"Oanh!" Tô Nguyện chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng --
Cô ấy là em gái tôi --
Là em gái tôi --
Em gái tôi --
Em gái!
Ngọa tào? Náo loạn cả buổi, kết quả chỉ là một hiểu lầm?
Ngọa tào? Không biết là cậu thiếu chút nữa sẽ không tin tưởng hắn yêu mình sao?
Ngọa tào? Có biết hay không chỉ bởi vì chuyện này mà cậu bị cưỡng hôn?
Ngọa tào? Ngọa tào...
Tô Nguyện liền cảm thấy trong lòng trăm ngàn con thảo nê mã chạy qua, rồi chúng còn quay đầu lại cười nhạo!
[╯‵□′]╯︵┻━┻ ai lại đi ghi chú tên em gái nhà mình trong danh bạ là "tiểu thiên sứ nhà ta" chứ!
[╯‵□′]╯︵┻━┻ ai lại đối với em gái mà dùng cái loại ngữ khí thập phần sủng nịch đó chứ!
[╯‵□′]╯︵┻━┻ Phương Chính anh đúng là cái tên cơ lão yêu thương em gái quá mức!! Còn không biết xấu hổ!
Tô Nguyện thật muốn tìm một chỗ nào đó chui vào, vĩnh viễn cũng không muốn đi ra.
"A... anh gọi em gái mình là "tiểu thiên sứ nhà ta"? Làm tôi..." Tô Nguyện vẫn cố giãy dụa vớt vát mặt mũi.
"Không phải... Là Nhiễm Nhiễm đòi tôi kêu như vậy, không tin tôi gọi điện thoại hỏi cho cậu nghe!" Phương Chính nói xong liền lấy ra di động gọi điện thoại.
Tô Nguyện liếc mắt một cái, không nói lời nào. Xác nhận một chút cũng rất tốt...
"Uy, anh hai, làm sao vậy?" Phương Chính mở loa ngoài, Tô Nguyện có thể nghe được rõ ràng, thanh âm này cùng thanh âm lần trước cậu nhận được điện thoại là giống nhau.
"Nhiễm Nhiễm, trong danh bạ của anh lưu số em là "tiểu thiên sứ nhà ta" là em ghi đúng không?"
"Đúng vậy ~ anh không phải đã sớm biết sao? Có việc gì sao?"
"A... Không có việc gì, em chừng nào thì đến đây chơi?"
"Đương nhiên là càng sớm càng tốt! Em muốn nhìn xem người anh hai thích thế nào, làm cho anh hai mê lâu như vậy!"
Tô Nguyện một ánh mắt quét qua hắn, mang theo vài phần sắc bén.
Phương Chính phát lạnh, ngoài miệng vẫn đáp lời, "Nga, hảo hảo hảo, ân... anh cúp máy đây."
Sau khi điện thoại treo, Phương Chính vô tội chớp chớp ánh mắt, "Cậu xem... Tôi không có lừa cậu..."
Kỳ thật Phương Chính trong lòng vô cùng vui sướng, Tô Nguyện sinh khí như thế là vì ghen sao?
Tô Nguyện hừ lạnh một tiếng, "Hừ, coi như anh có thủ đoạn."
Cậu hiện tại tâm tình tựa như con chó con vậy! Ngọa tào! Dọa người dọa người!
"Kia..." Phương Chính muốn nói lại thôi, mặt đỏ hồng.
"Ân?" Tô Nguyện khó hiểu chọn mi nhìn về phía hắn.
"Tôi... Tôi... có thể lại... lại hôn em lần nữa..." Phương Chính càng nói mặt càng hồng, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn Tô Nguyện.
Tô Nguyện mặt cũng đỏ...[╯‵□′]╯︵┻━┻ kể cả hiểu lầm đi qua cũng không thể được! Có biết hay không cậu thiếu chút nữa liền... Liền... Đã bị thượng!
"Một chút là tốt rồi... Thật sự..." Phương Chính thật cẩn thận giơ lên ba cái ngón tay thề.
"... Được rồi." Tô Nguyện nói xong càng đỏ mặt.
Rốt cục lấy được sự cho phép, Phương Chính như lang như hổ [ tung hoa ] nhanh chóng lao đến [ tung hoa ].
Đôi môi hai người chạm nhau lại giống như củi khô lửa bốc (mặc dù hai đứa vừa hôn nhau cách đấy vài phút), ban đầu Phương Chính còn tự nhủ mình chỉ cần một chút thôi, chỉ cần được chạm đến đôi môi của Tô Nguyện cũng khiến hắn thỏa mãn rồi.
Nhưng sự thật lại khác xa, khi hắn ngậm lấy đôi môi kia lần nữa, hắn thấy thế nào cũng không đủ, càng muốn nhiều hơn, lý trí như bị đánh bay mà ra sức càn quấy, Phương Chính đưa lưỡi tách mở hàm của Tô Nguyện, rồi một vòng càn quấy khắp các ngõ ngách, mọi chỗ của Tô Nguyện đều khiến hắn mê say, khiến hắn trầm luân không ngừng được, thật muốn nuốt luôn cái lưỡi của cậu vào bụng mình.
Tô Nguyện còn thực sự chưa phản ứng được với động tác nhanh nhẹn của Phương Chính đã nằm gọn trong lòng người ta, lần nữa bị đoạt lấy đôi môi, ban đầu còn nhẹ nhàng ôn nhu, càng về sau cậu càng cảm thấy Phương Chính bá đạo điên cuồng đoạt lấy hơi thở của cậu, thậm chí còn mãnh liệt hơn lần trước, ấy vậy mà cậu còn cảm thấy cảm giác này... rất tuyệt, Tộ Nguyện đầu óc mụ mị cũng thuận theo tiết tấu của Phương Chính.
Môi lưỡi hai ngươi giao triền một hồi, Tô Nguyện cảm thấy như cả thế kỷ qua đi, và... cậu cảm thấy mình... hết hơi, cậu cần không khí, cho nên hai tay từ ôm cổ Phương Chính chuyển sang đẩy đẩy người hắn, Phương Chính Lúc này mới tâm không cam lòng không nguyện rời khỏi đôi môi ngọt ngào kia. Lúc hai người tách ra còn kéo theo sợi chỉ bạc vô cùng ái muội.
Tô Nguyện lúc này cả người vô lực thở gấp, mềm nhũn nằm trong lòng Phương Chính. Phương Chính một bên khẽ hôn, một bên cái tay bắt đầu tiến vào trong quần áo Tô Nguyện, bàn tay thô ráp vuốt ve trên làn da nhẵn nhụi, bất tri bất giác, phía dưới tiểu huynh đệ của hắn liền hùng dũng oai vệ ngẩng đầu lên.
"Ngô... Phương... Ân Chính... anh có phản ứng... Ngô!" Tô Nguyện mơ hồ không rõ nói.
Phương Chính bắt lấy cái tay không an phận của Tô Nguyện, có chút khó nhịn nói, "Em cũng có..."
Tô Nguyện tựa trên người Phương Chính thở hồng hộc, "Ân."
"Kế tiếp... Tiếp tục sao?" Phương Chính không yên hỏi.
"Hảo."
Cô ấy là em gái tôi --
Là em gái tôi --
Em gái tôi --
Em gái!
Ngọa tào? Náo loạn cả buổi, kết quả chỉ là một hiểu lầm?
Ngọa tào? Không biết là cậu thiếu chút nữa sẽ không tin tưởng hắn yêu mình sao?
Ngọa tào? Có biết hay không chỉ bởi vì chuyện này mà cậu bị cưỡng hôn?
Ngọa tào? Ngọa tào...
Tô Nguyện liền cảm thấy trong lòng trăm ngàn con thảo nê mã chạy qua, rồi chúng còn quay đầu lại cười nhạo!
[╯‵□′]╯︵┻━┻ ai lại đi ghi chú tên em gái nhà mình trong danh bạ là "tiểu thiên sứ nhà ta" chứ!
[╯‵□′]╯︵┻━┻ ai lại đối với em gái mà dùng cái loại ngữ khí thập phần sủng nịch đó chứ!
[╯‵□′]╯︵┻━┻ Phương Chính anh đúng là cái tên cơ lão yêu thương em gái quá mức!! Còn không biết xấu hổ!
Tô Nguyện thật muốn tìm một chỗ nào đó chui vào, vĩnh viễn cũng không muốn đi ra.
"A... anh gọi em gái mình là "tiểu thiên sứ nhà ta"? Làm tôi..." Tô Nguyện vẫn cố giãy dụa vớt vát mặt mũi.
"Không phải... Là Nhiễm Nhiễm đòi tôi kêu như vậy, không tin tôi gọi điện thoại hỏi cho cậu nghe!" Phương Chính nói xong liền lấy ra di động gọi điện thoại.
Tô Nguyện liếc mắt một cái, không nói lời nào. Xác nhận một chút cũng rất tốt...
"Uy, anh hai, làm sao vậy?" Phương Chính mở loa ngoài, Tô Nguyện có thể nghe được rõ ràng, thanh âm này cùng thanh âm lần trước cậu nhận được điện thoại là giống nhau.
"Nhiễm Nhiễm, trong danh bạ của anh lưu số em là "tiểu thiên sứ nhà ta" là em ghi đúng không?"
"Đúng vậy ~ anh không phải đã sớm biết sao? Có việc gì sao?"
"A... Không có việc gì, em chừng nào thì đến đây chơi?"
"Đương nhiên là càng sớm càng tốt! Em muốn nhìn xem người anh hai thích thế nào, làm cho anh hai mê lâu như vậy!"
Tô Nguyện một ánh mắt quét qua hắn, mang theo vài phần sắc bén.
Phương Chính phát lạnh, ngoài miệng vẫn đáp lời, "Nga, hảo hảo hảo, ân... anh cúp máy đây."
Sau khi điện thoại treo, Phương Chính vô tội chớp chớp ánh mắt, "Cậu xem... Tôi không có lừa cậu..."
Kỳ thật Phương Chính trong lòng vô cùng vui sướng, Tô Nguyện sinh khí như thế là vì ghen sao?
Tô Nguyện hừ lạnh một tiếng, "Hừ, coi như anh có thủ đoạn."
Cậu hiện tại tâm tình tựa như con chó con vậy! Ngọa tào! Dọa người dọa người!
"Kia..." Phương Chính muốn nói lại thôi, mặt đỏ hồng.
"Ân?" Tô Nguyện khó hiểu chọn mi nhìn về phía hắn.
"Tôi... Tôi... có thể lại... lại hôn em lần nữa..." Phương Chính càng nói mặt càng hồng, ánh mắt lại thẳng tắp nhìn Tô Nguyện.
Tô Nguyện mặt cũng đỏ...[╯‵□′]╯︵┻━┻ kể cả hiểu lầm đi qua cũng không thể được! Có biết hay không cậu thiếu chút nữa liền... Liền... Đã bị thượng!
"Một chút là tốt rồi... Thật sự..." Phương Chính thật cẩn thận giơ lên ba cái ngón tay thề.
"... Được rồi." Tô Nguyện nói xong càng đỏ mặt.
Rốt cục lấy được sự cho phép, Phương Chính như lang như hổ [ tung hoa ] nhanh chóng lao đến [ tung hoa ].
Đôi môi hai người chạm nhau lại giống như củi khô lửa bốc (mặc dù hai đứa vừa hôn nhau cách đấy vài phút), ban đầu Phương Chính còn tự nhủ mình chỉ cần một chút thôi, chỉ cần được chạm đến đôi môi của Tô Nguyện cũng khiến hắn thỏa mãn rồi.
Nhưng sự thật lại khác xa, khi hắn ngậm lấy đôi môi kia lần nữa, hắn thấy thế nào cũng không đủ, càng muốn nhiều hơn, lý trí như bị đánh bay mà ra sức càn quấy, Phương Chính đưa lưỡi tách mở hàm của Tô Nguyện, rồi một vòng càn quấy khắp các ngõ ngách, mọi chỗ của Tô Nguyện đều khiến hắn mê say, khiến hắn trầm luân không ngừng được, thật muốn nuốt luôn cái lưỡi của cậu vào bụng mình.
Tô Nguyện còn thực sự chưa phản ứng được với động tác nhanh nhẹn của Phương Chính đã nằm gọn trong lòng người ta, lần nữa bị đoạt lấy đôi môi, ban đầu còn nhẹ nhàng ôn nhu, càng về sau cậu càng cảm thấy Phương Chính bá đạo điên cuồng đoạt lấy hơi thở của cậu, thậm chí còn mãnh liệt hơn lần trước, ấy vậy mà cậu còn cảm thấy cảm giác này... rất tuyệt, Tộ Nguyện đầu óc mụ mị cũng thuận theo tiết tấu của Phương Chính.
Môi lưỡi hai ngươi giao triền một hồi, Tô Nguyện cảm thấy như cả thế kỷ qua đi, và... cậu cảm thấy mình... hết hơi, cậu cần không khí, cho nên hai tay từ ôm cổ Phương Chính chuyển sang đẩy đẩy người hắn, Phương Chính Lúc này mới tâm không cam lòng không nguyện rời khỏi đôi môi ngọt ngào kia. Lúc hai người tách ra còn kéo theo sợi chỉ bạc vô cùng ái muội.
Tô Nguyện lúc này cả người vô lực thở gấp, mềm nhũn nằm trong lòng Phương Chính. Phương Chính một bên khẽ hôn, một bên cái tay bắt đầu tiến vào trong quần áo Tô Nguyện, bàn tay thô ráp vuốt ve trên làn da nhẵn nhụi, bất tri bất giác, phía dưới tiểu huynh đệ của hắn liền hùng dũng oai vệ ngẩng đầu lên.
"Ngô... Phương... Ân Chính... anh có phản ứng... Ngô!" Tô Nguyện mơ hồ không rõ nói.
Phương Chính bắt lấy cái tay không an phận của Tô Nguyện, có chút khó nhịn nói, "Em cũng có..."
Tô Nguyện tựa trên người Phương Chính thở hồng hộc, "Ân."
"Kế tiếp... Tiếp tục sao?" Phương Chính không yên hỏi.
"Hảo."
Danh sách chương