Lấp đầy những lúc trống trải trong cuộc sống hiện thực để bản thân chẳng còn muốn hồi tưởng, chẳng còn muốn ngẫm suy, như vậy, những đau đớn từng trải qua cũng sẽ không quẩn quanh bám riết lấy cô…
Có người gọi Cố Sơ. Lúc này cô mới chợt nhận ra mình đã đứng đực ra đó quá lâu rồi. Ông chủ nhà hàng đi tới, nghi hoặc nhìn cô hỏi: “Cháu nghĩ gì vậy? Tối nào cháu cũng tích cực lắm mà, hôm nay có tâm sự à?”
Cố Sơ mỉm cười, lắc đầu, bình ổn lại tâm trạng rồi đi vào nhà hàng.
Những năm tháng thanh xuân ấy đã trôi qua rồi, những huênh hoang, những ngạo mạn khi ấy đã như mây khói thoảng qua. Vừa rồi cô đã ngẩn ngơ, khi nhìn thấy một cặp sinh viên yêu nhau đi ngang qua, cô nhớ lại cuộc sống đại học của mình. Quãng thời gian đó thật đẹp, đẹp tới nỗi không có phiền não, đẹp đến mức khiến người ta ghen tỵ. Phải, là ghen tỵ, khiến cô của bây giờ cảm thấy ghen tỵ.
Cô giờ đây chỉ biết bận rộn kiếm tiền, bận rộn lăn lộn, những gì tươi đẹp đã mỗi ngày một xa rời cô rồi.
Thế nên ban ngày cô làm việc tại nhà thuốc của bệnh viện, buổi tối sẽ kiếm đủ các công việc để làm thêm, như làm nhân viên phục vụ ca đêm ở khách sạn, hoặc giống như bây giờ, làm ‘gái bán thuốc lá’ chạy xô khắp các nhà hàng. Chỉ đến cuối tuần hoặc kỳ nghỉ, Cố Tư mới về nhà thế nên hoàn toàn không biết. Cố Sơ cũng không định nói cho nó những chuyện này. Thật ra trước sau cô vẫn cảm thấy làm những công việc này ngoài kiếm tiền ra, còn có thể lấp đầy thời gian.
Lấp đầy những lúc trống trải trong cuộc sống hiện thực để bản thân chẳng còn muốn hồi tưởng, chẳng còn muốn ngẫm suy, như vậy, những đau đớn từng trải qua cũng sẽ không quẩn quanh bám riết lấy cô.
Công việc bán thuốc lá rất đơn giản, tức là chào hàng thuốc lá ở đủ khác nhà hàng, với mọi thực khách tới ăn, nhiều khi đều là những loại thuốc lá mới sản xuất, cần phải nghiên cứu thị trường trước khi tung ra. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết để bán thuốc lá là bạn phải vào được trong nhà hàng, liên quan tới việc bạn phải chiết khấu một ít tiền hoa hồng cho ông chủ nhà hàng, chỉ có thể tìm những nhà hàng bình dân mà mọi người đều có thể vào được, không thể là nhà hàng quá cao cấp nếu không chắc chắn sẽ không bước vào nổi.
Cái lợi lớn nhất của Quỳnh Châu chính là nhiều hải sản tươi sống, vô cùng đa dạng từ chủng loại cho tới cách thức chế biến. Từ lúc mùa xuân ấm áp tràn về, một số con đường ăn ngon đã bắt đầu náo nhiệt. Nhất là mùa này, rất nhiều nhà hàng đều kê bàn ghê ngay ngoài cửa, trên đỉnh đầu là chiếc đèn lồng đỏ không nhìn thấy tận cùng, phía dưới đèn lồng đỏ là các thực khách đang ăn uống vui vẻ. Chỉ khoảng một trăm đồng là có thể ăn được cả một bàn đầy ắp hải sản hoặc đồ nướng tươi ngon, đêm tối có những sạp hàng này thế nào cũng tưng bừng.
Cũng may có sự ồn ào ấy mà Cố Sơ mới kiếm được.
…
Ở một đầu thành phố, những cây cọ hai bên đường giấu đi vị tanh mặn, ướt át của gió biển.
Lúc lái xe, Lục Bắc Thần không thích nói nhiều, mắt anh lúc nào cũng nhìn về phía trước, giống như đang nhìn đường, nhưng càng giống như đang suy tư. Rất ít người đoán ra anh đang nghĩ gì, chí ít thì cả Lâm Gia Duyệt đã quen anh ba năm trời tới tận bây giờ cũng không thể nhìn thấu được tâm tư của anh.
“Bắc Thần! Dạo này anh rảnh không?” Cô phá vỡ bầu không khí yên ắng trong xe.
Lục Bắc Thần không suy nghĩ gì, trả lời thẳng: “Vụ án của Tiêu Tuyết khá hóc búa.”
Ý muốn nói anh không rảnh, Lâm Gia Duyệt trước nay là một người thông minh, đương nhiên có thể hiểu được ý của anh. Cô suy nghĩ rồi lại nói: “Thật ra bố em muốn gặp anh, một thời gian nữa ông sẽ tới Trung Quốc công tác, muốn gặp mặt trò chuyện với anh.”
“Qua thời gian bận rộn này, anh sẽ đích thân tới thăm.”
“Thôi được.” Lâm Gia Duyệt hơi hụt hẫng.
“Gia Duyệt, em tới Quỳnh Châu không ít ngày rồi, cũng nên về đi.”
“Em làm ảnh hưởng tới công việc của anh sao?”
Phía trước là đèn đỏ, Lục Bắc Thần lái xe chậm lại: “Anh không có ý này, chỉ cảm thấy em còn phải bận rộn việc của mình.”
“Em muốn đợi anh xong việc rồi cùng trở về.” Lâm Gia Duyệt quay đầu nhìn anh và nói.
Lượng thông tin trong câu này rất lớn, là một cách trả lời rất thông minh của Lâm Gia Duyệt. Một mặt bóng gió rằng mình cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh, mặt khác thực ra cũng đang ngầm thăm dò ý tứ của anh. Nếu anh đồng ý thì có nghĩa anh sẽ không ở lại Quỳnh Châu, giải quyết xong vụ án này sẽ rời khỏi Trung Quốc…
Có người gọi Cố Sơ. Lúc này cô mới chợt nhận ra mình đã đứng đực ra đó quá lâu rồi. Ông chủ nhà hàng đi tới, nghi hoặc nhìn cô hỏi: “Cháu nghĩ gì vậy? Tối nào cháu cũng tích cực lắm mà, hôm nay có tâm sự à?”
Cố Sơ mỉm cười, lắc đầu, bình ổn lại tâm trạng rồi đi vào nhà hàng.
Những năm tháng thanh xuân ấy đã trôi qua rồi, những huênh hoang, những ngạo mạn khi ấy đã như mây khói thoảng qua. Vừa rồi cô đã ngẩn ngơ, khi nhìn thấy một cặp sinh viên yêu nhau đi ngang qua, cô nhớ lại cuộc sống đại học của mình. Quãng thời gian đó thật đẹp, đẹp tới nỗi không có phiền não, đẹp đến mức khiến người ta ghen tỵ. Phải, là ghen tỵ, khiến cô của bây giờ cảm thấy ghen tỵ.
Cô giờ đây chỉ biết bận rộn kiếm tiền, bận rộn lăn lộn, những gì tươi đẹp đã mỗi ngày một xa rời cô rồi.
Thế nên ban ngày cô làm việc tại nhà thuốc của bệnh viện, buổi tối sẽ kiếm đủ các công việc để làm thêm, như làm nhân viên phục vụ ca đêm ở khách sạn, hoặc giống như bây giờ, làm ‘gái bán thuốc lá’ chạy xô khắp các nhà hàng. Chỉ đến cuối tuần hoặc kỳ nghỉ, Cố Tư mới về nhà thế nên hoàn toàn không biết. Cố Sơ cũng không định nói cho nó những chuyện này. Thật ra trước sau cô vẫn cảm thấy làm những công việc này ngoài kiếm tiền ra, còn có thể lấp đầy thời gian.
Lấp đầy những lúc trống trải trong cuộc sống hiện thực để bản thân chẳng còn muốn hồi tưởng, chẳng còn muốn ngẫm suy, như vậy, những đau đớn từng trải qua cũng sẽ không quẩn quanh bám riết lấy cô.
Công việc bán thuốc lá rất đơn giản, tức là chào hàng thuốc lá ở đủ khác nhà hàng, với mọi thực khách tới ăn, nhiều khi đều là những loại thuốc lá mới sản xuất, cần phải nghiên cứu thị trường trước khi tung ra. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết để bán thuốc lá là bạn phải vào được trong nhà hàng, liên quan tới việc bạn phải chiết khấu một ít tiền hoa hồng cho ông chủ nhà hàng, chỉ có thể tìm những nhà hàng bình dân mà mọi người đều có thể vào được, không thể là nhà hàng quá cao cấp nếu không chắc chắn sẽ không bước vào nổi.
Cái lợi lớn nhất của Quỳnh Châu chính là nhiều hải sản tươi sống, vô cùng đa dạng từ chủng loại cho tới cách thức chế biến. Từ lúc mùa xuân ấm áp tràn về, một số con đường ăn ngon đã bắt đầu náo nhiệt. Nhất là mùa này, rất nhiều nhà hàng đều kê bàn ghê ngay ngoài cửa, trên đỉnh đầu là chiếc đèn lồng đỏ không nhìn thấy tận cùng, phía dưới đèn lồng đỏ là các thực khách đang ăn uống vui vẻ. Chỉ khoảng một trăm đồng là có thể ăn được cả một bàn đầy ắp hải sản hoặc đồ nướng tươi ngon, đêm tối có những sạp hàng này thế nào cũng tưng bừng.
Cũng may có sự ồn ào ấy mà Cố Sơ mới kiếm được.
…
Ở một đầu thành phố, những cây cọ hai bên đường giấu đi vị tanh mặn, ướt át của gió biển.
Lúc lái xe, Lục Bắc Thần không thích nói nhiều, mắt anh lúc nào cũng nhìn về phía trước, giống như đang nhìn đường, nhưng càng giống như đang suy tư. Rất ít người đoán ra anh đang nghĩ gì, chí ít thì cả Lâm Gia Duyệt đã quen anh ba năm trời tới tận bây giờ cũng không thể nhìn thấu được tâm tư của anh.
“Bắc Thần! Dạo này anh rảnh không?” Cô phá vỡ bầu không khí yên ắng trong xe.
Lục Bắc Thần không suy nghĩ gì, trả lời thẳng: “Vụ án của Tiêu Tuyết khá hóc búa.”
Ý muốn nói anh không rảnh, Lâm Gia Duyệt trước nay là một người thông minh, đương nhiên có thể hiểu được ý của anh. Cô suy nghĩ rồi lại nói: “Thật ra bố em muốn gặp anh, một thời gian nữa ông sẽ tới Trung Quốc công tác, muốn gặp mặt trò chuyện với anh.”
“Qua thời gian bận rộn này, anh sẽ đích thân tới thăm.”
“Thôi được.” Lâm Gia Duyệt hơi hụt hẫng.
“Gia Duyệt, em tới Quỳnh Châu không ít ngày rồi, cũng nên về đi.”
“Em làm ảnh hưởng tới công việc của anh sao?”
Phía trước là đèn đỏ, Lục Bắc Thần lái xe chậm lại: “Anh không có ý này, chỉ cảm thấy em còn phải bận rộn việc của mình.”
“Em muốn đợi anh xong việc rồi cùng trở về.” Lâm Gia Duyệt quay đầu nhìn anh và nói.
Lượng thông tin trong câu này rất lớn, là một cách trả lời rất thông minh của Lâm Gia Duyệt. Một mặt bóng gió rằng mình cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh, mặt khác thực ra cũng đang ngầm thăm dò ý tứ của anh. Nếu anh đồng ý thì có nghĩa anh sẽ không ở lại Quỳnh Châu, giải quyết xong vụ án này sẽ rời khỏi Trung Quốc…
Danh sách chương