“Động lòng.”
✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿
Nhưng trong lòng ta đã có người để thích mất rồi.
Thích cái con mẹ ngươi.
Cố Chiêu thật sự muốn lôi mười tám đời tổ tông nhà Thẩm Độc ra hỏi thăm, nhưng khi nhìn vẻ mặt y lúc nói ra những lời ấy, quả thực hết sức dịu dàng, hắn chẳng biết phải làm sao, không muốn mắng y nữa, mà muốn chịch chết y luôn.
Mãi đến tận khi rời khỏi thôn trang Yêu Ma đạo tạm trú, hắn vẫn chưa nói được lời nào khác. Trên đường trở về Tà Phong sơn trang, bắt gặp Lục Phi Thiền đang cười hì hì, hắn cong đôi môi, bày ra nụ cười hoàn mỹ nhất, nói với nàng mấy câu rồi trở về phòng mình.
Thông bá đứng ngoài cửa chờ.
Cố Chiêu nhìn lão, lão trao cho hắn ánh mắt ra hiệu, thì ra có người đang chờ bên trong, sải bước tiến vào phòng.
“Cuối cùng cũng về rồi, Trì mỗ chờ Cố Thiếu Sơn đã lâu.”
Nếu Thẩm Độc ở đâu, nghe thấy giọng nói này nhất định sẽ cả kinh lắm. Bởi vì người vừa nói chuyện không phải ai khác, đúng là Thiếu minh chủ Thiên Thủy Minh Trì Ẩm mà y đang định lừa! Giờ phút này gã thoải mái ngồi bên bàn uống trà.
Cố Chiêu nhìn thấy gã mặc một bộ cẩm bào màu đen, tai trái đeo 3 vành khuyên bạc trông thật bất kham, gương mặt anh tuấn, lúc nheo mắt nhìn người khác luôn mang theo vẻ ngông cuồng.
Hắn bước vào nhưng hành động của đối phương không thêm chút tôn trọng nào.
Trái lại còn cười hỏi hắn: “Đưa danh sách cho Thẩm Độc xem đấy à? Ngươi nói xem với địa vị của y hiện giờ sao phải nhọc công nhiều thế làm gì? Cứ nhất quyết phải lên thiền viện Thiền Cơ. Bề ngoài thì nói vì 3 quyển Phật Tàng, nhưng ta cảm thấy không phù hợp với tính tình của y cho lắm.”
Lời vừa phun ra thực sự làm người nghe khó chịu.
Cố Chiêu nghĩ, hắn vẫn thích nói chuyện với Thẩm Độc hơn. Tuy hôm nay Thẩm Độc làm hắn nghẹn gần chết.
Nhưng dù sao cũng tốt hơn người này.
Cố Chiêu đi tới, ngồi xuống đối diện gã, nhìn bàn cờ dang dở bên tay Trì Ẩm, rồi nhìn gã nói: “Thậm Độc định làm gì thì ta không biết, nhưng ngươi đội cái mặt giả này làm ta nhìn không quen mắt.”
“Hả?”
Giọng điệu của “Trì Ẩm” ngồi đối diện cất cao, nâng tay sờ sờ “mặt” mình, rồi chậm rãi nở nụ cười, đảo mắt hài hước hỏi Cố Chiêu.
“Mặt ta có gì đáng kinh ngạc? Có mà các ngươi mới lạ ấy, đang yên đang lành, con gái mềm mại dịu dàng thì không thích, sao cứ đi thích đàn ông vừa thối vừa cứng làm gì? Đầu tiên là Thẩm Độc, rồi giờ đến ngươi.”
“Con mẹ nó đánh rắm cái gì đấy.”
Nét mặt Cố Chiêu thoáng giảm nhiệt độ, nếu như đổi thành Thẩm Độc ngồi trước mặt, hắn còn nói được một, hai, ba, bốn, năm câu, nhưng Trì Ẩm không đơn giản như vậy.
“Tới tìm ta có chuyện gì?”
“Đương nhiên là để bàn chuyện hợp tác.” Trì Ẩm đặt tay xuống, bình tĩnh nói tiếp. “Ta nhớ ngươi từng nói muốn liên hợp với ta để diệt trừ Thẩm Độc. Giờ ta nghĩ kĩ rồi. Trong võ lâm này, so với ngươi, ta còn muốn diệt trừ y hơn. Cơ mà không biết hôm nay Cố Thiếu Sơn có đổi ý hay không?”
“Sao?” Cố Chiêu nhấc mắt nở nụ cười. “Trì thiếu minh chủ nguyện ý hợp tác giúp Chiêu gạt bớt một tai họa phiền phức, cớ sao không làm?”
“Ha ha ha…”
Chắc cảm thấy mình cũng được xem như một tai họa phiền phức của Cố Chiêu, e rằng bọn họ không có lần hợp tác thứ hai, nên Trì Ẩm bật cười rộ lên, cười đủ rồi mới nói kế hoạch của mình.
“Lúc từ trên Bất Không sơn xuống là một cơ hội cực kỳ tốt.”
Lúc đó Thẩm Độc đã lên Bất Không sơn đòi Phật Tàng, chọc giận thiền viện Thiên Cơ, cộng thêm chiếm được Phật Tàng, hoài bích kỳ tội(*), quần hùng giang hồ chắc chắn không để y sống sót.
(*) Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: người bình thường không có tội, nhưng vì giữ ngọc bích mà bị chịu tội.
Tìm bừa một lý do rồi vây giết dưới chân núi là xong.
Nếu có thêm Bồng Sơn và Thiên Thủy minh, 2 con quái vật khổng lồ, Thẩm Độc mọc cánh khó thoát.
Không cần Trì Ẩm nhiều lời, Cố Chiêu cũng hiểu cơ hội ấy tuyệt vời đến mức nào, hắn nở nụ cười thoạt nhìn vô cùng vui vẻ.
Còn Trì Ẩm bỗng tỏ vẻ phiền muộn.
Gã nâng tách trà lên uống, lúc đặt xuống mới than thở: “Nếu năm đó có người nói với ta sau này Thẩm Độc sẽ biến thành như vậy, đánh chết ta cũng không tin…”
Cố Chiêu không nói gì.
Trong phòng chỉ có hai người họ, ngồi đối diện nhau không cần lo lắng người khác nghi ngờ, dù sao đều là nhân vật lợi hại phe chính đạo, uống một tách trà nói dăm ba câu hoàn toàn bình thường.
Chỉ là không ai còn lòng dạ nào nói chuyện.
“Trì Ẩm” nghĩ về những chuyện đã xảy ra cực kỳ lâu trước kia, và cả Thẩm Độc số đỏ, đại nạn không chết. Cố Chiêu cũng nghĩ đến Thẩm Độc, nhưng hắn không quen Thẩm Độc ngày xưa, chỉ nghĩ, ngày đó ở trong thiền viện Thiên Cơ, ngoại trừ Phật Tàng ra, có phải còn thứ gì khác khiến y không thể không đi…
Trời xẩm tối.
Thời tiết ngày xuân đang dần ấm lên, tiếng côn trùng bắt đầu kêu rộn, chim tước trú đông từ phương nam bay về, điểm tô thế giới sinh khí tràn trề.
Mặt trời lặn, mặt trăng lên, Bất Không sơn tĩnh lặng an bình.
Bên trong thiền viện rộng lớn, miếu thờ thiền phòng nối liền nhau, phóng tầm mắt ra xa, trông thấy tòa tháp Nghiệp cổ kính cao chót vót đứng một mình cô độc.
Năm nay hoa Vô Ưu nở muộn.
Đây là thánh hoa cửa Phật. Cây hoa khẳng khiu gầy yếu trồng bên ngoài tháp phật, chỉ mọc lá xanh biếc chứ nụ hoa vàng nhạt vẫn còn nhỏ lắm, cuộn thành những núm xinh xinh, chưa có ý định bung nở.
Một cơn gió thổi qua.
Hòa thượng áo trắng đứng dưới tàng cây, ngước đôi mắt sáng không nhiễm bụi trần.
Lão hòa thượng già dáng người tiều tụy hiếm khi ngồi xếp bằng trên bậc thang bên ngoài tháp, tay bấm chuỗi tràng hạt thật dài, cảm giác cơn gió vờn qua mặt cũng ngẩng đầu lên.
Cây cối đung đưa lá xanh.
Lão hòa thượng thấy thế bỗng nhớ đến một đoạn công án nổi danh trong thiền môn: “Lòng tưởng Phật thì có Phật, tánh sợ ma thì gặp ma(1). Không phải gió động, không phải cờ động.(2)”
(1) Câu nói của Tam Tạng, trích trong “Tây du ký” hồi thứ 13.
(2) Câu nói của Lục Tổ Huệ Năng: “Không phải gió động cũng không phải cờ động mà chính là tâm hai vị động.”
Đoạn này tất nhiên hòa thượng hiểu.
Hắn đứng yên lặng hồi lâu, lúc cất tiếng, giọng nói lộ ra khác thường: “Nhân giả…”
Hai chữ phía sau bỗng im bặt.
(*) Chắc câu hoàn chỉnh là “Nhân giả nhân dã: Kẻ có lòng nhân ái mới là người.”
✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿
Nhưng trong lòng ta đã có người để thích mất rồi.
Thích cái con mẹ ngươi.
Cố Chiêu thật sự muốn lôi mười tám đời tổ tông nhà Thẩm Độc ra hỏi thăm, nhưng khi nhìn vẻ mặt y lúc nói ra những lời ấy, quả thực hết sức dịu dàng, hắn chẳng biết phải làm sao, không muốn mắng y nữa, mà muốn chịch chết y luôn.
Mãi đến tận khi rời khỏi thôn trang Yêu Ma đạo tạm trú, hắn vẫn chưa nói được lời nào khác. Trên đường trở về Tà Phong sơn trang, bắt gặp Lục Phi Thiền đang cười hì hì, hắn cong đôi môi, bày ra nụ cười hoàn mỹ nhất, nói với nàng mấy câu rồi trở về phòng mình.
Thông bá đứng ngoài cửa chờ.
Cố Chiêu nhìn lão, lão trao cho hắn ánh mắt ra hiệu, thì ra có người đang chờ bên trong, sải bước tiến vào phòng.
“Cuối cùng cũng về rồi, Trì mỗ chờ Cố Thiếu Sơn đã lâu.”
Nếu Thẩm Độc ở đâu, nghe thấy giọng nói này nhất định sẽ cả kinh lắm. Bởi vì người vừa nói chuyện không phải ai khác, đúng là Thiếu minh chủ Thiên Thủy Minh Trì Ẩm mà y đang định lừa! Giờ phút này gã thoải mái ngồi bên bàn uống trà.
Cố Chiêu nhìn thấy gã mặc một bộ cẩm bào màu đen, tai trái đeo 3 vành khuyên bạc trông thật bất kham, gương mặt anh tuấn, lúc nheo mắt nhìn người khác luôn mang theo vẻ ngông cuồng.
Hắn bước vào nhưng hành động của đối phương không thêm chút tôn trọng nào.
Trái lại còn cười hỏi hắn: “Đưa danh sách cho Thẩm Độc xem đấy à? Ngươi nói xem với địa vị của y hiện giờ sao phải nhọc công nhiều thế làm gì? Cứ nhất quyết phải lên thiền viện Thiền Cơ. Bề ngoài thì nói vì 3 quyển Phật Tàng, nhưng ta cảm thấy không phù hợp với tính tình của y cho lắm.”
Lời vừa phun ra thực sự làm người nghe khó chịu.
Cố Chiêu nghĩ, hắn vẫn thích nói chuyện với Thẩm Độc hơn. Tuy hôm nay Thẩm Độc làm hắn nghẹn gần chết.
Nhưng dù sao cũng tốt hơn người này.
Cố Chiêu đi tới, ngồi xuống đối diện gã, nhìn bàn cờ dang dở bên tay Trì Ẩm, rồi nhìn gã nói: “Thậm Độc định làm gì thì ta không biết, nhưng ngươi đội cái mặt giả này làm ta nhìn không quen mắt.”
“Hả?”
Giọng điệu của “Trì Ẩm” ngồi đối diện cất cao, nâng tay sờ sờ “mặt” mình, rồi chậm rãi nở nụ cười, đảo mắt hài hước hỏi Cố Chiêu.
“Mặt ta có gì đáng kinh ngạc? Có mà các ngươi mới lạ ấy, đang yên đang lành, con gái mềm mại dịu dàng thì không thích, sao cứ đi thích đàn ông vừa thối vừa cứng làm gì? Đầu tiên là Thẩm Độc, rồi giờ đến ngươi.”
“Con mẹ nó đánh rắm cái gì đấy.”
Nét mặt Cố Chiêu thoáng giảm nhiệt độ, nếu như đổi thành Thẩm Độc ngồi trước mặt, hắn còn nói được một, hai, ba, bốn, năm câu, nhưng Trì Ẩm không đơn giản như vậy.
“Tới tìm ta có chuyện gì?”
“Đương nhiên là để bàn chuyện hợp tác.” Trì Ẩm đặt tay xuống, bình tĩnh nói tiếp. “Ta nhớ ngươi từng nói muốn liên hợp với ta để diệt trừ Thẩm Độc. Giờ ta nghĩ kĩ rồi. Trong võ lâm này, so với ngươi, ta còn muốn diệt trừ y hơn. Cơ mà không biết hôm nay Cố Thiếu Sơn có đổi ý hay không?”
“Sao?” Cố Chiêu nhấc mắt nở nụ cười. “Trì thiếu minh chủ nguyện ý hợp tác giúp Chiêu gạt bớt một tai họa phiền phức, cớ sao không làm?”
“Ha ha ha…”
Chắc cảm thấy mình cũng được xem như một tai họa phiền phức của Cố Chiêu, e rằng bọn họ không có lần hợp tác thứ hai, nên Trì Ẩm bật cười rộ lên, cười đủ rồi mới nói kế hoạch của mình.
“Lúc từ trên Bất Không sơn xuống là một cơ hội cực kỳ tốt.”
Lúc đó Thẩm Độc đã lên Bất Không sơn đòi Phật Tàng, chọc giận thiền viện Thiên Cơ, cộng thêm chiếm được Phật Tàng, hoài bích kỳ tội(*), quần hùng giang hồ chắc chắn không để y sống sót.
(*) Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: người bình thường không có tội, nhưng vì giữ ngọc bích mà bị chịu tội.
Tìm bừa một lý do rồi vây giết dưới chân núi là xong.
Nếu có thêm Bồng Sơn và Thiên Thủy minh, 2 con quái vật khổng lồ, Thẩm Độc mọc cánh khó thoát.
Không cần Trì Ẩm nhiều lời, Cố Chiêu cũng hiểu cơ hội ấy tuyệt vời đến mức nào, hắn nở nụ cười thoạt nhìn vô cùng vui vẻ.
Còn Trì Ẩm bỗng tỏ vẻ phiền muộn.
Gã nâng tách trà lên uống, lúc đặt xuống mới than thở: “Nếu năm đó có người nói với ta sau này Thẩm Độc sẽ biến thành như vậy, đánh chết ta cũng không tin…”
Cố Chiêu không nói gì.
Trong phòng chỉ có hai người họ, ngồi đối diện nhau không cần lo lắng người khác nghi ngờ, dù sao đều là nhân vật lợi hại phe chính đạo, uống một tách trà nói dăm ba câu hoàn toàn bình thường.
Chỉ là không ai còn lòng dạ nào nói chuyện.
“Trì Ẩm” nghĩ về những chuyện đã xảy ra cực kỳ lâu trước kia, và cả Thẩm Độc số đỏ, đại nạn không chết. Cố Chiêu cũng nghĩ đến Thẩm Độc, nhưng hắn không quen Thẩm Độc ngày xưa, chỉ nghĩ, ngày đó ở trong thiền viện Thiên Cơ, ngoại trừ Phật Tàng ra, có phải còn thứ gì khác khiến y không thể không đi…
Trời xẩm tối.
Thời tiết ngày xuân đang dần ấm lên, tiếng côn trùng bắt đầu kêu rộn, chim tước trú đông từ phương nam bay về, điểm tô thế giới sinh khí tràn trề.
Mặt trời lặn, mặt trăng lên, Bất Không sơn tĩnh lặng an bình.
Bên trong thiền viện rộng lớn, miếu thờ thiền phòng nối liền nhau, phóng tầm mắt ra xa, trông thấy tòa tháp Nghiệp cổ kính cao chót vót đứng một mình cô độc.
Năm nay hoa Vô Ưu nở muộn.
Đây là thánh hoa cửa Phật. Cây hoa khẳng khiu gầy yếu trồng bên ngoài tháp phật, chỉ mọc lá xanh biếc chứ nụ hoa vàng nhạt vẫn còn nhỏ lắm, cuộn thành những núm xinh xinh, chưa có ý định bung nở.
Một cơn gió thổi qua.
Hòa thượng áo trắng đứng dưới tàng cây, ngước đôi mắt sáng không nhiễm bụi trần.
Lão hòa thượng già dáng người tiều tụy hiếm khi ngồi xếp bằng trên bậc thang bên ngoài tháp, tay bấm chuỗi tràng hạt thật dài, cảm giác cơn gió vờn qua mặt cũng ngẩng đầu lên.
Cây cối đung đưa lá xanh.
Lão hòa thượng thấy thế bỗng nhớ đến một đoạn công án nổi danh trong thiền môn: “Lòng tưởng Phật thì có Phật, tánh sợ ma thì gặp ma(1). Không phải gió động, không phải cờ động.(2)”
(1) Câu nói của Tam Tạng, trích trong “Tây du ký” hồi thứ 13.
(2) Câu nói của Lục Tổ Huệ Năng: “Không phải gió động cũng không phải cờ động mà chính là tâm hai vị động.”
Đoạn này tất nhiên hòa thượng hiểu.
Hắn đứng yên lặng hồi lâu, lúc cất tiếng, giọng nói lộ ra khác thường: “Nhân giả…”
Hai chữ phía sau bỗng im bặt.
(*) Chắc câu hoàn chỉnh là “Nhân giả nhân dã: Kẻ có lòng nhân ái mới là người.”
Danh sách chương