“Không phải từ trước đến nay môn hộ của người đều do ông đây thanh lý cho hay sao?”
***
Nhớ hồi còn ở Bất Không sơn, Thẩm Độc hỏi hắn, kẻ tập kích sau lưng y rốt cuộc là ai.
Dáng vẻ kia hiển nhiên không muốn nghe đáp án là Bùi Vô Tịch.
Tiếc rằng, hiện thực luôn luôn tàn khốc.
Cố Chiêu quen Thẩm Độc không tính là quá lâu, mới có 5 năm thôi nhưng mối quan hệ “hợp tác” giữa hai người rất sâu đậm nên hắn cảm thấy khắp thiên hạ mình mới là người hiểu rõ Thẩm Độc nhất.
Còn Bùi Vô Tịch? Thấy thế nào cũng chỉ là con thú nhỏ Thẩm Độc nuôi cho vui, không xứng được hắn để mắt tới.
Giờ khắc này nhìn thấy Bùi Vô Tịch mặc trường bào đỏ sậm đứng từ xa nhìn chăm chú sang bên đây. Hắn liền cực kỳ hiền lành nhếch khóe môi, ngay cả kiếm dắt bên hông cũng chưa rút ra, dù lâm nguy vẫn ung dung vuốt ve tay áo bị gió xới tung của mình, thản nhiên nói: “Sớm biết quãng đường quay về Bồng Sơn chắc chắn không thể yên ổn nhưng không ngờ, có thể kinh động đến Bùi tả sứ Gian Thiên Nhai đây. Xem ra, Thẩm đạo chủ của các ngươi nhất quyết muốn có hậu nhân Võ Thánh rồi.”
Bùi Vô Tịch chưa tiếp xúc nhiều với Cố Chiêu.
Trong ấn tượng của hắn, người này quỷ kế đa đoan tuy được mấy kẻ chính đạo tôn thành “Bồng Sơn đệ nhất tiên”, nhưng phong cách hành sự thật sự không giống chính đạo gì cả. Chẳng qua lời do người của Yêu Ma đạo nói chả ảnh hưởng gì đến đánh giá của mấy kẻ chính đạo ngu si đó, ngược lại còn bị quy kết thành “Nói xấu”.
Bây giờ nghe người kia nói thế, hắn không tỏ vẻ gì, cũng chẳng đáp lời.
Đối với Bùi Vô Tịch mà nói, tất cả ngôn từ đều không hữu dụng bằng đao kiếm, hắn không muốn nói nhiều với Cố Chiêu, để tránh rơi vào cạm bẫy nào đó.
Lần này, hắn chỉ muốn sống sót mang người đi.
Thoạt nhìn nhân thủ bên hắn khá nhiều, nhưng Cố Chiêu là một nhân tố không xác định.
“Ra tay.”
Không thèm cho đám người chính đạo thời gian phản ứng, sau khi nhìn lướt qua vị trí đám người chính đạo đứng tụ tập, Bùi Vô Tịch lập tức ra lệnh, phát động công kích.
Phe chính đạo đã chuẩn bị tinh thần chạm trán kẻ địch, nhưng không ngờ lại gặp phải kẻ địch mạnh mẽ cỡ này. Họ hốt hoảng ứng chiến, khó tránh khỏi mắc phải sai lầm.
Chỉ trong chốc lát đã có mười mấy người ngã xuống.
Còn có người hoảng hốt la hét: “Cố công tử, Cố công tử —— ”
Thế nhưng Cố Chiêu không hề ngoảnh đầu lại nhìn bọn họ cái nào, trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên nét cười mờ nhạt, chỉ nói với đám người môn phái khác đang hoảng loạn rằng: “Chư vị đồng đạo chớ hoang mang, mọi người bình tĩnh đối địch, đừng tự làm rối loạn đội hình. Đánh giặc phải bắt vua trước, Cố mỗ xin đi trước để lấy đầu ma đầu!”
Giữa lúc đao kiếm đánh giết, nhốn nháo hoảng loạn, có ai kịp hiểu thâm ý trong lời Cố Chiêu?
Mọi người nghe thế thì theo bản năng cảm thấy lời hắn nói không có vấn đề gì, cách làm đáng tin cậy. Vì vậy đua nhau đồng ý, từng người ra lệnh cho thuộc hạ tụ lại, xếp thành đội hình, trước tiên ngăn cản Yêu Ma đạo tiến công.
Trận chém giết kịch liệt, nhoắng cái vẽ ra màn mưa máu.
Nhưng mặc kệ máu thịt tung tóe, chân tay đứt gãy văng vẩy thế nào cũng không thể nhuốm lên bộ áo xanh của Cố Chiêu. Hắn vươn tay vỗ lên yên ngựa, cả người như mượn gió bay lên, phiêu dật lướt qua giữa chiến trường hỗn loạn như chuồn chuồn lướt nước, cơ thể xoay tròn, Thiềm Cung kiếm bên hông nở rộ trăm ngàn ánh kiếm!
“Ầm!”
Kiếm giáng xuống như mưa!
Trận pháp của Bát Quái lâu, độc dược của Đường môn, thanh đao của Thiên Thủy Minh, lưỡi kiếm của Bồng Sơn. Bốn thứ ấy, được người xưng là “Võ lâm tứ tuyệt”.
Trong đó, đặc biệt là thanh kiếm của Bồng Sơn, khắp thiên hạ có một không hai.
Thân là “Đệ nhất tiên” trong thế hệ trẻ của Bồng Sơn, thanh kiếm của Cố Chiêu cũng rất nổi danh, nhanh như cuồng phong sấm sét, nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.
Vừa xác định được mục tiêu, lập tức vọt tới công kích, mang theo làn hơi thở lạnh lẽo đoạt mạng kẻ khác. Tốc độ kiếm tấn công quá nhanh, vốn là thanh nhuyễn kiếm linh hoạt nhất thiên hạ, nay càng khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Thấy người nhưng không thấy kiếm!
Mặc dù Bùi Vô Tịch cũng là người có năng lực, trình độ võ công ở Gian Thiên Nhai có thể sánh ngang Diêu Thanh nhưng đối đầu với Cố Chiêu tên tuổi ngang ngửa Thẩm Độc, thực sự vẫn khá gắng sức.
Mà hắn cũng không ngờ ——
Cố Chiêu lẽ ra nên cẩn thận che chở cho hậu nhân Võ thánh, vậy mà trực tiếp bỏ mặc người ta lao tới đây đối phó với mình!
Tuy trong lòng đã mất hết ý chí, nhưng lúc tính mạng bị uy hiếp, hắn vẫn tỉnh táo lại, đao Vô Thương trong tay xoay chuyển, chớp mắt đã nhận ra hướng đi Thiềm Cung kiếm của Cố Chiêu.
“Keng!”
Mũi kiếm đụng lưỡi đao, thanh âm bén nhọn vang lên!
Cố Chiêu thấy thế bật cười thành tiếng: “Ngươi mà cũng xứng dùng đao này!”
Thanh âm không lớn, xen lẫn giữa những tiếng hò hét xung quanh, thậm chí còn hơi lờ mờ. Chỉ có Bùi Vô Tịch mặt đối mặt giao chiến với hắn, cách hắn rất gần mới nghe thấy rõ ràng.
Hắn bỗng cảm thấy cả người mình như bị ai chích cho một phát.
Nhưng lúc ngẩng đầu lên chỉ thấy Bồng Sơn đệ nhất tiên trong truyền thuyết đang giữ vững dáng vẻ ung dung tự tai, môi còn nở nụ cười, cứ làm như mình không phải người phun ra câu vừa nãy.
Thực sự là cái đồ đạo đức giả.
Không biết tại sao, Bùi Vô Tịch không thích ánh mắt người này nhìn mình, cứ như đang nhìn con chuột con bọ hay con côn trùng rắn rết thấp hèn, nhìn nhiều vài giây còn sợ bẩn mắt.
Cảm giác không thoải mái nháy mắt biến thành sát ý.
Hắn biết, nếu hôm nay mình muốn hoàn thành nhiệm vụ Thẩm Độc giao cho, thì nhất định phải ngăn cản được Cố Chiêu.
Cuộc đối chiến với thực lực chênh lệch, cứ như vậy bắt đầu.
Trên người Cố Chiêu còn có vết thương, nhưng tự tin với tu vi võ học cao siêu của mình, trừng trị một Bùi Vô Tịch chỉ là chuyện cỏn con. Chưa kể hắn còn đang mưu mô tính toán, cứ chậm rãi chơi đùa với Bùi Vô Tịch. Đợi đám chính đạo đồng hành cùng mình và mấy kẻ Yêu Ma đạo tự đánh chém lẫn nhau.
Như vậy mới có thể vừa đạt được mục đích của hắn, vừa đạt được mục đích của Thẩm Độc.
“Giết!”
“A…”
“Ầm!”
…
Chỉ trong nửa tiếng, đoạn đường đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Trong phe chính đạo rốt cuộc có người cảm thấy sai sai: Cố Chiêu tu vi cao cường, đối phó với một mình Bùi Vô Tịch, mất nhiều thời gian đến vậy ư?
Tiếc rằng, lúc này đã quá muộn rồi.
Đao kiếm lạnh lùng, chặt đứt yết hầu!
Bất kể là trước lúc chết tỉnh ngộ ra, hay là từ đầu tới cuối vẫn chả biết gì, tất cả đều đi gặp Diêm Vương hết!
Thời khắc một nhân sĩ chính đạo cuối cùng ngã xuống, Cố Chiêu biết giây phút tiễn Bùi Vô Tịch đi gặp Diêm Vương đã đến rồi.
Một cái vươn mình như hạc vọt lên trời!
Ống tay áo rộng lớn của hắn tung bay như cả một bầu trời xanh, lưỡi kiếm đen bạc như khảm trăng sao sáng ngời!
Giờ đây, bóng kiếm che khuất mặt trời.
Thiềm Cung kiếm chuyển động giữa bóng kiếm chồng chất, nhìn như chậm rãi, thực chất nhanh kinh người!
Lưỡi kiếm chuyển động trong không khí nhanh đến nỗi phát ra tiếng gió vùn vụt, thoạt nhìn nhẹ nhàng mà tràn đầy sát khí, quyết tâm lấy mạng kẻ khác!
Bồng Sơn đệ nhất tiên và Bồng Sơn đệ nhất kiếm!
Trong thiên hạ, người có thế tiếp được một kiếm này, chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Trong số đó tất nhiên không có Bùi Vô Tịch.
Khi chiêu kiếm như nghiêng trời lật đất được tung ra, trong mắt Cố Chiêu, Bùi Vô Tịch đã biến thành người chết!
Nhưng hắn không ngờ, “người chết” biết di chuyển!
Rõ ràng mắt thấy Bùi Vô Tịch sắp bị kiếm của hắn xuyên qua yết hầu, thế mà trong khoảnh khắc không tài nào tránh thoát, đột nhiên lùi về phía sau!
Dùng một tư thế…
Cực kỳ quái dị!
Ngay sau đó mười sáu hoa văn Thiên Ma tím đậm tăm tối xẹt qua, một bóng đen phủ xuống nhanh như chớp giật.
Ngón tay thon dài đặt trên bả vai Bùi Vô Tịch, đúng lúc đẩy người về sau nửa bước.
Vì vậy toàn bộ cơ thể người vừa tới bại lộ dưới thanh kiếm mang hơi thở lạnh lẽo thấu xương, xơ xác tiêu điều!
Nhưng y chẳng mảy may sợ sệt, cũng không sử dụng bất kỳ binh khí nào, cứ thế duỗi tay còn lại ra, ngón tay như đao tức thì kẹp chặt lưỡi kiếm đang lao đến!
“Keng ——”
Tiếng kiếm ngâm vang bén nhọn suýt nữa chọc thủng màng nhĩ người nghe!
Thế chém của Thiềm Cung kiếm mãnh liệt đến nhường nào?
Chớp mắt đã đâm xuyên qua khe hở giữa hai ngón tay người nọ!
Thế nhưng kiếm khí sắc bén, thậm chí cả mũi kiếm lạnh lẽo cũng chẳng thể nào cắt rách ngón tay người nọ!
Ngược lại, Cố Chiêu đột nhiên cảm thấy một cỗ kình lực hùng hậu bá đạo mà cực kỳ xa lạ bám theo thân kiếm vọt lên!
Trường kiếm cấp tốc đâm xuyên, khoảng cách giữa hai người cấp tốc rút ngắn.
Chỉ một cái nháy mắt đã mặt đối mặt!
Khoảng cách quá gần, trong đôi đồng tử tăm tối chỉ còn lại đối phương, ngay cả hô hấp cũng vô thức ngừng lại.
“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Thẩm đạo chủ Yêu Ma đạo đại giá quang lâm, không kịp đón tiếp từ xa.” Kiếm của Cố Chiêu nằm giữa ngón tay y, trong lòng nổi lửa giận, nhưng lại nở nụ cười: “Gì đây, tới cứu tình nhân của ngươi đấy à?”
Cách quá gần, gương mặt xưa nay không nhiễm khói bụi trần gian của Cố Chiêu toát lên vẻ xa lạ kì dị.
Thẩm Độc tiếp tục chế ngự Thiềm Cung kiếm của hắn, lạnh lạnh nhạt nhạt, không để ý tới câu khiêu khích cợt nhả, chỉ đáp: “Tháng trước bố trí Hồng Môn yến định giết ta, hiện tại đạo hữu đi cùng đã chết sạch, thế mà còn định vung kiếm giết người của Yêu Ma đạo ta. Cố Chiêu, là do Thẩm mỗ ta chưa dạy cho ngươi một bài học sâu sắc, hay là ngươi tưởng rằng ta không định tính toán nữa?”
“Ồ?” Ánh mắt Cố Chiêu nhìn Bùi Vô Tịch không rõ vui giận phía sau y, cười rộ lên mang đến cảm giác trăng sáng gió mát, “Tháng trước thấy con chó Thẩm đạo chủ nuôi bỗng nhiên cắn chủ nhân một phát. Mà từ nhỏ Cố mỗ đã có thói quen thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, hiện tại đang muốn giúp Thẩm đạo chủ thanh lý môn hộ đây!”
Mặt Thẩm Độc không chút cảm xúc, chỉ dùng sức, khí kình dâng trào chèn ép Thiềm Cung kiếm, khiến thanh nhuyễn kiếm uốn cong như một con rắn bạc.
“Ầm” một tiếng vang dội, bị kình lực đánh văng ra!
Nếu không phải Cố Chiêu đã chuẩn bị sẵn sàng, đề phòng y ra tay, kịp thời thu kiếm lại, có khi bây giờ đã ăn một vố đau, bị kiếm bắn ngược về gọt mất đầu rồi ấy!
“Người của ta, lúc nào cần đến ngươi xử trí!”
Mặc dù Thẩm Độc chơi với Cố Chiêu, nhưng vừa chán ghét vừa phòng bị cái tính nết dối trá xảo quyệt của người này, chưa kể tới chuyện “thanh lý môn hộ” không đến lượt người ngoài xen vào!
Nói xong y cũng không nhìn vẻ mặt Cố Chiêu nữa, quay về phía Bùi Vô Tịch cùng đám thủ hạ may mắn không chết ra lệnh: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Bắt hậu nhân Võ Thánh, tức tốc mang về Gian Thiên Nhai. Nếu trước khi ta về mà để xảy ra sai sót thì tất cả các ngươi đem đầu tới nộp!”
“Vâng.”
Mọi người có muốn chứng kiến một cuộc chiến gây nguy hiểm đến tính mạng người xem hay không?
Mắt thấy Thẩm Độc và Cố Chiêu định tái chiến, vội vàng không dám nán lại, tất tả trói Lâu Chương đang cực kỳ hoảng loạn rồi lùi ra. Bùi Vô Tịch vốn định ở lại nhưng hắn hiểu rõ hơn bất cứ người nào, câu vừa rồi thực chất là muốn nói với hắn.
Vì vậy rất nhanh, tất cả mọi người đã đi sạch.
Lúc này trên quan đạo chỉ còn lại Thẩm Độc và Cố Chiêu, cộng thêm thi thể chồng chất đầy đất của cả hai phe chính tà, máu tươi lênh láng.
Thẩm Độc không nói gì.
Cố Chiêu cầm kiếm, đôi mắt híp lại, cười như xuân về hoa nở, tiên khí dạt dào: “Không phải từ trước đến nay môn hộ của người đều do ông đây thanh lý cho hay sao? Còn dám bắt bẻ ta, Thẩm Độc, con mẹ nó ngươi có tin ông đây chịch cả mười tám đời tổ tông nhà ngươi hay không!”
Bậy.
Bậy quá.
Có đôi lúc Thẩm Độc thực sự hoài nghi có phải Cố Chiêu chui ra từ bồn cầu trên chín tầng mây hay không mà sở hữu vẻ ngoài thoát tục cùng cái miệng thối hoắc như vậy?
Y cụp mắt, thờ ơ nhìn qua hai ngón tay ửng đỏ vừa chặn kiếm của mình, không thèm kiêng dè trêu chọc: “Ồ, ta tưởng ngươi thích chịch ta chứ?”
“…”
Thiên ngôn vạn ngữ, giờ khắc này tụ lại trong lòng Cố Chiêu chỉ có một câu: Thẩm Độc điên cmnr.
“Nói tiếng người đi.”
“Không có gì, chẳng qua vừa nãy bỗng nhớ tới một chuyện nên hơi ngạc nhiên.” Thẩm Độc nghe hắn mắng, khóe mắt nhướng lên, sau đó nhìn hắn cười: “Trước kia ngươi từng lên giường với đàn ông chưa? Nếu làm rồi thì đúng thật là chân nhân bất lộ tướng. Ta không ngờ đấy. Nếu chưa, Thẩm mỗ còn hiếu kỳ hơn. Vô duyên vô cớ, sao bỗng nhiên ngươi muốn đè ta?”
***
Nhớ hồi còn ở Bất Không sơn, Thẩm Độc hỏi hắn, kẻ tập kích sau lưng y rốt cuộc là ai.
Dáng vẻ kia hiển nhiên không muốn nghe đáp án là Bùi Vô Tịch.
Tiếc rằng, hiện thực luôn luôn tàn khốc.
Cố Chiêu quen Thẩm Độc không tính là quá lâu, mới có 5 năm thôi nhưng mối quan hệ “hợp tác” giữa hai người rất sâu đậm nên hắn cảm thấy khắp thiên hạ mình mới là người hiểu rõ Thẩm Độc nhất.
Còn Bùi Vô Tịch? Thấy thế nào cũng chỉ là con thú nhỏ Thẩm Độc nuôi cho vui, không xứng được hắn để mắt tới.
Giờ khắc này nhìn thấy Bùi Vô Tịch mặc trường bào đỏ sậm đứng từ xa nhìn chăm chú sang bên đây. Hắn liền cực kỳ hiền lành nhếch khóe môi, ngay cả kiếm dắt bên hông cũng chưa rút ra, dù lâm nguy vẫn ung dung vuốt ve tay áo bị gió xới tung của mình, thản nhiên nói: “Sớm biết quãng đường quay về Bồng Sơn chắc chắn không thể yên ổn nhưng không ngờ, có thể kinh động đến Bùi tả sứ Gian Thiên Nhai đây. Xem ra, Thẩm đạo chủ của các ngươi nhất quyết muốn có hậu nhân Võ Thánh rồi.”
Bùi Vô Tịch chưa tiếp xúc nhiều với Cố Chiêu.
Trong ấn tượng của hắn, người này quỷ kế đa đoan tuy được mấy kẻ chính đạo tôn thành “Bồng Sơn đệ nhất tiên”, nhưng phong cách hành sự thật sự không giống chính đạo gì cả. Chẳng qua lời do người của Yêu Ma đạo nói chả ảnh hưởng gì đến đánh giá của mấy kẻ chính đạo ngu si đó, ngược lại còn bị quy kết thành “Nói xấu”.
Bây giờ nghe người kia nói thế, hắn không tỏ vẻ gì, cũng chẳng đáp lời.
Đối với Bùi Vô Tịch mà nói, tất cả ngôn từ đều không hữu dụng bằng đao kiếm, hắn không muốn nói nhiều với Cố Chiêu, để tránh rơi vào cạm bẫy nào đó.
Lần này, hắn chỉ muốn sống sót mang người đi.
Thoạt nhìn nhân thủ bên hắn khá nhiều, nhưng Cố Chiêu là một nhân tố không xác định.
“Ra tay.”
Không thèm cho đám người chính đạo thời gian phản ứng, sau khi nhìn lướt qua vị trí đám người chính đạo đứng tụ tập, Bùi Vô Tịch lập tức ra lệnh, phát động công kích.
Phe chính đạo đã chuẩn bị tinh thần chạm trán kẻ địch, nhưng không ngờ lại gặp phải kẻ địch mạnh mẽ cỡ này. Họ hốt hoảng ứng chiến, khó tránh khỏi mắc phải sai lầm.
Chỉ trong chốc lát đã có mười mấy người ngã xuống.
Còn có người hoảng hốt la hét: “Cố công tử, Cố công tử —— ”
Thế nhưng Cố Chiêu không hề ngoảnh đầu lại nhìn bọn họ cái nào, trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên nét cười mờ nhạt, chỉ nói với đám người môn phái khác đang hoảng loạn rằng: “Chư vị đồng đạo chớ hoang mang, mọi người bình tĩnh đối địch, đừng tự làm rối loạn đội hình. Đánh giặc phải bắt vua trước, Cố mỗ xin đi trước để lấy đầu ma đầu!”
Giữa lúc đao kiếm đánh giết, nhốn nháo hoảng loạn, có ai kịp hiểu thâm ý trong lời Cố Chiêu?
Mọi người nghe thế thì theo bản năng cảm thấy lời hắn nói không có vấn đề gì, cách làm đáng tin cậy. Vì vậy đua nhau đồng ý, từng người ra lệnh cho thuộc hạ tụ lại, xếp thành đội hình, trước tiên ngăn cản Yêu Ma đạo tiến công.
Trận chém giết kịch liệt, nhoắng cái vẽ ra màn mưa máu.
Nhưng mặc kệ máu thịt tung tóe, chân tay đứt gãy văng vẩy thế nào cũng không thể nhuốm lên bộ áo xanh của Cố Chiêu. Hắn vươn tay vỗ lên yên ngựa, cả người như mượn gió bay lên, phiêu dật lướt qua giữa chiến trường hỗn loạn như chuồn chuồn lướt nước, cơ thể xoay tròn, Thiềm Cung kiếm bên hông nở rộ trăm ngàn ánh kiếm!
“Ầm!”
Kiếm giáng xuống như mưa!
Trận pháp của Bát Quái lâu, độc dược của Đường môn, thanh đao của Thiên Thủy Minh, lưỡi kiếm của Bồng Sơn. Bốn thứ ấy, được người xưng là “Võ lâm tứ tuyệt”.
Trong đó, đặc biệt là thanh kiếm của Bồng Sơn, khắp thiên hạ có một không hai.
Thân là “Đệ nhất tiên” trong thế hệ trẻ của Bồng Sơn, thanh kiếm của Cố Chiêu cũng rất nổi danh, nhanh như cuồng phong sấm sét, nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi.
Vừa xác định được mục tiêu, lập tức vọt tới công kích, mang theo làn hơi thở lạnh lẽo đoạt mạng kẻ khác. Tốc độ kiếm tấn công quá nhanh, vốn là thanh nhuyễn kiếm linh hoạt nhất thiên hạ, nay càng khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Thấy người nhưng không thấy kiếm!
Mặc dù Bùi Vô Tịch cũng là người có năng lực, trình độ võ công ở Gian Thiên Nhai có thể sánh ngang Diêu Thanh nhưng đối đầu với Cố Chiêu tên tuổi ngang ngửa Thẩm Độc, thực sự vẫn khá gắng sức.
Mà hắn cũng không ngờ ——
Cố Chiêu lẽ ra nên cẩn thận che chở cho hậu nhân Võ thánh, vậy mà trực tiếp bỏ mặc người ta lao tới đây đối phó với mình!
Tuy trong lòng đã mất hết ý chí, nhưng lúc tính mạng bị uy hiếp, hắn vẫn tỉnh táo lại, đao Vô Thương trong tay xoay chuyển, chớp mắt đã nhận ra hướng đi Thiềm Cung kiếm của Cố Chiêu.
“Keng!”
Mũi kiếm đụng lưỡi đao, thanh âm bén nhọn vang lên!
Cố Chiêu thấy thế bật cười thành tiếng: “Ngươi mà cũng xứng dùng đao này!”
Thanh âm không lớn, xen lẫn giữa những tiếng hò hét xung quanh, thậm chí còn hơi lờ mờ. Chỉ có Bùi Vô Tịch mặt đối mặt giao chiến với hắn, cách hắn rất gần mới nghe thấy rõ ràng.
Hắn bỗng cảm thấy cả người mình như bị ai chích cho một phát.
Nhưng lúc ngẩng đầu lên chỉ thấy Bồng Sơn đệ nhất tiên trong truyền thuyết đang giữ vững dáng vẻ ung dung tự tai, môi còn nở nụ cười, cứ làm như mình không phải người phun ra câu vừa nãy.
Thực sự là cái đồ đạo đức giả.
Không biết tại sao, Bùi Vô Tịch không thích ánh mắt người này nhìn mình, cứ như đang nhìn con chuột con bọ hay con côn trùng rắn rết thấp hèn, nhìn nhiều vài giây còn sợ bẩn mắt.
Cảm giác không thoải mái nháy mắt biến thành sát ý.
Hắn biết, nếu hôm nay mình muốn hoàn thành nhiệm vụ Thẩm Độc giao cho, thì nhất định phải ngăn cản được Cố Chiêu.
Cuộc đối chiến với thực lực chênh lệch, cứ như vậy bắt đầu.
Trên người Cố Chiêu còn có vết thương, nhưng tự tin với tu vi võ học cao siêu của mình, trừng trị một Bùi Vô Tịch chỉ là chuyện cỏn con. Chưa kể hắn còn đang mưu mô tính toán, cứ chậm rãi chơi đùa với Bùi Vô Tịch. Đợi đám chính đạo đồng hành cùng mình và mấy kẻ Yêu Ma đạo tự đánh chém lẫn nhau.
Như vậy mới có thể vừa đạt được mục đích của hắn, vừa đạt được mục đích của Thẩm Độc.
“Giết!”
“A…”
“Ầm!”
…
Chỉ trong nửa tiếng, đoạn đường đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Trong phe chính đạo rốt cuộc có người cảm thấy sai sai: Cố Chiêu tu vi cao cường, đối phó với một mình Bùi Vô Tịch, mất nhiều thời gian đến vậy ư?
Tiếc rằng, lúc này đã quá muộn rồi.
Đao kiếm lạnh lùng, chặt đứt yết hầu!
Bất kể là trước lúc chết tỉnh ngộ ra, hay là từ đầu tới cuối vẫn chả biết gì, tất cả đều đi gặp Diêm Vương hết!
Thời khắc một nhân sĩ chính đạo cuối cùng ngã xuống, Cố Chiêu biết giây phút tiễn Bùi Vô Tịch đi gặp Diêm Vương đã đến rồi.
Một cái vươn mình như hạc vọt lên trời!
Ống tay áo rộng lớn của hắn tung bay như cả một bầu trời xanh, lưỡi kiếm đen bạc như khảm trăng sao sáng ngời!
Giờ đây, bóng kiếm che khuất mặt trời.
Thiềm Cung kiếm chuyển động giữa bóng kiếm chồng chất, nhìn như chậm rãi, thực chất nhanh kinh người!
Lưỡi kiếm chuyển động trong không khí nhanh đến nỗi phát ra tiếng gió vùn vụt, thoạt nhìn nhẹ nhàng mà tràn đầy sát khí, quyết tâm lấy mạng kẻ khác!
Bồng Sơn đệ nhất tiên và Bồng Sơn đệ nhất kiếm!
Trong thiên hạ, người có thế tiếp được một kiếm này, chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Trong số đó tất nhiên không có Bùi Vô Tịch.
Khi chiêu kiếm như nghiêng trời lật đất được tung ra, trong mắt Cố Chiêu, Bùi Vô Tịch đã biến thành người chết!
Nhưng hắn không ngờ, “người chết” biết di chuyển!
Rõ ràng mắt thấy Bùi Vô Tịch sắp bị kiếm của hắn xuyên qua yết hầu, thế mà trong khoảnh khắc không tài nào tránh thoát, đột nhiên lùi về phía sau!
Dùng một tư thế…
Cực kỳ quái dị!
Ngay sau đó mười sáu hoa văn Thiên Ma tím đậm tăm tối xẹt qua, một bóng đen phủ xuống nhanh như chớp giật.
Ngón tay thon dài đặt trên bả vai Bùi Vô Tịch, đúng lúc đẩy người về sau nửa bước.
Vì vậy toàn bộ cơ thể người vừa tới bại lộ dưới thanh kiếm mang hơi thở lạnh lẽo thấu xương, xơ xác tiêu điều!
Nhưng y chẳng mảy may sợ sệt, cũng không sử dụng bất kỳ binh khí nào, cứ thế duỗi tay còn lại ra, ngón tay như đao tức thì kẹp chặt lưỡi kiếm đang lao đến!
“Keng ——”
Tiếng kiếm ngâm vang bén nhọn suýt nữa chọc thủng màng nhĩ người nghe!
Thế chém của Thiềm Cung kiếm mãnh liệt đến nhường nào?
Chớp mắt đã đâm xuyên qua khe hở giữa hai ngón tay người nọ!
Thế nhưng kiếm khí sắc bén, thậm chí cả mũi kiếm lạnh lẽo cũng chẳng thể nào cắt rách ngón tay người nọ!
Ngược lại, Cố Chiêu đột nhiên cảm thấy một cỗ kình lực hùng hậu bá đạo mà cực kỳ xa lạ bám theo thân kiếm vọt lên!
Trường kiếm cấp tốc đâm xuyên, khoảng cách giữa hai người cấp tốc rút ngắn.
Chỉ một cái nháy mắt đã mặt đối mặt!
Khoảng cách quá gần, trong đôi đồng tử tăm tối chỉ còn lại đối phương, ngay cả hô hấp cũng vô thức ngừng lại.
“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Thẩm đạo chủ Yêu Ma đạo đại giá quang lâm, không kịp đón tiếp từ xa.” Kiếm của Cố Chiêu nằm giữa ngón tay y, trong lòng nổi lửa giận, nhưng lại nở nụ cười: “Gì đây, tới cứu tình nhân của ngươi đấy à?”
Cách quá gần, gương mặt xưa nay không nhiễm khói bụi trần gian của Cố Chiêu toát lên vẻ xa lạ kì dị.
Thẩm Độc tiếp tục chế ngự Thiềm Cung kiếm của hắn, lạnh lạnh nhạt nhạt, không để ý tới câu khiêu khích cợt nhả, chỉ đáp: “Tháng trước bố trí Hồng Môn yến định giết ta, hiện tại đạo hữu đi cùng đã chết sạch, thế mà còn định vung kiếm giết người của Yêu Ma đạo ta. Cố Chiêu, là do Thẩm mỗ ta chưa dạy cho ngươi một bài học sâu sắc, hay là ngươi tưởng rằng ta không định tính toán nữa?”
“Ồ?” Ánh mắt Cố Chiêu nhìn Bùi Vô Tịch không rõ vui giận phía sau y, cười rộ lên mang đến cảm giác trăng sáng gió mát, “Tháng trước thấy con chó Thẩm đạo chủ nuôi bỗng nhiên cắn chủ nhân một phát. Mà từ nhỏ Cố mỗ đã có thói quen thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, hiện tại đang muốn giúp Thẩm đạo chủ thanh lý môn hộ đây!”
Mặt Thẩm Độc không chút cảm xúc, chỉ dùng sức, khí kình dâng trào chèn ép Thiềm Cung kiếm, khiến thanh nhuyễn kiếm uốn cong như một con rắn bạc.
“Ầm” một tiếng vang dội, bị kình lực đánh văng ra!
Nếu không phải Cố Chiêu đã chuẩn bị sẵn sàng, đề phòng y ra tay, kịp thời thu kiếm lại, có khi bây giờ đã ăn một vố đau, bị kiếm bắn ngược về gọt mất đầu rồi ấy!
“Người của ta, lúc nào cần đến ngươi xử trí!”
Mặc dù Thẩm Độc chơi với Cố Chiêu, nhưng vừa chán ghét vừa phòng bị cái tính nết dối trá xảo quyệt của người này, chưa kể tới chuyện “thanh lý môn hộ” không đến lượt người ngoài xen vào!
Nói xong y cũng không nhìn vẻ mặt Cố Chiêu nữa, quay về phía Bùi Vô Tịch cùng đám thủ hạ may mắn không chết ra lệnh: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Bắt hậu nhân Võ Thánh, tức tốc mang về Gian Thiên Nhai. Nếu trước khi ta về mà để xảy ra sai sót thì tất cả các ngươi đem đầu tới nộp!”
“Vâng.”
Mọi người có muốn chứng kiến một cuộc chiến gây nguy hiểm đến tính mạng người xem hay không?
Mắt thấy Thẩm Độc và Cố Chiêu định tái chiến, vội vàng không dám nán lại, tất tả trói Lâu Chương đang cực kỳ hoảng loạn rồi lùi ra. Bùi Vô Tịch vốn định ở lại nhưng hắn hiểu rõ hơn bất cứ người nào, câu vừa rồi thực chất là muốn nói với hắn.
Vì vậy rất nhanh, tất cả mọi người đã đi sạch.
Lúc này trên quan đạo chỉ còn lại Thẩm Độc và Cố Chiêu, cộng thêm thi thể chồng chất đầy đất của cả hai phe chính tà, máu tươi lênh láng.
Thẩm Độc không nói gì.
Cố Chiêu cầm kiếm, đôi mắt híp lại, cười như xuân về hoa nở, tiên khí dạt dào: “Không phải từ trước đến nay môn hộ của người đều do ông đây thanh lý cho hay sao? Còn dám bắt bẻ ta, Thẩm Độc, con mẹ nó ngươi có tin ông đây chịch cả mười tám đời tổ tông nhà ngươi hay không!”
Bậy.
Bậy quá.
Có đôi lúc Thẩm Độc thực sự hoài nghi có phải Cố Chiêu chui ra từ bồn cầu trên chín tầng mây hay không mà sở hữu vẻ ngoài thoát tục cùng cái miệng thối hoắc như vậy?
Y cụp mắt, thờ ơ nhìn qua hai ngón tay ửng đỏ vừa chặn kiếm của mình, không thèm kiêng dè trêu chọc: “Ồ, ta tưởng ngươi thích chịch ta chứ?”
“…”
Thiên ngôn vạn ngữ, giờ khắc này tụ lại trong lòng Cố Chiêu chỉ có một câu: Thẩm Độc điên cmnr.
“Nói tiếng người đi.”
“Không có gì, chẳng qua vừa nãy bỗng nhớ tới một chuyện nên hơi ngạc nhiên.” Thẩm Độc nghe hắn mắng, khóe mắt nhướng lên, sau đó nhìn hắn cười: “Trước kia ngươi từng lên giường với đàn ông chưa? Nếu làm rồi thì đúng thật là chân nhân bất lộ tướng. Ta không ngờ đấy. Nếu chưa, Thẩm mỗ còn hiếu kỳ hơn. Vô duyên vô cớ, sao bỗng nhiên ngươi muốn đè ta?”
Danh sách chương