Độc Cô Bại Thiên không chịu bỏ cuộc, dùng thần thức cảm ứng cỗ khí tức, liên tục đan kết với nó, là hình thức linh thức giao hòa. Khiến hắn kinh ngạc là cỗ khí tức hình như linh trí rất thấp, chỉ là dao động năng lượng, nhưng phát ra khí tức vô cùng quen thuộc, cảm giác tựa như lúc hắn ở cung điện dưới Thông Châu thành, phảng phất có thứ gì đó nối liền với sinh mệnh hắn. Nhưng dao động không mạnh như ở Thông Châu.
Độc Cô Bại Thiên chấn kinh vô cùng, không hiểu sao lại như vậy, chợt hỏi Lãnh Phong: "Lãnh tiền bối, Lạc Thiên cung lập phái bao lâu rồi?"
Chợt bị hỏi như vậy, Lãnh Phong sững người nhưng vẫn kịp đáp.
"Lạc Thiên cung đại khái thành lập từ năm ngàn năm trước."
"Cổ phái đã lâu quá rồi." Độc Cô Bại Thiên thở dài, lại hỏi: "Lúc lập phái có phải Lạc Thiên động đã tồn tại rồi?"
"Không sai, nghe nói khai phái tổ sư vi bất cẩn rơi vào Lạc Thiên động, vì họa được phúc, tu thành vô thượng thần công. Ngày luyện thành băng phong mười dặm, băng hoa tuyết diệp bay khắp trời, thần công được đệ tử đời sau xưng là Phi hoa phi diệp Lạc Thiên công, thậm chí có người đồn rằng thần công từng đánh rớt cả một toàn thiên cung. Vì có thần công này nên tổ sư mở phái ở đây, nhưng chỉ dạy cho đệ tử công pháp không đầy đủ, muốn tu luyện thần công hoàn chỉnh, không tự thân vào động tất không thành, nhưng nếu thất bại sẽ mất đi sinh mệnh."
Hắn tỏ vẻ nghĩ ngợi: "Nói vậy Lạc Thiên động là chỗ còn cổ xưa hơn nữa, tổ sư khai phái của quý phái không tự sáng tạo thần công mà lấy ở trong này?"
"Chính thị."
Độc Cô Bại Thiên dựa vào trực giác vi diệu biết Lạc Thiên động hình như có liên quan mật thiết với mình, muốn vào xem. Hắn nghĩ rằng vì gần đây công lực đại thành, nghệ cao gan lớn, hà huống động huyệt như cửa địa ngục này hấp dẫn vô cùng, quyến rũ hắn vào thám thính ảo diệu.
"Tiền bối, vãn bối định vào trong đó xem sao, nếu thấy Lãnh tiểu thư sẽ cứu luôn ra."
Vợ chồng Lãnh Phong cả kinh, vốn họ không hiểu Bất tử ma đế vì sao lại tới Lạc Thiên phong, giờ hắn nói vậy càng khiến họ rối lên.
Thấy họ kinh ngạc, hắn hổ thẹn: "Vãn bối từng nợ Lãnh tiểu thư một món nợ trong giang hồ, lần này đến báo ơn, tiểu thư đã vào hiểm địa, vãn bối phải cứu ra mới báo đáp được."
Món nhân tình lớn làm sao, lấy mạng ra đền đáp thì đúng là nhân tình không nhỏ tí nào, vợ chồng Lãnh Phong hồ nghi.
Độc Cô Bại Thiên nói: "Lãnh tiểu thư từng cứu mạng vãn bối, ơn này phải trả bằng mạng."
Lão nhân đạt đến đế cảnh tu vi lên tiếng: "Để y vào, lão phu thấy y quả nợ Vũ nhi nhân tình, nếu y không vào đó, cả đời sẽ không yên." Rồi nhìn hắn dầy thâm ý.
Độc Cô Bại Thiên toát mồ hôi lạnh, trong lòng vô cùng hổ thẹn: "Lão bất tử này nhãn quang sắc quá, lẽ nào lão đã biết, ồ,… mất mặt thật, cứ như bị lão nhìn rõ chân tơ kẽ tóc."
Vợ chồng Lãnh Phong chối: "Sao thế được, trong đó quá hung hiểm, Độc Cô công tử mà vào, khó ai biết được lành dữ, vợ chồng lão phu không thể an lòng."
Lão đế cảnh cao thủ nói: "Yên tâm, lão đầu tử đã bói rồi, Vũ nhi phải có quý nhân tương trợ mới thoát khốn được, quý nhân có lẽ là Độc Cô công tử."
Vợ chồng họ Lãnh như thế thấy được ánh sáng cuối đường hầm, kích động vô cùng: "Thật ư?"
"Đương nhiên là thật, thuật bói toán của ta xưa nay vẫn chuẩn xác, ai chả biết thế."
Mẫu thân Lãnh Vũ nói: "Thật thế ư? Sao tiểu điệt không nghe nói rằng sư thúc biết bói toán?"
"Môn này…ta mới học chưa lâu, chỉ bói cho mấy đệ tử thiên tài trong phái, chúng đều bảo là rất linh."
"À."
Độc Cô Bại Thiên: "…"
Vợ chồng họ Lãnh vạn phần cảm kích, nhìn theo hắn đi vào Lạc Thiên động.
"Lão đầu này rõ ràng muốn ta vào, đúng là… còn tìm cớ nữa…"
Trong Lạc Thiên động ảm đạm vô quang, xòe tay không thấy năm ngón, động phủ hình xoáy ốc như đường núi ngoằn ngoèo uốn lượn.
Dù hắn đạt đến đế cảnh, hàn khí vẫn khiến da hắn nổi gai ốc, có thể tưởng tượng lúc Lãnh Vũ mới đạt đến vương cấp cảnh giới đi vào phải chịu nỗi khổ cực hàn thế nào.
Không hiểu đi bao lâu, Độc Cô Bại Thiên cảm giác địa thế dần phẳng, nhưng lạnh hơn nhiều, nếu nhổ ra, nước bọt rời miệng liền đông thành băng ngay, rơi xuống đất vỡn vụn lập tức.
Hắn thầm chặc lưỡi, lại thêm một lúc nữa, địa thế phẳng dần, hình như đã đến lưng núi.
Phía trước dần sáng lên, hắn bước nhanh tới, chỉ thấy một viên minh châu khảm vào tương băng trên đầu, chiếu thông đạo sáng như ban ngày.
Cảnh tượng tương tự như cung điện dưới Thông Châu thành, chỉ có điều thay vào cung điện hào hoa làm bằng bạch ngọc là chất liệu hàn băng thiên nhiên. Lập tức hắn hiểu ra gì đó, nhưng lập tức mất đi linh cảm.
Từ bóng tối ra ánh sáng, nhiệt độ hạ hẳn xuống, dòng khí lạnh lùng như dao cắt. Hắn phát hiện mấy chục bức tượng băng, đều là người bị đông đến chết, có già có trẻ, nam có nữ có. Đương nhiên đó đều là đệ tử kiệt xuất của Lạc Thiên cung vào tìm bảo điển rồi mất mạng ở đây.
Càng đi vào, băng thi càng nhiều, hắn thầm kinh hoảng, mấy ngàn năm nay không hiểu bao nhiêu người chết ở đây. Hắm cảm khái, đều là tiền bối từ mấy ngàn năm trước, thần công hấp dẫn nhiều người như vậy, cũng hại nhiều người như vậy, dục vọng của con người quả…
Dần dần thi thể ít đi, đi được đến cuối đều là cao thủ, ít nhất cũng đạt tới vương cấp cảnh giới. Nhưng kết cục của họ rất thảm chết rồi thân thể bị đông cứng, vỡ tan dưới đất, không giữ được hoàn chảnh. Cũng may đến giờ hắn vẫn chưa phát hiện thi thể Lãnh Vũ.
Thêm nửa tuần trà, hắn đến một đại điện, hàn khí ở đây khiến hắn không chịu nổi, cảm giác ngây ngất dâng lên, da hắn cứng lại, không còn cảm giác.
Đúng lúc đó, tam đại thần quyết trong thế thể hắn và Bất Tử ma công đột nhiên vận chuyển với tốc độ gấp mười bình thường, cảm giác quay cuồng tan biến, thần trí hắn tỉnh lại.
"Nguy hiểm, đây không phải là nơi ở lâu." Hắn thật sự hoài nghi việc Lãnh Vũ còn sống, cả đế cảnh cao thủ thân hoài thần quyết như hắn còn chật vật như vậy, hà huống nàng mới là vương cấp cao thủ.
"Chắc vẫn còn sống, nàng ta tu luyện băng công từ bé, chắc thích ứng được với nhiệt độ ở đây." Hắn thầm an ủi.
Qua đại diện đó, hắn sang đại điện khác không hiểu hùng vĩ, rộng lớn hơn bao nhiêu lần, minh châu sáng chói như mộng như ảo, trên tường băng khắc các loại phù chú cùng các loại đồ đằng.
Ba thi thể tan vỡ dưới đất, đại điện còn một bức tượng băng nữa, một nữ tử xinh đẹp tuyệt luân nhưng gương mặt hơi lạnh lùng bị băng phong trong đó.
"Lãnh Vũ!" Hắn lạc giọng kêu lên.
Lãnh Vũ hình như đang nghĩ ngợi, chăm chú nhìn phù hiệu trên bức tường băng.
"Lẽ nào…ta đến chậm một bước?" Hắn ngẩn ra, tuy không có cảm tình với nàng, trong lòng hắn luôn ăn năn, giờ hắn thật lòng muốn cứu sống nàng.
Nhìn dung nhan như ngọc trong băng, lòng hắn nhói lên, cũng vì hắn mà nàng mới như thế. Hắn vào giang hồ, giang hồ phụ hắn nhiều nhưng hắn cũng phụ người khác, chính là nàng.
Hắn đưa tay, vận công lực toàn thân tống vào bưc tượng, hơi sương bốc lên, khối băng tan dần, nhưng hơi nước nhanh chóng đóng thành băng rơi xuống gần đó.
Thân hình hoàn mĩ của Lãnh Vũ thoát ra, nhưng vẫn còn cứng đờ.
Độc Cô Bại Thiên định vận công lực lần nữa, chợt vang lên tiếng quát giận dữ: "Ai quấy nhiễu đồ nhi của ta luyện công."
Giọng nói băng lạnh như lưỡi đao khiến hắn lạnh thấu xương, thấu tâm, không ngờ trong băng điện này còn người khác.
"Con cún nào đang sủa đấy?" Hắn bị giọng nói làm cho giật mình, đâm ra không vui, lời lẽ không hề cung kính tí nào.
"Tiểu tử dám nói thế với trưởng bối hả?"
"Ta không biết ngươi là người hay yêu quái, nói gì đến trưởng bối, ngươi là ai, trốn trong bóng tối mà không dám thò mặt ra?" Kì thật lòng hắn cực kỳ thắc thỏm, người kia cất giọng phiêu diêu bất định, khiến hắn không tìm được vị trí. Bản thân hắn cũng biết truyền âm công pháp Phong hồi cửu chuyển, nên thông thương sẽ tìm được vị trí người nói, có điều lần này hắn không tìm ra, quả thật kinh ngạc, chắc chắc công lực người đó cao hơn hắn.
"Ta ư? Ha ha, e rằng trên đời không còn ai nhớ ra tên ra. Tiểu tử, thấy ngươi quan têm đến con bé này, chắc không có ác ý, nên tốt nhất mau nghe lời ta, đừng động đến nó. Nó đang tu luyện Lạc Thiên quyết được ta truyền thụ, không có gì nguy hiểm, nhưng đang lúc quan trọng."
"Lạc Thiên quyết? Lạc Thiên công, Lạc Thiên quyết...." Hắn khẽ lẩm bẩm rồi tỉnh ngộ, hóa ra thần công ở đây là một trong cửu đại thần quyết.
"Người này là ai, phụ thân Lãnh Vũ đã nói ngàn năm nay không ai thoát được khỏi đây mà? Lẽ nào là.."
Độc Cô Bại Thiên vô cùng chấn kinh, hắn biết mình gặp một võ thành trong truyền thuyết, một lão quái vật mấy ngàn tuổi.