Cô mở kênh Thế Giới, lúc thấy dư luận đổi hướng:
“Thiết kế Hộp Đen như , quả nhiên đầu óc Thái Thái giống thường. Sương Khói đại đại, tui ủng hộ chị!”
“Còn cái nhiệm vụ tiệc Thất Tịch nữa! Ý tưởng bá cháy! Sương Khói đại đại, tui là fan cứng!”
“Thất Tịch party là gì thế?”
“Tui bỏ lỡ gì ?”
“Độc im đau khổ.”
“Là một buổi xem mắt tập thể đấy các ạ!”
“Đừng nữa, đạo lữ tui nhặt nhiệm vụ Thất Tịch , cảm ơn Sương Khói! Cảm ơn Lạc Thanh Phong!”
“+1”
“+10086”
“Vậy rốt cuộc Sương Khói với Lạc Thanh Phong couple thật ?”
…
Phùng Yên dậy. Đã đến lúc xem NPC của .
lúc , Quan Hành nhắn tin riêng:
“Yên Yên, điên đúng ? Còn phần thưởng nào quý bằng chiếc nhẫn Băng Liên nữa? Cả server ai cũng mơ mà đem thuốc?!”
Hẳn là tin từ Hoa Vũ .
Phùng Yên khẽ mỉm , đáp :
“Cậu hiểu . Mấy thứ hiệu ứng trang sức đắt tiền thì chỉ cần nạp tiền là . NPC thì ? Cậu thể trơ mắt c.h.ế.t ?”
Quan Hành trả lời:
“Ờ… tớ nghĩ là tớ thể.”
Giờ thì cũng hiểu vì Hoa Vũ dặn đừng khuyên Phùng Yên. Cô gái mà chơi game nghiêm túc là thật sự nghiêm túc.
Nam Cung Tư Uyển
“Thôi , vui là .”
Sau khi nghỉ ngơi xong, Phùng Yên bước phòng tiếp khách. Hôm nay trời trong xanh, gió nhẹ, hoa trong sân rơi lả tả. Cánh hoa bay cửa sổ, rơi cả xuống tay NPC đang yên giường.
Hắn vẫn giữ nguyên tư thế như lúc cô rời tối qua, hề nhúc nhích.
Giờ kỹ, Phùng Yên mới nhận gương mặt đổi nhiều. Không còn là bé đáng yêu, cũng còn là thiếu niên dịu dàng, mà là một thanh niên trưởng thành, lạnh lùng mà cuốn hút.
Mặc dù đang nhắm mắt, nhưng đường nét gương mặt trở nên sắc sảo, góc cạnh hơn. Đôi môi tuy thâm tím vì trúng độc nhưng nét gợi cảm.
Làn da cũng sậm hơn , là màu đồng khỏe mạnh. Dáng cao lớn, cơ bắp rắn chắc. Nhớ tối qua giúp băng bó, vô tình lộ cơ bụng… Phùng Yên chỉ cảm thán:
“Trời ơi, giờ mới thấy đúng là một công tử trai, dáng chuẩn vai rộng eo thon!”
Cô cúi , nhẹ tay sờ lên trán . Vẫn lạnh ngắt như . cô còn sợ nữa vì đang cầm Băng Liên trong tay.
Ngón tay đặt lên cổ tay , cô vẫn cảm nhận nhịp mạch yếu ớt, vẫn còn sống.
Cô nhặt mấy cánh hoa rơi tay , để ý thấy vẫn nắm chặt viên ngọc treo cổ.
“Đã hôn mê mà vẫn giữ chặt đến thế?”
Từ đầu gặp , cô thấy viên ngọc . Khi đó còn tưởng nó là phần thưởng nhiệm vụ, ai ngờ cả câu chuyện phức tạp đến .
Phùng Yên thử bẻ tay để lấy viên ngọc, nhưng chạm thấy… da tay khô ráp đến đau tay. Cúi xuống kỹ, cô mới thấy năm ngón tay của đầy vết thương mới cũ chồng lên .
Cô sững sờ.
“Tay như … rốt cuộc chịu đựng những gì?”
Tim đau nhói. Cô lập tức lấy thuốc “Ngọc Da Ngưng Lộ” , nhẹ nhàng thoa lên từng ngón tay cho . Thuốc hiệu nghiệm, vết thương dần mờ thấy rõ.
Cô thử gỡ tay nữa vẫn .
“Thôi , đợi ngươi tỉnh .”
Ánh mắt cô dừng đóa Băng Liên trong tay.
“Giờ dùng nó thôi. … dùng thế nào?”
Nói là thần thảo “cải tử sinh”, nhưng chính phủ game chẳng thèm hướng dẫn gì cả. Không rõ là nấu thành thuốc, ăn sống luôn? Phùng Yên gửi tin cho Hoa Vũ:
“Hoa Hoa, xem… Băng Liên nên ăn như nào?”
Vốn là điềm đạm, Hoa Vũ lúc gào lên đau lòng, giọng đầy tức tối:
“Yên Yên! Tớ thật, hành động phí của trời của , tớ nhiều ý kiến! tớ gì cũng đổi suy nghĩ của , cho nên tớ tuyệt đối chỉ cách ăn đóa hoa !!”
Phùng Yên: …Hoa tỷ tỷ đột nhiên nghiêm túc như , QAQ hung dữ quá .
Do dự một hồi lâu, cô đóa hoa trong tay đến mức tì vết, trong trẻo thanh thoát như tiên phẩm, cuối cùng vẫn quyết định… ăn sống .
NPC bây giờ thể nhai, Phùng Yên đành lấy bộ dụng cụ chế thuốc , cho hoa cối nghiền. Trong lòng cô thì giãy giụa vô cùng.
“Thường ngày phá hoa còn thấy tiếc, huống hồ gì đây là Băng Liên linh vật ngàn năm khó gặp, còn như thế, trong lành như thế… Thật sự nghiền nó ?!”
“Thịch thịch thịch ~”
“Keng keng keng ~”
Nghiền nhỏ, cho nước, khuấy đều, rót ly.
Một đóa hoa quý giá đến hàng vạn tranh đoạt, giờ chỉ còn một ly thuốc nhẹ mùi hương thơm ngát xen lẫn chút vị đắng chua.
Phùng Yên cúi đầu, dịu dàng gọi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Lưu Li, ngươi tỷ tỷ ?”
Chờ một lúc vẫn thấy phản ứng, nàng kiên nhẫn thì thầm:
“Nếu , chớp mắt một cái nhé.”
vẫn động tĩnh.
Phùng Yên cầm thìa, nhẹ nhàng kê môi , cẩn thận đút từng chút từng chút, dám để lãng phí một giọt nào.
Đút xong, cô căng thẳng quan sát. Lông mi dài của NPC khẽ run rẩy, đôi môi tím tái cũng bắt đầu dần trở sắc hồng nhạt. Gò má nhợt nhạt cũng dần chút sắc khí.
Dù vẫn tái nhợt, nhưng Phùng Yên giấu niềm vui trong lòng.
“Thật sự hiệu quả! là thần thảo cải tử sinh, danh xứng với thực!”
Chờ tỉnh , cô còn hỏi nhiều chuyện. Còn nữa, nhờ mà cô nhận một đống thưởng hậu hĩnh, giờ cô còn dắt mua sắm thỏa thích!
“Lưu Li?” Cô gọi thử nữa, nhưng vẫn tỉnh.
Chắc vẫn cần thêm thời gian.
Phùng Yên gọi Thanh Y mang nước ấm , cẩn thận giúp thuốc. Tuy miệng vết thương lành hẳn nhưng còn nguy hiểm đến tính mạng, vết thương đóng vảy, chắc chẳng bao lâu nữa là khỏi hẳn.
Cô lau cho bằng khăn ấm, tựa lưng ghế bên cạnh nghỉ ngơi một lát. vẫn thấy mở mắt.
Đã còn nguy cấp, cô cũng yên tâm lo việc khác.
Phùng Yên vườn kiểm tra cây ăn quả từng gieo. Những ngày qua cô trồng nhiều hạt thông, quả phỉ, quả óc chó… Nếu tính theo thời gian trong game thì giờ cũng nên thu hoạch .
Nghĩ đến NPC từng hai đói đến nỗi ăn tạm bánh của cô, còn khen ngon, lòng cô hớn hở.
“Mẹ ở nhà bánh kem hạt phỉ, bánh mì quả hạch, tuy giỏi nấu nướng nhưng công thức và nguyên liệu thì vẫn nắm mà!”
Nghĩ là ngay, Phùng Yên xách rổ vườn, leo cây hái đầy một rổ quả hạch, đó còn phi lên núi hái thêm ít trái mơ chín.
Xử lý sạch nguyên liệu, chuẩn sẵn các loại: trứng gà, sữa tươi, đường trắng… bắt tay bơ, nhào bột.
Chẳng bao lâu , món bánh “Ngàn lớp quả phỉ và trái mơ” đặc sản của Triều Hoa thành ngon lành, thơm ngát và đầy tâm ý.
Trời ơi, Phùng Yên thật sự tự khen một cái! Quá thông minh, quá khéo tay, đúng là thiên tài chế biến món ăn trong game!
Làm xong hết việc thường ngày, cô phòng xem NPC. Lúc , thở của rõ ràng đều hơn nhiều, trông khí sắc còn kém chút thôi, còn thì gì đáng lo nữa.
Nghĩ tới việc mất m.á.u nhiều do vết thương ở bụng, Phùng Yên kho lấy mấy viên bổ khí dưỡng huyết, cả nhân sâm ngàn năm với linh chi quý, trộn tất cả thành bột, pha nước đút cho uống. Trong lòng cô thầm nghĩ, nhất định , đây là những loại dược liệu quý giá mà cô lặn lội bao năm trời trong game mới tích góp .
Nhìn vẫn mặc một bộ đồ đen, Phùng Yên mới nhớ rời còn mặc bộ đồ trắng mà cô mua cho, bộ “Gió Xuân Nhẹ” thêu chỉ vàng và vân mây cầu kỳ, lụa mỏng ánh lên hoa văn ẩn, càng tôn lên vẻ tuấn mỹ tì vết của .
Cúi đầu phần bụng cắt để băng bó vết thương, cô mới phát hiện bộ quần áo đúng là hàng cực phẩm! Thủ công và chất vải đều tinh xảo, thậm chí còn đắt giá hơn cả những mẫu bán thương thành. Đường thêu áo chẳng khác nào tác phẩm nghệ thuật, mà đêm qua ánh sáng lờ mờ, cô cắt toạc mà chẳng .
Nghĩ đến đây, Phùng Yên cảm thấy bù cho một bộ mới hơn nữa.
Bộ “Kim Qua Thiết Mã” là trang phục ngoại trang của , nhưng dày, hợp với mùa . Cô bay ngay đến “Trấn Biển Cả”, tìm trong chợ các mẫu ngoại trang đang hot, thì thu hút bởi một mẫu áo choàng mới. Bộ đồ lấy cảm hứng từ biển cả, phối màu rực rỡ giữa bọt sóng và cát trắng, điểm xuyết thêm vỏ sò là sản phẩm hợp tác giữa game và công viên thủy cung nhân ngày Quốc tế Thiếu nhi. Tuy màu lòe loẹt, nhưng kiểu dáng cực , vạt áo rộng và mềm mại, chất liệu mát mẻ nhẹ nhàng hợp mùa hè. Bộ là kiểu unisex, đôi tình nhân mặc chung cũng đáng yêu sành điệu.
Nghĩ đến gương mặt nghiêm nghị hiện tại của Lưu Li, cô tò mò nếu mặc bộ thì trông dịu dàng, dễ thương hơn chút nào ?
Không ngần ngại cái giá treo hơn 100 vạn kim, cô vung tay mua luôn.
Dù thì bây giờ cô cũng tạm gọi là “tiểu phú bà”, còn nhiều vàng trong kho chờ tiêu!
Tặng trang phục mới cho Lưu Li, cũng là để bù tiếc nuối năm xưa khi rời mà thành nhiệm vụ giai đoạn hai.
Với NPC mà thích, thì cứ chơi tới bến như !
Phùng Yên về nhà, đặt bộ đồ ngay ngắn đầu giường , đăng xuất khỏi trò chơi, nghỉ ngơi.
Tiêu Yến trong trạng thái mơ màng mơ hồ thấy ai đó đang gọi . Giọng quen thuộc, dịu dàng vô cùng.
Là tỷ tỷ …? Mình đang mơ ?
Hắn đáp , nhưng cả cơ thể như đè nặng, thể mở miệng, cũng thể nhúc nhích.
Hắn cố gắng hít thở, trong mũi là mùi hương quen thuộc, hương thơm trong sân đình mà mãi quên.
Đầu ngón tay cảm nhận thứ gì đó mát lạnh lướt qua, xoa dịu vết thương đau rát thô ráp.
Rồi vật gì đó chạm lên môi, một chút nước thuốc mát lạnh, đắng, từ từ trôi xuống cổ họng, thấm tận đáy lòng. Hắn cảm nhận cơ thể như đang chữa lành, tứ chi vô lực dần dần sức lực, thần trí cũng trở nên tỉnh táo.
“Tỷ tỷ!”
Hắn bật dậy dậy, bụng truyền đến cảm giác đau nhẹ, nhưng để tâm, vội vàng xung quanh.
Ánh nắng xuyên qua cánh hoa, gió nhẹ thổi qua, trong phòng vẫn là cách bài trí quen thuộc, mà ở bên giường, Phúc Bảo cũng đang nghiêng đầu đầy tò mò… Hắn thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như tất cả đều thành công , quả nhiên hiệu nghiệm.
Hắn sớm nên đánh cược !
Phúc Bảo lẽ khí thế của cho e dè, ngoan ngoãn ôm túi thịt khô sân chơi.
Giờ đây Tiêu Yến còn là đứa trẻ nhát gan năm nào, càng sợ hổ nhất là con hổ là thú cưng của tỷ tỷ, chắc chắn sinh vật hung dữ gì.
Hắn bước xuống giường, liền thấy bên cạnh là một đôi giày trắng sạch sẽ, còn bàn sẵn một bộ quần áo xếp ngay ngắn.
Lòng ấm áp. Nhìn xuống bụng, thấy bộ đồ cũ cắt một mảng — lập tức hiểu ngay tỷ tỷ gì, lòng càng thêm cảm kích.
Hắn giũ nhẹ bộ đồ mới, vạt áo là một dải hoa văn rực rỡ màu sắc. nếu là do tỷ tỷ chọn thì đều thích!
Thay xong quần áo, ngoài phòng, nhưng thấy tỷ tỷ . Lúc ánh mắt rơi chiếc lọ sứ men xanh, chính là lọ thuốc từng mang theo. Trong lòng khẽ động: may mà tỷ tỷ tìm thấy lọ , nếu cô còn vất vả xin thuốc cho .
Xem “Hôn Chi Độc” hiệu lực, chỉ là phát tác chậm. Lúc đâm, đau đến mức tưởng như cắt từng khúc ruột, mới hiểu vì nó gọi là “Đoạn Trường Thảo”.
Thanh chủy thủ từng đ.â.m giờ đặt sạch sẽ trong hộp gỗ. Tiêu Yến cầm lấy, ôm lòng.
Lần đều lành hẳn mới về. , nếu định rời nữa, thì giữ vết thương lành như một minh chứng.
“Thiết kế Hộp Đen như , quả nhiên đầu óc Thái Thái giống thường. Sương Khói đại đại, tui ủng hộ chị!”
“Còn cái nhiệm vụ tiệc Thất Tịch nữa! Ý tưởng bá cháy! Sương Khói đại đại, tui là fan cứng!”
“Thất Tịch party là gì thế?”
“Tui bỏ lỡ gì ?”
“Độc im đau khổ.”
“Là một buổi xem mắt tập thể đấy các ạ!”
“Đừng nữa, đạo lữ tui nhặt nhiệm vụ Thất Tịch , cảm ơn Sương Khói! Cảm ơn Lạc Thanh Phong!”
“+1”
“+10086”
“Vậy rốt cuộc Sương Khói với Lạc Thanh Phong couple thật ?”
…
Phùng Yên dậy. Đã đến lúc xem NPC của .
lúc , Quan Hành nhắn tin riêng:
“Yên Yên, điên đúng ? Còn phần thưởng nào quý bằng chiếc nhẫn Băng Liên nữa? Cả server ai cũng mơ mà đem thuốc?!”
Hẳn là tin từ Hoa Vũ .
Phùng Yên khẽ mỉm , đáp :
“Cậu hiểu . Mấy thứ hiệu ứng trang sức đắt tiền thì chỉ cần nạp tiền là . NPC thì ? Cậu thể trơ mắt c.h.ế.t ?”
Quan Hành trả lời:
“Ờ… tớ nghĩ là tớ thể.”
Giờ thì cũng hiểu vì Hoa Vũ dặn đừng khuyên Phùng Yên. Cô gái mà chơi game nghiêm túc là thật sự nghiêm túc.
Nam Cung Tư Uyển
“Thôi , vui là .”
Sau khi nghỉ ngơi xong, Phùng Yên bước phòng tiếp khách. Hôm nay trời trong xanh, gió nhẹ, hoa trong sân rơi lả tả. Cánh hoa bay cửa sổ, rơi cả xuống tay NPC đang yên giường.
Hắn vẫn giữ nguyên tư thế như lúc cô rời tối qua, hề nhúc nhích.
Giờ kỹ, Phùng Yên mới nhận gương mặt đổi nhiều. Không còn là bé đáng yêu, cũng còn là thiếu niên dịu dàng, mà là một thanh niên trưởng thành, lạnh lùng mà cuốn hút.
Mặc dù đang nhắm mắt, nhưng đường nét gương mặt trở nên sắc sảo, góc cạnh hơn. Đôi môi tuy thâm tím vì trúng độc nhưng nét gợi cảm.
Làn da cũng sậm hơn , là màu đồng khỏe mạnh. Dáng cao lớn, cơ bắp rắn chắc. Nhớ tối qua giúp băng bó, vô tình lộ cơ bụng… Phùng Yên chỉ cảm thán:
“Trời ơi, giờ mới thấy đúng là một công tử trai, dáng chuẩn vai rộng eo thon!”
Cô cúi , nhẹ tay sờ lên trán . Vẫn lạnh ngắt như . cô còn sợ nữa vì đang cầm Băng Liên trong tay.
Ngón tay đặt lên cổ tay , cô vẫn cảm nhận nhịp mạch yếu ớt, vẫn còn sống.
Cô nhặt mấy cánh hoa rơi tay , để ý thấy vẫn nắm chặt viên ngọc treo cổ.
“Đã hôn mê mà vẫn giữ chặt đến thế?”
Từ đầu gặp , cô thấy viên ngọc . Khi đó còn tưởng nó là phần thưởng nhiệm vụ, ai ngờ cả câu chuyện phức tạp đến .
Phùng Yên thử bẻ tay để lấy viên ngọc, nhưng chạm thấy… da tay khô ráp đến đau tay. Cúi xuống kỹ, cô mới thấy năm ngón tay của đầy vết thương mới cũ chồng lên .
Cô sững sờ.
“Tay như … rốt cuộc chịu đựng những gì?”
Tim đau nhói. Cô lập tức lấy thuốc “Ngọc Da Ngưng Lộ” , nhẹ nhàng thoa lên từng ngón tay cho . Thuốc hiệu nghiệm, vết thương dần mờ thấy rõ.
Cô thử gỡ tay nữa vẫn .
“Thôi , đợi ngươi tỉnh .”
Ánh mắt cô dừng đóa Băng Liên trong tay.
“Giờ dùng nó thôi. … dùng thế nào?”
Nói là thần thảo “cải tử sinh”, nhưng chính phủ game chẳng thèm hướng dẫn gì cả. Không rõ là nấu thành thuốc, ăn sống luôn? Phùng Yên gửi tin cho Hoa Vũ:
“Hoa Hoa, xem… Băng Liên nên ăn như nào?”
Vốn là điềm đạm, Hoa Vũ lúc gào lên đau lòng, giọng đầy tức tối:
“Yên Yên! Tớ thật, hành động phí của trời của , tớ nhiều ý kiến! tớ gì cũng đổi suy nghĩ của , cho nên tớ tuyệt đối chỉ cách ăn đóa hoa !!”
Phùng Yên: …Hoa tỷ tỷ đột nhiên nghiêm túc như , QAQ hung dữ quá .
Do dự một hồi lâu, cô đóa hoa trong tay đến mức tì vết, trong trẻo thanh thoát như tiên phẩm, cuối cùng vẫn quyết định… ăn sống .
NPC bây giờ thể nhai, Phùng Yên đành lấy bộ dụng cụ chế thuốc , cho hoa cối nghiền. Trong lòng cô thì giãy giụa vô cùng.
“Thường ngày phá hoa còn thấy tiếc, huống hồ gì đây là Băng Liên linh vật ngàn năm khó gặp, còn như thế, trong lành như thế… Thật sự nghiền nó ?!”
“Thịch thịch thịch ~”
“Keng keng keng ~”
Nghiền nhỏ, cho nước, khuấy đều, rót ly.
Một đóa hoa quý giá đến hàng vạn tranh đoạt, giờ chỉ còn một ly thuốc nhẹ mùi hương thơm ngát xen lẫn chút vị đắng chua.
Phùng Yên cúi đầu, dịu dàng gọi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Lưu Li, ngươi tỷ tỷ ?”
Chờ một lúc vẫn thấy phản ứng, nàng kiên nhẫn thì thầm:
“Nếu , chớp mắt một cái nhé.”
vẫn động tĩnh.
Phùng Yên cầm thìa, nhẹ nhàng kê môi , cẩn thận đút từng chút từng chút, dám để lãng phí một giọt nào.
Đút xong, cô căng thẳng quan sát. Lông mi dài của NPC khẽ run rẩy, đôi môi tím tái cũng bắt đầu dần trở sắc hồng nhạt. Gò má nhợt nhạt cũng dần chút sắc khí.
Dù vẫn tái nhợt, nhưng Phùng Yên giấu niềm vui trong lòng.
“Thật sự hiệu quả! là thần thảo cải tử sinh, danh xứng với thực!”
Chờ tỉnh , cô còn hỏi nhiều chuyện. Còn nữa, nhờ mà cô nhận một đống thưởng hậu hĩnh, giờ cô còn dắt mua sắm thỏa thích!
“Lưu Li?” Cô gọi thử nữa, nhưng vẫn tỉnh.
Chắc vẫn cần thêm thời gian.
Phùng Yên gọi Thanh Y mang nước ấm , cẩn thận giúp thuốc. Tuy miệng vết thương lành hẳn nhưng còn nguy hiểm đến tính mạng, vết thương đóng vảy, chắc chẳng bao lâu nữa là khỏi hẳn.
Cô lau cho bằng khăn ấm, tựa lưng ghế bên cạnh nghỉ ngơi một lát. vẫn thấy mở mắt.
Đã còn nguy cấp, cô cũng yên tâm lo việc khác.
Phùng Yên vườn kiểm tra cây ăn quả từng gieo. Những ngày qua cô trồng nhiều hạt thông, quả phỉ, quả óc chó… Nếu tính theo thời gian trong game thì giờ cũng nên thu hoạch .
Nghĩ đến NPC từng hai đói đến nỗi ăn tạm bánh của cô, còn khen ngon, lòng cô hớn hở.
“Mẹ ở nhà bánh kem hạt phỉ, bánh mì quả hạch, tuy giỏi nấu nướng nhưng công thức và nguyên liệu thì vẫn nắm mà!”
Nghĩ là ngay, Phùng Yên xách rổ vườn, leo cây hái đầy một rổ quả hạch, đó còn phi lên núi hái thêm ít trái mơ chín.
Xử lý sạch nguyên liệu, chuẩn sẵn các loại: trứng gà, sữa tươi, đường trắng… bắt tay bơ, nhào bột.
Chẳng bao lâu , món bánh “Ngàn lớp quả phỉ và trái mơ” đặc sản của Triều Hoa thành ngon lành, thơm ngát và đầy tâm ý.
Trời ơi, Phùng Yên thật sự tự khen một cái! Quá thông minh, quá khéo tay, đúng là thiên tài chế biến món ăn trong game!
Làm xong hết việc thường ngày, cô phòng xem NPC. Lúc , thở của rõ ràng đều hơn nhiều, trông khí sắc còn kém chút thôi, còn thì gì đáng lo nữa.
Nghĩ tới việc mất m.á.u nhiều do vết thương ở bụng, Phùng Yên kho lấy mấy viên bổ khí dưỡng huyết, cả nhân sâm ngàn năm với linh chi quý, trộn tất cả thành bột, pha nước đút cho uống. Trong lòng cô thầm nghĩ, nhất định , đây là những loại dược liệu quý giá mà cô lặn lội bao năm trời trong game mới tích góp .
Nhìn vẫn mặc một bộ đồ đen, Phùng Yên mới nhớ rời còn mặc bộ đồ trắng mà cô mua cho, bộ “Gió Xuân Nhẹ” thêu chỉ vàng và vân mây cầu kỳ, lụa mỏng ánh lên hoa văn ẩn, càng tôn lên vẻ tuấn mỹ tì vết của .
Cúi đầu phần bụng cắt để băng bó vết thương, cô mới phát hiện bộ quần áo đúng là hàng cực phẩm! Thủ công và chất vải đều tinh xảo, thậm chí còn đắt giá hơn cả những mẫu bán thương thành. Đường thêu áo chẳng khác nào tác phẩm nghệ thuật, mà đêm qua ánh sáng lờ mờ, cô cắt toạc mà chẳng .
Nghĩ đến đây, Phùng Yên cảm thấy bù cho một bộ mới hơn nữa.
Bộ “Kim Qua Thiết Mã” là trang phục ngoại trang của , nhưng dày, hợp với mùa . Cô bay ngay đến “Trấn Biển Cả”, tìm trong chợ các mẫu ngoại trang đang hot, thì thu hút bởi một mẫu áo choàng mới. Bộ đồ lấy cảm hứng từ biển cả, phối màu rực rỡ giữa bọt sóng và cát trắng, điểm xuyết thêm vỏ sò là sản phẩm hợp tác giữa game và công viên thủy cung nhân ngày Quốc tế Thiếu nhi. Tuy màu lòe loẹt, nhưng kiểu dáng cực , vạt áo rộng và mềm mại, chất liệu mát mẻ nhẹ nhàng hợp mùa hè. Bộ là kiểu unisex, đôi tình nhân mặc chung cũng đáng yêu sành điệu.
Nghĩ đến gương mặt nghiêm nghị hiện tại của Lưu Li, cô tò mò nếu mặc bộ thì trông dịu dàng, dễ thương hơn chút nào ?
Không ngần ngại cái giá treo hơn 100 vạn kim, cô vung tay mua luôn.
Dù thì bây giờ cô cũng tạm gọi là “tiểu phú bà”, còn nhiều vàng trong kho chờ tiêu!
Tặng trang phục mới cho Lưu Li, cũng là để bù tiếc nuối năm xưa khi rời mà thành nhiệm vụ giai đoạn hai.
Với NPC mà thích, thì cứ chơi tới bến như !
Phùng Yên về nhà, đặt bộ đồ ngay ngắn đầu giường , đăng xuất khỏi trò chơi, nghỉ ngơi.
Tiêu Yến trong trạng thái mơ màng mơ hồ thấy ai đó đang gọi . Giọng quen thuộc, dịu dàng vô cùng.
Là tỷ tỷ …? Mình đang mơ ?
Hắn đáp , nhưng cả cơ thể như đè nặng, thể mở miệng, cũng thể nhúc nhích.
Hắn cố gắng hít thở, trong mũi là mùi hương quen thuộc, hương thơm trong sân đình mà mãi quên.
Đầu ngón tay cảm nhận thứ gì đó mát lạnh lướt qua, xoa dịu vết thương đau rát thô ráp.
Rồi vật gì đó chạm lên môi, một chút nước thuốc mát lạnh, đắng, từ từ trôi xuống cổ họng, thấm tận đáy lòng. Hắn cảm nhận cơ thể như đang chữa lành, tứ chi vô lực dần dần sức lực, thần trí cũng trở nên tỉnh táo.
“Tỷ tỷ!”
Hắn bật dậy dậy, bụng truyền đến cảm giác đau nhẹ, nhưng để tâm, vội vàng xung quanh.
Ánh nắng xuyên qua cánh hoa, gió nhẹ thổi qua, trong phòng vẫn là cách bài trí quen thuộc, mà ở bên giường, Phúc Bảo cũng đang nghiêng đầu đầy tò mò… Hắn thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như tất cả đều thành công , quả nhiên hiệu nghiệm.
Hắn sớm nên đánh cược !
Phúc Bảo lẽ khí thế của cho e dè, ngoan ngoãn ôm túi thịt khô sân chơi.
Giờ đây Tiêu Yến còn là đứa trẻ nhát gan năm nào, càng sợ hổ nhất là con hổ là thú cưng của tỷ tỷ, chắc chắn sinh vật hung dữ gì.
Hắn bước xuống giường, liền thấy bên cạnh là một đôi giày trắng sạch sẽ, còn bàn sẵn một bộ quần áo xếp ngay ngắn.
Lòng ấm áp. Nhìn xuống bụng, thấy bộ đồ cũ cắt một mảng — lập tức hiểu ngay tỷ tỷ gì, lòng càng thêm cảm kích.
Hắn giũ nhẹ bộ đồ mới, vạt áo là một dải hoa văn rực rỡ màu sắc. nếu là do tỷ tỷ chọn thì đều thích!
Thay xong quần áo, ngoài phòng, nhưng thấy tỷ tỷ . Lúc ánh mắt rơi chiếc lọ sứ men xanh, chính là lọ thuốc từng mang theo. Trong lòng khẽ động: may mà tỷ tỷ tìm thấy lọ , nếu cô còn vất vả xin thuốc cho .
Xem “Hôn Chi Độc” hiệu lực, chỉ là phát tác chậm. Lúc đâm, đau đến mức tưởng như cắt từng khúc ruột, mới hiểu vì nó gọi là “Đoạn Trường Thảo”.
Thanh chủy thủ từng đ.â.m giờ đặt sạch sẽ trong hộp gỗ. Tiêu Yến cầm lấy, ôm lòng.
Lần đều lành hẳn mới về. , nếu định rời nữa, thì giữ vết thương lành như một minh chứng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương