Bên trong trấn nhỏ ngược lại với phương hướng bọn họ gấp rút lên đường, Ivan tỉnh rồi.
Một giấc ngủ này của cậu không phải rất tốt, mơ thấy ác mộng, mình bị đám người kia ngăn chặn trên đường, một người trong đó đạp lên cánh tay của cậu, lần này là tay phải dùng để vẽ pháp trận, cậu làm sao cũng không giãy ra được.
Ivan đầu đầy mồ hôi ngồi xuống, lúc này mới phát hiện tay phải quả thật bị người… Bị mèo, đè lên.
Hôm qua mèo nhỏ ăn đồ ăn xong liền nhảy lên nóc tủ quần áo, Ivan kêu vài tiếng cũng không chịu phản ứng, cũng không biết vì sao chờ tới lúc lúc nửa đêm nhảy tới trên giường, hơn nữa bốn móng vuốt còn ôm cánh tay cậu ngủ.
Bởi trường kỳ ăn bữa trước không có bữa sau, Ivan so với nam nhân cùng lứa tuổi gầy hơn một ít, mà mèo thực sự quá nhỏ, cho dù cánh tay này gầy như vậy, nó cũng không thể ôm khép lại.
Ivan bất đắc dĩ vứt mèo con mềm nhũn đang ngủ say lên giường.
Tối hôm qua cậu chỉ ăn một cái bánh mì, hiện tại đã có chút đói bụng. Ngày hôm qua mèo làm sao cũng không chịu ăn bánh mì, đành phải xé một chút thịt khô ra cho nó, đồ ăn còn lại đều gói kỹ một lần nữa.
Ivan đi rửa mặt, nhìn khuôn mặt ướt nhẹp của mình trong gương.
Cậu kế thừa da dẻ trắng nõn và con ngươi màu nâu đậm ấm áp từ mẹ là nhân loại, nếu nói theo tiêu chuẩn của nhân loại thì, dung mạo rất dễ nhìn. Bề ngoài tốt này mang đến cho cậu tai nạn nhiều hơn vận may.
Ivan chưa bao giờ bởi vậy mà oán giận mẹ, ngược lại, cậu vô cùng biết ơn nữ nhân vì khó sinh mà chết đã mang cậu tới nhân thế. Mà tình cờ, cậu cũng sẽ lén lút suy nghĩ một chút, nếu như mình có thể kế thừa hình thể hung hãn trong truyền thuyết của ác ma thì tốt rồi.
Vậy sẽ không một mực bị khi dễ.
Thời gian có thể dùng để ai thán vận mệnh cũng không nhiều, hôm nay nhất định phải tới chợ kiếm phí sinh hoạt, đi trễ thì sẽ không có quầy hàng.
Nhét bao đồ ăn nhỏ vào cái túi hoàn hảo còn lại, đi trên giường cầm mèo thả lên đầu — mèo tỉnh rồi, mà không thật cao hứng. Nó lại muốn ôm sừng Ivan, kết quả trên sừng dính nước làm ướt lông nó.
“Meo!” Mèo nhỏ tức giận kêu một tiếng, nhảy trở lại trên giường, cọ móng vuốt ẩm ướt lên giường, không chịu lên lần nữa.
Ivan đành phải dùng mũ trùm lau khô sừng mình mới rửa, nhưng hai sừng nhỏ của cậu cũng không có tính chất cứng rắn gì mà tương tự nhung hươu của hươu con, không hoàn toàn hóa xương, nhất thời cũng không dễ làm.
“Rồi rồi, nhóc đừng cáu nữa.” Ivan bất đắc dĩ dụ dỗ, dựng thẳng mèo lên thả lại trên đầu.
Đuôi mèo rủ xuống, khó chịu chốc chốc phất nhẹ sau gáy cậu.
Ivan hết sức tốt tính vuốt vuốt lông cho nó, đội mũ trùm lên.
Từ khi ra khỏi cô nhi viện, hoàn toàn chưa từng có sinh vật đơn độc ở chung với cậu thời gian dài như vậy. Ivan cô độc quá lâu, mặc dù đồng bạn này không được như ý muốn, tựa hồ cũng không có tác dụng gì, cậu cũng biểu hiện ra bao dung cùng nhiệt tình rất lớn.
Trên đường chạy tới chợ, Ivan yên lặng gạch ra hạng mục cần chú ý khi nuôi mèo ở trong lòng.
“Không ăn bánh mì”. Mặt sau liền bỏ thêm một cái, không thích nước.
Cậu cho bàn tay vào mũ, muốn sờ mò sừng mình, nhịn không được tiện tay sờ soạng mèo nhỏ mềm mại xoã tung một cái.
Mèo không có phản ứng. Cảm nhận được thân thể nóng hầm hập và hô hấp vững vàng dưới tai, Ivan liền biết nó ngủ.
Ừm, điều thứ ba, buồn ngủ.
Bán ác ma có kinh nghiệm nuôi mèo là số 0 không chút nào ý thức được, cho dù là một con mèo còn bé xíu, thời gian ngủ trong một ngày của con mèo này cũng quá nhiều.
Cũng hoàn toàn chưa hề nghĩ tới, triệu hoán thú này căn bản không phải mèo.
Một giấc ngủ này của cậu không phải rất tốt, mơ thấy ác mộng, mình bị đám người kia ngăn chặn trên đường, một người trong đó đạp lên cánh tay của cậu, lần này là tay phải dùng để vẽ pháp trận, cậu làm sao cũng không giãy ra được.
Ivan đầu đầy mồ hôi ngồi xuống, lúc này mới phát hiện tay phải quả thật bị người… Bị mèo, đè lên.
Hôm qua mèo nhỏ ăn đồ ăn xong liền nhảy lên nóc tủ quần áo, Ivan kêu vài tiếng cũng không chịu phản ứng, cũng không biết vì sao chờ tới lúc lúc nửa đêm nhảy tới trên giường, hơn nữa bốn móng vuốt còn ôm cánh tay cậu ngủ.
Bởi trường kỳ ăn bữa trước không có bữa sau, Ivan so với nam nhân cùng lứa tuổi gầy hơn một ít, mà mèo thực sự quá nhỏ, cho dù cánh tay này gầy như vậy, nó cũng không thể ôm khép lại.
Ivan bất đắc dĩ vứt mèo con mềm nhũn đang ngủ say lên giường.
Tối hôm qua cậu chỉ ăn một cái bánh mì, hiện tại đã có chút đói bụng. Ngày hôm qua mèo làm sao cũng không chịu ăn bánh mì, đành phải xé một chút thịt khô ra cho nó, đồ ăn còn lại đều gói kỹ một lần nữa.
Ivan đi rửa mặt, nhìn khuôn mặt ướt nhẹp của mình trong gương.
Cậu kế thừa da dẻ trắng nõn và con ngươi màu nâu đậm ấm áp từ mẹ là nhân loại, nếu nói theo tiêu chuẩn của nhân loại thì, dung mạo rất dễ nhìn. Bề ngoài tốt này mang đến cho cậu tai nạn nhiều hơn vận may.
Ivan chưa bao giờ bởi vậy mà oán giận mẹ, ngược lại, cậu vô cùng biết ơn nữ nhân vì khó sinh mà chết đã mang cậu tới nhân thế. Mà tình cờ, cậu cũng sẽ lén lút suy nghĩ một chút, nếu như mình có thể kế thừa hình thể hung hãn trong truyền thuyết của ác ma thì tốt rồi.
Vậy sẽ không một mực bị khi dễ.
Thời gian có thể dùng để ai thán vận mệnh cũng không nhiều, hôm nay nhất định phải tới chợ kiếm phí sinh hoạt, đi trễ thì sẽ không có quầy hàng.
Nhét bao đồ ăn nhỏ vào cái túi hoàn hảo còn lại, đi trên giường cầm mèo thả lên đầu — mèo tỉnh rồi, mà không thật cao hứng. Nó lại muốn ôm sừng Ivan, kết quả trên sừng dính nước làm ướt lông nó.
“Meo!” Mèo nhỏ tức giận kêu một tiếng, nhảy trở lại trên giường, cọ móng vuốt ẩm ướt lên giường, không chịu lên lần nữa.
Ivan đành phải dùng mũ trùm lau khô sừng mình mới rửa, nhưng hai sừng nhỏ của cậu cũng không có tính chất cứng rắn gì mà tương tự nhung hươu của hươu con, không hoàn toàn hóa xương, nhất thời cũng không dễ làm.
“Rồi rồi, nhóc đừng cáu nữa.” Ivan bất đắc dĩ dụ dỗ, dựng thẳng mèo lên thả lại trên đầu.
Đuôi mèo rủ xuống, khó chịu chốc chốc phất nhẹ sau gáy cậu.
Ivan hết sức tốt tính vuốt vuốt lông cho nó, đội mũ trùm lên.
Từ khi ra khỏi cô nhi viện, hoàn toàn chưa từng có sinh vật đơn độc ở chung với cậu thời gian dài như vậy. Ivan cô độc quá lâu, mặc dù đồng bạn này không được như ý muốn, tựa hồ cũng không có tác dụng gì, cậu cũng biểu hiện ra bao dung cùng nhiệt tình rất lớn.
Trên đường chạy tới chợ, Ivan yên lặng gạch ra hạng mục cần chú ý khi nuôi mèo ở trong lòng.
“Không ăn bánh mì”. Mặt sau liền bỏ thêm một cái, không thích nước.
Cậu cho bàn tay vào mũ, muốn sờ mò sừng mình, nhịn không được tiện tay sờ soạng mèo nhỏ mềm mại xoã tung một cái.
Mèo không có phản ứng. Cảm nhận được thân thể nóng hầm hập và hô hấp vững vàng dưới tai, Ivan liền biết nó ngủ.
Ừm, điều thứ ba, buồn ngủ.
Bán ác ma có kinh nghiệm nuôi mèo là số 0 không chút nào ý thức được, cho dù là một con mèo còn bé xíu, thời gian ngủ trong một ngày của con mèo này cũng quá nhiều.
Cũng hoàn toàn chưa hề nghĩ tới, triệu hoán thú này căn bản không phải mèo.
Danh sách chương