Trong khu vực của những người tiến hành và tham gia tố tụng, bên trái là nguyên đơn, bên phải là bị đơn.
Trình Bạch ngồi ở vị trí người đại diện của nguyên đơn, hồ sơ tranh tụng mang tới để từng xấp trước mặt, đầu hơi cúi, bình tĩnh có phần lạnh lùng.
Tằng Niệm Bình ngồi cạnh cô.
Thay một bộ đồ mới sạch sẽ giản dị, căng thẳng lúng túng để hai tay trên đầu gối, mắt hoe đỏ.
Tiêu Nguyệt tới bệnh viện đón ông, suýt thì không kịp giờ mở phiên tòa. Bệnh tình của cậu con trai đột ngột chuyển xấu, phải khẩn cấp đưa vào phòng phẫu thuật lúc một giờ chiều.
Vào lúc Trình Bạch và Tằng Niệm Bình tới tòa, cuộc phẫu thuật vẫn còn đang được tiến hành.
Chẳng ai biết liệu nó có thành công hay không.
Ngồi bên phía đối diện là Tiền Hưng Thành và Ngũ Cầm.
Ngũ Cầm có mặt với tư cách là đại diện của Bảo hiểm tài sản An Hòa, Tiền Hưng Thành là luật sư đại diện cho Bảo hiểm tài sản An Hòa.
Lúc nhìn thấy Tằng Niệm Bình ở ghế bên nguyên, Ngũ Cầm nhíu mày, tỏ thái độ chê bai xem thường. Chỉ khi nhìn sang Trình Bạch, thái độ mới trở nên phức tạp, thoáng vẻ u ám, bồn chồn.
Tiền Hưng Thành vẫn khá ổn.
Anh ta từng làm không ít vụ, đã gặp đủ kiểu đương sự, thấy Tằng Niệm Bình nghèo cũng chẳng cảm thấy gì. Ngược lại, vừa thấy Trình Bạch, anh ta liền có cảm giác đối phương hôm nay khác hẳn trạng thái hôm kiểm tra chứng cứ, chẳng rõ tại sao, tự dưng anh ta lại thấy hơi kiêng dè.
Đây thường là điềm chẳng lành…
Thẩm phán chủ tọa phiên tòa lần này có gương mặt chữ điền nhưng có lẽ do đã trung niên, người hơi phát tướng nên trông có phần hòa ái, dễ gần.
Sau khi vào chỗ, đưa mắt thấy khu vực dự thính ngồi đen đặc người.
Chẳng biết ông có cảm thấy vậy là quá đông không.
Ông ngồi xuống, trước tiên xác nhận thành phần hai bên có mặt tại phiên tòa, sau đó gõ búa, công khai thành phần hội đồng xét xử, hỏi xem hai bên có ý kiến thay đổi người tiến hành tố tụng không.
Làm xong các thủ tục, bước vào giai đoạn trình bày.
Ở giai đoạn này, hai bên đương sự đưa ra lời khai của nhân chứng, vật chứng, có vấn đề gì về chứng cứ có thể tiến hành hỏi.
Biên Tà ngồi nghe.
Mặc dù anh viết sách, kiếm cũng bộn, thậm chí quyển mới ra còn viết về luật sư nhưng quả thực anh chưa từng tới tòa án. Trên thực tế, rất nhiều người sống quá nửa đời người cũng chưa từng tới tòa án một lần.
Cảm giác rất mới lạ.
Có điều phần trình bày của hai bên đương sự đều không có gì gây bất ngờ.
Anh là người đã biết trước tình tiết của vụ việc, thậm chí còn biết vấn đề mấu chốt của vụ kiện này là gì.
Thứ nhất, có phải là lừa tiền bảo hiểm hay không;
Thứ hai, có bồi thường hay không.
Cho nên, toàn bộ khâu trình bày này chỉ cho anh biết những thông tin anh đã biết, lại thêm ngủ muộn dậy sớm nên giờ khó tránh hơi gà gật.
Mãi đến khi người bên cạnh huých cùi chỏ, anh mới tỉnh táo lại, ngạc nhiên nhìn sang bên đó.
Là cậu phóng viên trẻ tuổi làm cho Pháp chế vãn báo.
Cậu phóng viên thấy là anh thì giật mình, vội xua tay, nói bằng khẩu hình miệng: “Xin lỗi, gọi nhầm!“
Nói rồi liền đổi ngay sang hướng bên kia, huých một cậu thanh niên khác gần như đã ngủ thiếp đi, kích động ra mặt, chỉ trỏ về phía hội đồng xét xử.
Cậu thanh niên ngủ gật dụi mắt, giật mình tỉnh cả người.
Biên Tà liền hiểu ra, đối phương kích động quá nên nhầm bên anh thành bên bạn mình ngồi. Có điều, vì sự nhầm lẫn này mà cơn buồn ngủ cũng tiêu tan, lúc này anh mới để ý nghe một người đang điềm tĩnh nói.
Là Trình Bạch.
Cô đứng ở chỗ của mình nhìn về phía chỗ ngồi của nhân chứng: “Ông Trương nghe được đương sự của tôi nói muốn lừa tiền bảo hiểm vào thời điểm nào?”
Nhân chứng là một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ bảo hộ lao động, có thể thấy điều kiện làm việc thường ngày rất khắc nghiệt, nước da đen nhẻm, rõ ràng trước đây chưa từng lên tòa bao giờ.
Lúc Trình Bạch hỏi, anh ta rất căng thẳng.
Vô thức nhìn Tằng Niệm Bình một cái nuốt nước bọt.
“Là vào ngày 25 tháng 12 năm ngoái, tôi nhớ chính xác như vậy là vì hôm đó là Giáng sinh.”
“Tôi làm ca đêm, lái máy xong quay về, lúc về đến hành lang ký túc xá thì thấy lão Tằng ngồi xổm ở đó khóc. Tôi hỏi ông ấy xem có chuyện gì, ông ấy nói là không gom được tiền chữa u não cho con trai, không biết phải làm sao. Tôi khuyên ông ấy về phòng trước, lúc đó ti-vi đang phát tin về một vụ lừa tiền bảo hiểm.”
“Ông ấy xem một hồi rồi tự nhiên nói…”
“Tự nhiên nói là nếu như ông ấy giỏi được như vậy thì tốt.”
Tằng Niệm Bình cúi đầu không nói gì.
Ngồi bên phía bị đơn, Tiền Hưng Thành vuốt mái tóc gọn gàng của mình, hé một nụ cười kín đáo, sắc mặt khá tốt.
Nhưng Trình Bạch vẫn không tỏ bất kỳ một thái độ gì.
Môi cô thoa một lớp son bóng nhẹ, kề vào mic, điềm tĩnh hỏi tiếp: “Ông Trương có thể thuật lại đầy đủ chính xác lời đương sự của tôi nói vào thời điểm đấy không?”
“Để tôi nhớ lại xem…” Nhân chứng Trương Vận gãi đầu, sau đó trả lời, “Nguyên câu của ông ấy là: Nếu để tôi kiếm được đủ tiền cho Thanh Tử làm phẫu thuật thì có bị bắt vào đó cũng đã là gì? Nếu tôi mà có quyết tâm làm chuyện thế này thì Thanh Tử không cần phải lo nữa.”
Trình Bạch hỏi tiếp: “Sau đó ông ấy có nói với ông những lời tương tự như vậy thêm lần nào nữa không?”
Trương Vận lắc đầu: “Không.”
Trình Bạch nhìn về phía hội đồng xét xử: “Thưa chủ tọa, tôi đã hỏi xong.”
Chủ tọa phiên tòa nhíu mày, rõ ràng không hiểu cho lắm lý do Trình Bạch hỏi những câu vừa rồi nhưng luật sư đã nói là hỏi xong nên ông tiếp tục bước tiếp theo.
Bên phía bàn bị đơn có người giơ tay.
Là Tiền Hưng Thành.
Những câu hỏi Trình Bạch đưa ra làm cho anh ta cảm thấy đôi chút nguy hiểm mơ hồ, nghĩ đi nghĩ lại, anh ta quyết định xin được hỏi nhân chứng: “Ông Trương, ngoại trừ nguyên đơn có nhắc với ông chuyện lừa tiền bảo hiểm, sau đó cho đến lúc cần cẩu xảy ra chuyện, có còn hành vi khác thường nào khác không?”
“À, từ sau khi nói vậy, ông ấy thường hay mở kênh đó xem tin pháp luật với hay đi dạo trên công trường xây dựng vào buổi tối xem máy nâng, máy xúc.”
“Có lần nửa đêm tỉnh dậy, tôi thấy ông ấy cầm một cái cờ lê đi ra ngoài làm tôi sợ đổ mồ hôi lạnh! Cả tối đó tôi không ngủ được, đến ba giờ sáng mới thấy ông ấy về, tôi còn tưởng là ông ấy đi làm gì.”
“Hóa ra sang ngày hôm sau thì xảy ra chuyện cần cẩu làm người bị thương.”
Lúc Trương Vận nói lời này vẫn còn sợ hãi ra mặt.
Rõ ràng chuyện tối hôm đó đã để lại một nỗi ám ảnh khá lớn với anh ta.
Tiền Hưng Thành gật đầu: “Thưa chủ tọa, tôi đã hỏi xong.”
Ngũ Cầm nghe vậy, kín đáo cười khẩy.
Đồ ngu ngốc đáng thương!
Vụ này Trình Bạch muốn khai thác vấn đề nào anh ta còn chẳng biết, không biết thì thôi lại còn tự mừng trước!
Nhưng dù sao chuyện này cũng không mấy can gì đến cô ta. Tiền Hưng Thành là do con bé lá mặt lá trái kia tiến cử, anh ta thua thì tốt, nếu không thua, sao có thể làm con bé đấy phải gánh tội chứ? Còn cô ta, tất nhiên sẽ là người có màn thể hiện tích cực trong phòng xử án này.
Ngũ Cầm thầm nghĩ, không hề mảy may có ý định nhắc nhở Tiền Hưng Thành.
Trình Bạch ngồi đối diện quan sát Ngũ Cầm, cô cảm thấy ở đối phương có một sự lạ lẫm mà cô khó diễn tả bằng lời.
Phòng ký túc năm đó tốt xấu gì cũng được gọi là “tứ kiếm khách”, ngoại trừ chuyện soi mói luật lệ thì Ngũ Cầm cũng rất ưu tú. Tiền Hưng Thành chưa từng giao chiến với cô nên có lẽ không biết cô sẽ khai thác vấn đề từ góc độ nào nhưng Ngũ Cầm thì không thể nào không biết được.
Thế nhưng, tới tận giờ phút này, Tiền Hưng Thành vẫn không hề nhận ra.
Thậm chí còn có cảm giác thắng lợi nắm chắc trong tay.
Việc này chứng tỏ một điều…
Ngũ Cầm cố ý.
Người người trên tòa đều đang ấp ủ những mưu tính…
Cô thầm cười trong lòng, thật mỉa mai thay.
Tiếp đó là chứng cứ vật chứng, giấy tờ và tư liệu nghe nhìn.
Chủ yếu là một đoạn ghi hình giám sát của camera an ninh ở công trường xây dựng ghi lại tình hình ở bãi đỗ máy móc cơ giới hạng nặng.
Trông có vẻ rất khớp với lời khai của nhân chứng.
Buổi tối trước ngày xảy ra sự cố cần cẩu, Tằng Niệm Bình có hành vi lét lút cầm cờ lê và dụng cụ leo lên cần cẩu, đến ba giờ sáng mới rời đi.
Sau đó là bản trưng cầu giám định cần cẩu sau tai nạn.
Trong quá trình này, Tiền Hưng Thành nhiều lần đặt câu hỏi cho Tằng Niệm Bình nhưng Trình Bạch thì sau lần hỏi nhân chứng ở trên, không có thêm bất kỳ động tĩnh gì khác.
Nếu không nhìn vào phòng, chỉ e sẽ tưởng là cô không hề có mặt.
Ở khu vực dành cho người tham dự phiên tòa, không ít người đã bắt đầu thấy khó hiểu trước thái độ của Trình Bạch, không khỏi bắt đầu nghi ngờ về năng lực của cô.
Biên Tà ngồi xem cũng thấy buồn bực.
Dựa vào những chứng cứ trước mắt đã được trình bày thì tình hình cực kì bất lợi cho nguyên đơn. Luật sư của bị đơn trong quá trình đặt câu hỏi đã làm cho Tằng Niệm Bình thừa nhận toàn bộ các chứng cứ này.
Thế nhưng, không hiểu tại sao anh vẫn thấy rất tin tưởng vào Trình Bạch.
Có cảm giác chuyện sẽ không chỉ đơn giản như vậy.
Quả nhiên, sau khi kết thúc phần trình bày, chủ tọa phiên tòa tuyên bố bắt đầu phần tranh luận, mời hai bên phát biểu thì thấy Trình Bạch bình tĩnh đứng dậy.
Vào khoảnh khắc ấy, khu vực người ngồi dự thính run lên!
Những người chưa xem Trình Bạch tranh luận bao giờ thì rất khó hiểu được cảm giác run rẩy này…
Thông thường, trong quá trình xử án, đương sự và người đại diện được ngồi, cấm tự ý đi lại trong phòng xét xử. Cho nên cảnh tượng luật sư tới trước mặt chất vấn nhân chứng hay đi lại phát biểu tranh luận trong phim Âu Mỹ, hoàn toàn không thể nào xuất hiện ở tòa án trong nước.
Nhưng luật không cấm luật sư đại diện đứng dậy nói.
Chỉ cần không di chuyển thì thông thường dù có không thích cũng không có chuyện chủ tọa bắt luật sư phải ngồi xuống.
Mà Trình Bạch, trong suốt tám năm qua, cô nổi tiếng là người đứng để tiến hành tranh luận, đứng từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc!
Lúc cô đứng lên, thông thường chính là thời khắc tính công kích bùng nổ.
Giày cao gót bảy phân.
Trình Bạch vốn đã khá cao, cộng thêm bộ âu phục màu đỏ rượu, màu sắc hơi trầm là khí thế lấn lướt được cụ thể hóa bằng vật chất mà mọi người có thể cảm nhận thấy rõ ràng bằng mắt. Lúc cô đứng dậy, đừng nói là luật sư bị đơn, đến ngay cả người đến tham dự phiên tòa cũng đều ngừng thở.
Theo trình tự, cô đại diện cho nguyên đơn Tằng Niệm Bình phát biểu trước, trước tiên là đọc lời dạo đầu theo thông lệ: “Thưa quý chủ tọa và hội thẩm, căn cứ Luật tố tụng dân sự, công ty luật Thiên Chí Thượng Hải tiếp nhận ủy thác của nguyên đơn Tằng Niệm Bình làm người đại diện bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của ông trong vụ tranh chấp hợp đồng với Bảo hiểm tài sản An Hòa.”
Sau đó để giấy xuống, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Tiền Hưng Thành.
Chuyện xảy ra tiếp theo làm toàn thể mọi người có mặt đều tròn mắt ngạc nhiên!
“Trong phần trình bày vừa rồi, bên tôi đã trình bày cơ bản tình tiết vụ việc với hội đồng xét xử. Ngày mồng 4 tháng 3 năm nay, Bảo hiểm tài sản An Hòa đã ký kết hợp đồng bảo hiểm với Tằng Niệm Bình, bao gồm bảo hiểm giao thông bắt buộc, bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba, bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba đối với thiết bị đặc biệt. Ngày 28 tháng 5 năm nay, đương sự Tằng Niệm Bình bên tôi trong quá trình điều khiển cần cẩu để xảy ra tai nạn ngoài ý muốn làm công nhân Lý Cống bị thương, sau khi Lý Cống khởi kiện ra tòa, căn cứ phán quyết của tòa án, phải bồi thường cho Lý Cống 150 nghìn.”
“Sau đó đương sự của tôi yêu cầu Bảo hiểm tài sản An Hòa bồi thường nhưng bị từ chối.”
“Song, bên tôi cho tằng, việc Bảo hiểm tài sản An Hòa từ chối bồi thường, thứ nhất là không hợp lý, thứ hai là không căn cứ trên sự thật!”
Vừa có lời khai của nhân chứng chính tai nghe thấy chuyện lừa tiền bảo hiểm, vừa có biên bản trưng cầu giám định cần cẩu, thậm chí trong phần trình bày trên tòa vừa rồi, lúc luật sư bị đơn hỏi, Tằng Niệm Bình đã thừa nhận ông từng nói những lời đó, làm những chuyện đó!
Thế mà có thể gọi là “không căn cứ trên sự thật” được sao?!
Toàn bộ những người ngoài nghề ở khu vực người tham dự, thậm chí là quá nửa số “người trong nghề” làm công tác pháp luật đều ngỡ ngàng, quả thực không thể tin nổi điều mình vừa nghe thấy.
Tiền Hưng Thành ngồi bên phía bị đơn đối diện, thoạt tiên sững sờ, sau đó đâm ra hoài nghi e là Trình Bạch điên mất rồi. Vừa rồi thấy cô ấy đứng lên anh ta còn hồi hộp một phen, không ngờ đứng lên xong lại làm một câu như vậy, quả là làm người ta muốn bật cười.
Trình Bạch chẳng để ý đến ai, càng không quan tâm phản ứng của xung quanh, cô giơ tờ giấy chứng nhận chẩn đoán do bệnh viện cấp lên: “Đây là chứng cứ phía bị đơn Bảo hiểm tài sản An Hòa đưa ra để chứng minh động cơ Tằng Niệm Bình lừa tiền bảo hiểm để ra thông báo từ chối bồi thường. Thời gian chẩn bệnh là tháng 9 năm ngoái, Tằng Thanh con trai đương sự của tôi được chẩn đoán bị u não, có thể chuyển biến xấu bất kỳ lúc nào, được đề nghị nhanh chóng tiến hành phẫu thuật. Sau đó, để lo tiền phẫu thuật, Tằng Niệm Bình đã vay mượn bạn bè người thân 140 nghìn.”
Sau đó cô lật đến trang cuối của tập tài liệu chứng cứ.
Đó là các giấy vay nợ.
“Tổng cộng 23 giấy vay nợ, dựa vào thông tin trên giấy vay nợ, có thể suy ra, trước ngày 25 tháng 12 năm ngoái, tức trước thời điểm nhân chứng nói đã nghe thấy Tằng Niệm Bình muốn lừa tiền bảo hiểm, Tằng Niệm Bình đã gom được 100 nghìn. Ngày cho vay ghi trên giấy vay nợ rải rác tới tận tháng Ba năm nay. Bởi vậy, có thể thấy, sau khi nói với nhân chứng muốn lừa tiền bảo hiểm, đương sự của tôi vẫn cố hết sức vay mượn tiền từ bạn bè thân hữu.”
“Thử hỏi…”
“Nếu như ông đã quyết định lừa tiền bảo hiểm thì tại sao vẫn tiếp tục vay tiền?”
“Tiền đã gom được gần đủ, có cần vì vài chục nghìn còn thiếu mà lừa tiền bảo hiểm không?”
Tiền Hưng Thành bỗng giật thột trong lòng.
Trong lúc nói, Trình Bạch luôn nhìn anh ta.
Đó đúng là một cặp mắt rất đẹp, đôi mắt trong veo sóng sánh nước, nhưng dưới đáy nước lại lạnh lùng băng giá làm anh ta cảm thấy rợn tóc gáy.
“Xét về logic.”
“Trong thông báo từ chối bồi thường của công ty bị đơn có trình bày hai lý do từ chối bồi thường. Thứ nhất, lời khai của nhân chứng và biên bản khám nghiệm hiện trường. Thứ hai, khoản tiền bồi thường 150 nghìn đương sự tôi bồi thường cho Lý Cống cao hơn nhiều so với chi phí khám chữa bệnh tại bệnh viện của Lý Cống.”
“Nhưng không biết công ty bị đơn có nghĩ tới hay không…”
“Đối với đương sự của tôi, quan trọng nhất là chuyện phẫu thuật cho con.”
“Là một người trưởng thành có năng lực hành vi đầy đủ, đương sự tôi liệu có lựa chọn lừa tiền bảo hiểm giao thông bắt buộc và bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba hay không? Khoản tiền bồi thường này đều là dành cho người bị hại trong vụ tai nạn giao thông chứ không phải dành cho người mua bảo hiểm.”
“Nói cách khác, nếu như ông ấy thực sự có lừa tiền bảo hiểm, cố ý điều khiển cần cẩu làm tấm xi măng rơi xuống làm người bị hại bị thương thì phía nhận được bồi thường sẽ là người bị hại. Chẳng những ông ấy không có cách nào nhận được một đồng của công ty bảo hiểm mà vô cùng có khả năng vì phải chịu trách nhiệm cho vụ tai nạn mà mất luôn cả tiền làm phẫu thuật!”
“Như hiện tại.”
“Hành vi này hoàn toàn chỉ có hại mà không có lợi gì đối với đương sự của tôi. Ông chẳng những không có động cơ mà còn không có lý do để làm như vậy. Bảo hiểm tài sản An Hòa bỏ qua logic bình thường, trực tiếp phán đoán đương sự của tôi cố ý gây tai nạn để lừa tiền bảo hiểm nên từ chối bồi thường, thực sự là vô cùng hoang đường!”
Nếu ban đầu giọng điệu còn có thể nói là thoải mái thì theo từng bước phát triển của suy luận, câu từ của Trình Bạch ngày một thêm gai góc, bốn chữ “vô cùng hoang đường” phát biểu sau cùng đã tỏ rõ thái độ xem thường không chút che giấu.
Cô gần như là nhìn đối phương từ trên cao nhìn xuống.
Môi mỉm cười, giễu cợt!
Sau một tràng dài, cuối cùng những người ngồi tham dự mới ngỡ ngàng hiểu ra.
Đúng vậy, tình hình này mà đi lừa tiền bảo hiểm chẳng phải là đồ đầu đất hay sao?
Hoàn toàn không có logic và thường thức gì hết!
Dù Biên Tà ở nhà đã xem đi xem lại “Luật bảo hiểm” ba lượt, biết chuyện của Tằng Niệm Bình cũng đã một thời gian dài, nhưng anh chưa từng nghĩ đến khía cạnh này.
Trình Bạch nói ra như vậy, quả y như là đánh thức anh khỏi cơn mê.
Đây đúng là một chỗ rất dễ tạo thành điểm mù suy luận.
Bởi vì nhận định lừa tiền bảo hiểm này có lời khai của nhân chứng và video giám sát nên thông thường mọi người đều vô thức nghĩ cách phải làm thế nào để lật đổ chứng cứ, phủi sạch quan hệ, còn logic hành vi của đương sự lại thường hay bị bỏ qua.
Ai mà lại nghĩ đến khía cạnh độc đáo như vậy chứ!
Các đại Par của các hãng luật ngồi xung quanh, bao gồm cả Phí Tĩnh, đều không hẹn cùng gật gù, bày tỏ sự đồng thuận của họ với lập luận của Trình Bạch.
Bầu không khí trong phòng xử án bỗng vô cùng im lặng.
Tiền Hưng Thành vốn đã chuẩn bị kỹ càng để tranh luận về chứng cứ với Trình Bạch nhờ đấy thành danh, nào có ngờ cô lại không chơi kiểu ấy, đổi sang bắt bẻ logic hành vi!
Tựa như hai người so chiêu trên võ đài.
Bạn cho là đối phương muốn tấn công mạn sườn, không ngờ người ta lại tung cước đá bể đầu bạn!
Tiền Hưng Thành đần ra.
Chủ tọa phiên tòa cau mày suy nghĩ, có vẻ là thấy có lý nhưng ông không phát biểu nhận định của mình mà sau khi Trình Bạch phát biểu xong, quay sang bên còn lại hỏi: “Luật sư đại diện của bị đơn thì sao?”
Câu hỏi như thể sợi dây thừng thít vào cổ khiến Tiền Hưng Thành vừa bị Trình Bạch chất vấn ong đầu lại càng thêm đờ đẫn không thở nổi. Ngồi trong phòng xử án mà cứ như con cá bị người ta quẳng lên bờ.
Anh ta liên tục nói mình phải tỉnh táo.
Trước đây đâu phải chưa từng ứng phó với tình huống bất ngờ.
Không vội trả lời câu hỏi của chủ tọa, Tiền Hưng Thành siết chặt bàn tay, nhắm mắt lại.
Chút tiếng tăm anh ta có được là tôi luyện từ những màn tranh tụng trên tòa mà ra.
Mặc dù tiếng tăm này khó lòng bì được với dạng đại luật sư như Trình Bạch nhưng hễ đã được một bộ phận người công nhận thì tất nhiên là có chỗ giỏi giang hơn những luật sư bình thường.
Chỉ cần hai mươi giây.
Tiền Hưng Thành nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái cả tinh thần lẫn đầu óc.
Nếu như nói lúc trước là bị dư luận từ đám truyền thông ném đá Trình Bạch đến người trong nghề gièm pha Trình Bạch che mờ mắt nên không mấy coi trọng vụ này, vậy thì lúc này đây, anh ta đã thực sự coi Trình Bạch như một đỉnh núi mà anh ta phải ngưỡng vọng, dùng tâm thái cẩn trọng như đi trên băng mỏng để ứng phó với kẻ địch mạnh!
Anh ta lấy lại bình tĩnh, trong trạng thái gần như đạt tới cực hạn này, anh ta nghĩ ra luận điểm để phản bác.
“Vừa rồi luật sư bên nguyên phát biểu có hai điểm tôi không tán thành.”
“Thứ nhất, luật sư bên nguyên nói rằng nguyên đơn Tằng Niệm Bình là người trưởng thành có năng lực hành vi đầy đủ nên không thể nào lại đưa ra quyết định chỉ có hại mà không có lợi cho mình. Nhưng trên thực tế, căn cứ vào trình độ văn hóa, Tằng Niệm Bình chỉ học hết tiểu học, vô cùng có khả năng không biết được phạm vi bồi thường của các loại bảo hiểm.”
“Nói cách khác, có khả năng ông ta không biết đấy là lợi hay hại.”
“Cái mà luật sư bên nguyên gọi là “logic bình thường” thực ra là “logic của người có hiểu biết về pháp luật”, chưa chắc đã phù hợp với nguyên đơn Tằng Niệm Bình.”
Trình Bạch đứng thẳng tắp sống lưng.
Bộ âu phục màu đỏ rượu cực kỳ tôn người.
Lúc nghe Tiền Hưng Thành nói câu này, cô hơi mỉm cười, tinh thần thoải mái, không hề có vẻ gì căng thẳng nặng nề do bị phản bác, ngược lại còn tỏ thái độ thích thú với Tiền Hưng Thành, gật nhẹ đầu tỏ ý đồng thuận.
Chi tiết này mặc dù rất nhỏ nhưng bên dưới có bao nhiêu là cặp mắt đang nhìn dán vào cô chứ?
Cô vừa gật đầu một cái là cả đám ngồi dưới đều thấy hết.
Ai nấy đều câm lặng.
Mẹ kiếp…
Bình tĩnh đến thế cơ à?
Quả nhiên Trình Bạch vẫn là Trình Bạch. Cho dù hơn nửa năm không lên tòa, thậm chí còn mang tiếng xấu trong dư luận, thì chỉ cần cô lên tòa, cô luôn luôn là tiêu điểm trong mắt mọi người, là một đại luật sư hoàn toàn xứng tầm với tên tuổi.
Trình Bạch bình tĩnh còn Tiền Hưng Thành lại căng thẳng.
Anh ta cảm thấy bản thân đã phản bác được đúng trọng điểm nhưng phản ứng của Trình Bạch làm anh ta đâm ra nghi ngờ chính phán đoán của mình.
Nhưng cũng không thể đưa ra được luận điểm nào tốt hơn nữa.
Tiếp theo là luận điểm quan trọng nhất.
“Thứ hai, chứng cứ.”
“Lời khai của nhân chứng chứng tỏ nguyên đơn đã từng nói muốn lừa tiền bảo hiểm, hơn nữa chính nguyên đơn cũng thừa nhận việc này; video theo dõi cũng củng cố thêm lời khai của nhân chứng. Biên bản giám định cần cẩu sau tai nạn, ý thứ ba trang thứ hai đã nêu rõ van đảo chiều của cần cẩu có dấu vết hư tổn do con người tạo ra.”
“Van đảo chiều được dùng để đóng mở, sau khi bị làm hư tổn rất dễ xảy ra sự số, có thể dẫn đến việc tăng lớn biên độ hay gây ra sự cố bên trong tay cần cẩu.”
“Hư tổn này chính là do nguyên đơn cố ý tạo ra vào ngày hôm trước.”
Nói liền một mạch, người Tiền Hưng Thành căng cứng, anh ta ngồi nghiêm chỉnh, nhìn chăm chú vào Trình Bạch, đưa ra lời tổng kết: “Logic thuộc về phạm trù chủ quan nhưng chứng cứ là khách quan. Bị đơn Bảo hiểm tài sản An Hòa, sau khi lấy lời khai của nhân chứng, tìm hiểu tình hình ở hiện trường, căn cứ ý kiến giám định, mới đưa ra phán đoán hợp lý nguyên đơn thuộc về trường hợp lừa tiền bảo hiểm, đưa ra thông báo từ chối bồi thường, không hề sai lầm hay trái luật.”
Chủ tọa vừa nghe vừa lật mở tập tài liệu chứng cứ để trước mặt xem một lúc, xác nhận xong mới nhìn sang Trình Bạch.
Trình Bạch nói: “Để đương sự tự nói vậy.”
Chủ tọa nhìn tiếp sang Tằng Niệm Bình.
Tiền Hưng Thành thót tim, mọi người tham dự lập tức đều đổ dồn sự chú ý vào Tằng Niệm Bình.
Tằng Niệm Bình ngồi thẳng người.
Bởi vì lo lắng Tằng Thanh vẫn đang làm phẫu thuật, đôi mắt ông từ lúc bắt đầu phiên tòa tới giờ vẫn luôn đỏ hoe, giờ giọng có phần nghẹn ngào.
“Quả thực là lúc xem bản tin trên ti vi tôi có nói là tôi muốn lừa tiền bảo hiểm. Lúc đó đúng là tôi không biết gì hết. Sau đó không lâu tôi có mua sách luật bảo hiểm về đọc thì biết bảo hiểm giao thông bắt buộc và bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba không có ích gì với tôi.”
“Lúc ấy, tiền phẫu thuật vẫn còn thiếu mấy chục nghìn…”
“Nửa đêm đúng là tôi đã động tay động chân với cần cẩu nhưng tôi không định làm người khác bị thương để lừa tiền bảo hiểm, tôi…”
“Tôi chỉ định làm cho mình bị tai nạn…”
Câu này nói ra xong, mọi người đều giật mình.
Người nào nhanh nhạy thì đã phải ôi trời trong bụng rồi!
Biên Tà nghe xong, da đầu tê rần, anh lập tức nhớ ngay tới khái niệm “nghi ngờ hợp lý” trong quyển “Luật tố tụng dân sự” anh mua về!
Lòng vòng một hồi, hóa ra chỗ Trình Bạch muốn khai thác chính là đây!
Làm người đại diện của nguyên đơn, trong đầu Tiền Hưng Thành liền hiện ra ngay những chứng cứ trong phiên họp kiểm tra chứng cứ trước khi mở phiên tòa bị anh ta cộp dấu “vớ vẩn”…
Cảm giác căng thẳng toàn thân lập tức rã ra.
Anh ta biết tiếp đây Trình Bạch sẽ lấy gì ra và sẽ nói những gì.
Sau khi Tằng Niệm Bình trình bày xong, quả nhiên Trình Bạch lấy từ xấp hồ sơ chỉnh tề để trên bàn ra một bản hợp đồng.
Một bản hợp đồng bảo hiểm.
Cô thoải mái giơ bản hợp đồng lên nói: “Trên thực tế, đương sự của tôi có động cơ và đúng là cũng có suy nghĩ lừa tiền bảo hiểm. Nhưng đối tượng ông ấy muốn lừa tiền không phải là bảo hiểm giao thông bắt buộc và bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba của Bảo hiểm tài sản An Hòa mà là bảo hiểm tai nạn – nhân thọ mua cách đây hai năm của Bảo hiểm nhân thọ Khang Nhân!”
Bảo hiểm chia làm hai loại lớn, bảo hiểm tài sản và bảo hiểm nhân thọ, gọi tắt là “tài hiểm” và “thọ hiểm”.
Bảo hiểm tai nạn là một loại bảo hiểm nhân thọ.
Nếu như người mua bảo hiểm, trong kỳ hạn bảo hiểm, xảy ra tai nạn ngoài ý muốn dẫn đến tử vong hoặc tàn tật thì được công ty bảo hiểm chi trả tiền bồi thường theo hợp đồng.
“Về việc áp dụng “Luật tố tụng dân sự của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa”, tòa án nhân dân tối cao có văn bản hướng dẫn điều một trăm lẻ chín, tiêu chuẩn chứng minh đặc biệt, chứng minh đương sự lừa đảo, ép buộc, câu kết ác ý, toà án nhân dân tin rằng sự kiện có khả năng được chứng minh có thể loại trừ các nghi ngờ hợp lý thì tòa án xác định rằng sự kiện có tồn tại.”
Không phải đọc mà là đọc thuộc lòng.
Trình Bạch không cần cúi đầu xem dàn ý đã chuẩn bị sẵn để tranh luận một chút nào.
“Nói cách khác, loại bỏ nghi ngờ hợp lý thì mới có thể nhận định rằng sự kiện có tồn tại.”
“Đương sự Tằng Niệm Bình của tôi có động cơ lừa tiền bảo hiểm và có chuẩn bị để lừa tiền bảo hiểm nhưng có khả năng ông ấy biết việc lừa tiền Bảo hiểm tài sản An Hòa chỉ có hại chứ không có lợi với mình nên có thể nghi ngờ hợp lý rằng đối tượng ông ấy muốn lừa tiền thực ra là Bảo hiểm nhân thọ Khang Nhân.”
“Lời khai của nhân chứng chỉ chỉ ra việc lừa tiền bảo hiểm mà không thể xác định được rõ ràng loại hình bảo hiểm.”
“Tương tự, biên bản giám định bên phía bị cáo đưa ra chỉ có thể chứng minh đương sự của tôi có tiến hành làm hư hại cần cẩu gặp sự cố, không có chứng cớ chứng minh hành vi của đương sự của tôi là nguyên nhân trực tiếp duy nhất làm tấm xi măng trượt xuống. Nghi ngờ hợp lý rằng việc tấm xi măng gây ra tai nạn ngoài ý muốn là do cần cẩu bị trục trặc, hoặc là do lúc đặt tấm xi măng lên, công nhân không xếp đúng tiêu chuẩn.”
“Trong tình huống không xác định được sự kiện đã xảy ra, không có chứng cứ nào chứng minh, Bảo hiểm tài sản An Hòa từ chối bồi thường cho đương sự của tôi là vi phạm nghiêm trọng quy định của Luật bảo hiểm.”
Trình Bạch cười một tiếng lạnh tanh, để bản hợp đồng bảo hiểm nhân thọ cầm trên tay xuống, khuôn mặt được trang điểm cẩn thận tỏ rõ sự bình tĩnh, cô quay qua hỏi những người tham dự phiên tòa: “Chẳng lẽ hôm nay tôi mua một con dao, nói với người ta tôi mua về giết gà, hôm sau hàng xóm chết thì có thể coi đó là chứng cớ chứng minh tôi là tội phạm giết người được hay sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Trong hiện thực ít có khả năng tồn tại màn tranh tụng như thế này, toàn bộ đều là hư cấu, mọi người đọc hiểu vậy là được.
Trình Bạch ngồi ở vị trí người đại diện của nguyên đơn, hồ sơ tranh tụng mang tới để từng xấp trước mặt, đầu hơi cúi, bình tĩnh có phần lạnh lùng.
Tằng Niệm Bình ngồi cạnh cô.
Thay một bộ đồ mới sạch sẽ giản dị, căng thẳng lúng túng để hai tay trên đầu gối, mắt hoe đỏ.
Tiêu Nguyệt tới bệnh viện đón ông, suýt thì không kịp giờ mở phiên tòa. Bệnh tình của cậu con trai đột ngột chuyển xấu, phải khẩn cấp đưa vào phòng phẫu thuật lúc một giờ chiều.
Vào lúc Trình Bạch và Tằng Niệm Bình tới tòa, cuộc phẫu thuật vẫn còn đang được tiến hành.
Chẳng ai biết liệu nó có thành công hay không.
Ngồi bên phía đối diện là Tiền Hưng Thành và Ngũ Cầm.
Ngũ Cầm có mặt với tư cách là đại diện của Bảo hiểm tài sản An Hòa, Tiền Hưng Thành là luật sư đại diện cho Bảo hiểm tài sản An Hòa.
Lúc nhìn thấy Tằng Niệm Bình ở ghế bên nguyên, Ngũ Cầm nhíu mày, tỏ thái độ chê bai xem thường. Chỉ khi nhìn sang Trình Bạch, thái độ mới trở nên phức tạp, thoáng vẻ u ám, bồn chồn.
Tiền Hưng Thành vẫn khá ổn.
Anh ta từng làm không ít vụ, đã gặp đủ kiểu đương sự, thấy Tằng Niệm Bình nghèo cũng chẳng cảm thấy gì. Ngược lại, vừa thấy Trình Bạch, anh ta liền có cảm giác đối phương hôm nay khác hẳn trạng thái hôm kiểm tra chứng cứ, chẳng rõ tại sao, tự dưng anh ta lại thấy hơi kiêng dè.
Đây thường là điềm chẳng lành…
Thẩm phán chủ tọa phiên tòa lần này có gương mặt chữ điền nhưng có lẽ do đã trung niên, người hơi phát tướng nên trông có phần hòa ái, dễ gần.
Sau khi vào chỗ, đưa mắt thấy khu vực dự thính ngồi đen đặc người.
Chẳng biết ông có cảm thấy vậy là quá đông không.
Ông ngồi xuống, trước tiên xác nhận thành phần hai bên có mặt tại phiên tòa, sau đó gõ búa, công khai thành phần hội đồng xét xử, hỏi xem hai bên có ý kiến thay đổi người tiến hành tố tụng không.
Làm xong các thủ tục, bước vào giai đoạn trình bày.
Ở giai đoạn này, hai bên đương sự đưa ra lời khai của nhân chứng, vật chứng, có vấn đề gì về chứng cứ có thể tiến hành hỏi.
Biên Tà ngồi nghe.
Mặc dù anh viết sách, kiếm cũng bộn, thậm chí quyển mới ra còn viết về luật sư nhưng quả thực anh chưa từng tới tòa án. Trên thực tế, rất nhiều người sống quá nửa đời người cũng chưa từng tới tòa án một lần.
Cảm giác rất mới lạ.
Có điều phần trình bày của hai bên đương sự đều không có gì gây bất ngờ.
Anh là người đã biết trước tình tiết của vụ việc, thậm chí còn biết vấn đề mấu chốt của vụ kiện này là gì.
Thứ nhất, có phải là lừa tiền bảo hiểm hay không;
Thứ hai, có bồi thường hay không.
Cho nên, toàn bộ khâu trình bày này chỉ cho anh biết những thông tin anh đã biết, lại thêm ngủ muộn dậy sớm nên giờ khó tránh hơi gà gật.
Mãi đến khi người bên cạnh huých cùi chỏ, anh mới tỉnh táo lại, ngạc nhiên nhìn sang bên đó.
Là cậu phóng viên trẻ tuổi làm cho Pháp chế vãn báo.
Cậu phóng viên thấy là anh thì giật mình, vội xua tay, nói bằng khẩu hình miệng: “Xin lỗi, gọi nhầm!“
Nói rồi liền đổi ngay sang hướng bên kia, huých một cậu thanh niên khác gần như đã ngủ thiếp đi, kích động ra mặt, chỉ trỏ về phía hội đồng xét xử.
Cậu thanh niên ngủ gật dụi mắt, giật mình tỉnh cả người.
Biên Tà liền hiểu ra, đối phương kích động quá nên nhầm bên anh thành bên bạn mình ngồi. Có điều, vì sự nhầm lẫn này mà cơn buồn ngủ cũng tiêu tan, lúc này anh mới để ý nghe một người đang điềm tĩnh nói.
Là Trình Bạch.
Cô đứng ở chỗ của mình nhìn về phía chỗ ngồi của nhân chứng: “Ông Trương nghe được đương sự của tôi nói muốn lừa tiền bảo hiểm vào thời điểm nào?”
Nhân chứng là một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ bảo hộ lao động, có thể thấy điều kiện làm việc thường ngày rất khắc nghiệt, nước da đen nhẻm, rõ ràng trước đây chưa từng lên tòa bao giờ.
Lúc Trình Bạch hỏi, anh ta rất căng thẳng.
Vô thức nhìn Tằng Niệm Bình một cái nuốt nước bọt.
“Là vào ngày 25 tháng 12 năm ngoái, tôi nhớ chính xác như vậy là vì hôm đó là Giáng sinh.”
“Tôi làm ca đêm, lái máy xong quay về, lúc về đến hành lang ký túc xá thì thấy lão Tằng ngồi xổm ở đó khóc. Tôi hỏi ông ấy xem có chuyện gì, ông ấy nói là không gom được tiền chữa u não cho con trai, không biết phải làm sao. Tôi khuyên ông ấy về phòng trước, lúc đó ti-vi đang phát tin về một vụ lừa tiền bảo hiểm.”
“Ông ấy xem một hồi rồi tự nhiên nói…”
“Tự nhiên nói là nếu như ông ấy giỏi được như vậy thì tốt.”
Tằng Niệm Bình cúi đầu không nói gì.
Ngồi bên phía bị đơn, Tiền Hưng Thành vuốt mái tóc gọn gàng của mình, hé một nụ cười kín đáo, sắc mặt khá tốt.
Nhưng Trình Bạch vẫn không tỏ bất kỳ một thái độ gì.
Môi cô thoa một lớp son bóng nhẹ, kề vào mic, điềm tĩnh hỏi tiếp: “Ông Trương có thể thuật lại đầy đủ chính xác lời đương sự của tôi nói vào thời điểm đấy không?”
“Để tôi nhớ lại xem…” Nhân chứng Trương Vận gãi đầu, sau đó trả lời, “Nguyên câu của ông ấy là: Nếu để tôi kiếm được đủ tiền cho Thanh Tử làm phẫu thuật thì có bị bắt vào đó cũng đã là gì? Nếu tôi mà có quyết tâm làm chuyện thế này thì Thanh Tử không cần phải lo nữa.”
Trình Bạch hỏi tiếp: “Sau đó ông ấy có nói với ông những lời tương tự như vậy thêm lần nào nữa không?”
Trương Vận lắc đầu: “Không.”
Trình Bạch nhìn về phía hội đồng xét xử: “Thưa chủ tọa, tôi đã hỏi xong.”
Chủ tọa phiên tòa nhíu mày, rõ ràng không hiểu cho lắm lý do Trình Bạch hỏi những câu vừa rồi nhưng luật sư đã nói là hỏi xong nên ông tiếp tục bước tiếp theo.
Bên phía bàn bị đơn có người giơ tay.
Là Tiền Hưng Thành.
Những câu hỏi Trình Bạch đưa ra làm cho anh ta cảm thấy đôi chút nguy hiểm mơ hồ, nghĩ đi nghĩ lại, anh ta quyết định xin được hỏi nhân chứng: “Ông Trương, ngoại trừ nguyên đơn có nhắc với ông chuyện lừa tiền bảo hiểm, sau đó cho đến lúc cần cẩu xảy ra chuyện, có còn hành vi khác thường nào khác không?”
“À, từ sau khi nói vậy, ông ấy thường hay mở kênh đó xem tin pháp luật với hay đi dạo trên công trường xây dựng vào buổi tối xem máy nâng, máy xúc.”
“Có lần nửa đêm tỉnh dậy, tôi thấy ông ấy cầm một cái cờ lê đi ra ngoài làm tôi sợ đổ mồ hôi lạnh! Cả tối đó tôi không ngủ được, đến ba giờ sáng mới thấy ông ấy về, tôi còn tưởng là ông ấy đi làm gì.”
“Hóa ra sang ngày hôm sau thì xảy ra chuyện cần cẩu làm người bị thương.”
Lúc Trương Vận nói lời này vẫn còn sợ hãi ra mặt.
Rõ ràng chuyện tối hôm đó đã để lại một nỗi ám ảnh khá lớn với anh ta.
Tiền Hưng Thành gật đầu: “Thưa chủ tọa, tôi đã hỏi xong.”
Ngũ Cầm nghe vậy, kín đáo cười khẩy.
Đồ ngu ngốc đáng thương!
Vụ này Trình Bạch muốn khai thác vấn đề nào anh ta còn chẳng biết, không biết thì thôi lại còn tự mừng trước!
Nhưng dù sao chuyện này cũng không mấy can gì đến cô ta. Tiền Hưng Thành là do con bé lá mặt lá trái kia tiến cử, anh ta thua thì tốt, nếu không thua, sao có thể làm con bé đấy phải gánh tội chứ? Còn cô ta, tất nhiên sẽ là người có màn thể hiện tích cực trong phòng xử án này.
Ngũ Cầm thầm nghĩ, không hề mảy may có ý định nhắc nhở Tiền Hưng Thành.
Trình Bạch ngồi đối diện quan sát Ngũ Cầm, cô cảm thấy ở đối phương có một sự lạ lẫm mà cô khó diễn tả bằng lời.
Phòng ký túc năm đó tốt xấu gì cũng được gọi là “tứ kiếm khách”, ngoại trừ chuyện soi mói luật lệ thì Ngũ Cầm cũng rất ưu tú. Tiền Hưng Thành chưa từng giao chiến với cô nên có lẽ không biết cô sẽ khai thác vấn đề từ góc độ nào nhưng Ngũ Cầm thì không thể nào không biết được.
Thế nhưng, tới tận giờ phút này, Tiền Hưng Thành vẫn không hề nhận ra.
Thậm chí còn có cảm giác thắng lợi nắm chắc trong tay.
Việc này chứng tỏ một điều…
Ngũ Cầm cố ý.
Người người trên tòa đều đang ấp ủ những mưu tính…
Cô thầm cười trong lòng, thật mỉa mai thay.
Tiếp đó là chứng cứ vật chứng, giấy tờ và tư liệu nghe nhìn.
Chủ yếu là một đoạn ghi hình giám sát của camera an ninh ở công trường xây dựng ghi lại tình hình ở bãi đỗ máy móc cơ giới hạng nặng.
Trông có vẻ rất khớp với lời khai của nhân chứng.
Buổi tối trước ngày xảy ra sự cố cần cẩu, Tằng Niệm Bình có hành vi lét lút cầm cờ lê và dụng cụ leo lên cần cẩu, đến ba giờ sáng mới rời đi.
Sau đó là bản trưng cầu giám định cần cẩu sau tai nạn.
Trong quá trình này, Tiền Hưng Thành nhiều lần đặt câu hỏi cho Tằng Niệm Bình nhưng Trình Bạch thì sau lần hỏi nhân chứng ở trên, không có thêm bất kỳ động tĩnh gì khác.
Nếu không nhìn vào phòng, chỉ e sẽ tưởng là cô không hề có mặt.
Ở khu vực dành cho người tham dự phiên tòa, không ít người đã bắt đầu thấy khó hiểu trước thái độ của Trình Bạch, không khỏi bắt đầu nghi ngờ về năng lực của cô.
Biên Tà ngồi xem cũng thấy buồn bực.
Dựa vào những chứng cứ trước mắt đã được trình bày thì tình hình cực kì bất lợi cho nguyên đơn. Luật sư của bị đơn trong quá trình đặt câu hỏi đã làm cho Tằng Niệm Bình thừa nhận toàn bộ các chứng cứ này.
Thế nhưng, không hiểu tại sao anh vẫn thấy rất tin tưởng vào Trình Bạch.
Có cảm giác chuyện sẽ không chỉ đơn giản như vậy.
Quả nhiên, sau khi kết thúc phần trình bày, chủ tọa phiên tòa tuyên bố bắt đầu phần tranh luận, mời hai bên phát biểu thì thấy Trình Bạch bình tĩnh đứng dậy.
Vào khoảnh khắc ấy, khu vực người ngồi dự thính run lên!
Những người chưa xem Trình Bạch tranh luận bao giờ thì rất khó hiểu được cảm giác run rẩy này…
Thông thường, trong quá trình xử án, đương sự và người đại diện được ngồi, cấm tự ý đi lại trong phòng xét xử. Cho nên cảnh tượng luật sư tới trước mặt chất vấn nhân chứng hay đi lại phát biểu tranh luận trong phim Âu Mỹ, hoàn toàn không thể nào xuất hiện ở tòa án trong nước.
Nhưng luật không cấm luật sư đại diện đứng dậy nói.
Chỉ cần không di chuyển thì thông thường dù có không thích cũng không có chuyện chủ tọa bắt luật sư phải ngồi xuống.
Mà Trình Bạch, trong suốt tám năm qua, cô nổi tiếng là người đứng để tiến hành tranh luận, đứng từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc!
Lúc cô đứng lên, thông thường chính là thời khắc tính công kích bùng nổ.
Giày cao gót bảy phân.
Trình Bạch vốn đã khá cao, cộng thêm bộ âu phục màu đỏ rượu, màu sắc hơi trầm là khí thế lấn lướt được cụ thể hóa bằng vật chất mà mọi người có thể cảm nhận thấy rõ ràng bằng mắt. Lúc cô đứng dậy, đừng nói là luật sư bị đơn, đến ngay cả người đến tham dự phiên tòa cũng đều ngừng thở.
Theo trình tự, cô đại diện cho nguyên đơn Tằng Niệm Bình phát biểu trước, trước tiên là đọc lời dạo đầu theo thông lệ: “Thưa quý chủ tọa và hội thẩm, căn cứ Luật tố tụng dân sự, công ty luật Thiên Chí Thượng Hải tiếp nhận ủy thác của nguyên đơn Tằng Niệm Bình làm người đại diện bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của ông trong vụ tranh chấp hợp đồng với Bảo hiểm tài sản An Hòa.”
Sau đó để giấy xuống, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào Tiền Hưng Thành.
Chuyện xảy ra tiếp theo làm toàn thể mọi người có mặt đều tròn mắt ngạc nhiên!
“Trong phần trình bày vừa rồi, bên tôi đã trình bày cơ bản tình tiết vụ việc với hội đồng xét xử. Ngày mồng 4 tháng 3 năm nay, Bảo hiểm tài sản An Hòa đã ký kết hợp đồng bảo hiểm với Tằng Niệm Bình, bao gồm bảo hiểm giao thông bắt buộc, bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba, bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba đối với thiết bị đặc biệt. Ngày 28 tháng 5 năm nay, đương sự Tằng Niệm Bình bên tôi trong quá trình điều khiển cần cẩu để xảy ra tai nạn ngoài ý muốn làm công nhân Lý Cống bị thương, sau khi Lý Cống khởi kiện ra tòa, căn cứ phán quyết của tòa án, phải bồi thường cho Lý Cống 150 nghìn.”
“Sau đó đương sự của tôi yêu cầu Bảo hiểm tài sản An Hòa bồi thường nhưng bị từ chối.”
“Song, bên tôi cho tằng, việc Bảo hiểm tài sản An Hòa từ chối bồi thường, thứ nhất là không hợp lý, thứ hai là không căn cứ trên sự thật!”
Vừa có lời khai của nhân chứng chính tai nghe thấy chuyện lừa tiền bảo hiểm, vừa có biên bản trưng cầu giám định cần cẩu, thậm chí trong phần trình bày trên tòa vừa rồi, lúc luật sư bị đơn hỏi, Tằng Niệm Bình đã thừa nhận ông từng nói những lời đó, làm những chuyện đó!
Thế mà có thể gọi là “không căn cứ trên sự thật” được sao?!
Toàn bộ những người ngoài nghề ở khu vực người tham dự, thậm chí là quá nửa số “người trong nghề” làm công tác pháp luật đều ngỡ ngàng, quả thực không thể tin nổi điều mình vừa nghe thấy.
Tiền Hưng Thành ngồi bên phía bị đơn đối diện, thoạt tiên sững sờ, sau đó đâm ra hoài nghi e là Trình Bạch điên mất rồi. Vừa rồi thấy cô ấy đứng lên anh ta còn hồi hộp một phen, không ngờ đứng lên xong lại làm một câu như vậy, quả là làm người ta muốn bật cười.
Trình Bạch chẳng để ý đến ai, càng không quan tâm phản ứng của xung quanh, cô giơ tờ giấy chứng nhận chẩn đoán do bệnh viện cấp lên: “Đây là chứng cứ phía bị đơn Bảo hiểm tài sản An Hòa đưa ra để chứng minh động cơ Tằng Niệm Bình lừa tiền bảo hiểm để ra thông báo từ chối bồi thường. Thời gian chẩn bệnh là tháng 9 năm ngoái, Tằng Thanh con trai đương sự của tôi được chẩn đoán bị u não, có thể chuyển biến xấu bất kỳ lúc nào, được đề nghị nhanh chóng tiến hành phẫu thuật. Sau đó, để lo tiền phẫu thuật, Tằng Niệm Bình đã vay mượn bạn bè người thân 140 nghìn.”
Sau đó cô lật đến trang cuối của tập tài liệu chứng cứ.
Đó là các giấy vay nợ.
“Tổng cộng 23 giấy vay nợ, dựa vào thông tin trên giấy vay nợ, có thể suy ra, trước ngày 25 tháng 12 năm ngoái, tức trước thời điểm nhân chứng nói đã nghe thấy Tằng Niệm Bình muốn lừa tiền bảo hiểm, Tằng Niệm Bình đã gom được 100 nghìn. Ngày cho vay ghi trên giấy vay nợ rải rác tới tận tháng Ba năm nay. Bởi vậy, có thể thấy, sau khi nói với nhân chứng muốn lừa tiền bảo hiểm, đương sự của tôi vẫn cố hết sức vay mượn tiền từ bạn bè thân hữu.”
“Thử hỏi…”
“Nếu như ông đã quyết định lừa tiền bảo hiểm thì tại sao vẫn tiếp tục vay tiền?”
“Tiền đã gom được gần đủ, có cần vì vài chục nghìn còn thiếu mà lừa tiền bảo hiểm không?”
Tiền Hưng Thành bỗng giật thột trong lòng.
Trong lúc nói, Trình Bạch luôn nhìn anh ta.
Đó đúng là một cặp mắt rất đẹp, đôi mắt trong veo sóng sánh nước, nhưng dưới đáy nước lại lạnh lùng băng giá làm anh ta cảm thấy rợn tóc gáy.
“Xét về logic.”
“Trong thông báo từ chối bồi thường của công ty bị đơn có trình bày hai lý do từ chối bồi thường. Thứ nhất, lời khai của nhân chứng và biên bản khám nghiệm hiện trường. Thứ hai, khoản tiền bồi thường 150 nghìn đương sự tôi bồi thường cho Lý Cống cao hơn nhiều so với chi phí khám chữa bệnh tại bệnh viện của Lý Cống.”
“Nhưng không biết công ty bị đơn có nghĩ tới hay không…”
“Đối với đương sự của tôi, quan trọng nhất là chuyện phẫu thuật cho con.”
“Là một người trưởng thành có năng lực hành vi đầy đủ, đương sự tôi liệu có lựa chọn lừa tiền bảo hiểm giao thông bắt buộc và bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba hay không? Khoản tiền bồi thường này đều là dành cho người bị hại trong vụ tai nạn giao thông chứ không phải dành cho người mua bảo hiểm.”
“Nói cách khác, nếu như ông ấy thực sự có lừa tiền bảo hiểm, cố ý điều khiển cần cẩu làm tấm xi măng rơi xuống làm người bị hại bị thương thì phía nhận được bồi thường sẽ là người bị hại. Chẳng những ông ấy không có cách nào nhận được một đồng của công ty bảo hiểm mà vô cùng có khả năng vì phải chịu trách nhiệm cho vụ tai nạn mà mất luôn cả tiền làm phẫu thuật!”
“Như hiện tại.”
“Hành vi này hoàn toàn chỉ có hại mà không có lợi gì đối với đương sự của tôi. Ông chẳng những không có động cơ mà còn không có lý do để làm như vậy. Bảo hiểm tài sản An Hòa bỏ qua logic bình thường, trực tiếp phán đoán đương sự của tôi cố ý gây tai nạn để lừa tiền bảo hiểm nên từ chối bồi thường, thực sự là vô cùng hoang đường!”
Nếu ban đầu giọng điệu còn có thể nói là thoải mái thì theo từng bước phát triển của suy luận, câu từ của Trình Bạch ngày một thêm gai góc, bốn chữ “vô cùng hoang đường” phát biểu sau cùng đã tỏ rõ thái độ xem thường không chút che giấu.
Cô gần như là nhìn đối phương từ trên cao nhìn xuống.
Môi mỉm cười, giễu cợt!
Sau một tràng dài, cuối cùng những người ngồi tham dự mới ngỡ ngàng hiểu ra.
Đúng vậy, tình hình này mà đi lừa tiền bảo hiểm chẳng phải là đồ đầu đất hay sao?
Hoàn toàn không có logic và thường thức gì hết!
Dù Biên Tà ở nhà đã xem đi xem lại “Luật bảo hiểm” ba lượt, biết chuyện của Tằng Niệm Bình cũng đã một thời gian dài, nhưng anh chưa từng nghĩ đến khía cạnh này.
Trình Bạch nói ra như vậy, quả y như là đánh thức anh khỏi cơn mê.
Đây đúng là một chỗ rất dễ tạo thành điểm mù suy luận.
Bởi vì nhận định lừa tiền bảo hiểm này có lời khai của nhân chứng và video giám sát nên thông thường mọi người đều vô thức nghĩ cách phải làm thế nào để lật đổ chứng cứ, phủi sạch quan hệ, còn logic hành vi của đương sự lại thường hay bị bỏ qua.
Ai mà lại nghĩ đến khía cạnh độc đáo như vậy chứ!
Các đại Par của các hãng luật ngồi xung quanh, bao gồm cả Phí Tĩnh, đều không hẹn cùng gật gù, bày tỏ sự đồng thuận của họ với lập luận của Trình Bạch.
Bầu không khí trong phòng xử án bỗng vô cùng im lặng.
Tiền Hưng Thành vốn đã chuẩn bị kỹ càng để tranh luận về chứng cứ với Trình Bạch nhờ đấy thành danh, nào có ngờ cô lại không chơi kiểu ấy, đổi sang bắt bẻ logic hành vi!
Tựa như hai người so chiêu trên võ đài.
Bạn cho là đối phương muốn tấn công mạn sườn, không ngờ người ta lại tung cước đá bể đầu bạn!
Tiền Hưng Thành đần ra.
Chủ tọa phiên tòa cau mày suy nghĩ, có vẻ là thấy có lý nhưng ông không phát biểu nhận định của mình mà sau khi Trình Bạch phát biểu xong, quay sang bên còn lại hỏi: “Luật sư đại diện của bị đơn thì sao?”
Câu hỏi như thể sợi dây thừng thít vào cổ khiến Tiền Hưng Thành vừa bị Trình Bạch chất vấn ong đầu lại càng thêm đờ đẫn không thở nổi. Ngồi trong phòng xử án mà cứ như con cá bị người ta quẳng lên bờ.
Anh ta liên tục nói mình phải tỉnh táo.
Trước đây đâu phải chưa từng ứng phó với tình huống bất ngờ.
Không vội trả lời câu hỏi của chủ tọa, Tiền Hưng Thành siết chặt bàn tay, nhắm mắt lại.
Chút tiếng tăm anh ta có được là tôi luyện từ những màn tranh tụng trên tòa mà ra.
Mặc dù tiếng tăm này khó lòng bì được với dạng đại luật sư như Trình Bạch nhưng hễ đã được một bộ phận người công nhận thì tất nhiên là có chỗ giỏi giang hơn những luật sư bình thường.
Chỉ cần hai mươi giây.
Tiền Hưng Thành nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái cả tinh thần lẫn đầu óc.
Nếu như nói lúc trước là bị dư luận từ đám truyền thông ném đá Trình Bạch đến người trong nghề gièm pha Trình Bạch che mờ mắt nên không mấy coi trọng vụ này, vậy thì lúc này đây, anh ta đã thực sự coi Trình Bạch như một đỉnh núi mà anh ta phải ngưỡng vọng, dùng tâm thái cẩn trọng như đi trên băng mỏng để ứng phó với kẻ địch mạnh!
Anh ta lấy lại bình tĩnh, trong trạng thái gần như đạt tới cực hạn này, anh ta nghĩ ra luận điểm để phản bác.
“Vừa rồi luật sư bên nguyên phát biểu có hai điểm tôi không tán thành.”
“Thứ nhất, luật sư bên nguyên nói rằng nguyên đơn Tằng Niệm Bình là người trưởng thành có năng lực hành vi đầy đủ nên không thể nào lại đưa ra quyết định chỉ có hại mà không có lợi cho mình. Nhưng trên thực tế, căn cứ vào trình độ văn hóa, Tằng Niệm Bình chỉ học hết tiểu học, vô cùng có khả năng không biết được phạm vi bồi thường của các loại bảo hiểm.”
“Nói cách khác, có khả năng ông ta không biết đấy là lợi hay hại.”
“Cái mà luật sư bên nguyên gọi là “logic bình thường” thực ra là “logic của người có hiểu biết về pháp luật”, chưa chắc đã phù hợp với nguyên đơn Tằng Niệm Bình.”
Trình Bạch đứng thẳng tắp sống lưng.
Bộ âu phục màu đỏ rượu cực kỳ tôn người.
Lúc nghe Tiền Hưng Thành nói câu này, cô hơi mỉm cười, tinh thần thoải mái, không hề có vẻ gì căng thẳng nặng nề do bị phản bác, ngược lại còn tỏ thái độ thích thú với Tiền Hưng Thành, gật nhẹ đầu tỏ ý đồng thuận.
Chi tiết này mặc dù rất nhỏ nhưng bên dưới có bao nhiêu là cặp mắt đang nhìn dán vào cô chứ?
Cô vừa gật đầu một cái là cả đám ngồi dưới đều thấy hết.
Ai nấy đều câm lặng.
Mẹ kiếp…
Bình tĩnh đến thế cơ à?
Quả nhiên Trình Bạch vẫn là Trình Bạch. Cho dù hơn nửa năm không lên tòa, thậm chí còn mang tiếng xấu trong dư luận, thì chỉ cần cô lên tòa, cô luôn luôn là tiêu điểm trong mắt mọi người, là một đại luật sư hoàn toàn xứng tầm với tên tuổi.
Trình Bạch bình tĩnh còn Tiền Hưng Thành lại căng thẳng.
Anh ta cảm thấy bản thân đã phản bác được đúng trọng điểm nhưng phản ứng của Trình Bạch làm anh ta đâm ra nghi ngờ chính phán đoán của mình.
Nhưng cũng không thể đưa ra được luận điểm nào tốt hơn nữa.
Tiếp theo là luận điểm quan trọng nhất.
“Thứ hai, chứng cứ.”
“Lời khai của nhân chứng chứng tỏ nguyên đơn đã từng nói muốn lừa tiền bảo hiểm, hơn nữa chính nguyên đơn cũng thừa nhận việc này; video theo dõi cũng củng cố thêm lời khai của nhân chứng. Biên bản giám định cần cẩu sau tai nạn, ý thứ ba trang thứ hai đã nêu rõ van đảo chiều của cần cẩu có dấu vết hư tổn do con người tạo ra.”
“Van đảo chiều được dùng để đóng mở, sau khi bị làm hư tổn rất dễ xảy ra sự số, có thể dẫn đến việc tăng lớn biên độ hay gây ra sự cố bên trong tay cần cẩu.”
“Hư tổn này chính là do nguyên đơn cố ý tạo ra vào ngày hôm trước.”
Nói liền một mạch, người Tiền Hưng Thành căng cứng, anh ta ngồi nghiêm chỉnh, nhìn chăm chú vào Trình Bạch, đưa ra lời tổng kết: “Logic thuộc về phạm trù chủ quan nhưng chứng cứ là khách quan. Bị đơn Bảo hiểm tài sản An Hòa, sau khi lấy lời khai của nhân chứng, tìm hiểu tình hình ở hiện trường, căn cứ ý kiến giám định, mới đưa ra phán đoán hợp lý nguyên đơn thuộc về trường hợp lừa tiền bảo hiểm, đưa ra thông báo từ chối bồi thường, không hề sai lầm hay trái luật.”
Chủ tọa vừa nghe vừa lật mở tập tài liệu chứng cứ để trước mặt xem một lúc, xác nhận xong mới nhìn sang Trình Bạch.
Trình Bạch nói: “Để đương sự tự nói vậy.”
Chủ tọa nhìn tiếp sang Tằng Niệm Bình.
Tiền Hưng Thành thót tim, mọi người tham dự lập tức đều đổ dồn sự chú ý vào Tằng Niệm Bình.
Tằng Niệm Bình ngồi thẳng người.
Bởi vì lo lắng Tằng Thanh vẫn đang làm phẫu thuật, đôi mắt ông từ lúc bắt đầu phiên tòa tới giờ vẫn luôn đỏ hoe, giờ giọng có phần nghẹn ngào.
“Quả thực là lúc xem bản tin trên ti vi tôi có nói là tôi muốn lừa tiền bảo hiểm. Lúc đó đúng là tôi không biết gì hết. Sau đó không lâu tôi có mua sách luật bảo hiểm về đọc thì biết bảo hiểm giao thông bắt buộc và bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba không có ích gì với tôi.”
“Lúc ấy, tiền phẫu thuật vẫn còn thiếu mấy chục nghìn…”
“Nửa đêm đúng là tôi đã động tay động chân với cần cẩu nhưng tôi không định làm người khác bị thương để lừa tiền bảo hiểm, tôi…”
“Tôi chỉ định làm cho mình bị tai nạn…”
Câu này nói ra xong, mọi người đều giật mình.
Người nào nhanh nhạy thì đã phải ôi trời trong bụng rồi!
Biên Tà nghe xong, da đầu tê rần, anh lập tức nhớ ngay tới khái niệm “nghi ngờ hợp lý” trong quyển “Luật tố tụng dân sự” anh mua về!
Lòng vòng một hồi, hóa ra chỗ Trình Bạch muốn khai thác chính là đây!
Làm người đại diện của nguyên đơn, trong đầu Tiền Hưng Thành liền hiện ra ngay những chứng cứ trong phiên họp kiểm tra chứng cứ trước khi mở phiên tòa bị anh ta cộp dấu “vớ vẩn”…
Cảm giác căng thẳng toàn thân lập tức rã ra.
Anh ta biết tiếp đây Trình Bạch sẽ lấy gì ra và sẽ nói những gì.
Sau khi Tằng Niệm Bình trình bày xong, quả nhiên Trình Bạch lấy từ xấp hồ sơ chỉnh tề để trên bàn ra một bản hợp đồng.
Một bản hợp đồng bảo hiểm.
Cô thoải mái giơ bản hợp đồng lên nói: “Trên thực tế, đương sự của tôi có động cơ và đúng là cũng có suy nghĩ lừa tiền bảo hiểm. Nhưng đối tượng ông ấy muốn lừa tiền không phải là bảo hiểm giao thông bắt buộc và bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba của Bảo hiểm tài sản An Hòa mà là bảo hiểm tai nạn – nhân thọ mua cách đây hai năm của Bảo hiểm nhân thọ Khang Nhân!”
Bảo hiểm chia làm hai loại lớn, bảo hiểm tài sản và bảo hiểm nhân thọ, gọi tắt là “tài hiểm” và “thọ hiểm”.
Bảo hiểm tai nạn là một loại bảo hiểm nhân thọ.
Nếu như người mua bảo hiểm, trong kỳ hạn bảo hiểm, xảy ra tai nạn ngoài ý muốn dẫn đến tử vong hoặc tàn tật thì được công ty bảo hiểm chi trả tiền bồi thường theo hợp đồng.
“Về việc áp dụng “Luật tố tụng dân sự của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa”, tòa án nhân dân tối cao có văn bản hướng dẫn điều một trăm lẻ chín, tiêu chuẩn chứng minh đặc biệt, chứng minh đương sự lừa đảo, ép buộc, câu kết ác ý, toà án nhân dân tin rằng sự kiện có khả năng được chứng minh có thể loại trừ các nghi ngờ hợp lý thì tòa án xác định rằng sự kiện có tồn tại.”
Không phải đọc mà là đọc thuộc lòng.
Trình Bạch không cần cúi đầu xem dàn ý đã chuẩn bị sẵn để tranh luận một chút nào.
“Nói cách khác, loại bỏ nghi ngờ hợp lý thì mới có thể nhận định rằng sự kiện có tồn tại.”
“Đương sự Tằng Niệm Bình của tôi có động cơ lừa tiền bảo hiểm và có chuẩn bị để lừa tiền bảo hiểm nhưng có khả năng ông ấy biết việc lừa tiền Bảo hiểm tài sản An Hòa chỉ có hại chứ không có lợi với mình nên có thể nghi ngờ hợp lý rằng đối tượng ông ấy muốn lừa tiền thực ra là Bảo hiểm nhân thọ Khang Nhân.”
“Lời khai của nhân chứng chỉ chỉ ra việc lừa tiền bảo hiểm mà không thể xác định được rõ ràng loại hình bảo hiểm.”
“Tương tự, biên bản giám định bên phía bị cáo đưa ra chỉ có thể chứng minh đương sự của tôi có tiến hành làm hư hại cần cẩu gặp sự cố, không có chứng cớ chứng minh hành vi của đương sự của tôi là nguyên nhân trực tiếp duy nhất làm tấm xi măng trượt xuống. Nghi ngờ hợp lý rằng việc tấm xi măng gây ra tai nạn ngoài ý muốn là do cần cẩu bị trục trặc, hoặc là do lúc đặt tấm xi măng lên, công nhân không xếp đúng tiêu chuẩn.”
“Trong tình huống không xác định được sự kiện đã xảy ra, không có chứng cứ nào chứng minh, Bảo hiểm tài sản An Hòa từ chối bồi thường cho đương sự của tôi là vi phạm nghiêm trọng quy định của Luật bảo hiểm.”
Trình Bạch cười một tiếng lạnh tanh, để bản hợp đồng bảo hiểm nhân thọ cầm trên tay xuống, khuôn mặt được trang điểm cẩn thận tỏ rõ sự bình tĩnh, cô quay qua hỏi những người tham dự phiên tòa: “Chẳng lẽ hôm nay tôi mua một con dao, nói với người ta tôi mua về giết gà, hôm sau hàng xóm chết thì có thể coi đó là chứng cớ chứng minh tôi là tội phạm giết người được hay sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Trong hiện thực ít có khả năng tồn tại màn tranh tụng như thế này, toàn bộ đều là hư cấu, mọi người đọc hiểu vậy là được.
Danh sách chương