Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng đêm tối mù mịt bao trùm, Kỷ Vĩnh Đông không thể chờ đợi thêm được nữa, sốt sắng đánh thức người nào đó còn đang chìm trong mộng đẹp thức giấc.

"Vĩnh Đông anh có yên cho em ngủ không?" Đôi mắt Phương Chân Tâm lim dim gắt gỏng, sau đó kéo chăn qua đầu điều chỉnh tư thế dễ chịu nhất tiếp tục ngủ.

"Lát về rồi ngủ." Kỷ Vĩnh Đông nhất quyết không buông tha cho cô, chui vào trong chăn nâng Phương Chân Tâm ngồi dậy.

Phương Chân Tâm bực dọc lườm Kỷ Vĩnh Đông:

"Kỷ Vĩnh Đông... đêm qua anh hành hạ em còn chưa đủ à?"

Quay về thời điểm bảy tiếng trước, chồng của ai đó sau khi biết mình có con vui mừng khôn xiết, cầm điện thoại lên mạng tra cứu đủ kiểu, sau đó lôi cô đi thực hành, hết uống sữa rồi ăn đồ bổ dưỡng, làm cả đêm cô phải chạy qua chạy lại giữa giường và nhà vệ sinh.

Nghĩ lại cô khẽ rùng mình, thừa dịp anh không để ý há miệng cắn mạnh vào cổ anh.

Kỷ Vĩnh Đông giật mình kêu la: "Chân Tâm em không biết sót chồng à?"

Phương Chân Tâm ghé sát tai Kỷ Vĩnh Đông cười nham hiểm: "Không hề... em xấu tính lắm, người nào phá giấc ngủ của em đều phải trả giá, không tin anh có thể vào tù hỏi Phương Minh Ngọc."

Kỷ Vĩnh Đông ngậm miệng, âm thầm dịch người ra mép giường: "Anh đi chuẩn bị nước ấm cho em."

"Cảm ơn chồng." Phương Chân Tâm cười khẽ, ánh mắt dong duổi đuổi theo bóng lưng khuất sau cánh cửa phòng tắm, nhìn dấu vết đỏ ửng hằn sâu trên cổ anh, đáy lòng cô sinh ra cảm giác hối hận.

Cô vô thức đặt tay lên bụng, cầu mong trong đây có kết tinh tình yêu của hai người.

Phương Chân Tâm vén chăng bước xuống giường, mở tủ y tế lấy lọ thuốc mỡ, đôi chân đi theo sự mách bảo của con tim tiến đến phòng vệ sinh.

Kỷ Vĩnh Đông xả nước ấm vào bồn tắm, làm xong việc định ra ngoài gọi cô, nhưng vừa quay người đã thấy cô ở phía sau mình, gương mặt bất giác dịu dàng lên tiếng:

"Em vào tắm đi."

Phương Chân Tâm nắm tay Kỷ Vĩnh Đông, kéo anh ngồi xuống thành bồn tắm, còn mình đứng đối diện khom người kiểm tra vết thương cổ anh.

"Để em xem, sợ sẽ nhiễm trùng đó."

Nhìn ra dáng vẻ như sắp khóc của Phương Chân Tâm, Kỷ Vĩnh Đông đưa tay lên nắm bàn tay đặt trên cổ mình, mỉm cười nhẹ nhàng nói:

"Da thịt anh dày, không sao đâu."

Tuy da Kỷ Vĩnh Đông thuộc kiểu sương gió khỏe mạnh, nhưng do cô dùng lực quá mạnh nên vết thương rất nổi bật, quan sát ở khoảng cách gần có thể đếm được sáu dấu răng in ở đó, rõ ràng nhất là hai răng cửa sâu hoắm còn đang rỉ máu.

Cô thật không biết thời điểm đó, trong đầu mình đã nghĩ cái gì nữa? Phương Chân Tâm mếu máo:

"Em chưa đánh răng, miệng nhiều vi khuẩn."

Nghe cô nói, động tác Kỷ Vĩnh Đông nhanh nhẹn, luồn tay vào tóc ôm lấy gáy cô kéo lại gần, nghiêng đầu hôn:

"Đâu có, rất ngọt."

Để lời nói của mình chân thật hơn, lưỡi anh lướt qua vành môi cô, lấy đi thứ ngọt ngào thuộc về cả hai.

Mặc dù anh tỏ ý không sao, Phương Chân Tâm vẫn chưa yên tâm, vặn nắp lọ thuốc mỡ cẩn thận bôi vào vết thương, sau đó mới yên tâm đuổi người ra ngoài.

Tuy dậy trước cả gà, nhưng vì một số lý do tế nhị, cặp vợ chồng trẻ lần đầu biết cảm giác làm cha mẹ vẫn rời nhà vào giờ nắng chiếu đỉnh đầu.

Trong phòng khám, Kỷ Vĩnh Đông hồi hộp nắm tay vợ.

"Theo kết quả kiểm tra cho thấy cô đây đã mang thai được hai tuần, tuy nhiên giai đoạn này cũng có sai sót, chưa thể chắc chắc cô đã thụ thai, để rõ ràng hơn hai tuần sau hai vị quay lại kiểm tra."

Ra khỏi phòng khám, Phương Chân Tâm có chút hùng hổ bước đi, bao giờ mới qua hai tuần đây? Cảm giác phải chờ đợi một điều gì đó rất khó khăn.

Kỷ Vĩnh Đông dừng bước, xoay người cô đối diện với mình, bàn tay chạm khẽ vào bụng cô nói:



"Em đi chậm thôi, làm con hoảng sợ đấy."

"Anh không nghe bác sĩ nói sao? Chờ thêm hai tuần nữa mới biết được." Phương Chân Tâm thật muốn vả mình mấy cái, mới chậm có mấy hôm đã không kìm lòng được nói cho anh nghe.

"Anh tin tưởng vào bản thân mình." Kỷ Vĩnh Đông khoác tay lên vai Phương Chân Tâm, kéo cô đi về phía trước. Cả hai người đều không có vấn đề gì, đêm đó thiên thời địa lợi nhân hòa, chẳng có lý gì phải nghi ngờ về kết quả ngày hôm nay cả.

Phương Chân Tâm ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tràn đầy tự tin kia, như bị thôi miên theo.

Nếu như Phương Chân Tâm biết được vì mình không giữ được miệng, mà chuyến du lịch nước ngoài được Kỷ Vĩnh Đông âm thầm nên kế hoạch, đã bị hủy bỏ không biết hối hận đến mức nào? "Hai người hôm nay lại rảnh rỗi tới bệnh viện chơi hả?"

Ra tới gần cửa chính, bên tai chợt vang lên giọng nói cười cợt bông đùa. Phương Chân Tâm quay sang thấy Trình Duật một thân tư trang bảnh bao, từ trên cầu thang tầng hai bước xuống.

"Vậy sếp Trình đến bệnh viện làm việc sao?" Phương Chân Tâm liếc anh ta mở miệng châm chọc.

Trình Duật đút tay vào túi quần, cong môi: "Đúng vậy, tôi tới bắt kẻ trộm."

Kẻ trộm? Phương Chân Tâm bất giác đề phòng nắm chặt túi xách.

"Chà chà... Phương Chân Tâm cô thật mạnh bạo." Trình Duật phát hiện trên cổ Kỷ Vĩnh Đông có dấu vết kỳ lạ, híp mắt tặc lưỡi.

Kỷ Vĩnh Đông nhướng mày uy hiếp:

"Trình Duật cậu còn không ngậm miệng, tôi không ngại kể hết việc xấu cậu từng làm ra đâu."

Trình Duật tự biết mình yếu thế, làm động tác khóa miệng. Anh biết con người Kỷ Vĩnh Đông nói được làm được,  chỉ một chút nữa thôi anh có thể chạm tới thành công rồi, đâu thể để những chuyện vụn vặt làm ảnh hưởng được.

"Hai người chơi thong thả, tôi đi trước."

"Về thôi anh, xã hội này loạn thật, vào cả bệnh viện ăn cắp." Anh ta đi rồi, Phương Chân Tâm ôm cánh tay Kỷ Vĩnh Đông ngó trước liếc sau nhanh chân ra cửa.

Kỷ Vĩnh Đông gõ nhẹ lên đầu Phương Chân Tâm:

"Lời cậu ta nói em đừng tin, bắt trộm cái nước gì, theo đuổi phụ nữ thì có."

"Bác sĩ, y tá hay hộ sĩ nào hợp mắt anh ta vậy?"

"Hà Tuệ San đấy."

"Hả, vậy mà hai người còn chơi được với nhau." Bước chân Phương Chân Tâm chậm lại, ngạc nhiên nói.

Hai người bạn thân kẹt giữa một cô gái, người được thích, người theo đuổi, tên Trình Duật kia cũng quá trâu rồi, bao nhiêu năm trời đứng từ xa nhìn cô gái mình thích đặt tâm tư lên người bạn thân.

Sao không thể chơi được? Từ khi biết cậu ta có tình cảm với Hà Tuệ San anh đã nói rất rõ ràng, anh chỉ xem cô ấy là bạn, không hơn không kém.

Đàn ông có bản lĩnh sẽ tìm cách theo đuổi cô gái mình thích, chứ không phải giở trò bỉ ổi chơi xấu tình địch.

Bắt đầu kỳ nghỉ lễ, Phương Chân Tâm cứ tưởng mình sẽ được thỏa mái ngủ nướng, không ngờ chuyện không như ý.

Đưa cô từ bệnh viện về nhà, vừa bước vào cửa hễ gặp ai liền khoe.

Thành ra ba ngày nghỉ lễ biết thành ác mộng trong lòng Phương Chân Tâm.

Sáng, trưa, chiều, tối lúc nào cũng trong tình trạng tiếp khách đến thăm hỏi tặng quà chúc mừng, đến tận đêm mới được nằm xuống giường nghỉ ngơi. Phương Chân Tâm nhìn đống quà xếp đầy phòng ai oán lên tiếng:

"Em nói đi đâu đó du lịch thì anh bảo sợ em đi xa mệt, vậy mà anh xem em thế này còn mệt hơn."

"Anh xin lỗi, để anh mát xa cho em nhé." Kỷ Vĩnh Đông người đầy mùi rượu, đặt mông ngồi xuống mép giường nâng chân cô đặt lên đùi mình, bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp.

 Cũng không thể đổ mọi tội lỗi lên đầu anh được, người tới tặng quà đâu chỉ có mỗi người quen của anh, bạn bè ông nội chiếm phần lớn mà.

Phương Chân Tâm đã nhấn mạnh với người trong nhà rằng đây chưa phải kết quả chính xác tuyệt đối, nhưng mọi người không thèm để ý đến cô, cứ như vậy dành cho cô những đãi ngộ tốt nhất thuộc về phụ nữ mang thai.



Trong đó, ngoài Kỷ Vĩnh Đông ra có lẽ ông nội là người vui mừng nhất, đứa nhỏ còn chưa có hình dáng, đã gọi người tới cải tạo khu vườn thành khu vui chơi cho chắt nội, làm Phương Chân Tâm cảm thấy áp lực đè nặng.

Hạ quyết tâm nếu như lần này may mắn chưa mỉm cười, cũng phải cố cho bằng được.

Hai tuần sau vợ chồng cô đi khám lại, lần này hình siêu âm cho kết quả rất rõ ràng, nhìn chấm nhỏ đen trên màn hình, Phương Chân Tâm cười đến độ tê cứng cơ miệng, ngược lại với cô Kỷ Vĩnh Đông dửng dưng một cách kỳ lạ.

"Anh không vui?" Phương Chân Tâm cầm hình siêu âm giơ trước mặt anh cau mày hỏi.

"Anh vui mừng cả tháng nay rồi, em không thấy sao? Anh đã nói mà em không tin, tinh lực của anh rất tốt." Kỷ Vĩnh Đông nâng tay vuốt vết nhăn ở trán cô, ánh mắt cưng chiều nói.

Đứa nhỏ này rất biết cách đầu thai, đến vào thời điểm tư tưởng cô thỏa mái nhất, không còn vướng bận điều gì.

Phương Chân Tâm mang thai rất khỏe mạnh, không ốm nghén hay khó chịu ở đâu cả. Ăn uống, làm việc ngủ nghỉ như bình thường. Cơ thể cô vẫn rất đẹp không mập không ốm, vừa vặn không ai nhận ra sự khác thường, cho tới khi đứa nhỏ ở tháng thứ năm bụng cô nhô lên rõ rệt, đồng nghiệp mới bắt đầu xì xào bàn tán.

Cùng lúc đó, thân phận con dâu nhà họ Kỷ của cô được lan truyền, gây ra làn sóng lớn trong công ty, mọi người đều tỏ ý bản thân có mắt như mù, cây lớn ngay bên cạnh không biết ôm.

"Ngày đầu cô đến đây làm việc, tôi đã biết ngay bối cảnh cô không hề nhỏ mà, chỉ là không ngờ cô lại là vị thiếu phu nhân ở ẩn trong truyền thuyết."

Nghe đồng nghiệp nói, cô chỉ biết cười. Thực ra cô cũng không muốn giấu làm gì, chẳng qua không ai hỏi tới, mà cô cũng không chơi thân với đồng nghiệp nào cả, tự miệng nói ra bọn họ lại nghĩ cô khoe khoang.

Buổi tối cô nằm trong vòng tay Kỷ Vĩnh Đông mơ hồ nói: "Anh có thấy em tàn nhẫn không? Phương Minh Ngọc tốt xấu gì cũng là chị gái em."

Ngón tay Kỷ Vĩnh Đông xuyên qua mái tóc cô, vuốt nhẹ: "Cô ta tự làm tự chịu, đâu ai lừa cô ta vào tù đâu."

"Em muốn tha thứ cho cô ta, coi như tạo phúc cho con chúng ta vậy." Tay Phương Chân Tâm sờ lên bụng, giọng nhẹ nhàng như một cơn gió.

Về phần ân oán bao năm giữa đời trước, cô biết mẹ mình cũng có lỗi, nhưng bản án Từ Ngọc nhận là do bà tà đã làm quá nhiều những việc sai trái, cô không cách nào tha cho bà ta. Phương Minh Ngọc thì khác, tính cách cô ta méo mó như vậy chung quy cũng do người mẹ dạy hư. Cô ta còn trẻ còn cả tương lai phía trước, cô muốn cho cô ta cơ hội.

Kỷ Vĩnh Đông ủng hộ quyết định của cô, cô muốn làm gì anh sẽ giúp cô thực hiện miễn sao cô thấy lòng mình yên bình là được.

Trước ngày dự sinh hai mươi ngày, Phương Chân Tâm đưa ra quyết định quan trọng, nộp đơn xin giảm án cho Phương Minh Ngọc.

Nhờ tờ đơn này, Phương Minh Ngọc thay vì phải ngồi tù ba năm giảm xuống thành chín tháng.

Ngày con trai cô được hai tháng tuổi, lần đầu tiên Phương Minh Ngọc tử tế tìm cô nói chuyện.

Quán cafe mộc mạc, Phương Chân Tâm ngồi đối diện Phương Minh Ngọc, trải qua sự mài giũa, cô ta đã không còn dáng vẻ cao ngạo trước đây, bộ quần áo mặc trên người làm cho cô ta giản dị đến mức cô cứ nghĩ mình bị ảo giác.

Mắt Phương Minh Ngọc mờ nhạt ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.

"Phương Chân Tâm tôi không cảm ơn cô đâu, những năm sống ở nhà tôi cô cũng đâu chịu thiệt, đám rắn cô thả trên giường tôi năm đó, đến giờ khi ngủ tôi vẫn gặp ác mộng."

Phương Chân Tâm khuấy nhẹ cốc cafe, ký ức một thời chợt ùa về. Bầu trời tuyết rơi trắng xóa, cô bé nhỏ mặc bộ quần áo mỏng manh cơ thể gần như đông cứng đứng ngoài cửa, dù vậy cô vẫn không hề khóc lóc cầu xin, thầm lên kế hoạch trả thù người đã chốt cửa không cho mình vào nhà. Hôm sau thừa dịp Phương Minh Ngọc đi sang ngoại chơi, cô đã thả rắn lên giường cô ta.

"Tôi cũng không cần cô cảm ơn." Phương Chân Tâm cười đẩy ghế đứng lên đi được vài bước liền quay đầu:  "Nghe nói Lâm Tứ Hải còn độc thân, gia đình anh ta không còn như xưa, nhưng đời người đâu cần nhiều vậy."

"Tôi không mặt dày như cô nghĩ đâu." Phương Minh Ngọc trào phúng.

Không chung thủy lừa dối, lại còn hại người ta tán gia bại sản, cô ta không còn mặt mũi gặp người đàn ông đó nữa, giờ cô ta chỉ muốn yên ổn kiếm tiền chờ ngày mẹ ra tù.

 Phương Chân Tâm nhún vai, không quan tâm nhiều nữa đi thẳng ra cửa. Bên ngoài nắm ấm chan hòa, có một chiếc xe đậu đó chờ cô đã lâu. Khóe miệng cô cong cong hạnh phúc mở cửa ghế phụ ngồi vào trong.

"Con nhớ em, dỗ thế nào cũng không chịu uống sữa." Kỷ Vĩnh Đông đưa đứa nhỏ trên tay qua chỗ Phương Chân Tâm, ngón tay chọc cái má bánh bao của con trai chơi đùa nói.

Đứa nhỏ gửi được mùi sữa thơm ngon từ người mẹ, ở nơi ngực sữa căng tràn đầu nhỏ ngọ nguậy đòi ăn.

"Về nhà nhé." Kỷ Vĩnh Đông âu yếm nhìn vợ và con trai khẽ nói.

Một câu nói tuy đơn giản, chứa đựng biết bao nhiêu ấm áp, một tay cô giữ áo cho con trai bú sữa, tay còn tìm kiếm tay Kỷ Vĩnh Đông, ngón tay lồng vào nhau, chặt chẽ đan, nhỏ giọng đáp:

"Dạ."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện