Buổi sáng ngày hôm sau, Từ Ngọc khó ngủ thức dậy từ sớm, thẫn thờ trước gương, nhìn mái tóc đen mượt ngày nào, nay đã có thêm vài sợi trắng.
Đôi mắt bà ta đượm buồn, tiếc nuối về những ngày tháng đã qua, tuổi xuân là thứ dù cho có lỗ lực bao nhiêu cũng không thể lấy lại được, từng lớp thuốc nhuộm chồng lên nhau, vẫn không thể nào giấu đi sự thật, rằng bà ta đã qua cái tuổi xuân xanh.
Từ Ngọc nhấc bình hoa trên bàn lên, để lộ ra chiếc chìa khóa đặt phía dưới, bà ta đưa tay cầm lấy, cúi người cắm vào ổ, mở cánh tủ ra.
Trong chiếc tủ rộng, được khóa cẩn thận, vậy mà chỉ để duy nhất một sợi dây chuyền bạc.
Bà ta lấy ra, trân trân nhìn vào hai chữ cái lồng lên nhau được khắc trên đó, những thước phim xưa cũ lần lượt lướt qua trong đầu.
Năm đó bà ta phát hiện chồng mình không những có người phụ nữ khác, còn cùng cô ta sinh đứa con chỉ kém con gái bà ta hai tuổi. Bà ta bàng hoàng nhận ra, thứ hạnh phúc bao năm qua hóa ra chỉ là ảo mộng do bà ta tự tưởng tượng ra.
Từ Ngọc mang danh chính thất, nhưng lại không bằng một tiểu tam, kém mình mọi mặt, bà ta ganh tị khi Diệp Thụy Dung được Phương Trí tặng cho sợi dây chuyền mẹ ông ta để lại, nên đã đặt người làm một chiếc y hệt.
Khi Diệp Thụy Dung tìm đến nhà mượn tiền, bà ta đã cố tình đeo sợi dây giống hệt cô ta lên cổ, rồi nói Phương Trí cũng tặng mình một chiếc như thế, cô ta không phải người đặc biệt gì đối với ông ta cả, có chăng chỉ là cảm xúc nhất thời của đàn ông lúc xa nhà. Hai người đã có một trận cãi vã lớn, sau đó bà ta vô tình đã làm Diệp Thụy Dung ngã xuống cầu thang.
Thực ra chiếc vòng này mới thuộc về Diệp Thụy Dung, do bà ta tháo xuống từ trên cổ cô ta, trước khi ném xác vào hố. Còn của bà ta từ ngày đấy cũng đã biến mất một cách đáng ngờ, lật tung cả nhà lên vẫn không thấy đâu cả.
"Bà chủ, ông chủ vừa về, đang ở trong phòng."
Ngoài cửa, giọng nói Vú Lăng truyền vào, cắt đứt mạch hồi ức trong đầu Từ Ngọc. Nghe Phương Trí đã quay về, bà ta vội vàng cất sợ dây về vị trí cũ, đứng dậy ra khỏi phòng.
Hai người tuy là vợ chồng, nhưng từ lâu đã tách phòng ngủ riêng. Từ Ngọc đi tới gian phòng Phương Trí ở, đẩy cửa bước vào.
"Ông làm cái gì?" Thấy Phương Trí đang bận rộn lấy quần áo trong tủ bỏ vào vali, Từ Ngọc đanh mặt nói.
Phương Trí không để ý bà ta, vẫn tiếp tục làm công việc của mình.
"Phương Trí ông phải làm đến mức này?" Từ Ngọc hầm hầm đi tới, cầm đống đồ trong vali ném xuống sàn.
"Bà có quyền hỏi tôi câu đó, Từ Ngọc bà ngủ ngon được sao?" Phương Trí nhìn quần áo tung tóe dưới sàn nhà, trừng mắt chất vấn.
Từ Ngọc cười cay nghiệt, chỉ thẳng tay vào mặt Phương Trí: "Ông thái độ với tôi vì cô ta? Sao ông không hỏi chính bản thân mình? Do ai mà mọi chuyện thành ra thế này?"
Ban đầu thấy Diệp Thụy Dung tại mình mà chết, bà ta vừa sợ hãi, vừa hối hận. Nhưng nghĩ đến Phương Trí biết mình hại chết cô ta sẽ không còn ở bên nữa, lòng bà ta sinh ra độc ác, chọn cách xóa sạch dấu vết, coi như chưa từng có chuyện gì.
Bà ta không làm sai, là hai người họ dồn bà ta vào bước đường cùng, chỉ có người vợ không yêu chồng, mới để cho chồng mình, cả ngày tương tư người phụ nữ khác.
Bàn tay Phương Trí nắm chặt, kiềm chế cơn giận dữ trong người:
"Đúng, tất cả là lỗi của tôi, nhưng Thụy Dung cô ấy vô tội, tại sao bà lại độc ác như thế? Đã giết còn hành hạ thể xác cô ấy."
Ông biết bản thân mình có tội, không phải người chồng tốt, nhưng tình yêu mà đâu còn biết đúng sai nữa, bọn họ đến với nhau vì lợi ích kinh tế, hôn nhân không có tình yêu. Ông luôn cảm thấy trái tim mình trống vắng, cho đến khi gặp Thụy Dung nó mới được lấp đầy.
"Tôi hành hạ cô ta đấy, tôi muốn cho cô ta cả đời này ở đó nhìn ông và tôi hạnh phúc bên nhau." Từ Ngọc cả nhận mất khôn, ở trước mặt Phương Trí thừa nhận Diệp Thụy Dung là do mình hại chết.
"Ông tố cáo tôi đi, tự tay đưa vợ mình vào tù, ông đâu thương yêu gì Minh Ngọc, vì người phụ nữ ti tiện kia, tương lai nó có bị hủy hoại ông cũng không màng."
Lời Từ Ngọc khiến lồng ngực Phương Trí đau tức, ông ta ôm ngực lảo đảo về sau, gắng gượng mở miệng.
"Bà đừng lúc nào cũng mang Minh Ngọc ra làm cái cớ, bà nghĩ mình thương con sao? Bà đang hại nó thì đúng hơn."
Từ Ngọc ngông cuồng thách thức:
"Hại nó? Nếu như ông làm gì khiến Minh Ngọc bị người khác coi thường trà đạp, đừng trách tôi độc ác..."
Bà ta gân cổ nói một cách hăng say, bỗng thấy thần sắc Phương Trí không ổn, giọng nói dần hạ xuống, bước chân xê dịch muốn tiến lại đỡ chồng, nhưng chợt tờ giấy triệu tập ra tòa giải quyết ly hôn hiện lên trong đầu, ánh mắt mà ta nổi tia ác độc, mặc kệ ông ta đau đớn quay người đi ra cửa.
Ông ta đã nhẫn tâm, vậy bà ta bất nghĩa cũng không có gì đáng trách. Cả đời này bà ta đã bỏ ra quá nhiều cho nhà họ Phương, vĩnh viễn không có chuyện từ bỏ.
Phương Trí ngồi bệt dưới sàn nhà, lưng dựa vào thành giường, trong khoảnh khắc nào đó đã nhìn thấy Diệp Thụy Dung mỉm cười với mình, ông đưa tay ra muốn chạm vào bà nhưng không thể.
Lúc này ông nghĩ mình cứ thế chết đi cũng tốt, không cần phải dằn vặt đau khổ nữa, sau này ông ta có thể cùng người phụ nữ mình yêu êm đềm bên nhau.
Nhưng có vẻ ông trời không cho ông được như ý nguyện, thời quan qua đi, lông ngực trở nên dễ chịu hơn.
Phương Trí chống đỡ cơ thể vô lực đứng dậy, vô tình sợi dây chuyền bạc rơi vào trong tầm mắt, ông giơ tay với lấy, đôi lông mày tự nhiên nhíu chặt, không màng sức khỏe còn yếu gấp gáp chạy tới cửa sổ mượn ánh mặt trời nhìn cho rõ hơn.
"Sao lại không có?" Phương Trí xem đến mòn mặt dây, cũng không thấy dấu tích chính tay mình khắc lên ở đâu.
Ông bàng hoàng phát hiện, đây không phải là sợi dây mình đã tặng cho mẹ Chân Tâm.
Vậy sao nó lại ở chỗ cô ấy? Còn sợi dây kia đâu? Hàng ngàn nghi vấn đặt ra đều hướng đến một cái tên, không ai khác ngoài Từ Ngọc.
Tập đoàn vàng bạc đá quý Kỷ Thị
Phương Chân Tâm nhận điện thoại xong, liền vội vã chạy xuống dưới sảnh tầng một.
Bóng dáng Lâm Tứ dần hiện trong tầm mắt, Phương Chân Tâm tươi cười gọi:
"Chú Tứ."
"Thấy con khỏe mạnh chú rất vui." Lâm Tứ hiền hậu vỗ vai Phương Chân Tâm. Đôi mắt có nhiều tâm sự nói đoạn:
"Chú cháu mình sang kia nói chuyện."
Phương Chân Tâm khẽ gật đầu, đi theo ông tới gian phòng riêng nhà hàng.
"Chú đã gặp hắn ta, nhưng không thu được kết quả gì." Kể từ ngày Từ Ngọc dựa vào quan hệ thoát tội, Lâm Tứ đã bỏ ra nhiều công sức thu thập chứng cứ, thậm chí về tận quê gặp gia đình người làm vườn kia, để họ giúp đỡ thuyết phục hắn ta khai đúng sự thật, lấy lại công bằng cho người đã mất.
Nhưng có vẻ như tay Từ Ngọc đã vươn quá dài, bà ta dùng thứ bọn họ sợ nhất để uy hiếp, không ai dám hé răng nửa lời.
"Cháu hiểu, thế lực nhà họ Lâm ở thành phố A lớn thế nào, Từ Ngọc biết sớm muộn gì cũng lộ, nên đã sắp xếp mọi thứ chu toàn đề phòng tình huống xấu nhất, trừ khi nhà họ Lâm không bảo vệ bà ta nữa..."
Phương Chân Tâm nhấc chén nước lên rồi lại ảo não đặt xuống, nhà họ Lâm làm chính trị bao đời, vây cánh sau lưng không hề nhỏ, ai dám động vào đây?
Đôi mắt bà ta đượm buồn, tiếc nuối về những ngày tháng đã qua, tuổi xuân là thứ dù cho có lỗ lực bao nhiêu cũng không thể lấy lại được, từng lớp thuốc nhuộm chồng lên nhau, vẫn không thể nào giấu đi sự thật, rằng bà ta đã qua cái tuổi xuân xanh.
Từ Ngọc nhấc bình hoa trên bàn lên, để lộ ra chiếc chìa khóa đặt phía dưới, bà ta đưa tay cầm lấy, cúi người cắm vào ổ, mở cánh tủ ra.
Trong chiếc tủ rộng, được khóa cẩn thận, vậy mà chỉ để duy nhất một sợi dây chuyền bạc.
Bà ta lấy ra, trân trân nhìn vào hai chữ cái lồng lên nhau được khắc trên đó, những thước phim xưa cũ lần lượt lướt qua trong đầu.
Năm đó bà ta phát hiện chồng mình không những có người phụ nữ khác, còn cùng cô ta sinh đứa con chỉ kém con gái bà ta hai tuổi. Bà ta bàng hoàng nhận ra, thứ hạnh phúc bao năm qua hóa ra chỉ là ảo mộng do bà ta tự tưởng tượng ra.
Từ Ngọc mang danh chính thất, nhưng lại không bằng một tiểu tam, kém mình mọi mặt, bà ta ganh tị khi Diệp Thụy Dung được Phương Trí tặng cho sợi dây chuyền mẹ ông ta để lại, nên đã đặt người làm một chiếc y hệt.
Khi Diệp Thụy Dung tìm đến nhà mượn tiền, bà ta đã cố tình đeo sợi dây giống hệt cô ta lên cổ, rồi nói Phương Trí cũng tặng mình một chiếc như thế, cô ta không phải người đặc biệt gì đối với ông ta cả, có chăng chỉ là cảm xúc nhất thời của đàn ông lúc xa nhà. Hai người đã có một trận cãi vã lớn, sau đó bà ta vô tình đã làm Diệp Thụy Dung ngã xuống cầu thang.
Thực ra chiếc vòng này mới thuộc về Diệp Thụy Dung, do bà ta tháo xuống từ trên cổ cô ta, trước khi ném xác vào hố. Còn của bà ta từ ngày đấy cũng đã biến mất một cách đáng ngờ, lật tung cả nhà lên vẫn không thấy đâu cả.
"Bà chủ, ông chủ vừa về, đang ở trong phòng."
Ngoài cửa, giọng nói Vú Lăng truyền vào, cắt đứt mạch hồi ức trong đầu Từ Ngọc. Nghe Phương Trí đã quay về, bà ta vội vàng cất sợ dây về vị trí cũ, đứng dậy ra khỏi phòng.
Hai người tuy là vợ chồng, nhưng từ lâu đã tách phòng ngủ riêng. Từ Ngọc đi tới gian phòng Phương Trí ở, đẩy cửa bước vào.
"Ông làm cái gì?" Thấy Phương Trí đang bận rộn lấy quần áo trong tủ bỏ vào vali, Từ Ngọc đanh mặt nói.
Phương Trí không để ý bà ta, vẫn tiếp tục làm công việc của mình.
"Phương Trí ông phải làm đến mức này?" Từ Ngọc hầm hầm đi tới, cầm đống đồ trong vali ném xuống sàn.
"Bà có quyền hỏi tôi câu đó, Từ Ngọc bà ngủ ngon được sao?" Phương Trí nhìn quần áo tung tóe dưới sàn nhà, trừng mắt chất vấn.
Từ Ngọc cười cay nghiệt, chỉ thẳng tay vào mặt Phương Trí: "Ông thái độ với tôi vì cô ta? Sao ông không hỏi chính bản thân mình? Do ai mà mọi chuyện thành ra thế này?"
Ban đầu thấy Diệp Thụy Dung tại mình mà chết, bà ta vừa sợ hãi, vừa hối hận. Nhưng nghĩ đến Phương Trí biết mình hại chết cô ta sẽ không còn ở bên nữa, lòng bà ta sinh ra độc ác, chọn cách xóa sạch dấu vết, coi như chưa từng có chuyện gì.
Bà ta không làm sai, là hai người họ dồn bà ta vào bước đường cùng, chỉ có người vợ không yêu chồng, mới để cho chồng mình, cả ngày tương tư người phụ nữ khác.
Bàn tay Phương Trí nắm chặt, kiềm chế cơn giận dữ trong người:
"Đúng, tất cả là lỗi của tôi, nhưng Thụy Dung cô ấy vô tội, tại sao bà lại độc ác như thế? Đã giết còn hành hạ thể xác cô ấy."
Ông biết bản thân mình có tội, không phải người chồng tốt, nhưng tình yêu mà đâu còn biết đúng sai nữa, bọn họ đến với nhau vì lợi ích kinh tế, hôn nhân không có tình yêu. Ông luôn cảm thấy trái tim mình trống vắng, cho đến khi gặp Thụy Dung nó mới được lấp đầy.
"Tôi hành hạ cô ta đấy, tôi muốn cho cô ta cả đời này ở đó nhìn ông và tôi hạnh phúc bên nhau." Từ Ngọc cả nhận mất khôn, ở trước mặt Phương Trí thừa nhận Diệp Thụy Dung là do mình hại chết.
"Ông tố cáo tôi đi, tự tay đưa vợ mình vào tù, ông đâu thương yêu gì Minh Ngọc, vì người phụ nữ ti tiện kia, tương lai nó có bị hủy hoại ông cũng không màng."
Lời Từ Ngọc khiến lồng ngực Phương Trí đau tức, ông ta ôm ngực lảo đảo về sau, gắng gượng mở miệng.
"Bà đừng lúc nào cũng mang Minh Ngọc ra làm cái cớ, bà nghĩ mình thương con sao? Bà đang hại nó thì đúng hơn."
Từ Ngọc ngông cuồng thách thức:
"Hại nó? Nếu như ông làm gì khiến Minh Ngọc bị người khác coi thường trà đạp, đừng trách tôi độc ác..."
Bà ta gân cổ nói một cách hăng say, bỗng thấy thần sắc Phương Trí không ổn, giọng nói dần hạ xuống, bước chân xê dịch muốn tiến lại đỡ chồng, nhưng chợt tờ giấy triệu tập ra tòa giải quyết ly hôn hiện lên trong đầu, ánh mắt mà ta nổi tia ác độc, mặc kệ ông ta đau đớn quay người đi ra cửa.
Ông ta đã nhẫn tâm, vậy bà ta bất nghĩa cũng không có gì đáng trách. Cả đời này bà ta đã bỏ ra quá nhiều cho nhà họ Phương, vĩnh viễn không có chuyện từ bỏ.
Phương Trí ngồi bệt dưới sàn nhà, lưng dựa vào thành giường, trong khoảnh khắc nào đó đã nhìn thấy Diệp Thụy Dung mỉm cười với mình, ông đưa tay ra muốn chạm vào bà nhưng không thể.
Lúc này ông nghĩ mình cứ thế chết đi cũng tốt, không cần phải dằn vặt đau khổ nữa, sau này ông ta có thể cùng người phụ nữ mình yêu êm đềm bên nhau.
Nhưng có vẻ ông trời không cho ông được như ý nguyện, thời quan qua đi, lông ngực trở nên dễ chịu hơn.
Phương Trí chống đỡ cơ thể vô lực đứng dậy, vô tình sợi dây chuyền bạc rơi vào trong tầm mắt, ông giơ tay với lấy, đôi lông mày tự nhiên nhíu chặt, không màng sức khỏe còn yếu gấp gáp chạy tới cửa sổ mượn ánh mặt trời nhìn cho rõ hơn.
"Sao lại không có?" Phương Trí xem đến mòn mặt dây, cũng không thấy dấu tích chính tay mình khắc lên ở đâu.
Ông bàng hoàng phát hiện, đây không phải là sợi dây mình đã tặng cho mẹ Chân Tâm.
Vậy sao nó lại ở chỗ cô ấy? Còn sợi dây kia đâu? Hàng ngàn nghi vấn đặt ra đều hướng đến một cái tên, không ai khác ngoài Từ Ngọc.
Tập đoàn vàng bạc đá quý Kỷ Thị
Phương Chân Tâm nhận điện thoại xong, liền vội vã chạy xuống dưới sảnh tầng một.
Bóng dáng Lâm Tứ dần hiện trong tầm mắt, Phương Chân Tâm tươi cười gọi:
"Chú Tứ."
"Thấy con khỏe mạnh chú rất vui." Lâm Tứ hiền hậu vỗ vai Phương Chân Tâm. Đôi mắt có nhiều tâm sự nói đoạn:
"Chú cháu mình sang kia nói chuyện."
Phương Chân Tâm khẽ gật đầu, đi theo ông tới gian phòng riêng nhà hàng.
"Chú đã gặp hắn ta, nhưng không thu được kết quả gì." Kể từ ngày Từ Ngọc dựa vào quan hệ thoát tội, Lâm Tứ đã bỏ ra nhiều công sức thu thập chứng cứ, thậm chí về tận quê gặp gia đình người làm vườn kia, để họ giúp đỡ thuyết phục hắn ta khai đúng sự thật, lấy lại công bằng cho người đã mất.
Nhưng có vẻ như tay Từ Ngọc đã vươn quá dài, bà ta dùng thứ bọn họ sợ nhất để uy hiếp, không ai dám hé răng nửa lời.
"Cháu hiểu, thế lực nhà họ Lâm ở thành phố A lớn thế nào, Từ Ngọc biết sớm muộn gì cũng lộ, nên đã sắp xếp mọi thứ chu toàn đề phòng tình huống xấu nhất, trừ khi nhà họ Lâm không bảo vệ bà ta nữa..."
Phương Chân Tâm nhấc chén nước lên rồi lại ảo não đặt xuống, nhà họ Lâm làm chính trị bao đời, vây cánh sau lưng không hề nhỏ, ai dám động vào đây?
Danh sách chương