Sự tình phát sinh trong chớp mắt.
Một bóng tối cực lớn lặng yên không một tiếng động lượn đến từ trong rừng, hai tên ác ma cách Ivan gần nhất đột nhiên bay ngược ra, cùng lúc đó, Ivan ngã quỳ trên mặt đất, mới phản ứng được dây thừng sau lưng cậu đứt rồi.
Trên đất trống một bên rừng rậm vang lên tiếng gầm thét trầm thấp của dã thú cỡ lớn, trong đêm đen dọa vô số chim bay đi. Hết thảy ác ma như gặp phải đại địch, không ai để ý sống chết của hai kẻ bị đánh lén ngã xuống đất trước, bọn họ nhìn địch tới đánh chằm chặp.
Trái tim Ivan nhảy lên kịch liệt, cậu không để ý bụng đau nhức, giãy dụa đứng dậy giương mắt nhìn sang.
Một con dã thú màu đen cực lớn mạnh mẽ dùng cái đuôi dài ngoằng vòng quanh cậu, che chở phía sau.
Nó là một con báo đen, cũng không dễ nhìn. Trên bộ lông đầy bụi bặm nhỏ vụn và cành cây, lại tỉ mỉ hơn chút, có thể phát hiện có chất lỏng sẫm màu sền sệt làm lông nó đều xoắn xuýt dính liền với nhau. Trên chân trước nó có một vết thương sâu tới xương, máu nhuộm đỏ bãi cỏ dưới chân nó.
Nhưng nó vốn dĩ phải có một thân da lông đẹp đẽ trơn mượt. Ivan run rẩy vươn tay mò đuôi nó, nước mắt rơi tràn mi. Cậu biết, cậu biết nó vốn dĩ nên là bộ dáng gì —
Sau khi mèo của cậu mất tích, quản gia nói, đại nhân nhà tôi đã về nhà.
Cậu chưa bao giờ tỉ mỉ miêu tả đặc thù của triệu hoán thú của cậu, Ma vương lại tìm tới một con lớn đến cơ hồ giống như đúc.
Hóa ra là như vậy, vô số nghi hoặc nhỏ vụn xâu chuỗi kết hợp lại, chỉnh hợp thành chân tướng. Trận pháp triệu hoán kia thành công. Ứng theo triệu hoán của cậu mà đến, là ma thú mạnh nhất Ma giới hiện nay, chỉ có điều bị trận pháp suy yếu thành hình thái ấu niên.
“Bệ hạ.” Ivan nức nở nói.
Báo đen lớn xoay người nhìn thẳng cậu, nó có một đôi mắt ngọc lục bảo đẹp đẽ, rạng ngời rực rỡ trong đêm đen. Nó cúi đầu ngửi tóc Ivan một cái, Ivan đưa tay ôm cổ của nó, dùng sừng mình dùng sức cọ cọ nó, trong cổ họng báo đen phát ra một tiếng gru trầm thấp.
Ôn nhu chỉ trong chốc lát, hiện tại không phải là thời điểm tốt để nhớ lại chuyện xưa. Bất kể là lại một lần nữa cảm nhận được khế ước, hay là thương tổn trên chân trước của báo đen, đều tỏ rõ trạng thái của Ma vương cực kỳ gay go. Ivan cưỡng ép đè tâm tư lăn lộn xuống, nước mắt còn treo trên mặt, thanh âm cậu đã bình tĩnh lại, “Tâm bọn họ không đồng đều, đánh giết là chủ. Giết mấy người, đám còn lại tự nhiên vô tâm ham chiến.”
Tiếng cậu nói còn chưa xuống, một ác ma đã nghiêng người đến, Ivan chỉ cảm thấy một trận kình phong, cái đuôi to dài mạnh mẽ vốn dĩ dán vào người cậu văng ra ngoài, trọng kích người ác ma kia.
Ác ma kia phun một ngụm máu, bay ngược ra.
Báo đen thả người nhào tới trước, tiến vào chiến cuộc, Ivan lui về phía sau vài bước, giấu bóng người của mình tiến vào trong rừng cây.
Cậu không nghĩ tới là, nơi đó đã có người rồi.
Quản gia nhìn qua so với Ma vương còn chật vật hơn. Trên mặt của y có vết máu, nhìn qua tái nhợt rất nhiều so với lúc thường, quần áo xốc xếch nghiêng dựa vào trên một cái cây khô, cái chân không dùng lực kia nhìn qua bị thương rất nặng, một tay che một cánh tay khác, tràn đầy phần tay hở ra đều là máu.
Ivan cảnh giác hỏi: “Tại sao anh ở đây?”
Quản gia xác thực vô cùng suy yếu, nhưng y vẫn cười khẽ một cái, tựa hồ đang nỗ lực duy trì lễ nghi thường ngày, “Cậu cho rằng làm sao hắn tìm được cậu.”
“Anh thất bại.” Ivan nói. Cậu nói một chuyện rõ rành rành, mà ngữ khí rất nghi hoặc.
Tranh đoạt vương vị hơn nửa đều là tử đấu, huống hồ vương tại vị không phải là tính tình tốt gì, thế mà có thể để cho người phản bội sống sót.
Quản gia đương nhiên biết cậu đang nghi ngờ cái gì, nói: “Ma vương thật sự rất yêu thích cậu.”
Ở thời điểm không đúng lúc như vậy, một câu nói không đầu không đuôi như thế lại khiến Ivan giật mình. Lúc thường quản gia mỉm cười như gió xuân (1), bây giờ nhìn lại thấy thế nào cũng làm cho người ta sinh chán ghét, Ivan phân ra một nửa tinh lực nhìn chằm chằm chiến cuộc trên đất trống, một bên không nhịn được hỏi: “Lời này có ý gì?”
(1) Gốc là 春风拂面 (xuân phong phất diện), nghĩa là nụ cười như gió xuân phất qua mặt, khiến người khác cảm thấy vui sướng, dễ chịu.
“Từ khi cậu vào ở, nhiều lần hắn xông vào phòng tôi lúc nửa đêm.” Quản gia nói, lộ ra một biểu tình chuyện cũ nghĩ lại mà sợ, “Hỏi tôi sở thích của nhân loại, tôi còn phải làm bộ không biết hắn đang nói ai… Thật, không phải là tôi muốn vị trí của hắn, đã sớm không làm, so với lão Ma vương còn khó hầu hạ hơn nhiều.”
Lại còn có chuyện như vậy! Không trách quản gia chắc chắn bắt cóc cậu sẽ hữu dụng! Tâm Ivan quả thực như có trăm móng vuốt đang cào, có tâm muốn hỏi lại chi tiết, mà tình hình Ma vương tựa hồ không quá tốt, nhất thời cậu cũng không đoái hoài tới chuyện như vậy, không dám chớp mắt nhìn chằm chằm chiến cuộc thay đổi trong nháy mắt phía trước.
Đã có nửa số ác ma nằm trên đất nhưng người tinh tường đều có thể nhìn ra, báo đen đã là nỏ mạnh hết đà — hắn dưới sự ước thúc của lời thề “không thể hạ sát thủ “, đại chiến một đêm với quản gia sức chiến đấu gần như chỉ dưới hắn, liền không ngừng nghỉ chút nào một đường tìm đến nơi này, hiện tại rốt cục hiển lộ ra vẻ mỏi mệt, cứ như vậy chốc lát, trên lưng của hắn đã có thêm hai đạo vết thương thật dài.
“Tôi thất bại, hắn cũng chưa chắc có thể thắng.” Quản gia nói.
Ivan nổi giận phừng phừng liếc mắt nhìn y, lạnh lùng nói: “Anh ấy sẽ thắng.” Nói xong, cậu quay đầu đi vào càng sâu trong rừng rậm.
Bây giờ liền rời đi sao? Vết thương trên người quản gia còn đang không ngừng chảy máu, y tựa hồ nói một câu cũng rất lao lực, chỉ lắc đầu cười. Ma vương bị thua gần như đã thành chắc chắn, đào tẩu quả thật là sáng suốt, chẳng qua… Trước y còn tưởng rằng bán nhân loại này sẽ làm ra lựa chọn không giống gì cơ.
Y đã vô lực tái chiến, mà cũng không muốn cứ rời đi như vậy, y đứng ở chỗ này muốn nhìn một chút kết cục của Ma vương ngông cuồng tự đại ngạo mạn kia.
Bỗng nhiên, một màn khiến tất cả ác ma cấp cao còn sống kinh ngạc.
Mắt thấy báo đen khí tức uể oải chẳng biết vì sao bạo phát ra uy áp có thể so với thời điểm toàn thịnh! Chân tên ác ma đứng đối diện nó kia mềm nhũn, bị một móng vuốt trực tiếp xé thành hai mảnh.
Tốc độ công kích của hắn so với mới bắt đầu còn nhanh hơn, thậm chí mấy vết thương trên người cũng có xu thế khép lại mơ hồ, hình thức trong nháy mắt nghịch chuyển, mấy ác ma còn lại quân lính tan rã, bọn họ hoàn toàn không nghĩ ra, tại sao ma thú cấp cao này tựa như đột nhiên trúng thuật trị liệu cao cấp.
“Tôi còn tưởng rằng cậu đi rồi.” Quản gia nói.
Ivan chậm rãi đi ra từ trong rừng, một bên ngón tay cậu đang chảy máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy mà thần sắc kiên định, cậu nói: “Làm sao có khả năng.”
“Trận pháp cổ vũ triệu hoán thú?” Quản gia suy đoán nói, “Hiệu quả quá mạnh mẽ đi… Cậu từng cải biến rồi?”
“Máu chủ nhân vẽ, máu chủ nhân hiến tế.” Ivan nói một cách đơn giản, đỡ cây nhắm mắt lại. Cậu mất máu nhiều lắm, trước mắt từng trận biến thành màu đen, có chút không đứng được. May là Ma vương nằm ở trạng thái hư nhược cực độ, cậu mới có thể cưỡng ép lợi dụng khế ước chấp hành hiến tế này, rõ ràng đã nói không ra lệnh cho nó nữa, phỏng chừng chờ sự tình kết thúc, mèo sẽ nổi giận…
“Xem ra tôi nên rời khỏi.” Quản gia nói. Y phức tạp liếc mắt nhìn Ivan, cuối cùng y nói: “Đừng cho con mèo cam kia ăn quá nhiều. Nó quá béo.”
Ivan ngẩng đầu lên, trước mắt đã không còn một bóng người.
Một bóng tối cực lớn lặng yên không một tiếng động lượn đến từ trong rừng, hai tên ác ma cách Ivan gần nhất đột nhiên bay ngược ra, cùng lúc đó, Ivan ngã quỳ trên mặt đất, mới phản ứng được dây thừng sau lưng cậu đứt rồi.
Trên đất trống một bên rừng rậm vang lên tiếng gầm thét trầm thấp của dã thú cỡ lớn, trong đêm đen dọa vô số chim bay đi. Hết thảy ác ma như gặp phải đại địch, không ai để ý sống chết của hai kẻ bị đánh lén ngã xuống đất trước, bọn họ nhìn địch tới đánh chằm chặp.
Trái tim Ivan nhảy lên kịch liệt, cậu không để ý bụng đau nhức, giãy dụa đứng dậy giương mắt nhìn sang.
Một con dã thú màu đen cực lớn mạnh mẽ dùng cái đuôi dài ngoằng vòng quanh cậu, che chở phía sau.
Nó là một con báo đen, cũng không dễ nhìn. Trên bộ lông đầy bụi bặm nhỏ vụn và cành cây, lại tỉ mỉ hơn chút, có thể phát hiện có chất lỏng sẫm màu sền sệt làm lông nó đều xoắn xuýt dính liền với nhau. Trên chân trước nó có một vết thương sâu tới xương, máu nhuộm đỏ bãi cỏ dưới chân nó.
Nhưng nó vốn dĩ phải có một thân da lông đẹp đẽ trơn mượt. Ivan run rẩy vươn tay mò đuôi nó, nước mắt rơi tràn mi. Cậu biết, cậu biết nó vốn dĩ nên là bộ dáng gì —
Sau khi mèo của cậu mất tích, quản gia nói, đại nhân nhà tôi đã về nhà.
Cậu chưa bao giờ tỉ mỉ miêu tả đặc thù của triệu hoán thú của cậu, Ma vương lại tìm tới một con lớn đến cơ hồ giống như đúc.
Hóa ra là như vậy, vô số nghi hoặc nhỏ vụn xâu chuỗi kết hợp lại, chỉnh hợp thành chân tướng. Trận pháp triệu hoán kia thành công. Ứng theo triệu hoán của cậu mà đến, là ma thú mạnh nhất Ma giới hiện nay, chỉ có điều bị trận pháp suy yếu thành hình thái ấu niên.
“Bệ hạ.” Ivan nức nở nói.
Báo đen lớn xoay người nhìn thẳng cậu, nó có một đôi mắt ngọc lục bảo đẹp đẽ, rạng ngời rực rỡ trong đêm đen. Nó cúi đầu ngửi tóc Ivan một cái, Ivan đưa tay ôm cổ của nó, dùng sừng mình dùng sức cọ cọ nó, trong cổ họng báo đen phát ra một tiếng gru trầm thấp.
Ôn nhu chỉ trong chốc lát, hiện tại không phải là thời điểm tốt để nhớ lại chuyện xưa. Bất kể là lại một lần nữa cảm nhận được khế ước, hay là thương tổn trên chân trước của báo đen, đều tỏ rõ trạng thái của Ma vương cực kỳ gay go. Ivan cưỡng ép đè tâm tư lăn lộn xuống, nước mắt còn treo trên mặt, thanh âm cậu đã bình tĩnh lại, “Tâm bọn họ không đồng đều, đánh giết là chủ. Giết mấy người, đám còn lại tự nhiên vô tâm ham chiến.”
Tiếng cậu nói còn chưa xuống, một ác ma đã nghiêng người đến, Ivan chỉ cảm thấy một trận kình phong, cái đuôi to dài mạnh mẽ vốn dĩ dán vào người cậu văng ra ngoài, trọng kích người ác ma kia.
Ác ma kia phun một ngụm máu, bay ngược ra.
Báo đen thả người nhào tới trước, tiến vào chiến cuộc, Ivan lui về phía sau vài bước, giấu bóng người của mình tiến vào trong rừng cây.
Cậu không nghĩ tới là, nơi đó đã có người rồi.
Quản gia nhìn qua so với Ma vương còn chật vật hơn. Trên mặt của y có vết máu, nhìn qua tái nhợt rất nhiều so với lúc thường, quần áo xốc xếch nghiêng dựa vào trên một cái cây khô, cái chân không dùng lực kia nhìn qua bị thương rất nặng, một tay che một cánh tay khác, tràn đầy phần tay hở ra đều là máu.
Ivan cảnh giác hỏi: “Tại sao anh ở đây?”
Quản gia xác thực vô cùng suy yếu, nhưng y vẫn cười khẽ một cái, tựa hồ đang nỗ lực duy trì lễ nghi thường ngày, “Cậu cho rằng làm sao hắn tìm được cậu.”
“Anh thất bại.” Ivan nói. Cậu nói một chuyện rõ rành rành, mà ngữ khí rất nghi hoặc.
Tranh đoạt vương vị hơn nửa đều là tử đấu, huống hồ vương tại vị không phải là tính tình tốt gì, thế mà có thể để cho người phản bội sống sót.
Quản gia đương nhiên biết cậu đang nghi ngờ cái gì, nói: “Ma vương thật sự rất yêu thích cậu.”
Ở thời điểm không đúng lúc như vậy, một câu nói không đầu không đuôi như thế lại khiến Ivan giật mình. Lúc thường quản gia mỉm cười như gió xuân (1), bây giờ nhìn lại thấy thế nào cũng làm cho người ta sinh chán ghét, Ivan phân ra một nửa tinh lực nhìn chằm chằm chiến cuộc trên đất trống, một bên không nhịn được hỏi: “Lời này có ý gì?”
(1) Gốc là 春风拂面 (xuân phong phất diện), nghĩa là nụ cười như gió xuân phất qua mặt, khiến người khác cảm thấy vui sướng, dễ chịu.
“Từ khi cậu vào ở, nhiều lần hắn xông vào phòng tôi lúc nửa đêm.” Quản gia nói, lộ ra một biểu tình chuyện cũ nghĩ lại mà sợ, “Hỏi tôi sở thích của nhân loại, tôi còn phải làm bộ không biết hắn đang nói ai… Thật, không phải là tôi muốn vị trí của hắn, đã sớm không làm, so với lão Ma vương còn khó hầu hạ hơn nhiều.”
Lại còn có chuyện như vậy! Không trách quản gia chắc chắn bắt cóc cậu sẽ hữu dụng! Tâm Ivan quả thực như có trăm móng vuốt đang cào, có tâm muốn hỏi lại chi tiết, mà tình hình Ma vương tựa hồ không quá tốt, nhất thời cậu cũng không đoái hoài tới chuyện như vậy, không dám chớp mắt nhìn chằm chằm chiến cuộc thay đổi trong nháy mắt phía trước.
Đã có nửa số ác ma nằm trên đất nhưng người tinh tường đều có thể nhìn ra, báo đen đã là nỏ mạnh hết đà — hắn dưới sự ước thúc của lời thề “không thể hạ sát thủ “, đại chiến một đêm với quản gia sức chiến đấu gần như chỉ dưới hắn, liền không ngừng nghỉ chút nào một đường tìm đến nơi này, hiện tại rốt cục hiển lộ ra vẻ mỏi mệt, cứ như vậy chốc lát, trên lưng của hắn đã có thêm hai đạo vết thương thật dài.
“Tôi thất bại, hắn cũng chưa chắc có thể thắng.” Quản gia nói.
Ivan nổi giận phừng phừng liếc mắt nhìn y, lạnh lùng nói: “Anh ấy sẽ thắng.” Nói xong, cậu quay đầu đi vào càng sâu trong rừng rậm.
Bây giờ liền rời đi sao? Vết thương trên người quản gia còn đang không ngừng chảy máu, y tựa hồ nói một câu cũng rất lao lực, chỉ lắc đầu cười. Ma vương bị thua gần như đã thành chắc chắn, đào tẩu quả thật là sáng suốt, chẳng qua… Trước y còn tưởng rằng bán nhân loại này sẽ làm ra lựa chọn không giống gì cơ.
Y đã vô lực tái chiến, mà cũng không muốn cứ rời đi như vậy, y đứng ở chỗ này muốn nhìn một chút kết cục của Ma vương ngông cuồng tự đại ngạo mạn kia.
Bỗng nhiên, một màn khiến tất cả ác ma cấp cao còn sống kinh ngạc.
Mắt thấy báo đen khí tức uể oải chẳng biết vì sao bạo phát ra uy áp có thể so với thời điểm toàn thịnh! Chân tên ác ma đứng đối diện nó kia mềm nhũn, bị một móng vuốt trực tiếp xé thành hai mảnh.
Tốc độ công kích của hắn so với mới bắt đầu còn nhanh hơn, thậm chí mấy vết thương trên người cũng có xu thế khép lại mơ hồ, hình thức trong nháy mắt nghịch chuyển, mấy ác ma còn lại quân lính tan rã, bọn họ hoàn toàn không nghĩ ra, tại sao ma thú cấp cao này tựa như đột nhiên trúng thuật trị liệu cao cấp.
“Tôi còn tưởng rằng cậu đi rồi.” Quản gia nói.
Ivan chậm rãi đi ra từ trong rừng, một bên ngón tay cậu đang chảy máu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy mà thần sắc kiên định, cậu nói: “Làm sao có khả năng.”
“Trận pháp cổ vũ triệu hoán thú?” Quản gia suy đoán nói, “Hiệu quả quá mạnh mẽ đi… Cậu từng cải biến rồi?”
“Máu chủ nhân vẽ, máu chủ nhân hiến tế.” Ivan nói một cách đơn giản, đỡ cây nhắm mắt lại. Cậu mất máu nhiều lắm, trước mắt từng trận biến thành màu đen, có chút không đứng được. May là Ma vương nằm ở trạng thái hư nhược cực độ, cậu mới có thể cưỡng ép lợi dụng khế ước chấp hành hiến tế này, rõ ràng đã nói không ra lệnh cho nó nữa, phỏng chừng chờ sự tình kết thúc, mèo sẽ nổi giận…
“Xem ra tôi nên rời khỏi.” Quản gia nói. Y phức tạp liếc mắt nhìn Ivan, cuối cùng y nói: “Đừng cho con mèo cam kia ăn quá nhiều. Nó quá béo.”
Ivan ngẩng đầu lên, trước mắt đã không còn một bóng người.
Danh sách chương