Vừa bị người khác ôm lấy, Lạc Tiểu Hòa đã ngửi được mùi vị quen thuộc.
Nhàn nhạt mùi thuốc lá, nước hoa thanh nhã, còn có. . . . . . Mùi vị thuộc về anh!
Cô không thể tin được, chỉ sợ là mộng, nhắm chặt không dám mở mắt, mặc cho anh dẫn mình vào một gian phòng nhỏ. Anh gọn gàng đá cửa, xoay người đè cô ở trên ván cửa, bàn tay ngay sau đó nâng lên khuôn mặt hình trái xoan khéo léo, chuyên chú nhìn cô.
Trong phòng rất tối, nhưng rèm che cửa sổ sát đất khổng lồ cũng không buông xuống, nhờ vào ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua, anh dễ dàng nhìn thấy vẻ mặt người trong ngực.
Thật ra vừa rồi, anh ở một góc khuất đã nhìn cô thật lâu.
Nhìn cô ngồi ngẩn người một mình, nhìn cô buồn bực không vui, không nói được lời nào, nhìn cô bị người con trai khác tán tỉnh, dòm ngó hoặc thèm thuồng. . . . . .
Sau đó anh lại một lần nữa đem cô cướp đi, vững vàng khóa ở trong lòng mình, khiến ai cũng mơ ước không được. Lúc này, thân thể mềm mại dựa sát vào người con trai, thân thể bền chắc thon dài, bàn tay trắng nõn khoác lên đầu vai anh, nhắm hai mắt, lông mi thật dài khẽ phát run. Anh mặt mũi lạnh lùng, cau mày, tầm mắt nhìn phía dưới, quét mắt qua từng món trang sức, bộ lễ phục trên người của cô.
Y phục thật quá vừa vặn, ôm trọn ngực cô, eo thon linh lung hấp dẫn, cái mông ngạo nghễ ưỡn lên căng đầy, hoàn toàn biểu hiện tư thái hình chữ S quyến rũ vô hạn.
Ăn mặc như vậy, muốn cho người nào nhìn? Người con trai giống như oán phụ, oán thầm, nhưng cũng cảm nhận được miệng đắng lưỡi khô, nhịp tim mất khống chế.
E hèm! Anh vẫn kiên định cho là, ánh mặt trời nhỏ này, trời sanh để đòi tánh mạng của anh đấy!
Mắt chim ưng thâm trầm, bàn tay vuốt ve phần lưng trần lộ ra bên ngoài lễ phục, da thịt mềm mại mát lạnh, xúc cảm vô cùng, miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, cúi đầu xuống, trước tiên hãy thuận theo trái tim, hôn một lần cho thật thỏa mãn, những chuyện khác để sau hãy nói!
Nụ hôn của anh kịch liệt không thay đổi, bởi vì vừa rồi mới bộc phát đố kỵ cùng ghen tức, hòa lẫn với dục vọng nóng bỏng nhớ nhung mấy ngày qua, khiến cho anh so với thường ngày nồng nhiệt hơn rất nhiều.
Vừa mới bắt đầu Lạc Tiểu Hòa còn mềm mại theo anh, nhưng một lúc lâu, cô theo không kịp, đầu lưỡi không chỉ có vừa chua xót vừa mềm mại, bị anh dây dưa hung hăng mút lấy, còn thêm một trận đau tê dại làm cô rên rĩ khe khẽ, mở mắt, uất ức nhìn người con trai mấy ngày không gặp.
Râu ria không hề cạo, đâm vào chiếc cằm nhỏ trơn bóng có chút đau nhói, hình như hơi gầy một chút, nhưng bởi vì ôm cô, trên cánh tay bắp thịt vẫn phồng lên rất bền chắc.
Trong ánh sáng ảm đạm, đôi mắt như chim ưng kia giống như một đầm nước, nhìn cô chằm chằm, môi mỏng mím chặt lại, tựa hồ có chút tức giận.
Đôi mắt thoáng ngấn lệ trong suốt, Lạc Tiểu Hòa hít hít mũi, không nháy mắt nhìn lại anh.
"Gã kia là ai?" Anh cố thấp giọng, ở bên tai cô hỏi, giọng nói có chút hung hăng.
"Không biết. . . . . .." Thanh âm mềm mại pha chút giọng mũi nằng nặng, cô vừa lắc đầu vừa thành thực trả lời, người thanh niên rất thích nói chuyện đó rốt cuộc tên là John Terry hay Gary Grant nhỉ? Cô nhớ không rõ nữa.
Câu trả lời của cô khiến anh đang muốn nổi giận, bất chợt tâm tình trở nên thật tốt, "Mấy ngày nay có nhớ anh không? Hửm? Có nhớ không?" Anh tiếp tục hỏi, há miệng khẽ cắn vành tai trắng muốt, nghe được cô bị đau thấp giọng kêu khẽ, cả người cũng thư thái hẳn.
"Nhớ. . . . . ." Cô thành thật, nói xong lại rơi nước mắt, nức nở, hai cánh tay mảnh khảnh ôm cổ anh chặt chẽ, chỉ sợ anh sẽ biến mất không chịu buông tay.
"Tin anh không?" Anh hài lòng, tiếp tục hỏi.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới muốn đem cô huấn luyện thành Tổng tài phu nhân gì đó, cũng không cần bồi dưỡng cô làm vợ của một kiến trúc sư, trên thực tế mặt trời nhỏ của anh không cần lo lắng gì cả, chỉ cần vui vẻ, cuộc sống không buồn không lo, là đủ rồi!
Mặt trời nhỏ cũng không hiểu, hiện tại đang nức nở đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực anh, gật đầu loạn xạ, vô tình hay cố ý đem nước mắt lau hết trên đường vân áo sơ mi màu đen của anh.
"Em hãy nghe cho kỹ." Anh bất đắc dĩ cười, ở bên tai cô trịnh trọng thanh minh: "‘K&H’ có nghĩa là ‘Kevin cùng Tiểu Hòa’, nó thuộc về hai chúng ta, không hề liên quan đến bất cứ ai!"
Lạc Tiểu Hòa chợt ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn tràn đầy nước mắt, giật mình.
"Mặc dù anh rất thích em ghen vì anh, thế nhưng anh phải nói không có bất cứ cô gái nào có tư cách này, bởi vì. . . . . ." Anh nâng cao khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trìu mến nói: "Anh chỉ yêu em, Tiểu Hòa, em biết không?"
Anh yêu em.
Chỉ thích em.
Rất thích em.
Mỗi một câu nói, anh liền hôn cô một cái, động tác tuyệt hảo đến mức cô thậm chí quên khóc, chỉ có thể sững sờ nhìn anh, mê muội trong thâm tình của anh, cho đến khi đôi mắt lung linh dần dần có lại sức sống, đôi mắt sáng lấp lánh di chuyển, hiện lên ánh nhìn cảm động không giống với lúc vừa nãy nữa. Trong lòng cô giống như có một con thỏ nhỏ nghịch ngợm đang điên cuồng, không yên tĩnh chút nào, cứ như vậy mà mừng rỡ đến phát điên. Cô thở khẽ một tiếng, nhón chân lên, cô nghiêng về hướng anh, đôi môi cuối cùng cũng giao chung một chỗ, không muốn rời xa nữa.
Cổ Hách Tuyền một tay tuột xuống, siết tại eo cô, tay kia khó nhịn vén cao làn váy cô, lần dò thám hiểm vào trong quần lót bằng tơ tằm của cô, ôm trọn đôi mông mềm mại.
Hỗn loạn hô hấp, rên rỉ mập mờ, còn có thân thể hoàn mỹ nhiệt tình quấn quít chung một chỗ.
Thậm chí ngay cả y phục cũng không cởi, anh nâng đôi chân mảnh khảnh thon dài của cô lên, cô còn chưa kịp hiểu ra, nam căn cứng rắn kích động lấy tư thế đứng liền tiến vào!
"Ngô. . . . . ." Mới vừa xâm nhập vào vẫn chưa kịp thích ứng làm cô giãy giụa một chút, đôi môi anh lại mút chặt không buông truyền tới tiếng rên rỉ rải rác nho nhỏ.
Bên trong cô luôn luôn chặt chẽ, ấm áp, anh không dám nhúc nhích chỉ sợ làm tổn thương nơi mềm mại của cô. Cổ Hách Tuyền ẩn nhẫn dục hỏa mãnh liệt, cả người bắp thịt cũng căng thẳng, bàn tay đưa đến chỗ kết hợp của hai người, yêu thương xoa nhẹ.
"Ưm. . . . . ." Cô rên nhẹ, thân thể mềm mại lung linh càng xoắn chặt, tựa hồ có dòng điện từ chỗ anh xoa nắn vọt qua, bị điện giật truyền tới khắp toàn thân, trên trán cũng thấm mồ hôi.
"Bảo bối. . . . . . Buông lỏng một chút, em quá chặt." Anh dịu dàng dụ dỗ, bắt đầu chậm rãi động đậy theo nhịp điệu, dùng đủ cách thương yêu cô, hôn lên xương quai xanh lõm xuống, bầu ngực trắng ngần, ở đầu vai mượt mà in lại dấu vết.
"Ưm. . . . . . Ưm. . . . . ." Cô khẽ rên, thân thể rất nhanh trực tiếp đáp lại, hoa huyệt càng ngày càng ướt át, mềm mại mà chặt trất, bao bọc anh thật thoải mái. Hô hấp trở nên nặng nề, động tác dần dần mạnh hơn, mấy ngày không gặp nhau, toàn bộ sự nhớ nhung tụ lại chỗ kết hợp thật chặt, anh mạnh mẽ rung động, hận không thể đem cô vò nát, cắn, nhấm nháp cô, để cô hòa tan vào máu thịt của anh, để cho cô không thể rời khỏi anh được nữa.
Bị anh xâm chiếm đến tận cùng cô nghẹn nghẹn ngào ngào, phát ra tiếng nức nở, dồn dập mà yếu ớt, cả người mềm yếu vô lực, chân đều đang phát run.
"Bảo bối, mỏi chân sao?" Cổ Hách Tuyền khàn khàn thì thầm, ẩn nhẫn nhiệt lưu trong thân thể muốn phun trào ôm cô, đem hai chân ngọc thon dài quấn lấy hông anh, dục vọng kích động vào sâu hơn, hơi thô lỗ cắm thẳng vào hoa tâm mềm mại, từng phát từng phát nặng nề đâm vào.
"Ừ. . . . . . Ách. . . . . ." Tư thế quá mắc cỡ, cô hơi thấp đầu là có thể nhìn thấy dục vọng của anh tiến vào cô lấp đầy, chìm trong cô như thế nào.
Không dám nhìn nữa, mắc cỡ đỏ mặt, ngay cả bên tai cũng đỏ ửng.
“Thoải mái không? Hửm?" Môi mỏng hôn trán cô thấm đầy mồ hôi, ở bên tai cô thì thầm nói lời tâm tình "Bảo bối của anh vừa ướt lại chặt. . . . . . Cắn anh thật thoải mái."
Cô yêu kiều hổn hển, rên rỉ chuyển thành nức nở than nhẹ, bởi vì khoái cảm cực độ, nước mắt không khống chế được dọc theo khóe mắt chảy xuống, cô không dám trả lời bất kì câu tán tỉnh nào của anh, nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn anh, để mặc anh ở trên người mình muốn làm gì thì làm, bừa bãi rong ruổi.
Dáng vẻ nhu thuận như thế thật sự khiến người ta phạm tội mà, người con trai ám ách kêu rên, cách lớp quần áo thật mỏng ngậm lấy bầu vú căng cứng, dùng sức mút!
Bị anh chuyển nơi xâm chiếm, vừa đau vừa tê vừa mềm mại, thân thể không kềm được co rút lại, toàn thân cũng phiếm hồng động lòng người, điềm đạm đáng yêu rên rỉ từ đôi môi đỏ mọng lại bật ra, thanh âm kiều mỵ khiến người con trai nghe được tâm ngứa ngáy, khoái cảm vọt lên khiến cho tốc độ cuồng dã của anh càng ngày càng mau. . . . . .
Rõ ràng đã tiến vào rất sâu, anh vẫn cảm giác không đủ, nâng mông của cô hung hăng rút ra đâm vào, muốn đi vào một chút, sâu hơn một chút. . . . .
Sướng khoái bùng lên, tầng tầng lớp lớp khoái cảm hoàn toàn che mất cô, ngay cả gọi cũng gọi không ra. Khi cổ họng anh căng thẳng tràn ra một tiếng gầm nhẹ thì bàn tay nắm chặt đôi mông to tròn của cô, ở hoa tâm vô cùng mất hồn co rút lại, phun hết những tinh hoa ấm áp cuồn cuộn rót vào trong cơ thể cô, giống như rót vào một luồng máu mới.
Dục vọng sưng to trong cơ thể dần dần bình thường, anh lưu luyến từ giữa đùi cô lui ra ngoài, lại nắm cằm nhỏ của cô mút hôn một lúc thật lâu.
"Ngô. . . . . . Không cần. . . . . . Mệt quá. . . . . ." Cô toàn thân hư mềm vô lực tựa vào trong ngực anh, vòng eo vừa chua xót vừa mềm nhũn, không muốn nhúc nhích.
Anh tham lam nhìn bộ dáng lười biếng động lòng người của cô, cười nhẹ một tiếng.
Mấy ngày nay không có cô ở bên cạnh, anh mỗi đêm muốn cô đến mức không ngủ được, Tiểu Bảo Bối cho là chỉ một lần có thể thỏa mãn anh sao? Bất quá nơi này cũng không thể làm như ý anh được, hay là trở về khách sạn anh ngủ lại trước, sẽ tiếp tục hưởng dụng tốt hơn!
Chú thỏ trắng đang buồn ngủ sao đoán được lòng dạ nham hiểm của sói xám chứ, ngoan ngoãn để anh ôm, mặc anh giúp cô sửa sang lại y phục cho tốt, ôm ngang lên đi ra ngoài.
Ai ngờ mới vừa đi ra khỏi yến hội liền nhìn thấy cuối hành lang vội vội vàng vàng đi tới một đống người.
Đi tuốt ở đằng trước là Lạc Dịch khiếp sợ dừng chân lại, đi theo bên cạnh anh là Tô Hợp Hoan cũng dừng bước lại, không hiểu nhìn người con trai xa lạ đang ôm Tiểu Hòa.
Theo sát phía sau, còn có người của Lạc gia vội vội vàng vàng chạy tới, thoáng chốc càng không ngừng hỏi thăm lẫn nhau.
"Tìm được chưa? Tìm được chưa? Tiểu Hòa có ở đó không, nơi này a. . . . . . Ủa?" Phát hiện bọn họ đang ở đó chợt im lặng, dừng hết lại, gần như đồng loạt hút một ngụm khí lạnh.
Sẽ không ai hiểu lầm, người con trai kia, thái độ rõ ràng là đã ăn no đủ vô cùng vui vẻ, mà cô gái tư thế vô cùng lệ thuộc dựa vào trong ngực, mềm mại ôm cổ người con trai, hai gò má như lửa, sóng mắt lưu chuyển, áo hơi xốc xếch cùng với vết hôn rõ ràng trên cổ, hoàn toàn là mới vừa được người khác toàn tâm toàn ý yêu qua, thật thẹn thùng khôn xiết!
Tất cả mọi người ở Lạc gia bị màn này đả kích phản ứng không kịp, mắt to trừng mắt nhỏ liên tiếp nhìn nhau.
Phát hiện Cổ Hách Tuyền đột nhiên dừng bước, Lạc Tiểu Hòa buồn bực nằm trong lòng anh ngẩng đầu lên, thấy chú, thím, cô nhỏ mặt tràn đầy kinh ngạc. A ma, tiểu di bà theo ở phía sau ngây người như phỗng. . . . . . Trong đầu "Oanh" một tiếng.
"Người đó chính là. . . . . . Tiểu Hòa?"
"Trời ạ, mau nhéo tôi đi, tôi không nhìn lầm chứ. . . . . . Ui da. . . . . . Thật là đau a!"
"Gã kia là ai vậy?"
Một mảnh hỗn loạn, ồn ào bàn tán, Lạc Dịch âm trầm bước qua, tư thế rất có tiềm năng là đang chuẩn bị đánh nhau.
Khi người trong nhà vẫn còn đang cả kinh không kịp phản ứng thì anh đã biết tất cả mọi chuyện, đi thẳng về tên đầu sỏ gây nên chuyện!
"Chú, đừng mà!" Cả kinh thất sắc, cô gái từ trong ngực người con trai tránh ra, giống như gà mẹ dang hai cánh tay che ở trước người anh, nước mắt lưng tròng khẩn cầu. Mọi người Lạc gia trợn mắt há mồm nhìn cô. Từ nhỏ đến lớn, cô bé con được người nhà chăm chút bảo vệ giống như đóa hoa trong nhà kính thế nhưng lại liều lĩnh bảo vệ người khác? Hơn nữa "Người khác" đó còn là một người đàn ông.
Không cho bọn họ thời gian tỉnh lại, cô bé con lấy hết dũng khí, tiếp tục nói ra lời kinh người, "A công, a ma, dì nhỏ, chú, thím, cô nhỏ, thật xin lỗi. . . . . . Con, con yêu Đại ca ca! Xin mọi người đừng trách anh ấy nữa. . . . . ."
Trước giọng nói tràn đầy áy náy cùng ray rứt nhưng năm chữ "Con yêu Đại ca ca" cũng là như đinh chém sắt, ngu ngốc cũng phải hiểu ra.
Người của Lạc gia, lại sững sờ một lần nữa. . . . . .
Lạc gia có một ngôi biệt thự nhỏ ba tầng độc lập, xung quanh là đình viện cùng với hàng rào gỗ, không coi là nhỏ, bên trong xanh tươi bốn mùa. Cách xa thành thị ồn ào cùng bụi bậm, ngay cả không khí cung rất khô thoáng trong lành.
Cổ Hách Tuyền đem xe thể thao dừng trước cửa lớn, kéo tay áo xốc lên bao lớn bao nhỏ, đi vào nhà.
"Uy! Sao cậu lại tới chi vậy?" Đang muốn đến phim trường, cô nhỏ nhìn thấy anh, lông mày dựng thẳng.
"Ngày ngày đều tới, đại tổng tài công ty của cậu đã sụp đổ hay cậu đã phát điên rồi?”
"Cô nhỏ, chào buổi sáng." Nhưng anh không sợ hãi, khẽ mỉm cười, "Con tới gặp Tiểu Hòa."
"Cậu một ngày không thấy Tiểu Hòa sẽ mất mấy miếng thịt sao? Thiệt là! Chính bởi vì cậu ngày ngày đến thăm, tôi mới không yên lòng! Ai mà biết cậu đang suy tính mưu ma chước quỷ gì. . . . . ."
"Cô nhỏ, đã gần tám giờ." Anh cũng không phản bác, có lòng tốt nhắc nhở.
"Không tốt rồi, trễ giờ!" Tay không đánh lên khuôn mặt đang tươi cười kia một cái, cô nhỏ căm giận liếc anh, cực kỳ gấp gáp đạp chiếc xe mô tô, như một trận gió quét đi.
Bên trong, căn nhà rất yên tĩnh, đi vào phòng bếp, a ma đang bên bồn rửa vội vàng làm bữa ăn sáng.
Trên bàn ăn đã bày xong bánh tiêu mùi thơm xông vào mũi, chút thức ăn tinh xảo cùng mì xào, những thứ này, đều là mỹ vị thời niên thiếu anh đã từng ăn rồi.
"A ma, con mới tới." Anh cung kính chào hỏi.
"À, tới a, không phải lại ăn ké điểm tâm chứ?" A ma đem cái xẻng gõ vang Binh Binh bàng bàng, "Không phải nói chứ, thiếu gia à, sản nghiệp của Cổ gia là tiên sinh cùng phu nhân gầy dựng, cậu phải hăng hái chăm sóc công việc, đừng giống những tên nhà giàu mới nổi đến khi gia nghiệp tiêu tan mới bắt đầu hối hận. . . . . ."
"A ma dạy dỗ rất đúng, con nhất định sẽ làm việc thật chăm chỉ, bảo đảm tương lai Tiểu Hòa sẽ không phải chịu khổ."
Lời này nghe ra làm người ta rất yên tâm, nhưng. . . . . . A ma "Hừ" một tiếng, cũng chưa đáp ứng đem cháu gái cho anh mà, giống như nắm chắc mười phần rồi vậy.
Bất quá, Cổ thiếu gia này thật sự không giống cô chiêu cậu ấm con nhà giàu khác, kể từ khi anh công khai trở về nước, "Cổ thị" luôn luôn tràn ngập nguy cơ lập tức có biến hóa nghiêng trời lệch đất, trên TV, trang nhất của những mặt báo đều là tin tức tốt về "Cổ thị", thật sự làm cho người ta đối với vị tổng tài kiêm kiến trúc sư này phải thay đổi ánh nhìn.
Lòng người là do dáng dấp, biểu hiện một tháng nay, tất cả mọi người nhìn ở trong mắt, ngẫm lại ban đầu, chuyện anh vì cứu Tiểu Hòa bản thân mình gặp nạn bị thương nặng như vậy, cũng không phải là không cảm động.
Phất tay một cái, a ma tiếp tục xoay người làm tiếp, "Cậu đi đi, tôi còn phải nấu cháo thịt, một lát cùng Tiểu Hòa xuống ăn."
"Vâng, cám ơn a ma." Anh đưa bao lớn bao nhỏ trong tay để xuống, đi lên lầu, âm thầm thở ra.
Một tháng qua, nếm mật nằm gai, chịu nhục xông pha từng trận một, giống như trận thập bát đồng nhân của Thiếu Lâm tự, cửa ải khó hiểm trở, còn có thể bình an bước vào Lạc gia, Cổ Hách Tuyền cảm thấy quả thật mình đã đạt đến thiên đường của nhân gian.
Phong thái không giảm năm đó, a ma mạnh mẽ ngay thẳng, còn có cô nhỏ hung hãn không thua người con trai, dì nhỏ đai đen đệ tam đẳng đánh đâu thắng đó, nữ nhân Lạc gia không ai hiền cả.
Kể từ ngày anh và Lạc Tiểu Hòa ở khách sạn bị Lạc gia "Bắt kẻ thông dâm", sau đó đã chọc cho nhiều người tức giận.
"Thiếu gia! Tiểu Hòa khi còn bé tôi đã dặn nó cách xa cậu một chút, xa một chút, sao cậu vẫn cứ cố chết sống bám lấy nó dây dưa, còn dùng thủ đoạn hèn hạ? Chính cậu tự để tay lên ngực suy nghĩ xem, Tiểu Hòa nhà tôi đã vì cậu chịu biết bao khổ sở rồi? Vậy mà cậu vẫn dám bắt cóc nó! Thật là buồn cười!"
A ma vô cùng đau đớn dạy dỗ Cổ thiếu gia từ nhỏ tính tình đã vốn âm dương quái khí.
"Đồ vô sỉ! Thì ra là cậu, hành động của cậu đã hại thảm bản cô nương! Bị mọi người mắng hơn nửa năm, cậu đừng mơ tưởng tôi sẽ đồng ý đem Tiểu Hòa gả cho cho cậu.” Lời mắng của cô nhỏ đến từ bộ phim cổ trang nào đó trong chương trình phim chiếu lúc 8 giờ.
"Hi, Cổ tiên sinh, có phải cậu đã đem Tiểu Hòa nhà tôi vừa dỗ vừa ăn hết rồi ko? Có làm các biện pháp bảo vệ hay không?" Dì nhỏ thẳng thắn sảng khoái nói thẳng trọng điểm, "Như vậy rất nguy hiểm a! Ngộ nhỡ Tiểu Hòa mang thai. . . . . . Thật ra cũng không cần lo lắng quá, xã hội ngày nay, phụ nữ không có đàn ông cũng có thể nuôi con, một mình phụ nữ chúng ta không cần phụ thuộc vào đàn ông, nhất định phải một mình cố gắng tự lập. . . . . ." Đằng sau lược bớt rất, rất nhiều.
Đối mặt đám nương tử quân mạnh mẽ không buông tha người, bên trán Cổ Hách Tuyền thật chỉnh tề xẹt qua ba đường hắc tuyến.
Không chỉ thế, còn có một Lạc Dịch, bọn họ vốn tuổi cũng gần bằng nhau, nếu như anh cưới Lạc Tiểu Hòa thì phải gọi anh ta một tiếng "Chú", anh ta còn cái gì không hài lòng sao? Làm gì cả ngày bày ra sắc mặt đen thui nhìn mình chứ?
Bất quá, những thứ khó khăn chướng ngại này hoàn toàn không đả kích được quyết tâm của anh, huống chi lướt qua những chướng ngại nặng nề kia là có thể nhìn thấy Lạc Tiểu Hòa. Yêu, ôm cô, hôn cô, đong đưa cô trong lòng, nhìn thấy trên mặt cô tràn đầy nụ cười rực rỡ, khổ hơn nữa, mệt mỏi hơn nữa, Cổ Hách Tuyền cũng cảm thấy đáng!
"Anh đừng tức giận nhé, a ma cùng chú, bọn họ chỉ lo lắng cho em. . . . . ." Nhất là khi nghe được thanh âm ngọt ngào của cô, tim của anh cũng mềm nhũn ra rồi.
Tia nắng ban mai từng sợi nhỏ chiếu vào khuê phòng, trên giường ngủ màu hồng, tiểu giai nhân vẫn chưa tỉnh lại, mái tóc đen dài xõa tung bên gối, gương mặt phấn trắng non mịn, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi.
Cổ Hách Tuyền ngồi ở đầu giường, bàn tay xoa nhẹ gò má trơn mềm, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào.
"Ưm. . . . . ." Lông mi thật dài chớp mắt tựa như cánh quạt, Lạc Tiểu Hòa phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, tựa như nửa tỉnh nửa mơ, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc gần ngay trước mắt, bỗng nhiên tràn ra một lúm đồng tiền ngây thơ, nở nụ cười rực rỡ.
“Đại ca ca. . . . . . Anh đã đến rồi?"
Ngực Cổ Hách Tuyền bởi vì dâng lên vô tận trìu mến mà khẽ chua xót đau đớn, bàn tay xoa nhẹ má phấn non nớt, không ngừng vuốt ve, "Còn muốn ngủ sao?".
Cô lắc đầu một cái, chợt như nhớ ra cái gì, hơi khẩn trương bắt bàn tay anh lại, đôi mắt trong veo như nước nhìn anh chăm chú, lo âu hỏi, "Đại ca ca. . . . . . Hôm nay a ma cùng cô nhỏ . . . . . . Họ có mắng anh không?"
"Không có."
Lạc Tiểu Hòa hiển nhiên không tin, thân thiết an ủi người con trai bị khuất nhục còn phải cắn răng nuốt vào bụng.
“Anh phải từ từ, Đại ca ca, a ma bọn họ không phải là không thích anh. . . . . . Ừm. . . . . . Chẳng qua là. . . . . ."
Chẳng qua là trách anh đem mặt trời nhỏ mà bọn họ mến yêu trộm đi, hơn nữa sau này còn sẽ độc chiếm cô!
Nghĩ tới tương lai tốt đẹp sắp tới, trong lòng Cổ Hách Tuyền vô cùng thanh thản, thân thể cao lớn thon dài cúi xuống, dụ dỗ cô bé con đơn thuần kia.
"Anh không khó chịu, nhưng em phải hôn anh mới được."
"Không được. . . . . . Sẽ bị cô nhỏ mắng. . . . . .", Lạc Tiểu Hòa nhớ tới cô nhỏ ân cần dạy bảo, lắc đầu.
"Cô ấy đến trường quay rồi, không có ở nhà."
"Có thật không? Vậy cũng tốt!" Mặt trời nhỏ nghe vậy, đôi mắt lung linh hiển nhiên sáng lên, chiêm chiếp! Rất rộng rãi cho anh hai nụ hôn vang dội.
“Phải hôn anh bằng cái miệng nhỏ này nè." Cảm thấy chưa đủ, anh lại nghiêng người đè lên thân thể của cô, "Được voi đòi tiên" là từ miêu tả chính xác hành vi này của anh!
"Không thể, dì nhỏ nói không thể để cho anh muốn ăn liền ăn, nữ nhân phải một mình cố gắng tự lập, tự tôn, phải có tự tôn. . . . . ."
"Không nên bị dì ấy tẩy não, bảo bối, muốn ăn em là bởi vì anh yêu em, việc này cùng việc một mình cố gắng tự lập, không liên quan gì đến tự tôn mà." Ở Lạc gia tôi luyện bao lâu nay, da mặt của Cổ Hách Tuyền vốn dĩ là không tệ, nay càng ngày càng dày hơn.
"Vậy. . . . . . Được rồi, chỉ có thể ăn một chút thôi nha. . . . . ."
"Ngoan, hé miệng ra." Sói gian ác lại gần Tiểu Bạch Thỏ, bắt đầu dùng cơm.
Bốn phía rất an tĩnh, tiếng lách chách nhè nhẹ mập mờ cùng lửa nóng vang lên.
"Ngô! Anh ăn thì ăn nha. . . . . . Đừng cởi. . . . . . Y phục của em. . . . . ." Cô gái cả kinh thất sắc kháng nghị.
"A. . . . . ."
Lại qua một hồi.
"Ừm. . . . . . A. . . . . . Nhẹ một chút. . . . . . Đại ca ca. . . . . ." Khe khẽ rên rỉ như tố cáo, âm thanh tuyệt vời như dây đàn làm lòng người mất khống chế.
"Bảo bối, anh nhớ em đến mức toàn thân cũng đau."
Anh chậm rãi tiến vào, thoải mái phải than thở ". . . . . . Thật chặt. . . . . ."
Cả người nóng bỏng, bụng dưới giống như có ai đang đốt lửa, anh không cách nào tiếp tục nhẫn nại nữa, ưỡn thẳng lưng không nhịn được mà dùng lực va chạm, đâm thật sâu đến mức bé liên tiếp kêu lên, cũng làm chiếc giường đơn nhỏ hẹp vang lên tiếng kẽo kẹt vang dội.
"A. . . . . . Chậm một chút. . . . . ." Cô gái bị nhịp điệu cuồng dã của anh, không nhịn được cong lên thân thể mảnh khảnh, thở gấp, mười ngón tay bắt lấy đầu vai bền chắc của anh thật chặt.
Nóng rực như sắt, dục vọng lại thâm sâu xâm chiếm địa phương mềm mại nhất của cô gái, thẳng đến hoa tâm, một lần so với một lần càng cuồng dã hơn, mỗi một lần thối lui khỏi hoa kính chật hẹp thấm ướt thì trong nháy mắt lại mạnh mẽ đâm vào thật sâu.
Khoái cảm như sóng triều đổ ập tới, đem cô lần lượt đưa lên đỉnh ngọn sóng, quá nhiều sướng khoái khiến cô nghẹn ngào, đầu ngón tay bấm thật sâu vào tấm lưng rắc chắc của anh.
Hơi đau nhói càng làm Cổ Hách Tuyền hưng phấn, trên gương mặt tuấn tú tất cả đều là mồ hôi, anh gầm nhẹ, bàn tay bắt được hai cái chân nhỏ, hướng hai bên tách ra ngăn chận, khiến phái nam nóng rực tiến vào sâu hơn. . . . . .
"Bảo bối, có thích như vậy hay không? Ôm chặt anh. . . . . ."
"A. . . . . . Không cần. . . . . ."
"Tư thế thoải mái hay không? Anh đã sớm muốn làm như vậy. . . . . . Đúng, cứ như vậy, bảo bối thật chặt, thật ướt."
"A. . . . . . Quá sâu. . . . . . Đại ca ca. . . . . ."
"Như vậy đã không chịu nổi? Anh đã đói bụng thời gian thật dài rồi. . . . . . Ngoan, để cho anh yêu em một lát nữa thôi. . . . . ."
Trong sự kích tình xa cách thật lâu, bọn họ cũng khó khăn tự kềm chế, hoàn toàn không phát hiện ngoài cửa có vài nhóm người tới tới lui lui, một nhóm người đứng thẳng, có chút đỏ mặt tía tai tránh đi.
"Ai, con gái lớn không dùng được a! Xem ra nên cùng bạn già thương lượng chuẩn bị chuyện vui rồi."
"Lại dám thừa dịp ta không có ở đây đánh lén. . . . . . Thật là đồ vô sỉ!"
Nữ sinh đã lớn nửa đường chạy trở về, ngay cả bạn trai cũng còn chưa có, ở ngoài cửa nghe thấy mặt đỏ tới mang tai, thầm mắng một chuỗi Tam Tự kinh, nhưng thật sự không có dũng khí phá cửa mà vào, nhất thời giẫm chân, chạy mất.
"Không biết có làm các biện pháp ngừa thai không. . . . . ." Nhẹ nhàng nói thầm, thân là bác sỹ, gương mặt cô gái như có điều suy nghĩ, vẫn đang lo lắng việc của người nào đó.
Cổ Hách Tuyền được như ý rồi, nhưng đối với ác sói đói bụng đến mức hai mắt xám ngắt mà nói, làm sao đủ đỡ thèm? Cái anh muốn là cô hàng đêm ở trong lòng anh, anh ở bên trong cô, thương yêu, nghe cô ngọt ngào gọi anh "Đại ca ca".
Được rồi! Nếu Lạc gia rõ ràng muốn công khai khiêu chiến, anh đành phải âm thầm bày kế mà thôi.
Thế là, thừa dịp mọi người Lạc gia nhất thời lơ là sơ suất, anh tay chân gọn gàng đem tiểu công chúa trong tháp mang đi, không để lại một sợi tóc!
Mùa xuân ở Đài Nam luôn luôn xinh đẹp, nơi này có toàn bộ những ruộng hoa xinh đẹp nhất và những thảo nguyên tươi mát, phụ nữ làm công cho Trà viên đang thu hoạch trà xuân.
Khí trời rất sáng sủa, ánh mặt trời ấm áp, không khí mát mẻ, chiếc xe thể thao màu đỏ đang chậm rãi chạy trên đường.
Ngồi ở trong xe, cô gái mặc áo hoa quần short ngắn, mang mũ che nắng màu trắng, xinh đẹp động lòng người, trong tay giơ máy chụp hình Nikon hồng đỏ, đối diện với những ruộng hoa chụp không ngừng.
Đóng xe lại là một chàng trai mặc áo sơ mi đen đơn giản nhàn nhã, quần jean, cả người toát ra vẻ thành thục, anh đánh tay lái, khóe môi khẽ cong cong, ánh mắt thỉnh thoảng cưng chìu nhìn nhất cử nhất động của cô gái.
"Xong rồi." Cô gái quay đầu, hướng anh thản nhiên cười, "Em chụp xong rồi."
"Ừ, vậy về nhà thôi." Tốc độ xe mau hơn, chạy về khu biệt thự hùng vĩ cách đó không xa.
Đây là Cổ gia Đài Nam, cách chín năm anh mang theo cô trở lại.
Mộ phần của cha mẹ nằm ở đây, đoạn ký ức đẹp để sống chung cũng ở nơi đây, nơi này có rất nhiều kỉ niệm, cho dù tốt đẹp hay thống khổ, thương tâm hay vui vẻ. Bây giờ trở về đều cảm thấy vô cùng trân quý.
"Đại ca ca, anh nói lão quản gia còn nhận ra em không?" Cô gái khẽ nghiêng thân thể, không yên tâm hỏi.
Chàng trai cười, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên đầu gối "Dĩ nhiên, Tiểu Hòa từ nhỏ đến lớn cũng không thay đổi, luôn luôn xinh đẹp như vậy, Chú Phó nhất định sẽ nhận ra được."
Không chỉ như thế, anh còn chuẩn bị cho cô một vui mừng thật lớn, anh đã nôn nóng đợi không được, muốn đem mặt trời nhỏ này danh chánh ngôn thuận hái về nhà!
"Chúng ta len lén chạy mất, chú nhất định sẽ tức giận." Cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu, nghĩ tới mọi người trong nhà khi biết được hành động này của bọn họ giống như "Bỏ trốn", không biết sẽ có phản ứng gì.
"Trở về mang roi xin tội là xong." Anh mới bất kể hậu quả, trước tiên đem người bắt cóc rồi hãy nói sau.
"Em sẽ bảo vệ anh! Sẽ không để cho chú đánh anh. . . . . ." Khi biết anh bị chú hung hăng đánh một đấm, cô đã đau lòng thật lâu.
"Bảo bối thật tốt." Cổ Hách Tuyền quả thực là cực kỳ vui vẻ, nếu như giả thành yếu ớt có thể lấy được nhiều hơn tình yêu cùng quan tâm của người yêu, anh không ngại mình ở Lạc gia nhận lấy đãi ngộ không công bằng!
Xe thể thao mui trần quen thuộc lái vào nhà cũ Cổ gia, phóng tầm mắt nhìn, vẫn là căn biệt thự màu trắng thật lớn, trúc xanh khắp nơi, đang mỉm cười đón gió phấp phới, cảnh trí vẫn xinh đẹp như cũ.
Dĩ nhiên, nghênh đón bọn họ còn có lão quản gia tóc trắng xoá.
"Lão quản gia!" Lạc Tiểu Hòa kích động kêu lên, nhảy xuống xe chạy tới ôm ông, nước mắt vui vẻ vung vẫy.
"Tiểu Hòa! Thật là Tiểu Hòa sao? A Hành nói với ông, thiếu gia muốn đem con về đây, ông còn không thể tin được. . . . . . Thì ra Tiểu Hòa thật sự trở lại, thật tốt quá! Thật tốt quá!" Lão quản gia cười đến thấy răng không thấy mắt, lại nhìn thiếu gia đứng ở sau lưng Lạc Tiểu Hòa, trong mắt không che dấu tình ý triền miên, càng thán phục phát ra: Duyên phận kỳ diệu!
"Lão quản gia, thân thể ông khỏe không? A ma con cũng rất nhớ ông nha. . . . . ."
"Lão quản gia, giàn nho này đến mùa hè có còn ra trái nữa không?"
"Lão quản gia. . . . . ."
Cô ríu rít, chỉ lo cùng lão quản gia hàn huyên, thanh âm trong trẻo, câu văn lưu loát, chứng mất ngôn ngữ đã hoàn toàn khỏi, đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao người của Lạc gia đồng ý cho Cổ tổng tài vào cửa.
Cô nhìn anh sẽ rất cố gắng nói chuyện, cũng nói rất nhiều, giống như thay đổi thành người khác, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa ra ánh sáng mê người rực rỡ, thấy thế người của Lạc gia vừa kinh ngạc vừa vui. . . . . . Cho nên nhất trí giơ tay đồng ý mở cửa để Cổ tổng tài vào!
"Tiểu Hòa, đi theo anh." Bị bỏ quên một lúc lâu, Cổ Hách Tuyền cuối cùng cũng không kềm chế được muốn cướp người.
"Đi đi, Tiểu Hòa, con nói chuyện với lão quản gia thật lâu, thiếu gia cũng ghen rồi đó?" Lão quản gia cười ha hả, hướng Lạc Tiểu Hòa nháy mắt.
Lạc Tiểu Hòa thẹn thùng bị anh dắt đi về hướng tòa nhà phía sau.
Cô nhớ nơi đó có một bụi cây Mộc Lan thật cao, thật to, Đại ca ca thích đọc sách dưới tàng cây, cô thích nằm ở trên bàn đá vẽ tranh, nhưng sao bên cạnh lại xây thêm một căn phòng đáng yêu đến thế?
Từ ngoài nhìn vào có thể thấy mới được xây cách đây không lâu, tường màu nâu, cửa sổ màu trắng, nóc nhà màu đen rất đẹp.
Đại ca ca là muốn mình tới nơi này xem phòng ở mới sao? Lạc Tiểu Hòa không hiểu nghiêng đầu, im lặng hỏi.
"Vào xem một chút."
Cổ Hách Tuyền buông cô ra, đưa cô một chiếc chìa khóa, ý bảo cô đi vào.
Cô nghe lời mở khóa, vừa mới đẩy cửa, một hương vị ngọt ngào nồng nặc lập tức xông vào mũi, Lạc Tiểu Hòa thở nhẹ một tiếng, ngạc nhiên mở to hai mắt. . . . .
Không sai, đây là một gian phòng làm bằng sôcôla!
Dù là vách tường, dụng cụ gia đình, bàn ghế, bộ sách nặng nề, tranh vẽ treo trên tường, đèn treo, từng viên trân châu rũ xuống, tất cả đều là sô cô la rất ngon, mà trên bàn ăn thật dài bày đầy các loại sô cô la nổi tiếng đến từ các quốc gia, thêm nhiều viên kẹo xinh đẹp màu sắc khác nhau!
Cô đứng ở trong phòng, nín thở ngưng mắt, chỉ sợ hơi thở ra sẽ làm gian phòng thần kỳ này tan chảy đi.
Kích động quay đầu, đáy mắt vui vẻ thoải mái, một giây kế tiếp, giống như chú chim non sà vào vòng tay đã mở sẵn.
"Thích không?" Đường đường đại kiến trúc sư giống như học sinh tiểu học đang khẩn trương chờ thầy cô chấm điểm.
"Thích!" Cô nén lệ, không chút nghĩ ngợi gật đầu.
Lệ thuộc vào thật sâu, tình yêu thật sâu, cảm động thật sâu, tựa như gian phòng vô cùng ngọt ngào này, đều là anh cho cô, cô cảm thấy mình đời này không còn bất kỳ tiếc nuối nào.
"Như vậy, Tiểu Hòa, gả cho anh được không?" Sớm đã chuẩn bị tốt, chiếc nhẫn được đưa ra, anh trang trọng khom gối nửa quỳ ở nơi này đại biểu lời hứa thuở nhỏ của anh, cầu hôn với mặt trời nhỏ.
Anh bận rộn hai tháng, ở Đài Bắc cùng Đài Nam qua lại bôn ba, một mặt tiếp nhận mọi người trong Lạc gia gây khó khăn khảo nghiệm, một mặt chỉ huy mấy vị chuyên gia về món điểm tâm ngọt đến từ nước Đức, Thụy Sĩ cùng Bỉ, cùng chế tạo gian nhà sô cô la kỳ diệu này, bản vẽ thiết kế đã vẽ từ rất lâu, vẫn giấu ở trong lòng anh.
Cô khóc nói: "Được!" Rất nhanh, vừa vui mừng, nín khóc mỉm cười, không chút do dự đem tay trái giao cho anh, cả đời tất cả đều cho anh!
Chiếc nhẫn nhẹ nhàng lồng vào ngón áp út mảnh khảnh, hiệu Tiffany, những viên kim cương nhỏ vây quanh tôn lên sự thanh nhã của viên kim cương hình giọt nước thật to ở giữa, không kinh diễm, không khoa trương, nhưng lại làm tim người nào đó đập thình thịch.
Cô nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, lệ như suối trào, anh đứng dậy ôm lấy cô thật chặt, dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt kích động kia.
Hai mươi mốt tuổi anh vì không để cho Cổ Thế Xương biết được tung tích, rời khỏi nước Mĩ lặng lẽ đến Thụy Sĩ, hơn nữa thuận lợi thi được ETH học viện kiến trúc, học kiến trúc thiết kế; hai mươi bốn tuổi, anh ở trên xe lăn vẽ ra tác phẩm đầu tiên làm giới kiến trúc khen không dứt, cũng lấy được “Giải Thưởng Pritxker”, từ đó về sau, trên con đường bắt đầu sáng tác không gì kiêng kỵ, không chịu bất kỳ sự quản thúc nào, anh vội vã đem mặt trời nhỏ trong cuộc đời mình mang về, từ đó sẽ không sợ hãi rét lạnh nữa.
Mọi người tôn xưng anh là đại kiến trúc sư, luôn thán phục không ngừng trước mỗi tác phẩm của anh, khiến cho chữ kí "K&H" giá trị gấp trăm lần.
Vậy mà, người đời không ai biết được, "K&H" chính là đại diện cho một phần tình cảm ngọt ngào tốt đẹp nhất, một đoạn cam kết cho tới bây giờ vẫn không nuốt lời.
Sâu trong nội tâm của anh, chân chính toàn tâm toàn ý muốn thiết kế ra một gian nhà bằng sô cô la mà cô yêu thích nhất.
Hiện tại anh đã tạo ra nó ngoài đời thực, đưa cho người anh yêu.
Thật ra đây mới là tác phẩm vừa ý nhất trong cuộc đời anh.
【Hoàn】
Nhàn nhạt mùi thuốc lá, nước hoa thanh nhã, còn có. . . . . . Mùi vị thuộc về anh!
Cô không thể tin được, chỉ sợ là mộng, nhắm chặt không dám mở mắt, mặc cho anh dẫn mình vào một gian phòng nhỏ. Anh gọn gàng đá cửa, xoay người đè cô ở trên ván cửa, bàn tay ngay sau đó nâng lên khuôn mặt hình trái xoan khéo léo, chuyên chú nhìn cô.
Trong phòng rất tối, nhưng rèm che cửa sổ sát đất khổng lồ cũng không buông xuống, nhờ vào ánh trăng nhàn nhạt xuyên qua, anh dễ dàng nhìn thấy vẻ mặt người trong ngực.
Thật ra vừa rồi, anh ở một góc khuất đã nhìn cô thật lâu.
Nhìn cô ngồi ngẩn người một mình, nhìn cô buồn bực không vui, không nói được lời nào, nhìn cô bị người con trai khác tán tỉnh, dòm ngó hoặc thèm thuồng. . . . . .
Sau đó anh lại một lần nữa đem cô cướp đi, vững vàng khóa ở trong lòng mình, khiến ai cũng mơ ước không được. Lúc này, thân thể mềm mại dựa sát vào người con trai, thân thể bền chắc thon dài, bàn tay trắng nõn khoác lên đầu vai anh, nhắm hai mắt, lông mi thật dài khẽ phát run. Anh mặt mũi lạnh lùng, cau mày, tầm mắt nhìn phía dưới, quét mắt qua từng món trang sức, bộ lễ phục trên người của cô.
Y phục thật quá vừa vặn, ôm trọn ngực cô, eo thon linh lung hấp dẫn, cái mông ngạo nghễ ưỡn lên căng đầy, hoàn toàn biểu hiện tư thái hình chữ S quyến rũ vô hạn.
Ăn mặc như vậy, muốn cho người nào nhìn? Người con trai giống như oán phụ, oán thầm, nhưng cũng cảm nhận được miệng đắng lưỡi khô, nhịp tim mất khống chế.
E hèm! Anh vẫn kiên định cho là, ánh mặt trời nhỏ này, trời sanh để đòi tánh mạng của anh đấy!
Mắt chim ưng thâm trầm, bàn tay vuốt ve phần lưng trần lộ ra bên ngoài lễ phục, da thịt mềm mại mát lạnh, xúc cảm vô cùng, miệng phát ra tiếng gầm nhẹ, cúi đầu xuống, trước tiên hãy thuận theo trái tim, hôn một lần cho thật thỏa mãn, những chuyện khác để sau hãy nói!
Nụ hôn của anh kịch liệt không thay đổi, bởi vì vừa rồi mới bộc phát đố kỵ cùng ghen tức, hòa lẫn với dục vọng nóng bỏng nhớ nhung mấy ngày qua, khiến cho anh so với thường ngày nồng nhiệt hơn rất nhiều.
Vừa mới bắt đầu Lạc Tiểu Hòa còn mềm mại theo anh, nhưng một lúc lâu, cô theo không kịp, đầu lưỡi không chỉ có vừa chua xót vừa mềm mại, bị anh dây dưa hung hăng mút lấy, còn thêm một trận đau tê dại làm cô rên rĩ khe khẽ, mở mắt, uất ức nhìn người con trai mấy ngày không gặp.
Râu ria không hề cạo, đâm vào chiếc cằm nhỏ trơn bóng có chút đau nhói, hình như hơi gầy một chút, nhưng bởi vì ôm cô, trên cánh tay bắp thịt vẫn phồng lên rất bền chắc.
Trong ánh sáng ảm đạm, đôi mắt như chim ưng kia giống như một đầm nước, nhìn cô chằm chằm, môi mỏng mím chặt lại, tựa hồ có chút tức giận.
Đôi mắt thoáng ngấn lệ trong suốt, Lạc Tiểu Hòa hít hít mũi, không nháy mắt nhìn lại anh.
"Gã kia là ai?" Anh cố thấp giọng, ở bên tai cô hỏi, giọng nói có chút hung hăng.
"Không biết. . . . . .." Thanh âm mềm mại pha chút giọng mũi nằng nặng, cô vừa lắc đầu vừa thành thực trả lời, người thanh niên rất thích nói chuyện đó rốt cuộc tên là John Terry hay Gary Grant nhỉ? Cô nhớ không rõ nữa.
Câu trả lời của cô khiến anh đang muốn nổi giận, bất chợt tâm tình trở nên thật tốt, "Mấy ngày nay có nhớ anh không? Hửm? Có nhớ không?" Anh tiếp tục hỏi, há miệng khẽ cắn vành tai trắng muốt, nghe được cô bị đau thấp giọng kêu khẽ, cả người cũng thư thái hẳn.
"Nhớ. . . . . ." Cô thành thật, nói xong lại rơi nước mắt, nức nở, hai cánh tay mảnh khảnh ôm cổ anh chặt chẽ, chỉ sợ anh sẽ biến mất không chịu buông tay.
"Tin anh không?" Anh hài lòng, tiếp tục hỏi.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới muốn đem cô huấn luyện thành Tổng tài phu nhân gì đó, cũng không cần bồi dưỡng cô làm vợ của một kiến trúc sư, trên thực tế mặt trời nhỏ của anh không cần lo lắng gì cả, chỉ cần vui vẻ, cuộc sống không buồn không lo, là đủ rồi!
Mặt trời nhỏ cũng không hiểu, hiện tại đang nức nở đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực anh, gật đầu loạn xạ, vô tình hay cố ý đem nước mắt lau hết trên đường vân áo sơ mi màu đen của anh.
"Em hãy nghe cho kỹ." Anh bất đắc dĩ cười, ở bên tai cô trịnh trọng thanh minh: "‘K&H’ có nghĩa là ‘Kevin cùng Tiểu Hòa’, nó thuộc về hai chúng ta, không hề liên quan đến bất cứ ai!"
Lạc Tiểu Hòa chợt ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn tràn đầy nước mắt, giật mình.
"Mặc dù anh rất thích em ghen vì anh, thế nhưng anh phải nói không có bất cứ cô gái nào có tư cách này, bởi vì. . . . . ." Anh nâng cao khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trìu mến nói: "Anh chỉ yêu em, Tiểu Hòa, em biết không?"
Anh yêu em.
Chỉ thích em.
Rất thích em.
Mỗi một câu nói, anh liền hôn cô một cái, động tác tuyệt hảo đến mức cô thậm chí quên khóc, chỉ có thể sững sờ nhìn anh, mê muội trong thâm tình của anh, cho đến khi đôi mắt lung linh dần dần có lại sức sống, đôi mắt sáng lấp lánh di chuyển, hiện lên ánh nhìn cảm động không giống với lúc vừa nãy nữa. Trong lòng cô giống như có một con thỏ nhỏ nghịch ngợm đang điên cuồng, không yên tĩnh chút nào, cứ như vậy mà mừng rỡ đến phát điên. Cô thở khẽ một tiếng, nhón chân lên, cô nghiêng về hướng anh, đôi môi cuối cùng cũng giao chung một chỗ, không muốn rời xa nữa.
Cổ Hách Tuyền một tay tuột xuống, siết tại eo cô, tay kia khó nhịn vén cao làn váy cô, lần dò thám hiểm vào trong quần lót bằng tơ tằm của cô, ôm trọn đôi mông mềm mại.
Hỗn loạn hô hấp, rên rỉ mập mờ, còn có thân thể hoàn mỹ nhiệt tình quấn quít chung một chỗ.
Thậm chí ngay cả y phục cũng không cởi, anh nâng đôi chân mảnh khảnh thon dài của cô lên, cô còn chưa kịp hiểu ra, nam căn cứng rắn kích động lấy tư thế đứng liền tiến vào!
"Ngô. . . . . ." Mới vừa xâm nhập vào vẫn chưa kịp thích ứng làm cô giãy giụa một chút, đôi môi anh lại mút chặt không buông truyền tới tiếng rên rỉ rải rác nho nhỏ.
Bên trong cô luôn luôn chặt chẽ, ấm áp, anh không dám nhúc nhích chỉ sợ làm tổn thương nơi mềm mại của cô. Cổ Hách Tuyền ẩn nhẫn dục hỏa mãnh liệt, cả người bắp thịt cũng căng thẳng, bàn tay đưa đến chỗ kết hợp của hai người, yêu thương xoa nhẹ.
"Ưm. . . . . ." Cô rên nhẹ, thân thể mềm mại lung linh càng xoắn chặt, tựa hồ có dòng điện từ chỗ anh xoa nắn vọt qua, bị điện giật truyền tới khắp toàn thân, trên trán cũng thấm mồ hôi.
"Bảo bối. . . . . . Buông lỏng một chút, em quá chặt." Anh dịu dàng dụ dỗ, bắt đầu chậm rãi động đậy theo nhịp điệu, dùng đủ cách thương yêu cô, hôn lên xương quai xanh lõm xuống, bầu ngực trắng ngần, ở đầu vai mượt mà in lại dấu vết.
"Ưm. . . . . . Ưm. . . . . ." Cô khẽ rên, thân thể rất nhanh trực tiếp đáp lại, hoa huyệt càng ngày càng ướt át, mềm mại mà chặt trất, bao bọc anh thật thoải mái. Hô hấp trở nên nặng nề, động tác dần dần mạnh hơn, mấy ngày không gặp nhau, toàn bộ sự nhớ nhung tụ lại chỗ kết hợp thật chặt, anh mạnh mẽ rung động, hận không thể đem cô vò nát, cắn, nhấm nháp cô, để cô hòa tan vào máu thịt của anh, để cho cô không thể rời khỏi anh được nữa.
Bị anh xâm chiếm đến tận cùng cô nghẹn nghẹn ngào ngào, phát ra tiếng nức nở, dồn dập mà yếu ớt, cả người mềm yếu vô lực, chân đều đang phát run.
"Bảo bối, mỏi chân sao?" Cổ Hách Tuyền khàn khàn thì thầm, ẩn nhẫn nhiệt lưu trong thân thể muốn phun trào ôm cô, đem hai chân ngọc thon dài quấn lấy hông anh, dục vọng kích động vào sâu hơn, hơi thô lỗ cắm thẳng vào hoa tâm mềm mại, từng phát từng phát nặng nề đâm vào.
"Ừ. . . . . . Ách. . . . . ." Tư thế quá mắc cỡ, cô hơi thấp đầu là có thể nhìn thấy dục vọng của anh tiến vào cô lấp đầy, chìm trong cô như thế nào.
Không dám nhìn nữa, mắc cỡ đỏ mặt, ngay cả bên tai cũng đỏ ửng.
“Thoải mái không? Hửm?" Môi mỏng hôn trán cô thấm đầy mồ hôi, ở bên tai cô thì thầm nói lời tâm tình "Bảo bối của anh vừa ướt lại chặt. . . . . . Cắn anh thật thoải mái."
Cô yêu kiều hổn hển, rên rỉ chuyển thành nức nở than nhẹ, bởi vì khoái cảm cực độ, nước mắt không khống chế được dọc theo khóe mắt chảy xuống, cô không dám trả lời bất kì câu tán tỉnh nào của anh, nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn anh, để mặc anh ở trên người mình muốn làm gì thì làm, bừa bãi rong ruổi.
Dáng vẻ nhu thuận như thế thật sự khiến người ta phạm tội mà, người con trai ám ách kêu rên, cách lớp quần áo thật mỏng ngậm lấy bầu vú căng cứng, dùng sức mút!
Bị anh chuyển nơi xâm chiếm, vừa đau vừa tê vừa mềm mại, thân thể không kềm được co rút lại, toàn thân cũng phiếm hồng động lòng người, điềm đạm đáng yêu rên rỉ từ đôi môi đỏ mọng lại bật ra, thanh âm kiều mỵ khiến người con trai nghe được tâm ngứa ngáy, khoái cảm vọt lên khiến cho tốc độ cuồng dã của anh càng ngày càng mau. . . . . .
Rõ ràng đã tiến vào rất sâu, anh vẫn cảm giác không đủ, nâng mông của cô hung hăng rút ra đâm vào, muốn đi vào một chút, sâu hơn một chút. . . . .
Sướng khoái bùng lên, tầng tầng lớp lớp khoái cảm hoàn toàn che mất cô, ngay cả gọi cũng gọi không ra. Khi cổ họng anh căng thẳng tràn ra một tiếng gầm nhẹ thì bàn tay nắm chặt đôi mông to tròn của cô, ở hoa tâm vô cùng mất hồn co rút lại, phun hết những tinh hoa ấm áp cuồn cuộn rót vào trong cơ thể cô, giống như rót vào một luồng máu mới.
Dục vọng sưng to trong cơ thể dần dần bình thường, anh lưu luyến từ giữa đùi cô lui ra ngoài, lại nắm cằm nhỏ của cô mút hôn một lúc thật lâu.
"Ngô. . . . . . Không cần. . . . . . Mệt quá. . . . . ." Cô toàn thân hư mềm vô lực tựa vào trong ngực anh, vòng eo vừa chua xót vừa mềm nhũn, không muốn nhúc nhích.
Anh tham lam nhìn bộ dáng lười biếng động lòng người của cô, cười nhẹ một tiếng.
Mấy ngày nay không có cô ở bên cạnh, anh mỗi đêm muốn cô đến mức không ngủ được, Tiểu Bảo Bối cho là chỉ một lần có thể thỏa mãn anh sao? Bất quá nơi này cũng không thể làm như ý anh được, hay là trở về khách sạn anh ngủ lại trước, sẽ tiếp tục hưởng dụng tốt hơn!
Chú thỏ trắng đang buồn ngủ sao đoán được lòng dạ nham hiểm của sói xám chứ, ngoan ngoãn để anh ôm, mặc anh giúp cô sửa sang lại y phục cho tốt, ôm ngang lên đi ra ngoài.
Ai ngờ mới vừa đi ra khỏi yến hội liền nhìn thấy cuối hành lang vội vội vàng vàng đi tới một đống người.
Đi tuốt ở đằng trước là Lạc Dịch khiếp sợ dừng chân lại, đi theo bên cạnh anh là Tô Hợp Hoan cũng dừng bước lại, không hiểu nhìn người con trai xa lạ đang ôm Tiểu Hòa.
Theo sát phía sau, còn có người của Lạc gia vội vội vàng vàng chạy tới, thoáng chốc càng không ngừng hỏi thăm lẫn nhau.
"Tìm được chưa? Tìm được chưa? Tiểu Hòa có ở đó không, nơi này a. . . . . . Ủa?" Phát hiện bọn họ đang ở đó chợt im lặng, dừng hết lại, gần như đồng loạt hút một ngụm khí lạnh.
Sẽ không ai hiểu lầm, người con trai kia, thái độ rõ ràng là đã ăn no đủ vô cùng vui vẻ, mà cô gái tư thế vô cùng lệ thuộc dựa vào trong ngực, mềm mại ôm cổ người con trai, hai gò má như lửa, sóng mắt lưu chuyển, áo hơi xốc xếch cùng với vết hôn rõ ràng trên cổ, hoàn toàn là mới vừa được người khác toàn tâm toàn ý yêu qua, thật thẹn thùng khôn xiết!
Tất cả mọi người ở Lạc gia bị màn này đả kích phản ứng không kịp, mắt to trừng mắt nhỏ liên tiếp nhìn nhau.
Phát hiện Cổ Hách Tuyền đột nhiên dừng bước, Lạc Tiểu Hòa buồn bực nằm trong lòng anh ngẩng đầu lên, thấy chú, thím, cô nhỏ mặt tràn đầy kinh ngạc. A ma, tiểu di bà theo ở phía sau ngây người như phỗng. . . . . . Trong đầu "Oanh" một tiếng.
"Người đó chính là. . . . . . Tiểu Hòa?"
"Trời ạ, mau nhéo tôi đi, tôi không nhìn lầm chứ. . . . . . Ui da. . . . . . Thật là đau a!"
"Gã kia là ai vậy?"
Một mảnh hỗn loạn, ồn ào bàn tán, Lạc Dịch âm trầm bước qua, tư thế rất có tiềm năng là đang chuẩn bị đánh nhau.
Khi người trong nhà vẫn còn đang cả kinh không kịp phản ứng thì anh đã biết tất cả mọi chuyện, đi thẳng về tên đầu sỏ gây nên chuyện!
"Chú, đừng mà!" Cả kinh thất sắc, cô gái từ trong ngực người con trai tránh ra, giống như gà mẹ dang hai cánh tay che ở trước người anh, nước mắt lưng tròng khẩn cầu. Mọi người Lạc gia trợn mắt há mồm nhìn cô. Từ nhỏ đến lớn, cô bé con được người nhà chăm chút bảo vệ giống như đóa hoa trong nhà kính thế nhưng lại liều lĩnh bảo vệ người khác? Hơn nữa "Người khác" đó còn là một người đàn ông.
Không cho bọn họ thời gian tỉnh lại, cô bé con lấy hết dũng khí, tiếp tục nói ra lời kinh người, "A công, a ma, dì nhỏ, chú, thím, cô nhỏ, thật xin lỗi. . . . . . Con, con yêu Đại ca ca! Xin mọi người đừng trách anh ấy nữa. . . . . ."
Trước giọng nói tràn đầy áy náy cùng ray rứt nhưng năm chữ "Con yêu Đại ca ca" cũng là như đinh chém sắt, ngu ngốc cũng phải hiểu ra.
Người của Lạc gia, lại sững sờ một lần nữa. . . . . .
Lạc gia có một ngôi biệt thự nhỏ ba tầng độc lập, xung quanh là đình viện cùng với hàng rào gỗ, không coi là nhỏ, bên trong xanh tươi bốn mùa. Cách xa thành thị ồn ào cùng bụi bậm, ngay cả không khí cung rất khô thoáng trong lành.
Cổ Hách Tuyền đem xe thể thao dừng trước cửa lớn, kéo tay áo xốc lên bao lớn bao nhỏ, đi vào nhà.
"Uy! Sao cậu lại tới chi vậy?" Đang muốn đến phim trường, cô nhỏ nhìn thấy anh, lông mày dựng thẳng.
"Ngày ngày đều tới, đại tổng tài công ty của cậu đã sụp đổ hay cậu đã phát điên rồi?”
"Cô nhỏ, chào buổi sáng." Nhưng anh không sợ hãi, khẽ mỉm cười, "Con tới gặp Tiểu Hòa."
"Cậu một ngày không thấy Tiểu Hòa sẽ mất mấy miếng thịt sao? Thiệt là! Chính bởi vì cậu ngày ngày đến thăm, tôi mới không yên lòng! Ai mà biết cậu đang suy tính mưu ma chước quỷ gì. . . . . ."
"Cô nhỏ, đã gần tám giờ." Anh cũng không phản bác, có lòng tốt nhắc nhở.
"Không tốt rồi, trễ giờ!" Tay không đánh lên khuôn mặt đang tươi cười kia một cái, cô nhỏ căm giận liếc anh, cực kỳ gấp gáp đạp chiếc xe mô tô, như một trận gió quét đi.
Bên trong, căn nhà rất yên tĩnh, đi vào phòng bếp, a ma đang bên bồn rửa vội vàng làm bữa ăn sáng.
Trên bàn ăn đã bày xong bánh tiêu mùi thơm xông vào mũi, chút thức ăn tinh xảo cùng mì xào, những thứ này, đều là mỹ vị thời niên thiếu anh đã từng ăn rồi.
"A ma, con mới tới." Anh cung kính chào hỏi.
"À, tới a, không phải lại ăn ké điểm tâm chứ?" A ma đem cái xẻng gõ vang Binh Binh bàng bàng, "Không phải nói chứ, thiếu gia à, sản nghiệp của Cổ gia là tiên sinh cùng phu nhân gầy dựng, cậu phải hăng hái chăm sóc công việc, đừng giống những tên nhà giàu mới nổi đến khi gia nghiệp tiêu tan mới bắt đầu hối hận. . . . . ."
"A ma dạy dỗ rất đúng, con nhất định sẽ làm việc thật chăm chỉ, bảo đảm tương lai Tiểu Hòa sẽ không phải chịu khổ."
Lời này nghe ra làm người ta rất yên tâm, nhưng. . . . . . A ma "Hừ" một tiếng, cũng chưa đáp ứng đem cháu gái cho anh mà, giống như nắm chắc mười phần rồi vậy.
Bất quá, Cổ thiếu gia này thật sự không giống cô chiêu cậu ấm con nhà giàu khác, kể từ khi anh công khai trở về nước, "Cổ thị" luôn luôn tràn ngập nguy cơ lập tức có biến hóa nghiêng trời lệch đất, trên TV, trang nhất của những mặt báo đều là tin tức tốt về "Cổ thị", thật sự làm cho người ta đối với vị tổng tài kiêm kiến trúc sư này phải thay đổi ánh nhìn.
Lòng người là do dáng dấp, biểu hiện một tháng nay, tất cả mọi người nhìn ở trong mắt, ngẫm lại ban đầu, chuyện anh vì cứu Tiểu Hòa bản thân mình gặp nạn bị thương nặng như vậy, cũng không phải là không cảm động.
Phất tay một cái, a ma tiếp tục xoay người làm tiếp, "Cậu đi đi, tôi còn phải nấu cháo thịt, một lát cùng Tiểu Hòa xuống ăn."
"Vâng, cám ơn a ma." Anh đưa bao lớn bao nhỏ trong tay để xuống, đi lên lầu, âm thầm thở ra.
Một tháng qua, nếm mật nằm gai, chịu nhục xông pha từng trận một, giống như trận thập bát đồng nhân của Thiếu Lâm tự, cửa ải khó hiểm trở, còn có thể bình an bước vào Lạc gia, Cổ Hách Tuyền cảm thấy quả thật mình đã đạt đến thiên đường của nhân gian.
Phong thái không giảm năm đó, a ma mạnh mẽ ngay thẳng, còn có cô nhỏ hung hãn không thua người con trai, dì nhỏ đai đen đệ tam đẳng đánh đâu thắng đó, nữ nhân Lạc gia không ai hiền cả.
Kể từ ngày anh và Lạc Tiểu Hòa ở khách sạn bị Lạc gia "Bắt kẻ thông dâm", sau đó đã chọc cho nhiều người tức giận.
"Thiếu gia! Tiểu Hòa khi còn bé tôi đã dặn nó cách xa cậu một chút, xa một chút, sao cậu vẫn cứ cố chết sống bám lấy nó dây dưa, còn dùng thủ đoạn hèn hạ? Chính cậu tự để tay lên ngực suy nghĩ xem, Tiểu Hòa nhà tôi đã vì cậu chịu biết bao khổ sở rồi? Vậy mà cậu vẫn dám bắt cóc nó! Thật là buồn cười!"
A ma vô cùng đau đớn dạy dỗ Cổ thiếu gia từ nhỏ tính tình đã vốn âm dương quái khí.
"Đồ vô sỉ! Thì ra là cậu, hành động của cậu đã hại thảm bản cô nương! Bị mọi người mắng hơn nửa năm, cậu đừng mơ tưởng tôi sẽ đồng ý đem Tiểu Hòa gả cho cho cậu.” Lời mắng của cô nhỏ đến từ bộ phim cổ trang nào đó trong chương trình phim chiếu lúc 8 giờ.
"Hi, Cổ tiên sinh, có phải cậu đã đem Tiểu Hòa nhà tôi vừa dỗ vừa ăn hết rồi ko? Có làm các biện pháp bảo vệ hay không?" Dì nhỏ thẳng thắn sảng khoái nói thẳng trọng điểm, "Như vậy rất nguy hiểm a! Ngộ nhỡ Tiểu Hòa mang thai. . . . . . Thật ra cũng không cần lo lắng quá, xã hội ngày nay, phụ nữ không có đàn ông cũng có thể nuôi con, một mình phụ nữ chúng ta không cần phụ thuộc vào đàn ông, nhất định phải một mình cố gắng tự lập. . . . . ." Đằng sau lược bớt rất, rất nhiều.
Đối mặt đám nương tử quân mạnh mẽ không buông tha người, bên trán Cổ Hách Tuyền thật chỉnh tề xẹt qua ba đường hắc tuyến.
Không chỉ thế, còn có một Lạc Dịch, bọn họ vốn tuổi cũng gần bằng nhau, nếu như anh cưới Lạc Tiểu Hòa thì phải gọi anh ta một tiếng "Chú", anh ta còn cái gì không hài lòng sao? Làm gì cả ngày bày ra sắc mặt đen thui nhìn mình chứ?
Bất quá, những thứ khó khăn chướng ngại này hoàn toàn không đả kích được quyết tâm của anh, huống chi lướt qua những chướng ngại nặng nề kia là có thể nhìn thấy Lạc Tiểu Hòa. Yêu, ôm cô, hôn cô, đong đưa cô trong lòng, nhìn thấy trên mặt cô tràn đầy nụ cười rực rỡ, khổ hơn nữa, mệt mỏi hơn nữa, Cổ Hách Tuyền cũng cảm thấy đáng!
"Anh đừng tức giận nhé, a ma cùng chú, bọn họ chỉ lo lắng cho em. . . . . ." Nhất là khi nghe được thanh âm ngọt ngào của cô, tim của anh cũng mềm nhũn ra rồi.
Tia nắng ban mai từng sợi nhỏ chiếu vào khuê phòng, trên giường ngủ màu hồng, tiểu giai nhân vẫn chưa tỉnh lại, mái tóc đen dài xõa tung bên gối, gương mặt phấn trắng non mịn, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi.
Cổ Hách Tuyền ngồi ở đầu giường, bàn tay xoa nhẹ gò má trơn mềm, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào.
"Ưm. . . . . ." Lông mi thật dài chớp mắt tựa như cánh quạt, Lạc Tiểu Hòa phát ra tiếng rên rỉ nhẹ nhàng, tựa như nửa tỉnh nửa mơ, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc gần ngay trước mắt, bỗng nhiên tràn ra một lúm đồng tiền ngây thơ, nở nụ cười rực rỡ.
“Đại ca ca. . . . . . Anh đã đến rồi?"
Ngực Cổ Hách Tuyền bởi vì dâng lên vô tận trìu mến mà khẽ chua xót đau đớn, bàn tay xoa nhẹ má phấn non nớt, không ngừng vuốt ve, "Còn muốn ngủ sao?".
Cô lắc đầu một cái, chợt như nhớ ra cái gì, hơi khẩn trương bắt bàn tay anh lại, đôi mắt trong veo như nước nhìn anh chăm chú, lo âu hỏi, "Đại ca ca. . . . . . Hôm nay a ma cùng cô nhỏ . . . . . . Họ có mắng anh không?"
"Không có."
Lạc Tiểu Hòa hiển nhiên không tin, thân thiết an ủi người con trai bị khuất nhục còn phải cắn răng nuốt vào bụng.
“Anh phải từ từ, Đại ca ca, a ma bọn họ không phải là không thích anh. . . . . . Ừm. . . . . . Chẳng qua là. . . . . ."
Chẳng qua là trách anh đem mặt trời nhỏ mà bọn họ mến yêu trộm đi, hơn nữa sau này còn sẽ độc chiếm cô!
Nghĩ tới tương lai tốt đẹp sắp tới, trong lòng Cổ Hách Tuyền vô cùng thanh thản, thân thể cao lớn thon dài cúi xuống, dụ dỗ cô bé con đơn thuần kia.
"Anh không khó chịu, nhưng em phải hôn anh mới được."
"Không được. . . . . . Sẽ bị cô nhỏ mắng. . . . . .", Lạc Tiểu Hòa nhớ tới cô nhỏ ân cần dạy bảo, lắc đầu.
"Cô ấy đến trường quay rồi, không có ở nhà."
"Có thật không? Vậy cũng tốt!" Mặt trời nhỏ nghe vậy, đôi mắt lung linh hiển nhiên sáng lên, chiêm chiếp! Rất rộng rãi cho anh hai nụ hôn vang dội.
“Phải hôn anh bằng cái miệng nhỏ này nè." Cảm thấy chưa đủ, anh lại nghiêng người đè lên thân thể của cô, "Được voi đòi tiên" là từ miêu tả chính xác hành vi này của anh!
"Không thể, dì nhỏ nói không thể để cho anh muốn ăn liền ăn, nữ nhân phải một mình cố gắng tự lập, tự tôn, phải có tự tôn. . . . . ."
"Không nên bị dì ấy tẩy não, bảo bối, muốn ăn em là bởi vì anh yêu em, việc này cùng việc một mình cố gắng tự lập, không liên quan gì đến tự tôn mà." Ở Lạc gia tôi luyện bao lâu nay, da mặt của Cổ Hách Tuyền vốn dĩ là không tệ, nay càng ngày càng dày hơn.
"Vậy. . . . . . Được rồi, chỉ có thể ăn một chút thôi nha. . . . . ."
"Ngoan, hé miệng ra." Sói gian ác lại gần Tiểu Bạch Thỏ, bắt đầu dùng cơm.
Bốn phía rất an tĩnh, tiếng lách chách nhè nhẹ mập mờ cùng lửa nóng vang lên.
"Ngô! Anh ăn thì ăn nha. . . . . . Đừng cởi. . . . . . Y phục của em. . . . . ." Cô gái cả kinh thất sắc kháng nghị.
"A. . . . . ."
Lại qua một hồi.
"Ừm. . . . . . A. . . . . . Nhẹ một chút. . . . . . Đại ca ca. . . . . ." Khe khẽ rên rỉ như tố cáo, âm thanh tuyệt vời như dây đàn làm lòng người mất khống chế.
"Bảo bối, anh nhớ em đến mức toàn thân cũng đau."
Anh chậm rãi tiến vào, thoải mái phải than thở ". . . . . . Thật chặt. . . . . ."
Cả người nóng bỏng, bụng dưới giống như có ai đang đốt lửa, anh không cách nào tiếp tục nhẫn nại nữa, ưỡn thẳng lưng không nhịn được mà dùng lực va chạm, đâm thật sâu đến mức bé liên tiếp kêu lên, cũng làm chiếc giường đơn nhỏ hẹp vang lên tiếng kẽo kẹt vang dội.
"A. . . . . . Chậm một chút. . . . . ." Cô gái bị nhịp điệu cuồng dã của anh, không nhịn được cong lên thân thể mảnh khảnh, thở gấp, mười ngón tay bắt lấy đầu vai bền chắc của anh thật chặt.
Nóng rực như sắt, dục vọng lại thâm sâu xâm chiếm địa phương mềm mại nhất của cô gái, thẳng đến hoa tâm, một lần so với một lần càng cuồng dã hơn, mỗi một lần thối lui khỏi hoa kính chật hẹp thấm ướt thì trong nháy mắt lại mạnh mẽ đâm vào thật sâu.
Khoái cảm như sóng triều đổ ập tới, đem cô lần lượt đưa lên đỉnh ngọn sóng, quá nhiều sướng khoái khiến cô nghẹn ngào, đầu ngón tay bấm thật sâu vào tấm lưng rắc chắc của anh.
Hơi đau nhói càng làm Cổ Hách Tuyền hưng phấn, trên gương mặt tuấn tú tất cả đều là mồ hôi, anh gầm nhẹ, bàn tay bắt được hai cái chân nhỏ, hướng hai bên tách ra ngăn chận, khiến phái nam nóng rực tiến vào sâu hơn. . . . . .
"Bảo bối, có thích như vậy hay không? Ôm chặt anh. . . . . ."
"A. . . . . . Không cần. . . . . ."
"Tư thế thoải mái hay không? Anh đã sớm muốn làm như vậy. . . . . . Đúng, cứ như vậy, bảo bối thật chặt, thật ướt."
"A. . . . . . Quá sâu. . . . . . Đại ca ca. . . . . ."
"Như vậy đã không chịu nổi? Anh đã đói bụng thời gian thật dài rồi. . . . . . Ngoan, để cho anh yêu em một lát nữa thôi. . . . . ."
Trong sự kích tình xa cách thật lâu, bọn họ cũng khó khăn tự kềm chế, hoàn toàn không phát hiện ngoài cửa có vài nhóm người tới tới lui lui, một nhóm người đứng thẳng, có chút đỏ mặt tía tai tránh đi.
"Ai, con gái lớn không dùng được a! Xem ra nên cùng bạn già thương lượng chuẩn bị chuyện vui rồi."
"Lại dám thừa dịp ta không có ở đây đánh lén. . . . . . Thật là đồ vô sỉ!"
Nữ sinh đã lớn nửa đường chạy trở về, ngay cả bạn trai cũng còn chưa có, ở ngoài cửa nghe thấy mặt đỏ tới mang tai, thầm mắng một chuỗi Tam Tự kinh, nhưng thật sự không có dũng khí phá cửa mà vào, nhất thời giẫm chân, chạy mất.
"Không biết có làm các biện pháp ngừa thai không. . . . . ." Nhẹ nhàng nói thầm, thân là bác sỹ, gương mặt cô gái như có điều suy nghĩ, vẫn đang lo lắng việc của người nào đó.
Cổ Hách Tuyền được như ý rồi, nhưng đối với ác sói đói bụng đến mức hai mắt xám ngắt mà nói, làm sao đủ đỡ thèm? Cái anh muốn là cô hàng đêm ở trong lòng anh, anh ở bên trong cô, thương yêu, nghe cô ngọt ngào gọi anh "Đại ca ca".
Được rồi! Nếu Lạc gia rõ ràng muốn công khai khiêu chiến, anh đành phải âm thầm bày kế mà thôi.
Thế là, thừa dịp mọi người Lạc gia nhất thời lơ là sơ suất, anh tay chân gọn gàng đem tiểu công chúa trong tháp mang đi, không để lại một sợi tóc!
Mùa xuân ở Đài Nam luôn luôn xinh đẹp, nơi này có toàn bộ những ruộng hoa xinh đẹp nhất và những thảo nguyên tươi mát, phụ nữ làm công cho Trà viên đang thu hoạch trà xuân.
Khí trời rất sáng sủa, ánh mặt trời ấm áp, không khí mát mẻ, chiếc xe thể thao màu đỏ đang chậm rãi chạy trên đường.
Ngồi ở trong xe, cô gái mặc áo hoa quần short ngắn, mang mũ che nắng màu trắng, xinh đẹp động lòng người, trong tay giơ máy chụp hình Nikon hồng đỏ, đối diện với những ruộng hoa chụp không ngừng.
Đóng xe lại là một chàng trai mặc áo sơ mi đen đơn giản nhàn nhã, quần jean, cả người toát ra vẻ thành thục, anh đánh tay lái, khóe môi khẽ cong cong, ánh mắt thỉnh thoảng cưng chìu nhìn nhất cử nhất động của cô gái.
"Xong rồi." Cô gái quay đầu, hướng anh thản nhiên cười, "Em chụp xong rồi."
"Ừ, vậy về nhà thôi." Tốc độ xe mau hơn, chạy về khu biệt thự hùng vĩ cách đó không xa.
Đây là Cổ gia Đài Nam, cách chín năm anh mang theo cô trở lại.
Mộ phần của cha mẹ nằm ở đây, đoạn ký ức đẹp để sống chung cũng ở nơi đây, nơi này có rất nhiều kỉ niệm, cho dù tốt đẹp hay thống khổ, thương tâm hay vui vẻ. Bây giờ trở về đều cảm thấy vô cùng trân quý.
"Đại ca ca, anh nói lão quản gia còn nhận ra em không?" Cô gái khẽ nghiêng thân thể, không yên tâm hỏi.
Chàng trai cười, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt trên đầu gối "Dĩ nhiên, Tiểu Hòa từ nhỏ đến lớn cũng không thay đổi, luôn luôn xinh đẹp như vậy, Chú Phó nhất định sẽ nhận ra được."
Không chỉ như thế, anh còn chuẩn bị cho cô một vui mừng thật lớn, anh đã nôn nóng đợi không được, muốn đem mặt trời nhỏ này danh chánh ngôn thuận hái về nhà!
"Chúng ta len lén chạy mất, chú nhất định sẽ tức giận." Cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu, nghĩ tới mọi người trong nhà khi biết được hành động này của bọn họ giống như "Bỏ trốn", không biết sẽ có phản ứng gì.
"Trở về mang roi xin tội là xong." Anh mới bất kể hậu quả, trước tiên đem người bắt cóc rồi hãy nói sau.
"Em sẽ bảo vệ anh! Sẽ không để cho chú đánh anh. . . . . ." Khi biết anh bị chú hung hăng đánh một đấm, cô đã đau lòng thật lâu.
"Bảo bối thật tốt." Cổ Hách Tuyền quả thực là cực kỳ vui vẻ, nếu như giả thành yếu ớt có thể lấy được nhiều hơn tình yêu cùng quan tâm của người yêu, anh không ngại mình ở Lạc gia nhận lấy đãi ngộ không công bằng!
Xe thể thao mui trần quen thuộc lái vào nhà cũ Cổ gia, phóng tầm mắt nhìn, vẫn là căn biệt thự màu trắng thật lớn, trúc xanh khắp nơi, đang mỉm cười đón gió phấp phới, cảnh trí vẫn xinh đẹp như cũ.
Dĩ nhiên, nghênh đón bọn họ còn có lão quản gia tóc trắng xoá.
"Lão quản gia!" Lạc Tiểu Hòa kích động kêu lên, nhảy xuống xe chạy tới ôm ông, nước mắt vui vẻ vung vẫy.
"Tiểu Hòa! Thật là Tiểu Hòa sao? A Hành nói với ông, thiếu gia muốn đem con về đây, ông còn không thể tin được. . . . . . Thì ra Tiểu Hòa thật sự trở lại, thật tốt quá! Thật tốt quá!" Lão quản gia cười đến thấy răng không thấy mắt, lại nhìn thiếu gia đứng ở sau lưng Lạc Tiểu Hòa, trong mắt không che dấu tình ý triền miên, càng thán phục phát ra: Duyên phận kỳ diệu!
"Lão quản gia, thân thể ông khỏe không? A ma con cũng rất nhớ ông nha. . . . . ."
"Lão quản gia, giàn nho này đến mùa hè có còn ra trái nữa không?"
"Lão quản gia. . . . . ."
Cô ríu rít, chỉ lo cùng lão quản gia hàn huyên, thanh âm trong trẻo, câu văn lưu loát, chứng mất ngôn ngữ đã hoàn toàn khỏi, đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao người của Lạc gia đồng ý cho Cổ tổng tài vào cửa.
Cô nhìn anh sẽ rất cố gắng nói chuyện, cũng nói rất nhiều, giống như thay đổi thành người khác, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa ra ánh sáng mê người rực rỡ, thấy thế người của Lạc gia vừa kinh ngạc vừa vui. . . . . . Cho nên nhất trí giơ tay đồng ý mở cửa để Cổ tổng tài vào!
"Tiểu Hòa, đi theo anh." Bị bỏ quên một lúc lâu, Cổ Hách Tuyền cuối cùng cũng không kềm chế được muốn cướp người.
"Đi đi, Tiểu Hòa, con nói chuyện với lão quản gia thật lâu, thiếu gia cũng ghen rồi đó?" Lão quản gia cười ha hả, hướng Lạc Tiểu Hòa nháy mắt.
Lạc Tiểu Hòa thẹn thùng bị anh dắt đi về hướng tòa nhà phía sau.
Cô nhớ nơi đó có một bụi cây Mộc Lan thật cao, thật to, Đại ca ca thích đọc sách dưới tàng cây, cô thích nằm ở trên bàn đá vẽ tranh, nhưng sao bên cạnh lại xây thêm một căn phòng đáng yêu đến thế?
Từ ngoài nhìn vào có thể thấy mới được xây cách đây không lâu, tường màu nâu, cửa sổ màu trắng, nóc nhà màu đen rất đẹp.
Đại ca ca là muốn mình tới nơi này xem phòng ở mới sao? Lạc Tiểu Hòa không hiểu nghiêng đầu, im lặng hỏi.
"Vào xem một chút."
Cổ Hách Tuyền buông cô ra, đưa cô một chiếc chìa khóa, ý bảo cô đi vào.
Cô nghe lời mở khóa, vừa mới đẩy cửa, một hương vị ngọt ngào nồng nặc lập tức xông vào mũi, Lạc Tiểu Hòa thở nhẹ một tiếng, ngạc nhiên mở to hai mắt. . . . .
Không sai, đây là một gian phòng làm bằng sôcôla!
Dù là vách tường, dụng cụ gia đình, bàn ghế, bộ sách nặng nề, tranh vẽ treo trên tường, đèn treo, từng viên trân châu rũ xuống, tất cả đều là sô cô la rất ngon, mà trên bàn ăn thật dài bày đầy các loại sô cô la nổi tiếng đến từ các quốc gia, thêm nhiều viên kẹo xinh đẹp màu sắc khác nhau!
Cô đứng ở trong phòng, nín thở ngưng mắt, chỉ sợ hơi thở ra sẽ làm gian phòng thần kỳ này tan chảy đi.
Kích động quay đầu, đáy mắt vui vẻ thoải mái, một giây kế tiếp, giống như chú chim non sà vào vòng tay đã mở sẵn.
"Thích không?" Đường đường đại kiến trúc sư giống như học sinh tiểu học đang khẩn trương chờ thầy cô chấm điểm.
"Thích!" Cô nén lệ, không chút nghĩ ngợi gật đầu.
Lệ thuộc vào thật sâu, tình yêu thật sâu, cảm động thật sâu, tựa như gian phòng vô cùng ngọt ngào này, đều là anh cho cô, cô cảm thấy mình đời này không còn bất kỳ tiếc nuối nào.
"Như vậy, Tiểu Hòa, gả cho anh được không?" Sớm đã chuẩn bị tốt, chiếc nhẫn được đưa ra, anh trang trọng khom gối nửa quỳ ở nơi này đại biểu lời hứa thuở nhỏ của anh, cầu hôn với mặt trời nhỏ.
Anh bận rộn hai tháng, ở Đài Bắc cùng Đài Nam qua lại bôn ba, một mặt tiếp nhận mọi người trong Lạc gia gây khó khăn khảo nghiệm, một mặt chỉ huy mấy vị chuyên gia về món điểm tâm ngọt đến từ nước Đức, Thụy Sĩ cùng Bỉ, cùng chế tạo gian nhà sô cô la kỳ diệu này, bản vẽ thiết kế đã vẽ từ rất lâu, vẫn giấu ở trong lòng anh.
Cô khóc nói: "Được!" Rất nhanh, vừa vui mừng, nín khóc mỉm cười, không chút do dự đem tay trái giao cho anh, cả đời tất cả đều cho anh!
Chiếc nhẫn nhẹ nhàng lồng vào ngón áp út mảnh khảnh, hiệu Tiffany, những viên kim cương nhỏ vây quanh tôn lên sự thanh nhã của viên kim cương hình giọt nước thật to ở giữa, không kinh diễm, không khoa trương, nhưng lại làm tim người nào đó đập thình thịch.
Cô nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, lệ như suối trào, anh đứng dậy ôm lấy cô thật chặt, dịu dàng hôn lên những giọt nước mắt kích động kia.
Hai mươi mốt tuổi anh vì không để cho Cổ Thế Xương biết được tung tích, rời khỏi nước Mĩ lặng lẽ đến Thụy Sĩ, hơn nữa thuận lợi thi được ETH học viện kiến trúc, học kiến trúc thiết kế; hai mươi bốn tuổi, anh ở trên xe lăn vẽ ra tác phẩm đầu tiên làm giới kiến trúc khen không dứt, cũng lấy được “Giải Thưởng Pritxker”, từ đó về sau, trên con đường bắt đầu sáng tác không gì kiêng kỵ, không chịu bất kỳ sự quản thúc nào, anh vội vã đem mặt trời nhỏ trong cuộc đời mình mang về, từ đó sẽ không sợ hãi rét lạnh nữa.
Mọi người tôn xưng anh là đại kiến trúc sư, luôn thán phục không ngừng trước mỗi tác phẩm của anh, khiến cho chữ kí "K&H" giá trị gấp trăm lần.
Vậy mà, người đời không ai biết được, "K&H" chính là đại diện cho một phần tình cảm ngọt ngào tốt đẹp nhất, một đoạn cam kết cho tới bây giờ vẫn không nuốt lời.
Sâu trong nội tâm của anh, chân chính toàn tâm toàn ý muốn thiết kế ra một gian nhà bằng sô cô la mà cô yêu thích nhất.
Hiện tại anh đã tạo ra nó ngoài đời thực, đưa cho người anh yêu.
Thật ra đây mới là tác phẩm vừa ý nhất trong cuộc đời anh.
【Hoàn】
Danh sách chương