Nếu ngươi nhớ …Vậy thì cũng nhớ ngươi.
Phùng Yên khẽ mỉm : “Ta cũng .”
Tim Tiêu Yến như ngừng đập. Hắn thậm chí dám thở mạnh, nghiêm túc mà chăm chú thiếu nữ mắt, lúc đang gần trong gang tấc. Hắn xúc động nắm lấy tay nàng, giọng cũng trở nên run rẩy:
“Thật ?”
Phùng Yên thấy như chấn động tinh thần, phần chống đỡ nổi khí thế của . Gương mặt , ánh mắt , giọng trầm ngọt , rõ ràng là kiểu “tấn công ngược” siêu thâm tình, thật sự khiến khó chống đỡ.
Cô rút tay về, trong lòng thầm kêu trời. Đây rõ ràng còn là nhóc Lưu Li ngoan ngoãn, đáng yêu ngày nào nữa . Khi đó còn nhỏ, tay mềm mềm, nắm lấy dễ thương, như thể là thú cưng hình của cô.
bây giờ bàn tay trở nên lực, độ ấm và sức nắm đều khiến cảm thấy khó giữ vững tâm trạng.
Phùng Yên vội đổi đề tài:
“Sao mỗi gặp ngươi, ngươi đều thương tùm lum thế hả?”
Tiêu Yến khẽ . Nụ nhẹ khuôn mặt tuấn tú khiến đôi mắt phượng dài trở nên mơ màng, phản chiếu cả hoa lá rực rỡ và hình ảnh nàng trong bộ hồng y.
Hắn dậy, đến bên cạnh nàng quỳ một gối xuống, hai tay đặt nhẹ lên vai Phùng Yên. Trong mắt như ánh , giọng dịu dàng nhưng đầy chắc chắn:
“Nếu mỗi thương thể đổi một gặp nàng, thì dù ngàn đao xé xác, vạn tiễn xuyên tim, cũng cam lòng.”
Phùng Yên: …
Ờ thì… tuy rằng lời tỏ tình chân thành, đúng điệu, ánh mắt và cử chỉ đều mỹ… nhưng mà, cũng… m.á.u me quá đó!!
Cô nhíu mày, cảm thấy chút khó tiêu hóa nổi.
NPC rõ ràng đổi quá mạnh! Không còn là nhóc ngoan dễ thương như xưa nữa !
Out of Character luôn nha!
Phùng Yên ho nhẹ để phá tan khí ngượng ngập, lấy quạt ngọc nhẹ nhàng gạt tay khỏi vai . động tác đó khiến chạm vết thương cũ, lông mày Tiêu Yến lập tức nhíu vì đau, sắc mặt thoáng tái nhợt.
Phùng Yên giật , thầm nhủ:
“Không chứ, Băng Liên còn đó mà đừng bảo biến cố gì nữa!”
May là cô hái cả hoa Bỉ Ngạn kèm theo, nếu thì tổn thất đúng là tiếc hùi hụi.
Cô lo lắng , hỏi:
“Ngươi thấy chỗ nào khỏe ?”
Tiêu Yến gặp Phùng Yên, trong lòng đầy xúc động, đến mức quên sạch việc từng tay đ.â.m chính chút nương tay. Lúc , đang quỳ một gối đất, vết thương ở bụng bắt đầu tái phát, đau thấu tim gan.
Hắn đưa tay ấn nhẹ bụng, mồ hôi lấm tấm trán, nhưng vẫn cố gượng dịu dàng:
“Không .”
Phùng Yên , càng thấy bất an:
“Gì chứ, vết thương mãi lành? Băng Liên mà tìm là loại thể hồi sinh chết, tái tạo xương cốt đấy! Ta với Hoa Hoa tốn bao nhiêu công sức mới hái nó!”
“Băng Liên…?” Tiêu Yến sững .
Phùng Yên gật đầu:
“Hôm đó ngươi môi tím tái, bụng đâm, tay chân lạnh ngắt, thở yếu đến mức sắp tắt. Bọn còn cách nào chữa, nên trèo lên tận đỉnh Côn Luân để tìm Băng Liên cho ngươi.”
Nói đến đây, cô thở dài một tiếng, giọng vẫn còn vẻ tiếc nuối:
“Khó thật đấy… cả đời chắc leo Côn Luân nữa…”
“Côn Luân đỉnh?” Hắn ngạc nhiên. Đó là vùng băng tuyết hiểm trở, nàng thể ?
Hắn càng thấy áy náy, khiến nàng thêm vất vả.
“Phải đó, lúc còn tưởng thể giúp ngươi lột xác , ai ngờ vết đao còn chẳng chữa hết.” Phùng Yên nhún vai, trong giọng là sự thất vọng… pha chút trách móc.
Trong lòng Tiêu Yến phút chốc ngổn ngang trăm mối.
Yên Yên năng lực như thế, thế giới nàng sống cũng tươi như … Dù cách đưa nàng cùng rời khỏi đây đến Đại Càn, thì chứ?
Nàng vì quá nhiều, còn , ngoài những ước vọng ích kỷ ở bên nàng, còn thể cho nàng gì? Dựa cái gì bắt nàng vứt bỏ tất cả để theo rời ? “Yên Yên… ngươi mấy cứu , rốt cuộc nên lấy gì để báo đáp đây?”
Ánh mắt nghiêm túc, giọng cũng pha chút xúc động chân thành.
Phùng Yên đôi mắt cong cong, ánh linh động, tay cầm cây quạt ngọc nhẹ nhàng khẩy cằm lên, khẽ:
“Từ xưa, ơn cứu mạng gì để đáp… chỉ thể lấy báo đáp thôi. Ngươi chịu ?”
Cô cũng chỉ định trêu chọc một chút, đùa với NPC tí chơi. Ai ngờ...
Tiêu Yến ngẩn , nụ như hoa mắt, rõ nàng chỉ đùa, nhưng lòng thật sự như thế.
Giọng khàn khàn, mang theo tình cảm nồng đậm che giấu:
“Ta nguyện ý!”
Phùng Yên: …
Trời ơi, cần phản ứng dữ dội đến !
Cô vội đưa cây quạt che nửa khuôn mặt, nghiêng đầu tránh ánh mắt , lòng thầm hét:
Mình chỉ giỡn thôi mà, cảm giác NPC “phản flirt” thế !?
Công lực chống đỡ của rõ ràng còn quá non!
“Khụ khụ… Nếu đồng ý , thì chúng xuống núi, biển, nhiệm vụ thôi!”
Cô sang chuyện khác một cách thể nhanh hơn.
Tiêu Yến: ……
Hắn đơ trong chốc lát.
Cái gọi là “nhiệm vụ” từng qua đôi chút. Đại khái là đến nơi nào đó, thành yêu cầu để khen thưởng. … lấy báo đáp… liên quan gì đến nhiệm vụ!?
Phùng Yên thì chuyển sang chế độ “nghiêm túc việc”. Nghĩ đến chuyện thương thế của Lưu Li vẫn khỏi hẳn, Băng Liên cũng tác dụng tuyệt đối, cô dậy thu dọn hành lý, chuẩn mang theo thêm mấy loại dược liệu hồi phục khác.
Tiêu Yến theo cô, ánh mắt vẫn rời nổi dáng đang phía , y phục đỏ rực thêu vàng, từng đường chỉ là phượng múa tinh xảo, mềm mại mà sang quý.
Nàng bước nhẹ như mây, váy áo khẽ lay động theo từng bước chân, hoa văn rực rỡ mà phô trương, đỏ thắm mà lòe loẹt, càng tôn thêm dáng vẻ yêu kiều, quý khí.
Ở Đại Càn, chỉ nữ tử xuất giá mới mặc áo cưới đỏ rực như . Hắn tò mò hỏi:
“Yên Yên, bộ y phục thật rực rỡ. Không nàng sắp tham dự yến hội gì quan trọng ?”
Phùng Yên liếc nhẹ tay áo, thoáng màu vải thêu phượng:
“Tối qua là Thất Tịch, dù độc cũng thể ngăn ăn mặc xinh một chút.”
Cô ngẩng đầu, mỉm hỏi :
“Đây là áo cưới Thất Tịch đấy, ngươi thấy ?”
Tiêu Yến nàng, chỉ thể gật đầu:
“Đẹp… .”
“Thế thì ngươi chờ chút nha, mua cho ngươi một bộ giống .”
Dứt lời, cô khẽ nhún chân bay lên trung, bước chân giẫm lên ánh sáng đỏ của bỉ ngạn hoa, ảnh phiêu dật mà xa.
Tiêu Yến ngẩng đầu dõi theo, chỉ thấy bóng nàng dần mờ giữa trời cao, những cánh hồng ảo ảnh cũng theo đó rơi xuống tan biến trong hư .
Nàng gì?
Nàng sẽ mua cho một bộ áo cưới?
Nàng … lấy báo đáp!?
Tiêu Yến bất động tại chỗ, lặng lẽ cúi đầu, lòng như một tiếng trống rền vang lên từng hồi.
Tiêu Yến bất giác véo mạnh cánh tay một cái. Hắn, lạc mộng cảnh ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
chỉ chớp mắt , nàng trở về.
Trong tay ôm theo một bộ hoa phục xếp gọn gàng, áo trong là lớp cẩm bào màu trắng ngà, thêu vân tường tinh xảo, bên ngoài khoác thêm áo choàng rộng thêu rồng đỏ thẫm. Kiểu dáng ăn ý đến lạ, giống hệt bộ y phục nàng đang mặc , như thể là một đôi áo cưới nam nữ.
“Của ngươi nè. Đường xa, mang theo y phục đổi chứ.”
Phùng Yên đưa , vẻ mặt thản nhiên như chỉ là đưa cái khăn mặt.
Tiêu Yến nhận lấy, nhưng lập tức .
Phùng Yên thấy thế bèn vươn tay thu , :
“Thôi, để cất cho. Ngươi nghỉ ngơi , đến chỗ Hoa Hoa lấy thêm ít thuốc cửa.”
Nói xong, ảnh nàng như làn khói đỏ biến mất khỏi tầm mắt.
Chỉ còn lặng, kịp suy nghĩ thêm gì.
Miệng vết thương vẫn còn đau, từng nhịp mạch nơi bụng vẫn giật giật tê buốt, nhưng trong lòng Tiêu Yến bắt đầu nảy sinh một suy nghĩ…
Nếu mỗi rời đều là thời điểm định, thì liệu thể vĩnh viễn ở đây ? Không trở về Đại Càn nữa. Chờ đến trăm năm , ngàn năm , để bên nàng… cũng đáng.
Nếu định trở , thì thương thế thể khỏi hẳn.
Bởi một khi khỏi , thể sẽ “đưa về”.
Tiêu Yến cau mày, thần sắc nghiêm .
Trong hiện tại, độc Câu Hồn giải trừ, chỉ còn thương thế bụng lành. dược mà Yên Yên cho hiệu lực còn vượt xa cả linh đan mà Đại Càn quốc khố cất giữ. Trước đây chỉ vài ngày là hồi phục.
Nếu thế… thì thể để nàng cho thuốc nữa.
Bên , Phùng Yên đến nhà Hoa Vũ, nhưng chủ nhà ở đó. May mà cả hai dùng chung kho dược, cô tiện tay lấy vài lọ cần thiết, đó gọi Xích Xích và Tiểu Hắc Miêu, thong thả hái thêm ít đậu hoa, lắc lư trở về.
Vừa bước sân, cảnh tượng mắt khiến cô khựng .
NPC vẫn nguyên vị trí lúc cô rời , thậm chí đến cả tư thế cũng đổi lấy một chút.
Bug kịch bản?
Hay là mở đúng nhánh nhiệm vụ Thất Tịch nhỉ?
“Lưu Li?” Phùng Yên thử gọi khẽ.
“Ân.”
Hắn chậm rãi đầu . Ngay khoảnh khắc ánh mắt giao , đôi mắt đen sâu thẳm của ánh lên một tia ôn nhu đậm tình, ánh mắt thật sự khiến khác nghẹt thở.
Phùng Yên giật giật khóe môi, lấy từ túi hai lọ dược nhỏ, đưa cho :
“Một lọ là Thanh Tâm Hoàn, một lọ là Dưỡng Khí Bổ Huyết Hoàn. Khi nào thấy khỏe, nhớ tự uống nhé.”
Tiêu Yến đưa tay đón lấy, bình sứ mát lạnh gọn trong lòng bàn tay . Hắn khẽ siết tay , trịnh trọng thu lòng, mỉm dịu dàng:
“Được.”
Phùng Yên quan sát kỹ một chút sắc mặt hồng hào trở , môi còn nhợt nhạt, xem .
“Vậy ngươi nghỉ thêm một lát, là luôn với ?” cô hỏi.
Tiêu Yến chút do dự:
“Ta còn việc gì để vướng bận. Nàng , theo đó.”
“Thế vết thương còn đau ?” Phùng Yên về phía bụng , lo lắng hỏi.
Tiêu Yến nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt rời khỏi nàng:
“Không đau nữa.”
Phùng Yên nhoẻn :
“Vậy thì chúng Biển Cả Trấn thôi.”
Hành động hiệu quả thì còn thử mới , bước đầu tiên trong chuỗi nhiệm vụ Thất Tịch: ném tú cầu – đoạt tú cầu!
Phân đoạn ném tú cầu sẽ thiết lập tại một cảnh trí cố định trong mỗi trấn lớn. Một chơi lầu cao, xoay ném tú cầu lưng, còn chơi bên thì tìm cách bắt . Trong lúc đó, hệ thống sẽ tung một loạt NPC đến gây nhiễu, quấy rối.
Nếu bắt thể chụp trong thời gian quy định, hoặc để NPC cướp mất tú cầu thì coi như thất bại.
Hệ thống sẽ phán định hai vô duyên, yêu cầu… đổi giai lữ.
Cơ chế đúng là cũng một chút thử thách rõ ràng Triều Hoa cũng “thử lòng” chơi xem bao nhiêu chân thành với đối tượng theo đuổi.
Bất quá, Phùng Yên thì chẳng gì lo.
Quy tắc cũng quy định bắt buộc là nữ ném – nam bắt. Trong video nhiệm vụ đây, cũng ít cảnh các nam sinh nhỏ nhắn xinh xắn tung tú cầu, còn nữ chơi thì tung hoành quét sạch NPC, đoạt cầu về tay.
NPC thôi mà, khó cô ?
Phùng Yên sang Lưu Li, khóe môi cong lên :
“Đi nào, Lưu Li quân, ngươi ném tú cầu, xuống đoạt.”
Tiêu Yến xong, lộ biểu cảm khó hiểu:
“Ném tú cầu?”
Phùng Yên gật đầu chắc nịch:
“ , đây là cửa ải đầu tiên của nhiệm vụ: ném cầu – đoạt cầu.”
“Ta ném?” Hắn càng thêm kinh ngạc, ánh mắt còn lộ … một tia đe dọa?
QAQ… Lưu Li thật sự đổi nha!
dáng vẻ cao lớn trai đầy khí chất thẳng nam , bảo ném tú cầu cũng kỳ kỳ. Có điều nghĩ đến chuyện còn mang thương tích, mà nhiệm vụ lầu cần đánh đ.ấ.m với NPC, thôi thì để cô xử lý.
Phùng Yên :
“Ngươi đang thương, tiện đánh .”
Nghe , Tiêu Yến khẽ , giơ tay vuốt mái tóc dài của nàng, ánh mắt đầy cưng chiều, giọng trầm thấp mà ôn nhu:
“Không . Việc tú cầu, để Yên Yên của cướp chứ?”
Mẹ ơi, Phùng Yên sắp trầm luân !
Vừa trai, dịu dàng, khí phách… cứ như nam chính trong phim cổ trang thần tượng , thật sự mê c.h.ế.t !
“Được , thì chúng xuất phát .”
Thời gian trong trò chơi hôm nay vẫn còn sớm, Phùng Yên chuẩn sẵn đồ ăn vặt, y phục, đầy đủ hành lý để xuất hành.
“Lưu Li, ngươi vẫn cưỡi con Huyền Ảnh đó chứ?” Phùng Yên hỏi xong cảm thấy trúng độc nặng.
Huyền Ảnh là ngựa của nàng, mà bây giờ còn hỏi như thể là của .
“Ừ. Huyền Ảnh ngoan.”
Tiêu Yến cần nàng dắt, thẳng bước về phía chuồng ngựa. Con ngựa thấy liền hí lên một tiếng khẽ, ngoan ngoãn cúi đầu.
Hắn tháo dây cương, dắt nó , càng càng thấy con ngựa từ ngoại hình đến tính khí, đều giống với con Hắc Diệu ngày của . Trong lòng càng thêm thiết vài phần.
Phùng Yên thu xếp xong xuôi bước cửa, liền thấy Lưu Li dắt Huyền Ảnh đợi sẵn. Thấy cô đến, duỗi tay .
Phùng Yên rõ ý, đặt tay tay , chỉ thấy thể nhẹ bẫng, bế lên lưng ngựa!
Phùng Yên: Cảm giác , thật là khó tả.
Cô định nhảy xuống, thì Lưu Li nhảy phắt lên phía , tay siết dây cương, hai tay vòng qua eo, ôm cô gọn gàng lòng, giục ngựa rời .
Nam Cung Tư Uyển
Phùng Yên lúng túng dịch :
“Dừng , tự cưỡi Bạch Vũ!”
lưng siết chặt hơn, cánh tay mạnh mẽ giữ chặt cô trong lòng, để cô tựa về phía .
Cằm đặt nhẹ lên vai cô, thở ấm áp phả lên cổ, giọng trầm thấp bên tai:
“Yên Yên, đừng nhúc nhích...đường xuống núi gập ghềnh, sợ nàng ngã.”
Phùng Yên khẽ mỉm : “Ta cũng .”
Tim Tiêu Yến như ngừng đập. Hắn thậm chí dám thở mạnh, nghiêm túc mà chăm chú thiếu nữ mắt, lúc đang gần trong gang tấc. Hắn xúc động nắm lấy tay nàng, giọng cũng trở nên run rẩy:
“Thật ?”
Phùng Yên thấy như chấn động tinh thần, phần chống đỡ nổi khí thế của . Gương mặt , ánh mắt , giọng trầm ngọt , rõ ràng là kiểu “tấn công ngược” siêu thâm tình, thật sự khiến khó chống đỡ.
Cô rút tay về, trong lòng thầm kêu trời. Đây rõ ràng còn là nhóc Lưu Li ngoan ngoãn, đáng yêu ngày nào nữa . Khi đó còn nhỏ, tay mềm mềm, nắm lấy dễ thương, như thể là thú cưng hình của cô.
bây giờ bàn tay trở nên lực, độ ấm và sức nắm đều khiến cảm thấy khó giữ vững tâm trạng.
Phùng Yên vội đổi đề tài:
“Sao mỗi gặp ngươi, ngươi đều thương tùm lum thế hả?”
Tiêu Yến khẽ . Nụ nhẹ khuôn mặt tuấn tú khiến đôi mắt phượng dài trở nên mơ màng, phản chiếu cả hoa lá rực rỡ và hình ảnh nàng trong bộ hồng y.
Hắn dậy, đến bên cạnh nàng quỳ một gối xuống, hai tay đặt nhẹ lên vai Phùng Yên. Trong mắt như ánh , giọng dịu dàng nhưng đầy chắc chắn:
“Nếu mỗi thương thể đổi một gặp nàng, thì dù ngàn đao xé xác, vạn tiễn xuyên tim, cũng cam lòng.”
Phùng Yên: …
Ờ thì… tuy rằng lời tỏ tình chân thành, đúng điệu, ánh mắt và cử chỉ đều mỹ… nhưng mà, cũng… m.á.u me quá đó!!
Cô nhíu mày, cảm thấy chút khó tiêu hóa nổi.
NPC rõ ràng đổi quá mạnh! Không còn là nhóc ngoan dễ thương như xưa nữa !
Out of Character luôn nha!
Phùng Yên ho nhẹ để phá tan khí ngượng ngập, lấy quạt ngọc nhẹ nhàng gạt tay khỏi vai . động tác đó khiến chạm vết thương cũ, lông mày Tiêu Yến lập tức nhíu vì đau, sắc mặt thoáng tái nhợt.
Phùng Yên giật , thầm nhủ:
“Không chứ, Băng Liên còn đó mà đừng bảo biến cố gì nữa!”
May là cô hái cả hoa Bỉ Ngạn kèm theo, nếu thì tổn thất đúng là tiếc hùi hụi.
Cô lo lắng , hỏi:
“Ngươi thấy chỗ nào khỏe ?”
Tiêu Yến gặp Phùng Yên, trong lòng đầy xúc động, đến mức quên sạch việc từng tay đ.â.m chính chút nương tay. Lúc , đang quỳ một gối đất, vết thương ở bụng bắt đầu tái phát, đau thấu tim gan.
Hắn đưa tay ấn nhẹ bụng, mồ hôi lấm tấm trán, nhưng vẫn cố gượng dịu dàng:
“Không .”
Phùng Yên , càng thấy bất an:
“Gì chứ, vết thương mãi lành? Băng Liên mà tìm là loại thể hồi sinh chết, tái tạo xương cốt đấy! Ta với Hoa Hoa tốn bao nhiêu công sức mới hái nó!”
“Băng Liên…?” Tiêu Yến sững .
Phùng Yên gật đầu:
“Hôm đó ngươi môi tím tái, bụng đâm, tay chân lạnh ngắt, thở yếu đến mức sắp tắt. Bọn còn cách nào chữa, nên trèo lên tận đỉnh Côn Luân để tìm Băng Liên cho ngươi.”
Nói đến đây, cô thở dài một tiếng, giọng vẫn còn vẻ tiếc nuối:
“Khó thật đấy… cả đời chắc leo Côn Luân nữa…”
“Côn Luân đỉnh?” Hắn ngạc nhiên. Đó là vùng băng tuyết hiểm trở, nàng thể ?
Hắn càng thấy áy náy, khiến nàng thêm vất vả.
“Phải đó, lúc còn tưởng thể giúp ngươi lột xác , ai ngờ vết đao còn chẳng chữa hết.” Phùng Yên nhún vai, trong giọng là sự thất vọng… pha chút trách móc.
Trong lòng Tiêu Yến phút chốc ngổn ngang trăm mối.
Yên Yên năng lực như thế, thế giới nàng sống cũng tươi như … Dù cách đưa nàng cùng rời khỏi đây đến Đại Càn, thì chứ?
Nàng vì quá nhiều, còn , ngoài những ước vọng ích kỷ ở bên nàng, còn thể cho nàng gì? Dựa cái gì bắt nàng vứt bỏ tất cả để theo rời ? “Yên Yên… ngươi mấy cứu , rốt cuộc nên lấy gì để báo đáp đây?”
Ánh mắt nghiêm túc, giọng cũng pha chút xúc động chân thành.
Phùng Yên đôi mắt cong cong, ánh linh động, tay cầm cây quạt ngọc nhẹ nhàng khẩy cằm lên, khẽ:
“Từ xưa, ơn cứu mạng gì để đáp… chỉ thể lấy báo đáp thôi. Ngươi chịu ?”
Cô cũng chỉ định trêu chọc một chút, đùa với NPC tí chơi. Ai ngờ...
Tiêu Yến ngẩn , nụ như hoa mắt, rõ nàng chỉ đùa, nhưng lòng thật sự như thế.
Giọng khàn khàn, mang theo tình cảm nồng đậm che giấu:
“Ta nguyện ý!”
Phùng Yên: …
Trời ơi, cần phản ứng dữ dội đến !
Cô vội đưa cây quạt che nửa khuôn mặt, nghiêng đầu tránh ánh mắt , lòng thầm hét:
Mình chỉ giỡn thôi mà, cảm giác NPC “phản flirt” thế !?
Công lực chống đỡ của rõ ràng còn quá non!
“Khụ khụ… Nếu đồng ý , thì chúng xuống núi, biển, nhiệm vụ thôi!”
Cô sang chuyện khác một cách thể nhanh hơn.
Tiêu Yến: ……
Hắn đơ trong chốc lát.
Cái gọi là “nhiệm vụ” từng qua đôi chút. Đại khái là đến nơi nào đó, thành yêu cầu để khen thưởng. … lấy báo đáp… liên quan gì đến nhiệm vụ!?
Phùng Yên thì chuyển sang chế độ “nghiêm túc việc”. Nghĩ đến chuyện thương thế của Lưu Li vẫn khỏi hẳn, Băng Liên cũng tác dụng tuyệt đối, cô dậy thu dọn hành lý, chuẩn mang theo thêm mấy loại dược liệu hồi phục khác.
Tiêu Yến theo cô, ánh mắt vẫn rời nổi dáng đang phía , y phục đỏ rực thêu vàng, từng đường chỉ là phượng múa tinh xảo, mềm mại mà sang quý.
Nàng bước nhẹ như mây, váy áo khẽ lay động theo từng bước chân, hoa văn rực rỡ mà phô trương, đỏ thắm mà lòe loẹt, càng tôn thêm dáng vẻ yêu kiều, quý khí.
Ở Đại Càn, chỉ nữ tử xuất giá mới mặc áo cưới đỏ rực như . Hắn tò mò hỏi:
“Yên Yên, bộ y phục thật rực rỡ. Không nàng sắp tham dự yến hội gì quan trọng ?”
Phùng Yên liếc nhẹ tay áo, thoáng màu vải thêu phượng:
“Tối qua là Thất Tịch, dù độc cũng thể ngăn ăn mặc xinh một chút.”
Cô ngẩng đầu, mỉm hỏi :
“Đây là áo cưới Thất Tịch đấy, ngươi thấy ?”
Tiêu Yến nàng, chỉ thể gật đầu:
“Đẹp… .”
“Thế thì ngươi chờ chút nha, mua cho ngươi một bộ giống .”
Dứt lời, cô khẽ nhún chân bay lên trung, bước chân giẫm lên ánh sáng đỏ của bỉ ngạn hoa, ảnh phiêu dật mà xa.
Tiêu Yến ngẩng đầu dõi theo, chỉ thấy bóng nàng dần mờ giữa trời cao, những cánh hồng ảo ảnh cũng theo đó rơi xuống tan biến trong hư .
Nàng gì?
Nàng sẽ mua cho một bộ áo cưới?
Nàng … lấy báo đáp!?
Tiêu Yến bất động tại chỗ, lặng lẽ cúi đầu, lòng như một tiếng trống rền vang lên từng hồi.
Tiêu Yến bất giác véo mạnh cánh tay một cái. Hắn, lạc mộng cảnh ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
chỉ chớp mắt , nàng trở về.
Trong tay ôm theo một bộ hoa phục xếp gọn gàng, áo trong là lớp cẩm bào màu trắng ngà, thêu vân tường tinh xảo, bên ngoài khoác thêm áo choàng rộng thêu rồng đỏ thẫm. Kiểu dáng ăn ý đến lạ, giống hệt bộ y phục nàng đang mặc , như thể là một đôi áo cưới nam nữ.
“Của ngươi nè. Đường xa, mang theo y phục đổi chứ.”
Phùng Yên đưa , vẻ mặt thản nhiên như chỉ là đưa cái khăn mặt.
Tiêu Yến nhận lấy, nhưng lập tức .
Phùng Yên thấy thế bèn vươn tay thu , :
“Thôi, để cất cho. Ngươi nghỉ ngơi , đến chỗ Hoa Hoa lấy thêm ít thuốc cửa.”
Nói xong, ảnh nàng như làn khói đỏ biến mất khỏi tầm mắt.
Chỉ còn lặng, kịp suy nghĩ thêm gì.
Miệng vết thương vẫn còn đau, từng nhịp mạch nơi bụng vẫn giật giật tê buốt, nhưng trong lòng Tiêu Yến bắt đầu nảy sinh một suy nghĩ…
Nếu mỗi rời đều là thời điểm định, thì liệu thể vĩnh viễn ở đây ? Không trở về Đại Càn nữa. Chờ đến trăm năm , ngàn năm , để bên nàng… cũng đáng.
Nếu định trở , thì thương thế thể khỏi hẳn.
Bởi một khi khỏi , thể sẽ “đưa về”.
Tiêu Yến cau mày, thần sắc nghiêm .
Trong hiện tại, độc Câu Hồn giải trừ, chỉ còn thương thế bụng lành. dược mà Yên Yên cho hiệu lực còn vượt xa cả linh đan mà Đại Càn quốc khố cất giữ. Trước đây chỉ vài ngày là hồi phục.
Nếu thế… thì thể để nàng cho thuốc nữa.
Bên , Phùng Yên đến nhà Hoa Vũ, nhưng chủ nhà ở đó. May mà cả hai dùng chung kho dược, cô tiện tay lấy vài lọ cần thiết, đó gọi Xích Xích và Tiểu Hắc Miêu, thong thả hái thêm ít đậu hoa, lắc lư trở về.
Vừa bước sân, cảnh tượng mắt khiến cô khựng .
NPC vẫn nguyên vị trí lúc cô rời , thậm chí đến cả tư thế cũng đổi lấy một chút.
Bug kịch bản?
Hay là mở đúng nhánh nhiệm vụ Thất Tịch nhỉ?
“Lưu Li?” Phùng Yên thử gọi khẽ.
“Ân.”
Hắn chậm rãi đầu . Ngay khoảnh khắc ánh mắt giao , đôi mắt đen sâu thẳm của ánh lên một tia ôn nhu đậm tình, ánh mắt thật sự khiến khác nghẹt thở.
Phùng Yên giật giật khóe môi, lấy từ túi hai lọ dược nhỏ, đưa cho :
“Một lọ là Thanh Tâm Hoàn, một lọ là Dưỡng Khí Bổ Huyết Hoàn. Khi nào thấy khỏe, nhớ tự uống nhé.”
Tiêu Yến đưa tay đón lấy, bình sứ mát lạnh gọn trong lòng bàn tay . Hắn khẽ siết tay , trịnh trọng thu lòng, mỉm dịu dàng:
“Được.”
Phùng Yên quan sát kỹ một chút sắc mặt hồng hào trở , môi còn nhợt nhạt, xem .
“Vậy ngươi nghỉ thêm một lát, là luôn với ?” cô hỏi.
Tiêu Yến chút do dự:
“Ta còn việc gì để vướng bận. Nàng , theo đó.”
“Thế vết thương còn đau ?” Phùng Yên về phía bụng , lo lắng hỏi.
Tiêu Yến nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt rời khỏi nàng:
“Không đau nữa.”
Phùng Yên nhoẻn :
“Vậy thì chúng Biển Cả Trấn thôi.”
Hành động hiệu quả thì còn thử mới , bước đầu tiên trong chuỗi nhiệm vụ Thất Tịch: ném tú cầu – đoạt tú cầu!
Phân đoạn ném tú cầu sẽ thiết lập tại một cảnh trí cố định trong mỗi trấn lớn. Một chơi lầu cao, xoay ném tú cầu lưng, còn chơi bên thì tìm cách bắt . Trong lúc đó, hệ thống sẽ tung một loạt NPC đến gây nhiễu, quấy rối.
Nếu bắt thể chụp trong thời gian quy định, hoặc để NPC cướp mất tú cầu thì coi như thất bại.
Hệ thống sẽ phán định hai vô duyên, yêu cầu… đổi giai lữ.
Cơ chế đúng là cũng một chút thử thách rõ ràng Triều Hoa cũng “thử lòng” chơi xem bao nhiêu chân thành với đối tượng theo đuổi.
Bất quá, Phùng Yên thì chẳng gì lo.
Quy tắc cũng quy định bắt buộc là nữ ném – nam bắt. Trong video nhiệm vụ đây, cũng ít cảnh các nam sinh nhỏ nhắn xinh xắn tung tú cầu, còn nữ chơi thì tung hoành quét sạch NPC, đoạt cầu về tay.
NPC thôi mà, khó cô ?
Phùng Yên sang Lưu Li, khóe môi cong lên :
“Đi nào, Lưu Li quân, ngươi ném tú cầu, xuống đoạt.”
Tiêu Yến xong, lộ biểu cảm khó hiểu:
“Ném tú cầu?”
Phùng Yên gật đầu chắc nịch:
“ , đây là cửa ải đầu tiên của nhiệm vụ: ném cầu – đoạt cầu.”
“Ta ném?” Hắn càng thêm kinh ngạc, ánh mắt còn lộ … một tia đe dọa?
QAQ… Lưu Li thật sự đổi nha!
dáng vẻ cao lớn trai đầy khí chất thẳng nam , bảo ném tú cầu cũng kỳ kỳ. Có điều nghĩ đến chuyện còn mang thương tích, mà nhiệm vụ lầu cần đánh đ.ấ.m với NPC, thôi thì để cô xử lý.
Phùng Yên :
“Ngươi đang thương, tiện đánh .”
Nghe , Tiêu Yến khẽ , giơ tay vuốt mái tóc dài của nàng, ánh mắt đầy cưng chiều, giọng trầm thấp mà ôn nhu:
“Không . Việc tú cầu, để Yên Yên của cướp chứ?”
Mẹ ơi, Phùng Yên sắp trầm luân !
Vừa trai, dịu dàng, khí phách… cứ như nam chính trong phim cổ trang thần tượng , thật sự mê c.h.ế.t !
“Được , thì chúng xuất phát .”
Thời gian trong trò chơi hôm nay vẫn còn sớm, Phùng Yên chuẩn sẵn đồ ăn vặt, y phục, đầy đủ hành lý để xuất hành.
“Lưu Li, ngươi vẫn cưỡi con Huyền Ảnh đó chứ?” Phùng Yên hỏi xong cảm thấy trúng độc nặng.
Huyền Ảnh là ngựa của nàng, mà bây giờ còn hỏi như thể là của .
“Ừ. Huyền Ảnh ngoan.”
Tiêu Yến cần nàng dắt, thẳng bước về phía chuồng ngựa. Con ngựa thấy liền hí lên một tiếng khẽ, ngoan ngoãn cúi đầu.
Hắn tháo dây cương, dắt nó , càng càng thấy con ngựa từ ngoại hình đến tính khí, đều giống với con Hắc Diệu ngày của . Trong lòng càng thêm thiết vài phần.
Phùng Yên thu xếp xong xuôi bước cửa, liền thấy Lưu Li dắt Huyền Ảnh đợi sẵn. Thấy cô đến, duỗi tay .
Phùng Yên rõ ý, đặt tay tay , chỉ thấy thể nhẹ bẫng, bế lên lưng ngựa!
Phùng Yên: Cảm giác , thật là khó tả.
Cô định nhảy xuống, thì Lưu Li nhảy phắt lên phía , tay siết dây cương, hai tay vòng qua eo, ôm cô gọn gàng lòng, giục ngựa rời .
Nam Cung Tư Uyển
Phùng Yên lúng túng dịch :
“Dừng , tự cưỡi Bạch Vũ!”
lưng siết chặt hơn, cánh tay mạnh mẽ giữ chặt cô trong lòng, để cô tựa về phía .
Cằm đặt nhẹ lên vai cô, thở ấm áp phả lên cổ, giọng trầm thấp bên tai:
“Yên Yên, đừng nhúc nhích...đường xuống núi gập ghềnh, sợ nàng ngã.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương