Đầu tuần, Phương Chân Tâm chính thức quay lại Tập  Kỷ Thị làm việc, kết thúc những tháng ngày vô công rồi nghề.

Trong gian phòng ngủ của hai vợ chồng, Phương Chân Tâm ngồi trước bàn trang điểm chải đầu, thông qua gương cô nhìn thấy Kỷ Vĩnh Đông mặc chiếc áo gió cô mua, bước ra từ phòng thay đồ. Cô dừng tay, xoay người lại lên tiếng:

"Anh vẫn còn tiếp tục mặc nó sao?"

Tình cảnh này cô thật không ngờ tới, chồng cô kể từ lúc nhận áo đến giờ, đã mặc nó đi làm suốt bốn hôm rồi, không biết bao giờ anh mới chịu đem nó đi giặt? "Đúng vậy." Kỷ Vĩnh Đông không nhận ra có vấn đề gì, dáng vẻ tràn đầy tự tin trả lời.

Phương Chân Tâm đứng dậy từ từ bước đến gần Kỷ Vĩnh Đông, kiễng chân hôn nhẹ vào môi anh ân cần nói: "Em thấy anh mặc vest là đẹp nhất, áo này thích hợp cho đi dạo thôi."

Thấy tia không bằng lòng trong mắt Kỷ Vĩnh Đông, Phương Chân Tâm tiếp tục dụ dỗ.

"Nếu anh thích, tan làm em mua cho anh thêm mấy cái nữa."

Nghe cô nói hai mắt anh liền phát sáng, cầm tay vợ  được thể đòi hỏi.

"Em mua đồ ngủ cho anh đi, cả áo sơ mi nữa."

Anh thích chiếc áo này không phải vì giá trị sử dụng nó đem lại, mà bởi đây là đồ cô mua, mặc nó trên người mỗi phút mỗi giây anh đều cảm nhận tư vị hạnh phúc trong đó.

Phương Chân Tâm vui vẻ gật đầu, kéo tay Kỷ Vĩnh Đông quay lại phòng thay đồ. Đôi tay bận rộn cởi bỏ chiếc áo mấy ngày chưa thay ra, nhân lúc anh không chú ý ném chiếc áo gió ném nó trong góc, sau đó lấy áo vest cùng màu với quần âu mặc lên người anh.

"Chồng em đẹp trai quá." Mặc xong, tay cô đặt trên ngực anh vuốt nhẹ, cảm thán dáng người anh mặc âu phục hoàn mỹ nhất, vừa cuốn hút, vừa lịch lãm.

Kỷ Vĩnh Đông đưa tay lên, cố định bàn tay không yên phận trên ngực mình của Phương Chân Tâm lại, một tay vòng qua ôm cô sát lại gần mình, hơi thở ấm nóng phả vào mặt cô ôn tồn nói: "Đi làm chung nhé!"

Phương Chân Tâm ngẩng mặt lắc đầu, cô không phải muốn giấu mọi người trong công ty về quan hệ giữa hai người, chỉ là không muốn phô trương thân phận con dâu tập đoàn.

Kỷ Vĩnh Đông thở dài, cúi đầu hôn môi cô. Tính cách cô bướng bỉnh, cố chấp có nói thế nào cũng không lay động được, không đi chung xe thôi mà, làm chung công ty lúc nào gặp chẳng được.

Nụ hôn kéo dài kết thúc, Phương Chân Tâm khoác tay Kỷ Vĩnh Đông ra khỏi nhà. Anh trầm lặng nhìn cô ngồi vào trong xe, mới quay người đi về phía xe mình.

Từng cơn gió lạnh thổi đến, Kỷ Vĩnh Đông khẽ cười, có cô đồng hành mùa đông có lạnh lẽo hơn nữa cũng biến thành ấm áp.

...



"Con chuẩn bị đi đâu vậy?"

Từ Ngọc bưng cốc nước ép hoa quả lên phòng con gái, đẩy cửa đi vào thấy Phương Minh Ngọc ăn vận xinh đẹp đứng trước gương, tò mò hỏi.

"Tứ Hải nói lát nữa tới đón con đi ăn."

Sắc mặt Phương Minh Ngọc không được tốt, cô ta nhìn ngang nhìn dọc vẫn thấy chiếc váy mặc trên người có chút chật chội, nhất là phần eo. Chẳng lẽ cô ta tăng cân rồi? Thử mấy chiếc rồi không có cái nào được như ý cả.

"Nó nói bao giờ đón con về nhà chưa?" Từ Ngọc đặt đồ trên tay xuống bàn, đi lại giường ngồi xuống hỏi han.

Phương Minh Ngọc tỏ ra không mấy quan tâm:  "Con chưa hỏi, nhưng không phải đã có Lâm Tứ Hải rồi sao? Anh ấy không để con chịu thiệt đâu."

"Cái con bé này nhỡ nhà họ không chấp nhận con nữa thì sao? Nhà họ Lâm đâu phải gia đình bình thường, muốn con dâu thế nào chẳng có."

Từ Ngọc trừng mắt mắng con gái, là nhà bọn họ trèo cao, không có Minh Ngọc con trai nhà đấy vẫn có thể tìm được mối tốt, nhưng nhà họ thì khác. Con cá đã cắn câu, bà ta nhất quyết sẽ không buông tha.

"Mẹ đừng nghĩ nhiều nữa, con tin tưởng bản thân giữ chân được Tứ Hải."

Khi Phương Minh Ngọc quay người lại, Từ Ngọc nhìn chằm chằm vào phần bụng dưới hơi nhô lên của con gái, đầy nghi hoặc.

"Kinh nguyệt con vẫn đều chứ?"

"Con bị trễ khoảng một tuần rồi, chắc do dạo này nhiều chuyện xảy ra quá, tâm lý căng thẳng." Phương Minh Ngọc ngồi bên cạnh mẹ thành thật trả lời.

"Con và Tứ Hải trước đó..." Dáng vẻ Từ Ngọc khẩn trương, bà ta vội nói ra suy nghĩ trong lòng, nếu như con gái bà ta vào lúc này có thai, không phải là chuyện quá tốt rồi à?

"Không phải đâu mẹ, bọn con mới gần đây thôi." Phương Minh Ngọc ngẩn người nhẩm tính thời gian, dù sau hôm đó cô ta có mang thai đi chăng nữa thì cũng phải hơn tháng mới có biểu hiện, đằng này cơ thể cô ta không những mệt mỏi, còn có đôi chỗ mập ra không ít. Sau một lúc suy nghĩ cô ta lên tiếng bác bỏ khả năng mình mang thai.

"Thôi con uống nước đi." Từ Ngọc không nhận được câu trả lời mong muốn, muộn phiền đứng dậy bước ra ngoài.

Phương Minh Ngọc đặt tay lên lớp mỡ chướng mắt trên bụng chán nản, nghiêng người với lấy cốc nước ép, đưa lên miệng uống.

"Ọe." Mới nhấp được ngụm nhỏ, mùi táo cùng dứa khiến bụng cô ta nôn nao khó chịu.

Phương Minh Ngọc bịt miệng, đặt vội cốc nước lên bàn, nhanh chân chạy vào nhà vệ sinh nôn khan.

Gần như nôn sạch mọi thứ trong bụng, cơn buồn nôn mới đỡ. Phương Minh Ngọc mệt mỏi vịn tay đứng lên,  đứng trước gương dùng nước ấm lau miệng.



Bỗng nhiên tròng mắt cô ta mở to, ký ức về đêm mưa lạnh hiện về trong đầu, thời gian vừa hay trùng khớp. Phương Minh Ngọc sợ hãi, liên tục lắc đầu lẩm bẩm.

"Không đâu, không thể nào."

Những lần khác cô ta rất cẩn thận, mỗi khi cùng ai đó đều dùng biện pháp phòng hộ, chỉ duy nhất đêm đó cô ta say rượu, không nhớ rõ mặt mũi người đàn ông cùng mình lên giường là ai?

Sáng tỉnh dậy đã bị cuộc điện thoại của mẹ thúc giục về nhà gấp, để kịp giờ gặp mặt nhà họ Lâm, thành ra xong chuyện cô ta cũng quên béng mất. Chẳng lẽ cô ta xui như thế? Lơ đễnh cái là dính bầu luôn?

"Minh Ngọc... em sao vậy? Không khỏe."

Phương Minh Ngọc còn đang nhức đầu vì cái thai trong bụng, Lâm Tứ Hải đột nhiên xuất hiện. Anh ta đứng ở cửa nhà tắm, nhìn sắc mặt cô ta phờ phạc, lo lắng tiến vào nâng tay sờ trán cô ta kiểm tra nhiệt độ.

"Anh tới từ bao giờ thế?" Tim Phương Minh Ngọc đập thình thịch, cô ta không rõ Lâm Tứ Hải vào đây từ bao giờ? Có nghe thấy âm thanh gì không?

"Anh mới tới." Lâm Tứ Hải cười dịu dàng vén tóc Phương Minh Ngọc ra sau tai.

Lâm Tứ Hải vào cửa thì gặp mẹ vợ, bà ta nói con gái mình đang ở trên phòng chờ, anh ta nghe vậy liền đi lên, nhưng nhìn quanh phòng không thấy bóng dáng Phương Minh Ngọc ở đâu, chỉ còn nhà tắm đang mở cửa là chưa kiểm tra, anh ta nhấc chân đi tới xem thử thì thấy được hình ảnh cô ta bơ phờ đứng đó ngẩn người.

"Em hơi mệt thôi, không sao." Phương Minh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, nắm bàn tay Lâm Tứ Hải cười ngọt.

Cô ta cố biểu hiện ra bên ngoài sắc mặt vui tươi không có chuyện gì, nhưng trong lòng lại mang nhiều suy tính, nếu như thật sự cô ta đã mang thai, vậy cô ta nên làm gì đây? Lừa dối Lâm Tứ Hải thì không thể nào, bởi thời gian cách nhau quá xa, chỉ còn cách duy nhất phá bỏ đứa nhỏ mà thôi.

Buổi chiều cùng ngày, Phương Minh Ngọc tìm mọi cách để về nhà sớm, sau khi chia tay Lâm Tứ Hải ở cổng nhà, chờ anh ta đi khuất cô ta lén vẫy xe taxi ngồi đến phòng khám tư kiểm tra.

Không ngoài dự liệu, Phương Minh Ngọc đã mang thai được năm tuần, sợ càng để lâu cái bụng càng to sẽ bị lộ, cô ta nhẫn tâm muốn lập tức phá bỏ đứa nhỏ.

"Tôi khuyên cô nên suy nghĩ kỹ, phá thai không những tội đứa nhỏ còn ảnh hưởng tới sau này." Bác sĩ vội vàng khuyên nhủ, cô ta đã gặp rất nhiều trường hợp phá thai xong không thể có con được nữa, khi đó hối hận cũng đã muộn.

Thấy bác sĩ lề mề lắm lời, Phương Minh Ngọc hằn học: "Tôi đã bảo cô làm luôn đi, tôi không muốn nó."

Nữ bác sĩ thở dài, cô ta không làm ngay cho Phương Minh Ngọc mà đưa ra tờ giấy hẹn: "Ba ngày sau cô còn muốn bỏ, chúng tôi sẽ làm theo ý cô."

Phương Minh Ngọc đanh mặt, giật tờ giấy trong tay nữa bác sĩ bỏ vào túi xách, tỏ thái độ khó chịu đứng lên rời đi.

Chỗ này không làm thì còn chỗ khác, cô ta có tiền đi đâu chẳng được, Phương Minh Ngọc mang theo ý nghĩ đó đến phòng khám khác, nhưng đều không được toại nguyện, tất cả các nơi đều cùng một câu như phòng khám ban đầu, bắt cô ta phải nghĩ kỹ mới thực hiện.

Cô ta sắp phát điên rồi, bàn tay nắm chặt, độc ác đập mạnh vào bụng gằn giọng: "Đáng ghét, ai bảo mày tới không đúng lúc."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện