Trên đường về, Kỷ Vĩnh Đông nhìn có vẻ như đang tập trung lái xe, nhưng từ lúc lên xe đến giờ, tâm tư lại dồn hết đặt tại trên người Phương Chân Tâm. Thấy cô ngồi thu mình, làm động tác nhỏ xoa xoa cánh tay, anh quan tâm nhỏ giọng hỏi.
"Em lạnh không?"
Phương Chân Tâm mải nghĩ tới việc vừa rồi bố nói với mình, không nghe thấy lời Kỷ Vĩnh Đông nói, ánh mắt mơ hồ nhìn phong cảnh xa xa trước xe.
Phương Chân Tâm thở dài, câu nói chứa đựng nỗi đau của bố vang lên bên tai, làm lồng ngực cô đau nhói. Ông đưa bàn tay với những vệt nhăn nheo theo năm tháng, nắm lấy tay cô bất lực nói, mình sinh cô ra, nhưng chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người bố.
Ông yêu mẹ cô cả một đời, nhưng lại nợ Từ Ngọc một kiếp, dùng toàn bộ phần đời trả mối ân tình bà ta dành cho nhà họ Phương, đứng giữa hai người con gái yêu mình, ông chỉ có thể lựa chọn trở thành kẻ tồi tệ, cất giấu tình cảm chân thật sâu trong trái tim, hẹn kiếp sau làm trâu, làm ngựa chuộc tội với mẹ cô.
Ông bất an lấy trong túi áo ra một tờ giấy gấp tư đặt vào tay cô, nói đó là món quà ông chuẩn bị cho hai mẹ con cô, xin cô hãy nhận lấy. Phương Chân Tâm đưa tay chạm vào phần gò lên ở túi chân váy, đôi mắt rưng rưng như muốn khóc, cô chưa xem nội dung bên trong, như có thể đoán được phần nào, thứ bố cho mình là gì.
Kỷ Vĩnh Đông chờ lâu không nhận được câu trả lời, liền có chút rối ren. Tự nhiên trong đầu anh lóe lên một ý nghĩ, liệu có phải do vừa rồi cô bắt gặp anh đi chung với Phương Minh Ngọc, nên hiểu lầm hay chăng? Tia vui vẻ xuất hiện nơi đáy mắt, vội giải thích.
"Chân Tâm anh với cô ta không phải như em nghĩ."
"Hả." Thanh âm ôn nhu của Kỷ Vĩnh Đông, cuối cùng cũng lọt vào tai Phương Chân Tâm, cô không nghe rõ ngờ vực quay đầu nhìn Kỷ Vĩnh Đông hỏi lại.
Kỷ Vĩnh Đông nhân cơ hội đèn đường chuyển sang màu đỏ, dừng xe lại nghiêng người nhìn sâu vào mắt Phương Chân Tâm: "Chuyện vừa rồi em thấy, không phải như em nghĩ đâu, Phương Minh Ngọc đó, anh muốn hỏi cô ta vài điều."
Phương Chân Tâm nhận ra Kỷ Vĩnh Đông đang rất căng thẳng, lời nói không được chỉn chu như thường ngày, tự nhiên lòng nổi lên ý muốn trêu đùa anh ta, giả bộ không hiểu hỏi lại: "Tôi nghĩ gì anh đọc được sao?"
Phụ nữ đều như vậy không phải à? Ghen tuông vô lý khi thấy người đàn ông bên cạnh mình, ở cùng một chỗ với người đàn ông khác. Kỷ Vĩnh Đông tin tưởng vào sức hấp dẫn của mình, Phương Chân Tâm nhất định đã có tình cảm với anh, nên chuyện ăn dấm là đương nhiên.
Kỷ Vĩnh Đông chưa bao giờ nghĩ mình lại thiếu thốn ngôn từ như thế này, bị Phương Chân Tâm hỏi ngược lại, anh không biết nên nói thế nào? Tuyến tình cảm giữa hai người vẫn chưa rõ ràng, nói thẳng ra sợ cô không thừa nhận, lúc đó người mất mặt chính là anh.
"Đèn xanh từ lúc nào vậy?" Kỷ Vĩnh Đông gượng gạo nói lảng sang chuyện khác, coi như những câu vừa rồi không tồn tại. Anh nhanh chóng lái xe rời khỏi đèn tín hiệu giao thông.
Nghe Kỷ Vĩnh Đông đánh trống lảng, Phương Chân Tâm khẽ mỉm cười. Cô cảm thấy nhân sinh thật kỳ lạ, lần đầu gặp gỡ cô đối với anh ta không hề có tình cảm gì, thậm chí rất ghét. Đến giờ sau một thời gian ở bên nhau, cô thấy anh ta cũng không đến nỗi nào, suy cho cùng nguyên nhân đều do cô gây ra, tự hỏi nếu như bọn họ gặp nhau ở hoàn cảnh khác, khởi đầu có tốt đẹp hơn? Phương Chân Tâm lười vạch trần Kỷ Vĩnh Đông, làm ngơ bỏ qua cho anh.
Về đến nhà đã gần 12 giờ đêm, Phương Chân Tâm mở tủ lấy bộ đồ ngủ đem vào nhà tắm thay đồ. Trong lúc cởi chân váy, tờ giấy Phương Trí đưa theo đó mà rơi xuống nền gạch.
Cô sợ nó sẽ bị nước làm ướt, vội vàng nhặt lên, mở ra kiểm tra một lượt, may mắn cho cô nửa ngày không có ai sử dụng, nước đọng trong phòng tắm đã được gió hong khô, tờ giấy vẫn nguyên vẹn như cũ.
Phương Chân Tâm thở phào nhẹ nhõm, định đặt tờ giấy lên mặt bàn, sau đó thay đồ, nhưng dòng chữ bắt mắt trên giấy khiến cô khựng lại.
"Hợp đồng chuyển nhượng quyền sở hữu đất, quyền sở hữu nhà ở."
Phương Chân Tâm cầm lên xem nội dung bên trong, kinh ngạc khi thấy đó là căn biệt thự cao cấp với diện tích 225 mét vuông, nằm ở khu đô thị đắt đỏ Hoa An thuộc thành phố A.
Cô biết tiền bạc trong nhà xưa nay đều do Từ Ngọc nắm giữ, bố cô lấy đâu ra tiền để mua căn nhà này? Phương Chân Tâm ngồi xổm dưới sàn nhà ôm mặt khóc, khi kết hôn người khác thì tổ chức linh đình, bố mẹ cho này cho kia làm cổ hồi môn, còn cô thì sao? Hôn lễ không khác gì đám tang, tay trắng về làm dâu nhà người ta, ngoài mặt tỏ ra không sao, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn có gì đó tủi thân.
Ông nói đó là chuẩn bị cho mẹ con cô, nhưng bà có thể ở được hay không? Cô không còn tự tin để khẳng định nữa rồi. Cô làm gì với nó bây giờ? Nếu là mẹ cô, bà ấy nhất định sẽ từ chối. Người phụ nữ cứng rắn như bà thà để bản thân chịu tủi nhục, cũng nhất quyết không chịu đánh mất lòng tự trọng.
"Cốc...Cốc."
"Chân Tâm em ổn không?" Kỷ Vĩnh Đông đứng trước tấm cửa kính, lớn giọng gọi. Qua vài giây bên trong vẫn không có động tĩnh gì, anh sốt ruột gọi thêm: "Chân..."
"Cạch." Vừa mở miệng, cách cửa vốn đóng kín bất chợt được mở ra từ bên trong. Phương Chân Tâm đã cố gắng dùng nước hắt lên mắt để đỡ Kỷ Vĩnh Đông phát hiện ra, nhưng đôi mắt đỏ ửng đã bán đứng cô.
Lồng ngực Kỷ Vĩnh Đông đau nhói, nhích mũi chân về phía trước, ôm Phương Chân Tâm vào lòng. Bàn tay đặt trên đầu cô không ngừng vỗ về.
"Nếu nơi đó đã làm cho em đau lòng, sau này chúng ta không tới đó nữa."
Sự dịu dàng này của Kỷ Vĩnh Đông đến quá nhanh, khiến Phương Chân Tâm lúng túng, cả người cứng đờ như một khúc gỗ, mặc anh ôm chặt. Cho đến khi cái cổ biểu tình mới định hình mở miệng: "Anh buông ra đi tôi mỏi cổ quá."
Kỷ Vĩnh Đông thở dài một cách thể lương, luyến tiếc buông cô ra, giọng có chút trầm thấp nói: "Cô gái em có hiểu thế nào là lãng mạn không?"
Giữ không khí ngập mùi nhu tình này, Phương Chân Tâm thật biết cách đâm thủng trái bóng tình yêu, đang được Kỷ Vĩnh Đông cố gắng bơm căng.
Ánh mắt Phương Chân Tâm ai oán, âm thầm mắng, lãng mạn cái con khỉ, thử là anh ta bị ấn đầu xuống xem anh ta có chịu được không? Nếu đây gọi là lãng mạn vậy cô xin từ chối nhận.
Phương Chân Tâm đặt tay lên cổ xoay xoay điều chỉnh lại, bỏ mặc sắc mặt không mấy tốt đẹp của người nào đó.
Phương Chân Tâm vô tâm ngồi xuống ghế, tiện tay lấy quyển sách Kỷ Vĩnh Đông đọc dở lên xem, tự hồ rất nhanh đã bỏ xuống, các con số như ma trận ghi trong đó làm đầu óc cô quay cuồng, thế mà tối nào trước khi đi ngủ anh ta cũng xem, thật khiến người khác oán trách.
Phần ghế bên cạnh bị vật nặng tác động lún xuống, Phương Chân Tâm quay sang thấy Kỷ Vĩnh Đông ngồi cạnh mình, nhớ đến mục đích bọn họ tới nhà họ Phương liền hỏi:
"Ở chỗ Phương Minh Ngọc anh hỏi được gì không?"
Trước đôi mắt lấp lánh ánh sao mong chờ, Kỷ Vĩnh Đông chậm chạp lắc đầu. Phương Minh Ngọc bình thường không được đánh giá thông minh, nhưng trong chuyện này phải nói cô ta phản ứng rất nhanh, mỗi câu anh hỏi cô ta đều không trả lời đúng trọng tâm.
Chân Tâm gượng cười: "Phương Minh Ngọc không phải loại phụ nữ đơn giản, cô ta biết thứ gì nên nói, thứ không nên."
Từng ấy năm sống chung dưới một mái nhà, trước mặt cô Phương Minh Ngọc cả ngày ẩn ý nhắc tới mẹ cô, nhưng khi cô hỏi lại, mồm cô ta như bị ai đó dùng băng dính chặt vậy, dùng cách gì cũng không chịu nói, cũng đúng người cô ta bảo vệ là Từ Ngọc, bà ta có mệnh hệ gì người chịu thiệt không phải cô ta sao? Đâu ai ngu đến mức hại cả mẹ?
Phương Chân Tâm phiền não đưa mắt ra cửa sổ, một mảng đỏ rực bên ngoài, làm cô tò mò đứng dậy, hướng ban công đi đến: "Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi nhỉ? Anh có thấy ánh trăng khác với mọi hôm không?"
Kỷ Vĩnh Đông ngồi đó, ghim chặt vào bóng lưng Phương Chân Tâm. Nhìn nhìn bóng trăng in dưới sàn nhà, lông mày đột nhiên chau lại.
"Em lạnh không?"
Phương Chân Tâm mải nghĩ tới việc vừa rồi bố nói với mình, không nghe thấy lời Kỷ Vĩnh Đông nói, ánh mắt mơ hồ nhìn phong cảnh xa xa trước xe.
Phương Chân Tâm thở dài, câu nói chứa đựng nỗi đau của bố vang lên bên tai, làm lồng ngực cô đau nhói. Ông đưa bàn tay với những vệt nhăn nheo theo năm tháng, nắm lấy tay cô bất lực nói, mình sinh cô ra, nhưng chưa bao giờ làm tròn trách nhiệm của một người bố.
Ông yêu mẹ cô cả một đời, nhưng lại nợ Từ Ngọc một kiếp, dùng toàn bộ phần đời trả mối ân tình bà ta dành cho nhà họ Phương, đứng giữa hai người con gái yêu mình, ông chỉ có thể lựa chọn trở thành kẻ tồi tệ, cất giấu tình cảm chân thật sâu trong trái tim, hẹn kiếp sau làm trâu, làm ngựa chuộc tội với mẹ cô.
Ông bất an lấy trong túi áo ra một tờ giấy gấp tư đặt vào tay cô, nói đó là món quà ông chuẩn bị cho hai mẹ con cô, xin cô hãy nhận lấy. Phương Chân Tâm đưa tay chạm vào phần gò lên ở túi chân váy, đôi mắt rưng rưng như muốn khóc, cô chưa xem nội dung bên trong, như có thể đoán được phần nào, thứ bố cho mình là gì.
Kỷ Vĩnh Đông chờ lâu không nhận được câu trả lời, liền có chút rối ren. Tự nhiên trong đầu anh lóe lên một ý nghĩ, liệu có phải do vừa rồi cô bắt gặp anh đi chung với Phương Minh Ngọc, nên hiểu lầm hay chăng? Tia vui vẻ xuất hiện nơi đáy mắt, vội giải thích.
"Chân Tâm anh với cô ta không phải như em nghĩ."
"Hả." Thanh âm ôn nhu của Kỷ Vĩnh Đông, cuối cùng cũng lọt vào tai Phương Chân Tâm, cô không nghe rõ ngờ vực quay đầu nhìn Kỷ Vĩnh Đông hỏi lại.
Kỷ Vĩnh Đông nhân cơ hội đèn đường chuyển sang màu đỏ, dừng xe lại nghiêng người nhìn sâu vào mắt Phương Chân Tâm: "Chuyện vừa rồi em thấy, không phải như em nghĩ đâu, Phương Minh Ngọc đó, anh muốn hỏi cô ta vài điều."
Phương Chân Tâm nhận ra Kỷ Vĩnh Đông đang rất căng thẳng, lời nói không được chỉn chu như thường ngày, tự nhiên lòng nổi lên ý muốn trêu đùa anh ta, giả bộ không hiểu hỏi lại: "Tôi nghĩ gì anh đọc được sao?"
Phụ nữ đều như vậy không phải à? Ghen tuông vô lý khi thấy người đàn ông bên cạnh mình, ở cùng một chỗ với người đàn ông khác. Kỷ Vĩnh Đông tin tưởng vào sức hấp dẫn của mình, Phương Chân Tâm nhất định đã có tình cảm với anh, nên chuyện ăn dấm là đương nhiên.
Kỷ Vĩnh Đông chưa bao giờ nghĩ mình lại thiếu thốn ngôn từ như thế này, bị Phương Chân Tâm hỏi ngược lại, anh không biết nên nói thế nào? Tuyến tình cảm giữa hai người vẫn chưa rõ ràng, nói thẳng ra sợ cô không thừa nhận, lúc đó người mất mặt chính là anh.
"Đèn xanh từ lúc nào vậy?" Kỷ Vĩnh Đông gượng gạo nói lảng sang chuyện khác, coi như những câu vừa rồi không tồn tại. Anh nhanh chóng lái xe rời khỏi đèn tín hiệu giao thông.
Nghe Kỷ Vĩnh Đông đánh trống lảng, Phương Chân Tâm khẽ mỉm cười. Cô cảm thấy nhân sinh thật kỳ lạ, lần đầu gặp gỡ cô đối với anh ta không hề có tình cảm gì, thậm chí rất ghét. Đến giờ sau một thời gian ở bên nhau, cô thấy anh ta cũng không đến nỗi nào, suy cho cùng nguyên nhân đều do cô gây ra, tự hỏi nếu như bọn họ gặp nhau ở hoàn cảnh khác, khởi đầu có tốt đẹp hơn? Phương Chân Tâm lười vạch trần Kỷ Vĩnh Đông, làm ngơ bỏ qua cho anh.
Về đến nhà đã gần 12 giờ đêm, Phương Chân Tâm mở tủ lấy bộ đồ ngủ đem vào nhà tắm thay đồ. Trong lúc cởi chân váy, tờ giấy Phương Trí đưa theo đó mà rơi xuống nền gạch.
Cô sợ nó sẽ bị nước làm ướt, vội vàng nhặt lên, mở ra kiểm tra một lượt, may mắn cho cô nửa ngày không có ai sử dụng, nước đọng trong phòng tắm đã được gió hong khô, tờ giấy vẫn nguyên vẹn như cũ.
Phương Chân Tâm thở phào nhẹ nhõm, định đặt tờ giấy lên mặt bàn, sau đó thay đồ, nhưng dòng chữ bắt mắt trên giấy khiến cô khựng lại.
"Hợp đồng chuyển nhượng quyền sở hữu đất, quyền sở hữu nhà ở."
Phương Chân Tâm cầm lên xem nội dung bên trong, kinh ngạc khi thấy đó là căn biệt thự cao cấp với diện tích 225 mét vuông, nằm ở khu đô thị đắt đỏ Hoa An thuộc thành phố A.
Cô biết tiền bạc trong nhà xưa nay đều do Từ Ngọc nắm giữ, bố cô lấy đâu ra tiền để mua căn nhà này? Phương Chân Tâm ngồi xổm dưới sàn nhà ôm mặt khóc, khi kết hôn người khác thì tổ chức linh đình, bố mẹ cho này cho kia làm cổ hồi môn, còn cô thì sao? Hôn lễ không khác gì đám tang, tay trắng về làm dâu nhà người ta, ngoài mặt tỏ ra không sao, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn có gì đó tủi thân.
Ông nói đó là chuẩn bị cho mẹ con cô, nhưng bà có thể ở được hay không? Cô không còn tự tin để khẳng định nữa rồi. Cô làm gì với nó bây giờ? Nếu là mẹ cô, bà ấy nhất định sẽ từ chối. Người phụ nữ cứng rắn như bà thà để bản thân chịu tủi nhục, cũng nhất quyết không chịu đánh mất lòng tự trọng.
"Cốc...Cốc."
"Chân Tâm em ổn không?" Kỷ Vĩnh Đông đứng trước tấm cửa kính, lớn giọng gọi. Qua vài giây bên trong vẫn không có động tĩnh gì, anh sốt ruột gọi thêm: "Chân..."
"Cạch." Vừa mở miệng, cách cửa vốn đóng kín bất chợt được mở ra từ bên trong. Phương Chân Tâm đã cố gắng dùng nước hắt lên mắt để đỡ Kỷ Vĩnh Đông phát hiện ra, nhưng đôi mắt đỏ ửng đã bán đứng cô.
Lồng ngực Kỷ Vĩnh Đông đau nhói, nhích mũi chân về phía trước, ôm Phương Chân Tâm vào lòng. Bàn tay đặt trên đầu cô không ngừng vỗ về.
"Nếu nơi đó đã làm cho em đau lòng, sau này chúng ta không tới đó nữa."
Sự dịu dàng này của Kỷ Vĩnh Đông đến quá nhanh, khiến Phương Chân Tâm lúng túng, cả người cứng đờ như một khúc gỗ, mặc anh ôm chặt. Cho đến khi cái cổ biểu tình mới định hình mở miệng: "Anh buông ra đi tôi mỏi cổ quá."
Kỷ Vĩnh Đông thở dài một cách thể lương, luyến tiếc buông cô ra, giọng có chút trầm thấp nói: "Cô gái em có hiểu thế nào là lãng mạn không?"
Giữ không khí ngập mùi nhu tình này, Phương Chân Tâm thật biết cách đâm thủng trái bóng tình yêu, đang được Kỷ Vĩnh Đông cố gắng bơm căng.
Ánh mắt Phương Chân Tâm ai oán, âm thầm mắng, lãng mạn cái con khỉ, thử là anh ta bị ấn đầu xuống xem anh ta có chịu được không? Nếu đây gọi là lãng mạn vậy cô xin từ chối nhận.
Phương Chân Tâm đặt tay lên cổ xoay xoay điều chỉnh lại, bỏ mặc sắc mặt không mấy tốt đẹp của người nào đó.
Phương Chân Tâm vô tâm ngồi xuống ghế, tiện tay lấy quyển sách Kỷ Vĩnh Đông đọc dở lên xem, tự hồ rất nhanh đã bỏ xuống, các con số như ma trận ghi trong đó làm đầu óc cô quay cuồng, thế mà tối nào trước khi đi ngủ anh ta cũng xem, thật khiến người khác oán trách.
Phần ghế bên cạnh bị vật nặng tác động lún xuống, Phương Chân Tâm quay sang thấy Kỷ Vĩnh Đông ngồi cạnh mình, nhớ đến mục đích bọn họ tới nhà họ Phương liền hỏi:
"Ở chỗ Phương Minh Ngọc anh hỏi được gì không?"
Trước đôi mắt lấp lánh ánh sao mong chờ, Kỷ Vĩnh Đông chậm chạp lắc đầu. Phương Minh Ngọc bình thường không được đánh giá thông minh, nhưng trong chuyện này phải nói cô ta phản ứng rất nhanh, mỗi câu anh hỏi cô ta đều không trả lời đúng trọng tâm.
Chân Tâm gượng cười: "Phương Minh Ngọc không phải loại phụ nữ đơn giản, cô ta biết thứ gì nên nói, thứ không nên."
Từng ấy năm sống chung dưới một mái nhà, trước mặt cô Phương Minh Ngọc cả ngày ẩn ý nhắc tới mẹ cô, nhưng khi cô hỏi lại, mồm cô ta như bị ai đó dùng băng dính chặt vậy, dùng cách gì cũng không chịu nói, cũng đúng người cô ta bảo vệ là Từ Ngọc, bà ta có mệnh hệ gì người chịu thiệt không phải cô ta sao? Đâu ai ngu đến mức hại cả mẹ?
Phương Chân Tâm phiền não đưa mắt ra cửa sổ, một mảng đỏ rực bên ngoài, làm cô tò mò đứng dậy, hướng ban công đi đến: "Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi nhỉ? Anh có thấy ánh trăng khác với mọi hôm không?"
Kỷ Vĩnh Đông ngồi đó, ghim chặt vào bóng lưng Phương Chân Tâm. Nhìn nhìn bóng trăng in dưới sàn nhà, lông mày đột nhiên chau lại.
Danh sách chương