Bên trong phòng khách một mảnh yên tĩnh, đáy lòng của Tống Triết và Doãn Mạch chợt trầm xuống, việc bọn họ cho tới nay cực lực tránh né vẫn là xảy ra, người của phía trên từ mấy năm trước đối thành tựu y học của Hắc Yến rất cảm thấy hứng thú, hôm nay hai người thành phẩm liền đặt ở trước mắt, người trước mặt chắc chắn sẽ không buông tha cơ hội tốt này, nhưng bọn họ không cách nào ngăn cản, bởi vì bọn họ cho dù lợi hại hơn nữa cũng không thể nào cùng quân đội chống lại.
Phía trên nếu như quyết tâm phải đạt thành chuyện này, những người có mặt đây cho dù chạy trốn tới Nam Cực đem mình vùi sâu trong lớp băng thật dày cũng như vậy sẽ bị bắt đi ra, bản thân từ đó về sau triệt để biến mất, ngay cả chút cặn bã cũng không còn lại, đây mới là chỗ đáng sợ đích thực của bộ máy vận chuyện phía trên.
Chẳng qua … Măt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Triết hơi híp lại, chuyện này từ vừa mới bắt đầu đã lộ ra kỳ lạ, người của phía trên nếu đúng thật cố chấp như thế lại sao để Hắc Yến ngay dưới mắt ẩn dấu hơn hai mươi năm còn chưa ra tay, ngược lại một tha lại thả? Hơn nữa chuyện lúc trước … Hắn mang trên mặt một nụ cười nhạt trước sau như một, ngồi ở trên ghế sa lon, còn thuận tiện xoa xoa đầu của người bên cạnh.
Tả Xuyên Trạch đối động tác của Tống Triết từ lâu thấy nhưng không thể trách, thấp giọng hỏi, “Người này lai lịch gì?”
“Tiêu Minh Hiên, cháu trai Tiêu gia, người lãnh đạo trực tiếp của em trai thứ hai của anh,” Tống Triết dịu dàng ghé vào lỗ tai của y giới thiệu, thuận tiện bỏ thêm một câu, “Hắn đối với em trai thứ hai của anh dường như vẫn luôn có chút ý nghĩ ở mặt kia, anh cũng vậy mới biết gần đây, chẳng qua việc này cũng không đại biểu hắn sẽ nhường.”
Tả Xuyên Trạch đương nhiên cũng nghe qua Tiêu gia, biết phân lượng Tiêu gia, liền “Oh” một tiếng đưa mắt chuyển tới trên người Tả An Tuấn, thấy cậu rơi vào hôn mê không phản ứng chút nào, trong con ngươi yêu mị nhất thời sâu chút, chậm rãi quan sát Lâm Triết Tịch.
Doãn Mạch cũng ngồi trầm ổn, chuẩn bị yên lặng chờ lời kế tiếp của người nọ, mà Hiên Viên Ngạo tuy rằng không biết chuyện chút nào, nhưng chợt vừa nghe tên Hắc Yến liền biết sự tình không đơn giản, chẳng qua vợ nhà hắn rõ ràng rất lo lắng an nguy của Tả An Tuấn, hắn chỉ có thể bồi, liền kéo vợ nhà mình ngồi xuống bên cạnh, chọn yên lặng theo dõi kỳ biến.
Lâm Triết Tịch lôi kéo Tả An Tuấn cách sô pha cách đó không xa đứng trong góc phòng, âm trầm nhìn những người này, người có mặt ở đây không một ai dễ đối phó, cho nên biện pháp tốt nhất chính là để cho bọn họ tự giết lẫn nhau, nghĩ xong khoé miệng của gã không khỏi câu lên một nụ cười nghiền ngẫm, nhìn người trước mắt thân mặc quân trang và sao trên vai hắn, thử mở miệng trước, giọng nói rất ôn hoà, giống như người này không phải tới bắt gã, “Không biết vị thiếu tướng này xưng hô như thế nào?”
Tiêu Minh Hiên đương nhiên biết gã đánh chủ ý gì, dù sao hắn hiện giờ cũng muốn biết quan hệ của hai người họ Tả cùng Hắc Yến, liền nghiền ngẫm nhìn gã, “Tôi họ Tiêu.”
“Thì ra là Tiêu thiếu tướng,” Lâm Triết Tịch cười nói, “Tôi biết cậu muốn hỏi gì, thật ra đại minh tinh Tả trong lòng tôi cùng vị đương gia Phùng Ma kia đều là con trai trên lý thuyết của Hắc Yến.” Gã không ngốc, sẽ không dùng điều kiện này làm trao đổi, người này nếu hoài nghi đã nổi dậy liền sẽ không thu tay lại, gã dùng việc này làm uy hiếp vô dụng, còn không bằng tăng nhanh mâu thuận giữa bọn họ.
“Oh, trên lý thuyết.” Tiêu Minh Hiên chậm rãi lặp lại, giọng nói nghe không ra ý hàm xúc gì.
“Nói cách khác hai người này đều là dùng máu và tế bào trên người Hắc Yến kết hợp với dụng cụ khoa học mà chế tạo ra.” Lâm Triết Tịch híp mắt lại, ý cười nơi khoé miệng càng toả ra nghiền ngẫm.
Trên mặt Tiêu Minh Hiên vẫn là không có phản ứng gì, quét mắt liếc nhìn Tả Xuyên Trạch và Tả An Tuấn, cười gật đầu một cái, “Thì ra là thế.”
Mấy người còn lại hiểu rõ tình hình ngược lại không có mở miệng cắt lời bọn họ, nguyên nhân lo lắng và Lâm Triết Tịch như nhau, người này nếu động tâm tư kia thì sẽ không buông tay, bọn họ hiện giờ phải giải quyết việc vấn đề về sau.
Tả Xuyên Trạch quét mắt liếc nhìn Tiêu Minh Hiên, hừ nhẹ một tiếng quay đầu tiếp tục nhìn Lâm Triết Tịch, bắt đầu tự hỏi dùng biện pháp gì mới có thể đem súng trên tay gã làm rớt. Tống Triết vẫn như cũ đang suy nghĩ kỳ lạ gì trong đó, chờ bọn họ nói chuyện một đoạn lại nhìn phản ứng Tiêu Minh Hiên, mắt xếch hẹp dài lần thứ hai híp một cái, tìm một tư thế ngồi thoải mái xong, còn không quên đem Tả Xuyên Trạch bên cạnh ôm vào trong lòng, cũng đem tay y kéo qua chậm rãi thưởng thức, dáng vẻ nhìn qua lại vô cùng thoải mái.
Doãn Mạch liếc mắt nhìn Tống Triết liền không nói lời nào quay đầu nhìn Lâm Triết Tịch, dáng vẻ trầm ổn không đổi, Desert Eagle trên tay cũng không buông.
Tiêu Minh Hiên tiếp tục ngồi không đổi sắc mặt, tạm thời không có chút biểu thị nào, hắn nhìn dáng vẻ nhàn nhã của Tống Triết một chút, bỗng nhiên liền nhớ tới lời của ông già nhà mình, Tống Triết mặc dù đối với chính trị không có hứng thú không chọn con đường này, nhưng mấy nhà bọn họ đây đều có một nhận thức chung: Không nên khinh địch đi trêu chọc anh cả Tống gia, bằng không đem hắn đẩy vào con đường chính trị cuối cùng xui xẻo chính là bọn họ.
Hắn lại nhìn Hiên Viên Ngạo một chút, người sau đang cúi đầu giảng giải quan hệ trong đó của nhân vật cho vợ hắn, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu quét mắt liếc nhìn mọi người trước mặt, trên mặt cũng là gương mặt thoải mái, ý nghĩ xem kịch vui không tăng chút che giấu nào. Sau cùng hắn nhìn lại Doãn Mạch một chút, người này cũng là vẻ mặt lạnh nhạt, giống như tình huống hiện giờ cùng anh toàn bộ không nửa điểm ảnh hưởng.
Hắn không khỏi hơi hơi nâng mi lên, nhìn một chút, đây đều là những người nào.
Lâm Triết Tịch một mực chờ bọn họ nội chiến, có thể thấy được đến tình huống này nhưng có chút không hiểu tâm tư của vị thiếu tướng này, cũng không hiểu ý nghĩ của những người này, mắt của gã không khỏi híp một cái, “Tiêu thiếu tướng, tôi biết thái độ phía trên đối thành tựu y học của Hắc Yến, không dự định đem hai người này áp về sao?”
“Thế nhưng một người trong đó hiện giờ ở trên tay của anh.”
“Cậu có thể bắt người khác trước.”
“Ừ, chẳng qua tôi nghĩ vẫn là người hôn mê trên tay anh lại bắt dễ chút.”
“Cậu sai rồi, cậu ta tuy rằng hôn mê, nhưng vẫn đang ở dưới họng súng của tôi,” Lâm Triết Tịch cười nghiền ngẫm, “Việc kia so sánh là không giống nhau, bọn họ lợi hại hơn nữa cũng đánh không lại tinh anh của cậu ở bên ngoài a.”
“Đúng thật đánh không lại,” Tiêu Minh Hiên đồng ý gật đầu, nhìn những người này vẫn dáng vẻ lạnh nhạt, chậm rãi hỏi, “Tống đại công tử, cậu cảm thấy thế nào?”
“Tôi nghĩ có chút đạo lý,” Tống Triết lại cười nói, “Chẳng qua tôi nhớ nhiệm vụ của các người phân rõ nào quan trọng nhỉ, tôi muốn biết là hiện giờ mà nói cho cùng nhiệm vụ nào là hàng đầu.”
“Đương nhiên là bắt Lâm Triết Tịch,” Tiêu Minh Hiên nhìn lướt qua mặt Lâm Triết Tịch cứng đờ trong nháy mắt, cười nói, “Chẳng qua không nhất định lập tức.”
Tống Triết còn chưa mở miệng, Lâm Triết Tịch liền trước tiên không nén được tức giận, “Có ý gì?”
“Ý nói đúng là …” Tiêu Minh Hiên còn chưa có nói xong đã bị một trận tiếng chuông điện thoại cắt đứt, hắn lấy ra ấn nút tiếp nhận, “Ừ, làm xong, cậu có bị thương không? Ừ, vậy là tốt rồi, các cậu về trước đi.” Hắn thu điện thoại nhìn Lâm Triết Tịch, đáy mắt rốt cuộc cũng mang theo một chút ý cười, “Ngài Lâm, nói cho anh biết một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước?”
Sắc mặt Lâm Triết Tịch trầm xuống, lại không mở miệng, ngược lại Tống Triết lại cười nói, “Nói tốt trước đi.”
Tiêu Minh Hiên cũng không thèm để ý, nhìn Lâm Triết Tịch, “Tốt chính là ngài Lâm muốn mượn tay chúng tôi loại trừ những người đó ở buổi tối thì tất cả loại trừ rồi, mà xấu chính là tôi để thủ hạ tiếp tục hướng về phía Myanmar, từ chạng vạng bắt đầu hành động, dùng gần bảy giờ cuối cùng đem thế lực của anh ở Myanmar loại trừ xong.”
Lâm Triết Tịch cả người run lên, lập tức kêu lên, “Mày nói cái gì?!” Tinh thần của gã vốn đã bị vây trong trạng thái khẩn trương cao độ, lại một mực duy trì cùng một tư thế, cơ thể cứng đờ từ lâu, lúc này chợt nghe thủ hạ của mình toàn quân bị diệt, kích thích gã hầu như cũng muốn đứng thẳng không được.
Con ngươi Doãn Mạch chợt co rút lại, không suy nghĩ thêm nổ súng, tinh chuẩn đánh trúng cổ tay của gã, súng trong tay của Lâm Triết Tịch theo tiếng rơi xuống, Doãn Mạch, Tiêu Minh Hiên, Tả Xuyên Trạch gần như đồng thời lao về hướng bên kia, tay của Doãn Mạch gần như muốn bắt được góc áo Tả An Tuấn.
“Đừng tới đây!” Lâm Triết Tịch lại chịu một kích tâm tình càng thêm không cách nào khống chế, bắt lại Tả An Tuấn cứng rắn kéo qua, tay không bị thương lẹ tay lấy ra một ống chích để ở trên cổ của Tả An Tuấn, lạnh lùng nói, “Cử động nữa tao liền đem nó tiêm vào!”
Ba người khó khăn lắm mời dừng bước, hai mắt Lâm Triết Tịch đầy tơ máu, bị vây trong trạng thái mất khống chế nghiêm trọng, gã cười nhạt, “Tụi mày không phải là không biết đây là gì? Hửm? Không sao, tao giới thiệu cho tụi mày, biết phản ứng dị ứng chứ?” Gã nói chợt cười to lên, biểu tình gần như vặn vẹo, nở nụ cười một lúc lâu mới nói, “Hắc Yến đúng thật không có lắp bom trên người nó, nhưng nghiên cứu ra thứ này, tụi mày muốn nhìn một chút phản ứng của nó chứ? Nếu không chúng ta thử một chút?” Nói xong cũng không để ý phản ứng của người ở đây, hướng cổ của Tả An Tuấn đâm đi vào, nhưng chỉ tiêm vào một chút, cũng không có tiêm vào toàn bộ.
“Xem cho rõ!” Nụ cười trên mặt gã càng thêm vặn vẹo, “Vật này sẽ làm toàn thân nó đều quặn đau cùng một chỗ, trong đó nghiêm trọng nhất chính là đường hô hấp.”
Mấy người còn lại vội vàng đem ánh mắt chuyển tới trên người Tả An Tuấn, chỉ thấy toàn thân cậu bắt đầu giật nhẹ, sắc mặt cũng biến thành vô cùng tái nhợt, chỉ chốc lát sau đã đem trên trán thấm ướt, mà để cho bọn họ để ý chính là hơi thở của cậu bắt đầu trở nên dồn dập, vùng xung quanh lông mày cũng nhăn lại thật chặc, hiển nhiên khó chịu đến cực điểm, con ngươi của Doãn Mạch và Tả An Tuấn trong nháy mắt liền trầm xuống.
“Nhìn thấy chưa?” Lâm Triết Tịch sung sướng nhìn mọi người trước mắt, “Nếu như tao đem thuốc chích này tiêm vào toàn bộ … Ha ha ha! Kết quả là gì trong lòng tụi mày rõ ràng!” Ánh sáng trong mắt vô cùng ngoan lệ, nếu như gã ngày hôm nay sau cùng không thể trốn đi ra ngoài vậy cũng tuyệt đối phải đem người cùng chôn theo cùng! Ánh sáng trong mắt của Lâm Triết Tịch khiến đáy lòng Tả Xuyên Trạch và Doãn Mạch lại chìm chút, trong lúc nhất thời hơi thở trên người lạnh đến cực điểm, Tiêu Minh Hiên không đổi sắc mặt nhìn, hắn ở phía trước hai người kia phía sau, lúc này chợt nghe điện thoại vang lên liền hướng lui về phía sau mấy bước, tiếp nhận nghe xong một hồi, ừ một tiếng cúp máy, tiếp tục quan sát Lâm Triết Tịch trước mặt.
Tống Triết liếc hắn một cái, rốt cuộc chịu từ trên ghế sa lon đứng dậy đi tới bên cạnh hắn, thấp giọng nói, “Chuyện Hắc Yến, mệnh lệnh phía trên rốt cuộc đề xuống?”
Tiêu Minh Hiên không đáp hỏi ngược, “Trên đời này còn có chuyện gì là cậu đoán không được?” Anh từ lúc đặt máy nghe nghe được tên Hắc Yến trong đó sau đấy trước gọi điện thoại phía trên, cũng từ bên trong nghe được thái độ phía trên, liền vẫn chờ hồi âm, hiện giờ rốt cuộc tới.
“Tuỳ việc mà xét thôi, nếu như sớm truyền đạt mệnh lệnh cậu vừa rồi phân phó ra tay,” Tống Triết mỉm cười thấp giọng nói, “Nếu nhiều năm như vậy phía trên chưa từng động Hắc Yến, tôi nghĩ quan hệ của người nọ đoán chừng cùng phía trên tương đối phức tạp, thế nào, Hắc Yến tự chui đầu vào lưới rồi?”
“Ai biết,” Tiêu Minh Hiên nói, “Chẳng qua cậu quan tâm không phải việc này đi?”
“Oh?”
“Như cậu mong muốn, vợ nhà cậu coi như bảo đảm rồi.”
“Như thế tốt lắm.” Tống Triết cười nhạt.
Tiêu Minh Hiên rốt cuộc liếc hắn ta một cái, “Những thứ bên ngoài kia …” Hắn lần này tới kế hoạch ban đầu tốc chiến tốc thắng, nhưng ai ngờ dính dáng nhiều chuyện đi ra như vậy, người của hắn còn ở bên ngoài, mà nơi này lại là khu dân cư, tuy nói ít người, nhưng nếu là bị người khác thấy khiến cho khủng hoảng sẽ không tốt.
“Không sao, có người của tôi và người Phùng Ma ở đây, tuyệt đối không thành vấn đề.” Tống Triết đương nhiên biết hắn ta đang suy nghĩ gì, hắn lần này qua đây liền biết phải hao tổn thời gian, cho nên sáng sớm để người bảo vệ tốt rồi.
Tiêu Minh Hiên gật đầu, mở máy truyền tin, phân phó ngắn gọn, “Chuẩn bị ra tay.”
Mắt xếch xinh đẹp của Tống Triết hiện lên một đường ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, dựa theo hắn nghe ngóng đối với người này … Hắn mỉm cười, “Anh không dự định bận tâm tới an nguy của con tin?”
Khoé miệng Tiêu Minh Hiên mang theo một chút ý cười, “Hiện giờ súng ở trên tay hắn, còn có đồ chơi kia nữa … Chỉ cần khi hắn tiêm vào toàn bộ có thể ra tay trước không được sao.” Ý kia chính là không để ý tới con tin rồi, tuy rằng sẽ không chết nhưng là sẽ mất phân nửa mạng, Tống Triết không đổi sắc mặt, “Trước giữ mạng của cậu ta,” dừng một chút thêm một câu, “Coi như cảm ơn, tôi dùng một thứ.”
Tiêu Minh Hiên thoáng nhíu mày, “Nhưng tôi cũng không thiếu gì.”
“Anh đương nhiên không thiếu,” ý cươi nên khoé miệng của Tống Triết không đổi, “Chẳng qua thứ này anh nhất định muốn.”
“Oh?”
“Ví dụ như ——” Ánh sáng đáy mắt của Tống Triết vô cùng ý vị thâm trường, “Một ống tinh dịch.” [ai còn nhớ ko:v]
Tiêu Minh Hiên nhất thời cứng đờ, Tống gia có ba đứa con trai, anh hai và anh tư gặp gỡ đối tượng đều là đàn ông, chỉ còn lại anh ba Tống Phong còn chưa ổn định, dựa theo trình độ âm hiểm của người này rất có thể đời sau Tống gia mà làm chút biện pháp này … Cho nên ống chất lỏng chết tiệt kia là của ai liền có thể tưởng tượng được! Nếu như hắn ngày hôm nay quả thật không đem con tin làm điều kiện quan trọng, vậy hắn sau này rất có thể sẽ ở một ngày nào đó của tương lai thấy một hoặc nhiều đứa trẻ xuất hiện ở trước mặt hắn và Tống Phong!
“Tụi mày đang làm gì?” Hơi thở trên người Tả Xuyên Trạch và Doãn Mạch rất kinh khủng, Lâm Triết Tịch đem toàn bộ sức lực đều đặt ở trên người bọn họ, cho nên đối với chuyện của hai người phía sau là thiếu quan tâm, chẳng qua một lúc sau gã vẫn thấy vấn đề xảy ra, vội vàng mở miệng quát lên, kim tiêm đâm vào trên cổ Tả An Tuấn lại dùng thêm sức lực, tuy rằng vẫn không có lại tiêm vào, nhưng máu tươi đã từ từ chảy ra, càng ngày càng nhiều.
Tống Triết và Tiêu Minh Hiên vừa trải qua thăm hỏi liền thu suy nghĩ nhìn về phía trước, người sau giãy dụa một lát rốt cuộc đối máy truyền tin hạ mệnh lệnh “con tin quang trọng nhất”, lúc này mới ngẩng đầu ứng phó người điên trước mắt, “Rốt cuộc thê nào anh mới bằng lòng buông tay?”
“Buông tay?” Lâm Triết Tịch cười nhạt, “Nếu tao thả nó ngày hôm nay mày sẽ thả tao?”
“Cũng không phải không được,” Tiêu Minh Hiên nói dối không đánh nháp, “Vừa lấy được chỉ thị, phía trên đem chuyện Hắc Yến đưa đến vị trí quan trọng, cho nên chỉ cần anh đừng tổn thương cậu ta, tôi có thể tạm thời thả anh rời khỏi.”
“Mày nghĩ tao sẽ tin?” Lâm Triết Tịch tiếp tục cười nhạt, “Cho dù mày thả tao, bọn nó cũng sẽ không bỏ qua tao!”
“Oh, bọn họ …” Tiêu Minh Hiên còn chưa có nói xong bộ đội đặc chủng tinh anh của hắn liền từ cửa và cửa sổ vọt vào, hắn lập tức chỉ vào đám người Tống Triết hạ lệnh, “Vây lại.” Lời của hắn vừa nói ngoại trừ Lâm Triết Tịch và Tả An Tuấn ra mọi người liền bị vậy lại, hắn đối xe việt dã bên ngoài nâng hất cầm, “Chìa khoá ở phía trên, đem cậu ta giao ra đây, thừa dịp tôi không đổi chủ ý trước đi nhanh lên.”
Tình cảnh biến đổi khiến Lâm Triết Tịch nhất thời ngơ ngẩn, trong nháy mắt do dự.
Tà khí và bạo ngược trên người Tả Xuyên Trạch vốn không khống chế được, tình huống hiện giờ khiến y một chút kiên trì cuối cùng cũng mất, một đôi tay rung động bóp răng rắc, Tống Triết mắt thấy không tốt vội vàng đem y ôm vào trong lòng, cúi đầu tiến đến bên tai y giải thích.
Doãn Mạch từ đầu đến cuối cũng không đưa mắt từ trên người Lâm Triết Tịch và Tả An Tuấn dời đi, anh cũng không thèm để ý tình trạng trước mắt, mà là tiếp tục quan sát bọn họ, chuẩn bị tìm cơ hội ra tay, anh có thể từ nơi vị thiếu tướng hạ lệnh không có tước vũ khí của bọn họ nhìn ra vấn đề, sẽ liên hệ trước đó người này và Tống Triết ở phía sau bọn họ không biết hợp mưu gì liền càng thêm khẳng định đây chỉ là kế quyền lợi, nhưng những binh lính này nhưng không biết, cho nên khi anh tìm đúng thời cơ nổ súng thì bộ đội đặc chủng trước mắt rất có thể sẽ đối với anh nổ súng, chẳng qua những thứ này anh đã không rãnh suy tính.
Anh nhìn Tả An Tuấn, cơ thể của người này vẫn như cũ nhẹ giật giật, sắc mặt tái nhợt không có chút cải thiện nào, máu tươi ở cổ đã đem áo thấm ướt.
Tim của anh hung hăng nhói lên, nếu như anh có thể ở họng súng của binh sĩ giữ được mạng, vậy anh lại cũng … Lại cũng sẽ không để loại tình huống này xuất hiện ở trước mặt anh nữa!
“Không đúng!” Lâm Triết Tịch hồ nghi nhìn người xung quanh, hiện giờ trong lòng gã đập kịch liệt, tinh thần căn bản không thể tập trung, nhưng gã vẫn đang có dự cảm không tốt, lần thứ hai giữ chặc người trong lòng, trầm giọng nói, “Hiện giờ tao không thể đem nó giao cho mày!”
Tiêu Minh Hiên tính tình tốt hỏi, “Vậy anh muốn thế nào?”
“Tao phải đến một nơi an toàn sẽ giao cho mày.”
Tiêu Minh Hiên hoài nghi, “Anh sẽ cho tôi?”
“Mày có thể đánh cuộc một lần,” vẻ mặt Lâm Triết Tịch vẫn như cũ gần như điên cuồng, “Bằng không tao hiện giờ để nó chết!” Gã nói trên tay lần thứ hai tăng lực, máu chảy lại nhiều hơn.
Vẻ mặt của người ở đây đều nổi lên một chút thay đổi, chỉ thấy Tả An Tuấn vốn hôn mê lông mi run rẩy, chậm rãi mở mắt ra.
Phía trên nếu như quyết tâm phải đạt thành chuyện này, những người có mặt đây cho dù chạy trốn tới Nam Cực đem mình vùi sâu trong lớp băng thật dày cũng như vậy sẽ bị bắt đi ra, bản thân từ đó về sau triệt để biến mất, ngay cả chút cặn bã cũng không còn lại, đây mới là chỗ đáng sợ đích thực của bộ máy vận chuyện phía trên.
Chẳng qua … Măt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Triết hơi híp lại, chuyện này từ vừa mới bắt đầu đã lộ ra kỳ lạ, người của phía trên nếu đúng thật cố chấp như thế lại sao để Hắc Yến ngay dưới mắt ẩn dấu hơn hai mươi năm còn chưa ra tay, ngược lại một tha lại thả? Hơn nữa chuyện lúc trước … Hắn mang trên mặt một nụ cười nhạt trước sau như một, ngồi ở trên ghế sa lon, còn thuận tiện xoa xoa đầu của người bên cạnh.
Tả Xuyên Trạch đối động tác của Tống Triết từ lâu thấy nhưng không thể trách, thấp giọng hỏi, “Người này lai lịch gì?”
“Tiêu Minh Hiên, cháu trai Tiêu gia, người lãnh đạo trực tiếp của em trai thứ hai của anh,” Tống Triết dịu dàng ghé vào lỗ tai của y giới thiệu, thuận tiện bỏ thêm một câu, “Hắn đối với em trai thứ hai của anh dường như vẫn luôn có chút ý nghĩ ở mặt kia, anh cũng vậy mới biết gần đây, chẳng qua việc này cũng không đại biểu hắn sẽ nhường.”
Tả Xuyên Trạch đương nhiên cũng nghe qua Tiêu gia, biết phân lượng Tiêu gia, liền “Oh” một tiếng đưa mắt chuyển tới trên người Tả An Tuấn, thấy cậu rơi vào hôn mê không phản ứng chút nào, trong con ngươi yêu mị nhất thời sâu chút, chậm rãi quan sát Lâm Triết Tịch.
Doãn Mạch cũng ngồi trầm ổn, chuẩn bị yên lặng chờ lời kế tiếp của người nọ, mà Hiên Viên Ngạo tuy rằng không biết chuyện chút nào, nhưng chợt vừa nghe tên Hắc Yến liền biết sự tình không đơn giản, chẳng qua vợ nhà hắn rõ ràng rất lo lắng an nguy của Tả An Tuấn, hắn chỉ có thể bồi, liền kéo vợ nhà mình ngồi xuống bên cạnh, chọn yên lặng theo dõi kỳ biến.
Lâm Triết Tịch lôi kéo Tả An Tuấn cách sô pha cách đó không xa đứng trong góc phòng, âm trầm nhìn những người này, người có mặt ở đây không một ai dễ đối phó, cho nên biện pháp tốt nhất chính là để cho bọn họ tự giết lẫn nhau, nghĩ xong khoé miệng của gã không khỏi câu lên một nụ cười nghiền ngẫm, nhìn người trước mắt thân mặc quân trang và sao trên vai hắn, thử mở miệng trước, giọng nói rất ôn hoà, giống như người này không phải tới bắt gã, “Không biết vị thiếu tướng này xưng hô như thế nào?”
Tiêu Minh Hiên đương nhiên biết gã đánh chủ ý gì, dù sao hắn hiện giờ cũng muốn biết quan hệ của hai người họ Tả cùng Hắc Yến, liền nghiền ngẫm nhìn gã, “Tôi họ Tiêu.”
“Thì ra là Tiêu thiếu tướng,” Lâm Triết Tịch cười nói, “Tôi biết cậu muốn hỏi gì, thật ra đại minh tinh Tả trong lòng tôi cùng vị đương gia Phùng Ma kia đều là con trai trên lý thuyết của Hắc Yến.” Gã không ngốc, sẽ không dùng điều kiện này làm trao đổi, người này nếu hoài nghi đã nổi dậy liền sẽ không thu tay lại, gã dùng việc này làm uy hiếp vô dụng, còn không bằng tăng nhanh mâu thuận giữa bọn họ.
“Oh, trên lý thuyết.” Tiêu Minh Hiên chậm rãi lặp lại, giọng nói nghe không ra ý hàm xúc gì.
“Nói cách khác hai người này đều là dùng máu và tế bào trên người Hắc Yến kết hợp với dụng cụ khoa học mà chế tạo ra.” Lâm Triết Tịch híp mắt lại, ý cười nơi khoé miệng càng toả ra nghiền ngẫm.
Trên mặt Tiêu Minh Hiên vẫn là không có phản ứng gì, quét mắt liếc nhìn Tả Xuyên Trạch và Tả An Tuấn, cười gật đầu một cái, “Thì ra là thế.”
Mấy người còn lại hiểu rõ tình hình ngược lại không có mở miệng cắt lời bọn họ, nguyên nhân lo lắng và Lâm Triết Tịch như nhau, người này nếu động tâm tư kia thì sẽ không buông tay, bọn họ hiện giờ phải giải quyết việc vấn đề về sau.
Tả Xuyên Trạch quét mắt liếc nhìn Tiêu Minh Hiên, hừ nhẹ một tiếng quay đầu tiếp tục nhìn Lâm Triết Tịch, bắt đầu tự hỏi dùng biện pháp gì mới có thể đem súng trên tay gã làm rớt. Tống Triết vẫn như cũ đang suy nghĩ kỳ lạ gì trong đó, chờ bọn họ nói chuyện một đoạn lại nhìn phản ứng Tiêu Minh Hiên, mắt xếch hẹp dài lần thứ hai híp một cái, tìm một tư thế ngồi thoải mái xong, còn không quên đem Tả Xuyên Trạch bên cạnh ôm vào trong lòng, cũng đem tay y kéo qua chậm rãi thưởng thức, dáng vẻ nhìn qua lại vô cùng thoải mái.
Doãn Mạch liếc mắt nhìn Tống Triết liền không nói lời nào quay đầu nhìn Lâm Triết Tịch, dáng vẻ trầm ổn không đổi, Desert Eagle trên tay cũng không buông.
Tiêu Minh Hiên tiếp tục ngồi không đổi sắc mặt, tạm thời không có chút biểu thị nào, hắn nhìn dáng vẻ nhàn nhã của Tống Triết một chút, bỗng nhiên liền nhớ tới lời của ông già nhà mình, Tống Triết mặc dù đối với chính trị không có hứng thú không chọn con đường này, nhưng mấy nhà bọn họ đây đều có một nhận thức chung: Không nên khinh địch đi trêu chọc anh cả Tống gia, bằng không đem hắn đẩy vào con đường chính trị cuối cùng xui xẻo chính là bọn họ.
Hắn lại nhìn Hiên Viên Ngạo một chút, người sau đang cúi đầu giảng giải quan hệ trong đó của nhân vật cho vợ hắn, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu quét mắt liếc nhìn mọi người trước mặt, trên mặt cũng là gương mặt thoải mái, ý nghĩ xem kịch vui không tăng chút che giấu nào. Sau cùng hắn nhìn lại Doãn Mạch một chút, người này cũng là vẻ mặt lạnh nhạt, giống như tình huống hiện giờ cùng anh toàn bộ không nửa điểm ảnh hưởng.
Hắn không khỏi hơi hơi nâng mi lên, nhìn một chút, đây đều là những người nào.
Lâm Triết Tịch một mực chờ bọn họ nội chiến, có thể thấy được đến tình huống này nhưng có chút không hiểu tâm tư của vị thiếu tướng này, cũng không hiểu ý nghĩ của những người này, mắt của gã không khỏi híp một cái, “Tiêu thiếu tướng, tôi biết thái độ phía trên đối thành tựu y học của Hắc Yến, không dự định đem hai người này áp về sao?”
“Thế nhưng một người trong đó hiện giờ ở trên tay của anh.”
“Cậu có thể bắt người khác trước.”
“Ừ, chẳng qua tôi nghĩ vẫn là người hôn mê trên tay anh lại bắt dễ chút.”
“Cậu sai rồi, cậu ta tuy rằng hôn mê, nhưng vẫn đang ở dưới họng súng của tôi,” Lâm Triết Tịch cười nghiền ngẫm, “Việc kia so sánh là không giống nhau, bọn họ lợi hại hơn nữa cũng đánh không lại tinh anh của cậu ở bên ngoài a.”
“Đúng thật đánh không lại,” Tiêu Minh Hiên đồng ý gật đầu, nhìn những người này vẫn dáng vẻ lạnh nhạt, chậm rãi hỏi, “Tống đại công tử, cậu cảm thấy thế nào?”
“Tôi nghĩ có chút đạo lý,” Tống Triết lại cười nói, “Chẳng qua tôi nhớ nhiệm vụ của các người phân rõ nào quan trọng nhỉ, tôi muốn biết là hiện giờ mà nói cho cùng nhiệm vụ nào là hàng đầu.”
“Đương nhiên là bắt Lâm Triết Tịch,” Tiêu Minh Hiên nhìn lướt qua mặt Lâm Triết Tịch cứng đờ trong nháy mắt, cười nói, “Chẳng qua không nhất định lập tức.”
Tống Triết còn chưa mở miệng, Lâm Triết Tịch liền trước tiên không nén được tức giận, “Có ý gì?”
“Ý nói đúng là …” Tiêu Minh Hiên còn chưa có nói xong đã bị một trận tiếng chuông điện thoại cắt đứt, hắn lấy ra ấn nút tiếp nhận, “Ừ, làm xong, cậu có bị thương không? Ừ, vậy là tốt rồi, các cậu về trước đi.” Hắn thu điện thoại nhìn Lâm Triết Tịch, đáy mắt rốt cuộc cũng mang theo một chút ý cười, “Ngài Lâm, nói cho anh biết một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước?”
Sắc mặt Lâm Triết Tịch trầm xuống, lại không mở miệng, ngược lại Tống Triết lại cười nói, “Nói tốt trước đi.”
Tiêu Minh Hiên cũng không thèm để ý, nhìn Lâm Triết Tịch, “Tốt chính là ngài Lâm muốn mượn tay chúng tôi loại trừ những người đó ở buổi tối thì tất cả loại trừ rồi, mà xấu chính là tôi để thủ hạ tiếp tục hướng về phía Myanmar, từ chạng vạng bắt đầu hành động, dùng gần bảy giờ cuối cùng đem thế lực của anh ở Myanmar loại trừ xong.”
Lâm Triết Tịch cả người run lên, lập tức kêu lên, “Mày nói cái gì?!” Tinh thần của gã vốn đã bị vây trong trạng thái khẩn trương cao độ, lại một mực duy trì cùng một tư thế, cơ thể cứng đờ từ lâu, lúc này chợt nghe thủ hạ của mình toàn quân bị diệt, kích thích gã hầu như cũng muốn đứng thẳng không được.
Con ngươi Doãn Mạch chợt co rút lại, không suy nghĩ thêm nổ súng, tinh chuẩn đánh trúng cổ tay của gã, súng trong tay của Lâm Triết Tịch theo tiếng rơi xuống, Doãn Mạch, Tiêu Minh Hiên, Tả Xuyên Trạch gần như đồng thời lao về hướng bên kia, tay của Doãn Mạch gần như muốn bắt được góc áo Tả An Tuấn.
“Đừng tới đây!” Lâm Triết Tịch lại chịu một kích tâm tình càng thêm không cách nào khống chế, bắt lại Tả An Tuấn cứng rắn kéo qua, tay không bị thương lẹ tay lấy ra một ống chích để ở trên cổ của Tả An Tuấn, lạnh lùng nói, “Cử động nữa tao liền đem nó tiêm vào!”
Ba người khó khăn lắm mời dừng bước, hai mắt Lâm Triết Tịch đầy tơ máu, bị vây trong trạng thái mất khống chế nghiêm trọng, gã cười nhạt, “Tụi mày không phải là không biết đây là gì? Hửm? Không sao, tao giới thiệu cho tụi mày, biết phản ứng dị ứng chứ?” Gã nói chợt cười to lên, biểu tình gần như vặn vẹo, nở nụ cười một lúc lâu mới nói, “Hắc Yến đúng thật không có lắp bom trên người nó, nhưng nghiên cứu ra thứ này, tụi mày muốn nhìn một chút phản ứng của nó chứ? Nếu không chúng ta thử một chút?” Nói xong cũng không để ý phản ứng của người ở đây, hướng cổ của Tả An Tuấn đâm đi vào, nhưng chỉ tiêm vào một chút, cũng không có tiêm vào toàn bộ.
“Xem cho rõ!” Nụ cười trên mặt gã càng thêm vặn vẹo, “Vật này sẽ làm toàn thân nó đều quặn đau cùng một chỗ, trong đó nghiêm trọng nhất chính là đường hô hấp.”
Mấy người còn lại vội vàng đem ánh mắt chuyển tới trên người Tả An Tuấn, chỉ thấy toàn thân cậu bắt đầu giật nhẹ, sắc mặt cũng biến thành vô cùng tái nhợt, chỉ chốc lát sau đã đem trên trán thấm ướt, mà để cho bọn họ để ý chính là hơi thở của cậu bắt đầu trở nên dồn dập, vùng xung quanh lông mày cũng nhăn lại thật chặc, hiển nhiên khó chịu đến cực điểm, con ngươi của Doãn Mạch và Tả An Tuấn trong nháy mắt liền trầm xuống.
“Nhìn thấy chưa?” Lâm Triết Tịch sung sướng nhìn mọi người trước mắt, “Nếu như tao đem thuốc chích này tiêm vào toàn bộ … Ha ha ha! Kết quả là gì trong lòng tụi mày rõ ràng!” Ánh sáng trong mắt vô cùng ngoan lệ, nếu như gã ngày hôm nay sau cùng không thể trốn đi ra ngoài vậy cũng tuyệt đối phải đem người cùng chôn theo cùng! Ánh sáng trong mắt của Lâm Triết Tịch khiến đáy lòng Tả Xuyên Trạch và Doãn Mạch lại chìm chút, trong lúc nhất thời hơi thở trên người lạnh đến cực điểm, Tiêu Minh Hiên không đổi sắc mặt nhìn, hắn ở phía trước hai người kia phía sau, lúc này chợt nghe điện thoại vang lên liền hướng lui về phía sau mấy bước, tiếp nhận nghe xong một hồi, ừ một tiếng cúp máy, tiếp tục quan sát Lâm Triết Tịch trước mặt.
Tống Triết liếc hắn một cái, rốt cuộc chịu từ trên ghế sa lon đứng dậy đi tới bên cạnh hắn, thấp giọng nói, “Chuyện Hắc Yến, mệnh lệnh phía trên rốt cuộc đề xuống?”
Tiêu Minh Hiên không đáp hỏi ngược, “Trên đời này còn có chuyện gì là cậu đoán không được?” Anh từ lúc đặt máy nghe nghe được tên Hắc Yến trong đó sau đấy trước gọi điện thoại phía trên, cũng từ bên trong nghe được thái độ phía trên, liền vẫn chờ hồi âm, hiện giờ rốt cuộc tới.
“Tuỳ việc mà xét thôi, nếu như sớm truyền đạt mệnh lệnh cậu vừa rồi phân phó ra tay,” Tống Triết mỉm cười thấp giọng nói, “Nếu nhiều năm như vậy phía trên chưa từng động Hắc Yến, tôi nghĩ quan hệ của người nọ đoán chừng cùng phía trên tương đối phức tạp, thế nào, Hắc Yến tự chui đầu vào lưới rồi?”
“Ai biết,” Tiêu Minh Hiên nói, “Chẳng qua cậu quan tâm không phải việc này đi?”
“Oh?”
“Như cậu mong muốn, vợ nhà cậu coi như bảo đảm rồi.”
“Như thế tốt lắm.” Tống Triết cười nhạt.
Tiêu Minh Hiên rốt cuộc liếc hắn ta một cái, “Những thứ bên ngoài kia …” Hắn lần này tới kế hoạch ban đầu tốc chiến tốc thắng, nhưng ai ngờ dính dáng nhiều chuyện đi ra như vậy, người của hắn còn ở bên ngoài, mà nơi này lại là khu dân cư, tuy nói ít người, nhưng nếu là bị người khác thấy khiến cho khủng hoảng sẽ không tốt.
“Không sao, có người của tôi và người Phùng Ma ở đây, tuyệt đối không thành vấn đề.” Tống Triết đương nhiên biết hắn ta đang suy nghĩ gì, hắn lần này qua đây liền biết phải hao tổn thời gian, cho nên sáng sớm để người bảo vệ tốt rồi.
Tiêu Minh Hiên gật đầu, mở máy truyền tin, phân phó ngắn gọn, “Chuẩn bị ra tay.”
Mắt xếch xinh đẹp của Tống Triết hiện lên một đường ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, dựa theo hắn nghe ngóng đối với người này … Hắn mỉm cười, “Anh không dự định bận tâm tới an nguy của con tin?”
Khoé miệng Tiêu Minh Hiên mang theo một chút ý cười, “Hiện giờ súng ở trên tay hắn, còn có đồ chơi kia nữa … Chỉ cần khi hắn tiêm vào toàn bộ có thể ra tay trước không được sao.” Ý kia chính là không để ý tới con tin rồi, tuy rằng sẽ không chết nhưng là sẽ mất phân nửa mạng, Tống Triết không đổi sắc mặt, “Trước giữ mạng của cậu ta,” dừng một chút thêm một câu, “Coi như cảm ơn, tôi dùng một thứ.”
Tiêu Minh Hiên thoáng nhíu mày, “Nhưng tôi cũng không thiếu gì.”
“Anh đương nhiên không thiếu,” ý cươi nên khoé miệng của Tống Triết không đổi, “Chẳng qua thứ này anh nhất định muốn.”
“Oh?”
“Ví dụ như ——” Ánh sáng đáy mắt của Tống Triết vô cùng ý vị thâm trường, “Một ống tinh dịch.” [ai còn nhớ ko:v]
Tiêu Minh Hiên nhất thời cứng đờ, Tống gia có ba đứa con trai, anh hai và anh tư gặp gỡ đối tượng đều là đàn ông, chỉ còn lại anh ba Tống Phong còn chưa ổn định, dựa theo trình độ âm hiểm của người này rất có thể đời sau Tống gia mà làm chút biện pháp này … Cho nên ống chất lỏng chết tiệt kia là của ai liền có thể tưởng tượng được! Nếu như hắn ngày hôm nay quả thật không đem con tin làm điều kiện quan trọng, vậy hắn sau này rất có thể sẽ ở một ngày nào đó của tương lai thấy một hoặc nhiều đứa trẻ xuất hiện ở trước mặt hắn và Tống Phong!
“Tụi mày đang làm gì?” Hơi thở trên người Tả Xuyên Trạch và Doãn Mạch rất kinh khủng, Lâm Triết Tịch đem toàn bộ sức lực đều đặt ở trên người bọn họ, cho nên đối với chuyện của hai người phía sau là thiếu quan tâm, chẳng qua một lúc sau gã vẫn thấy vấn đề xảy ra, vội vàng mở miệng quát lên, kim tiêm đâm vào trên cổ Tả An Tuấn lại dùng thêm sức lực, tuy rằng vẫn không có lại tiêm vào, nhưng máu tươi đã từ từ chảy ra, càng ngày càng nhiều.
Tống Triết và Tiêu Minh Hiên vừa trải qua thăm hỏi liền thu suy nghĩ nhìn về phía trước, người sau giãy dụa một lát rốt cuộc đối máy truyền tin hạ mệnh lệnh “con tin quang trọng nhất”, lúc này mới ngẩng đầu ứng phó người điên trước mắt, “Rốt cuộc thê nào anh mới bằng lòng buông tay?”
“Buông tay?” Lâm Triết Tịch cười nhạt, “Nếu tao thả nó ngày hôm nay mày sẽ thả tao?”
“Cũng không phải không được,” Tiêu Minh Hiên nói dối không đánh nháp, “Vừa lấy được chỉ thị, phía trên đem chuyện Hắc Yến đưa đến vị trí quan trọng, cho nên chỉ cần anh đừng tổn thương cậu ta, tôi có thể tạm thời thả anh rời khỏi.”
“Mày nghĩ tao sẽ tin?” Lâm Triết Tịch tiếp tục cười nhạt, “Cho dù mày thả tao, bọn nó cũng sẽ không bỏ qua tao!”
“Oh, bọn họ …” Tiêu Minh Hiên còn chưa có nói xong bộ đội đặc chủng tinh anh của hắn liền từ cửa và cửa sổ vọt vào, hắn lập tức chỉ vào đám người Tống Triết hạ lệnh, “Vây lại.” Lời của hắn vừa nói ngoại trừ Lâm Triết Tịch và Tả An Tuấn ra mọi người liền bị vậy lại, hắn đối xe việt dã bên ngoài nâng hất cầm, “Chìa khoá ở phía trên, đem cậu ta giao ra đây, thừa dịp tôi không đổi chủ ý trước đi nhanh lên.”
Tình cảnh biến đổi khiến Lâm Triết Tịch nhất thời ngơ ngẩn, trong nháy mắt do dự.
Tà khí và bạo ngược trên người Tả Xuyên Trạch vốn không khống chế được, tình huống hiện giờ khiến y một chút kiên trì cuối cùng cũng mất, một đôi tay rung động bóp răng rắc, Tống Triết mắt thấy không tốt vội vàng đem y ôm vào trong lòng, cúi đầu tiến đến bên tai y giải thích.
Doãn Mạch từ đầu đến cuối cũng không đưa mắt từ trên người Lâm Triết Tịch và Tả An Tuấn dời đi, anh cũng không thèm để ý tình trạng trước mắt, mà là tiếp tục quan sát bọn họ, chuẩn bị tìm cơ hội ra tay, anh có thể từ nơi vị thiếu tướng hạ lệnh không có tước vũ khí của bọn họ nhìn ra vấn đề, sẽ liên hệ trước đó người này và Tống Triết ở phía sau bọn họ không biết hợp mưu gì liền càng thêm khẳng định đây chỉ là kế quyền lợi, nhưng những binh lính này nhưng không biết, cho nên khi anh tìm đúng thời cơ nổ súng thì bộ đội đặc chủng trước mắt rất có thể sẽ đối với anh nổ súng, chẳng qua những thứ này anh đã không rãnh suy tính.
Anh nhìn Tả An Tuấn, cơ thể của người này vẫn như cũ nhẹ giật giật, sắc mặt tái nhợt không có chút cải thiện nào, máu tươi ở cổ đã đem áo thấm ướt.
Tim của anh hung hăng nhói lên, nếu như anh có thể ở họng súng của binh sĩ giữ được mạng, vậy anh lại cũng … Lại cũng sẽ không để loại tình huống này xuất hiện ở trước mặt anh nữa!
“Không đúng!” Lâm Triết Tịch hồ nghi nhìn người xung quanh, hiện giờ trong lòng gã đập kịch liệt, tinh thần căn bản không thể tập trung, nhưng gã vẫn đang có dự cảm không tốt, lần thứ hai giữ chặc người trong lòng, trầm giọng nói, “Hiện giờ tao không thể đem nó giao cho mày!”
Tiêu Minh Hiên tính tình tốt hỏi, “Vậy anh muốn thế nào?”
“Tao phải đến một nơi an toàn sẽ giao cho mày.”
Tiêu Minh Hiên hoài nghi, “Anh sẽ cho tôi?”
“Mày có thể đánh cuộc một lần,” vẻ mặt Lâm Triết Tịch vẫn như cũ gần như điên cuồng, “Bằng không tao hiện giờ để nó chết!” Gã nói trên tay lần thứ hai tăng lực, máu chảy lại nhiều hơn.
Vẻ mặt của người ở đây đều nổi lên một chút thay đổi, chỉ thấy Tả An Tuấn vốn hôn mê lông mi run rẩy, chậm rãi mở mắt ra.
Danh sách chương