một điếu thuốc.
Tất cả mọi người đều không nói tiếng nào, nhưng biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Gần đây Giang Nhẫn không còn hút thuốc nữa, bọn họ mà hút điếu nào liền bị Giang Nhẫn bảo cút thật xa tránh nhiễm mùi khói thuốc lên người anh. Nhưng đêm nay khi anh quay trở lại, cái gì cũng không nói, chỉ trầm mặc ngồi đó hút hết một bao thuốc.
Một điếu lại một điếu, dường như đang hút bù cho khoảng thời gian không đụng đến bữa giờ, anh đang cố gắng kiềm chế lại cảm xúc muốn đập ném đồ vật.
Giang Nhẫn quá mức bình tĩnh, nhưng không một ai nghĩ anh sẽ giữ được sự bình tĩnh ấy.
Dưới vẻ ngoài bình tĩnh kia đang ẩn giấu nội tâm điên cuồng.
Phương Đàm ngồi bên ghế lái, hồi lâu sau mới mở miệng dò hỏi: “Anh Nhẫn, cái kia…”
Giang Nhẫn nhìn theo hướng ngón tay anh ta chỉ, một quả cầu băng tuyết, chữ ‘Thính’ dưới góc bên phải đã hoàn toàn mờ nhạt, anh nhìn chằm chằm vào chữ ấy một lúc lâu, khóe môi giật giật.
Sau đó anh thản nhiên nói: “Không cần để ý đến nữa, nó sẽ nhanh chóng tan thôi. Lái xe đi.”
Phương Đàm khởi động xe, Hạ Tuấn Minh không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt như thế này: “Anh Nhẫn, anh không gặp được cô ấy sao?”
Giang Nhẫn nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế ngồi: “Không.”
Anh thà rằng không gặp được.
Lúc Thư Lan nói anh biết Mạnh Thính đi thi đấu dương cầm, anh trầm mặc một lúc lâu. Dường như lập tức nghĩ thông suốt ngay cái người mà ngày đó nhìn thấy trên sân khấu là ai. Người biểu diễn khi ấy vốn không phải Thư Lan mà chính là cô.
Mẹ anh đã vứt bỏ anh và ba, năm đó khi bà ta chạy theo tên gian phu ấy thì anh đã phát lời thề, tương lai sẽ vĩnh viễn không đem lòng yêu thích những cô gái tài năng.
Bạn nhìn thử mà xem, bọn họ có bao nhiêu xinh đẹp, có bao nhiêu tốt lành. Một mặt khiến cho cánh đàn ông phải nghiêng ngã vì họ, một mặt lại kiêu ngạo thận trọng. Chờ đến khi bạn si mê họ đến không thể nào kiềm chế lại được nữa, bọn họ sẽ không chút lưu tình nào mà vứt bỏ bạn.
Loại người như thế này là vô tình nhất.
Mẹ anh sau khi đã rời đi được 5 năm mà ba anh còn đích thân dọn dẹp căn phòng đàn dương cầm kia.
Khi đó Giang Nhẫn khoanh hai tay, yên lặng mang theo sự mỉa mai liếc nhìn người đàn ông đáng thương bị vứt bỏ ấy.
Anh sẽ không trở thành Giang Quý Hiển thứ hai.
Nhưng thời điểm anh nhớ đến Mạnh Thính, tận sâu trong đáy lòng anh ngoại trừ cái cảm giác bi ai vô cùng buồn cười kia thì càng nhiều hơn chính là nỗi chứa chan chờ mong. Cô sâu lắng và dịu dàng như thế, ấy vậy mà cũng có một mặt hào quang sáng chói như vậy.
Anh rất muốn đến nhìn cô.
Nhưng khi anh chạy đến đó, cô đã biểu diễn xong rồi.
Ngoài trời tuyết rơi lả tả.
Cô mặc một bộ váy mùa đông màu xanh lam, phần ống tay áo và mép váy là lớp vải nhung màu trắng, mái tóc dài được buộc lên bằng một sợi dây lụa. Sợi dây ấy rất dài rũ xuống trước ngực, cách đó không xa còn văng vẳng tiếng dương cầm, cô đang ngửa đầu ngắm nhìn tuyết rơi.
Phần da thịt trước cổ trắng nõn, dường như trắng tựa tuyết.
Trong phút chốc thời gian như ngưng lại, anh dường như quay trở về khi còn nhỏ bước vào căn phòng nơi mà mẹ mình cất giấu những đồ vật quý giá, ngước mắt đã nhìn thấy một bộ tranh thuỷ mặc.
Trong bức tranh những bông tuyết bay đầy trời, một cô gái đang đưa tay lên đón lấy tuyết. Mái tóc đen rũ xuống, phía trên đôi hàng mi dài điểm một chút lớp tuyết mỏng trắng tinh, cô gái đứng trong bức tranh ấy, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt mang theo ý cười trong suốt.
Năm đó anh bao nhiêu tuổi? Bảy tuổi hay đã được tám tuổi rồi?
Trong cơn tức giận đã đập hết tất cả những đồ vật có thể đập được của mẹ mình, nhưng khi đứng trước bức họa danh tiếng này thì lại do dự.
Anh ngơ ngác ngắm nhìn bức tranh ấy, thậm chí còn có suy nghĩ rằng người con gái ấy sẽ bước ra từ trong tranh. Nhưng cô không có bước ra, chờ đến khi anh giật mình tỉnh lại, mới phát hiện nó chẳng qua chỉ là một bức họa vẽ lên một cô gái xinh đẹp bên trong ấy mà thôi.
Anh uất ức cắn môi, nước mắt lưng tròng, không cam lòng bản thân bị một bức tranh mê hoặc. Thế nên anh giận dữ giẫm đạp và xé nát nó.
Nhiều năm sau đó anh đã không còn nhớ đến người con gái trên bức tranh thủy mặc kia nữa, nhưng lại khắc sâu trong lòng cảm giác rung động trước vẻ đẹp mỹ lệ ấy.
Đêm nay, cái cảm giác so với năm đó càng mãnh liệt hơn.
Nhưng anh đến quá muộn, Mạnh Thính đã biểu diễn xong rồi.
Trái tim của anh trống rỗng, anh đưa mắt nhìn cô từ đằng xa. Trong giây phút đó bỗng cảm thấy thật vô lý, cảm thấy trái tim mình không thể kiểm soát được nữa.
Cho đến khi anh nhìn thấy hàng lông mi dài như lông vũ của cô dính một chút bông tuyết nho nhỏ, trông thấy có một người con trai khoác áo của mình lên vai cô.
Cô ngẩng lên còn chàng trai kia thì cúi đầu, đỡ lấy bờ vai của cô.
Bọn họ hôn nhau trong đêm Giáng Sinh, dưới màn đêm yên tĩnh u tối.
Từ đầu đến cuối cô không hề đẩy người con trai kia ra.
Anh không biết mình đã đứng đó bao lâu, có lẽ là một phút, cũng có lẽ là nửa giờ.
Giang Nhẫn chợt nhớ đến ngày đó khi anh khoác áo mình lên cho cô, cô đã nhíu mày.
Vì muốn tránh cho quần áo khỏi mùi khói thuốc, anh đã cắn răng chịu đựng cơn thèm thuốc, cứ như một thằng đần.
Anh cũng nhớ đến khi bản thân mình mất khống chế hôn cô, cô cố gắng chống đỡ rồi đẩy ngực anh ra, nói anh là đồ đùa giỡn lưu manh. Sau đó anh đưa cô về nhà, giang rộng hai tay muốn ôm lấy cô nhưng phải thu tay lại như không có chuyện gì.
Mới đêm qua thôi, anh đã có suy nghĩ muốn ôm lấy cô từ phía sau.
Anh nhắm hai mắt lại, xoay người rời đi.
Bình tĩnh rời khỏi, không biết đã đi được bao lâu. Anh bắt đầu điên cuồng chạy, không có mục đích, chạy về phía trước mà không có phương hướng.
Không khí lạnh như dao cắt, đua nhau chen lấn tràn vào bên trong phổi của anh, gây nên từng cơn đau đớn.
“Khốn khiếp!” Anh nắm chặt hai nắm đấm, đá một cước vào trên đèn đường.
Ánh đèn rung chuyển một bóng hình nặng trĩu.
Cổ họng anh như có một trận máu tanh.
Giang Nhẫn lạnh lùng nhổ một ngụm nước miếng, kéo theo một màu đỏ nhàn nhạt.
Bỗng nhiên anh rất muốn quay lại đó, không thể khống chế được mà muốn quay về. Anh muốn kéo cái tên kia ra, một dao đâm chết anh ta, muốn tra hỏi cô, tại sao lại đối xử như vậy với anh.
Thậm chí anh còn hủy hoại cô giống như đã làm với bức tranh thủy mặc năm đó.
Nhưng anh thậm chí còn không thể bước nỗi một bước.
Cô không phải là bức tranh kia.
Anh không thể nào hủy hoại cô được.
Thật buồn cười, anh đã từng nói nếu thích phải một cô gái như thế này, khi đạt được chỉ nhận lấy những cái nhìn khinh miệt và xem thường. Nếu tham lam muốn có một tình yêu như vậy thì cuối cùng cũng chỉ nhận lấy bi kịch mà thôi.
Mạnh Thính cũng từng nói rõ ràng là cô không thích anh một chút nào hết.
Anh đưa tay lau nhẹ khóe môi, cất giọng cười mỉa mai. Không phải chỉ là thích một cô gái không thích mình thôi sao, có gì lớn lao lắm đâu?
Khi anh chưa thích cô, cũng đã sống qua mấy năm đó thôi.
***
Chớp mắt đã đến kỳ nghỉ đông, toàn bộ trường Thất Trung vô cùng huân hoan vui mừng.
Sau khi Phan Huệ Nhân thông báo kỳ nghỉ xong, sau đó dặn dò một số điểm chú ý, để lớp trưởng Tiểu Diệp đi thu lại các bản cam kết chú ý an toàn của các học sinh.
Các bạn trong lớp vui sướng hớn hở, cùng nhau ríu rít nói lời tạm biệt.
Triệu Noãn Chanh lạnh đến giậm chân: “Cậu ăn Tết ở thành phố H hả Thính Thính?” Cô vô cùng phấn khích, “Tớ thì ngồi xe lửa về quê thăm ông bà ngoại, tớ sẽ mang đặc sản về cho cậu nhé.”
Mạnh Thính gật đầu, dịu dàng nói được.
Cô nói: “Cả nhà tớ đều ăn Tết ở đây.”
Sau khi mẹ của Mạnh Thính rời khỏi quê hương, ông bà ngoại cô đều vô cùng đau lòng, đã từ luôn đứa con gái này. Mạnh Thính sang năm ấy đã chuyển qua thành phố B.
Phan Huệ Nhân nói: “Trong kỳ nghỉ này các em không được lười biếng học hành, qua mùa xuân này rồi thì các em đã bước vào học kỳ cuối cùng của lớp 11 rồi, không biết nắm bắt thời gian sau này đừng có hối hận.”
Phía sau lớp có một nam sinh lớn tiếng nói: “Chúng em biết rồi ạ! Chúc cô Phan năm mới vui vẻ ạ!”
Cô giáo Phan không nhịn được cười: “Cô cũng chúc các em một năm mới vui vẻ nhé!”
Buổi chiều ngày hôm đó sau khi Thất Trung thông báo nghỉ, sân trường chưa từng có sự náo nhiệt như vậy.
Bên ngoài cổng trường đầy ắp các vị phụ huynh đến đón con em mình tan học.
Có một chiếc xe thể thao màu bạc bắt mắt đậu ngoài cổng trường.
Không chỉ có các học sinh mà còn có các phụ huynh cũng nhìn chăm chú, tất cả đều chỉ trỏ, xì xào bàn tán.
Một vị phụ huynh nói: “Xe này xịn thật, nếu bán con này đi thì cũng được con số chừng này…” Vị phụ huynh kia giơ lên bảy ngón tay.
Một nữ sinh nhỏ giọng nói bên tai cha mình: “Đó là xe của Giang Nhẫn.”
Sau đó cô gái kia phổ cập ‘kiến thức’ về Giang Nhẫn ở trường trung học sát vách, trong ánh mắt mang theo lấp lánh không thể diễn tả. Giang Nhẫn ngỗ nghịch không gò bó, tuy nhiên trong thời niên thiếu, kiểu người như Giang Nhẫn không có chút hào quang nào. Một mặt khiến cho người khác sợ hãi, mặt khác không thể không cảm thấy anh quá đẹp trai.
Vị phụ huynh nhíu mày: “Không được phép lại gần loại người này nghe không!”
Có tiền thì làm được gì chứ, cặn bã xã hội! Tuổi còn nhỏ mà trở thành học sinh cá biệt đánh người vô cùng hung ác, gia đình vứt bỏ.
Đám học sinh nhanh chóng vâng vâng dạ dạ.
Lúc Mạnh Thính ôm sách đi ra cùng Triệu Noãn Chanh, Giang Nhẫn hạ cửa sổ xe xuống.
Trên xe có mấy người thiếu niên nói nói cười cười, khi nhìn thấy Mạnh Thính, Hạ Tuấn Minh bỗng đưa mắt ra hiệu với Phương Đàm.
Phương Đàm liếc nhìn Giang Nhẫn, Giang Nhẫn rũ mắt xuống, gảy gảy đầu thuốc lá.
Anh không hề liếc mắt nhìn Mạnh Thính một lần nào, từ đầu đến cuối đều biểu hiện rất bình tĩnh.
Rất nhiều người quay lại nhìn Mạnh Thính. Dù sao cô cũng là hoa khôi, tuy rằng mặc đồng phục không hề khác biệt so với mọi người, rộng rãi thoải mái, nhưng khi mặc trên người cô đều hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Giang Nhẫn đậu xe ở đó rất bắt mắt, Triệu Noãn Chanh há hốc miệng, lôi kéo Mạnh Thính cách xe phía đó một chút, “Thính Thính cậu phải cách xe anh ta một chút, tớ luôn cảm thấy anh ta có ý đồ gì đó với cậu.”
Lần đó khi leo núi Giang Nhẫn ép buộc cô đi theo, Triệu Noãn Chanh hốt hoảng lo sợ hồi lâu.
Mạnh Thính không phụ ý tốt của cô.
Sau khi hai người họ ra khỏi cổng trường không lâu, Hạ Tuấn Minh ngoắc tay với người vừa bước ra khỏi cổng trường, “Người đẹp Lư Nguyệt, bên này bên này.”
Lư Nguyệt mỉm cười đi tới, Hạ Tuấn Minh mở cửa xe bước xuống, để cô ta ngồi vào trong.
Triệu Noãn Chanh vừa sợ vừa tức: “Lời đồn là thật nha, Giang Nhẫn và Lư Nguyệt quả thật ở bên nhau. Nếu vậy thì đi trêu chọc cậu làm gì chứ Thính Thính? Cái tên này thật là trăng hoa, cậu đừng bao giờ đi thích cái hạng người này nha.”
Mạnh Thính giúp cô nhặt những bài thi rơi ra bên ngoài: “Đừng nói bậy, chuyện của người ta không nên can thiệp.”
Triệu Noãn Chanh bĩu môi.
Chờ khi Mạnh Thính đi xa rồi, Giang Nhẫn cũng lái xe rời đi.
Anh không có chút cảm xúc nào, khi đám người bọn họ kể chuyện các giáo viên trong lớp, anh còn cong môi cười cười.
Hà Hàn gửi tin nhắn cho Hạ Tuấn Minh:
Hạ Tuấn Minh trả lời: <Tao thấy bình thường mà.>
Hà Hàn gõ chữ: <Tao đã nói hoa khôi trường Thất Trung sao mà dễ theo đuổi được chứ, anh Nhẫn phải nhất quyết va chạm vào mới chịu bỏ cuộc.>
Hạ Tuấn Minh hoàn toàn đồng ý.
Ngày đó khi anh Nhẫn quay về, toàn thân trầm mặc kìm nén cảm xúc khiến cho tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, sợ anh sẽ phát điên. Tuy nhiên anh không hề, trái lại trở về với cuộc sống ban đầu, chơi bóng đi bar, thỉnh thoảng hẹn đi ăn, lên lớp thì ngủ.
Bình thường đến không thể bình thường hơn.
Hôm nay khi bọn họ đề nghị anh Nhẫn lái xe đi đón một người bạn, vốn dĩ lo lắng Giang Nhẫn khi chạm mặt Mạnh Thính sẽ không kiểm soát được cảm xúc, nhưng giờ mới nhận ra mình đã suy nghĩ nhiều rồi.
Lư Nguyệt đưa mắt nhìn thiếu niên bên ghế lái, cười cười hỏi anh: “Giang Nhẫn, cậu về thành phố B ăn Tết hả, tôi lớn vậy rồi mà còn chưa đến thành phố B lần nào hết, nghe nói nơi đó rất phồn hoa náo nhiệt, cậu có thể kể tôi nghe một chút không?”
Giang Nhẫn bình tĩnh nói: “Không về.”
Lư Nguyệt có hơi xấu hổ.
Hạ Tuấn Minh vội vàng giảng hòa: “Thi đại học xong rồi, mời chị đi ăn nhé.”
Bầu không khí trên xe náo nhiệt lần nữa.
Hạ Tuấn Minh chính là một tên lắm lời, líu ríu nói không ngừng. Lư Nguyệt đều nghe toàn bộ, thỉnh thoảng cười đáp lại một tiếng, đúng kiểu yên tĩnh ngoan ngoãn.
Phương Đàm ngồi bên ghế lái phụ, đưa mắt nhìn Lư Nguyệt. Không biết có phải ảo giác của anh ta hay không, luôn cảm thấy Lư Nguyệt đang hết sức bắt chước tính cách giống với Mạnh Thính.
Giang Nhẫn đặt ngón tay lên vô lăng, lười biếng nhìn đèn đỏ ngoài cửa sổ.
Phương Đàm thu lại ánh mắt, tầm mắt rơi xuống đốt ngón tay thứ hai trên ngón giữa của Giang Nhẫn.
Chỗ đó đỏ ửng một mảng.
Đám người kia ngồi phía sau nên không thấy được, nhưng Phương Đàm lại thấy.
Vừa nãy khi nhìn thấy Mạnh Thính, Giang Nhẫn không có bất kỳ phản ứng nào. Dường như một chút cũng không nhìn cô.
Nhưng đã bị tàn thuốc đốt đến bỏng.
Đỏ lên, gần như thiêu cháy da thịt.
Anh mới giật mình cảm nhận được, dập tắt đầu thuốc.
Danh sách chương