"Leng keng ~" Chuông cửa lại vang lên.
Cách cửa gần nhất, Mộc Hi Trữ thuận tiện ra mở cửa luôn, ngoài cửa, Phương Nhiễm nhìn đến người mở cửa thì vô cùng sửng sốt, lui từng bước nhìn số nhà một chút mới xác định chính mình không có đi sai.
Từ lần trước sau khi nhìn thấy Mộc Hi Trữ, nàng cũng chưa từng thấy qua hắn thêm lần nào, chuyện duyên phận này nọ thật là không thể tả nổi. Lúc ngươi tâm tâm niệm muốn gặp lại, tìm như thế nào cũng không thấy được, lúc ngươi đã sắp quên mất, hắn lại xuất hiện ở trước mặt ngươi.
Phương Nhiễm hiện tại tâm tình không biết nên hình dung như thế nào, thế cho nên nàng đã quên thắc mắc vì cái gì Mộc Hi Trữ sẽ xuất hiện ở nhà Tô Nguyện.
Tô Nguyện nhìn đến người tới, sửng sốt một chút, một lần nữa giơ lên khuôn mặt tươi cười, hô: "Phương Nhiễm tới rồi, mau vào nhà a."
Phương Nhiễm đối Mộc Hi Trữ gật gật đầu, sau đó đi qua hắn vào nhà. Tâm tình vô cùng hồi hộp. Nhưng khi nhìn đến phòng khách còn có một người cùng Mộc Hi Trữ bộ dạng rất giống nhau, nàng sửng sốt một chút, cũng lễ phép gật gật đầu.
"Đây là Phương Nhiễm, em gái của Phương Chính. Phương Nhiễm, đây là Mộc Hi Trữ, còn đây là em trai Mộc Hi Trữ, Mộc Hi Viễn." Tô Nguyện đứng dậy giới thiệu lẫn nhau, sau đó lại bổ sung một câu: "Mộc Hi Trữ cùng đệ đệ của hắn là người yêu."
Phương Nhiễm chỉ cảm thấy tựa hồ có cái gì đó vỡ tan, trên mặt biểu tình không thể nào tự nhiên hướng bọn họ gật đầu chào hỏi.
Vận mệnh đúng là cỡ nào trêu cợt người ta. Cũng đúng, chính mình cùng đối phương chung quy là vô duyên, nếu có thể, thì cũng không phải đợi đến lúc này mới gặp lại, lúc mà mình sắp quên là bản thân từng nhất kiến chung tình, từng say mê đối phương.
Phương Nhiễm dù sửng sốt, dù bị sốc, dù có buồn, nhưng không phải là đau lòng, xem ra mối tình mà nàng cứ tâm tâm niệm niệm là tuyệt đối chân thành này, nhưng sau một đoạn thời gian gặp lại, mới cảm giác được trái tim dù có xao xuyến thì đó cũng không phải tình yêu, hay nói cách khác là chưa kịp chuyển thành tình yêu thì đã bị sự thật trước mắt dội một gáo nước lạnh rồi.
Thôi thì cứ cho đó là một cuộc gặp gỡ tốt đẹp bất ngờ đi.
Sau nàng cũng lại thầm cảm thán, nam nhân tốt đều đến hết với nhau, chả trách đến giờ này nàng vẫn còn độc thân.
Xem đi, quanh nàng giờ đã có hai cặp đôi thật hạnh phúc đến chọc mù mắt cẩu độc thân, riêng trong đó còn có một người từng khiến nàng nhất kiến trung tình cơ mà!!! Sau bữa tối vui vẻ, Tô Nguyện cùng Phương Chính dọn dẹp trong bếp, ở ngoài phòng khách tiểu Oai nhân cơ hội xen giữa Mộc Hi Trữ và Mộc Hi Viễn, hưởng thụ sự cưng chiều của hai đại soái ca, nhóc thật sung sướng nha.
Phương Nhiễm thở dài thườn thượt ngồi đối diện, than thở một câu: “Tiểu Oai a, con thật không có tiền đồ, hôm nay thấy có hai vị soái ca là quấn lấy, bỏ rơi cô của con luôn, lần sau không đưa con đi chơi nữa!”
“Cô Nhiễm Nhiễm nhỏ mọn, chính là ghen tị con được ngồi trong lòng hai ca ca đẹp trai chứ gì... nhưng cô yên tâm, con vẫn yêu cô nhất!” Tiểu Oai ngọt giọng phản bác.
Nghe lời nịnh hót của tiểu Oai, người trong phòng lại được một trận cười vang, đúng là tiểu tử ranh ma nha.
Sau buổi tối vui vẻ ở nhà Tô Nguyện, hai huynh đệ Mộc Hi Trữ cuối cùng cũng phải cáo từ trở về khách sạn.
Tiểu Oai lưu luyến không rời, Phương Nhiễm ánh mắt nhìn theo bọn họ cũng đầy lưu luyến a, giúp cuộc hai cô cháu nhìn nhau, đồng thời thở dài rồi dắt nhau vào trong phòng.
Cùng là thở dài, nhưng hai người lại mang theo hai suy nghĩ khác nhau, một người thì thấy tiếc thay cho mối tình bị chết từ trong trứng nước, một người thì tiếc nuối không được ăn đậu hủ hai soái ca nữa rồi!
Phương Chính cùng Tô Nguyện nhìn cảnh này cảm thấy hết sức buồn cười. Đồng thời hai người cũng cảm thấy may mắn vì Phương Nhiễm xem ra sẽ dễ vượt qua được cú sốc này thôi a.
Sau đó, Phương Chính đột nhiên bế ngang Tô Nguyện lên, khiến cậu nhất thời bị dọa hết hồn, cậu đưa ánh mắt vừa oán trách vừa khó hiểu nhìn Phương Chính.
Phương Chính vẻ mặt giận dỗi hậm hực cúi xuống cắn môi Tô Nguyên một ngụm.
Tô Nguyện đỏ mặt đánh vào ngực Phương Chính: “Anh phát bệnh cái gì a, thả em xuống, đây là phòng khách đó”.
Thế là Phương Chính một mạch ôm lão bà trở về phòng, đặt lão bà trên giường rồi cắn một ngụm trên cổ, sau đó mới giận dỗi nói: “Vợ, từ nay hạn chế liên hệ với Mộc Hi Trữ đi,....”
Tô Nguyện:....
Phương Chính lại nói tiếp: “Biết đâu ngày nào đó em bị sắc đẹp của hắn dụ dỗ mà hồng hạnh xuất tường chứ!”
Đến đây thì Tô Nguyện thật không thể nói lên lời với bình dấm chua Phương Chính, người ta đều đã có người yêu, mà mị lực của cậu thì chỉ có Phương Chính mới đổ, chứ đâu có ai, vậy mà suốt ngày phát tiểu tính tình. Tuy vậy, trong lòng Tô Nguyện lại rất ngọt, chủ động đưa hai tay ôm lấy cổ Phương Chính, rồi bắt đầu một nụ hôn nồng nàn, coi như là bồi thường cho Phương Chính đi.
Khi đôi môi hai người tách ra, Tô Nguyện vừa thở dốc vừa nói: “Đồ ngốc, cả đời này em chỉ yêu mỗi mình anh thôi, tuấn nam mỹ nữ gì đấy làm sao bằng lão công nhà em được, em có thắp đèn đi khắp thế gian cũng không tìm được người nào có thể tốt hơn anh hết. Trái lại em mới phải lo lắng, lão công của em đẹp trai như vậy, chu đáo như vậy, ra ngoài làm việc chắc chắn sẽ có rất nhiều người chồng cây si nha!”
Phương Chính thỏa mãn, trong lòng vui như mở cờ, khắp người tràn ngập hưng phấn, rất có tinh thần lột sạch quần áo của hai người, đè Tô Nguyện ra làm việc cả đêm.
Hắn thật mong cơ hội như ngày hôm nay nên xuất hiện nhiều một chút, để hắn có cớ đòi "an ủi" từ vợ yêu chứ. Có trời mới biết Phương Chính chính là đang cố ý làm to cơn ghen a!
Tô Nguyện ban đầu còn nhiệt tình hưởng ứng, nhưng càng ngày Phương Chính càng dai sức, lại còn hung mãnh đâm chọc không ngừng, hại cậu hết lần này đến lần khác khóc nức nở xin tha. Nhưng tiếng rên khóc kiều mị của Tô Nguyện rơi vào tai Phương Chính lại là liều xuân dược hiệu quả nhất, haizzz, trong phòng đêm xuân kéo dài vô hạn, bên ngoài Phương Nhiễm ai oán không thôi!
Thật ra Phương Chính và Tô Nguyện đã chuyển đến căn hộ khác từ mấy năm trước, phòng mới ở đây cách âm rất tốt, căn bản người bên ngoài sẽ không nghe thấy gì.
Còn vì sao Phương Nhiễm buồn bực không thôi, lại phải quay lại thời điểm sau khi tiễn khách xong, Phương Nhiễm dẫn tiểu Oai về phòng riêng của nhóc, hai người chơi một hồi, bỗng nhiên tiểu Oai quay sang nhìn nhìn Phương Nhiễm một lúc, lại thở dài: “Cô Nhiễm Nhiễm có khi nào sẽ ế suốt đời không nhỉ?!”
Phương Nhiễm nhất thời đen mặt, thằng nhóc không tim không phổi này, nỡ lòng nào đâm một dao vào lòng cô chứ!
Nàng buồn không phải vì sợ điều đó thành sự thật... mà buồn vì nàng đến giờ vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai a.
Tiểu Oai thấy Phương Nhiễm thở dài không nói gì, nhóc lại hí hửng bồi thêm: “Cô Nhiễm Nhiễm, bác sĩ Lâm ở phòng khám thú y ở gần công viên còn độc thân nha, con hỏi bác sĩ rồi, hôm cô với con đưa con mèo đến chữa bệnh, bác sĩ bảo rất thích cô Nhiễm Nhiễm của con”.
Phương Nhiễm lần hai đen mặt, ai đời nhóc con dám đi dao bán cô như thế chứ, lần trước nhóc còn hỏi một anh chủ tiệm hoa, còn có một lần hỏi một anh nhân viên giao hàng, như vậy nàng còn khổ bức hơn a!
Phương Nhiễm nhéo nhéo cái mũi của tiểu Oai: “Cô của con có một hàng dài nam nhân xếp ngoài kia a, nhưng chẳng qua chưa có người nào lọt mắt xanh của cô thôi!!!!”
Sau khi dỗ tiểu Oai đi ngủ, nàng chợt nhớ ra lí do hôm nay mình đến đây, ngoài việc cọ cơm, nàng còn định nhờ anh dâu sửa cho nàng bài viết miêu tả nội dung truyện nữa. Công ty nàng làm chính là một công ty thiết kế thời trang nổi tiếng. Gần đây công ty nàng kí kết hợp đồng thiết kế trang phục cho các nhân vật trong một bộ phim sắp khởi quay.
Mà bộ phim này được chuyển thể từ một bộ tiểu thuyết nổi tiếng của anh dâu nha, nàng đến đây để xin tham khảo nội dung, rồi xây dựng tạo hình nhân vật, từ đó mới dựa theo để thiết kế ra các kiểu trang phục phù hợp.
Cho nên hiện tại nàng đang vô cùng buồn bực, anh dâu với anh hai cũng “làm việc” sớm quá đi, nàng nhìn nhìn cái biển ‘không làm phiền’ treo trước của phòng của hai người kia, trong lòng nàng còn phiền não hơn nhiều, sao hai người công khai tuyên dâm như vậy chứ!
Gì mà không làm phiền... được, anh hai thành công, nàng nhìn cái biển "không làm phiền" kia thì cũng nào dám đi gõ cửa làm phiền... mà sao không nghe thấy gì hết, được rồi, không phải nàng muốn nghe lén, chỉ là thắc mắc thôi!
Tóm lại hai người kia thật đáng ghét, lúc nào cũng tú ân ái, giờ này vẫn còn sớm mà đã đóng cửa làm việc, nàng có việc nhờ mà không kịp gặp, haizz, trở về một phòng khác ngủ, sáng mai dậy thì nói tiếp vậy!!!!
- Hoàn chính văn -
Cách cửa gần nhất, Mộc Hi Trữ thuận tiện ra mở cửa luôn, ngoài cửa, Phương Nhiễm nhìn đến người mở cửa thì vô cùng sửng sốt, lui từng bước nhìn số nhà một chút mới xác định chính mình không có đi sai.
Từ lần trước sau khi nhìn thấy Mộc Hi Trữ, nàng cũng chưa từng thấy qua hắn thêm lần nào, chuyện duyên phận này nọ thật là không thể tả nổi. Lúc ngươi tâm tâm niệm muốn gặp lại, tìm như thế nào cũng không thấy được, lúc ngươi đã sắp quên mất, hắn lại xuất hiện ở trước mặt ngươi.
Phương Nhiễm hiện tại tâm tình không biết nên hình dung như thế nào, thế cho nên nàng đã quên thắc mắc vì cái gì Mộc Hi Trữ sẽ xuất hiện ở nhà Tô Nguyện.
Tô Nguyện nhìn đến người tới, sửng sốt một chút, một lần nữa giơ lên khuôn mặt tươi cười, hô: "Phương Nhiễm tới rồi, mau vào nhà a."
Phương Nhiễm đối Mộc Hi Trữ gật gật đầu, sau đó đi qua hắn vào nhà. Tâm tình vô cùng hồi hộp. Nhưng khi nhìn đến phòng khách còn có một người cùng Mộc Hi Trữ bộ dạng rất giống nhau, nàng sửng sốt một chút, cũng lễ phép gật gật đầu.
"Đây là Phương Nhiễm, em gái của Phương Chính. Phương Nhiễm, đây là Mộc Hi Trữ, còn đây là em trai Mộc Hi Trữ, Mộc Hi Viễn." Tô Nguyện đứng dậy giới thiệu lẫn nhau, sau đó lại bổ sung một câu: "Mộc Hi Trữ cùng đệ đệ của hắn là người yêu."
Phương Nhiễm chỉ cảm thấy tựa hồ có cái gì đó vỡ tan, trên mặt biểu tình không thể nào tự nhiên hướng bọn họ gật đầu chào hỏi.
Vận mệnh đúng là cỡ nào trêu cợt người ta. Cũng đúng, chính mình cùng đối phương chung quy là vô duyên, nếu có thể, thì cũng không phải đợi đến lúc này mới gặp lại, lúc mà mình sắp quên là bản thân từng nhất kiến chung tình, từng say mê đối phương.
Phương Nhiễm dù sửng sốt, dù bị sốc, dù có buồn, nhưng không phải là đau lòng, xem ra mối tình mà nàng cứ tâm tâm niệm niệm là tuyệt đối chân thành này, nhưng sau một đoạn thời gian gặp lại, mới cảm giác được trái tim dù có xao xuyến thì đó cũng không phải tình yêu, hay nói cách khác là chưa kịp chuyển thành tình yêu thì đã bị sự thật trước mắt dội một gáo nước lạnh rồi.
Thôi thì cứ cho đó là một cuộc gặp gỡ tốt đẹp bất ngờ đi.
Sau nàng cũng lại thầm cảm thán, nam nhân tốt đều đến hết với nhau, chả trách đến giờ này nàng vẫn còn độc thân.
Xem đi, quanh nàng giờ đã có hai cặp đôi thật hạnh phúc đến chọc mù mắt cẩu độc thân, riêng trong đó còn có một người từng khiến nàng nhất kiến trung tình cơ mà!!! Sau bữa tối vui vẻ, Tô Nguyện cùng Phương Chính dọn dẹp trong bếp, ở ngoài phòng khách tiểu Oai nhân cơ hội xen giữa Mộc Hi Trữ và Mộc Hi Viễn, hưởng thụ sự cưng chiều của hai đại soái ca, nhóc thật sung sướng nha.
Phương Nhiễm thở dài thườn thượt ngồi đối diện, than thở một câu: “Tiểu Oai a, con thật không có tiền đồ, hôm nay thấy có hai vị soái ca là quấn lấy, bỏ rơi cô của con luôn, lần sau không đưa con đi chơi nữa!”
“Cô Nhiễm Nhiễm nhỏ mọn, chính là ghen tị con được ngồi trong lòng hai ca ca đẹp trai chứ gì... nhưng cô yên tâm, con vẫn yêu cô nhất!” Tiểu Oai ngọt giọng phản bác.
Nghe lời nịnh hót của tiểu Oai, người trong phòng lại được một trận cười vang, đúng là tiểu tử ranh ma nha.
Sau buổi tối vui vẻ ở nhà Tô Nguyện, hai huynh đệ Mộc Hi Trữ cuối cùng cũng phải cáo từ trở về khách sạn.
Tiểu Oai lưu luyến không rời, Phương Nhiễm ánh mắt nhìn theo bọn họ cũng đầy lưu luyến a, giúp cuộc hai cô cháu nhìn nhau, đồng thời thở dài rồi dắt nhau vào trong phòng.
Cùng là thở dài, nhưng hai người lại mang theo hai suy nghĩ khác nhau, một người thì thấy tiếc thay cho mối tình bị chết từ trong trứng nước, một người thì tiếc nuối không được ăn đậu hủ hai soái ca nữa rồi!
Phương Chính cùng Tô Nguyện nhìn cảnh này cảm thấy hết sức buồn cười. Đồng thời hai người cũng cảm thấy may mắn vì Phương Nhiễm xem ra sẽ dễ vượt qua được cú sốc này thôi a.
Sau đó, Phương Chính đột nhiên bế ngang Tô Nguyện lên, khiến cậu nhất thời bị dọa hết hồn, cậu đưa ánh mắt vừa oán trách vừa khó hiểu nhìn Phương Chính.
Phương Chính vẻ mặt giận dỗi hậm hực cúi xuống cắn môi Tô Nguyên một ngụm.
Tô Nguyện đỏ mặt đánh vào ngực Phương Chính: “Anh phát bệnh cái gì a, thả em xuống, đây là phòng khách đó”.
Thế là Phương Chính một mạch ôm lão bà trở về phòng, đặt lão bà trên giường rồi cắn một ngụm trên cổ, sau đó mới giận dỗi nói: “Vợ, từ nay hạn chế liên hệ với Mộc Hi Trữ đi,....”
Tô Nguyện:....
Phương Chính lại nói tiếp: “Biết đâu ngày nào đó em bị sắc đẹp của hắn dụ dỗ mà hồng hạnh xuất tường chứ!”
Đến đây thì Tô Nguyện thật không thể nói lên lời với bình dấm chua Phương Chính, người ta đều đã có người yêu, mà mị lực của cậu thì chỉ có Phương Chính mới đổ, chứ đâu có ai, vậy mà suốt ngày phát tiểu tính tình. Tuy vậy, trong lòng Tô Nguyện lại rất ngọt, chủ động đưa hai tay ôm lấy cổ Phương Chính, rồi bắt đầu một nụ hôn nồng nàn, coi như là bồi thường cho Phương Chính đi.
Khi đôi môi hai người tách ra, Tô Nguyện vừa thở dốc vừa nói: “Đồ ngốc, cả đời này em chỉ yêu mỗi mình anh thôi, tuấn nam mỹ nữ gì đấy làm sao bằng lão công nhà em được, em có thắp đèn đi khắp thế gian cũng không tìm được người nào có thể tốt hơn anh hết. Trái lại em mới phải lo lắng, lão công của em đẹp trai như vậy, chu đáo như vậy, ra ngoài làm việc chắc chắn sẽ có rất nhiều người chồng cây si nha!”
Phương Chính thỏa mãn, trong lòng vui như mở cờ, khắp người tràn ngập hưng phấn, rất có tinh thần lột sạch quần áo của hai người, đè Tô Nguyện ra làm việc cả đêm.
Hắn thật mong cơ hội như ngày hôm nay nên xuất hiện nhiều một chút, để hắn có cớ đòi "an ủi" từ vợ yêu chứ. Có trời mới biết Phương Chính chính là đang cố ý làm to cơn ghen a!
Tô Nguyện ban đầu còn nhiệt tình hưởng ứng, nhưng càng ngày Phương Chính càng dai sức, lại còn hung mãnh đâm chọc không ngừng, hại cậu hết lần này đến lần khác khóc nức nở xin tha. Nhưng tiếng rên khóc kiều mị của Tô Nguyện rơi vào tai Phương Chính lại là liều xuân dược hiệu quả nhất, haizzz, trong phòng đêm xuân kéo dài vô hạn, bên ngoài Phương Nhiễm ai oán không thôi!
Thật ra Phương Chính và Tô Nguyện đã chuyển đến căn hộ khác từ mấy năm trước, phòng mới ở đây cách âm rất tốt, căn bản người bên ngoài sẽ không nghe thấy gì.
Còn vì sao Phương Nhiễm buồn bực không thôi, lại phải quay lại thời điểm sau khi tiễn khách xong, Phương Nhiễm dẫn tiểu Oai về phòng riêng của nhóc, hai người chơi một hồi, bỗng nhiên tiểu Oai quay sang nhìn nhìn Phương Nhiễm một lúc, lại thở dài: “Cô Nhiễm Nhiễm có khi nào sẽ ế suốt đời không nhỉ?!”
Phương Nhiễm nhất thời đen mặt, thằng nhóc không tim không phổi này, nỡ lòng nào đâm một dao vào lòng cô chứ!
Nàng buồn không phải vì sợ điều đó thành sự thật... mà buồn vì nàng đến giờ vẫn chưa có mảnh tình nào vắt vai a.
Tiểu Oai thấy Phương Nhiễm thở dài không nói gì, nhóc lại hí hửng bồi thêm: “Cô Nhiễm Nhiễm, bác sĩ Lâm ở phòng khám thú y ở gần công viên còn độc thân nha, con hỏi bác sĩ rồi, hôm cô với con đưa con mèo đến chữa bệnh, bác sĩ bảo rất thích cô Nhiễm Nhiễm của con”.
Phương Nhiễm lần hai đen mặt, ai đời nhóc con dám đi dao bán cô như thế chứ, lần trước nhóc còn hỏi một anh chủ tiệm hoa, còn có một lần hỏi một anh nhân viên giao hàng, như vậy nàng còn khổ bức hơn a!
Phương Nhiễm nhéo nhéo cái mũi của tiểu Oai: “Cô của con có một hàng dài nam nhân xếp ngoài kia a, nhưng chẳng qua chưa có người nào lọt mắt xanh của cô thôi!!!!”
Sau khi dỗ tiểu Oai đi ngủ, nàng chợt nhớ ra lí do hôm nay mình đến đây, ngoài việc cọ cơm, nàng còn định nhờ anh dâu sửa cho nàng bài viết miêu tả nội dung truyện nữa. Công ty nàng làm chính là một công ty thiết kế thời trang nổi tiếng. Gần đây công ty nàng kí kết hợp đồng thiết kế trang phục cho các nhân vật trong một bộ phim sắp khởi quay.
Mà bộ phim này được chuyển thể từ một bộ tiểu thuyết nổi tiếng của anh dâu nha, nàng đến đây để xin tham khảo nội dung, rồi xây dựng tạo hình nhân vật, từ đó mới dựa theo để thiết kế ra các kiểu trang phục phù hợp.
Cho nên hiện tại nàng đang vô cùng buồn bực, anh dâu với anh hai cũng “làm việc” sớm quá đi, nàng nhìn nhìn cái biển ‘không làm phiền’ treo trước của phòng của hai người kia, trong lòng nàng còn phiền não hơn nhiều, sao hai người công khai tuyên dâm như vậy chứ!
Gì mà không làm phiền... được, anh hai thành công, nàng nhìn cái biển "không làm phiền" kia thì cũng nào dám đi gõ cửa làm phiền... mà sao không nghe thấy gì hết, được rồi, không phải nàng muốn nghe lén, chỉ là thắc mắc thôi!
Tóm lại hai người kia thật đáng ghét, lúc nào cũng tú ân ái, giờ này vẫn còn sớm mà đã đóng cửa làm việc, nàng có việc nhờ mà không kịp gặp, haizz, trở về một phòng khác ngủ, sáng mai dậy thì nói tiếp vậy!!!!
- Hoàn chính văn -
Danh sách chương