Hôm lễ của Phương Minh Ngọc diễn ra vào lúc 11 giờ trưa, sau khi nói chuyện cùng ông cụ Kỷ xong, vợ chồng Phương Chân Tâm lên phòng thay đồ, rồi ra xe đi tới khách sạn.
Sau khoảng tầm 20 phút ngồi xe, bóng dáng tòa nhà cao tầng nguy nga hiện ra trước mắt. Những chiếc xe đắt tiền nhất cả thành phố dường như đều quy tụ lại nơi đây, thể hiện chủ nhân bữa tiệc là người có máu mặt trong giới thượng lưu.
Phương Chân Tâm nhìn ra bên ngoài khẽ nhếch môi cười khinh bỉ, Từ Ngọc không hổ danh cáo già thật biết chọn nhà thông gia, không cần gặp trực tiếp cô cũng có thể đoán được vẻ mặt của bà ta hiện tại trông như thế nào, đắc ý, thỏa mãn lắm phải không? Nghĩ rằng vạn vật đều bị xoay chuyển trong tay mình. Cô muốn xem số mệnh bà ta may mắn được tới bao giờ? "Vào thôi." Tại bãi để xe khách sạn, Kỷ Vĩnh Đông trong bộ vest xanh lam lịch lãm đứng cạnh cửa xe, hơi cong khuỷu tay chờ đợi Phương Chân Tâm khoác lên.
Đôi giày cao gót đạp lên ô gạch đỏ, Phương Chân Tâm mỉm cười đặt tay mình lên cánh tay anh, sánh bước bên nhau tiến vào sảnh chính khách sạn.
Cha mẹ cô dâu chú rể phân ra, đứng hai bên cửa phòng tổ chức hôn lễ đón tiếp khách khứa, Kỷ Vĩnh Đông coi như không quen biết đưa Phương Chân Tâm đi qua người Phương Trí cùng Từ Ngọc đến gần ông bà Lâm chào hỏi.
"Bác Lâm chúc mừng, ông nội cháu sức khỏe không tốt mong bác thông cảm."
Lâm Chấn Long tay bắt mặt mừng nhìn Kỷ Vĩnh Đông nói:
"Cảm ơn cháu đã tới, ông nội cháu khách sáo rồi."
Mấy bữa tiệc cưới kết nối quan hệ kiểu này Phương Chân Tâm không quen cho lắm, yên lặng đứng bên cạnh Kỷ Vĩnh Đông mỉm cười cho phải phép.
Ở phía bên kia kể từ khi trông thấy Phương Chân Tâm, sắc mặt Từ Ngọc liền đanh lại, hiển nhiên sự xuất hiện không mời này của cô không có trong dự tính, bà ta dùng ánh mắt như muốn bóp chết người ghim trên cơ thể cô.
Dù bây giờ bà ta đã thoát tội, nhưng không thể quên đi được mấy ngày khổ sở ngồi trong tù đó, thù cũ thù mới càng thêm hằn sâu làm bà ta tức phát điên.
"Bà định làm cái gì?" Như nhìn ra ý đồ của vợ, Phương Trí nắm chặt cổ tay Từ Ngọc, giữ bà ta lại.
"Nếu như ông không muốn Minh Ngọc phải khổ sở, thì đưa ngay đứa con kia của ông ra khỏi đây đi." Từ Ngọc trừng mắt gỡ bàn tay đang nắm cổ tay mình ra, giọng khó chịu lên tiếng.
"Bà không thấy chúng nó đang là khách phía thông gia à? Đừng vô lý như vậy, đáng ra ngày Minh Ngọc kết hôn nên báo với Chân Tâm một tiếng mới phải." Phương Trí buông Từ Ngọc ra, nhàn nhạt nói.
Kể từ ngày phát hiện thi thể Thụy Dung ở nhà mình, đã rất lâu rồi ông chưa gặp lại con gái, nay được nhìn thấy con khỏe mạnh như vậy, cục đá trong lòng ông coi như giảm đi vài phần.
Tuy ông không nói ra nhưng sau chuyện đó tình cảm giữa ông và Từ Ngọc coi như chấm hết, chờ hôn lễ này qua đi ông sẽ cùng bà ta kết thúc cuộc hôn nhân mệt mỏi này, ông không thể nào chung sống cùng người phụ nữ độc ác như bà ta được nữa.
Cái gì mà vô lý? Báo với đứa con hoang đó? Tại sao bà lại phải làm như vậy. Nửa tháng này Phương Trí vẫn luôn duy trì cái bộ mặt kết tội đó, Từ Ngọc càng nghĩ càng phát điên, bà ta nổi đóa gằn giọng:
"Phương Trí đừng tưởng tôi không biết ông nghĩ cái gì trong đầu, chuyện đó đã được phía cảnh sát chứng minh, hà cớ gì ông lại không tin tưởng?"
"Oan hay không thâm tâm bà tự biết." Phương Trí không muốn nhiều lời thêm với bà ta nữa, bỏ lại một câu rồi chủ động tiến lên phía trước chào hỏi khách mời.
Ông có ngốc cũng biết người làm vườn kia không phải hung thủ thật sự, mọi lời khai trước đó có rất nhiều sơ hở, cái gì mà thấy tiền nảy sinh lòng tham? Từ Ngọc là ai chứ? Có thể rộng lượng đưa Thụy Dung nhiều tiền vậy sao? Bà ta để cô ấy vào nhà đã chuyện lạ rồi.
"Có muốn qua chào hỏi không?" Trò chuyện cùng Lâm Chấn Long xong, Kỷ Vĩnh Đông liếc mắt nhìn sang phía gia đình cô dâu, nhỏ giọng hỏi Phương Chân Tâm.
Cô lắc đầu, kéo tay Kỷ Vĩnh Đông đi qua cửa, chào hỏi làm gì cơ chứ? Cô đâu phải khách bọn họ muốn mời.
"Chân Tâm phải không? Bao năm không gặp cháu đã lớn thế này rồi."
Bỗng từ đâu xuất hiện một người đàn ông trung tuổi, trên tay cầm ly rượu vang đỏ chủ động kết thân, nghe ông ta nói chuyện có lẽ là họ hàng bên nội nhà cô, nhưng từ bao giờ bọn họ lại thân thiết như vậy. Trong lúc Phương Chân Tâm còn đang thắc mắc người kia giơ tay ra ngỏ ý muốn bắt tay cùng Kỷ Vĩnh Đông.
"Kỷ thiếu tôi là Phương Văn theo vai vế cậu phải gọi tôi một tiếng chú đấy."
Kỷ Vĩnh Đông nể mặt vợ đưa tay ra cúi người: "Chào chú Vương."
"Bữa tiệc còn hơn 10 phút nữa mới bắt đầu, chú cháu mình ngồi kia trao đổi một chút nhé, là thế này dự án..." Phương Văn nhận thấy cơ hội đã tới, nào còn nhớ đến cô cháu gái lâu ngày không gặp, trực tiếp muốn đưa Kỷ Vĩnh Đông đi để bàn về chuyện làm ăn.
Thì ra là vậy, nhìn gương mặt giả tạo đó, Phương Chân Tâm trong lòng thầm khinh bỉ. Bảo sao ông ta lại nhận cô, hóa ra là vì cái ô lớn nhà họ Kỷ. Trước nay tình cảm giữa cô và bọn họ không nhiều, vì để lấy lòng người phụ nữ phú quý Từ Ngọc, mà tất cả chú bác nhà nội đều không xem cô ra gì, chỉ có Phương Minh Ngọc mới là cháu gái chân chính. Giờ đặt cô trong vắt chỉ vì tư lợi mà thôi.
"Chú Vương thật xin lỗi, dự án đó cháu không quản lý, hơn nữa cháu có nguyên tắc riêng không nói chuyện công việc ở những nơi thế này." Kỷ Vĩnh Đông khéo léo từ chối, anh biết người đàn ông đó, mở công ty gia công đá quý nhưng làm ăn không được thuận lợi, muốn chèo kéo để hợp tác đây mà.
Ông ta coi Tập đoàn vàng bạc đá quý Kỳ Thị anh là gì đây? Công ty nhỏ như của ông ta làm gì có cửa.
Thấy Kỷ Vĩnh Đông không nể mặt, ánh mắt Phương Văn liền tay đổi, khuôn miệng tươi cười theo đó cũng cứng nhắc.
"Cháu Chân Tâm, cháu xem chồng cháu..."
Phương Chân Tâm nói thẳng: "Chuyện làm ăn cháu không xen vào."
"Mày." Phương Vũ cởi bỏ lớp mặt nạ giả tạo, thô thiển mắng Phương Chân Tâm.
"Ông Phương đừng nóng vội mà khiến bản thân phải hối hận." Kỷ Vĩnh Đông nhướn mày cảnh cáo, anh đã biết lão già họ Phương này không phải loại tốt đẹp gì rồi, chẳng qua ông ta nói mình là trưởng bối cô ấy nên anh mới tôn trọng, còn không ông ta nghĩ mình xứng đứng trước mặt anh sao?
Phương Vũ biết yếu thế, dậm chân quay lưng rời đi. Ông ta ngồi xuống bàn cùng mấy người diện mạo tương đối giống nhau, trao đổi gì đó khiến tất cả mọi người đồng loạt dùng ánh mắt giận dữ đặt trên người Phương Chân Tâm.
Đối với thái độ của bọn họ Phương Chân Tâm không quan tâm cho lắm, ngày trước đã không cho cô tình thương, giờ đây cô cần nữa sao? Ngoài bố ra mấy người đó còn không bằng người dưng.
"Cảm ơn tất cả mọi người đã bớt thời gian quý báu tới tham dự lễ kết hôn của con trai, gái hai nhà chúng tôi." Tiếng nhạc lễ đường nổi lên, nền ánh sáng trắng nay đã đổi sang sắc màu hồng ngọt ngào, trên sân khấu Lâm Chấn Long cầm mic cúi chào quan khách.
Thấy vậy Kỷ Vĩnh Đông nắm tay Phương Chân Tâm ngồi xuống chiếc bàn gần nhất, anh vòng tay qua hông cô thì thầm: "Chúng ta tổ chức hôn lễ lại đi."
Ngày bọn họ kết hôn anh mang tâm trạng không bằng lòng, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng hoàn thành, giờ nhìn hôn lễ người ta lòng lại cảm thấy tiếc nuối.
"Anh không sợ người khác cười vào mặt." Phương Chân Tâm nhăn mặt, kết hôn có phải là sinh nhật đâu mà muốn tổ chức là tổ chức đây? Nghĩ đến các khâu chuẩn bị cô đã thấy mệt chết rồi, đâu có vui vẻ gì mà ham hố.
Kỷ Vĩnh Đông cầm tay Phương Chân Tâm đưa lên miệng hôn nhẹ, đôi mắt đượm tình nói:
"Anh không quan tâm, lần đó không tính."
"À vậy chúng ta cũng không phải vợ chồng rồi, cùng lắm chỉ là bạn trai thôi, đêm nay anh ngủ sofa đi." Phương Chân Tâm gỡ bàn tay trên eo mình xuống, liếc xéo Kỷ Vĩnh Đông lên tiếng.
Lúc này Kỷ Vĩnh Đông mới hay mình lỡ miệng, thật muốn cắt lưỡi luôn đi cho rồi, anh cố chấp ôm cô mè nheo: "Vợ à, không có em anh không ngủ được."
Phương Chân Tâm mặc kệ Kỷ Vĩnh Đông luyên thuyên, hướng mắt nhìn ra xa. Trên sân khấu Phương Minh Ngọc mặc chiếc váy cưới trắng trễ vai khoác tay Lâm Tứ Hải tiến về sảnh chính.
Ở Lâm Tứ Hải người ta có thể nhìn ra anh ta đang rất hạnh phúc, nhưng Phương Minh Ngọc thì lại hoàn toàn khác biệt, gương mặt bí xị như bị đòi nợ vậy, ai không biết chắc chắn sẽ nghĩ cô ta bị ép hôn.
Tự nhiên trên đùi có cảm giác nhồn nhột, Phương Chân Tâm cúi xuống xem thử thì phát hiện tay Kỷ Vĩnh Đông từ lúc nào đã đặt trên đó lần mò.
Phương Chân Tâm vội đập tay vào mu bàn tay Kỷ Vĩnh Đông nhắc nhở, ở phòng riêng anh làm thế nào cũng được, nhưng đây là chốn đông người, cô vẫn chưa quen cách thân mật thể hiện tình cảm này.
"Anh nghiêm túc chút đi."
Kỷ Vĩnh Đông luyến tiếc thu tay về, hôm nay Phương Chân Tâm rất xinh đẹp, chiếc váy dạ hội phấn hồng xẻ tà tô điểm cho vẻ đẹp ngọt ngào quyến rũ, khi cô ngồi xuống vừa hay để lộ đôi chân thon dài, làn da đó có bao nhiêu mềm mại anh đều biết, bắt anh ngồi im thật không thể nào thực hiện được.
"Bao giờ thì về được?" Kỷ Vĩnh Đông xụ mặt hỏi.
Phương Chân Tâm lắc đầu, bây giờ mà về thì chẳng phải bọn họ đến vô ích rồi sao?
Tiếng người chủ trì hôn lễ vang khắp khán phòng.
"Chiếc nhẫn trao tay nên duyên vợ chồng, chú rể anh có thể hôn cô dâu rồi."
"Đến màn hay rồi." Ánh mắt Phương Chân Tâm thả vào xa xăm, mông lung nói.
Lâm Tứ Hải nở nụ cười mãn nguyện, đặt tay lên vai Phương Minh Ngọc cúi đầu hôn lên môi cô ta, tiếng pháo hoa hòa cùng chàng vỗ tay chúc phúc rộn ràng.
Trên tấm mành trắng, từng bức ảnh ghi lại khoảnh khắc ngọt ngào giữa Phương Minh Ngọc và Lâm Tứ Hải hiện ra.
"Mau tắt đi." Đột nhiên Từ Ngọc quát lớn, ra lệnh cho người xử lý máy chiếu.
Nhưng giờ tắt đi còn kịp nữa sao? Hình ảnh Phương Minh Ngọc thân mật cùng đàn ông chiếu trên màn hình đã bị mọi người nhìn thấy cả, hội trường trở nên nhốn nháo, tiếng xì xào bàn tán không ngớt. Không thể ngờ được con dâu bí thư vừa bước vào cửa đã tặng cho nhà chồng một kinh hỷ lớn.
Trên ảnh đâu phải chỉ có một người đàn ông, đếm nhẩm cũng phải có trên năm người khác nhau, Lâm Tứ Hải này rất biết chọn vợ, sừng mọc kín cả đầu.
Lâm Tứ Hải sa sầm mặt, thất vọng nhìn Phương Minh Ngọc chờ đợi cô ta giải thích.
"Tứ Hải anh phải tin em, tất cả chỉ là ảnh ghét, có người muốn phá hoại hôn lễ của chúng ta." Phương Minh Ngọc nắm tay Lâm Tứ Hải khẩn trương đến rấn lệ.
"Ông bà thông gia, con rể, Minh Ngọc con bé không phải loại như vậy, chắc chắn có người giở trò." Từ Ngọc gấp gáp giải thích, chỉ sợ nhà họ Lâm không chấp nhận con gái mình nữa.
"Giở trò hay không? Tôi sẽ tự điều tra, còn chuyện ở đây các người tự giải quyết đi." Cả đời Lâm Chấn Long chưa bao giờ phải mất mặt như thế này, ông ta phất tay đẩy hết mọi việc sang cho nhà họ Phương, đùng đùng lửa giận rời đi.
Một màn hỗn độn thu vào trong mắt, Phương Chân Tâm nâng ly rượu lên thong dong thưởng thức.
Kỷ Vĩnh Đông một tấc cũng không rời mắt khỏi người Phương Chân Tâm, tay sờ sờ vào cằm nghiền ngẫm.
"Của em." Kỷ Vĩnh Đông nghe tiếng chuông báo tin nhắn tới, lấy điện thoại từ trong túi áo ra đưa cho Phương Chân Tâm.
"Cô Phương hài lòng chứ?"
Cô đặt ly rượu xuống bàn, nhận điện thoại mở đoạn tin nhắn ra xem, đọc dòng chữ gửi tới khóe miệng cô cong cong gõ phím trả lời lại "Cực kỳ hài lòng" rồi đứng dậy nói: "Về thôi anh."
Sau khoảng tầm 20 phút ngồi xe, bóng dáng tòa nhà cao tầng nguy nga hiện ra trước mắt. Những chiếc xe đắt tiền nhất cả thành phố dường như đều quy tụ lại nơi đây, thể hiện chủ nhân bữa tiệc là người có máu mặt trong giới thượng lưu.
Phương Chân Tâm nhìn ra bên ngoài khẽ nhếch môi cười khinh bỉ, Từ Ngọc không hổ danh cáo già thật biết chọn nhà thông gia, không cần gặp trực tiếp cô cũng có thể đoán được vẻ mặt của bà ta hiện tại trông như thế nào, đắc ý, thỏa mãn lắm phải không? Nghĩ rằng vạn vật đều bị xoay chuyển trong tay mình. Cô muốn xem số mệnh bà ta may mắn được tới bao giờ? "Vào thôi." Tại bãi để xe khách sạn, Kỷ Vĩnh Đông trong bộ vest xanh lam lịch lãm đứng cạnh cửa xe, hơi cong khuỷu tay chờ đợi Phương Chân Tâm khoác lên.
Đôi giày cao gót đạp lên ô gạch đỏ, Phương Chân Tâm mỉm cười đặt tay mình lên cánh tay anh, sánh bước bên nhau tiến vào sảnh chính khách sạn.
Cha mẹ cô dâu chú rể phân ra, đứng hai bên cửa phòng tổ chức hôn lễ đón tiếp khách khứa, Kỷ Vĩnh Đông coi như không quen biết đưa Phương Chân Tâm đi qua người Phương Trí cùng Từ Ngọc đến gần ông bà Lâm chào hỏi.
"Bác Lâm chúc mừng, ông nội cháu sức khỏe không tốt mong bác thông cảm."
Lâm Chấn Long tay bắt mặt mừng nhìn Kỷ Vĩnh Đông nói:
"Cảm ơn cháu đã tới, ông nội cháu khách sáo rồi."
Mấy bữa tiệc cưới kết nối quan hệ kiểu này Phương Chân Tâm không quen cho lắm, yên lặng đứng bên cạnh Kỷ Vĩnh Đông mỉm cười cho phải phép.
Ở phía bên kia kể từ khi trông thấy Phương Chân Tâm, sắc mặt Từ Ngọc liền đanh lại, hiển nhiên sự xuất hiện không mời này của cô không có trong dự tính, bà ta dùng ánh mắt như muốn bóp chết người ghim trên cơ thể cô.
Dù bây giờ bà ta đã thoát tội, nhưng không thể quên đi được mấy ngày khổ sở ngồi trong tù đó, thù cũ thù mới càng thêm hằn sâu làm bà ta tức phát điên.
"Bà định làm cái gì?" Như nhìn ra ý đồ của vợ, Phương Trí nắm chặt cổ tay Từ Ngọc, giữ bà ta lại.
"Nếu như ông không muốn Minh Ngọc phải khổ sở, thì đưa ngay đứa con kia của ông ra khỏi đây đi." Từ Ngọc trừng mắt gỡ bàn tay đang nắm cổ tay mình ra, giọng khó chịu lên tiếng.
"Bà không thấy chúng nó đang là khách phía thông gia à? Đừng vô lý như vậy, đáng ra ngày Minh Ngọc kết hôn nên báo với Chân Tâm một tiếng mới phải." Phương Trí buông Từ Ngọc ra, nhàn nhạt nói.
Kể từ ngày phát hiện thi thể Thụy Dung ở nhà mình, đã rất lâu rồi ông chưa gặp lại con gái, nay được nhìn thấy con khỏe mạnh như vậy, cục đá trong lòng ông coi như giảm đi vài phần.
Tuy ông không nói ra nhưng sau chuyện đó tình cảm giữa ông và Từ Ngọc coi như chấm hết, chờ hôn lễ này qua đi ông sẽ cùng bà ta kết thúc cuộc hôn nhân mệt mỏi này, ông không thể nào chung sống cùng người phụ nữ độc ác như bà ta được nữa.
Cái gì mà vô lý? Báo với đứa con hoang đó? Tại sao bà lại phải làm như vậy. Nửa tháng này Phương Trí vẫn luôn duy trì cái bộ mặt kết tội đó, Từ Ngọc càng nghĩ càng phát điên, bà ta nổi đóa gằn giọng:
"Phương Trí đừng tưởng tôi không biết ông nghĩ cái gì trong đầu, chuyện đó đã được phía cảnh sát chứng minh, hà cớ gì ông lại không tin tưởng?"
"Oan hay không thâm tâm bà tự biết." Phương Trí không muốn nhiều lời thêm với bà ta nữa, bỏ lại một câu rồi chủ động tiến lên phía trước chào hỏi khách mời.
Ông có ngốc cũng biết người làm vườn kia không phải hung thủ thật sự, mọi lời khai trước đó có rất nhiều sơ hở, cái gì mà thấy tiền nảy sinh lòng tham? Từ Ngọc là ai chứ? Có thể rộng lượng đưa Thụy Dung nhiều tiền vậy sao? Bà ta để cô ấy vào nhà đã chuyện lạ rồi.
"Có muốn qua chào hỏi không?" Trò chuyện cùng Lâm Chấn Long xong, Kỷ Vĩnh Đông liếc mắt nhìn sang phía gia đình cô dâu, nhỏ giọng hỏi Phương Chân Tâm.
Cô lắc đầu, kéo tay Kỷ Vĩnh Đông đi qua cửa, chào hỏi làm gì cơ chứ? Cô đâu phải khách bọn họ muốn mời.
"Chân Tâm phải không? Bao năm không gặp cháu đã lớn thế này rồi."
Bỗng từ đâu xuất hiện một người đàn ông trung tuổi, trên tay cầm ly rượu vang đỏ chủ động kết thân, nghe ông ta nói chuyện có lẽ là họ hàng bên nội nhà cô, nhưng từ bao giờ bọn họ lại thân thiết như vậy. Trong lúc Phương Chân Tâm còn đang thắc mắc người kia giơ tay ra ngỏ ý muốn bắt tay cùng Kỷ Vĩnh Đông.
"Kỷ thiếu tôi là Phương Văn theo vai vế cậu phải gọi tôi một tiếng chú đấy."
Kỷ Vĩnh Đông nể mặt vợ đưa tay ra cúi người: "Chào chú Vương."
"Bữa tiệc còn hơn 10 phút nữa mới bắt đầu, chú cháu mình ngồi kia trao đổi một chút nhé, là thế này dự án..." Phương Văn nhận thấy cơ hội đã tới, nào còn nhớ đến cô cháu gái lâu ngày không gặp, trực tiếp muốn đưa Kỷ Vĩnh Đông đi để bàn về chuyện làm ăn.
Thì ra là vậy, nhìn gương mặt giả tạo đó, Phương Chân Tâm trong lòng thầm khinh bỉ. Bảo sao ông ta lại nhận cô, hóa ra là vì cái ô lớn nhà họ Kỷ. Trước nay tình cảm giữa cô và bọn họ không nhiều, vì để lấy lòng người phụ nữ phú quý Từ Ngọc, mà tất cả chú bác nhà nội đều không xem cô ra gì, chỉ có Phương Minh Ngọc mới là cháu gái chân chính. Giờ đặt cô trong vắt chỉ vì tư lợi mà thôi.
"Chú Vương thật xin lỗi, dự án đó cháu không quản lý, hơn nữa cháu có nguyên tắc riêng không nói chuyện công việc ở những nơi thế này." Kỷ Vĩnh Đông khéo léo từ chối, anh biết người đàn ông đó, mở công ty gia công đá quý nhưng làm ăn không được thuận lợi, muốn chèo kéo để hợp tác đây mà.
Ông ta coi Tập đoàn vàng bạc đá quý Kỳ Thị anh là gì đây? Công ty nhỏ như của ông ta làm gì có cửa.
Thấy Kỷ Vĩnh Đông không nể mặt, ánh mắt Phương Văn liền tay đổi, khuôn miệng tươi cười theo đó cũng cứng nhắc.
"Cháu Chân Tâm, cháu xem chồng cháu..."
Phương Chân Tâm nói thẳng: "Chuyện làm ăn cháu không xen vào."
"Mày." Phương Vũ cởi bỏ lớp mặt nạ giả tạo, thô thiển mắng Phương Chân Tâm.
"Ông Phương đừng nóng vội mà khiến bản thân phải hối hận." Kỷ Vĩnh Đông nhướn mày cảnh cáo, anh đã biết lão già họ Phương này không phải loại tốt đẹp gì rồi, chẳng qua ông ta nói mình là trưởng bối cô ấy nên anh mới tôn trọng, còn không ông ta nghĩ mình xứng đứng trước mặt anh sao?
Phương Vũ biết yếu thế, dậm chân quay lưng rời đi. Ông ta ngồi xuống bàn cùng mấy người diện mạo tương đối giống nhau, trao đổi gì đó khiến tất cả mọi người đồng loạt dùng ánh mắt giận dữ đặt trên người Phương Chân Tâm.
Đối với thái độ của bọn họ Phương Chân Tâm không quan tâm cho lắm, ngày trước đã không cho cô tình thương, giờ đây cô cần nữa sao? Ngoài bố ra mấy người đó còn không bằng người dưng.
"Cảm ơn tất cả mọi người đã bớt thời gian quý báu tới tham dự lễ kết hôn của con trai, gái hai nhà chúng tôi." Tiếng nhạc lễ đường nổi lên, nền ánh sáng trắng nay đã đổi sang sắc màu hồng ngọt ngào, trên sân khấu Lâm Chấn Long cầm mic cúi chào quan khách.
Thấy vậy Kỷ Vĩnh Đông nắm tay Phương Chân Tâm ngồi xuống chiếc bàn gần nhất, anh vòng tay qua hông cô thì thầm: "Chúng ta tổ chức hôn lễ lại đi."
Ngày bọn họ kết hôn anh mang tâm trạng không bằng lòng, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng hoàn thành, giờ nhìn hôn lễ người ta lòng lại cảm thấy tiếc nuối.
"Anh không sợ người khác cười vào mặt." Phương Chân Tâm nhăn mặt, kết hôn có phải là sinh nhật đâu mà muốn tổ chức là tổ chức đây? Nghĩ đến các khâu chuẩn bị cô đã thấy mệt chết rồi, đâu có vui vẻ gì mà ham hố.
Kỷ Vĩnh Đông cầm tay Phương Chân Tâm đưa lên miệng hôn nhẹ, đôi mắt đượm tình nói:
"Anh không quan tâm, lần đó không tính."
"À vậy chúng ta cũng không phải vợ chồng rồi, cùng lắm chỉ là bạn trai thôi, đêm nay anh ngủ sofa đi." Phương Chân Tâm gỡ bàn tay trên eo mình xuống, liếc xéo Kỷ Vĩnh Đông lên tiếng.
Lúc này Kỷ Vĩnh Đông mới hay mình lỡ miệng, thật muốn cắt lưỡi luôn đi cho rồi, anh cố chấp ôm cô mè nheo: "Vợ à, không có em anh không ngủ được."
Phương Chân Tâm mặc kệ Kỷ Vĩnh Đông luyên thuyên, hướng mắt nhìn ra xa. Trên sân khấu Phương Minh Ngọc mặc chiếc váy cưới trắng trễ vai khoác tay Lâm Tứ Hải tiến về sảnh chính.
Ở Lâm Tứ Hải người ta có thể nhìn ra anh ta đang rất hạnh phúc, nhưng Phương Minh Ngọc thì lại hoàn toàn khác biệt, gương mặt bí xị như bị đòi nợ vậy, ai không biết chắc chắn sẽ nghĩ cô ta bị ép hôn.
Tự nhiên trên đùi có cảm giác nhồn nhột, Phương Chân Tâm cúi xuống xem thử thì phát hiện tay Kỷ Vĩnh Đông từ lúc nào đã đặt trên đó lần mò.
Phương Chân Tâm vội đập tay vào mu bàn tay Kỷ Vĩnh Đông nhắc nhở, ở phòng riêng anh làm thế nào cũng được, nhưng đây là chốn đông người, cô vẫn chưa quen cách thân mật thể hiện tình cảm này.
"Anh nghiêm túc chút đi."
Kỷ Vĩnh Đông luyến tiếc thu tay về, hôm nay Phương Chân Tâm rất xinh đẹp, chiếc váy dạ hội phấn hồng xẻ tà tô điểm cho vẻ đẹp ngọt ngào quyến rũ, khi cô ngồi xuống vừa hay để lộ đôi chân thon dài, làn da đó có bao nhiêu mềm mại anh đều biết, bắt anh ngồi im thật không thể nào thực hiện được.
"Bao giờ thì về được?" Kỷ Vĩnh Đông xụ mặt hỏi.
Phương Chân Tâm lắc đầu, bây giờ mà về thì chẳng phải bọn họ đến vô ích rồi sao?
Tiếng người chủ trì hôn lễ vang khắp khán phòng.
"Chiếc nhẫn trao tay nên duyên vợ chồng, chú rể anh có thể hôn cô dâu rồi."
"Đến màn hay rồi." Ánh mắt Phương Chân Tâm thả vào xa xăm, mông lung nói.
Lâm Tứ Hải nở nụ cười mãn nguyện, đặt tay lên vai Phương Minh Ngọc cúi đầu hôn lên môi cô ta, tiếng pháo hoa hòa cùng chàng vỗ tay chúc phúc rộn ràng.
Trên tấm mành trắng, từng bức ảnh ghi lại khoảnh khắc ngọt ngào giữa Phương Minh Ngọc và Lâm Tứ Hải hiện ra.
"Mau tắt đi." Đột nhiên Từ Ngọc quát lớn, ra lệnh cho người xử lý máy chiếu.
Nhưng giờ tắt đi còn kịp nữa sao? Hình ảnh Phương Minh Ngọc thân mật cùng đàn ông chiếu trên màn hình đã bị mọi người nhìn thấy cả, hội trường trở nên nhốn nháo, tiếng xì xào bàn tán không ngớt. Không thể ngờ được con dâu bí thư vừa bước vào cửa đã tặng cho nhà chồng một kinh hỷ lớn.
Trên ảnh đâu phải chỉ có một người đàn ông, đếm nhẩm cũng phải có trên năm người khác nhau, Lâm Tứ Hải này rất biết chọn vợ, sừng mọc kín cả đầu.
Lâm Tứ Hải sa sầm mặt, thất vọng nhìn Phương Minh Ngọc chờ đợi cô ta giải thích.
"Tứ Hải anh phải tin em, tất cả chỉ là ảnh ghét, có người muốn phá hoại hôn lễ của chúng ta." Phương Minh Ngọc nắm tay Lâm Tứ Hải khẩn trương đến rấn lệ.
"Ông bà thông gia, con rể, Minh Ngọc con bé không phải loại như vậy, chắc chắn có người giở trò." Từ Ngọc gấp gáp giải thích, chỉ sợ nhà họ Lâm không chấp nhận con gái mình nữa.
"Giở trò hay không? Tôi sẽ tự điều tra, còn chuyện ở đây các người tự giải quyết đi." Cả đời Lâm Chấn Long chưa bao giờ phải mất mặt như thế này, ông ta phất tay đẩy hết mọi việc sang cho nhà họ Phương, đùng đùng lửa giận rời đi.
Một màn hỗn độn thu vào trong mắt, Phương Chân Tâm nâng ly rượu lên thong dong thưởng thức.
Kỷ Vĩnh Đông một tấc cũng không rời mắt khỏi người Phương Chân Tâm, tay sờ sờ vào cằm nghiền ngẫm.
"Của em." Kỷ Vĩnh Đông nghe tiếng chuông báo tin nhắn tới, lấy điện thoại từ trong túi áo ra đưa cho Phương Chân Tâm.
"Cô Phương hài lòng chứ?"
Cô đặt ly rượu xuống bàn, nhận điện thoại mở đoạn tin nhắn ra xem, đọc dòng chữ gửi tới khóe miệng cô cong cong gõ phím trả lời lại "Cực kỳ hài lòng" rồi đứng dậy nói: "Về thôi anh."
Danh sách chương