Bữa trước tui có nói sẽ dồn lại trong một chương là kết thúc, nhưng thực sự đã cố gắng 300% công lực mà vẫn dài (nhưng chắc cảm giác của mấy bồ là đợi lâu lắc lâu lơ ha, do tui bận đi làm ó T_T), vì dự kiến dàn trải trong 160 chương mới đủ tình tiết, số tròn cũng đẹp nữa nhưng thôi kéo lê thê ai cũng ngán rồi. Giờ app bên tui nó đơ, lag văng ra quài nên tui tách ra ha up một phần trước ha, mấy bồ cũng đỡ phải chờ thêm. Cho tui deadline thêm ba ngày nữa, vì sợ tối về trễ beta không kịp, tui tranh thủ hoàn thiện nốt phần còn lại nếu xong trước thời hạn thì tui up luôn nghen.H chương này không tục đâu, dạng "văn vở trừu tượng" cốt yếu chèn nội dung vào thôi nên ai không thẩm được sếch thì vẫn nuốt được chương này nhé để tránh bỏ sót chi tiết quan trọng.Còn một chương H miêu tả cụ thể quá trình thì cho tui nợ, sau này một ngày nào đó xa xa sẽ "tường thuật trực tiếp" bổ sung trong ngoại truyện. Tiếp nữa là mấy bồ cũng hiểu nếu nén lại sẽ khó mà trình bày đủ ý được, tui cũng ráng hết mức vì bản thân tui cũng cay cái kiểu mà đầu voi đuôi chuột ấy, nên là bây giờ tới giây phút cuối cùng rồi, có gì không vừa ý hoặc thất vọng thì xí xoá cho tui ha. Có tình tiết tui cảm thấy thảy vào ngoại truyện được nên tui Chủ Động bớt xén chứ không phải tui quên lấp hố đâu nghen. Đương nhiên cũng sẽ có chỗ quên thật, tui chỉ có 1 cái đầu nên không thể bằng mọi người đứng ngoài nhìn nhận tổng thể bao quát được, vì vậy tui mới xin các ái phi du di khiếm khuyết của tui cho đời vui vẻ hé!🫶Đây chỉ là thông báo nho nhỏ, tui nghĩ nên báo cáo rõ ràng là trách nhiệm với bạn còn đồng hành cùng mình thôi 😚. Ái phi hông cần trả lời tin này nhó, tôi cho phép em kéo xuống và múc bang món thịnh soạn tôi nấu ngay và liền!🙆‍♂️💋

———————————-

Chỉ mới đây thôi, tôi còn liên tục tự dằn vặt, không muốn mình là em bé, không muốn chững lại bất kì một giai đoạn nào, thế mà quay đi ngoảnh lại, mọi ý chí thôi thúc bản thân phải trưởng thành sánh bên cùng Tuấn Anh cáng đáng đều bay biến sạch sẽ. Tôi khóc toáng lên thành tiếng như một thằng trẻ con lì lợm nhõng nhẽo với mẹ nó, càng nghe dỗ dành ngọt ngào thì càng được đà khóc nấc lên nghẹn ngào.

Bây giờ tôi gánh vác cái gì đây?

Còn chuyện gì khó khăn để tôi có thể cùng cậu ấy nữa?

Tuấn Anh nhẹ nhàng hôn hôn, muốn kéo mấy đầu ngón tay ra nhưng tôi vẫn bưng kín khuôn mặt mình, dụi dụi đầu né tránh sau đó gục xuống lồng ngực yên bình trước mặt mà khóc nức nở.

"Nào~ Khóc nhè xấu trai lắm đó nha~"

Tuấn Anh bế xốc tôi lên cao, muốn kéo tay tôi ra xem xét, tôi gào toáng lên dữ tợn hơn lúc đầu, cậu ấy giật mình, vội vàng thu ngón tay lại, ấn mặt tôi xuống vai, ngọt giọng nói: "Thôi thôi thôi, được rồi được rồi, anh không nhìn nữa. Bé con nhà anh đến khóc cũng đẹp, anh là cái thá gì mà được xem, nhỉ?"

Hốc mũi tôi cay xè, những lời này vô cùng quen thuộc, chúng vẫn luôn quẩn quanh trong giấc mơ, vỗ về tôi hằng đêm xuống kiệt quệ, là nguồn sống, tiếp sức cho tôi gượng dậy vào mỗi sớm mai mệt mỏi mở mắt. Tuấn Anh ở đây rồi, cậu ấy về đây rồi, vẫn là thiếu niên năm xưa quấn quýt bên tôi chưa từng thay đổi.

"Tuấn Anh ơi... Tuấn Anh ơi... Tuấn Anh ơi...."

Giọng tôi nghẹn ngào gọi tên cậu ấy rất nhiều lần, liên tục, thảm thiết, những tiếng nỉ non như thể sợ khi ngừng lại thì hơi ấm nóng bỏng này sẽ biến mất vậy.

"Ừ, Tuấn Anh đây, ngoan, không khóc, Tuấn Anh đang ôm em này..."

"Tuấn Anh... anh là đồ đểu cáng..."

"..."

Tuấn Anh luồn ngón tay gãi nhẹ tóc tôi, thở dài khe khẽ, "Em có nói nhầm không? Anh mà đểu à? Không phải là rất tốt với em hay sao? Dù biết mình ăn nói hàm hồ nhưng hiện tại đầu óc tôi chẳng còn đủ dùng để tìm câu từ cho thích hợp nữa.

"Anh là đồ đểu..."

Tuấn Anh là người tốt đẹp nhất trên thế gian này, sao có thể gán cho cậu ấy cái tiếng đểu cáng được, vừa nghe đã thấy vô lý rồi. Thế mà Tuấn Anh cũng cưng chiều, thấy tôi bướng bỉnh thì hùa theo, liên tục hôn nựng xuống trán.

"Ừ, anh đúng là đểu thật, để em một mình bao nhiêu năm như vậy là anh bất tài rồi."

Tôi lại khóc lên hù hụ, hai bàn tay ướt nhẹp tì sát vào khuôn mặt mình, không kiềm nổi cảm xúc mà nói năng lộn xộn.

"Sao anh cứ nói chuyện như thế? Em không thích! Anh đừng chiều em nữa! Anh cứ như thế này hoài em chịu không nổi! Thả em ra! Thả em ra! Em không thích!"

Tuấn Anh ôm tôi càng chặt hơn, xoa dịu những cái giãy giụa yếu ớt, giọng vẫn vô vàn điềm tĩnh, khẽ hỏi: "Em không thích chuyện gì? Anh ôm em, anh chiều em hay là anh đã vì em? Đừng nói dối anh. Chuyện gì em cũng cảm thấy yêu thích hết mà An."

Tôi lắc đầu, dụi hai bàn tay ẩm ướt xuống vai cậu ấy.

"Ngoan nào cục cưng ơi~ Anh không biết hôm nay bố mẹ đến đây là để nói những điều này, anh còn đang chuẩn bị tinh thần để động viên em cùng anh ráng đợi thêm một thời gian nữa cơ. Haizz~ Không ngờ mọi sự lại thành ra như vậy."

"Anh gạt em~" Tôi nỉ non.

"Không đâu An à, anh không gạt em, những điều anh không nói thì sao tính là đang lường gạt được?

"Tại sao anh không nói với em? Hả Tuấn Anh? Tại sao vậy? Tại sao không cho em biết?" Trái tim tôi quặn thắt như bị ai đó nhẫn tâm giày vò.

Cậu ấy im lặng vuốt ve tóc tôi, vỗ về lưng tôi, hơi thở gấp gáp hôn từng đợt lên trán tôi, nhưng những tình tứ dịu dàng ấy chẳng thể xoa dịu lồng ngực đau đớn của tôi lúc này.

Thứ tôi cần là thời gian quay ngược trở lại.

Tôi biết đầu óc đau như búa bổ của mình lúc này không được bình thường nhưng vẫn không kìm nén nổi những suy nghĩ táo tợn ấy. Tôi cảm thấy lời An Bình nói năm xưa đúng đến không thể đúng hơn, thế mà người làm anh trai là tôi khi đó hơn tuổi nó mà chẳng nghĩ tới được. An Bình nói "sau này đi học thì gom tiền ra Bắc thăm Tuấn Anh, ai thăm mà chả được, sao cứ nhất thiết phải là anh ấy trở về." Lúc đó tôi đang yêu đương lén lút, lúc nào cũng sợ hãi Tuấn Anh không về nữa hoặc trở lại với tư cách là bạn bè. Chúng tôi chưa từng nói lời yêu, cũng chưa bao giờ phân vai vế, vậy tại sao trong tư tưởng mục ruỗng của tôi lúc nào cũng áp đặt Tuấn Anh phải là người chủ động?

Đúng vậy! Tại sao lại bắt buộc Tuấn Anh trở về chứ không phải là tôi ra Bắc tìm gặp cậu ấy? Yêu đương là chuyện của hai người mà tôi lại ám thị chỉ khi Tuấn Anh trở lại mới tính là xác nhận mối quan hệ?

Trong quá khứ, tôi đã cho mình một lý do hoàn hảo rằng Tuấn Anh có vị hôn thê xinh đẹp rồi, tôi lấy tư cách gì mà làm phiền cuộc sống của cậu ấy. Nhưng liệu đó có phải là cái cớ nguỵ biện cho sự hèn mọn, yếu kém của mình hay không?

Tôi đã nghĩ sau khi mẹ Tuấn Anh rời khi, tinh thần mình sẽ thông suốt thoải mái, thế nhưng nãy giờ tôi không thể ngừng được việc dằn vặt bản thân. Tôi mông lung đưa não bộ trở lại những tháng ngày xa xưa cũ kỹ, sau đó tự đặt ra hàng trăm câu hỏi liệu xem mình có thể nào mạnh mẽ được không. Tôi ước gì có thể ở bên Tuấn Anh từng phút từng giây, không để cậu ấy phải chịu thương tổn một thân một mình.

Tôi phải làm thế nào đây?

Môi tôi run rẩy, khớp hàm cắn chặt, chỉ muốn dùng hai bàn tay ướt nhẹp này cào cấu xuống mặt mình vô số vết xước. Da thịt tôi khát khao, thèm thuồng cảm giác đau đớn. Cơ thể tôi bức bối muốn phát hoả, muốn làm gì đó để giải toả, nhưng có Tuấn Anh ở đây, tôi không thể nào rạch xuống tay mình được. Tôi sợ hãi nếu Tuấn Anh biết tôi có vấn đề thì sẽ không thương tôi nữa. Tôi sợ cậu ấy hối hận.

Trạng thái khủng hoảng phải cố kìm chặt, không có chỗ phát tiết, chỉ có thể khóc nức nở thành tiếng.

Tuấn Anh nghĩ rằng tôi đang đau khổ, nhưng tôi còn có bất lực cùng cực nữa.

Tôi không chỉ muốn khóc mà còn muốn đánh đấm, muốn gào lên la hét, muốn đập phá, muốn chửi thề. Nhưng tôi không dám. Tôi lo lắng Tuấn Anh sẽ sợ hãi nên cứ cắn chặt khớp hàm, cố kiềm chế không để lộ ra một mặt xấu xí này.

Nhưng Tuấn Anh bằng cách nào đó trong lúc tôi hoảng loạn vẫn biết, cậu ấy cầm hai cổ tay tôi, bất ngờ kéo xuống, ngón tay cứng cáp bóp hai bên má ép buộc tôi hé miệng.

"An!" Tuấn Anh nhíu chặt chân mày, "Em cắn môi mình chảy máu rồi."

Tầm mắt tôi nhoè cả đi, phải chớp mấy lần mới có thể nhìn rõ hình hài thân thương trước mắt.

Tôi nhẹ nhàng nói: "Em muốn ở một mình."

Đôi môi Tuấn Anh cũng run khe khẽ như thể câu sắp thốt ra là lời mắng tôi, nhưng cuối cùng chỉ nặng nề thở hắt ra thành một hơi dài.

Cậu ấy cùng đôi đối mắt chằm chằm, giây lát sau nhẹ giọng hỏi với ngữ điệu chậm chạp: "Em ở một mình để làm gì?"

Tôi nghiến chặt hai bên hàm, cố điều chỉnh nhịp thở, cũng muốn mình toát ra cái vẻ ngoài thản nhiên như người trưởng thành kinh qua bao sóng gió ấy, nhưng không thể, cố lắm cũng là một câu cộc lốc: "Suy nghĩ."

Sợ mình nói dài quá Tuấn Anh sẽ nhận ra tôi đang kích động.

Tuấn Anh mỉm cười, không nói năng gì mà bất ngờ cúi xuống, luồn cánh tay rắn chắc qua khuỷu chân bế tôi lên, đi mấy bước vững vàng băng băng vào trong phòng khách.

Cậu ấy vẫn im lặng nhưng lấy khăn lụa thêu tay tinh xảo lau mặt cho tôi. Tôi bặm chặt môi né tránh, né một hồi thành lau nước mắt nước mũi vào đầy chiếc áo sơ mi sang trọng trước mặt.

"Em như thế này là không ngoan." Tuấn Anh khẽ nói.

Tôi quay mặt sang hướng khác, hít thật sâu để khoang ngực tràn đầy mùi hương cỏ cây trong lòng, đợi cổ họng hết chua xót mới tỏ ra bình tĩnh trình bày: "Có nhiều chuyện quan trọng đến quá bất ngờ, em chỉ muốn suy nghĩ một chút thôi. Một, một tiếng thôi cũng được mà."

Tuấn Anh xoa xoa đầu tôi, ôm theo tôi ngồi trong lòng dựa hẳn lên ghế mềm phía sau, giọng nhàn nhã nhưng lại vương vấn chút thở than, "Có quan trọng bằng anh không?"

"Tất cả những chuyện này có quan trọng bằng sự hiện diện của anh không An?"

Dường như không cần câu trả lời, thấy tôi im lặng, Tuấn Anh tiếp tục điềm đạm lên tiếng: Em suy nghĩ điều gì hả An? Em lại dùng từ sai nữa rồi, là em dằn vặt, tự trách mới đúng. Anh vẫn nhớ như in, ngày xưa em làm văn rất giỏi, còn được lên báo, phóng viên về trường phỏng vấn nữa này. Vậy bây giờ chữ nghĩa của em bay biến đi đâu mất tiêu rồi?"

Hốc mắt tôi lại lần nữa ướt nhoà, giọng nói trầm ấm bên tai càng ra sức dịu dàng bao nhiêu thì nỗi niềm áy náy trong tôi càng trào dâng lên bấy nhiêu. Đặc quánh, ngột ngạt, không thở nổi.

"Lần trước anh từng nói, thời cơ chưa chín muồi nên không thể cho em biết lý do tại sao, nhưng mà lúc đấy anh cũng nói, anh phân vân nhiều, nửa muốn em biết nửa lại mong em vĩnh viễn đừng nên biết thì hơn."

Nghe tiếng tôi sụt sịt hoài, Tuấn Anh moi khuôn mặt tôi ra, lấy một tờ khăn giấy đè nhẹ lên một bên cánh mũi. Tôi rưng rưng nhìn lên, Tuấn Anh hơi nghiêng đầu ra hiệu, nói: "Ngoan."

Tôi chớp mắt, một giọt trong suốt trào khỏi khoé mi, cuối cùng cúi đầu nghe lời hỉ mũi. Tuấn Anh chuyển sang đè hờ cánh mũi bên kia, đợi tôi xì ra thêm lần nữa, cậu ấy lau sạch sẽ rồi lại lấy khăn lụa thấm nhẹ nhàng lên đôi mắt ướt nhoà.

Tôi bắt lấy chiếc khăn tay mềm mại này, gấp lại mấy lượt cho dày rồi đặt lên mắt mình, sau đó gục xuống lồng ngực vạm vỡ, lấy cơ thể ấm áp của cậu ấy làm điểm tựa không cho khăn lụa rớt xuống, sợ sẽ dơ áo cậu ấy, mặc dù cái áo này xem chừng đã tèm lem lắm rồi.

Tuấn Anh cười khẽ, xoa nắn má tôi một chút rồi nhét tôi giấu sâu vào trong ngực, vòng cánh tay ôm nâng niu, tay phải kéo đùi tôi ngồi xích lên trên này, vỗ về mông đều đều.

"Anh biết em sẽ xúc động. Anh biết bản thân cho em chỗ đứng, cho em vị thế, cho em gia đình, tạo dựng cho em tương lai không lo không nghĩ như này sẽ khiến em cảm động. Và anh cũng biết trước em sẽ khóc nhè. Những điều này lại khiến anh trăn trở. Không biết mình có nên cho em ấy biết mọi chuyện không nhỉ? Em có vui vẻ không hay trách móc mình tự ý quyết định? Có khi nào em ấy giận dỗi vì mình xen quá nhiều vào cuộc sống riêng tư của em không? Anh tự trả lời là không đâu, An của anh sẽ không như thế, em ấy sẽ xem mọi việc mình làm là quan tâm, săn sóc. Rồi anh lại lần nữa đặt ra hàng loạt câu hỏi. Không biết em cảm xúc của em sẽ thể hiện thế nào nhỉ? Sẽ vui vẻ ôm chầm lấy anh rồi trịnh trọng cảm ơn về quãng thời gian kia? Hay là khóc hu hu để anh phải dỗ dành đây? Anh đã tưởng tượng ra rất nhiều trạng thái, phản ứng của em. Có khi anh thấy thích thú, mong chờ, có lúc lại sợ em khóc hoài sẽ đau mắt, đau đầu. Anh nghĩ, hay là thôi, đừng bao giờ kể ra thì hơn?"

Tôi nghẹn ngào truy vấn: "Tại sao hả anh? Anh đối xử bất công với em... Tại sao anh coi em như người ngoài? Em không đáng để anh tin tưởng hay sao?"

Tuấn Anh thở dài, "Anh sẽ không trả lời những câu này, anh coi như em đang xúc động nên nói chuyện hoang đường, An nhé!"

Tôi sụt sịt nói: "Anh còn từng nghĩ cả đến chuyện sẽ giấu giếm em cả đời ư? Tuấn Anh là đồ ác độc!"

"Ừ." Cậu ấy gãi nhẹ lên đỉnh đầu tôi, "Ác độc nhưng yêu em."

"Anh đối xử không công bằng!" Tôi lặp lại.

"Ừ." Tuấn Anh khẽ đáp.

Tôi đánh lên ngực cậu ấy, "Anh mới là người nói chuyện không đàng hoàng! Anh không thương em! Nãy giờ em nói gì anh cũng ừ hết như vậy thì em biết phải làm sao?"

"Vậy anh dạ nhé?" Tuấn Anh cười khẽ.

Trông tôi chỉ như đang làm trò trẻ con nũng nịu, cậu ấy còn chẳng buồn cản lại, cứ mặc kệ tôi ngọ nguậy vùng vẫy, thích gì làm đó, thậm chí còn cười cười rung cả thể. Tôi đã lên kế hoạch đánh một, hai cái vậy thôi, đợi khi Tuấn Anh cầm cổ tay ngăn lại thì sẽ dừng, tôi không muốn cậu ấy bị đau, nhưng cậu ấy không giữ tay nên tôi chỉ còn cách tự mình thu về. Vốn dĩ đang yêu thương cậu ấy vô vàn bây giờ thành ra hậm hực, muốn dỗi.

Tôi khoanh tay lại đặt trước ngực, ngẩng đầu lên cách một lớp vải lụa đối mặt với cậu ấy.

Hơi thở nóng rực đến gần, có chút mềm mại liếm nhẹ môi dưới của tôi như thăm dò, sau đó khẽ nói: "Máu của em có vị ngọt."

Trái tim tôi lâng lâng, nhảy nhót lạc đi mấy nhịp.

Tuấn Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, dù không nhìn thấy gì nhưng tôi cảm nhận được gương mặt điển trai đang cúi xuống, da thịt gần như dán sát cả vào nhau.

Cậu ấy liếm lên thuỳ tai, nhẹ đến nỗi tay và đùi tôi lập tức nổi lên tầng da gà mỏng, toàn thân như nhũn cả ra.

Sau đó thầm thì: "Anh đã mường tượng ra rất nhiều trường hợp, nhưng phản ứng kích động này là nằm ngoài dự đoán của anh."

Tôi giật mình thảng thốt, nghiêng khuôn mặt sang trái nơi vừa phát ra âm thanh mê người ấy, vừa vặn môi tôi chạm lên làn da trơn mịn. Tôi hơi lui đầu lại một chút nhưng phía sau gáy bị ghì chặt, kéo lại phía trước, môi tôi lần nữa tiếp tục ấn lên má Tuấn Anh, dừng ở đó rất lâu.

Tuấn Anh buông tay, nghiêng đầu cụng nhẹ lên đầu tôi, hỏi: "Sao lại hôn lén anh?"

"..."

Gò má tôi nóng lên.

Tuấn Anh vuốt ve vết bớt, hỏi: "Em vừa định nói gì?"

Tôi điều chỉnh trái tim loạn nhịp, đáp: "Em không kích động."

"Vậy em đang?" Tay cậu ấy sờ nhẹ nhân trung của tôi.

"Em..." Hơi thở tôi hỗn loạn, "Em đang bình tĩnh."

Ngón cái cậu ấy ấn nhẹ môi trên của tôi rồi buông ra.

"Sai. Em đang rung động."

Tôi im lặng lắng nghe tiếng tim mình đập dồn dập như nảy trống.

"Còn vừa nãy em đã kích động."

Nói rồi phả một hơi quyến rũ lên xương hàm tôi, chút hơi gió man mát này khiến mảnh vải trắng muốt đặt trên mắt tôi bay bay một góc.

"Em muốn ở một mình làm gì? Đừng nói với anh là em cần suy nghĩ. Mọi chuyện em muốn biết đều nằm trên người anh đây, em hỏi gì anh đều sẽ đáp nấy cho em."

"Anh nói như vậy rồi thì em biết trả lời thế nào đây?" Tôi mê man hỏi lại.

Giọng cậu ấy trầm khàn mê hoặc, "Em chưa nghĩ ra cách nói dối à? Bây giờ anh hỏi em, tâm trạng em đã tốt hơn chưa?"

"Nói dối chuyện gì?"

Tuấn Anh cúi xuống, trán đối lên trán tôi, ngọt giọng nói: "Thấy chưa? Chính em còn không hiểu bản thân mình bằng anh đâu. Nghe lời anh, ở bên anh chứ đừng đòi ở một mình, rồi anh sẽ cho em biết anh hiểu em đến nhường nào, cục cưng."

Tôi mím môi giây lát, cuối cùng gật đầu.

Tuấn Anh cúi xuống, đầu mũi cao thẳng chạm vào mũi tôi, hô hấp cả hai đều dần trở nên gấp gáp, có giọng trầm ấm cất lên kiên định: "Anh yêu em, An à."

Đầu ngón tay tôi tê dại, theo bản năng cuộn tròn, Tuấn Anh bắt lấy tay tôi, khàn khàn dẫn dắt: "Thả lỏng tay ra em."

Tôi nghe lời, sau đó tay tôi chạm phải những khối cứng rắn, là cơ bụng của cậu ấy.

Tuấn Anh cắn lên khăn lụa trên mắt tôi rồi thả xuống dưới sàn, thấy tôi mơ màng nhìn lên, cậu ấy nhẹ nhàng yêu cầu: "Hé môi."

Cậu ấy vươn lưỡi liếm lên dái tai tôi, thầm thì, "Ngoan, anh muốn hôn em."

Khoé môi của tôi vừa hé mở thì có vật trơn nhẵn trượt vào, lưỡi của Tuấn Anh điệu nghệ cuốn lấy lưỡi tôi đảo loạn, hai đầu lưỡi chạm thẳng vào nhau tê dại như toé ra từng luồng lửa điện nhỏ tí tách chạy dọc khắp cơ thể. Tôi say đắm chìm trong tình ái, cánh môi tách ra một khoảng rộng hơn, rướn tới thuận lợi luồn vào khoang miệng đối diện dây dưa. Bàn tay Tuấn Anh luồn vào trong áo tôi, sờ soạng mơn trớn di chuyển dần lên trên nắn bóp. Cánh tay còn lại đỡ lấy đầu tôi, cẩn thận đè cơ thể nằm dài xuống ghế mềm, tiếp tục cuồng nhiệt hôn sâu như vũ bão, hai luồng hơi thở nóng bỏng quấn quýt đan xen từng đợt.

Rất lâu sau, đợi tôi hô hấp thông thuận, Tuấn Anh mới ôm tôi dậy, vẫn là bế lên đặt ngồi trong lòng cậu ấy.

"Tâm trạng em đỡ hơn rồi chứ? Chúng ta nói chuyện nghiêm túc nhé?"

Tôi thở hổn hển nhìn Tuấn Anh chằm chằm, tầm mắt không rời khỏi gương mặt nam tính quyến rũ nhưng hai tay gấp gáp mò xuống bên dưới, nhanh chóng tháo dây thắt lưng của cậu ấy, đề nghị: "Chúng ta làm tình đi!"

Tuấn Anh nắm lấy cổ tay tôi, nhướng mày hỏi: "Em suy nghĩ kỹ chưa?"

Tôi không trả lời nhưng vùng tay ra khỏi cái nắm giữ nhẹ hều, tiếp tục vội vàng bung nút , kéo khoá, giải phóng vật căng chướng bật ra khỏi hai lớp quần.

Sau khi ái ân bốn lần liên tục Tuấn Anh mới chịu cho tôi biết tôi nên nói dối chuyện gì.

Hoá ra việc tinh thần tôi bất ổn, Tuấn Anh đã biết lâu lắc rồi. Từ lần trên núi kia, cậu ấy đã nghi ngờ, vẫn luôn để tâm sau đó bắt đầu điều tra, dĩ nhiên vẫn là dành thời gian quan sát tôi nhiều hơn sau đó đồng thời tìm hiểu từ mấy người thân thiết xung quanh.

Cậu ấy không mất nhiều thời gian, vừa gặp lớp trưởng thì tin tức tối mật của tôi đã bị tung ra bằng sạch.

Lúc đó tôi đau mông khủng khiếp nhưng vẫn hừng hực khí thế muốn lập tức vác đao lên đường vặt đầu thằng bạn khốn nạn này xuống.

Tôi còn nghĩ lớp trưởng người cũng như tên, trưởng thành nhất trong đám tụi tôi thì sẽ giữ vững lời hứa để chúng tôi tự giải quyết chuyện của mình. Có ai mà ngờ...

Sau đó, thêm một tin nữa khiến tôi tức muốn trào máu họng, thì ra là do Diệu Hiền dặn dò lớp trưởng rằng "không chủ động kể ra chuyện của An nhưng nếu thằng Tuấn Anh tìm tới hỏi thì nhất định phải nói đầy đủ, cụ thể, chi tiết" tiện thể đính kèm luôn video hồi đó quay được nữa.

Tôi giận mà không làm gì được, chỉ có thể trần truồng nằm trong lòng Tuấn Anh rồi nhắn tin sang trách móc. Nhưng tôi quậy cả đêm, đến cả tay cũng đau do bị trói nên Tuấn Anh phải nhắn hộ, nhắn kiểu gì thành cậu ấy với Hiền gọi điện cãi nhau muốn banh nóc nhà. Tuấn Anh mắng Diệu Hiền cái tội dụ dỗ tôi đi bar với suốt ngày kể cho tôi ba cái chuyện tình lăng nhăng, nhảm nhí, hư hỏng tôi sẽ dễ bị lây.

Rõ ràng là Diệu Hiền giúp đỡ Tuấn Anh mà cuối cùng còn bị cậu ấy cấm cửa không cho tới nhà, chặn số không cho nhắn tin, còn đe doạ nếu tìm cách liên lạc dạy hư em bé nhà cậu ấy thì sẽ bắt Hiền vào tù ngồi đến mọt gông.

Tôi nằm nghe mà cười khúc khích không ngừng được.

Tuấn Anh búng mũi tôi, chuyển về giọng dịu dàng, "Lúc anh ôm em, em ngủ rất ngoan, nhưng vẫn có ngày anh đi công tác xa nhà, thật sự anh không yên tâm." Cậu ấy sợ tôi mộng du đi loanh quanh sẽ gặp nguy hiểm.

Sau đó tôi nghe người trong lòng ngọt giọng thuyết phục một hồi, vậy là đồng ý chuyển sang nhà cậu ấy sống chung. Chúng tôi sẽ nằm riêng, tôi trên giường, cậu ấy dưới sàn một thời gian để theo dõi tình hình.

Tuấn Anh muốn biết bệnh tình của tôi diễn tiến thế nào rồi sẽ đi điều trị.

Tôi cũng không phải tuýp người giấu dốt, nên gật đầu nghe theo, giải thích: "Không phải em cố ý giấu anh, chỉ là em sợ anh biết rồi sẽ hối hận, không thích em nhiều như vậy nữa."

Tuấn Anh đau lòng ôm chặt lấy tôi, vỗ về động viên: "Sao có thể như thế được? Anh chỉ tiếc là tại sao mình không biết phân thân, như vậy thì vừa làm việc vừa có thể ở cạnh lo lắng cho em. Ai cũng có khuyết điểm hết, anh đố em tìm được ai trên đời này hoàn hảo lý tưởng đấy?"

"Anh này." Tôi ấn ngón trỏ lên lồng ngực cậu ấy.

Tuấn Anh cười khẽ, kéo tay tôi đưa lên miệng hôn hôn, hai cánh môi mơn trớn chuyển dần xuống hình xăm rồi hạ vô số nụ hôn xuống những nhánh cây bạch đàn.

"Ngày hôm qua lúc em kích động, anh không tin em sẽ ngồi lại cẩn thận suy nghĩ đâu. Trước đây em từng đứng trước mặt anh mà phóng xe bạt mạng một lần, sau đó em tham gia đua xe, rồi em kể về những đêm cô đơn phóng nhanh trên đường. Tất cả đều liên quan tới tốc độ. Anh đã ngồi nhìn em ngủ ngoan rất nhiều đêm, đặt giả sử bản thân mình là em và nhận ra, em và anh giống nhau An à.Thời gian còn ngoài Bắc, có nhiều lần anh đập bể chai bia rồi rạch xuống tay mình... Ngoan ngoan, đừng hoảng hốt! Chuyện đó đã xảy ra rất lâu trước kia rồi."

Cậu ấy ghì chặt lấy tôi, dí tay lên trán tôi một chút, nói: "Cỡ như em mà cũng biết sợ à? Sao không nhìn lại bản thân mình?"

Tôi vùi đầu vào lồng ngực trần, vòng cánh tay xoa xoa liên tục lên lưng cậu ấy.

Tuấn Anh đều đều tiếp tục lên tiếng: "Được vài lần thôi, sau đó anh phải cấp tốc thoa thuốc trị sẹo. Anh không dám nữa, không phải anh sợ đau mà anh sợ xấu. Em lại đam mê nhan sắc như thế, anh sợ lỡ mình có sẹo xấu xí em sẽ chán nản, thích thằng khác mất."

"Sau đó anh căn lúc em ngủ say, kiểm tra cơ thể em từ đầu xuống chân, rõ ràng mỗi tấc da thịt đều xem xét kỹ lưỡng nhưng không thấy dấu vết nào để lại. Nhưng anh đâu có dễ bị thuyết phục như vậy, anh không tin một người cần đến tốc độ để phát tiết lại ngoan ngoãn thế này đâu. Nhất là khi anh tận mắt chứng kiến em nhiều lần bộc phát nóng giận rồi."

Tôi bĩu môi, "Em nóng lên là do anh chọc điên em thì có. Trước đây mỗi ngày trôi qua em đều sống đời bình yên êm ả."

Tuấn Anh nhướng mày, nhéo nhẹ má tôi, "Anh cũng đã nghĩ khi em bức xúc thì mới cần phát hoả đấy, có ai mà ngờ ngay cả cảm động cũng muốn tự làm đau mình. Người ngốc nghếch như em, anh đây mới thấy lần đầu."

Tôi kinh hãi trợn tròn mắt, Tuấn Anh có thuật đọc tâm ư?

Tôi vênh mặt lên cãi: "Em không hề! Em không có!"

Tuấn Anh hôn xuống mu bàn tay tôi, chậm rãi nói: "Anh nhìn chằm chằm em mỗi đêm và nhận ra em thông minh đến đáng sợ An ạ."

Tôi ngây ngẩn ngước lên, vô thức chìm vào ánh mắt sâu không thấy đáy, nhưng cảm giác trong tôi là an toàn, là thư thái, là bình yên, vì tôi biết người này sẽ bảo bọc tôi tuyệt đối.

"Cơ địa của em sẽ không khiến vết thương thành sẹo lồi, điểm này đã thuận lợi giúp em trên công cuộc giày vò bản thân đúng không?"

Môi tôi run rẩy, sống lưng lạnh toát, có cảm giác như đồng tử cũng hốt hoảng co cả lại rồi.

"Lúc trước anh nghĩ mình bị em bỏ rơi rồi nên không chú ý nhiều, sau này khi biết em ngần ấy năm cũng chưa từng quên đi anh, anh mới tỉnh ngộ, thì ra mấy cái cây xấu hoắc trên tay em là rừng bạch đàn nơi chúng ta từng hẹn hò."

Tuấn Anh đoán đúng rồi!

Nhưng đến giờ phút này thì tôi chẳng còn gì phải giấu giếm nữa, chút lo lắng cũng bay biến sạch, thay vào đó là tức đến bật cười.

Tôi dụi đầu vào cơ thể nam tính trước mặt, Tuấn Anh cũng cười chung với tôi, rất lâu, như thể hai thằng đang nói những chuyện xàm xí không mấy quan trọng vậy.

"Thầy em còn khen đẹp mà anh chê à?"

Tôi bĩu môi, nhớ lại lúc mới gặp lại nhau, cậu ấy còn khen hình xăm của tôi là nghệ thuật nữa, yêu lâu rồi là lộ nguyên hình ngay. Haizz~

Tuấn Anh búng trán tôi, nhếch nhẹ khoé môi: "Thằng cha đó dạy em thì em có xăm hình cục cứt ổng cũng sẽ khen thôi."

"..."

Tôi lại ôm bụng cười nắc nẻ, vươn chân đạp lên đùi cậu ấy một cú, "Anh thật là thô thiển quá đi!"

Tuấn Anh mỉm cười, vuốt ve mấy cọng tóc trước trán tôi, nhẹ nhàng nói: "Đáng yêu quá! May mà em không nhận ra anh so sánh hình xăm của em giống phân."

"..."

Tôi bật dậy đứng chống nạnh, thấy man mát trống trải mới nhớ ra mình đang cởi truồng, vậy là cấp tốc nằm rạp xuống, chui vào tấm chăn mà tên hỗn xược cười ha hả mở ra sẵn. Cậu ấy dang tay dang chân kẹp chặt tôi trong lòng, hôn 'chóc chóc' xuống liên tục khắp khuôn mặt.

Tôi giả vờ giận dỗi, phụng phịu nói: "Anh càng ngày càng quá đáng rồi đấy! Có tin em đuổi anh ra khỏi nhà không? Bây giờ tất cả mọi người đều là phe của em rồi đó!"

Tuấn Anh bật cười: "Ồ~ sợ quá cơ~"

"Anh phối hợp tí đi~" Tôi giãy nảy lên.

"A! Được được." Cậu ấy cười còn sảng khoái hơn sau đó chui tuột vào trong chăn, rúc vào lòng tôi, ôm chặt lấy tôi mà run rẩy nói: "Đại ca An đừng mà~ Xin hãy tha cho em một lần này thôi, lần sau dù có thấy xấu em cũng tuyệt đối nghĩ trong lòng chứ không dám nói ra nữa."

Tôi cười khúc khích, sau đó lại thành hô hấp đứt quãng, cuối cùng ưỡn ngực phát ra tiếng rên rỉ gợi tình. Bên trong lớp chăn, Tuấn Anh hôn nút bầu vú của tôi rồi chen thân mình vào giữa hai chân tôi, vươn bàn tay xuống mơn man thăm dò, thấy tôi không phản đối, sẵn tiện bên dưới đang ẩm ướt trơn nhớp nên lần nữa thận trọng đi vào.

Tuấn Anh dịu dàng thâm nhập sâu vào tận cùng, đem từng đợt hoan ái lên ngôi hoà hợp, khi nhịp tim bên dưới nhảy nhót nảy nở, cậu ấy vùi đầu xuống, rúc vào hõm cổ tôi mà thở hắt ra khoan khoái.

Tôi vươn hai cẳng chân lên, quấn lấy hông cậu ấy để hai khối cơ thể nóng bỏng thêm tương liên khắng khít không còn kẽ hở.

"Nói cho em nghe hết đi~" Tôi nài nỉ.

Tuấn Anh nghiêng mặt qua, đặt vô số nụ hôn lên gương mặt đắm say động tình.

"Việc hay việc tốt em làm mà còn muốn hỏi à? Haa— Chỉ cần em biết không gì qua mắt anh là được rồi. Từ giờ em đừng hành hạ bản thân nữa. Em đau, anh xót."

Chân mày tôi nhíu chặt vì cậu ấy nhấp mạnh bất ngờ khi nói đến câu cuối ngọt ngào mê người kia. Rõ ràng là dằn mặt đây mà. Hừm...

Nhưng cậu ấy luôn biết khắc chế, chỉ doạ một xíu xiu chứ không thực sự làm tôi đau đớn. Đúng là chỉ có tôi tự làm đau mình thôi, giống như đêm qua vậy, nhưng tôi thích điều ấy, nỗi đau xót tê tái khiến tôi ghi nhớ suốt kiếp thời khắc mà chúng tôi tan chảy trong nhau hoà vào làm một.

Cuối cùng tôi cũng có thể hiểu được cảm giác thực sự thuộc về một người là như thế nào.

Sau bao nhiêu trắc trở, tôi cũng có thể kết hôn với mối tình đầu rồi.

Chuyện này vẫn còn là bí mật, thật ra tôi đã lên kế hoạch cầu hôn Tuấn Anh, nhưng khó triển khai cực kì nên mọi ý tưởng mới chỉ nảy ra hôm Tết và vẫn ấp ủ cho đến tận bây giờ. Nhưng từ đêm hôm qua, tôi đã quyết tâm sẽ bắt tay vào thực hiện để cho Tuấn Anh thấy được sự trân trọng tôi dành cho cậu ấy.

Tôi là nam nhi mà, đã cởi đồ cậu ấy ra thì phải mặc lên người cậu ấy bộ vest cưới. Hồi xưa Tuấn Anh cũng từng nói những lời mang ý nghĩa thế này với tôi rồi nhưng câu từ cậu ấy sử dụng chau chuốt hơn hàng chục lần kia. Cũng hết cách, tôi không biết nói chuyện sao cho thu hút nên chỉ còn phương án phải thật cuốn hút trên giường thôi.

Tôi khẽ nhắm mắt thả lỏng cơ thể, ngửa cổ đón nhận những nhịp khoái cảm nhấp nhô, cánh tay đang vòng trên tấm lưng săn chắc phía trên dần trượt xuống, ôm lấy hai má Tuấn Anh rồi chủ động vươn lưỡi ra quấn quýt, hổn hển mơ màng nói: "Ưm~ Anh đã hứa sẽ cho em biết anh hiểu em nhường nào..."

Tuấn Anh hôn xuống khoé môi tôi, liếm đi chút ẩm ướt cuồng nhiệt còn vương, hông đưa đẩy nhẹ nhàng, lại hôn lên vầng trán nóng hổi, đều đều nói: "Anh không trách em mà là giận bản thân mình, những tối nhìn em ngủ ngon anh đều cảm thấy dằn vặt, hận mình bất tài vô dụng, đáng lẽ anh phải cho em hằng đêm ngủ ngon từ nhiều năm trước."

Tôi vòng tay lên ôm cậu ấy, hai đùi mở rộng, nỉ non: "Anh nói như vậy tim em rất đau..."

Cậu ấy thơm má tôi mấy lần, hít sâu vài hơi, hô hấp nóng bỏng nồng nàn: "Ừ, anh biết, nhưng anh chưa nói xong mà cục cưng."

Tôi rên rỉ khe khẽ, chú tâm lắng nghe.

"Anh không kìm nén nỗi đau âm ỉ dai dẳng như em, anh nghĩ như vậy nhưng ngay sau đó liền thông suốt, quyết tâm đã về được đến đây rồi thì quãng đời sau này không để em phải khổ sở thêm ngày nào nữa. Tủi thân lẫn thiệt thòi em đang mang, anh nguyện dùng cả tính mạng này bù đắp."

"Ngày nhỏ em vẽ không xấu nên anh mới thắc mắc, cái cây này nhìn rất kì lạ, không giống phong cách của em. Nó xác xơ cành lá, vặn vẹo, bất đối xứng, anh phải nheo mắt nhìn mờ mờ hư ảo mới đảm bảo đúng là em xăm cái cây thật. Anh đã lên mạng tra và thời gian đầu tạm hiểu đây là một loại hình nghệ thuật trừu tượng. Coi như anh khô khan, nông cạn, không biết thường thức gì. Hồi đó mới về, sơ hở là bị ăn đấm nên quả thật có khó hiểu thì cũng ráng để trong lòng, không dám nói ra."

Tôi bật cười khúc khích, rướn lên thơm lên gò má xinh đẹp một cái, cậu ấy nghiêng khuôn mặt tuấn tú xuống thấp hơn, tôi hiểu ý lại hôn kêu 'chụt chụt' liên tiếp mấy lần.

Tuấn Anh hưng phấn thấy rõ, phía dưới lại lớn thêm vài vòng, đợi tôi thoải mái hơn rồi bắt đầu đẩy đưa nhanh hơn một chút.

"Anh đã sờ soạng, hôn lên từng tấc da thịt non mịn của em không chừa lại ngóc ngách nào, anh không tin em không để lại dấu vết. Anh lục túi xách của em và cầm những cây kim mà anh đã từng nhìn thấy vô số lần..."

"Khoan khoan đã, anh lục lọi cặp của em à?"

"Đương nhiên."

"..."

Sao lại có thể nói thản nhiên như thế nhỉ?

"Ngày nào anh cũng kiểm tra."

"..."

Thôi mặc kệ Tuấn Anh đi. Có thể với gia đình người khác thì sẽ tôn trọng đặt sự riêng tư cá nhân lên hàng đầu, nhưng gia đình tôi không cần thiết rạch ròi như vậy. Dù sao cảm xúc hiện tại của tôi là buồn cười khi thấy thái độ tự nhiên của cậu ấy chứ không phải hoảng hốt hay giận dữ. Tôi đang chiều chuộng Tuấn Anh và cũng đồng thời nghe theo lý trí lẫn trái tim của mình chứ chẳng phải đang chịu thiệt gì cả.

"Xem thằng chó Hiếu có viết thư hay nhắn tin cho em không."

"..."

Tôi không muốn cương nữa!

Ông Trời ơi hãy làm cho mầm cây hừng hực sức sống đang trong tay Tuấn Anh chăm sóc mau mau héo úa để thể hiện lòng thành phẫn nộ của con!!!

Tôi phải nhanh chóng đổi đề tài, nhất định đừng nhắc đến Hiếu nữa, mất công thêm một hồi cậu ấy ngồi mắng người ta.

Nên mỉm cười, ngọt giọng nói: "Trên đời này chỉ có anh hiểu em thôi. Anh đúng là tài thật chứ! Chỉ nhìn cái kim mà cũng phát hiện ra hết mọi chuyện."

Tuấn Anh nhướng mày, hỏi: "Chuyện gì?"

"..."

Cậu ấy bóp má tôi, cười khinh khỉnh, 'hừ' một tiếng, "Nãy giờ để em tự thừa nhận thì em nhất quyết không chịu, bây giờ chưa kịp nói gì đã gấp gáp khen anh rồi. Có vội quá không? Hay là em giấu thư của thằng chó đó ở chỗ nào?"

"..."

Tôi nhắm chặt mắt, đôi môi run rẩy kiềm chế lời chửi thề, mấp máy mãi vừa lấy tinh thần thanh minh thì hơi thở mang theo tình ái đắm say len lỏi vào khoang miệng.

Tuấn Anh hô hấp nặng nề vùi xuống ngực tôi, vừa mút liếm vừa day cắn, dịu dàng hạ giọng: "Anh xin lỗi, vừa rồi là anh nói bậy, anh ghen quá nên mới thế."

Phút chốc, giận dữ trong tôi bay biến bằng sạch, đúng hơn là lúc được hôn môi toàn thân đã nhũn ra như tan chảy rồi.

Tim tôi rung động, vội vàng xoa xoa tấm lưng muôn ngàn trân quý, cũng nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, vừa rồi em cũng chỉ định giải thích chứ không mắng anh."

"Thật à?"

"Vâng."

"Cảm ơn em."

Tôi mỉm cười, "Anh hay nói em đừng khách sáo nghe xa lạ nhưng anh mới là người thường xuyên nói cảm ơn và xin lỗi em nhất."

"Vậy em có thấy xa lạ không?" Tuấn Anh ngẩng đầu lên hôn xuống gò má bên trái của tôi.

Tôi lắc đầu, lại như dụi lấy dụi để cọ vào môi mềm bên cạnh. "Không. Em thấy mình được trân trọng."

"Ừm, cục cưng là ngọc ngà châu báu của anh, anh luôn trân trọng em mà. Anh cảm ơn em thật đấy, sống cùng người tính khí thất thường như anh cũng là thiệt thòi cho em."

Tôi phì cười, ôm siết lấy cậu ấy, "Em ước gì kiếp nào cũng được thiệt thòi như vậy."

"Anh cũng muốn kiếp sau, kiếp sau nữa, mãi mãi luân hồi mình sẽ không xa không rời. Em bé cứ ngoan ngoãn ăn no ngủ kỹ đợi anh tới làm quen sẽ tặng kẹo cho em nhé! Em thích ăn kẹo vị gì để anh khắc sâu vào tim mình?"

Tôi hít mũi, hốc mắt bỗng dưng nóng lên, "Anh nói chuyện hay thật đó, em nghe mà cứ có cảm giác như đây là đoạn kết trong bộ phim tình cảm lãng mạn vậy."

"Hay lắm à? Chắc là thiên phú dị bẩm rồi." Tuấn Anh thúc hông một cái, "Nhưng kết là kết thế nào? Mới dạo đầu thôi, anh còn chưa bắn nữa mà."

"..."

Thô thiển!

Cậu ấy nhấp hông nhịp nhàng, hôn xuống trán tôi, thở gấp nói: "Trả lời anh, em thích kẹo vị gì để anh ghi nhớ cho kiếp sau?"

"A~" Tuấn Anh nghiền ép vào một điểm kì lạ khiến bụng dưới tôi tê dại, không kìm được rên rỉ.

Qua một đêm, cậu ấy biết tôi đạt khoái cảm ở chỗ nào nên lắc hông căn chỉnh rồi tăng tốc, hỏi: "Em thích vị protein không?"

"Là kẹo sữa bò ạ?" Đây là bịch kẹo mà ngày xưa Tuấn Anh mập mạp đã tặng tôi, tôi vẫn luôn cảm kích mãi.

Tuấn Anh cười tà, đảo lưỡi một vòng, nói: "Không, là tinh dịch."

"..."

Gò má tôi nóng lên, nóng nóng lên.

Tuấn Anh bật cười, cúi xuống hôn môi, còn khen biểu cảm của tôi đáng yêu, cậu ấy nhìn mà muốn bắn vào mặt. Dù ngượng muốn chín người nhưng tôi vẫn lí nhí đề nghị chút nữa cứ rút ra bắn lên trên này.

Tuấn Anh thơm thật kêu lên má tôi, hỏi: "Em nói thật không?"

Tôi gật gật, xấu hổ né tránh ánh mắt, đáp đứt quãng: "Anh, anh cứ cứ... vậy đi. Em... anh cứ bắn đi... em... thực ra em... em thích vị... vị protein."

Tuấn Anh cười sảng khoái, vớt tôi vào trong lòng ôm siết, sau đó thủ thỉ những lời quan tâm khôn xiết.

"Anh đã nghĩ có khi nào mình phán đoán nhầm ngay từ đầu không, ý anh là về hình xăm chứ không phải em, anh vẫn luôn giữ vững quan điểm mình hiểu cục cưng nhà mình hơn bất cứ ai trên đời này. Sau đó anh quay lại từ đầu, đặt giả sử trường hợp hình xăm này xấu thật. Nếu em có năng khiếu thì tại sao lại vẽ khó hình dung thế này nhỉ? Đương nhiên anh đã loại khả năng thuộc loại hình trừu tượng sang một bên vì nó làm anh đi sai hướng rồi. Anh nghĩ đầu óc em..."

"Nông cạn! Ngu ngốc! Đần độn!" Tôi cong khoé môi tủm tỉm, cắt lời.

Tuấn Anh cười cười, dịu dàng hôn xuống đuôi mắt, lắc đầu nói: "Không, đầu óc em đơn giản cực kì nên em sẽ không xăm mấy thứ thuộc trường phái khó hiểu đâu. Anh đã liên tục đặt ra câu hỏi sau đó đi theo hướng này thì đơn giản quá rồi. Em ke nét mảnh rất sắc sảo nhưng cành cây của em lại nét đậm, nét nhỏ, nét to không đồng đều. Da thịt con người dù lành tính, không có sẹo lồi thì chí ít cũng có dấu vết thâm sạm hoặc vệt trắng chứ. Tức là em đã đồ đi đồ lại lên vết thương mới, những đường rạch xuống da thịt trong lúc run rẩy sẽ không hoàn toàn trùng khớp với đường cũ."

Đương nhiên là tôi biết rõ việc mình làm, cũng biết Tuấn Anh đã tỏ tường hết thảy, nhưng tận tai nghe cậu ấy vạch trần vẫn khiến tim tôi chấn động.

"Còn những nhánh cây sắp xếp lộn xộn, không theo đường lối quy tắc của thực vật ấy à, đó là do vô số lần em kích động, tinh thần cực kì không ổn định nên rạch đại, sau này mới xăm đè lên hòng che giấu, lấp liếm. Và đó là rừng cây bạch đàn chứ không phải cây thông cách điệu, những chấm li ti phủ đầy kia cũng chẳng phải tuyết bay hay hoa hoè gì cả mà là em dùng kim tự đâm xuống hành hạ mình sau đó mới xăm đè lên."

Tôi vẫn mong cậu ấy phán đoán nhầm hoặc thiếu sót thì mới tốt, như vậy cậu ấy sẽ bớt lo lắng đi nhiều. Nhưng hy vọng của tôi sụp đổ tan tành rồi.

Tuấn Anh nghiến răng, thúc mạnh liên hồi, "Cơ địa không có sẹo lồi nên càng được đà lấn tới nhỉ? Ai dạy em hư hỏng như thế?"

Tôi trừng mắt, thở dốc đáp lại: "Anh dạy! Cuộc đời em cái gì cũng là do anh dạy hết!"

"Anh không hề dạy em làm bản thân bị thương!"

Dù không cố ý nhưng tôi lại buột miệng trách móc: "Là tại ai mà em nên nông nỗi..."

Tôi mím chặt môi ngưng bặt, Tuấn Anh cũng sững lại ngừng đưa đẩy, sau đó vội vã trao môi hôn ngọt dịu, nâng niu ôm khuôn mặt tôi, thổn thức vỗ về: "Anh xin lỗi, anh lại sai nữa rồi. Tính chi li ra thì do chơi với anh từ bé nên em mới học theo mấy thói hư tật xấu từ anh, nhỉ? Nhưng mà lần sau đừng như vậy nữa. Anh đau lòng lắm, biết không?"

Tôi gật gật liên tục, nỉ non đáp: "Em xin lỗi, là do em muốn cơ thể có cảm giác đau đớn sẽ đánh lạc hướng giác quan trong lòng, để vơi bớt đi nỗi nhớ thương về anh. Tuấn Anh à, suốt những năm qua ngày nào em cũng nhớ anh đến nỗi mỗi đêm trái tim đều quặn thắt cả lại. Ngột ngạt, bức bối, dồn nén. Em không biết phải làm gì khác. Em xin lỗi mà, anh đừng giận em, em không chịu nổi đâu."

"Được được được." Tuấn Anh phủ cơ thể nóng bỏng sát xuống, vớt tôi vào lòng ôm chặt chẽ, hai cơ thể trần truồng quấn lấy nhau không còn khe hở. "Em ngoan của anh, cục cưng của anh! Em không có lỗi gì hết, là do anh mà, do anh chậm trễ không về để em tủi thân hằng đêm. Đừng tự trách bản thân nữa. Em thấy đấy, anh biết lâu rồi nhưng cũng đâu nói gì để em thêm tổn thương, cả chuyện hồi ở bệnh viện em khóc thương tâm sau đó nghĩ rằng anh là hồn ma, anh cũng cẩn thận suy tính và xác định em gặp ảo giác rồi. Mộng du và ảo giác, hai vấn đề này đều vô cùng nghiêm trọng đúng không? Nhưng em thấy phản ứng của anh thế nào? Anh đâu có đùng đùng nổi khùng lên rồi bắt ép em dọn vào bệnh viện ở. Anh thương em lắm An à. Người sợ hãi nhất khi em ngày càng trở nặng là anh đây này. Nhưng anh sợ em thêm tổn thương tâm lý khi biết mọi chuyện mình ngốc nghếch, vụng về che giấu đã bị anh phát hiện ra mất. Rồi lại còn cảm giác tự ti khi nghĩ rằng anh sẽ cho là em có bệnh nữa này. Nên anh đã quan sát, chú ý, để tâm, thương yêu em mỗi ngày, và anh thấy em ngủ bên cạnh anh rất ngon giấc đấy. Biết đâu anh lại là liều thuốc chữa lành cho em thì sao."

Miệng tôi mếu xệch, phụng phịu nói: "Lần sau em sẽ không như vậy nữa, em sẽ không để anh lo lắng nữa đâu."

Thật sự nghe những lời ngọt ngào nhưng ẩn chứa đầy lo âu này khiến tôi đau lòng không thôi.

Tuấn Anh dỗ dành như vậy nhưng vẫn ngọt giọng uyển chuyển xin tôi cho lắp camera trong phòng ngủ, cậu ấy nói là để phòng những ngày cậu ấy đi công tác sẽ yên tâm hơn. Tôi ngầm hiểu được là Tuấn Anh muốn tận mắt kiểm tra xem bệnh của tôi thế nào.

Sau khi tôi đồng ý, Tuấn Anh lại thương lượng thời gian này sẽ ngủ dưới sàn còn tôi nằm trên giường một mình. Tôi biết người muốn ôm tôi trong lòng nhất không ai khác chính là cậu ấy, lại còn đang trong thời kì mới công khai mối quan hệ với hai bên gia đình thì cũng không khác gì tân hôn, nhưng cậu ấy vẫn chọn tạm thời không gần gũi lúc ngủ vì đặt sức khoẻ của tôi lên hàng đầu.

Tôi ngoan ngoãn đáp ứng, đề nghị: "Anh cứ sang phòng khác ngủ hoặc là kê thêm một cái giường trong phòng chứ nằm dưới sàn sẽ cảm lạnh, lại còn đau lưng nữa."

Giường của chúng tôi rất rộng nhưng vừa rồi Tuấn Anh đã nói cùng nằm chung trên một mặt phẳng không khả thi, chắc chắn sẽ không kiềm được mà quấn lấy nhau, đêm đến say giấc sẽ bện hơi rồi lăn về phía đối phương nữa.

Tuấn Anh thấy tôi đồng ý thì gương mặt đăm chiêu trở nên vui vẻ, vật trong cơ thể tôi cũng hưng phấn bừng bừng giật nảy.

Cậu ấy cười cười, lắc đầu, lắc cả hông, nói: "Không được, anh muốn nằm gần em, như vậy cũng dễ quan sát hơn, với cả lỡ anh có ngủ say mèm thì khi nào em bước xuống đạp vào cu là anh tỉnh liền."

Tôi cười ha ha đến nóng rực cả hai gò má, vươn tay sờ lên bụng mình, bạo dạn nói: "Để lúc mộng du em sẽ cẩn thận đạp chỗ khác, đây là bảo bối của em, không thể làm hư được."

Tuấn Anh sửng sốt chừng một giây sau đó phủ xuống hôn môi điên cuồng như vũ bão, bên dưới cũng dập nắc tới tấp.

"Em vừa gọi nó là gì?"

Tôi xấu hổ lặp lại: "Ba,Bảo bối của em."

Tuấn Anh thở hắt ra hưng phấn, bên dưới co giật đút vào lút cán, khàn khàn hỏi: "Vậy em có thích nó không An?"

"Em thích."

"Cây hàng của anh có to không? Có dũng mãnh không?"

"Có to."

"Có dũng mãnh không?" Tuấn Anh thúc tới bất ngờ.

Tôi cắn răng đáp: "...Có... dũng mãnh."

"Có dài không?"

"...Dài."

"Có sừng sững hùng dũng oai phong lẫm liệt không?"

"..."

"Hả em? Chim của anh có oai không?"

"...Oai." Tôi xấu hổ nhắm tịt mắt lại.

"Vậy lúc anh đâm vào bên trong nơi mềm mại này em có thấy sướng không cục cưng? Chỉ có anh mới làm em sướng đến run bắn lên thôi đúng không?"

"..."

Đoán chừng khuôn mặt tôi đã chuyển thành màu đen sì sì rồi. Chắc chắn Tuấn Anh đang dùng cái đầu dưới suy nghĩ nên mới hỏi ra được câu kì cục ấy. Cứ như thể tôi từng kiểm chứng qua nhiều cây hàng rồi nên phân biệt được cây nào ưu tú, vượt trội xuất sắc vậy.

Tuấn Anh nắc tới dồn dập khiến tôi cong eo tê tái, toàn thân như có luồng điện nhỏ chạy qua.

"Nói cho anh biết đi~ Nói rằng em yêu thương nó, em thích hương vị chim của anh, ngày nhớ đêm mong đến không ngủ được."

"..."

Đây có gọi là lạm quyền không? Đàn ông ở trên giường toàn thích thủ thỉ bên tai mấy lời kì quái, thô tục, dâm đãng như vậy sao hay có mình Tuấn Anh nhà tôi bị thế này nhỉ?

"Trả lời anh nào~ Em có sướng không? Có muốn anh cắm sâu vào cơ thể em mãi mãi không? Bắn cho em ăn no mỗi ngày không?"

"..."

Cắm mãi mãi???

"An!"

"E, em sướng... em sướng lắm... Bảo bối vừa to vừa dài, em cực kì thích."

"Em nói thật không?"

"...Thật mà."

"Không có khuyết điểm gì khiến em không hài lòng chứ?"

"Tuyệt đối không có."

"Ừ. Anh cũng thấy vậy."

"..."

"Chỉ là anh có rèn luyện thân thể khoa học nên thời gian kéo dài hơi lâu, với lại nhanh hồi sức cương cứng được mãi nên mỗi khi đút vào đều sẽ muốn bắn nhiều lần. Không biết đây có phải là khuyết điểm không?"

"..."

Tôi buồn cười, quấn lấy cậu ấy, hỏi: "Anh có chắc là mình đang không khoe khoang chứ?"

"Không hề. Anh là hỏi có phải khuyết điểm đối với em không?"

Tôi cảm nhận vách trực tràng thư thái, tê dại đang có gậy thịt đưa đẩy nhịp nhàng bên trong, cân nhắc một chút rồi lắc đầu: "Không phải khuyết điểm. Tuấn Anh của em hoàn hảo tuyệt đối." Tôi không muốn cậu ấy bị mất hứng.

Quả nhiên gương mặt tuấn mỹ càng khởi sắc hơn, gật đầu chắc nịch, đề nghị: "Vậy thêm mấy hiệp nữa!"

"..."

Sau đó tôi kể cho Tuấn Anh biết ý nghĩa thật của những hình xăm, còn tỏ ra hứng khởi như thể cuối cùng cũng bắt thóp được một chút khiếm khuyết nhỏ nhoi của cậu ấy.

"Tại anh thiếu tinh tế đó, chứ nhìn la bàn sau cổ em hướng về phương Bắc là mang hàm ý đang nhớ đến anh nơi phương xa."

Tuấn Anh 'hừ' khẽ một tiếng, nhéo nhẹ đầu mũi tôi, "Vậy em tìm cho anh xem có cái la bàn nào không chỉ về hướng Bắc hả?"

"..."

Khoé môi cong cong của tôi thoắt cái tiu nghỉu cụp về.

Tuấn Anh tiếp tục động tác, chậm rãi đâm vào lút cán, thở hắt ra trầm giọng nói: "Nhưng mà chuyện tổn thương bản thân ấy, nhất định không có lần sau nha cục cưng bé bỏng của anh? Em nghĩ mình đau thể xác một ngày hôm đó nhưng anh sẽ đau đớn lẫn dằn vặt tinh thần cả một đời dài. Trái tim anh mong manh lắm, xin đừng hành hạ anh!"

Tôi mỉm cười, xoa xoa tấm lưng cậu ấy, "Em hứa mà. Nhưng anh sẽ bên cạnh em nhé? Giống như hôm qua vậy, lúc em bướng bỉnh cũng đừng bỏ em một mình được không?"

"Đương nhiên là được. Anh vĩnh viễn không bao giờ để em phải chịu đựng một mình nữa. Từ giờ em sẽ luôn vui vẻ, bình an, hạnh phúc. Cuộc đời em sẽ suôn sẻ, ấm êm giống như cái tên xinh đẹp của em vậy. Bất cứ thằng nào, con nào khiến em bận lòng buồn tủi anh đều sẽ nghiền nát, khiến nó sống dở chết dở hết."

Tôi cười khúc khích, "Sao em cứ có cảm giác... ư~ nhẹ thôi... chỗ đó~... anh giống....a~"

"Chỗ nào? Hửm?" Tuấn Anh cố ý đẩy đưa thúc mạnh vào vị trí tê dại ban nãy liên tục.

"Ở đây hả?" Cậu ấy sờ lên bụng tôi, xoa xoa mấy lần, "Anh đang ở sâu bên trong em này, phía dưới chặt quá~ An... Anh sướng quá! Em có thích không?"

"Ha~ Sướng không cục cưng?" Tuấn Anh nắm lấy đùi trái của tôi, banh rộng, tiến sâu, nhấn mạnh mấy nhịp vào điểm nhạy cảm.

Tôi cắn môi dưới rên rỉ, cong eo hưng phấn, không trả lời mấy câu kì cục kia. Đêm qua tôi đã bị ép nói mấy lời dung tục hàng ngàn lần có lẻ rồi.

Tuấn Anh dần tăng tốc lực, vuốt ve vật đang rung lắc dữ dội của tôi, khàn giọng hỏi: "Vừa rồi cục cưng định nói gì?"

"Em định nói anh nói chuyện rất giống giang hồ."

Tuấn Anh cười khẽ, "Cứ cho là như vậy đi."

"Cứ cho là sao? Anh có phải không?"

"Em nhìn thì biết mà."

"Em thực sự không biết. Chỉ biết anh là cán bộ, có nghề tay trái phân nửa là hợp pháp, phân nửa lại phạm... à không, phân nửa thì không được công khai cho lắm."

Tuấn Anh bật cười, phải ngừng động tác gục xuống ôm lấy tôi, bên dưới giật nảy phồng to căng cứng, từng thớ thịt của tôi có thể cảm nhận mạch máu của cậu ấy đập mạnh hưng phấn bên trong.

"Vậy anh có phải giang hồ không?"

"Anh nghe hai tiếng giang hồ từ miệng em từ nhỏ đến lớn mà vẫn không khi nào hết buồn cười. Theo em hiểu biết thì người trong giang hồ sẽ làm những việc gì? Chém giết à?"

Tôi biết là hơi kinh người nhưng vẫn lặng lẽ gật đầu. Thì rõ là người của cậu ấy đi đòi nợ thuê còn mang theo hung khí, xin luôn ngón tay con nợ còn gì. Nhưng mà đây là bí mật của dòng họ nhà chồng, tôi tuyệt đối sẽ không hé răng cho ai biết, sống để bụng, chết mang theo.

"Thế thì anh không phải giang hồ. Anh không chém, chỉ bắn thôi."

"Hả?" Nghe Tuấn Anh điềm tĩnh nói lời hung hãn như vậy, tôi không kìm được mà giật nảy người, bên dưới vô thức co bóp siết chặt làm cậu ấy thoả mãn thở hắt ra một hơi.

"Anh... anh bắn ai? Anh từng bắn ai rồi?"

Tuấn Anh khoan khoái cười cười, hông eo tiếp tục nhấp nhô đưa đẩy, liếm tai tôi rồi phả vào hơi nóng bỏng, giọng khàn khàn quyến rũ nói: "Bắn em. Chẳng phải đêm qua anh bắn tinh đầy vào trong cơ thể xinh xắn này hay sao? Hửm?"

"..."

Tôi nghiến răng, dùng sức siết cơ mông bóp chặt lấy cậu ấy.

Tuấn Anh nhíu mày, hít ngược vào một hơi, hôn xuống thái dương, dỗ dành: "Ngoan~ Thả lỏng ra cục cưng... gãy mất là em thiệt thòi đó... Haa~ Ngoan đi rồi anh đưa em đi xem nghề tay phải."

Nhưng Tuấn Anh nói cần đưa tôi đến một nơi trước, nơi ấy là nơi có vô số "Tuấn Anh" khác còn đang tồn tại. Nghe đến đây, lòng tôi trĩu nặng, khắc khoải khôn nguôi. Tuấn Anh nói chúng tôi nên đến đón cậu ấy.

Tim tôi nhói lên, gật đầu lia lịa, vòng cánh tay ôm chặt lấy Tuấn Anh, "Được, em lập tức đi đón anh về nhà. Chúng ta vĩnh viễn không xa nhau nữa."

Dù nói vậy nhưng Tuấn Anh không cho phép lên đường ngay, một tuần sau, đợi tôi ổn định cơ thể, không đi hai hàng nữa thì mới ra Hà Nội.

Ở trên máy bay, tôi đan từng ngón tay mình lồng vào bàn tay rộng lớn đang bảo bọc tay tôi suốt chặng đường không rời.

Tôi gọi khẽ: "Tuấn Anh..."

"Hửm?" Cậu ấy đặt bản báo cáo xuống, nghiêng sang nhìn tôi, hỏi: "Em có mệt không? Nếu chóng mặt thì nhắm mắt nghỉ ngơi một chút."

Tôi mỉm cười, lắc đầu, chậm rãi nói: "Em rất vui."

Tuấn Anh cũng mỉm cười, gãi nhẹ cằm tôi. "Anh cũng vậy, một từ hạnh phúc là không đủ để diễn tả hết."

Tôi cười khe khẽ, lắc cánh tay cậu ấy, ghé vào tai thầm thì: "Không~ Anh phải hỏi là em vui vì chuyện gì?"

"À...Thì ra là vậy." Tuấn Anh gật gù, "Thông cảm cho anh nhé. Già rồi nên chậm hiểu lắm."

Tôi cười ngả nghiêng dựa cả vào cơ thể cao lớn, Tuấn Anh vươn cánh tay sang ôm tôi trong lòng.

"Vậy cục cưng đã vui vẻ vì điều gì vậy? Nói cho anh biết với, anh đang cực kì tò mò đây."

Tôi cười tủm tỉm, lắng nghe lòng mình lâng lâng hưng phấn, giọng Tuấn Anh trầm ấm, tuy đối với người ngoài lãnh đạm nhưng lại ngọt ngào riêng tôi nên nghe vào tai như được rót mật vậy.

Tôi hắng giọng, kéo mu bàn tay của cậu ấy lên vỗ vỗ khuôn mặt mình cho bình tĩnh rồi nghiêm chỉnh nói: "Lúc trước, em từng nhẩm đi nhẩm lại trong đầu xem nên lựa câu từ nào khéo léo để có thể dụ dỗ anh nói ra hết những gì còn giữ lại trong lòng. Không ngờ anh lại thẳng thắn dẫn em đi tìm "anh", còn hứa hẹn sẽ cho em đi xem nghề tay phải nữa. Em thật sự rất là vui luôn!"

"Vậy à? Em vui như thế nào?"

"Em hưng phấn không ngủ được."

"Anh thấy đêm nào em cũng ngáy khò khò mà."

"..."

Tuấn Anh cười khẽ, nhéo nhẹ má tôi, "Đừng lườm anh nữa, em đáng yêu quá mức là anh đè ra hôn đấy."

Tôi quẳng cánh tay đang khoác vai mình ra, hậm hực nói: "Em không ngáy!"

"Em ngủ thì sao mà biết được. Em ngáy to lắm, ồn đến nỗi mỗi đêm buông xuống anh toàn ngồi thức ngắm em tới sáng." Tuấn Anh vẫn lì lợm choàng cánh tay qua ôm.

"Xì~ Lại bốc phét!" Tôi bĩu môi, khoanh tay lại, nói: "Em check cam nên biết hết nhé!"

Tuấn Anh giật mình, bày ra khuôn mặt thảng thốt, bàng hoàng. "Bây giờ em thông minh vậy sao? Chậc chậc! Đúng là gần đèn thì rạng có khác!"

"..."

Tôi rút tay phải ra, cuộn nắm tay lại, lập tức nện vào cơ bụng cứng ngắc của cậu ấy một cú.

Tuấn Anh bật cười, cúi xuống hôn hôn mấy lần lên gò má phẫn nộ của tôi, hôn một hồi tôi nhanh chóng chuyển sang cảm giác ngại ngùng.

"Đừng... Người ta nhìn kìa~"

"Nhìn thì anh móc mắt! Cục cưng đừng lo lắng!"

"..."

Anh cứ nói chuyện như thế này mới là điều đáng lo ngại đó!

Tôi check cam để chắc chắn bản thân không mộng du, nhưng đúng là Tuấn Anh chẳng chịu ngủ thật, cứ ngồi dưới sàn vừa ngắm tôi, vừa ôm máy tính cặm cụi làm việc.

Tôi nhẹ nhàng hỏi: "Sao anh không ngủ vậy?"

Tuấn Anh mỉm cười, đáp: "Em đã nghe câu đêm dài lắm mộng chưa? Tâm hồn anh mong manh yếu ớt sợ ác mộng lắm nên không dám ngủ."

"..."

Câu này ngày nào tôi cũng hỏi thăm rồi, thực ra cậu ấy có ngủ nhưng rất ít, gọi là chợp mắt thì đúng hơn. Lúc thì Tuấn Anh nói muốn ngắm tôi để thủ dâm, lúc lại trả lời rằng nứng quá không ngủ được, khi thì lại giải thích do bị rối loạn cương dương nên khó ngủ...

Toàn là trả lời bậy bạ cho tôi cứng họng không nói được gì nữa.

Tuấn Anh ấn đầu tôi dựa vào lòng cậu ấy, ngồi khoang thương gia nên cũng thoải mái riêng tư.

Cậu ấy thở dài khe khẽ, bàn tay dịu dàng vỗ về bả vai tôi, vài phút yên tĩnh sau mới đều đều nói:

"Chuyện anh làm nghề gì, anh đã từng nói rồi, em về làm dâu nhà anh thì chắc chắn anh sẽ cho em biết, chỉ là sớm hay muộn thôi.Còn chuyện ra thăm một phiên bản cũ kỹ kia, anh cũng suy nghĩ nhiều nhưng vẫn chọn cách cho em biết. Thứ nhất là không muốn giấu giếm em chuyện gì nữa. Tiếp đến là anh cũng thấy thời gian qua bản thân mệt mỏi rồi, anh cần nghỉ ngơi, em là chốn Bình An tuyệt vời của anh nên em phải chịu trách nhiệm đón anh về nhà. Còn anh trăn trở là anh đoán được chắc em sẽ lại khóc nhè. Thực ra là toàn chuyện vui thôi, lúc trước anh đã từng dò hỏi ý tứ em trước rồi nên anh không lo lắng nữa mà chuyển sang yên tâm, đoán chắc em sẽ không giận anh. Nhưng mà cũng chẳng yên tâm được bao nhiêu, người ta cảm động sẽ hưng phấn chứ em là khóc hù hụ như em bé vậy..."

Tôi chen vào lời cậu ấy, "Anh thấy phiền ạ? Nếu anh không thích em khóc thì em sẽ không khóc nữa." Tôi cũng không muốn thành kẻ mít ướt nhưng mắt cứ không chịu nghe lời.

"Em cố gắng à?"

"Dạ." Tôi gật đầu.

Cậu ấy thở hắt ra như mang nỗi niềm nặng nề đè nén, "Anh từng nói nhiều lần lắm rồi nhỉ? Từ hồi nhỏ đã khoái bắt nạt chọc cho em khóc, thích nhìn em khóc nhưng em khóc thật rồi thì lại thấy thương. Khó hiểu quá ha?"

Cậu ấy kéo tay tôi lên, cùng xoa xoa lồng ngực trái, "Ở đây này, rất đau. Lúc em rơi nước mắt anh đã thấy tim mình nhói lên. Tình yêu thật thần kì."

"Nhưng nó khác hoàn toàn cảm giác khi nhìn em mếu máo vì bị người khác ức hiếp. Tim anh lạ lắm An, căm phẫn như muốn nổ tung vậy. Có một bí mật này chắc em cũng thừa biết, hồi nhỏ xíu ấy, tận cấp một lận, lúc đang là bạn thân, anh đã từng nghĩ đến việc chặt nhỏ đứa đánh em ra đem từng phần cho chó nó nhai."

"..."

Tôi hít ngược vào một ngụm khí lạnh.

Chuyện này... chuyện này quá ư là hoang đường! Một thông tin kinh hãi rúng động như thế này làm sao mà tôi biết được? Tôi dám cá ngay cả bố mẹ cậu ấy mà nghe được những lời này chắc cũng phải lên tăng xông mất thôi!

Tuấn Anh vẫn đều đều giọng như thể không biết đến thái độ hoảng hồn của tôi.

"Nhưng anh đã không làm gì còn gì! Thấy anh còn nhỏ xíu mà bản lĩnh chưa?"

"..."

Anh đã đánh người ta đó!!!

Rồi không làm việc vi phạm pháp luật, trái luân thường đạo lý là đạo đức cơ bản của con người mà? Tại sao lại gọi là bản lĩnh?

Chưa kể năm đó Tuấn Anh mới có bao tuổi đâu, nghĩ đến những chuyện kinh dị giống sát nhân như vậy là vô cùng, vô cùng bất hợp lý nếu không muốn nói thẳng là nhân cách vặn vẹo, có vấn đề tâm lý!

Rõ ràng cậu ấy sinh ra trong một gia đình hạnh phúc đủ đầy mà nhỉ? Có lẽ là cậu ấy luôn bình thường cho đến khi gặp tôi, suy ra tôi mới là tác nhân gây hại!

"Hửm?" Tuấn Anh nghiêng đầu sang, trìu mến nhìn xuống.

Hầu kết tôi trượt dài, nuốt một ngụm nước miếng, bật lên ngón cái, gật gật đầu: "Bản lĩnh."

Gả chó theo chó! Tôi đã thề sẽ xấu xa cùng với cậu ấy rồi. Vả lại, tôi chính là nguyên nhân mấu chốt hình thành nên tính "bản lĩnh" này mà.

Cậu ấy lại tiếp tục nhìn phía trước, vẫn điềm đạm lên tiếng: "Anh biết em sẽ khóc nên nãy giờ nói chuyện vui vẻ để em thoải mái hơn."

"..."

Ồ!

Đáng lẽ lúc nghe tới đoạn phân xác thì tôi nên cười ha ha ha mới đúng mục đích của cậu ấy sao?

"Em thấy anh có xấu không An?"

"Không." Tôi lắc đầu, thẳng thắn khen ngợi: "Anh rất đẹp trai."

Bấy giờ đôi mắt đang hướng về phía xa xăm vô định của cậu ấy mới chịu nghiêng sang nhìn xuống tôi, khoé môi mềm mịn hồng nhuận như cánh sen mỏng cong cong đón nắng mai.

"Anh đang nói tính cách."

"..."

À...

Nhưng không sao, cậu ấy vẫn luôn hoàn hảo mà.

Tôi lập tức tiếp tục lắc đầu, "Tính tình của anh rất rất rất tốt!"

"Anh không chiếm hữu đúng chứ? Anh đã luôn để em tự do làm điều mình thích đúng không?" Giọng cậu ấy du dương sầu lắng.

Tôi nheo mắt quan sát kỹ sắc diện sâu thăm thẳm trước mặt, đáp rõ ràng rành mạch từng từ: "Tuấn Anh ơi, anh luôn tôn trọng em, em chẳng hề thấy mình bị trói buộc, o ép trong một mối quan hệ gượng ép hay bất kì khuôn khổ, môi trường độc hại nào cả. Em rất thích ở bên cạnh anh. Những hi sinh thầm lặng trong quá khứ anh dành cho em là điều mà em trân quý, khắc cốt ghi tâm nhất trên đời này. Nếu vì đó mà anh trăn trở thì anh không cần phải suy nghĩ nữa, em không bao giờ cảm thấy mình bị hạn chế tự do hay xâm phạm riêng tư cá nhân. Em và anh chính là một thể mà. Kể cả việc anh kiểm tra, à không, phải là anh xem xét tin nhắn của em hằng ngày em cũng thấy hoàn toàn bình thường. Em đã thoải mái và cảm thấy mình được quan tâm đấy! À, không phải em còn thay anh nhắn tin cho nhóm giám đốc sao? Anh đã khen ngợi em giải quyết giỏi còn gì!"

Tuấn Anh trầm ngâm giây lát, "Hôm tỏ tình, anh đã nói..."

"Chiếm hữu, kiểm soát là điều anh không muốn!" Tôi vội vàng cắt lời, thể hiện rằng mình vô vàn thương yêu người đang rối ren lúc này. "Anh đã nói như vậy, Tuấn Anh, hôm đó anh nói: 'An à, anh trân trọng em hơn bất kì ai trên thế gian này!' Em vẫn luôn nhớ kỹ trong tim."

Tôi đan tay vào tay cậu ấy: "Anh luôn luôn nói rằng trân trọng em là điều anh đặt lên hàng đầu."

Tuấn Anh mỉm cười, khoé môi giương lên cao hơn: "Thế à?"

"Vâng." Tôi gật gật, nhe răng ra cười thật tươi, động viên tinh thần cậu ấy.

Sao tôi cứ có cảm giác Tuấn Anh còn hồi hộp hơn cả tôi vậy? Cậu ấy lo lắng điều gì? Chỉ vì sợ tôi khóc lóc nên cậu ấy thương tâm ư? Tôi đúng là người may mắn nhất trên đời mà!

"Vậy là anh đã quan tâm chứ không phải kiểm soát em, nhỉ?"Cậu ấy chậm rãi hỏi.

"Đúng vậy!" Tôi gật đầu chắc nịch.

"Em sẽ không ghét anh chứ?"

"Tuyệt đối không!"

"Vậy hôn anh đi, anh mới tin."

"..."

"Hôn bên dưới ấy."

"..."

Hôn phía trên chưa chắc tôi đã làm nữa là bên dưới!

Môi tôi mấp máy, nghĩ mãi không biết nên mắng hay nên đấm, quan sát khuôn mặt sắc bén lạnh lẽo chẳng có tí biểu cảm nào lại càng khiến tôi mông lung, khó hiểu.

Tôi đành phải xuống nước, hạ giọng nói: "Đang ở trên máy bay đó."

Tuấn Anh bình thản nhìn sang, "Em có thể phủ chăn lên."

"..."

"Vậy là em ghét anh."

"..."

"Em cảm thấy đang bị ép buộc."

"..."

"Suy ra anh là kẻ chiếm hữu xấu xa rồi."

"..."

Không! Anh chỉ bị điên thôi!!!

Phi công! Cho tôi xuống đất! Tôi cần phải nghiêm túc xem xét lại mối quan hệ này!

Tuấn Anh búng cái trán đang đờ ra của tôi, mặt vẫn không biến sắc, điềm tĩnh nói: "Anh đùa thôi, đừng căng thẳng."

Người đang căng thẳng là anh thì có!

"An này!"

"Dạ?"

"Dù chưa biết trước chuyện gì nhưng em có thể hứa là sẽ vui vẻ nhảy cẫng lên ôm hôn anh được không? Giống như hôm anh mua xe tặng em ấy."

"Không thể!" Tôi lập tức lắc đầu từ chối.

Cảm thấy ngữ điệu của mình quá gãy gọn dứt khoát, tôi sợ cậu ấy nghĩ rằng tôi không chiều chuộng nên lại hạ giọng phân trần dài dòng: "Nghe anh nói, em có thể mơ hồ tưởng tượng được sắp tới mình sẽ biết thêm một hoặc vài bí mật nữa của anh, là những ngày tháng chúng ta tạm thời xa nhau kia, em biết đó sẽ là những điều anh hi sinh thầm lặng cho em. Nếu anh không muốn em khóc thì em sẽ cố gắng không khóc, thực ra em cũng đâu có muốn mít ướt như vậy, em là đàn ông con trai mà, ai mà không muốn mình trông mạnh mẽ ra hồn chứ, nhưng mà... trái tim em đau lắm, quá sức chịu đựng nên mới..."

"Thôi không sao." Tuấn Anh cắt lời tôi, "Em không cần phải nhẫn nhịn, em thích làm gì thì cứ làm như vậy thôi. Thế mới tốt. Anh luôn trân trọng em mà, nên sẽ không cấm đoán quyền thể hiện cảm xúc của em đâu. Nãy giờ anh ăn nói tào lao thì em cứ quên đi thôi. Chỉ là trong thâm tâm anh vẫn có một phần nào đó sợ hãi, sợ em trách móc anh, sợ em ghê tởm anh, sợ em..."

"Tuấn Anh!" Tôi nạt nhẹ, đánh gãy lời cậu ấy.

"Hiện tại bây giờ mới là anh nói chuyện kì cục này! Anh dùng từ ngữ kiểu gì vậy? Em không chấp nhận anh nói bản thân như thế! À, không! Em không thể chấp nhận được khi anh nói ông xã của em như thế!" Tôi nghiến răng giơ lên một nắm đấm, "Một là làm việc, hai là nhắm mắt nghỉ ngơi, anh mà nói chuyện kiểu này nữa là em nhảy từ đây xuống luôn đó!"

Tuấn Anh nhếch khoé môi, cười nhạt khinh khỉnh.

Tôi trừng tới, nhéo bắp tay cậu ấy, "Thái độ của anh rất không thích hợp đấy! Không phải nên ngoan ngoãn nghe lời hoặc xin lỗi vì đã nói năng bậy bạ mong em tha thứ đừng nên làm liều sao? Anh không thương em à? Em nhảy thật đấy!"

Tuấn Anh liếc tôi một chút sau đó cầm tập tài liệu trước mặt lên, nhàn nhạt nói: "Em nhảy thử anh xem."

"..."

"Em ồn quá."

"..."

Tôi nói chuyện hay được như nãy giờ là cả một sự cố gắng suốt từ tận thuở ấu thơ chứ không phải tự nhiên mà biết hoạt động cơ miệng đâu! Chưa kể việc không cần lên giường mà vẫn có thể gọi cậu ấy một tiếng ông xã trơn tru như vừa rồi là tôi đã vô cùng liều mạng đó!

Phi công! Có thể mở cửa được không? Tôi muốn đạp cái tên xấu xa này xuống!!!

Nhưng tôi còn chưa kịp phát hoả, tích tắc giây sau Tuấn Anh chồm tới bất ngờ vươn lưỡi vào hôn cho tôi mềm nhũn người ra, chút tàn lửa giận vừa thắp lên đã lại tắt ngóm nguội lạnh.

Cậu ấy ấn tôi nằm xuống ghế, kéo chăn phủ lên tới vai, mỉm cười, lau khoé môi cho tôi rồi nhét vào tay tôi cuốn sách, dịu dàng nói: "Em nghỉ ngơi xíu đi để anh làm việc một lát. Nãy giờ do tự bản thân anh mâu thuẫn một chút nhưng mà suy cho cùng thì cũng là vì lo lắng cho em thôi."

"Em không sao." Tôi nhẹ nhàng nói.

"Ừ. Em đương nhiên sẽ không sao cả." Tuấn Anh vuốt ve trán tôi, âu yếm nói: "Vợ yêu của anh, cục cưng của anh, em khóc thì anh sẽ dỗ mà, anh ở đây bên em. Cho anh làm em đau nốt lần này thôi nhé? Lần cuối."

"Được." Tôi lập tức gật đầu đáp ứng.

Nhưng sau hôm đó, tôi chính thức có sao.

Mọi chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi và vượt hoàn toàn khỏi tầm kiểm soát của Tuấn Anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện