Rất nhiều năm về sau, khi rất nhiều ký ức đã bị cất kín thì duy chỉ có hình ảnh này là như in hằn vào đầu óc Cố Sơ, từ đầu tới cuối, mỗi một chi tiết, thậm chí cả mùi thuốc súng khi đạn nổ lúc ấy cũng còn như mới. Cô còn nhớ năm ấy, ngày ấy, trời rất tối, cũng còn nhớ rõ cánh tay mình đau đến mức nào, càng nhớ rõ Lục Bắc Thâm đã bế cô trốn khỏi sự truy đuổi của lính gác, chạy một mạch về xe.
Lúc đó Cố Sơ cảm thấy chắc chắn mình không còn sống được bao lâu nữa, cũng không hiểu sao, cả dọc đường nước mắt vẫn không ngừng rơi. Tiếng súng kích thích thần kinh não bộ của cô. Khoảnh khắc ấy cô cảm nhận được mùi của cái chết. Cảm giác này khiến cô tuyệt vọng. Cô còn trẻ như vậy đã tử mạng, đã phải nói lời từ biệt với bố mẹ. Lục Bắc Thâm lái xe vào trong một khu rừng, khung cảnh khá kín đáo, sau đó dặn cô ở trên xe đợi.
Anh vừa định xuống xe, Cố Sơ đã nước mắt đầm đìa, túm chặt lấy anh như túm lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng. Lục Bắc Thâm nhìn cô với nét mặt khó xử. Cuối cùng, anh lấy ra một con dao ngắn dùng để phòng thân trong tủ để đồ trên xe, nói với cô: “Nơi này rất an toàn, em sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào đâu. Nếu em lo sợ thì cầm con dao này để bình tĩnh lại.”
Cố Sơ không biết anh định đi đâu, cũng không biết anh còn quay lại không, nghĩ tới chuyện anh chẳng qua cũng chỉ là một chàng trai hơn hai mươi tuổi, liệu có làm ra mấy chuyện như phủi tay bỏ đi hay không cô cũng không thể biết, nhưng lúc đó cô đang căng thẳng, cánh tay lại đang đau, thế nên anh nói gì cô cũng chỉ còn cách làm theo. Khi Lục Bắc Thâm biến mất trong màn đêm, cô ngỡ ngàng nhìn xung quanh, đây là một hoàn cảnh xa lạ, chỉ thi thoảng nghe được tiếng chim đập cánh. Cô bắt đầu hối hận rồi, cô không nên để anh đi.
Có lẽ bố nói đúng, một đứa nhóc hai mươi mấy tuổi đều là những kẻ miệng còn hơi mùi sữa, làm việc thiếu chín chắn.
Nhưng cũng chỉ khoảng hai mươi mấy phút gì đó, bỗng có bóng người chạy tới. Cố Sơ thấy cái bóng đó chạy cực nhanh, hòn đá tảng trong lòng cũng rơi xuống. Cô biết anh đã quay trở về, con tim tuyệt vọng bắt đầu đập thình thịch đầy nhiệt huyết.
Lục Bắc Thâm lấy một túi băng y tế dùng để cấp cứu vết thương. Có lẽ anh vừa quay trở lại chỗ đó, không cần nói cũng biết, anh tiện tay lấy trong phòng y tế của người ta. Lên xe rồi, anh nhìn cánh tay của cô, suy nghĩ rồi nói: “Em cởi áo ra đi!”
“Hả?”
“Anh không tìm được kéo, không thể cắt tay áo ra được.”
Cố Sơ ngồi im.
“Nhanh lên, vết thương của em phải xử lý ngay mới được.” Lục Bắc Thâm sốt sắng quát.
Không còn cách nào khác, Cố Sơ đành phải làm theo. Lúc cởi áo chạm phải vết thương, nước mắt cô lại rớt xuống.
Dưới ánh trăng, cô chỉ mặc đúng đồ lót là chiếc áo ba lỗ, vì bình thường luyện tập không lộ cơ bắp, không lộ thịt, thế nên khi dòng máu từ vết thương ngoằn ngoèo chảy trên cánh tay cô, da cô trông lại càng trắng trẻo.
Cổ cô vừa bé vừa mềm, ngay cả những đường cong đi xuống cũng toát lên vẻ mơn mởn của người con gái mới độ xuân thì. Cô đang vào mùa hoa, ở giai đoạn cơ thể phát triển không khác gì một đóa hoa đang chớm nở, ngượng ngùng, e ấp, tươi trẻ nhưng lại quyến rũ.
Đến cả hơi thở cũng ngọt ngào, như vị một cây kem.
Từ góc độ của Lục Bắc Thâm, đương nhiên sẽ nhìn thấy những thứ không nên nhìn. Mặt Cố Sơ đỏ rần như máu, Lục Bắc Thâm cũng chẳng bình tĩnh được đến mức nào, tuy rằng bình thường lúc đấu khẩu với cô anh cũng thi thoảng trêu mấy câu mang ‘vị mặn’ nhưng tuyệt đại đa số những lần đó chỉ là đùa dai, chọc ghẹo cô mà thôi. Còn bây giờ, trông anh rõ ràng là ngượng ngùng, mắt cũng chỉ dám nhìn vào đúng vết thương của cô, những nơi khác nhìn chung không dám liếc lung tung.
Nhưng cũng có lúc không quản lý được đôi mắt mình, thi thoảng có liếc một cái, mặt anh cũng đỏ lựng luôn.
Tối hôm đó, anh đã xử lý vết thương cho cô với kỹ thuật thành thạo của một sinh viên xuất sắc của trường y. Vết thương không sâu, chỉ là trầy xước, mất một lớp da. Trong quá trình băng bó, Cố Sơ lại rơi thêm mấy giọt nước mắt, Lục Bắc Thâm có chút luống cuống.
Chuyện hai người họ lén lút để súng cướp cò cuối cùng vẫn bị phát hiện ra. Lục Bắc Thâm bị gọi lên phòng làm việc của chính trị viên, nghe phê bình hơn một tiếng đồng hồ. Chuyện này ầm ĩ tới mức toàn đại đội đều biết. Lúc đó Cố Sơ nằm trong ký túc xá, đầu giường chất đầy các loại đồ ăn ngon và tổ yến bổ máu được bố mẹ gửi tới. Cuối cùng sau khi khuyên được bố mẹ ra về thì Lăng Song đẩy cửa vào, mắng té tát một câu: “Đồ yêu tinh hại người! Bản thân mình gây chuyện thì thôi, còn làm liên lụy học trưởng Lục bị phạt.”
Cố Sơ nghe xong bật ngay dậy khỏi giường, cũng không màng tới việc thường ngày không ưa nói chuyện với Lăng Song, vội vàng hỏi rõ tình hình. Lăng Song đương nhiên phải châm chọc, chế giễu: “Còn thế nào được nữa? Học trưởng Lục bị phạt chạy 10km. Cậu dỏng tai lên mà nghe, là 10km trang bị vũ khí chạy việt dã. 10km là khái niệm gì? Lại còn trang bị vũ khí chạy việt dã nữa? Lần này học trưởng Lục đúng là bị cậu hại chết rồi. Anh ấy làm trợ giáo nhiều lần như vậy, lần nào thành tích thi cũng toàn ưu, chính vì cậu ngáng đường, kéo tụt thành tích xuống. Sau lần huấn luyện quân sự này, anh ấy không bao giờ có cơ hội được làm trợ giáo nữa, đúng là cả đời anh hùng bị hủy hoại trong tay cậu!”
Cố Sơ chẳng nói chẳng rằng, lập tức lao ra khỏi ký túc xá.
Nếu không tới huấn luyện quân sự, Cố Sơ mãi mãi chẳng biết khái niệm chạy việt dã 10km đi kèm trang bị vũ khí là như thế nào. Theo lý mà nói, là một trợ giáo còn chưa là quân nhân, hình thức xử phạt không nên nặng như vậy. Nhưng chuyện lấy cắp súng lần này quá nghiêm trọng, ác liệt, thế nên phạt như vậy không quá đáng.
Đại đội tân binh có một địa điểm thi chạy vượt dã của riêng mình, Lục Bắc Thâm chịu phạt ở đó. Gánh tải trọng 50 cân trên người, cộng thêm việc phải chạy 10km, chuyện này đã trở thành một đề tài làm xôn xao toàn đại đội, mà ở đại đội tân binh còn có một đề tài mới hơn, đó chính là trợ giáo Lục trước giờ phạm sai lầm lần này quả thực đã chạy vì người đẹp, ứng vào câu nói của người xưa: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Đúng vào lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, Cố Sơ cũng đã trang bị xong từ lâu, ra trận tìm Lục Bắc Thâm.
Lục Bắc Thâm chạy mãi, chạy mãi cứ cảm thấy có người đang theo mình, quay đầu lại nhìn hóa ra là Cố Sơ, ánh mắt sửng sốt. Cố Sơ rảo nhanh mấy bước để đuổi kịp Lục Bắc Thâm, không nói gì, chỉ cười mãi. Lục Bắc Thâm nhíu mày: “Em đang làm gì đây?”
“Chịu phạt cùng anh!” Cố Sơ oai phong lẫm liệt nói.
“Động kinh gì vậy? Quay về!” Lục Bắc Thâm không vui.
“Không về!”
“Em có hiểu thế nào là 10km không?”
“Đương nhiên, em tính toán thời gian cả rồi.”
Lục Bắc Thâm chạy nhanh mấy bước: “Chuyện này liên quan gì tới em? Làm loạn gì chứ?”
“Đương nhiên có liên quan rồi, nếu không phải vì em, anh đâu bị chịu phạt.” Cố Sơ cũng chạy nhanh theo.
Sắc mặt Lục Bắc Thâm càng trở nên khó coi. Anh quát: “Em cũng biết là liên lụy anh phải không? Vậy thì lập tức đổi hướng quay về, đừng có gây thêm chuyện cho anh nữa.”
“Em đã báo cáo với thầy sỹ quan rồi.” Cố Sơ nói thẳng.
Lục Bắc Thâm đột ngột dừng bước, nhìn cô rất lâu mới nói: “Anh thấy em ở đây lâu quá bị ngớ ngẩn rồi phải không?”
Cố Sơ huơ huơ chiếc đồng hồ bấm giờ trong tay, cười: “Nghe nói thời gian của anh cũng hạn chế đấy, vượt quá là không đủ tư cách.”
Lục Bắc Thâm mím chặt môi, không nói gì nữa, tiếp tục chạy. Cố Sơ theo đuôi đằng sau, cùng chạy với anh. Một lúc lâu sau, Lục Bắc Thâm mới lên tiếng hỏi: “Vết thương của em sao rồi?”
“Hầy, không có chuyện gì đáng ngại.” Cố Sơ vô cùng thoải mái: “Chỉ là trầy xước, mất lớp da thôi mà, được sự cứu giúp của bậc thầy tài giỏi như học trưởng Lục đây, đã khỏi hẳn rồi.”
Lục Bắc Thâm lườm cô: “Lạc quan mù quáng!”
“Ít nhất vẫn dính hai chữ ‘lạc quan’!” Cố Sơ hớn hở.
Lục Bắc Thâm hết cách với cô, đành lắc đầu. Lại qua hai, ba phút sau, anh nói tiếp: “Xin lỗi nhé!”
“Gì cơ?”
“Lúc trước anh còn nợ em một lời xin lỗi.” Lục Bắc Thâm nói: “Em đã nói nếu em thắng thì anh phải xin lỗi mà.”
Cố Sơ cười xinh xắn: “Anh không nói em quên bẵng mất.”
Lục Bắc Thâm lại trầm mặc một lúc: “Thật ra, vì chuyện lần này nhiều hơn.”
Cố Sơ quay đầu nhìn anh.
“Là anh hại em bị thương.” Một là anh không nên đồng ý yêu cầu này của cô, hai là khi ấy lúc cô cầm súng, anh không nên quát cô to như vậy. Súng bóp cò chắc chắn là vì cô không biết hý hoáy thế nào đã mở hộp bảo hiểm, trong bóng tối anh không nhìn rõ động tác tay của cô, thế mà lại nhìn rất rõ cô đang run rẩy.
Cố Sơ lắc đầu: “Chuyện này không trách anh.”
Chỉ chạy không vũ khí 10km cũng đã lấy mạng Cố Sơ, huống hồ còn tải thêm trọng lượng 50kg, chạy mãi chạy mãi tốc độ của cô cũng chậm dần. Lục Bắc Thâm khuyên cô quay về nhưng cô sống chết vẫn kiên trì.
Lục Bắc Thâm suy nghĩ rồi nắm lấy tay cô, dắt cô cũng chạy.
Cứ như vậy, chuyện hai người họ chịu phạt trở thành hành động lãng mạn nhất trong miệng các tân sinh viên, nói theo lời của Tiêu Tiếu Tiếu thì: Tớ chỉ thấy người ta tặng hoa, cũng có người hiến thân, chỉ chưa từng thấy người nào ‘hiến chạy’.
Sau lần chạy phạt đó, Cố Sơ nằm bẹp trong ký túc xá đúng hai ngày mới đỡ, những bọc nước dưới gót chân đau thấu tim.
Cứ thế, chớp mắt đã tới tết Trung thu, cũng sắp kết thúc đợt học quân sự.
Vì ý nghĩa khá đặc biệt thế nên toàn thể đại đội tân sinh viên bày tỏ muốn được đón tết cùng bộ đội tân binh, muốn trải nghiệm không khí người lính đón tết. Yêu cầu này nhanh chóng được phê duyệt, đám tân sinh viên vui đến sắp phát điên vì đây là một cơ hội cực kỳ hiếm có, cũng là một sự đãi ngộ mà người bình thường còn chẳng dám nghĩ.
Xét về huấn luyện, các tân sinh viên chắc chắn không thể bằng các tân binh nhưng xét về tinh thần vui chơi giải trí, thì đây đều là sở trường của họ.
Tết Trung thu năm đó vô cùng náo nhiệt, có lẽ là một Tết Trung thu vui nhất mà Cố Sơ từng tham dự. Có đội văn nghệ cứu trận trước tiên, tuy rằng không phải một bữa đại tiệc xa xỉ, đầy sơn hào hải vị gì nhưng chính vì mọi người quá đông vui nên ăn gì cũng thấy ngon. Cố Sơ cùng xắn tay giúp đội trưởng đội cấp dưỡng. Mà trong khoảnh khắc ấy, thật ra mùi vị của thức ăn đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là trong một không gian gần như cách biệt với thế giới bên ngoài thế này, mọi người cùng dùng chung một cách thức để kỷ niệm những tháng ngày đã qua.
Những tiết mục của đội văn nghệ rất đặc sắc, các tân binh cũng bắt đầu học cách lão binh, tiến hành đồng ca tập thể, quá là náo nhiệt.
Các tân sinh viên cũng ra biểu diễn. Đừng tưởng ai ai cũng là các sinh viên y khoa tương lai, phải nói là người nào người nấy đều đa tài. Có người bắt chước Triệu Bản Sơn hát bài ‘Ngọn cỏ nhỏ’, có người bắt chước Tống Đan Đan đóng tiểu phẩm, có người hát vè, tấu nói, còn có người hát kinh kịch, thậm chí còn có tiết mục biến đổi gương mặt.
Các tiết mục xuất hiện thậm chí còn đặc sắc hơn cả đêm giao thừa trên đài truyền hình trung ương.
Lăng Song múa một điệu múa cổ khiến người ta chỉ muốn mơ về thời nhà Đường, một khúc Trường An. Cái eo thon gọn đó càng trở nên thanh mảnh trong những đường múa uốn lượn như bay, cả hội trường vỗ tay nhiệt liệt.
Cố Sơ cũng bị đẩy lên sân khấu để đại diện cho đại đội tân sinh viên. Nhưng cô đã chuẩn bị sẵn rồi, cũng rất tích cực đăng ký tiết mục. Sau khi MC giới thiệu cô, tất cả mọi người đều thổi sáo, sau chuyện cô chủ động yêu cầu được chạy 10km, mọi người càng thêm tò mò về cô.
Tiết mục xuất hiện rất tuyệt vời.
Cả hội trường đều điên đảo vì cô.
Cố Sơ mặc một chiếc áo đuôi tôm màu đen, đầu đội mũ phớt màu đen, mái tóc dài suôn mượt được uốn qua, buộc thành đuôi ngựa ở sau gáy. Theo sau cô còn có bốn sinh viên nữa, cũng ăn mặc giống cô. Mọi người tinh mắt, kiểu ăn mặc của cô nói họ biết cô đang bắt chước Michael Jackson.
Cô bắt chước hình ảnh Michael Jackson hiện giờ nhưng lại chọn một bài hát đã được ưa chuộng từ lâu của anh: Beat it.
Khi tiếng nhạc vang lên, cô trở thành người nhảy chính, mỗi một động tác đều rất mạnh mẽ, thuần thục, giống hệt hình ảnh của Michael Jackson trên sân khấu. Khi cô cất tiếng hát câu đầu tiên, tiếng vỗ tay vang như sấm dậy. Đương nhiên, cô có giọng hát của riêng mình, dưới sức mạnh của nhạc rock, giọng nữ của cô trở nên mạnh mẽ, có sức xuyên thấu.
Lăng Song ở dưới sân khấu, nhìn Cố Sơ, khinh thường: “Nhìn cái vẻ đắc ý của cậu ta kìa!”
Tiêu Tiếu Tiếu cũng lắc lư thân người theo tiếng nhạc, nói một câu: “Cậu ấy hát hay thật đấy!”
Lăng Song xì một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Sau khi hát xong một bài, cả hội trường đều sôi sùng sục, rõ ràng bài hát này hợp với khẩu vị các thanh niên, số người hâm mộ Michael Jackson cũng không ít, cộng thêm việc một cô gái như Cố Sơ có thể hát bài này bùng nổ như vậy lại càng khiến mọi người vui sướng.
Nhạc dứt người tan nhưng dưới sân khấu vẫn có những tân binh và sinh viên ra sức gọi: “Cố Sơ, thêm bài nữa đi!”
Cô bị giữ lại trên sân khấu, muốn đi xuống lại ngay lập tức bị khiêng lên.
Cô chưa chuẩn bị bài thứ hai, thế nên cầm micro nói với mọi người: Hay là tôi kể cho mọi người nghe một câu chuyện cười nhé. Mọi người đương nhiên không đồng ý, sống chết đòi cô hát. Không biết cái miệng ai thèm đấm, hét to: “Trợ giáo Lục, Cố Sơ, cùng hát một bài đi!”
Câu nói ấy như một mầm bệnh truyền nhiễm, nhanh chóng lây lan ra khắp đám đông. Chỉ trong vòng một giây, khẩu hiệu bên dưới đã đồng loạt biến thành: “Lục Bắc Thâm, Cố Sơ, hát một bài!”
Cố Sơ đứng trên sân khấu đến ngây ngốc rồi nhìn Lục Bắc Thâm. Rõ ràng anh cũng rất ngại, vội vàng xua tay. Nhưng trên đời này người thích xem trò náo nhiệt lúc nào cũng đông đảo, cả đám đông liều mạng kéo anh lên sân khấu. Lăng Song sốt sắng, xông tới trước mặt Lục Bắc Thâm, nói với mọi người: “Đủ rồi đấy, đừng làm khó học trưởng Lục!”
Nhưng mọi người có ai để ý tới Lăng Song, sống chết cũng phải vác được Lục Bắc Thâm lên sân khấu.
Bên dưới bắt đầu đồng loạt hô: “Hát đi, hát đi!”
Lục Bắc Thâm đứng trên sân khấu có chút khó xử, cũng đề nghị được kể chuyện cười, mọi người vẫn không đồng ý. Cố Sơ ngẫm nghĩ rồi đi tới trước hỏi anh: “Anh biết hát bài gì?”
Mấy chữ ‘mất bình tĩnh’ trước nay chưa bao giờ thuộc về Cố Sơ. Đối với những trường hợp đông đảo kiểu này, cuộc đời cô chưa bao giờ xuất hiện hai từ ‘lùi bước’.
Lục Bắc Thâm thấy cô thuận theo ý kiến của mọi người thì có phần kinh ngạc: “Hát thật đấy à?”
“Không hát anh đi xuống được chắc?”
Lục Bắc Thâm ngao ngán ra mặt.
“Anh biết hát bài gì?” Cố Sơ hỏi.
Lục Bắc Thâm thành thật trả lời: “Anh không biết hát.”
“Không biết hát chắc cũng từng nghe chứ, đối phó tạm thôi.” Cố Sơ nói xong, suy nghĩ rồi đánh giá anh một chút: “Độ tuổi anh chắc là có nghe qua nhạc của Đặng Lệ Quân?”
Lục Bắc Thâm nói: “Không biết hát đâu.”
Cố Sơ lại ngẫm nghĩ một lát: “Bài ‘Vẫn cứ thích em’ của Trần Bách Cường thì sao?” Sau đó cô ngâm nga mấy câu: “Anh biết không?”
Lục Bắc Thâm thở dài nặng nề: “Được rồi!”
“Hi, chị chiến sỹ, cho em mượn cây đàn ghita nhé.” Cố Sơ rộng rãi mượn nhạc cụ của một nữ chiến sỹ trong đoàn văn công.
Khi cầm ghita vào tay, cô thử mấy âm, Lục Bắc Thâm nhìn cô: “Em còn biết đàn ghita cơ à?”
“Dĩ nhiên, cầm kỳ thi họa em đều tinh thông, chỉ có điều không sinh ra ở thời cổ đại, nếu không chẳng có chỗ cho Đường Bá Hổ.” Cố Sơ gác ghita lên, bắt đầu dạo trước.
Rất nhiều người quen thuộc với nhạc dạo của bài hát này, một lần nữa sôi nổi.
Tiếng đàn du dương, lần này giọng Cố Sơ cũng êm ái, ngọt ngào hơn rất nhiều. Cô cất tiếng trước:
Không xua đi được những âu sầu
Không tan đi được những phiền muộn
Vì sao trái tim anh trống rỗng hư không? Tình cảm đã mất đi, tất cả đều bay biến
Chỉ còn những hận sầu đong đầy lồng ngực không thể xóa sạch…
Khi tới lượt Lục Bắc Thâm hát, hai tai cô dựng đứng cả lên. Đương nhiên, cô tin rằng không chỉ riêng mình cô, hầu hết những người dưới sân khấu đều tò mò về nam thần thường ngày mặt sắt này, không biết lúc hát trông anh sẽ như thế nào.
Anh đứng còn Cố Sơ vì đánh đàn ghita nên ngồi, hình ảnh của hai người rất đẹp. Anh đứng im, cũng không có những động tác hoa hòe hoa sói, thanh âm xuyên qua micro say đắm đến nỗi khiến con tim người ta phải run rẩy.
Chuẩn âm rất tốt, thật ra là hát rất hay, quả thực đã khiến Cố Sơ ngỡ ngàng một phen.
Anh đang hát:
Hiểu rằng khi đánh mất tình yêu thì mọi thứ đều không còn đúng nữa
Vì cớ gì anh vẫn cứ thích em
Tình yêu là gánh nặng, yêu thương là tội nợ
Đáy lòng đong đầy những giọt lệ đắng cay
Những tháng ngày yêu nhau như chén men say
Ngay lúc này lại sợ theo đuổi
Vậy mà vẫn cứ si tình muốn gặp em…
Khi hát hai người cũng nhìn vào mắt nhau, cảnh tượng ấy sau này được người ta chụp lại, đánh giá bốn chữ: Trai tài gái sắc.
Sau khi hát xong, tất cả mọi người vẫn chưa hết hứng nhưng Lục Bắc Thâm nói thế nào cũng không lên sân khấu nữa, thế nên chương trình đành phải tiếp tục. Cố Sơ hát xong thì chạy xuống dưới theo dõi chương trình. Tiêu Tiếu Tiếu ngồi xích lại, hỏi cô: “Này, cậu và học trưởng Lục yêu nhau rồi à?”
Cố Sơ đang uống nước suýt nữa thì sặc.
“Ban nãy cảnh tượng hai người song ca quả thực quá đẹp, còn nhìn nhau ánh mắt chan chứa tình cảm nữa.” Tiêu Tiếu Tiếu ngưỡng mộ: “Đây gọi là duyên phận đấy, hai người lại hát đúng bài Vẫn cứ thích em.”
Cố Sơ còn chưa kịp trả lời, Lăng Song ở bên hừ một tiếng: “Gì chứ, chưa biết chừng học trưởng Lục chỉ biết hát mỗi bài đó.”
Tiêu Tiếu Tiếu thì thầm vào tai Cố Sơ: “Cậu ta ghen tỵ đấy!”
Cố Sơ cười, nhưng trái tim vì câu nói ban nãy của Tiêu Tiếu Tiếu mà bắt đầu đập loạn nhịp.
Mọi người đều uống một chút rượu. Tới khi buổi liên hoan kết thúc, có người bắt đầu say sưa. Cố Sơ cũng hơi lâng lâng. Lăng Song uống hơi nhiều một chút, bạo dạn định tới bám lấy Lục Bắc Thâm. Cố Sơ nhờ cậy tới viện binh là Tiêu Tiếu Tiếu.
Tiêu Tiếu Tiếu tươi cười nhận lệnh, lập tức tiến lên cứu hỏa, dựa vào thân hình lực lưỡng hơn Lăng Song, dứt khoát bế ngang người Lăng Song lên đi mất. Cố Sơ lập tức sấn tới, chủ động giúp Lục Bắc Thâm thu dọn ‘chiến trường’.
“Này, không ngờ anh hát cũng hay đấy chứ, đúng là người giỏi giấu tài.”
Lục Bắc Thâm chồng ghế lên nhau, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô: “Say rồi à?”
“Đâu có, tửu lượng của em cực đỉnh.”
Lục Bắc Thâm bất giác giơ tay véo lên má cô: “Phải rồi, cả buổi uống có nửa chén mà đã thế này.”
“Em uống rượu dễ đỏ mặt không được chắc?” Cố Sơ né tránh tay anh, lẩm bẩm: “Đau!”
Lục Bắc Thâm tin thật, ngẩn người giây lát, nhìn đầu ngón tay mình: “Anh đâu có véo mạnh!”
Cố Sơ phì cười.
Anh nhìn cô chẳng biết nói sao, một lúc sau mới lên tiếng: “Được rồi, em mau về đi, trên người còn vết thương đấy, còn chưa bình phục hoàn toàn đâu, lại còn đi uống rượu?”
“Vết thương của em không sao, khỏi từ lâu rồi.”
Lục Bắc Thâm đương nhiên không tin, cười nói muốn xem. Cố Sơ mím môi cười: Không cho xem. Có thể đều có chút hơi cồn, Lục Bắc Thâm cũng giở trò trêu đùa, lập tức túm lấy cô, nói: “Anh nhất quyết phải xem xem thế nào.”
Cố Sơ cười hi hi ha ha, vừa giãy giụa vừa đánh đập, hai người vô tình ôm chầm lấy nhau.
“Có cho xem không?” Lục Bắc Thâm ôm lấy cô từ đằng sau, môi cách cô rất gần, giọng điệu đùa giỡn.
Cố Sơ nghiêng đầu nhìn anh: “Không cho đấy!”
Lục Bắc Thâm định cù cô, cô sợ buồn, càng cười khanh khách, quay người lại liên tục đấm anh, anh giữ chặt lấy tay cô nhưng lại mất hồn vì gương mặt tươi cười của cô. Anh không động đậy nữa, để mặc cô nô đùa trong lòng mình.
Một giây sau, anh bèn cúi đầu, đặt lên môi cô một nụ hôn dứt khoát mà trúc trắc…
***
Lúc Lục Bắc Thần lên máy bay, tiếp viên hàng không vô cùng nhiệt tình, nhất quyết muốn cầm chiếc vali hành ly 22 tấc trong tay anh, định giúp anh để lên giá. Kết quả, không ngờ vali quá nặng, cô ấy nhất thời ngượng ngập.
“Để tôi!” Lục Bắc Thần điềm đạm đón lấy, xách lên, giơ cao cánh tay, đặt chiếc vali vào giá.
“Thưa anh, vali của anh nặng quá, gửi vận chuyển sẽ tốt hơn. Đối với khách hàng ở khoang hạng nhất, chúng tôi đều có những nhân viên chuyên quản lý hành, sẽ không sơ suất đâu ạ.” Cô nhân viên bắt chuyện.
Lục Bắc Thần chỉ mỉm cười đáp lại, không trả lời.
Trong vali là một số bộ phận tiêu bản, lúc đi qua cửa kiểm soát an ninh bắt buộc phải xuất trình giấy tờ có liên quan. Những tiêu bản này rất quan trọng với anh, đương nhiên sẽ không gửi vận chuyển.
Thấy anh không đáp, cô nhân viên hơi thất vọng nhưng vẫn còn say đắm trong nụ cười khẽ khàng vừa rồi của anh, nhẹ nhàng nói: “Anh còn cần thêm gì không ạ?”
“Không cần, cảm ơn!”
Cô nhân viên lưu luyến rời đi.
Còn chưa tới giờ cất cánh, Lục Bắc Thần rút di động ra xem, vẫn không có phản hồi của cô.
Anh đã đợi cả một buổi tối, di động vẫn không ngừng kêu, vậy mà không cuộc nào là của cô.
Ánh mắt Lục Bắc Thần nhìn chăm chú chiếc di động có chút thờ ơ, một lần nữa nhớ lại câu nói hôm đó của Cố Sơ, sự bực bội nơi lồng ngực tự nhiên nảy sinh…
Lúc đó Cố Sơ cảm thấy chắc chắn mình không còn sống được bao lâu nữa, cũng không hiểu sao, cả dọc đường nước mắt vẫn không ngừng rơi. Tiếng súng kích thích thần kinh não bộ của cô. Khoảnh khắc ấy cô cảm nhận được mùi của cái chết. Cảm giác này khiến cô tuyệt vọng. Cô còn trẻ như vậy đã tử mạng, đã phải nói lời từ biệt với bố mẹ. Lục Bắc Thâm lái xe vào trong một khu rừng, khung cảnh khá kín đáo, sau đó dặn cô ở trên xe đợi.
Anh vừa định xuống xe, Cố Sơ đã nước mắt đầm đìa, túm chặt lấy anh như túm lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng. Lục Bắc Thâm nhìn cô với nét mặt khó xử. Cuối cùng, anh lấy ra một con dao ngắn dùng để phòng thân trong tủ để đồ trên xe, nói với cô: “Nơi này rất an toàn, em sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào đâu. Nếu em lo sợ thì cầm con dao này để bình tĩnh lại.”
Cố Sơ không biết anh định đi đâu, cũng không biết anh còn quay lại không, nghĩ tới chuyện anh chẳng qua cũng chỉ là một chàng trai hơn hai mươi tuổi, liệu có làm ra mấy chuyện như phủi tay bỏ đi hay không cô cũng không thể biết, nhưng lúc đó cô đang căng thẳng, cánh tay lại đang đau, thế nên anh nói gì cô cũng chỉ còn cách làm theo. Khi Lục Bắc Thâm biến mất trong màn đêm, cô ngỡ ngàng nhìn xung quanh, đây là một hoàn cảnh xa lạ, chỉ thi thoảng nghe được tiếng chim đập cánh. Cô bắt đầu hối hận rồi, cô không nên để anh đi.
Có lẽ bố nói đúng, một đứa nhóc hai mươi mấy tuổi đều là những kẻ miệng còn hơi mùi sữa, làm việc thiếu chín chắn.
Nhưng cũng chỉ khoảng hai mươi mấy phút gì đó, bỗng có bóng người chạy tới. Cố Sơ thấy cái bóng đó chạy cực nhanh, hòn đá tảng trong lòng cũng rơi xuống. Cô biết anh đã quay trở về, con tim tuyệt vọng bắt đầu đập thình thịch đầy nhiệt huyết.
Lục Bắc Thâm lấy một túi băng y tế dùng để cấp cứu vết thương. Có lẽ anh vừa quay trở lại chỗ đó, không cần nói cũng biết, anh tiện tay lấy trong phòng y tế của người ta. Lên xe rồi, anh nhìn cánh tay của cô, suy nghĩ rồi nói: “Em cởi áo ra đi!”
“Hả?”
“Anh không tìm được kéo, không thể cắt tay áo ra được.”
Cố Sơ ngồi im.
“Nhanh lên, vết thương của em phải xử lý ngay mới được.” Lục Bắc Thâm sốt sắng quát.
Không còn cách nào khác, Cố Sơ đành phải làm theo. Lúc cởi áo chạm phải vết thương, nước mắt cô lại rớt xuống.
Dưới ánh trăng, cô chỉ mặc đúng đồ lót là chiếc áo ba lỗ, vì bình thường luyện tập không lộ cơ bắp, không lộ thịt, thế nên khi dòng máu từ vết thương ngoằn ngoèo chảy trên cánh tay cô, da cô trông lại càng trắng trẻo.
Cổ cô vừa bé vừa mềm, ngay cả những đường cong đi xuống cũng toát lên vẻ mơn mởn của người con gái mới độ xuân thì. Cô đang vào mùa hoa, ở giai đoạn cơ thể phát triển không khác gì một đóa hoa đang chớm nở, ngượng ngùng, e ấp, tươi trẻ nhưng lại quyến rũ.
Đến cả hơi thở cũng ngọt ngào, như vị một cây kem.
Từ góc độ của Lục Bắc Thâm, đương nhiên sẽ nhìn thấy những thứ không nên nhìn. Mặt Cố Sơ đỏ rần như máu, Lục Bắc Thâm cũng chẳng bình tĩnh được đến mức nào, tuy rằng bình thường lúc đấu khẩu với cô anh cũng thi thoảng trêu mấy câu mang ‘vị mặn’ nhưng tuyệt đại đa số những lần đó chỉ là đùa dai, chọc ghẹo cô mà thôi. Còn bây giờ, trông anh rõ ràng là ngượng ngùng, mắt cũng chỉ dám nhìn vào đúng vết thương của cô, những nơi khác nhìn chung không dám liếc lung tung.
Nhưng cũng có lúc không quản lý được đôi mắt mình, thi thoảng có liếc một cái, mặt anh cũng đỏ lựng luôn.
Tối hôm đó, anh đã xử lý vết thương cho cô với kỹ thuật thành thạo của một sinh viên xuất sắc của trường y. Vết thương không sâu, chỉ là trầy xước, mất một lớp da. Trong quá trình băng bó, Cố Sơ lại rơi thêm mấy giọt nước mắt, Lục Bắc Thâm có chút luống cuống.
Chuyện hai người họ lén lút để súng cướp cò cuối cùng vẫn bị phát hiện ra. Lục Bắc Thâm bị gọi lên phòng làm việc của chính trị viên, nghe phê bình hơn một tiếng đồng hồ. Chuyện này ầm ĩ tới mức toàn đại đội đều biết. Lúc đó Cố Sơ nằm trong ký túc xá, đầu giường chất đầy các loại đồ ăn ngon và tổ yến bổ máu được bố mẹ gửi tới. Cuối cùng sau khi khuyên được bố mẹ ra về thì Lăng Song đẩy cửa vào, mắng té tát một câu: “Đồ yêu tinh hại người! Bản thân mình gây chuyện thì thôi, còn làm liên lụy học trưởng Lục bị phạt.”
Cố Sơ nghe xong bật ngay dậy khỏi giường, cũng không màng tới việc thường ngày không ưa nói chuyện với Lăng Song, vội vàng hỏi rõ tình hình. Lăng Song đương nhiên phải châm chọc, chế giễu: “Còn thế nào được nữa? Học trưởng Lục bị phạt chạy 10km. Cậu dỏng tai lên mà nghe, là 10km trang bị vũ khí chạy việt dã. 10km là khái niệm gì? Lại còn trang bị vũ khí chạy việt dã nữa? Lần này học trưởng Lục đúng là bị cậu hại chết rồi. Anh ấy làm trợ giáo nhiều lần như vậy, lần nào thành tích thi cũng toàn ưu, chính vì cậu ngáng đường, kéo tụt thành tích xuống. Sau lần huấn luyện quân sự này, anh ấy không bao giờ có cơ hội được làm trợ giáo nữa, đúng là cả đời anh hùng bị hủy hoại trong tay cậu!”
Cố Sơ chẳng nói chẳng rằng, lập tức lao ra khỏi ký túc xá.
Nếu không tới huấn luyện quân sự, Cố Sơ mãi mãi chẳng biết khái niệm chạy việt dã 10km đi kèm trang bị vũ khí là như thế nào. Theo lý mà nói, là một trợ giáo còn chưa là quân nhân, hình thức xử phạt không nên nặng như vậy. Nhưng chuyện lấy cắp súng lần này quá nghiêm trọng, ác liệt, thế nên phạt như vậy không quá đáng.
Đại đội tân binh có một địa điểm thi chạy vượt dã của riêng mình, Lục Bắc Thâm chịu phạt ở đó. Gánh tải trọng 50 cân trên người, cộng thêm việc phải chạy 10km, chuyện này đã trở thành một đề tài làm xôn xao toàn đại đội, mà ở đại đội tân binh còn có một đề tài mới hơn, đó chính là trợ giáo Lục trước giờ phạm sai lầm lần này quả thực đã chạy vì người đẹp, ứng vào câu nói của người xưa: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Đúng vào lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, Cố Sơ cũng đã trang bị xong từ lâu, ra trận tìm Lục Bắc Thâm.
Lục Bắc Thâm chạy mãi, chạy mãi cứ cảm thấy có người đang theo mình, quay đầu lại nhìn hóa ra là Cố Sơ, ánh mắt sửng sốt. Cố Sơ rảo nhanh mấy bước để đuổi kịp Lục Bắc Thâm, không nói gì, chỉ cười mãi. Lục Bắc Thâm nhíu mày: “Em đang làm gì đây?”
“Chịu phạt cùng anh!” Cố Sơ oai phong lẫm liệt nói.
“Động kinh gì vậy? Quay về!” Lục Bắc Thâm không vui.
“Không về!”
“Em có hiểu thế nào là 10km không?”
“Đương nhiên, em tính toán thời gian cả rồi.”
Lục Bắc Thâm chạy nhanh mấy bước: “Chuyện này liên quan gì tới em? Làm loạn gì chứ?”
“Đương nhiên có liên quan rồi, nếu không phải vì em, anh đâu bị chịu phạt.” Cố Sơ cũng chạy nhanh theo.
Sắc mặt Lục Bắc Thâm càng trở nên khó coi. Anh quát: “Em cũng biết là liên lụy anh phải không? Vậy thì lập tức đổi hướng quay về, đừng có gây thêm chuyện cho anh nữa.”
“Em đã báo cáo với thầy sỹ quan rồi.” Cố Sơ nói thẳng.
Lục Bắc Thâm đột ngột dừng bước, nhìn cô rất lâu mới nói: “Anh thấy em ở đây lâu quá bị ngớ ngẩn rồi phải không?”
Cố Sơ huơ huơ chiếc đồng hồ bấm giờ trong tay, cười: “Nghe nói thời gian của anh cũng hạn chế đấy, vượt quá là không đủ tư cách.”
Lục Bắc Thâm mím chặt môi, không nói gì nữa, tiếp tục chạy. Cố Sơ theo đuôi đằng sau, cùng chạy với anh. Một lúc lâu sau, Lục Bắc Thâm mới lên tiếng hỏi: “Vết thương của em sao rồi?”
“Hầy, không có chuyện gì đáng ngại.” Cố Sơ vô cùng thoải mái: “Chỉ là trầy xước, mất lớp da thôi mà, được sự cứu giúp của bậc thầy tài giỏi như học trưởng Lục đây, đã khỏi hẳn rồi.”
Lục Bắc Thâm lườm cô: “Lạc quan mù quáng!”
“Ít nhất vẫn dính hai chữ ‘lạc quan’!” Cố Sơ hớn hở.
Lục Bắc Thâm hết cách với cô, đành lắc đầu. Lại qua hai, ba phút sau, anh nói tiếp: “Xin lỗi nhé!”
“Gì cơ?”
“Lúc trước anh còn nợ em một lời xin lỗi.” Lục Bắc Thâm nói: “Em đã nói nếu em thắng thì anh phải xin lỗi mà.”
Cố Sơ cười xinh xắn: “Anh không nói em quên bẵng mất.”
Lục Bắc Thâm lại trầm mặc một lúc: “Thật ra, vì chuyện lần này nhiều hơn.”
Cố Sơ quay đầu nhìn anh.
“Là anh hại em bị thương.” Một là anh không nên đồng ý yêu cầu này của cô, hai là khi ấy lúc cô cầm súng, anh không nên quát cô to như vậy. Súng bóp cò chắc chắn là vì cô không biết hý hoáy thế nào đã mở hộp bảo hiểm, trong bóng tối anh không nhìn rõ động tác tay của cô, thế mà lại nhìn rất rõ cô đang run rẩy.
Cố Sơ lắc đầu: “Chuyện này không trách anh.”
Chỉ chạy không vũ khí 10km cũng đã lấy mạng Cố Sơ, huống hồ còn tải thêm trọng lượng 50kg, chạy mãi chạy mãi tốc độ của cô cũng chậm dần. Lục Bắc Thâm khuyên cô quay về nhưng cô sống chết vẫn kiên trì.
Lục Bắc Thâm suy nghĩ rồi nắm lấy tay cô, dắt cô cũng chạy.
Cứ như vậy, chuyện hai người họ chịu phạt trở thành hành động lãng mạn nhất trong miệng các tân sinh viên, nói theo lời của Tiêu Tiếu Tiếu thì: Tớ chỉ thấy người ta tặng hoa, cũng có người hiến thân, chỉ chưa từng thấy người nào ‘hiến chạy’.
Sau lần chạy phạt đó, Cố Sơ nằm bẹp trong ký túc xá đúng hai ngày mới đỡ, những bọc nước dưới gót chân đau thấu tim.
Cứ thế, chớp mắt đã tới tết Trung thu, cũng sắp kết thúc đợt học quân sự.
Vì ý nghĩa khá đặc biệt thế nên toàn thể đại đội tân sinh viên bày tỏ muốn được đón tết cùng bộ đội tân binh, muốn trải nghiệm không khí người lính đón tết. Yêu cầu này nhanh chóng được phê duyệt, đám tân sinh viên vui đến sắp phát điên vì đây là một cơ hội cực kỳ hiếm có, cũng là một sự đãi ngộ mà người bình thường còn chẳng dám nghĩ.
Xét về huấn luyện, các tân sinh viên chắc chắn không thể bằng các tân binh nhưng xét về tinh thần vui chơi giải trí, thì đây đều là sở trường của họ.
Tết Trung thu năm đó vô cùng náo nhiệt, có lẽ là một Tết Trung thu vui nhất mà Cố Sơ từng tham dự. Có đội văn nghệ cứu trận trước tiên, tuy rằng không phải một bữa đại tiệc xa xỉ, đầy sơn hào hải vị gì nhưng chính vì mọi người quá đông vui nên ăn gì cũng thấy ngon. Cố Sơ cùng xắn tay giúp đội trưởng đội cấp dưỡng. Mà trong khoảnh khắc ấy, thật ra mùi vị của thức ăn đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là trong một không gian gần như cách biệt với thế giới bên ngoài thế này, mọi người cùng dùng chung một cách thức để kỷ niệm những tháng ngày đã qua.
Những tiết mục của đội văn nghệ rất đặc sắc, các tân binh cũng bắt đầu học cách lão binh, tiến hành đồng ca tập thể, quá là náo nhiệt.
Các tân sinh viên cũng ra biểu diễn. Đừng tưởng ai ai cũng là các sinh viên y khoa tương lai, phải nói là người nào người nấy đều đa tài. Có người bắt chước Triệu Bản Sơn hát bài ‘Ngọn cỏ nhỏ’, có người bắt chước Tống Đan Đan đóng tiểu phẩm, có người hát vè, tấu nói, còn có người hát kinh kịch, thậm chí còn có tiết mục biến đổi gương mặt.
Các tiết mục xuất hiện thậm chí còn đặc sắc hơn cả đêm giao thừa trên đài truyền hình trung ương.
Lăng Song múa một điệu múa cổ khiến người ta chỉ muốn mơ về thời nhà Đường, một khúc Trường An. Cái eo thon gọn đó càng trở nên thanh mảnh trong những đường múa uốn lượn như bay, cả hội trường vỗ tay nhiệt liệt.
Cố Sơ cũng bị đẩy lên sân khấu để đại diện cho đại đội tân sinh viên. Nhưng cô đã chuẩn bị sẵn rồi, cũng rất tích cực đăng ký tiết mục. Sau khi MC giới thiệu cô, tất cả mọi người đều thổi sáo, sau chuyện cô chủ động yêu cầu được chạy 10km, mọi người càng thêm tò mò về cô.
Tiết mục xuất hiện rất tuyệt vời.
Cả hội trường đều điên đảo vì cô.
Cố Sơ mặc một chiếc áo đuôi tôm màu đen, đầu đội mũ phớt màu đen, mái tóc dài suôn mượt được uốn qua, buộc thành đuôi ngựa ở sau gáy. Theo sau cô còn có bốn sinh viên nữa, cũng ăn mặc giống cô. Mọi người tinh mắt, kiểu ăn mặc của cô nói họ biết cô đang bắt chước Michael Jackson.
Cô bắt chước hình ảnh Michael Jackson hiện giờ nhưng lại chọn một bài hát đã được ưa chuộng từ lâu của anh: Beat it.
Khi tiếng nhạc vang lên, cô trở thành người nhảy chính, mỗi một động tác đều rất mạnh mẽ, thuần thục, giống hệt hình ảnh của Michael Jackson trên sân khấu. Khi cô cất tiếng hát câu đầu tiên, tiếng vỗ tay vang như sấm dậy. Đương nhiên, cô có giọng hát của riêng mình, dưới sức mạnh của nhạc rock, giọng nữ của cô trở nên mạnh mẽ, có sức xuyên thấu.
Lăng Song ở dưới sân khấu, nhìn Cố Sơ, khinh thường: “Nhìn cái vẻ đắc ý của cậu ta kìa!”
Tiêu Tiếu Tiếu cũng lắc lư thân người theo tiếng nhạc, nói một câu: “Cậu ấy hát hay thật đấy!”
Lăng Song xì một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Sau khi hát xong một bài, cả hội trường đều sôi sùng sục, rõ ràng bài hát này hợp với khẩu vị các thanh niên, số người hâm mộ Michael Jackson cũng không ít, cộng thêm việc một cô gái như Cố Sơ có thể hát bài này bùng nổ như vậy lại càng khiến mọi người vui sướng.
Nhạc dứt người tan nhưng dưới sân khấu vẫn có những tân binh và sinh viên ra sức gọi: “Cố Sơ, thêm bài nữa đi!”
Cô bị giữ lại trên sân khấu, muốn đi xuống lại ngay lập tức bị khiêng lên.
Cô chưa chuẩn bị bài thứ hai, thế nên cầm micro nói với mọi người: Hay là tôi kể cho mọi người nghe một câu chuyện cười nhé. Mọi người đương nhiên không đồng ý, sống chết đòi cô hát. Không biết cái miệng ai thèm đấm, hét to: “Trợ giáo Lục, Cố Sơ, cùng hát một bài đi!”
Câu nói ấy như một mầm bệnh truyền nhiễm, nhanh chóng lây lan ra khắp đám đông. Chỉ trong vòng một giây, khẩu hiệu bên dưới đã đồng loạt biến thành: “Lục Bắc Thâm, Cố Sơ, hát một bài!”
Cố Sơ đứng trên sân khấu đến ngây ngốc rồi nhìn Lục Bắc Thâm. Rõ ràng anh cũng rất ngại, vội vàng xua tay. Nhưng trên đời này người thích xem trò náo nhiệt lúc nào cũng đông đảo, cả đám đông liều mạng kéo anh lên sân khấu. Lăng Song sốt sắng, xông tới trước mặt Lục Bắc Thâm, nói với mọi người: “Đủ rồi đấy, đừng làm khó học trưởng Lục!”
Nhưng mọi người có ai để ý tới Lăng Song, sống chết cũng phải vác được Lục Bắc Thâm lên sân khấu.
Bên dưới bắt đầu đồng loạt hô: “Hát đi, hát đi!”
Lục Bắc Thâm đứng trên sân khấu có chút khó xử, cũng đề nghị được kể chuyện cười, mọi người vẫn không đồng ý. Cố Sơ ngẫm nghĩ rồi đi tới trước hỏi anh: “Anh biết hát bài gì?”
Mấy chữ ‘mất bình tĩnh’ trước nay chưa bao giờ thuộc về Cố Sơ. Đối với những trường hợp đông đảo kiểu này, cuộc đời cô chưa bao giờ xuất hiện hai từ ‘lùi bước’.
Lục Bắc Thâm thấy cô thuận theo ý kiến của mọi người thì có phần kinh ngạc: “Hát thật đấy à?”
“Không hát anh đi xuống được chắc?”
Lục Bắc Thâm ngao ngán ra mặt.
“Anh biết hát bài gì?” Cố Sơ hỏi.
Lục Bắc Thâm thành thật trả lời: “Anh không biết hát.”
“Không biết hát chắc cũng từng nghe chứ, đối phó tạm thôi.” Cố Sơ nói xong, suy nghĩ rồi đánh giá anh một chút: “Độ tuổi anh chắc là có nghe qua nhạc của Đặng Lệ Quân?”
Lục Bắc Thâm nói: “Không biết hát đâu.”
Cố Sơ lại ngẫm nghĩ một lát: “Bài ‘Vẫn cứ thích em’ của Trần Bách Cường thì sao?” Sau đó cô ngâm nga mấy câu: “Anh biết không?”
Lục Bắc Thâm thở dài nặng nề: “Được rồi!”
“Hi, chị chiến sỹ, cho em mượn cây đàn ghita nhé.” Cố Sơ rộng rãi mượn nhạc cụ của một nữ chiến sỹ trong đoàn văn công.
Khi cầm ghita vào tay, cô thử mấy âm, Lục Bắc Thâm nhìn cô: “Em còn biết đàn ghita cơ à?”
“Dĩ nhiên, cầm kỳ thi họa em đều tinh thông, chỉ có điều không sinh ra ở thời cổ đại, nếu không chẳng có chỗ cho Đường Bá Hổ.” Cố Sơ gác ghita lên, bắt đầu dạo trước.
Rất nhiều người quen thuộc với nhạc dạo của bài hát này, một lần nữa sôi nổi.
Tiếng đàn du dương, lần này giọng Cố Sơ cũng êm ái, ngọt ngào hơn rất nhiều. Cô cất tiếng trước:
Không xua đi được những âu sầu
Không tan đi được những phiền muộn
Vì sao trái tim anh trống rỗng hư không? Tình cảm đã mất đi, tất cả đều bay biến
Chỉ còn những hận sầu đong đầy lồng ngực không thể xóa sạch…
Khi tới lượt Lục Bắc Thâm hát, hai tai cô dựng đứng cả lên. Đương nhiên, cô tin rằng không chỉ riêng mình cô, hầu hết những người dưới sân khấu đều tò mò về nam thần thường ngày mặt sắt này, không biết lúc hát trông anh sẽ như thế nào.
Anh đứng còn Cố Sơ vì đánh đàn ghita nên ngồi, hình ảnh của hai người rất đẹp. Anh đứng im, cũng không có những động tác hoa hòe hoa sói, thanh âm xuyên qua micro say đắm đến nỗi khiến con tim người ta phải run rẩy.
Chuẩn âm rất tốt, thật ra là hát rất hay, quả thực đã khiến Cố Sơ ngỡ ngàng một phen.
Anh đang hát:
Hiểu rằng khi đánh mất tình yêu thì mọi thứ đều không còn đúng nữa
Vì cớ gì anh vẫn cứ thích em
Tình yêu là gánh nặng, yêu thương là tội nợ
Đáy lòng đong đầy những giọt lệ đắng cay
Những tháng ngày yêu nhau như chén men say
Ngay lúc này lại sợ theo đuổi
Vậy mà vẫn cứ si tình muốn gặp em…
Khi hát hai người cũng nhìn vào mắt nhau, cảnh tượng ấy sau này được người ta chụp lại, đánh giá bốn chữ: Trai tài gái sắc.
Sau khi hát xong, tất cả mọi người vẫn chưa hết hứng nhưng Lục Bắc Thâm nói thế nào cũng không lên sân khấu nữa, thế nên chương trình đành phải tiếp tục. Cố Sơ hát xong thì chạy xuống dưới theo dõi chương trình. Tiêu Tiếu Tiếu ngồi xích lại, hỏi cô: “Này, cậu và học trưởng Lục yêu nhau rồi à?”
Cố Sơ đang uống nước suýt nữa thì sặc.
“Ban nãy cảnh tượng hai người song ca quả thực quá đẹp, còn nhìn nhau ánh mắt chan chứa tình cảm nữa.” Tiêu Tiếu Tiếu ngưỡng mộ: “Đây gọi là duyên phận đấy, hai người lại hát đúng bài Vẫn cứ thích em.”
Cố Sơ còn chưa kịp trả lời, Lăng Song ở bên hừ một tiếng: “Gì chứ, chưa biết chừng học trưởng Lục chỉ biết hát mỗi bài đó.”
Tiêu Tiếu Tiếu thì thầm vào tai Cố Sơ: “Cậu ta ghen tỵ đấy!”
Cố Sơ cười, nhưng trái tim vì câu nói ban nãy của Tiêu Tiếu Tiếu mà bắt đầu đập loạn nhịp.
Mọi người đều uống một chút rượu. Tới khi buổi liên hoan kết thúc, có người bắt đầu say sưa. Cố Sơ cũng hơi lâng lâng. Lăng Song uống hơi nhiều một chút, bạo dạn định tới bám lấy Lục Bắc Thâm. Cố Sơ nhờ cậy tới viện binh là Tiêu Tiếu Tiếu.
Tiêu Tiếu Tiếu tươi cười nhận lệnh, lập tức tiến lên cứu hỏa, dựa vào thân hình lực lưỡng hơn Lăng Song, dứt khoát bế ngang người Lăng Song lên đi mất. Cố Sơ lập tức sấn tới, chủ động giúp Lục Bắc Thâm thu dọn ‘chiến trường’.
“Này, không ngờ anh hát cũng hay đấy chứ, đúng là người giỏi giấu tài.”
Lục Bắc Thâm chồng ghế lên nhau, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô: “Say rồi à?”
“Đâu có, tửu lượng của em cực đỉnh.”
Lục Bắc Thâm bất giác giơ tay véo lên má cô: “Phải rồi, cả buổi uống có nửa chén mà đã thế này.”
“Em uống rượu dễ đỏ mặt không được chắc?” Cố Sơ né tránh tay anh, lẩm bẩm: “Đau!”
Lục Bắc Thâm tin thật, ngẩn người giây lát, nhìn đầu ngón tay mình: “Anh đâu có véo mạnh!”
Cố Sơ phì cười.
Anh nhìn cô chẳng biết nói sao, một lúc sau mới lên tiếng: “Được rồi, em mau về đi, trên người còn vết thương đấy, còn chưa bình phục hoàn toàn đâu, lại còn đi uống rượu?”
“Vết thương của em không sao, khỏi từ lâu rồi.”
Lục Bắc Thâm đương nhiên không tin, cười nói muốn xem. Cố Sơ mím môi cười: Không cho xem. Có thể đều có chút hơi cồn, Lục Bắc Thâm cũng giở trò trêu đùa, lập tức túm lấy cô, nói: “Anh nhất quyết phải xem xem thế nào.”
Cố Sơ cười hi hi ha ha, vừa giãy giụa vừa đánh đập, hai người vô tình ôm chầm lấy nhau.
“Có cho xem không?” Lục Bắc Thâm ôm lấy cô từ đằng sau, môi cách cô rất gần, giọng điệu đùa giỡn.
Cố Sơ nghiêng đầu nhìn anh: “Không cho đấy!”
Lục Bắc Thâm định cù cô, cô sợ buồn, càng cười khanh khách, quay người lại liên tục đấm anh, anh giữ chặt lấy tay cô nhưng lại mất hồn vì gương mặt tươi cười của cô. Anh không động đậy nữa, để mặc cô nô đùa trong lòng mình.
Một giây sau, anh bèn cúi đầu, đặt lên môi cô một nụ hôn dứt khoát mà trúc trắc…
***
Lúc Lục Bắc Thần lên máy bay, tiếp viên hàng không vô cùng nhiệt tình, nhất quyết muốn cầm chiếc vali hành ly 22 tấc trong tay anh, định giúp anh để lên giá. Kết quả, không ngờ vali quá nặng, cô ấy nhất thời ngượng ngập.
“Để tôi!” Lục Bắc Thần điềm đạm đón lấy, xách lên, giơ cao cánh tay, đặt chiếc vali vào giá.
“Thưa anh, vali của anh nặng quá, gửi vận chuyển sẽ tốt hơn. Đối với khách hàng ở khoang hạng nhất, chúng tôi đều có những nhân viên chuyên quản lý hành, sẽ không sơ suất đâu ạ.” Cô nhân viên bắt chuyện.
Lục Bắc Thần chỉ mỉm cười đáp lại, không trả lời.
Trong vali là một số bộ phận tiêu bản, lúc đi qua cửa kiểm soát an ninh bắt buộc phải xuất trình giấy tờ có liên quan. Những tiêu bản này rất quan trọng với anh, đương nhiên sẽ không gửi vận chuyển.
Thấy anh không đáp, cô nhân viên hơi thất vọng nhưng vẫn còn say đắm trong nụ cười khẽ khàng vừa rồi của anh, nhẹ nhàng nói: “Anh còn cần thêm gì không ạ?”
“Không cần, cảm ơn!”
Cô nhân viên lưu luyến rời đi.
Còn chưa tới giờ cất cánh, Lục Bắc Thần rút di động ra xem, vẫn không có phản hồi của cô.
Anh đã đợi cả một buổi tối, di động vẫn không ngừng kêu, vậy mà không cuộc nào là của cô.
Ánh mắt Lục Bắc Thần nhìn chăm chú chiếc di động có chút thờ ơ, một lần nữa nhớ lại câu nói hôm đó của Cố Sơ, sự bực bội nơi lồng ngực tự nhiên nảy sinh…
Danh sách chương