Túc châu đại doanh.

Phương bắc mùa đông đến rất sớm, lúc này phía nam Hải Châu còn đang trải qua mùa thu, phương bắc đã là gió bấc rít gào. Doanh trướng bị gió thổi kêu lạp lạp.

Triệu Tiểu Ngũ bưng trà nóng tiến vào doanh trướng, thấy Triệu Từ còn chưa ngủ, khoác một cái áo choàng đang xem bản đồ.

“Đại nhân, ngài như thế nào còn chưa đi nghỉ ngơi a.” Triệu Tiểu Ngũ đặt chén trà xuống bên cạnh Triệu Từ, lo lắng hỏi.

“Ta chưa buồn ngủ.” Triệu Từ che miệng ho khan một tiếng.

“Như thế nào sẽ không mệt, đã ba ngày ngài đều không có nghỉ.” Triệu Tiểu Ngũ thở dài.

Chiến sự lần này liên tục không mấy thuận lợi, chư vị tướng quân mỗi ngày đều là vẻ mặt âm u, nghe nói Hoàng thượng còn phát lửa giận thật lớn. Đại nhân nhà hắn mặc dù là quan văn đi theo, giúp đỡ xử lý một chút văn kiện quân tình, nhưng cũng khó tránh khỏi bị chịu chút liên lụy. Đặc biệt là những ngày này, đám võ tướng kia không có chỗ phát hỏa, trong tối ngoài sáng đều lấy quan văn ra trút giận. Đại nhân cũng không thiếu bị khinh bỉ.

Triệu Tiểu Ngũ nói, “Đáng nhẽ, lúc trước ngài không nên theo đến đây. Chuyện chiến sự không phải đã có những tướng quân này sao, ngài đi theo để làm cái gì?”

“Ai nói quan văn thì không thể đi đánh trận, trên sách sử không phải có không ít thường thắng tướng quân đều là xuất thân từ quan văn sao.”

“Đại nhân, ngươi đây là muốn làm tướng quân?”

Triệu Từ cười khẽ, “Ta chỉ muốn sớm ngày đánh thắng trận này mà thôi.”

Triệu Tiểu Ngũ ngồi chồm hổm trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ, “Đại nhân, hiện tất cả mọi người ở đây đều nghĩ như vậy, nhưng bọn họ đều nghị luận sau lưng, nói là cơ hội không lớn đâu.” Dù sao Đột Quyết binh hùng tướng mạnh, người ta ai cũng cường tráng, cao cao to to, có thể đá bay hai người bọn họ. Triệu Tiểu Ngũ mặc dù không có đi ra chiến trường, nhưng cũng biết, trận đánh này không dễ đánh.

Triệu Từ sắc mặt đột nhiên nghiêm nghị nói, “Tiểu ngũ, lời này không được phép nói ra.”

“Đại nhân.” Triệu Tiểu Ngũ sợ hết hồn.

Triệu Từ nhíu mày, “Hiện giờ chiến sự vừa khởi, những lời ngươi vừa nói mà bị người khác nghe được, chính là tội lớn mất đầu.”

Triệu Tiểu Ngũ vừa nghe, hù dọa cả người mồ hôi, vội vàng nói, “Đại nhân, ta đã biết, về sau sẽ không ăn nói lung tung.”

“Mặc kệ ai nói cái gì, ngươi cũng không thể nói lung tung.”

“Là, đại nhân, tiểu Ngũ nhớ kỹ.” Triệu Tiểu Ngũ thanh âm run lẩy bẩy. Hắn biết đại nhân nhà mình sẽ không cố ý hù dọa hắn, nói cái gì, chính là cái đó.

Đại Chu chiến sự ngày giờ nhất dài, đã truyền đến khắp Bắc Đô thành.

La Tố thông qua thương nhân đi Bắc Đô thành cũng nghe được một chút tin tức. Biết rõ chiến sự bất lợi, trong lòng nàng cũng có chút lo lắng. Dù sao trong lịch sử có ghi, một khi để cho dân du mục tiến vào thủ phủ Trung Nguyên, thì dân chúng sẽ không có một ngày tốt lành để sống.

Nàng ở phía nam này, có lẽ có thể tránh thoát một kiếp, nhưng còn có rất nhiều dân chúng đâu.

Còn có những thân nhân, bằng hữu của nàng, đều đang ở Bắc Đô thành nơm nớp lo sợ.

Hơn nữa Triệu Từ còn là quan, đứng mũi chịu sào.

Nhớ tới Triệu Từ, trong lòng nàng bắt đầu khó chịu, cuối cùng không nhịn được, tìm người hỏi thăm tình huống của hắn.

Rời đi đã lâu như vậy, lấy tuổi tác của Triệu Từ, xem chừng cũng đã bắt đầu nhìn ngó thiên kim tiểu thư nhà nào đó rồi. Nếu động tác nhanh chóng, không chừng giờ này cũng đã rước người vào cửa.

La Tố tìm niềm vui trong đau khổ nghĩ tới các loại tình huống, lại hoàn toàn không nghĩ tới, Triệu Từ thế nhưng theo quân đến tiền tuyến.

“Triệu đại nhân không là quan văn sao, như thế nào lại theo hoàng thượng xuất chinh?”

“Nghe nói Triệu đại nhân trung can nghĩa đảm, chính mình chủ động xin đi giết giặc.”

“Triệu đại nhân thật đúng là người tốt a, trước kia chúng ta đều cho rằng quan văn nhát gan đâu, không nghĩ tới còn có quan văn không sợ chết đâu, đúng là một người toàn diện. Chao ôi, cũng không biết hiện ở nơi đó thế nào. Hiện tại trời lạnh, càng gây bất lợi cho chúng ta.”

Nghe được những tin tức này, tâm tình La Tố càng thêm thấp thỏm.

Từ Oánh ở bên cạnh dùng ánh mắt phức tạp nhìn La Tố, chờ mấy người kia rời đi. Nàng mới cẩn thận thử dò xét nói, “La tỷ tỷ... Ngươi cùng Triệu đại nhân, các ngươi...”

La Tố phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn nàng.

Từ Oánh căng thẳng tiếp tục hỏi, “La tỷ tỷ, ngươi là ngưỡng mộ Triệu đại nhân?” Sau khi nói xong, trong lòng lại có chút ảo não, cảm giác những lời mình vừa nói, thật sự là khiến người khác khó xử.

La tỷ tỷ cùng Triệu đại nhân, đều không phải là người thường, như thế nào sẽ làm ra chuyện như vậy, suy nghĩ của mình thật sự là rất xấu xa. Nàng vội vàng nói, “La tỷ tỷ, đều là ta đoán mò, ngươi chớ để ở trong lòng.”

La Tố lại đột nhiên cười, nhẹ nhàng gật đầu, “Ngươi đoán không lầm.”

“A?” Từ Oánh kinh ngạc che miệng. Khó trách, thời điểm La tỷ tỷ nghe được tin tức của Triệu đại nhân, trong mắt lại hiện lên tình nghĩa triền miên, nguyên lai là thực.

“Cho nên lúc còn ở Xuyên Châu, Triệu đại nhân nói, người hắn ngưỡng mộ trong lòng, kỳ thật chính là La tỷ tỷ ngươi?”

La Tố quay đầu, gật nhẹ, lại thở dài, “Ngày đó chúng ta thực sự không phải cố ý giấu giếm ngươi. Chỉ là... Ngươi cũng biết thân phận của chúng ta, dù sao không giống người khác.”

Từ Oánh vội vàng khoát tay, “Không không không, La tỷ tỷ ngươi chớ hiểu lầm, ta đối Triệu đại nhân đã sớm không còn ý nghĩ nào khác. Ta chỉ là giật mình, lúc trước hoàn toàn không thấy các ngươi có biểu hiện khác thường thôi.” Có lẽ biểu hiện ra, Từ Oánh lại hồi tưởng trước hai người chung đụng từng ly từng tý, phát hiện quả nhiên có điểm đáng nghi, chỉ là nàng lúc ấy căn bản không có nghĩ tới phương diện này.

Thấy La Tố trầm mặc không lên tiếng, Từ Oánh lại nói, “La tỷ tỷ, vậy hiện tại ngươi cùng Triệu đại nhân, đã chia tay sao?”

“Không xa rời nhau còn có thể như thế nào, thân phận của chúng ta, cuối cùng vẫn là hữu duyên vô phận.” La Tố đột nhiên thở dài ra một hơi, nở nụ cười.

Chỉ có Từ Oánh biết rõ, nụ cười này nhìn như sáng sủa kì thực khổ tại trong lòng.

Một chữ tình, rất khó để lý giải, nàng cũng là người mất đi một đứa nhỏ, mới có thể nhìn rõ những thứ tình tình ái ái này. La tỷ tỷ thì không giống vậy, nàng ấy yêu một nam tử quang minh lỗi lạc như vậy, lại chỉ có thể bởi vì thế tục mà tách ra.

Từ Oánh không dám hỏi lại những chuyện này, ngược lại không tiếng động ngồi ở bên cạnh an ủi nàng.

Thật lâu, La Tố mới cười khẽ một tiếng, “Tốt lắm, ta đã nghĩ thông. Đời này liền ở lại đây sống qua ngày, cũng không thua kém ai. Chỉ là không biết hắn ở bên kia có sống tốt không, ta nghe nói, bên đó khí hậu hết sức rét lạnh.” Dù sao Triệu Từ thân thể không được tốt, thời tiết như vậy, cũng không biết hắn qua như thế nào.

Từ Oánh nói, “Bằng không, chúng ta cho người mang một chút y phục ấm áp đến đó. Dù sao cũng có phương tiện.”

La Tố nghe vậy, suy nghĩ một chút, nói, “Nên lấy danh nghĩa người khác đưa qua mới tốt.”

Từ Oánh nghiêng đầu suy nghĩ, ra chủ ý nói, “Bằng không lấy danh nghĩa cha ta, hai người bọn họ vẫn còn có chút giao tình, ngược lại gia sư nổi danh.”

La Tố cười nói, “Như vậy rất tốt, chỗ ta có một tấm áo lông chồn vừa mới làm xong, ta định làm thành áo choàng, vừa vặn đủ chống lạnh. Bên này thời tiết ấm áp, ta cũng không dùng được, liền đưa qua bên kia đi.”

Từ Oánh cười, “Hảo, ngươi muốn đưa cái gì cũng được. Ta đều an bài người cho ngươi.”

“Ngươi nha đầu kia, đây là đang cười ta.” La Tố cười chụp cánh tay nàng, trong lòng cảm thấy cực kỳ thoải mái. Khó chịu luôn nén trong lòng, cũng không có người để tâm sự, hiện giờ nói ra khỏi miệng, những khó chịu đó vơi đi rất nhiều.

Vì bảo đảm, La Tố cho người lấy một chút thảo dược cùng thuốc bổ tốt, đưa qua cùng y phục chống lạnh.

Lúc thương đội đi đến phương bắc đi rồi, La Tố còn đứng ở cửa thành dõi theo. Trời nam đất bắc, đường xá như vậy, xem chừng phải chờ rất lâu, Triệu Từ mới có thể nhận được những thứ đó. Cũng không biết hắn hiện tại thế nào.

Trong lòng La Tố không nhịn được bận tâm, nhắm mắt lại nhớ tới hình ảnh Triệu Từ khẽ cười, còn có thời điểm không vui sẽ hơi nhíu mày.

Nàng không nhịn được hé miệng cười, hai tay nắm thành quyền, cầu nguyện, “Cầu mong ông trời phù hộ cho người ta nhớ thương được bình an.”

Kể từ khi biết Triệu Từ theo quân xuất chinh, La Tố liền bắt đầu chú ý tới chiến sự ở tiền tuyến.

Bất quá bởi vì khoảng cách quá xa, tin tức biết được đều là trăn trở mấy tháng truyền về.

Điều khiến La Tố cảm thấy may mắn là, tuy quân đội Đại Chu xuất chinh không đạt được cái gì thắng lợi, cũng không để cho người Đột quyết chiếm được tiện nghi gì. Tối thiểu nhất mùa đông năm nay, người Đột quyết không có cách nào xâm phạm biên quan quấy nhiễu dân chúng.

Đầu mùa đông, thời tiết phía nam cũng có chút lạnh.

Bởi vì sắp vào đông, các ngư dân cũng không thể ra biển đánh cá. Này nếu là trước kia, mỗi nhà mỗi hộ sẽ bắt đầu bớt ăn sống qua ngày, chuẩn bị vượt qua một cái mùa đông gian nan.

Hiện giờ đã có thể khác trước. Mọi nhà đều có người đi làm thêm giãy tiền công, thương đội vận chuyển rất nhiều lương thực đến, giá tiền cũng hết sức hợp lý, mọi nhà cũng có thể ăn được cơm trắng. Ăn kèm một nồi canh cá, quả thực là mỹ vị nhân gian. Cái mùa đông này, xem như không cần bị đói.

Biết có rất nhiều ngư dân không thể đi biển, La Tố liền dán thông báo chiêu công, lấy danh nghĩa quan phủ chiêu mộ dân công xây dựng một vài con đường từ trong thành thông đến từng cái làng chài.

Bất kể là ở Xuyên Châu, hay là ở Hải Châu, La Tố đều tin vào một câu chân lý, nếu muốn phú trước sửa đường.

Trước bởi vì không có đủ bạc, hơn nữa xây dựng cửa hàng cùng nhà xưởng đã chiêu quá nhiều người, lo lắng ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường mỗi nhà, cho nên chuyện này vẫn luôn giữ trong lòng. Hiện giờ có sức lao động nhàn rỗi, La Tố tự nhiên thả lỏng tay chân chiêu người.

Lưu Tri Châu đối với động tĩnh này của La Tố cũng là than thở, “Người trẻ tuổi kia chính là không ngồi yên, trong phủ khố mới có hơi bạc, đã đến tìm lão phu muốn đi tu sửa đường. Đường này đều đã đi bao năm, chưa ai kêu không tốt, hết lần này tới lần khác nàng đến lăn qua lăn lại.”

Lão hắc nói, “Đại nhân, người trong thôn chúng ta đều cao hứng a. Nói về sau có thể ngồi xe bò không sợ đau cái mông.”

“Vì không đau cái mông, ngươi có biết phải hoa bao nhiêu bạc?”

“Bao nhiêu?”

“Lão phu đều đếm không hết.” Lưu Tri Châu dựng râu trừng mắt. Hắn còn tính toán năm sau đem tòa nhà sửa một chút, đem phủ tri châu và nha môn dùng nước sơn tân trang một phen đâu, hiện giờ xem ra không thể trông cậy vào nữa rồi.

Bây giờ nghĩ lại, hắn thật sự hối hận lúc trước không nên đáp ứng La đặc sứ trẻ tuổi, nói cái gì đều nghe nàng. Giờ mới xảy ra vấn đề đâu.

“Lão phu đây là cái mệnh gì a, một bó tuổi, nghĩ hưởng chút phúc đều không có cái mệnh này.”

Lão hắc ở bên cạnh cười trộm. Đang che miệng cười vui vẻ, liền bị Lưu Tri Châu đá một cước vào mông.

“Ai da, đại nhân sao ngươi lại đá tiểu nhân?” Lão hắc che lấy cái mông bị đá, dùng sức xoa.

Lưu Tri Châu hừ một tiếng, “Cười ngốc cái gì, còn không đi theo lão phu ra ngoài xem một chút.”

Lão hắc lo lắng nói, “Đại nhân, bên ngoài đang lạnh đâu.”

“Lạnh? Hiện tại Hải Châu thành chúng ta còn không lạnh? Ta nhìn thấy ai cũng đều bận rộn khí thế ngất trời đâu. Ta thân là tri châu không tới nhìn xem, còn không phải phụ lòng dân chúng?”

“Hắc hắc, là nên đi xem một chút đi. Bên ngoài rất náo nhiệt, Hải Châu thành chúng ta cho tới bây giờ không có rầm rộ như vậy đâu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện