Hát thì không đời nào anh hát.

Có đánh chết cũng không thể hát được.

Đây là đạo đức nghề nghiệp của nhà văn hàng đầu!

Biên Tà không cần lên tiếng vì thái độ từ chối đã viết rõ rành rành trên mặt rồi. Năn nỉ Trình Bạch bất thành, anh liền quay ngoắt qua diss chương trình, quả quyết đây là hoạt động bất ngờ thêm vào, anh không chấp nhận.

Nhưng người dẫn chương trình nào có dễ chơi.

Anh ta cũng mới được trợ lý thông báo bắt buộc phải làm Biên Tà lên hát bài này, mắt đảo ngang đảo dọc một vòng, nhìn thấy sếp công ty mình ngồi ngay hàng đầu, anh ta liền nảy ra một mánh.

Đây vốn là tiệc cuối năm mà.

Ngại gì mà không chơi thật lớn.

Dù có bán đứng sếp nhà mình ở đây thì sếp cũng không thể tức giận không thể ghi thù được, mục đích của tiệc cuối năm chính là thắt chặt tình cảm của mọi người cơ mà.

Cho nên…

Người dẫn chương trình hắng giọng, cười một tiếng: “Vậy thế này đi, cũng không thể chỉ biểu diễn mà không có phần thưởng gì được. Tôi nghĩ trong lòng anh Biên nhất định là có một người anh rất ghim phải không nào, chi bằng đặt ra phần thưởng thế này đi… Nếu anh lên đây hoàn thành được màn biểu diễn thì có quyền đề ra một yêu cầu với một người trong hội trường hôm nay mà đối phương bắt buộc phải thực hiện nó. Mọi người thấy thế nào ạ?”

Đám đông có mặt liền nhao nhao hưởng ứng. Ở đây không có mấy người quen biết Biên Tà nên hầu hết đều nghĩ Biên Tà có được trao đặc quyền như vậy thì cũng không đưa ra yêu cầu với mình.

Lửa chẳng sém đến người.

Vậy đương nhiên là cứ phải cháy cho thật to vào mới vui, hồ hởi hưởng ứng bằng cả hai tay hai chân theo lời người dẫn chương trình.

Đồng thời, ngược lại, ở hàng ghế đầu và hàng ghế thứ hai lại có một số người lập tức cứng người tựa như ngồi bàn chông.

Biên Tà là người nhạy cảm cỡ nào chứ? Gần như ngay khi người dẫn chương trình đưa ra đề nghị này, anh liền để ý thấy ngay có những ai bỗng nhiên cứng người lại, bao gồm cả người phụ nữ nào đó vừa mới còn tỏ ra hết sức vô tội nói bỗng dưng cũng rất muốn nghe anh hát bài này.

Nếu vậy thì…

Xem ra cũng không phải quá khó chấp nhận lắm nhỉ?

Anh thầm tính toán trong bụng, còn chưa kịp đưa ra quyết định thì đã bị mọi người xung quanh ép đẩy lên sân khấu, nhét mic vào tay.

Sột soạt.

Dưới sân khấu, hàng chục chiếc điện thoại lập tức giơ lên nhắm thẳng vào anh, tiếng cười xôn xao.

Biên Tà hai tay cầm mic, đứng thẳng tắp trên sân khấu như đứng trước quan tài, đưa mắt nhìn những người đang giơ điện thoại lên, nói đầy ẩn ý: “Các bạn đều là luật sư, đều đã học luật xâm phạm quyền rồi phải không ạ?”

Mọi người: …

Cái tên khốn này!

Ngay lúc quan trọng lại nói với họ về luật xâm phạm quyền, hình tượng một nhà văn chân chất đâu rồi?!

*Luật xâm phạm quyền: tên đầy đủ là luật trách nhiệm xâm phạm quyền của nước CHND Trung Hoa bắt đầu có hiệu lực từ ngày 1 tháng 7 năm 2010, hết hiệu lực vào 1/1/2021, được thay thế bằng các quy định trong Bộ luật dân sự 2021. Thời Kính viết truyện này năm 2019, vụ luật hết hiệu lực này hoàn toàn là do đến giờ t mới lấp hố, không phải tại tác giả không cập nhật luật:3

Luật này bảo vệ và làm rõ trách nhiệm pháp lý với việc xâm phạm các quyền, lợi ích dân sự gồm: quyền sống, sức khỏe, tên tuổi, danh dự, quyền hình ảnh, quyền riêng tư, quyền tự chủ trong hôn nhân, quyền giám hộ, quyền sở hữu, quyền bảo mật, quyền sáng chế và bản quyền, quyền tài sản như quyền thừa kế, quyền độc quyền nhãn hiệu,… Chi tiết: link. Ở đây Biên Tà đang nói đến quyền hình ảnh.

Vô số điện thoại đã giơ lên đành ngậm ngùi trợn ngược mắt bỏ xuống, những chiếc điện thoại còn chưa kịp giơ lên thì đành ngậm ngùi ôm cục tức, chỉ muốn xông lên sân khấu tẩn cho Biên Tà một trận.

Người dẫn chương trình không ngờ vị mình mời lên đây lại ghê gớm như thế, hắng giọng một tiếng: “Gần đây bài hát này rất nổi, chắc anh Biên cũng thuộc một chút chứ ạ? Nếu không thuộc thì có thể search lời rồi nhìn hát theo cũng được ạ.”

Sau khi thấy không còn ai giơ điện thoại quay video nữa, cho dù có hát thì độ mất mặt cũng nằm trong phạm vi có hạn, Biên Tà thấy chuyện này cũng không quá khó chấp nhận nữa.

Trong lòng anh đấu tranh rất mãnh liệt.

Nhiều lần mở miệng định bắt đầu hát làm mọi người ngóng lên ngóng xuống, bắt đầu hò reo cổ vũ.

“Không không không không được!”

Biên Tà vừa mới chuẩn bị tâm lý sẵn sàng xong đã sụp đổ, ngay cả mic cũng quên trả lại, cứ thế co cẳng định chạy xuống dưới.

“Bài này quá ghê, tôi không hát nổi đâu!”

Vốn người trong giang hồ gọi anh là “Biên Lão Tà” hay “Biên lão cẩu” thì còn miễn cưỡng nghe lọt tai, chỉ sợ hát bài này xong liền biến thành “Biên lão meo”!

Một phút bốc đồng, ân hận cả đời!

Bất kể có nhử mồi câu hấp dẫn thế nào, anh quyết không thể mắc bẫy được!

Người dài chân dài tay, đi mấy bước là đã sắp bước xuống sân khấu được rồi.

Người dẫn chương trình cười đau bụng, nhanh tay kéo anh lại: “Ôi, anh ấy đã lên sân khấu rồi, lâm trận bỏ chạy là không được phải không ạ?”

Biên Tà đến chết: “Tôi kể truyện cười được không?”

“Không được!”

Mọi người dưới khán đài hô.

Mặt Biên Tà sắp sửa tái mét đến nơi, đưa mắt một cái lại nhìn thấy Trình Bạch ngồi dưới cười gập cả người, tức ngứa răng ngứa lợi.

Tiếp tục vùng vẫy.

“Vậy làm ảo thuật được không?”

“Không được!”

“Hát!”

“Biên thần hát, Biên thần hát, Biên thần hát!”

Mọi người hùa nhau, không biết ai là người khởi xướng, bắt đầu đồng thanh hô!

Đoàn Tế Minh ngồi bên dưới mới đầu nghe người dẫn chương trình nói hát xong được đề ra một yêu cầu với người trong hội trường, ông ta cứng người.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại cho là Biên Tà sẽ không nghi ngờ mình.

Có thế nào thì những người như Trình Bạch hay Phương Bất Nhượng cũng dễ bị ghim hơn một chút.

Cho nên ông ta nhanh chóng yên trí, cười tươi như hoa xem Biên Tà sống không bằng chết.

Biên Tà thực sự không hát ra khỏi miệng nổi, cũng không chuồn xuống nổi, bị người ta giữ nghiến lại trên sân khấu.

Quan trọng nhất là, khán giả cả hội trường đều muốn kiếm chuyện với anh.

Hát thì không đời nào anh hát.

Nhất định phải nghĩ cách lấp liếm cho qua.

Anh cầm mic nhìn quanh hội trường, bỗng nhận ra tỉ lệ nam nữ, luật sư nam chiếm đa số nhưng cổ vũ nhiệt tình nhất lại đều là các chị em.

Thế là trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng.

Anh lại dợm bước xuống sân khấu.

Người dẫn chương trình tưởng anh lại định chuồn: “Ôi ôi, không được. Hát xong mới xuống được!”

Lần này Biên Tà bình tĩnh cười giải thích: “Không phải tôi chạy, tôi xuống lấy điện thoại.”

Nói rồi chỉ tay về phía Trình Bạch.

“Điện thoại của tôi vừa mới bị sếp tịch thu. Muốn biểu diễn cho mọi người thì cũng phải đi search lời trước đã phải không?”

Trình Bạch giật mình.

Nói thật, lúc Biên Tà chỉ vào cô là cô đã bất giác thấy có dự cảm chẳng lành rồi, lỗ chân lông cứ rợn cả lên.

Không ngờ anh ta chỉ đòi điện thoại.

Trình Bạch nhíu mày không nói gì, đưa trả chiếc điện thoại vừa tịch thu lúc nãy.

Điện thoại về lại tay Biên Tà.

Người dẫn chương trình giục: “Cho chạy nhạc đệm được rồi chứ ạ?”

Biên Tà mở danh bạ, cuối cùng cũng ngừng bối rối, trông chẳng khác gì đang tham gia một buổi họp báo hay là một tiết mục giao lưu nào đó.

Đứng thẳng người đầy tự nhiên.

Đáp: “Không vội. Thấy mọi người nhiệt tình như vậy, tôi bỗng thấy mình cứ như thể một minh tinh vậy. Thế nên, tôi chợt có một câu hỏi… Mọi người có biết gần đây có một vị minh tinh tiểu thịt tươi cực kỳ được yêu thích hay không nhỉ?”

Câu này hỏi cực kỳ có nghệ thuật.

Bình thường hỏi minh tinh là được rồi nhưng anh lại cố ý thêm vào ba chữ “tiểu thịt tươi”, lại còn “gần đây” nữa. Cho nên cơ bản đám luật sư nam ở đây đều im lặng, còn các luật sư nữ, đặc biệt là các luật sư nữ trẻ tuổi mới vào công ty thì chẳng chút đề phòng mắc câu ngay.

Có người hô: “Đường Hựu Tân!”

Đây là một tiểu thịt tươi đóng vai phụ trong phim “Kẻ ám sát” đang rất nổi gần đây đã ra mắt khán giả từ lâu.

Trước đây từng hợp tác với đạo diễn Tống hiện đang vướng vào rất nhiều bê bối.

Chưa kể trước đây từng tham gia chương trình giải trí “Hàng xóm minh tinh” rất nổi tiếng. Có thể nói là một “đại lưu lượng” hàng đầu trong giới giải trí. Có tin vỉa hè, một bộ phim truyền hình nào đó mời cậu ta đóng chính ra giá lên tới 110 triệu, có thể thấy giá trị con người cao đến thế nào.

Có một người hô, tất nhiên sẽ có thêm nhiều người hưởng ứng.

Tiếng hô những cái tên khác đều không mạnh bằng.

Cánh đàn ông cũng không tiện tranh với các chị em.

“Được rồi, tôi biết rồi, Đường Hựu Tân!”

Biên Tà nhận được câu trả lời đúng ý anh muốn.

Giờ anh chẳng cần đến người dẫn chương trình nữa, một mình cầm mic đứng trên sân khấu nói chuyện vui vẻ hết sức tự nhiên.

“Hẳn là mọi người đều biết, Đường Hựu Tân hát rất là dễ nghe. Giọng tôi thực sự không hay đâu, bảo tôi hát thì ngại lắm. Hay là, chúng ta mời anh ấy hát “Học mèo kêu” nhé?”

Các luật sư nam:????

Diễn biến gì đây!

Thậm chí ngay cả các luật sư nữ vừa hô tên Đường Hựu Tân cũng phải tròn mắt: “Gọi Đường Đường đến hát á? Sao được chứ?”

Trình Bạch ngồi dưới hàng ghế thứ hai bỗng nhớ ra lần tới phòng làm việc của Biên Tà có nói chuyện với Chu Dị và mọi người về định hướng phát triển của phòng làm việc.

Trong đó có mục rót vốn đầu tư vào lĩnh vực truyền hình điện ảnh.

Biên Tà khác với các công ty gia đình có tiếng mà không có sẵn tiền trong tay khác, tiền của anh rất sẵn, nguồn thu từ xuất bản và bản quyền rất ấn tượng.

Nếu cô nhớ không lầm, Biên Tà có một quyển sách nào đó được cải biên thành phim truyền hình, diễn viên đóng chính chính là Đường Hựu Tân, hơn nữa phòng làm việc còn tham gia đầu tư!

Cái con người này, thật là…

Trình Bạch thực sự không ngờ anh lại dùng cách này để trốn không hát.

Nghĩ là biết…

So với một người tuy có chút tiếng nhưng chỉ là một nhà văn như Biên Tà, mọi người đều sẽ muốn nghe minh tinh hát hơn rồi.

Trên sân khấu, Biên Tà tự tin nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay, cầm điện thoại, đưa một ngón tay lên suỵt ra hiệu mọi người giữ im lặng rồi nói: “Chỉ cần muốn thì chẳng gì là không thể. Nếu mọi người muốn nghe thì tôi sẽ gọi cho Đường Hựu Tân để anh ấy hát tặng mọi người nhé được không?”

“Aaaaaa!”

Quả thực là diễn biến hoàn toàn không ngờ tới, các fan dưới sân khấu kinh ngạc hét lên đầy phấn khích.

“Gọi video! Muốn xem gọi video cơ ạ! Chiếu lên màn hình lớn đi ạ!!!”

“…”

Được lắm, đúng là quá trớn mà.

Lại còn yêu cầu video call nữa cơ đấy.

Biên Tà nhếch mép, ngẫm nghĩ, quyết định nhắn tin Wechat hỏi trước, bên kia đồng ý mới phát trực tiếp cuộc gọi video cho mọi người xem.

“Tút…”

Sau tiếng tút, một khuôn mặt trẻ trung tuấn tú liền hiện lên trên màn hình điện thoại đồng thời cũng xuất hiện trên màn hình lớn.

Tóc xoăn màu hạt dẻ còn hơi ướt.

Khuôn mặt nét nào ra nét đó đọng vài giọt nước, tai bên trái đeo một chiếc đinh bạc.

Khăn bông trắng vắt trên cổ.

Trông như thể vừa tắm rửa xong chưa kịp sấy tóc, nụ cười dịu dàng nở trên môi, vừa ôn hòa lại vừa gợi cảm.

Anh ta vẫy tay chào Biên Tà: “Biên thần, chào buổi tối, tìm tôi có chuyện gì không?”

“Aaaa đúng là Đường Hựu Tân!”

“Tôi cứ tưởng anh ấy nói khoác chứ…”

“Dạo này nhà văn chơi chiêu độc vậy?”

“Đường Đường! Đường Đường!!!”

Khỏi phải nói, ngay khi Đường Hựu Tân xuất hiện lên tiếng, phía bên này lập tức hét ầm ĩ.

Mặc dù Biên Tà không phải kiểu nhà văn muốn đổi nghề làm đạo diễn nhưng dẫu gì cũng là nhà văn có tiếng lại tham gia đầu tư, tiếng nói khá có trọng lượng, cũng đã quen biết Đường Hựu Tân khá lâu, có thể nói là thân quen.

Anh mở lời, vừa ngượng ngùng vừa hiền lành.

“Khụ, chào Hựu Tân, chuyện là… tình hình chỗ tôi cậu thấy chứ?”

Đường Hựu Tân nhìn xong liền hiểu: Tương tự như trò gọi điện thoại trong các chương trình giải trí.

Trò này anh ta thạo.

Đáp rất tự nhiên: “Tôi thấy, cần tôi phối hợp à?”

“Khụ, là thế này, tôi đang tham gia một sự kiện gặp gỡ, ở đây có rất đông fan hâm mộ của cậu, tôi bất hạnh bị bắt lên sân khấu thỏa mãn một nguyện vọng của họ.” Biên Tà hắng giọng, đưa ra lời đề nghị không chút lúng túng: “Cho nên, liệu có thể mời cậu hát một bài được không?”

Vai phụ của Đường Hựu Tân trong phim “Kẻ ám sát” rất được lòng khán giả, cảnh hy sinh gần đây của cậu ấy đã làm bao người rơi lệ, ngay cả cánh đàn ông không đu idol cũng có không ít người có thiện cảm với cậu ấy.

Bản thân cậu ấy cũng có tiếng là người tâm huyết với nghề.

Mặc dù thường xuyên bị diss kỹ năng diễn xuất không tốt, chỉ là bình hoa di động nhưng khả năng ca hát thì rất tuyệt vời.

Đường Hựu Tân thấy chuyện này cũng chẳng có gì to tát: “Không thành vấn đề, Biên thần nói xem hát bài nào đi ạ.”

Cậu ấy vừa dứt lời, khán giả bên dưới liền hét lên: “Học mèo kêu! Học mèo kêu!”

Biên Tà suýt sặc nước bọt.

Nhưng ở đầu bên kia, Đường Hựu Tân vẫn rất ung dung, kinh nghiệm lăn lộn trong giới giải trí dày dạn, trêu đùa hay act cute đều không thành vấn đề. Đường Hựu Tân gật đầu cất giọng: “Chúng ta cùng nhau học mèo kêu…”

Các fan hâm mộ bên dưới cực kỳ phấn khích.

Những chiếc điện thoại ban nãy bị Biên Tà uy hiếp phải bỏ xuống giờ lại giơ hết lên.

Khỏi phải nói, chắc chắn là sẽ lên hot search.

Hầu hết mọi người đều rất ngạc nhiên trước niềm vui bất ngờ này. Cho dù hai công ty ở đây, một công ty thu về mỗi năm một tỷ, công ty còn lại cũng cách một tỷ rất gần thì cũng không thể ngờ được một sự kiện tất niên nho nhỏ lại có ngôi sao lớn góp mặt hát “Học mèo kêu”.

Mọi người phấn khích xem phấn khích quay video.

Nhưng vẫn còn đôi chút lý trí không hẹn cùng nhìn về phía Biên Tà.

Nói kiểu gì thì cũng là một minh tinh nổi tiếng, gọi một cú điện thoại nhờ người ta hát, người ta liền hát ngay, không chút chần chừ.

Mở miệng ra liền chào “Biên thần”.

Có lẽ những người khác chỉ để ý xem Đường Hựu Tân có đẹp trai không, hát có hay không còn điều họ để ý là tầm ảnh hưởng của Biên Tà.

Trình Bạch không đu idol, không hứng thú với các ngôi sao lớn các tiểu thịt tươi. Trong lúc Đường Hựu Tân hát “Học mèo kêu” làm đông đảo fan hâm mộ đỏ bừng mặt, cô chỉ để ý nhìn Biên Tà.

Thực lòng thì vừa thông cuộc gọi video với Đường Hựu Tân là Biên Tà đã thấy hối hận ngay rồi: Anh bị điên rồi sao? Gọi ai cứu nguy chẳng được lại đi gọi Đường Hựu Tân! Tiểu thịt tươi trẻ trung bất kể làm gì cũng đều phóng điện như thế lỡ hớp mất hồn của Trình Bạch đi thì sao?

Cho nên, lúc này đây, anh cũng đang lặng lẽ nhìn Trình Bạch.

Muốn biết Trình Bạch phản ứng thế nào, có phải cũng thích Đường Hựu Tân hay không.

Thế là, may mắn thế nào, ánh mắt lại chạm phải…

Ánh mắt tìm tòi và đánh giá một cách bình thản của Trình Bạch.

Chẳng hiểu sao Biên Tà lại thấy mình như có tật giật mình.

Vừa mắt chạm mắt một cái, anh liền sợ như thể bị người ta bắt quả tang ăn trộm, vội vàng đánh mắt nhìn đi chỗ khác, làm ra vẻ “chẳng qua tôi chỉ không may nhìn cô một cái đấy thôi”, càng giấu giếm lại càng lộ tẩy.

Đường Hựu Tân hát xong hỏi: “Hát cũng được chứ ạ? Haha, trước đây chưa hát bài này bao giờ, để mọi người chê cười rồi.”

Bên dưới lại hét lên.

Biên Tà tập trung trở lại sân khấu, đáp vội: “Cám ơn, cám ơn. Đại ân không lời nào cảm ơn hết được, bữa nào mời cậu một bữa nhé.”

Nói lời chào giản đơn.

Sau đó vội vàng cúp máy.

Cứ như thể không muốn để gương mặt này hiện trên màn hình lớn thêm dù chỉ một giây!

Các fan hâm mộ bên dưới còn chưa kịp giao lưu, anh đã lấy lại điện thoại, đưa trả mic, tính chuồn xuống.

Các chị em vẫn còn chưa thỏa mãn.

Cánh mày râu phát hiện ra mình bị lỗ bèn ép anh phải quay trở lại sân khấu: “Thế không được! Đây là ngôi sao các chị em thích, bọn tôi thích ngôi sao khác!”

Vừa la vậy xong, dưới khán đài liền nhao nhao réo gọi đủ các tên.

Toàn bộ đều là các ngôi sao nữ.

Cũng rất nổi gần đây.

Nhưng phen này Biên Tà phải bó tay: Mẹ bọn này, tưởng anh là Đô-rê-mon, móc trong túi bảo bối ra được đại minh tinh, tiểu thịt tươi, gọi điện thoại được cho Châu Tinh Trì, Trương Bá Chi hay sao?

Đừng nói là ngôi sao nữ.

Trong điện thoại anh đến một nữ hotgirl mạng cũng không có!

Rốt cuộc người dẫn chương trình cũng có việc để làm, anh ta cất tiêng trêu: “Hay là Biên thần mời thêm một người nữa hát coi như là anh hoàn thành xong tiết mục biểu diễn nhé được không?”

Biên Tà ngoài mặt cười, trong lòng chửi tục.

Anh cầm lại mic, người bị giữ không xuống được, đành phải nói: “Anh xem hay là tôi biểu diễn tiết mục đập vỡ tảng đá đặt trên ngực nhé?”

Bên dưới cười ồ lên.

Trình Bạch cũng bật cười.

Người dẫn chương trình chịu trách nhiệm khuấy động bầu không khí nghe vậy liền nói: “Vốn nói là mời anh lên hát bài “Học mèo kêu”, vừa rồi đại luật sư Trình của chúng ta cũng đã nói là muốn nghe. Hôm nay Biên thần tới dự tất niên thì không phải là Biên thần nữa mà là trợ lý Biên! Không thể không hát được, mọi người nói có phải không ạ?”

“Phải!!!”

Các khán giả tiếp tục tát nước theo mưa, được đà lấn tới.

Biên Tà tức mà cười: “Cái quân phản bội này! Ôi chao, vừa rồi còn hô muốn nghe Đường Hựu Tân hát cơ mà? Có giỏi thì đứng lên đi, tôi nhường mic cho các bạn hát đấy!”

“Ha ha ha…”

Đám khán giả vô lương tâm cười ngã sấp ngã ngửa.

Làm gì có ai lại số xui đến ngần này cơ chứ.

Cứ tưởng là mời tiểu thịt tươi là thoát nạn, không ngờ cuối cùng vẫn không thoát được.

Giờ mất cả chì lẫn chài, vẫn phải ở lại trên sân khấu.

Thấy người dẫn chương trình lôi mình ra nói, lại thấy vẻ mặt chán đời của Biên Tà, Trình Bạch cười không dừng được.

Đã đến nước này rồi thì không hát không thể xuống được.

Biên Tà chấp nhận số phận, ra điều kiện cuối cùng: “Được, tôi hát, nhưng phải nói rõ, vừa rồi ít nhất có một nửa khán giả đã hưởng ứng tôi mời Đường Hựu Tân hát rồi, cho nên bài này tôi chỉ hát một nửa.”

Hát nửa bài với hát cả bài chẳng khác nhau là bao, chẳng qua là thời gian mất mặt giảm từ ba phút xuống một phút rưỡi mà thôi.

Mọi người chẳng qua chỉ muốn xem anh hát bài này.

Lại thêm thấy anh rất để ý hình tượng nên không ồn ào thêm nữa.

Người dẫn chương trình thuận đó nói: “Xem ra mọi người đều không có ý kiến gì, vậy nửa bài cũng được. Nào nào, nổi nhạc lên cho Biên thần đi ạ.”

Anh ta vừa dứt lời, nhạc dạo liền vang lên.

Giai điệu vô cùng đơn giản.

Không có kỹ thuật luyến láy gì phức tạp nhưng nó làm người ta liên tưởng tới ô cửa sổ, gốc cây già, áo sơ mi trắng.

Nói tóm lại là một bài hát cực kỳ “ngọt”.

Nhưng nếu là một người đàn ông cao 1m83 đứng hát trên sân khấu thì cực kỳ hài kịch.

Biên Tà hít sâu một hơi, muốn mở miệng mà hai môi cứ khít vào với nhau như gắn nam châm trái dấu, chập vào rồi là không tách ra được.

Thân đứng trên sân khấu như cây cọc gỗ.

Ban nãy Đường Hựu Tân hát còn kết hợp thêm một vài động tác act cute làm vô số fan nữ cạn sạch dây máu, còn anh hát thì như chết cha chết mẹ, chẳng giống đang hát “Học mèo kêu” mà giống đứng dưới ánh đèn thê lương hát “ôi cửa sắt ôi song sắt xiềng xích sắt”.

* “Ôi cửa sắt… xích sắt”: câu hát nổi tiếng trong bài “Nước mắt sau song sắt” (铁窗泪) sáng tác năm 1988 kể về tâm trạng hối hận của một tù nhân trong những ngày tháng chấp hành án tù. Câu này là câu hát đầu tiên sau phần độc thoại, khoảng phút 1:56



Sự tương phản đối lập triệt để này làm tất cả mọi người vừa nghe Biên Tà mở miệng hát câu đầu đã phải phì cười.

“Chúng ta cùng bắt chước tiếng mèo, cùng nhau kêu meo meo meo, rồi lại nũng nịu trước mặt em, ai dzô meo meo meo…”

Thực ra chất giọng của Biên Tà khá hay.

Hát không lạc tông nhưng lí nhí chìm nghỉm giữa tiếng nhạc.

Anh chỉ mới hát được mấy câu đã bắt đầu cảm thấy tay chân ngượng nghịu lúng túng, hơi nóng bốc hầm hập lên mặt.

Chưa kể vừa ngẩng đầu lên liền thấy Trình Bạch ngồi ở hàng hai cười ung dung vui vẻ như việc chẳng hề liên quan gì đến mình.

Tuy nghiến răng nghiến lợi nhưng cảm xúc cũng rất khó tả.

Lời hát bỗng dưng rất khớp với tâm trạng.

“Trái tim của anh đập thình thịch, trót mê say nụ cười xấu xa của em, em không nói yêu anh, anh liền meo meo meo…”

Meo cái lông gà!

Bài hát trẻ nít gì thế này!

Khỉ thật, sao không viết là “gâu gâu gâu” đi!

Biên Tà cũng chẳng hiểu tại sao càng hát thì anh lại càng thấy chột dạ, cái chính là không ngăn nổi mắt mình cứ liếc nhìn Trình Bạch, trong đầu cứ nhớ mãi câu nãy cô nói “bỗng dưng tôi cũng rất muốn nghe anh hát bài này”.

“Ngày ngày đều cần vòng ôm của em, nâng niu từng phút giây bên nhau, em quan trọng với anh biết nhường nào. Anh nghĩ em còn biết rõ hơn anh, em chính là nữ chính của đời anh…”

Mẹ kiếp!

Đứa nào viết lời bài này vậy!

Mới đầu mọi người thấy cái điệu bộ tráng sĩ ra đi đầu không ngoảnh lại đầy thê lương của Biên Tà thì đã buồn cười rồi.

Càng nghe lại càng không nhịn được cười.

Nhưng cũng có người tinh ý phát hiện ra ánh mắt nhìn dáo dác của anh, ai ngồi gần thì còn thấy cả tai anh hồng hồng.

“Đôi khi anh lười biếng như một chú mèo, bực bội là lại giương nanh múa vuốt. Nhưng em vẫn luôn dịu dàng làm tan chảy cõi lòng anh…”

Tim Biên Tà muốn bắn ra khỏi lồng ngực.

Thân đứng trên sân khấu, trông thì vững như chó già, thực ra đã hoảng cuống cà kê.

Câu tiếp theo độ xấu hổ đạt tới kịch trần.

Tất cả mọi người đều chờ mong.

Nhưng chẳng ai ngờ, tên khốn trên sân khấu hát đến câu này lại bất thình lình đổi sang tiếng nước ngoài.

Sau đó thản nhiên hát tiếp tiếng Trung.

“Chúng ta cùng bắt chước tiếng mèo, cùng nhau meo meo meo…”

Mọi người:???

Trình Bạch ngồi dưới nghe hát vốn cũng không thấy làm sao nhưng gã Biên Tà này lại vừa hát vừa nhìn cô, rõ ràng là đã xấu hổ đến cực độ, mất mặt đến mức bất chấp rồi, vậy mà lại hát như thể bị ép phải tỏ tình trước mặt mọi người vậy.

Trình Bạch thấy lòng hơi bồi hồi.

Nhưng cũng như các khán giả khác, lúc nghe thấy câu hát bằng tiếng nước ngoài đó, cô lập tức nhướn mày, vô thức nhìn Chiêm Bồi Hằng một cái.

Chiêm Bồi Hằng tinh thông sáu thứ tiếng tất nhiên nghe hiểu.

Có điều anh ấy chưa nghe bài này bao giờ, nghe lời bài hát xong bật cười.

Những người trẻ tuổi vào được hai công ty luật lớn ở đây phần lớn đều từng đi du học, tiếng Anh là chuyện nhỏ, câu hát Biên Tà vừa đổi cũng có người hiểu: “Òa, chơi xấu ghê, đi đổi câu “anh muốn làm mèo con của em” sang tiếng Pháp!”

Câu hát có gây ngượng cỡ nào, một khi đổi sang tiếng nước ngoài thì đều sẽ trở nên sang xịn.

Biên Tà phải bấm like cho sự nhanh trí của bản thân.

Dù sao cũng đã mất mặt rồi, phần còn lại hát rất tự nhiên, nói một cách thông tục thì là rất sung, rất hăng, nhưng hát đến câu “anh muốn làm mèo con của em” thì vẫn đổi sang tiếng Pháp.

Bên dưới đồng loạt ồ lên.

Hát hết nửa bài liền dừng lại, không thêm câu nào.

Xem chừng người dẫn chương trình cũng chưa từng thấy ai làm vậy bao giờ, bội phục ra mặt: “Được rồi, được rồi, cuối cùng cũng xong rồi, Biên tiên sinh tự đánh giá bản thân hát thế nào ạ?”

Biên Tà tự thấy hài lòng: “Ngang ca vương hát trực tiếp.”

Khán giả bên dưới lại ồ lên.

Người dẫn chương trình cười: “Hát xong rồi, anh có lời gì muốn nói không ạ?”

Biên Tà cực kỳ tự nhiên nhìn Trình Bạch ngồi dưới khán đài, nói vào mic: “Mặc dù có người làm sếp hơi bị thiếu tử tế đi đẩy thân tín của mình xuống hố lửa nhưng ai bảo tôi là một trợ lý tốt hết lòng tận tụy cơ chứ? Nửa bài hát này xem như là quà mừng năm mới dành tặng cho sếp của tôi. Hi vọng sang năm mới, cô ấy đừng mãi bẫy tôi mà hãy tốt với tôi thêm một chút.”

“Hahaha…”

Câu tát nước theo mưa ban nãy Trình Bạch nói đâu chỉ một người nghe thấy, mọi người nghe Biên Tà nói nửa thật nửa giả như vậy chỉ nghĩ là anh đùa, không ai nghĩ sâu xa gì thêm, tất cả đều bật cười ha hả.

Nhưng lời này nghe vào tai Trình Bạch lại có một nghĩa khác.

Cô nhìn Biên Tà.

Lần này Biên Tà nhìn cô chăm chú, không lảng tránh ánh mắt của cô, điềm nhiên giống như lúc lưu số vào điện thoại của cô lấy tên là “Bên em” vậy.

Người dẫn chương trình không dám trêu Trình Bạch: “Nguyện vọng thật giản dị. Có điều giờ đã đến bước quan trọng nhất rồi đây. Anh đã hát xong bài hát rồi, đã hoàn thành tiết mục của mình rồi, giờ anh có thể chọn người trong hội trường thực hiện một yêu cầu của anh, gọi lên đây biểu diễn cũng ok luôn ạ!”

Đám đông mới rồi còn ầm ầm lập tức tắt tiếng.

Những người ngồi hàng ghế đầu và hàng ghế thứ hai đã từng chạm mặt Biên Tà thậm chí từng chơi bài với anh trở nên căng thẳng.

Mặc dù nói là “hòa chung niềm hân hoan với các anh em”, gạt vai vế sang một bên, lên sân khấu biểu diễn cũng không hề chi.

Nhưng ai biết được trong đầu Biên Tà sẽ nảy ra chiêu chơi khăm gì.

Đoàn Tế Minh, người cầm lái của Minh Thiên Thành, người một tay sắp xếp cho Biên Tà lên sân khấu hát “Học mèo kêu”, mặc dù nhủ bụng Biên Tà không đoán được là ông ta nhưng cũng khó tránh nảy sinh cảm giác chột dạ lúng túng.

Biên Tà quét mắt nhìn một vòng, nghĩ đến kế hoạch chết từ trong trứng nước ban nãy vì bị tịch thu điện thoại, không chút nghĩ ngợi định đáp ngay là: “Đương nhiên là mời…”

Mấy chữ “sếp Trình Bạch lên” còn chưa nói ra miệng.

Cơn ớn lạnh bỗng chạy dọc sống lưng.

Ngước mắt lên thấy Trình Bạch ngồi hàng hai nhướn mày với anh, nở nụ cười đầy ẩn ý, lập tức dựng tóc gáy.

Những chữ chưa nói ra lập tức phải nuốt trở vào.

Biên mỗ nhân với ham muốn sống cực kỳ mãnh liệt lập tức đổi giọng, nhanh chóng chọn ra một phương án thay thế có lợi cho mình lại báo được thù, quay qua hỏi người dẫn chương trình: “Chỉ quy định là chọn người trong hội trường, hình như không giới hạn số lượng phải không?”

“Ế…”

Người dẫn chương trình chợt nhận ra có chuyện không ổn.

Nhưng Biên Tà coi như là anh ta thừa nhận luôn, anh đã để ý chi tiết này từ đầu rồi: “Vậy được. Tôi vốn tốt tính, lại đang là người của Thiên Chí. Yêu cầu của tôi đơn giản thôi. Mời tất cả mọi người của Minh Thiên Thành đang ngồi ở đây, ngày đầu tiên đi làm của năm mới, hễ gặp luật sư của Thiên Chí thì đều phải chào một câu “chúc mừng năm mới”.”

Thế mà lại trị bọn họ?

Các luật sư của Minh Thiên Thành dở khóc dở cười, chỉ còn thiếu nước không chửi tục.

Các luật sư của Thiên Chí mới đầu ngạc nhiên, sau đó lập tức hô hào khen hay, rõ ràng hết sức hài lòng với yêu cầu Biên Tà nêu.

Đoàn Tế Minh ngồi hàng ghế đầu tái mặt.

Phí Tĩnh vỗ đùi cười đắc ý: “Hay, hay, hay! Hay đấy!”

Biên Tà cừ thật!

Xem ra là đã nhìn ra Đoàn Tế Minh chính là người bẫy anh lên sân khấu hát nhưng không công khai tranh cãi với ông ta mà tính sổ luôn món nợ này với Minh Thiên Thành.

Còn ai quan tâm Minh Thiên Thành hơn ông ta được nữa?

Thế nhưng yêu cầu này cũng không hề quá đáng.

Năm mới mọi người chào nhau một tiếng “chúc mừng năm mới” thôi mà. Luật sư Minh Thiên Thành chúc trước thì chẳng lẽ luật sư Thiên Chí lại không đáp lại một câu “chúc mừng năm mới” hay sao?

Bất kể lúc trước có cảm nghĩ về Biên Tà như thế nào hay thấy anh hát láu cá ra sao thì với việc đề ra yêu cầu này, tuyệt đại đa số mọi người đều phải chịu phục.

Thực sự rất có EQ.

Ngay cả Trình Bạch cũng không khỏi phải nhìn anh bằng ánh mắt trầm trồ.

Anh trả lại mic, thở phào nhẹ nhõm xuống khỏi sân khấu.

Có người còn vỗ tay khen ngợi anh.

Anh quay trở lại chỗ ngồi bên cạnh Trình Bạch nhưng không dám nói chuyện với cô. Cợt nhả trên sân khấu là một chuyện, chẳng hề ảnh hưởng gì tới chuyện anh xuống sân khấu tiếp tục sợ.

Khu vực hai ghế ngồi nho nhỏ này yên lặng hơn những chỗ khác rất nhiều.

Trình Bạch không nói lời nào.

Biên Tà cũng không nói.

Bầu không khí cực kỳ tế nhị.

*

Sau màn ca hát của Biên Tà, bầu không khí sôi động hẳn, tiếp nối chương trình là phần chơi rút thưởng tiếp tục đẩy sức nóng của hội trường lên.

Trò chơi lựa chọn ngẫu nhiên người tham gia.

Hoàn thành trò chơi mới được rút thưởng.

Phần thưởng cao nhất là một trăm nghìn.

Mọi người tham gia rất tích cực.

Mới đầu là các câu đố muôn hình muôn vẻ, sau đó hai bên phối hợp đoán từ, chỉ có điều không đoán thành ngữ như mọi người hay làm, sự kiện tất niên của hai công ty luật đoán các thuật ngữ và cụm từ pháp lý.

Cũng có mấy lần bốc ngẫu nhiên trúng các đại Par lên sân khấu chơi.

Giờ Biên Tà rất thoải mái, anh không tin mình sẽ bị bốc trúng, cho dù có bị bốc trúng thì cũng không có chuyện ngượng như nãy phải hát “Học mèo kêu”.

Cho nên, tới khi trên sân khấu bốc ra trúng tên anh, anh đờ người.

Quan trọng là còn cùng với tên một người khác…

Trình Bạch.

“Trò chơi mới, mời người chơi số một viết tên một quyển sách có ảnh hưởng lớn nhất đến mình lên bảng. Những người còn lại phải đoán tên quyển sách có ảnh hưởng lớn nhất đến người chơi số một. Người đoán đúng chính xác và người bị đoán trúng nhận được ba lần rút thưởng, đáp án được tất cả mọi người đồng thuận là đúng nhận được hai lần rút thưởng. Không đoán đúng, mỗi người được rút thưởng một lần.”

Người dẫn chương trình công bố luật trò chơi mới.

Nói một cách đơn giản, nếu một người thấy quyển sách có ảnh hưởng lớn nhất đến mình là A, có người đoán là A thì là đoán đúng, một người khác đoán là B, tất nhiên là không đúng nhưng nếu tất cả mọi người đều thấy quyển B này có ảnh hưởng rất lớn đến người cần đoán, vậy thì người đoán B cũng không sai.

Trò chơi này hoàn toàn không có gì nguy hiểm.

Biên Tà nghe xong yên trí.

Nhưng vì anh ngồi ngay sát Trình Bạch mà Trình Bạch phải đoán đáp án của anh nên anh lại bị người dẫn chương trình xách cổ lên sân khấu một lần nữa. Thật là bất đắc dĩ.

“Được rồi, mời mọi người viết lên bảng tên quyển sách mà bạn cho rằng có ảnh hưởng lớn nhất đến Biên Tà.”

Người dẫn chương trình ra tín hiệu bắt đầu.

Bảng được chuyển cho những người được gọi tên.

Trình Bạch cũng có một cái nhưng cầm bút một hồi vẫn không thấy cô viết gì.

Biên Tà nhanh chóng viết xong đáp án của mình, ngẩng đầu lên nhìn mọi người.

Hay phải nói là nhìn Trình Bạch.

Xung quanh lần lượt có người viết xong, Trình Bạch mới thủng thẳng đặt bút.

“Được rồi, mời mọi người giơ bảng.”

Có cả thảy năm người tham gia đoán.

Có người viết “Vô tự nghi thư”, có người viết “series Người đi đêm”, cũng có người viết tên cuốn sách kinh điển “Thus spoke Zarathustra: A book for all and none”.

*Thus spoke Zarathustra: A book for all and none: một tiểu thuyết triết học của Friedrich Nietzsche viết cuối thế kỷ 19 mà ông tự nhận rằng đã đưa tiếng Đức lên tới vẻ đẹp đỉnh cao của nó.

Từng tấm bảng được giơ lên, người dẫn chương trình xướng lên lần lượt.

Biên Tà không có phản ứng gì.

Trình Bạch được xướng cuối cùng vì cô là người cuối cùng giơ bảng…

Sắc mặt người dẫn chương trình đọc đến đây trở nên cực kỳ thú vị.

Hàng ghế đầu ngoái lại xem đáp án cũng phải phì cười!

Trình Bạch cực kỳ bình tĩnh, biết những người ngồi hàng sau cũng đang tò mò nên cô lật bảng ra sau cho mọi người xem.

Mọi người phá lên cười.

Biên Tà hoàn toàn cạn lời: Anh cứ nghĩ mình là người cợt nhả nhất hội trường hôm nay rồi, nhưng Trình Bạch nói cho anh biết, không phải anh.

Vì người phụ nữ này viết lên bảng bốn chữ to…

Từ điển Tân Hoa!

*”Từ điển Tân Hoa” là từ điển Hán ngữ hiện đại đầu tiên của Trung Quốc

Đáp án này…

Câu hỏi là “Bạn cho rằng quyển sách có ảnh hưởng lớn nhất đến Biên Tà là gì”, vậy mà cô ấy lại đáp là “Từ điển Tân Hoa”!!!

Bảo ai mà nhịn cho nổi!

Quả thực anh chỉ muốn quẳng cái bảng ghi hai chữ “Chúa ruồi” trong tay mình vào mặt Trình Bạch.

Thế mà Trình Bạch lại cứ điềm nhiên như không, xem đáp án đề trên bảng của Biên Tà xong nhướn mày đáp: “Chẳng lẽ cuốn sách có ảnh hưởng lớn nhất với một nhà văn không phải là cuốn này sao?”

Đây mới là đáp án chuẩn mực.

Còn cuốn “Chúa ruồi” Biên Tà viết thì cũng thế thôi.

Khỏi phải nói, câu trả lời này gặt hái được rất nhiều tiếng khen hay trong hội trường, cho dù Biên Tà hết sức khó chịu thì cũng không thể không trơ mắt xem Trình Bạch rút thưởng hai lần.

Có điều cả hai người đều cực kỳ “may mắn”.

Chẳng trúng gì hết.

Ngược lại, cô nàng nãy đoán cuốn Zarathustra lại rút được phần thưởng hai mươi ngàn bằng tiền mặt khiến mọi người phải cảm thán rốt cuộc cũng biết thế nào mới là vận may được ông trời ưu ái.

Trở về chỗ ngồi, Biên Tà nở nụ cười nghề nghiệp giả dối với Trình Bạch: “Luật sư Trình có biết là viết câu trả lời như vậy với một nhà văn là cực kỳ miệt thị người ta không?”

Chẳng khác gì mỉa mai anh là học sinh tiểu học!

Nhưng Trình Bạch thực sự cho rằng câu trả lời cô viết rất đúng, chỉ cười đáp: “Không biết.”

Hay lắm.

Nhớ lấy thù này.

Biên Tà nhịn.

Trò chơi vẫn còn tiếp diễn.

Bốc thêm mấy vòng nữa.

Danh sách người bốc trúng lần này hiển thị trên màn hình khá là hoành tráng: Trình Bạch, Biên Tà, Phương Bất Nhượng, Tiêu Nguyệt và thêm hai cái tên lạ mặt.

Lần này Trình Bạch bị lôi lên sân khấu.

Bộ hôm nay cô mặc, dù tất cả mọi người đến dự đều đã thấy nhưng đứng dưới ánh đèn sân khấu lại mang đến cho người xem cảm giác khác hẳn.

Như thể toàn thân tỏa sáng rực rỡ.

“Giờ mời mọi người viết tên quyển sách mà mọi người cảm thấy có ảnh hưởng lớn nhất đến luật sư Trình.” Thái độ của người dẫn chương trình với Trình Bạch hết sức chu đáo, đích thân đưa bảng cho cô, “Cũng mời luật sư Trình viết đáp án lên bảng.”

Phương Bất Nhượng ngồi ngay hàng đầu, có lẽ không ngờ mình lại bị bốc trúng nên lúc nhận tấm bảng, anh ta nhíu nhíu mày.

Biên Tà ngồi hàng hai cũng không ngờ Phương Bất Nhượng lại bị gọi tên, bảng chưa đưa tới lượt anh, anh vô thức nhìn Phương Bất Nhượng một cái.

Sau đó trong đầu nảy ra một cuốn sách.

Cuốn sách cổ bằng tiếng Anh đặt trên giá sách trong văn phòng ở vị trí có thể tiện tay với tới: Quốc gia lý tưởng.

Trò chơi này tùy thuộc vào người chơi có quen thân với người cần đoán hay không, quen thì có thể đoán ngay ra quyển sách có tầm ảnh hưởng quan trọng với người đó.

Trình Bạch và Phương Bất Nhượng là kẻ thù lâu năm, rất đông người trong nghề biết chuyện này.

Vụ kiện ngày xưa được xét xử công khai, lúc ấy Trình Bạch chưa có tiếng nhưng Phương Bất Nhượng đã rất tiếng tăm rồi, có khá đông đơn vị truyền thông đưa tin về vụ việc.

Tên hai người vừa hiện lên trên màn chiếu, những người biết chuyện đều tỏ thái độ khá tế nhị.

Hội trường bất giác trở nên yên tĩnh.

Sự yên tĩnh làm người ta thấy không thoải mái.

Những người khác làm gì thì tạm thời không biết nhưng Phương Bất Nhượng ngồi ngay hàng đầu làm gì thì ai ai cũng thấy. Anh ta không nói tiếng nào, nhận bút đưa tới viết thẳng lên bảng bốn chữ rồi ngẩng đầu nhìn Trình Bạch.

Lưu loát lật bảng: Quốc gia lý tưởng.

Nét bút đưa liền mạch toát lên vẻ tà ác cũng như nét người viết ra nó.

Người dẫn chương trình nhìn thấy bảng.

Trình Bạch đứng trên sân khấu cũng nhìn thấy bảng.

Biên Tà ngồi dưới nhìn lên Trình Bạch, cách một khoảng, anh không dám chắc mình đọc hiểu được ánh mắt của cô: Mắt nhìn xuống rồi ngước lên, nụ cười có chừng mực, không có vẻ gì là khó chịu.

Cô nhìn Phương Bất Nhượng, không nói.

Biên Tà bỗng cảm thấy một thứ cảm xúc tồi tệ trào lên trong lòng như nước trong ấm sôi lên sùng sục, bất kể thế nào cũng không thể làm nó lắng xuống.

Anh nhìn bảng của mình, trên đó cũng viết bốn chữ.

Nhưng trong một thoáng khi cái nhìn u ám lướt qua nơi đáy mắt, anh thẳng tay xóa sạch bốn chữ đó đi, viết ngoáy lên bảng một câu trả lời khác.

Người dẫn chương trình đã đọc sang câu trả lời của những người khác: “Câu trả lời của đại luật sư Phương là “Quốc gia lý tưởng”, một bạn không có câu trả lời, hai bạn còn lại lần lượt ra đáp án là “Luật bậc thang của Gaius” và “The spirit of the laws”.”

*Gaius là một nhà luật học La Mã trước công nguyên, The spirit of the laws là một chuyên luận về chính trị bằng tiếng Pháp của Montesquieu có ảnh hưởng quan trọng với những nhà lập pháp thế kỷ XIX trong đó có bản hiến pháp Hoa Kỳ.

Sau đó mới phát hiện ra Biên Tà vẫn chưa giơ bảng.

Anh ta đưa tay mời Biên Tà: “Biên thần, đáp án của anh là gì vậy?”

Biên Tà lật tay công bố đáp án của mình.

Giây sau, cả hội trường vỗ tay vang dội như sấm!

Hoàn toàn không thua gì lúc Trình Bạch viết câu trả lời là Từ điển Tân Hoa, bởi vị vị đại tác gia này sao chép lại y chang chiêu ban nãy của Trình Bạch, viết câu trả lời là:

Hiến pháp nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa!

Nét bút sắc bén đầy khí thế.

“Quốc gia lý tưởng”, “Luật bậc thang của Gaius” hay “The spirit of the laws” gì đều không thể sánh bằng!

Với câu trả lời này, chẳng ai dám nói là anh không đúng!

Người dẫn chương trình phục sát đất, đứng tròn mắt ra xem.

Phương Bất Nhượng quay qua nhìn một cái rồi thản nhiên quay đầu đi.

Biên Tà không tỏ thái độ gì trên mặt.

Trình Bạch kề ngón tay ở viền tấm bảng, liếc nhìn anh rồi lại cúi xuống, lúc người dẫn chương trình hỏi đáp án của cô là gì, cô mỉm cười kín đáo, sau đó nhẹ nhàng lật bảng…

Tác giả có lời muốn nói:

Đăng chương lúc sáng sớm.

Nhân vật Đường Hựu Tân chỉ là cameo, không ám chỉ bất kỳ ai ngoài đời, đừng liên hệ thực tế, cảm ơn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện